Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517-518
Chương 517: Sói tuyết tập kích
Ôn Thiếu Nghi không cho là đúng, tiếp tục hỏi: "Còn Tiểu Cửu Nhi đâu?"
"Nó đã uống hết rượu trong nhẫn không gian, lúc này chắc đã bất tỉnh rồi".
Nàng đã từng gọi nó nhưng tiếc là không được.
Tiểu Cửu Nhi say nặng hơn nàng nghĩ.
Trong khi nói chuyện thì máu huyết của Cố Thanh Hy đã bắt đầu chậm rãi tuần hoàn.
Nơi này rất gần đáy cốc, nếu như sát thủ áo đen trèo lên thì nhất định sẽ tìm được bọn họ.
Cố Thanh Hy loạng choạng đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta mau rời đi".
Mới đi được hai bước thì dưới đáy cốc liền truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy không ổn.
Một nam một nữ, một trắng một đỏ, cả hai đều bị thương nặng, hỗ trợ nhau tăng tốc đi về phía trước.
Vị trí của bọn họ là trên vách đá nửa lưng chừng núi dưới đáy cốc, ở đây vẫn còn một con đường, đi thẳng lại gặp một ngã ba.
Hai người Cố Thanh Hy không quen thuộc với nơi này, đành phải tùy tiện chọn một lối đi để tiếp tục tiến về phía trước.
Ôn Thiếu Nghi nói: "Nếu ta đoán không sai thì đao kiếm mà kẻ đó dùng hẳn là tuyết đao tuyết kiếm?"
"Tuyết đao tuyết kiếm?"
"Không sai, đôi đao kiếm đó mấy trăm năm trước đây là binh khí của một cao thủ cấp sáu, có thể được xem là linh khí cấp bốn, nhưng sau khi cao thủ kia chết đi thì tuyết đao tuyết kiếm đã biến mất mấy trăm năm, không ngờ lại nằm trong tay hắn ta".
"Tại sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ?"
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi cố gắng hết sức để cảm nhận nhưng họ không thể cảm nhận được bất kỳ luồng sát khí nào.
Chỉ có một điều bọn họ không hiểu, vì sao ngay cả Ôn Thiếu Nghi cũng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn?
"Cố Thanh Hy, ngươi giải phong kim vàng cho ta trước, chuyện của chúng ta sẽ tính toán sau".
"Không còn kịp rồi, mau chạy đi".
Phía trước cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng rầm rập giống như thiên quân vạn mã đang kéo đến khiến cho mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Bình tĩnh xem xét thì liền thấy ở phía trước có hơn trăm con sói tuyết xuất hiện.
Đám sói tuyết nhanh đến mức kỳ quái, móng vuốt con nào cũng sắc nhọn, hai mắt hung ác đỏ rực, miệng phát ra tiếng kêu chói tai.
Bọn chúng nhìn thấy hai người bọn họ giống như nhìn thấy được thịt đường tăng, liền điên cuồng xông tới cắn xé.
Cho dù sau lưng có sát thủ áo đen thì bọn họ cũng phải lùi lại.
Nếu không làm như vậy thì bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng của đám sói tuyết này.
Cuối cùng…
Hai đạo kiếm khí từ phóng đến, đâm thẳng vào vị trí hiểm yếu của Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi rất hiểu nhau, họ ngay lập tức tách nhau ra rồi nhanh chóng tránh đi.
"Bang bang bang..."
Còn chưa thấy rõ bóng người thì đã thấy Cố Thanh Hy đang chiến đấu với sát thủ áo đen.
Thực lực của sát thủ áo đen dường như đã đạt tới cấp 5, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Thực lực của Cố Thanh Hy chỉ đạt đến cấp 2, hơn nữa còn đang bị thương nặng.
Thực lực của Ôn Thiếu Nghi thì đang giảm mạnh, chỉ còn lại cấp 4, cũng đang bị thương nặng.
Hai người bọn họ hợp lực lại cũng không đủ để giết chết sát thủ áo đen.
Cũng may còn có đám sói tuyết đang chạy đến từ phía trước cho khiến tên sát thủ áo đen không thể không buông tha cho Cố Thanh Hy. Đao kiếm của hắn ta bắt đầu vũ động cực nhanh, mỗi một chiêu xuất ra đều giết được một con sói tuyết.
