Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536-538
Chương 536: Xứng đáng
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, song, vừa mới khẽ nhúc nhích thì nội thương trên người lại nhức nhối.
“Ta dìu chàng”.
Thay vì bảo là nàng dìu, vậy chẳng bằng nói là Dạ Mặc Uyên đang tựa cả người vào bả vai của nàng thì đúng hơn.
Cố Thanh Hy cố gắng nén đau, đỡ Dạ Mặc Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Nàng biết Dạ Mặc Uyên cũng đang chịu đựng, với tình trạng hiện giờ, hắn tỉnh táo được đã là tốt lắm rồi.
Đáy thung lũng toàn tuyết là tuyết, mỗi lần giẫm xuống tuyết đều ngập đến tận đầu gối, tăng thêm gánh nặng khá nhiều cho hai người đang bị trọng thương.
Bước rồi lại bước, mùa đông khắc nghiệt, hoa tuyết bay đầy trời, khiến cả hai lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.
Trên lớp tuyết dày là hàng dài những dấu chân.
Cả hai cứ tưởng mình đi rất lâu, thế nhưng họ mới chỉ di chuyển được một chút xíu mà thôi. Nơi đây, ngoài tuyết phủ mênh mông ra thì chỉ có đúng một động băng.
Nhưng bọn họ không dám vào động băng nữa, chỉ sợ sẽ đụng chạm với hung thú, hoặc là phó tộc trưởng Tư Không và Băng Long cấp bảy.
Suy cho cùng Băng Long vẫn có thể tìm đến dựa theo mùi mà.
“Khụ khụ…”
Dạ Mặc Uyên ho vài tiếng, còn hộc ra cả máu khiến mặt tuyết trắng nhuốm màu đỏ chói mắt.
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi, bất chấp Dạ Mặc Uyên có đồng ý hay không, nàng vẫn đỡ hắn vào trong sơn động: “Bên ngoài gió tuyết to quá, vào trong tránh trước đã”.
“Chàng bị thương rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng, xem ra chúng ta phải ở đây thêm một thời gian rồi”.
Trong lòng Cố Thanh Hy nóng như lửa đốt.
Một nguyên do là vì ngày mười lăm trăng tròn sắp tới, mặt khác, nàng vẫn phải tìm ra viên Long Châu thứ bảy.
Cho dù tạm thời không tìm thấy viên Long Châu thứ bảy thì nàng cũng phải quay về Ngọc tộc một chuyến.
Nàng rời đi lâu như vậy, không biết bệnh tình của Thần Phi đại ca thế nào rồi nữa.
Mặt khác, nàng không yên tâm về Dạ Mặc Uyên lúc này.
Hắn vì cứu nàng nên mới bị thương nặng như vậy.
Nếu cứ bỏ hắn ở đây rồi đi trước thì có khác nào bảo hắn chịu chết luôn đâu.
Cố Thanh Hy tìm một lúc lâu mới thấy mấy cành cây khô, nàng lấy mồi lửa ra, cùng Dạ Mặc Uyên tựa sát vào nhau, sưởi ấm bằng ánh lửa yếu ớt.
Dạ Mặc Uyên cố gắng cởi áo ngoài của mình khoác lên cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nói: “Ta không lạnh, chàng bị thương nặng như vậy, chàng cứ mặc đi”.
“Ta cũng không lạnh”.
Dạ Mặc Uyên ấn cổ tay nhỏ bé lạnh băng của Cố Thanh Hy xuống, cẩn thận khoác áo lên người nàng.
Cố Thanh Hy cười khúc khích: “Chàng nói coi, trông chúng ta lúc này có giống một đôi vợ chồng gặp nạn không kìa”.
“Giống”.
Dạ Mặc Uyên cười yếu ớt.
Hắn thích bốn chữ “vợ chồng gặp nạn” này.