"Đi...", Cố Thanh Hy nắm lấy Ôn Thiếu Nghi lôi đi.
Trên đường bỏ chạy nàng cũng muốn giúp Ôn Thiếu Nghi giải phong kim vàng nhưng công kích của sát thủ áo đen cùng đám sói tuyết xung quanh vẫn liên tục tràn tới.
Thời gian bỏ chạy để cứu lấy mạng mình còn chưa có, nàng rõ ràng không có đủ thời gian giải phong cho Ôn Thiếu Nghi.
Càng lúc càng có nhiều sói tuyết chạy đến, con nào con nấy đều mạnh mẽ hung tợn, to lớn bằng một con người.
Tình hình lại trở nên nguy hiểm lần thứ hai.
Máu đỏ loang ra khắp hang băng, không biết là của người hay của sói tuyết.
Sát khí tràn ngập trong hang, đao quang kiếm ảnh không ngừng bay múa, kèm theo đó là tứ chi cùng thịt vụn.
Dù võ công của một người cao đến đâu cũng không thể đối phó được nhiều sói tuyết như vậy.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi bị thương, sát thủ áo đen cũng bị thương.
Sát thủ áo đen có võ nghệ cao cường, hắn ta giết nhiều sói tuyết nhất cho nên đám sói tuyết đều tập trung công kích sát thủ áo đen.
Cố Thanh Hy nhìn thấy sát thủ áo đen cho dù đối mặt với nhiều sói tuyết như vậy nhưng sát ý trong mắt của hắn ta đối với nàng vẫn không hề thuyên giảm, dường như còn thề sống thề chết muốn mở ra một đường máu để cướp lấy tính mạng của nàng.
Bởi vì phần lớn sói tuyết đều tập trung tấn công sát thủ áo đen cho nên số sói tuyết ở xung quanh Cố Thanh Hy rất ít.
Nàng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy nàng đã tóm lấy Ôn Thiếu Nghi, giẫm lên đầu những con sói tuyết rải rác rồi nhảy xuống sơn cốc.
Chương 518: Rơi xuống vực sâu
Lần này bọn họ vẫn đánh cược.
Bởi vì bọn họ đã không còn đường lui.
Đáy cốc rất sâu, Cố Thanh Hy một tay giữ Ôn Thiếu Nghi, tay kia dùng kiếm đâm vào vách băng để ổn định cơ thể đang rơi xuống.
Vách băng rất trơn, tốc độ họ rơi xuống rất nhanh nên thanh nhuyễn kiếm không thể chống đỡ sức nặng của hai người họ, vì vậy họ liên tục trượt xuống.
Lần này bọn họ không may mắn gặp phải một khối băng gồ lên.
Cố Thanh Hy cuối cùng cũng hiểu được tại sao sát thủ áo đen lại xuất hiện chậm như vậy.
Vì quãng đường rơi thật sự quá xa.
Nhưng sát thủ áo đen còn có thể sống thì nàng không tin rằng mình sẽ chết.
Cố Thanh Hy mạnh mẽ đâm thanh nhuyễn kiếm của mình xuống sông băng, mặc kệ vết thương trên vai lại rách ra, máu tươi giàn giụa chảy xuống.
"Hai người quá nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết hết, mau buông ta ra".
"Câm miệng. Tính mạng của ngươi chỉ có người của Ngọc tộc mới được lấy đi".
Răng rắc...
Cuối cùng…
Nhuyễn kiếm không còn trượt nữa.
Bọn họ cũng không còn rơi xuống nữa.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ bị treo ở lưng chừng vách băng.
Phía trên lần lượt có vô số sói tuyết rơi xuống, đi qua bọn họ xuống vực sâu vô tận phía dưới.
Bọn họ suýt bị sói tuyết rơi trúng vài lần nhưng may mắn đều tránh được.
Tư thế này khiến cho Cố Thanh Hy rất đau đớn.
Bởi vì nàng đang phải một tay nắm Ôn Thiếu Nghi, một tay nắm chặt nhuyễn kiếm.
Cánh tay nắm chặt nhuyễn kiếm của nàng đang chảy ra máu tươi giàn giụa vì bả vai đã bị sát thủ áo đen đâm thủng một lỗ.
Những vết thương ở bụng cũng bị rách ra.
Cố Thanh Hy tự hỏi liệu ruột của nàng có sắp rơi ra ngoài một lần nữa hay không?
"Tiểu Cửu Nhi, mau tỉnh lại, nếu không chúng ta sẽ chết hết, Tiểu Cửu Nhi..."
"Nếu như ngươi không tỉnh lại thì mạng của chủ tử nhà ngươi sẽ không còn đâu".
"Mẹ kiếp, con rắn ngu ngốc tham ăn này, sau này ngươi đừng mơ tưởng được ăn thịt heo nướng của ta".
Mặc cho Cố Thanh Hy hét lên như thế nào thì Tiểu Cửu Nhi vẫn không hề nhúc nhích.
"Ngươi đã cho nó uống bao nhiêu rượu vậy?"
"Làm sao ta biết được, dù sao thì rượu trong nhẫn không gian đều đã hết sạch rồi".
Cố Thanh Hy nhìn xuống, bên dưới vẫn trắng xóa không thấy điểm cuối.
"Răng rắc..."
Vách bằng nơi cắm nhuyễn kiếm lại nứt ra một khe hở.
Đôi lông mày kiếm của Ôn Thiếu Nghi trầm xuống, hắn ta nhìn trái nhìn phải xem có nơi nào đặt chân được không.
Hắn ta thất vọng, khắp nơi trơn tru sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn.
"Ta sẽ xuống dưới xem có nơi nào đặc chân được không, nếu như có thì ta sẽ gọi ngươi".
"Cái gì…"
Cố Thanh Hy cả kinh.
Ôn Thiếu Nghi vốn bị thương nặng, không biết lấy sức từ đâu mà có thể vùng khỏi tay nàng, thả người rơi xuống.
Giờ phút này nàng đã rất khiếp sợ.
Bị nàng tóm lấy hắn ta vẫn còn có hy vọng sống.
Nếu như hắn cứ như vậy nhảy xuống, hắn vừa không có vũ khí lại không có võ công, khả năng chết là rất cao.
Nàng lại muốn tóm lấy hắn ta nhưng Ôn Thiếu Nghi quá nhanh nên nàng hoàn toàn không tóm được hắn ta, vì vậy nàng chỉ có thể nhìn hắn ta rơi xuống.
Hết thảy đều trở về hư vô.
Phía trên ngoại trừ tiếng sói tuyết gầm rú thì chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của đám sói tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Máu nhỏ giọt tanh tách...
Sự đau đớn khiến cho Cố Thanh Hy cau mày thật chặt.
Nàng ước chừng thời gian uống một chén trà đã trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Ôn Thiếu Nghi gọi mình.
Cơ thể dần trở nên yếu ớt, vách băng không thể nâng đỡ trọng lượng của cô.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng rơi xuống vì bị thứ gì đó va vào người.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng đã nhìn thấy thứ gì vừa va vào mình.
Đó không phải là sói tuyết.
Đó là một con người.
Chính là sát thủ áo đen.
Kẻ này chẳng phải là sát thủ áo đen đang đuổi giết nàng hay sao?
Lúc này, toàn thân hắn ta đã đẫm máu, cũng không biết là máu của hắn ta hay là máu của sói tuyết.
Tuy nhiên, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sát thủ áo đen đã bị móng vuốt của sói tuyết cào cấu ra rất nhiều vết thương.
Miệng vết thương đều rất lớn.
Sát thủ áo đen nửa tỉnh nửa mê, khi nhận ra mình đã va vào nàng thì phản ứng đầu tiên là bắt đầu tấn công.
Cố Thanh Hy dường như đã có kinh nghiệm, ngay lập tức điểm huyệt hắn ta.
Nàng vỗ vỗ lồng ngực, có chút cả kinh.
Suýt chút nữa thì nàng đã bị kẻ này giết chết.
"Bị thương nặng đến như vậy, không lo nghĩ cách trốn thoát mà còn nổi điên!"