Chuyến đi đến cực Bắc lần này quả thật đã khiến họ tổn thất nặng nề nhưng hắn lại có thể ở bên nàng lâu như thế, hết thảy đều xứng đáng.
“À mà, tại sao Băng Long cấp bảy lại đột nhiên công kích ngược lại phó tộc trưởng Tư Không?”
Cố Thanh Hy vừa sưởi ấm vừa cười ranh mãnh: “Học từ chàng đó, chàng chặn khí tức của Long Châu, làm giả một viên Long Châu để lừa gạt, lẽ nào ta không thể dùng thuốc để chặn khí tức của Long Châu rồi ‘tặng’ ông ta một viên Long Châu giả sao?”
Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.
Cô nàng này đúng là biết nhiều chiêu trò.
Nhất là việc nàng giấu Long Châu giả vào trong tay áo của phó tộc trưởng Tư Không kiểu gì mà cả hắn vẫn ông ta đều không phát hiện ra.
“Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị hung thú xé xác chết tươi, chàng nói xem, liệu phó tộc trưởng Tư Không có bị Băng Long ‘hành’ cho chết tươi luôn không nhỉ?”
Dạ Mặc Uyên còn chưa nói gì thì một tiếng rống giận đã vang lên trước.
“Muốn lão phu chết, các ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó”.
Cả hai lập tức nghiêng đầu, liền thấy phó tộc trưởng Tư Không bị thương vẫn đứng thẳng, đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với bọn họ.
Ánh mắt hung ác nhuốm đầy sát ý kia của ông ta không khỏi làm người ta sợ hãi.
Cố Thanh Hy chỉ hơi bất ngờ: “Lão già, sống dai thật đó, một mình đối chọi với Băng Long cấp bảy mà vẫn sống được tới giờ”.
“Các ngươi không chết thì sao lão phu dám chết chứ”.
“Đừng đừng đừng, làm gì cũng cần có thứ tự trước sau, ngươi lớn hơn ta, đáng ra phải để ngươi đi trước”.
“Giao Long Châu ra đây”.
Không biết phó tộc trưởng Tư Không bị cái gì đả kích mà chẳng buồn lảm nhảm nhiều lời với Cố Thanh Hy, vừa mở miệng đã đòi Long Châu ngay.
Ánh mắt ông ta hung ác cùng cực, hỏa diễm trong lòng bàn tay bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng cháy mạnh.
Có thể thấy phó tộc trưởng Tư Không đã động sát tâm, chỉ cần Cố Thanh Hy nói ra câu “không đưa” hoặc lảm nhảm thêm nữa thì chắc chắn ông ta sẽ giết nàng ngay tắp lự.
Chương 537: Đổ sụp
Dạ Mặc Uyên vùng vẫy đứng dậy, cố nén cơn đau, chậm rãi nói: “Long châu ở chỗ ta, ngươi nên tìm ta mới đúng”.
Cố Thanh Hy đáp: “Vương gia, chàng tưởng chàng nói dối rằng Long châu ở chỗ chàng, phó tộc trưởng Tư Không sẽ tin ư? Chàng coi chàng kia, bị thương đến mức không bò dậy nổi, đưa Long châu cho chàng bảo quản, ai yên tâm nổi chứ. Phó tộc trưởng Tư Không đâu phải người keo kiệt, cho dù ông ấy biết Long châu ở trên người Tiểu Cửu Nhi cũng sẽ không làm khó hai ta đâu. Phải không, phó tộc trưởng Tư Không”.
Dạ Mặc Uyên ho khẽ vài tiếng, suýt chút nữa đã ho ra một vũng máu.
Nữ nhân này nói dối như cuội, xuất khẩu thành thơ sao?
Nói dối mà không đỏ mặt không thở dốc, câu nào cũng có lý như chuyện đương nhiên.
Nàng lấy đâu ra lắm trò thế?
Phó tộc trưởng Tư Không bán tín bán nghi, ông ta đã nhiều lần nếm thử trò nham hiểm xảo trá của Cố Thanh Hy rồi.
Nếu không vì sử dụng vu thuật, ban nãy ông ta đã chết thảm trong tay Băng Long.
Tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng vết thương trên người ông ta, nếu không mất vài ba năm, e là khó lòng hồi phục như ban đầu.
Tất cả mọi thứ đều là vì con nha đầu chết tiệt Cố Thanh Hy nhét Long châu giả lên người ông ta.
Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí nồng nặc của ông ta nên lập tức nhún vai: “Long châu thực sự không ở trên người ta, nếu không tin, ngươi có thể lục soát, chiếc nhẫn không gian của ta cũng có thể cho ngươi xem, thực sự không có”.
“Con rắn kia đâu?”
“Con rắn tham ăn kia chạy đi ăn một bữa no nê rồi, đợi nó quay lại, ta lập tức bảo nó tặng Long châu cho ngươi, tuyệt đối không chọc tới ngươi hay làm trái ý ngươi nữa”.
Phó tộc trưởng Tư Không liên tục cười khẩy: “Con nha đầu thối tha này, ngươi tưởng lão phu là trẻ lên ba cho ngươi muốn lừa thế nào thì lừa chắc?”
Phó tộc trưởng Tư Không định ra tay kết liễu tính mạng của họ trước rồi từ từ tìm Long châu sau.
Không ngờ thung lũng băng bắt đầu đổ sụp, mặt đất không ngừng rung lắc, lắc đến độ họ muốn đứng cũng không thể đứng vững, giống như động đất cấp mười vậy.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Những khối băng nặng cả trăm cân liên tục rơi xuống, hang động băng dần dần sụp đổ.
Đám đông đồng loạt biến sắc.
Với tình hình đổ sập như này, chẳng lẽ toàn bộ thung lũng băng sẽ biến thành bình địa ư?
Tiếng rồng ngâm trong thung lũng vang lên từng hồi, rung chuyển vòm trời.
Đám đông loáng thoáng trông thấy Băng Long đang phát điên, không ngừng tấn công vào hang động băng, dáng vẻ hung mãnh của nó rõ ràng là muốn cùng xuống Địa ngục với họ.
Chết tiệt!
Phó tộc trưởng Tư Không rốt cuộc đã làm gì Băng Long mà khiến nó phát rồ lên như vậy.
Hung thú bên trong thung lũng băng tranh nhau thoát ra ngoài, dường như chúng cũng biết hang động băng khổng lồ này sắp bị hủy hoại trong phút chốc.
Phó tộc trưởng Tư Không biến sắc, không còn để tâm tới đám người Cố Thanh Hy, co giò chạy ngay, dồn sức thoát khỏi nơi này.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng lên, hắn và Cố Thanh Hy dìu dắt nhau, tập tễnh và lảo đảo rời khỏi thung lũng băng.
“Tiểu Cửu Nhi… Tiểu Cửu Nhi…”
Cố Thanh Hy muốn nhờ Tiểu Cửu Nhi đưa họ rời khỏi đây, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Thế nhưng không biết con rắn tham ăn kia đã chạy đi đâu kiếm mồi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của nàng.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Khối băng không ngừng nện xuống nhiều lần suýt nữa rơi trúng cơ thể họ, đường ra trước mặt cũng bị băng đá chắn mất.
Thung lũng băng rất lớn, giống như một ngọn núi nguy nga, bây giờ sụp đổ thẳng từ trên đỉnh xuống, phạm vi ảnh hưởng quá lớn, nhất thời không thể thoát ra được.
“Đùng…”
“Uỳnh…”
Những tảng băng rơi xuống càng lúc càng nhiều, Cố Thanh Hy không cẩn thận bị rơi trúng mấy lần khiến toàn thân bê bết máu.
Dạ Mặc Uyên thấy vậy, dùng cơ thể mình chắn những khối đá đó giúp nàng.