Ôn Thiếu Nghi không cho là đúng, tiếp tục hỏi: "Còn Tiểu Cửu Nhi đâu?"
"Nó đã uống hết rượu trong nhẫn không gian, lúc này chắc đã bất tỉnh rồi".
Nàng đã từng gọi nó nhưng tiếc là không được.
Tiểu Cửu Nhi say nặng hơn nàng nghĩ.
Trong khi nói chuyện thì máu huyết của Cố Thanh Hy đã bắt đầu chậm rãi tuần hoàn.
Nơi này rất gần đáy cốc, nếu như sát thủ áo đen trèo lên thì nhất định sẽ tìm được bọn họ.
Cố Thanh Hy loạng choạng đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta mau rời đi".
Mới đi được hai bước thì dưới đáy cốc liền truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy không ổn.
Một nam một nữ, một trắng một đỏ, cả hai đều bị thương nặng, hỗ trợ nhau tăng tốc đi về phía trước.
Vị trí của bọn họ là trên vách đá nửa lưng chừng núi dưới đáy cốc, ở đây vẫn còn một con đường, đi thẳng lại gặp một ngã ba.
Hai người Cố Thanh Hy không quen thuộc với nơi này, đành phải tùy tiện chọn một lối đi để tiếp tục tiến về phía trước.
Ôn Thiếu Nghi nói: "Nếu ta đoán không sai thì đao kiếm mà kẻ đó dùng hẳn là tuyết đao tuyết kiếm?"
"Tuyết đao tuyết kiếm?"
"Không sai, đôi đao kiếm đó mấy trăm năm trước đây là binh khí của một cao thủ cấp sáu, có thể được xem là linh khí cấp bốn, nhưng sau khi cao thủ kia chết đi thì tuyết đao tuyết kiếm đã biến mất mấy trăm năm, không ngờ lại nằm trong tay hắn ta".
"Tại sao ta lại cảm thấy lạnh sống lưng nhỉ?"
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi cố gắng hết sức để cảm nhận nhưng họ không thể cảm nhận được bất kỳ luồng sát khí nào.
Chỉ có một điều bọn họ không hiểu, vì sao ngay cả Ôn Thiếu Nghi cũng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn?
"Cố Thanh Hy, ngươi giải phong kim vàng cho ta trước, chuyện của chúng ta sẽ tính toán sau".
"Không còn kịp rồi, mau chạy đi".
Phía trước cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng rầm rập giống như thiên quân vạn mã đang kéo đến khiến cho mặt đất rung chuyển kịch liệt.
Bình tĩnh xem xét thì liền thấy ở phía trước có hơn trăm con sói tuyết xuất hiện.
Đám sói tuyết nhanh đến mức kỳ quái, móng vuốt con nào cũng sắc nhọn, hai mắt hung ác đỏ rực, miệng phát ra tiếng kêu chói tai.
Bọn chúng nhìn thấy hai người bọn họ giống như nhìn thấy được thịt đường tăng, liền điên cuồng xông tới cắn xé.
Cho dù sau lưng có sát thủ áo đen thì bọn họ cũng phải lùi lại.
Nếu không làm như vậy thì bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng của đám sói tuyết này.
Cuối cùng…
Hai đạo kiếm khí từ phóng đến, đâm thẳng vào vị trí hiểm yếu của Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi rất hiểu nhau, họ ngay lập tức tách nhau ra rồi nhanh chóng tránh đi.
"Bang bang bang..."
Còn chưa thấy rõ bóng người thì đã thấy Cố Thanh Hy đang chiến đấu với sát thủ áo đen.
Thực lực của sát thủ áo đen dường như đã đạt tới cấp 5, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Thực lực của Cố Thanh Hy chỉ đạt đến cấp 2, hơn nữa còn đang bị thương nặng.
Thực lực của Ôn Thiếu Nghi thì đang giảm mạnh, chỉ còn lại cấp 4, cũng đang bị thương nặng.
Hai người bọn họ hợp lực lại cũng không đủ để giết chết sát thủ áo đen.