“Đi, nàng đi trước đi!”, hắn nóng lòng thúc giục.
Cố Thanh Hy đỡ hắn không chịu rời bỏ, chật vật tiến về phía trước: “Nếu đi thì hai ta cùng đi, nếu ở lại thì hai ta cùng ở, sao chàng nhiều lời thế”.
“Dẫn ta theo thì cả hai cùng phải chết, nàng tự thoát ra ngoài, vẫn còn chút hi vọng”.
“Ta còn trẻ trung son rỗi lắm, không muốn làm quả phụ đâu”.
“Nàng nói gì cơ?”
“Ta nói, tính mạng của chàng là do ta cứu về, ngoại trừ ta ra, không ai có thể cướp mất tính mạng của chàng”.
Âm thanh đổ vỡ rất vang, lấn át cả giọng nói của họ.
Thấy thung lũng băng trên đầu đổ thẳng xuống, đường đi xung quanh đã bị chặn hết, hai người không khỏi nguội lòng.
Dạ Mặc Uyên bảo vệ Cố Thanh Hy trong lòng theo phản xạ có điều kiện, đợi cho thung lũng băng này nện vào người mình.
“Đùng đùng đùng…”
Chương 538: Tại sao cứu hắn ta?
Ngay khi hai người tưởng rằng bản thân sẽ chết chắc thì băng đá ở lối vào bị ai đó hất tung, một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, khí chất bất phàm như trích tiên giáng trần xông vào trong, không nói không rằng đã dùng hết sức lực mạnh nhất của mình, dùng nội lực đưa họ ra ngoài.
“Ầm ầm…”
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên vừa được cứu ra thì toàn bộ thung lũng băng đổ sập.
Mà người cứu họ thì chưa kịp thoát ra nên bị vùi lấp ở bên trong.
Cố Thanh Hy lập tức biến sắc.
“Ôn Thiếu Nghi… Ôn Thiếu Nghi…”
Nàng muốn lao tới cứu hắn ta, thế nhưng băng đá đổ sập từ trên đỉnh đầu cứ rơi xuống hết tảng này đến tảng khác, tảng nào cũng nặng tới cả ngàn cân, một số tảng thậm chí còn to ngang quả núi, nện ngay xuống trước mắt họ.
Dạ Mặc Uyên kéo Cố Thanh Hy: “Đi, đi mau, nếu không chúng ta phải chết ở đây mất”.
Tốc độ đá lở quá nhanh.
Nhanh đến mức họ lại bị bao vây nữa rồi.
Hung thú ở phía xa không kịp né tránh nên bị đá tảng đập chết, để lại vết máu đỏ tươi.
Hai người có lòng muốn cứu người, nhưng thời gian không cho phép, sau cùng đành nén nỗi đau rời đi.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cửu tử nhất sinh mới rời được khỏi phạm vi đổ sập của thung lũng băng.
Cố Thanh Hy sững sờ nhìn thung lũng băng bị sập thành bình địa, lòng dạ đột nhiên thấy đau đớn.
Vẻ thanh tao thoát tục và tôn quý của Ôn Thiếu Nghi khi mới quen nhau, đến thái độ căm ghét thù hằn khi biết hắn ta là kẻ thù của Ngọc tộc, rồi đến quá trình giúp đỡ lẫn nhau dần dần tua ngược lại trong đầu.
Nhất là khi hắn ta không màng nguy hiểm, quả quyết lao vào trong thung lũng băng, đổi mạng lấy mạng, sau cùng bị đá tảng đè chết ở bên trong.
Nội tâm Cố Thanh Hy vô cùng phức tạp.
Không rõ cảm giác thù ghét Ôn Thiếu Nghi tiêu tan từ bao giờ, thay vào đó là luyến tiếc và đau lòng.
Thung lũng băng nguy nga như ngọn núi đổ sập ngay trong tức khắc, bất kể là người võ công cao cường đến đâu cũng không thể sống sót trở ra, đừng nói đến người đang bị thương nặng như Ôn Thiếu Nghi.
Muốn dời hết đống đá tảng để đào hắn ta ra cũng không phải chuyện khả thi.
Tâm trạng của Dạ Mặc Uyên cũng rất phức tạp.
Hắn và Thiên Phần tộc không đội trời chung, Ôn Thiếu Nghi lại là thiếu chủ của Thiên Phần tộc. Nếu nói hắn ta có mưu đồ gì với Cố Thanh Hy nên mới bất chấp tính mạng để cứu nàng còn hợp lý, nhưng tại sao phải cứu hắn chứ?
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Mấy ngọn núi tuyết như chạm tới tận tầng mây ở phía xa xa đột nhiên sụp xuống, hai người lại được phen biến sắc.
“Tuyết lở rồi, đi mau”.
Không cần đến lời nhắc của Dạ Mặc Uyên, Cố Thanh Hy đã kéo hắn lảo đà lảo đảo chạy về phía trước.
Đứng trước thảm họa thiên nhiên như tuyết lở, nhân loại trở nên nhỏ bé vô cùng.
Cho dù là cao thủ cấp bảy cũng không thể ứng phó nổi tuyết lở, trừ phi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Ngọn núi tuyết này kéo theo ngọn núi tuyết kia không ngừng đổ sập, nơi này giống như ngày tàn của thế giới, núi tuyết khổng lồ nghiêng mình trút xuống, bao phủ toàn bộ thung lũng băng, sau đó tiếp tục chảy xuống, giữ nguyên tốc độ và uy thế.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên dìu nhau đi, cứ ngã rồi bò dậy, liên tục như vậy.
Có lẽ ông trời muốn chặn đường sống của họ, bất kể họ chạy nhanh đến đâu, tốc độ tuyết lở luôn nhanh hơn họ.
Điều khiến người ta buồn bực hơn là không chỉ có núi tuyết sau lưng họ vỡ ra, núi tuyết khổng lồ trước mặt họ cũng nổ “đùng” một tiếng, toàn bộ ngọn núi đổ sập.
Phen này thì bất kể là phía trước hay phía sau, họ không còn đường lui nữa rồi.
Dạ Mặc Uyên trở tay ôm chặt Cố Thanh Hy trong lòng: “Sợ không?”
Sợ không?
Tất nhiên là sợ.
Nhưng nàng không sợ mình sẽ chết ở đây.
Nàng sợ đến khi chết mà vẫn chưa thể tập hợp bảy viên Long châu, gỡ bỏ lời nguyền cho Ngọc tộc.
“Có ta ở đây, cho dù phải chết, cũng không để nàng chết trước đâu”.
Bởi vì nơi họ đang đứng là sườn dốc.
Dạ Mặc Uyên ôm lấy Cố Thanh Hy, nhún người nhảy một cái, từ sườn dốc bên phải khu vực tuyết lăn thẳng xuống dưới.
Hắn biết rằng cho dù làm vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của họ.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Tốc độ tuyết lở lúc nào cũng nhanh hơn họ nghĩ.
Tuyết đã lở tới trước mắt, họ không còn đường nào mà trốn thoát nữa rồi, Dạ Mặc Uyên dùng cơ thể mình để bảo vệ Cố Thanh Hy, mặc cho núi tuyết đổ lên cơ thể hắn.
Dù liều hết chút hơi thở cuối cùng cũng phải bảo vệ được Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, song, vừa mới khẽ nhúc nhích thì nội thương trên người lại nhức nhối.
“Ta dìu chàng”.
Thay vì bảo là nàng dìu, vậy chẳng bằng nói là Dạ Mặc Uyên đang tựa cả người vào bả vai của nàng thì đúng hơn.