Cũng may còn có đám sói tuyết đang chạy đến từ phía trước cho khiến tên sát thủ áo đen không thể không buông tha cho Cố Thanh Hy. Đao kiếm của hắn ta bắt đầu vũ động cực nhanh, mỗi một chiêu xuất ra đều giết được một con sói tuyết.
"Đi...", Cố Thanh Hy nắm lấy Ôn Thiếu Nghi lôi đi.
Trên đường bỏ chạy nàng cũng muốn giúp Ôn Thiếu Nghi giải phong kim vàng nhưng công kích của sát thủ áo đen cùng đám sói tuyết xung quanh vẫn liên tục tràn tới.
Thời gian bỏ chạy để cứu lấy mạng mình còn chưa có, nàng rõ ràng không có đủ thời gian giải phong cho Ôn Thiếu Nghi.
Càng lúc càng có nhiều sói tuyết chạy đến, con nào con nấy đều mạnh mẽ hung tợn, to lớn bằng một con người.
Tình hình lại trở nên nguy hiểm lần thứ hai.
Máu đỏ loang ra khắp hang băng, không biết là của người hay của sói tuyết.
Sát khí tràn ngập trong hang, đao quang kiếm ảnh không ngừng bay múa, kèm theo đó là tứ chi cùng thịt vụn.
Dù võ công của một người cao đến đâu cũng không thể đối phó được nhiều sói tuyết như vậy.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi bị thương, sát thủ áo đen cũng bị thương.
Sát thủ áo đen có võ nghệ cao cường, hắn ta giết nhiều sói tuyết nhất cho nên đám sói tuyết đều tập trung công kích sát thủ áo đen.
Cố Thanh Hy nhìn thấy sát thủ áo đen cho dù đối mặt với nhiều sói tuyết như vậy nhưng sát ý trong mắt của hắn ta đối với nàng vẫn không hề thuyên giảm, dường như còn thề sống thề chết muốn mở ra một đường máu để cướp lấy tính mạng của nàng.
Bởi vì phần lớn sói tuyết đều tập trung tấn công sát thủ áo đen cho nên số sói tuyết ở xung quanh Cố Thanh Hy rất ít.
Nàng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy nàng đã tóm lấy Ôn Thiếu Nghi, giẫm lên đầu những con sói tuyết rải rác rồi nhảy xuống sơn cốc.
Chương 518: Rơi xuống vực sâu
Lần này bọn họ vẫn đánh cược.
Bởi vì bọn họ đã không còn đường lui.
Đáy cốc rất sâu, Cố Thanh Hy một tay giữ Ôn Thiếu Nghi, tay kia dùng kiếm đâm vào vách băng để ổn định cơ thể đang rơi xuống.
Vách băng rất trơn, tốc độ họ rơi xuống rất nhanh nên thanh nhuyễn kiếm không thể chống đỡ sức nặng của hai người họ, vì vậy họ liên tục trượt xuống.
Lần này bọn họ không may mắn gặp phải một khối băng gồ lên.
Cố Thanh Hy cuối cùng cũng hiểu được tại sao sát thủ áo đen lại xuất hiện chậm như vậy.
Vì quãng đường rơi thật sự quá xa.
Nhưng sát thủ áo đen còn có thể sống thì nàng không tin rằng mình sẽ chết.
Cố Thanh Hy mạnh mẽ đâm thanh nhuyễn kiếm của mình xuống sông băng, mặc kệ vết thương trên vai lại rách ra, máu tươi giàn giụa chảy xuống.
"Hai người quá nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết hết, mau buông ta ra".
"Câm miệng. Tính mạng của ngươi chỉ có người của Ngọc tộc mới được lấy đi".
Răng rắc...
Cuối cùng…
Nhuyễn kiếm không còn trượt nữa.
Bọn họ cũng không còn rơi xuống nữa.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ bị treo ở lưng chừng vách băng.
Phía trên lần lượt có vô số sói tuyết rơi xuống, đi qua bọn họ xuống vực sâu vô tận phía dưới.
Bọn họ suýt bị sói tuyết rơi trúng vài lần nhưng may mắn đều tránh được.
Tư thế này khiến cho Cố Thanh Hy rất đau đớn.
Bởi vì nàng đang phải một tay nắm Ôn Thiếu Nghi, một tay nắm chặt nhuyễn kiếm.
Cánh tay nắm chặt nhuyễn kiếm của nàng đang chảy ra máu tươi giàn giụa vì bả vai đã bị sát thủ áo đen đâm thủng một lỗ.
Những vết thương ở bụng cũng bị rách ra.
Cố Thanh Hy tự hỏi liệu ruột của nàng có sắp rơi ra ngoài một lần nữa hay không?
"Tiểu Cửu Nhi, mau tỉnh lại, nếu không chúng ta sẽ chết hết, Tiểu Cửu Nhi..."
"Nếu như ngươi không tỉnh lại thì mạng của chủ tử nhà ngươi sẽ không còn đâu".
"Mẹ kiếp, con rắn ngu ngốc tham ăn này, sau này ngươi đừng mơ tưởng được ăn thịt heo nướng của ta".
Mặc cho Cố Thanh Hy hét lên như thế nào thì Tiểu Cửu Nhi vẫn không hề nhúc nhích.
"Ngươi đã cho nó uống bao nhiêu rượu vậy?"
"Làm sao ta biết được, dù sao thì rượu trong nhẫn không gian đều đã hết sạch rồi".
Cố Thanh Hy nhìn xuống, bên dưới vẫn trắng xóa không thấy điểm cuối.
"Răng rắc..."
Vách bằng nơi cắm nhuyễn kiếm lại nứt ra một khe hở.
Đôi lông mày kiếm của Ôn Thiếu Nghi trầm xuống, hắn ta nhìn trái nhìn phải xem có nơi nào đặt chân được không.
Hắn ta thất vọng, khắp nơi trơn tru sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn.
"Ta sẽ xuống dưới xem có nơi nào đặc chân được không, nếu như có thì ta sẽ gọi ngươi".
"Cái gì…"
Cố Thanh Hy cả kinh.
Ôn Thiếu Nghi vốn bị thương nặng, không biết lấy sức từ đâu mà có thể vùng khỏi tay nàng, thả người rơi xuống.
Giờ phút này nàng đã rất khiếp sợ.
Bị nàng tóm lấy hắn ta vẫn còn có hy vọng sống.
Nếu như hắn cứ như vậy nhảy xuống, hắn vừa không có vũ khí lại không có võ công, khả năng chết là rất cao.
Nàng lại muốn tóm lấy hắn ta nhưng Ôn Thiếu Nghi quá nhanh nên nàng hoàn toàn không tóm được hắn ta, vì vậy nàng chỉ có thể nhìn hắn ta rơi xuống.
Hết thảy đều trở về hư vô.
Phía trên ngoại trừ tiếng sói tuyết gầm rú thì chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của đám sói tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Máu nhỏ giọt tanh tách...
Sự đau đớn khiến cho Cố Thanh Hy cau mày thật chặt.
Nàng ước chừng thời gian uống một chén trà đã trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Ôn Thiếu Nghi gọi mình.
Cơ thể dần trở nên yếu ớt, vách băng không thể nâng đỡ trọng lượng của cô.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng rơi xuống vì bị thứ gì đó va vào người.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng đã nhìn thấy thứ gì vừa va vào mình.
Đó không phải là sói tuyết.
Đó là một con người.
Chính là sát thủ áo đen.
Kẻ này chẳng phải là sát thủ áo đen đang đuổi giết nàng hay sao?
Lúc này, toàn thân hắn ta đã đẫm máu, cũng không biết là máu của hắn ta hay là máu của sói tuyết.
Tuy nhiên, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sát thủ áo đen đã bị móng vuốt của sói tuyết cào cấu ra rất nhiều vết thương.
Miệng vết thương đều rất lớn.
Sát thủ áo đen nửa tỉnh nửa mê, khi nhận ra mình đã va vào nàng thì phản ứng đầu tiên là bắt đầu tấn công.
Cố Thanh Hy dường như đã có kinh nghiệm, ngay lập tức điểm huyệt hắn ta.
Nàng vỗ vỗ lồng ngực, có chút cả kinh.
Suýt chút nữa thì nàng đã bị kẻ này giết chết.
"Bị thương nặng đến như vậy, không lo nghĩ cách trốn thoát mà còn nổi điên!"