Cố Thanh Hy cố gắng nén đau, đỡ Dạ Mặc Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Nàng biết Dạ Mặc Uyên cũng đang chịu đựng, với tình trạng hiện giờ, hắn tỉnh táo được đã là tốt lắm rồi.
Đáy thung lũng toàn tuyết là tuyết, mỗi lần giẫm xuống tuyết đều ngập đến tận đầu gối, tăng thêm gánh nặng khá nhiều cho hai người đang bị trọng thương.
Bước rồi lại bước, mùa đông khắc nghiệt, hoa tuyết bay đầy trời, khiến cả hai lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.
Trên lớp tuyết dày là hàng dài những dấu chân.
Cả hai cứ tưởng mình đi rất lâu, thế nhưng họ mới chỉ di chuyển được một chút xíu mà thôi. Nơi đây, ngoài tuyết phủ mênh mông ra thì chỉ có đúng một động băng.
Nhưng bọn họ không dám vào động băng nữa, chỉ sợ sẽ đụng chạm với hung thú, hoặc là phó tộc trưởng Tư Không và Băng Long cấp bảy.
Suy cho cùng Băng Long vẫn có thể tìm đến dựa theo mùi mà.
“Khụ khụ…”
Dạ Mặc Uyên ho vài tiếng, còn hộc ra cả máu khiến mặt tuyết trắng nhuốm màu đỏ chói mắt.
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi, bất chấp Dạ Mặc Uyên có đồng ý hay không, nàng vẫn đỡ hắn vào trong sơn động: “Bên ngoài gió tuyết to quá, vào trong tránh trước đã”.
“Chàng bị thương rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng, xem ra chúng ta phải ở đây thêm một thời gian rồi”.
Trong lòng Cố Thanh Hy nóng như lửa đốt.
Một nguyên do là vì ngày mười lăm trăng tròn sắp tới, mặt khác, nàng vẫn phải tìm ra viên Long Châu thứ bảy.
Cho dù tạm thời không tìm thấy viên Long Châu thứ bảy thì nàng cũng phải quay về Ngọc tộc một chuyến.
Nàng rời đi lâu như vậy, không biết bệnh tình của Thần Phi đại ca thế nào rồi nữa.
Mặt khác, nàng không yên tâm về Dạ Mặc Uyên lúc này.
Hắn vì cứu nàng nên mới bị thương nặng như vậy.
Nếu cứ bỏ hắn ở đây rồi đi trước thì có khác nào bảo hắn chịu chết luôn đâu.
Cố Thanh Hy tìm một lúc lâu mới thấy mấy cành cây khô, nàng lấy mồi lửa ra, cùng Dạ Mặc Uyên tựa sát vào nhau, sưởi ấm bằng ánh lửa yếu ớt.
Dạ Mặc Uyên cố gắng cởi áo ngoài của mình khoác lên cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nói: “Ta không lạnh, chàng bị thương nặng như vậy, chàng cứ mặc đi”.
“Ta cũng không lạnh”.
Dạ Mặc Uyên ấn cổ tay nhỏ bé lạnh băng của Cố Thanh Hy xuống, cẩn thận khoác áo lên người nàng.
Cố Thanh Hy cười khúc khích: “Chàng nói coi, trông chúng ta lúc này có giống một đôi vợ chồng gặp nạn không kìa”.
“Giống”.
Dạ Mặc Uyên cười yếu ớt.
Hắn thích bốn chữ “vợ chồng gặp nạn” này.
Chuyến đi đến cực Bắc lần này quả thật đã khiến họ tổn thất nặng nề nhưng hắn lại có thể ở bên nàng lâu như thế, hết thảy đều xứng đáng.
“À mà, tại sao Băng Long cấp bảy lại đột nhiên công kích ngược lại phó tộc trưởng Tư Không?”
Cố Thanh Hy vừa sưởi ấm vừa cười ranh mãnh: “Học từ chàng đó, chàng chặn khí tức của Long Châu, làm giả một viên Long Châu để lừa gạt, lẽ nào ta không thể dùng thuốc để chặn khí tức của Long Châu rồi ‘tặng’ ông ta một viên Long Châu giả sao?”
Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.
Cô nàng này đúng là biết nhiều chiêu trò.
Nhất là việc nàng giấu Long Châu giả vào trong tay áo của phó tộc trưởng Tư Không kiểu gì mà cả hắn vẫn ông ta đều không phát hiện ra.
“Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị hung thú xé xác chết tươi, chàng nói xem, liệu phó tộc trưởng Tư Không có bị Băng Long ‘hành’ cho chết tươi luôn không nhỉ?”
Dạ Mặc Uyên còn chưa nói gì thì một tiếng rống giận đã vang lên trước.
“Muốn lão phu chết, các ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó”.
Cả hai lập tức nghiêng đầu, liền thấy phó tộc trưởng Tư Không bị thương vẫn đứng thẳng, đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với bọn họ.
Ánh mắt hung ác nhuốm đầy sát ý kia của ông ta không khỏi làm người ta sợ hãi.
Cố Thanh Hy chỉ hơi bất ngờ: “Lão già, sống dai thật đó, một mình đối chọi với Băng Long cấp bảy mà vẫn sống được tới giờ”.
“Các ngươi không chết thì sao lão phu dám chết chứ”.
“Đừng đừng đừng, làm gì cũng cần có thứ tự trước sau, ngươi lớn hơn ta, đáng ra phải để ngươi đi trước”.
“Giao Long Châu ra đây”.
Không biết phó tộc trưởng Tư Không bị cái gì đả kích mà chẳng buồn lảm nhảm nhiều lời với Cố Thanh Hy, vừa mở miệng đã đòi Long Châu ngay.
Ánh mắt ông ta hung ác cùng cực, hỏa diễm trong lòng bàn tay bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng cháy mạnh.
Có thể thấy phó tộc trưởng Tư Không đã động sát tâm, chỉ cần Cố Thanh Hy nói ra câu “không đưa” hoặc lảm nhảm thêm nữa thì chắc chắn ông ta sẽ giết nàng ngay tắp lự.
Chương 537: Đổ sụp
Dạ Mặc Uyên vùng vẫy đứng dậy, cố nén cơn đau, chậm rãi nói: “Long châu ở chỗ ta, ngươi nên tìm ta mới đúng”.
Cố Thanh Hy đáp: “Vương gia, chàng tưởng chàng nói dối rằng Long châu ở chỗ chàng, phó tộc trưởng Tư Không sẽ tin ư? Chàng coi chàng kia, bị thương đến mức không bò dậy nổi, đưa Long châu cho chàng bảo quản, ai yên tâm nổi chứ. Phó tộc trưởng Tư Không đâu phải người keo kiệt, cho dù ông ấy biết Long châu ở trên người Tiểu Cửu Nhi cũng sẽ không làm khó hai ta đâu. Phải không, phó tộc trưởng Tư Không”.
Dạ Mặc Uyên ho khẽ vài tiếng, suýt chút nữa đã ho ra một vũng máu.
Nữ nhân này nói dối như cuội, xuất khẩu thành thơ sao?
Nói dối mà không đỏ mặt không thở dốc, câu nào cũng có lý như chuyện đương nhiên.
Nàng lấy đâu ra lắm trò thế?
Phó tộc trưởng Tư Không bán tín bán nghi, ông ta đã nhiều lần nếm thử trò nham hiểm xảo trá của Cố Thanh Hy rồi.
Nếu không vì sử dụng vu thuật, ban nãy ông ta đã chết thảm trong tay Băng Long.
Tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng vết thương trên người ông ta, nếu không mất vài ba năm, e là khó lòng hồi phục như ban đầu.
Tất cả mọi thứ đều là vì con nha đầu chết tiệt Cố Thanh Hy nhét Long châu giả lên người ông ta.
Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí nồng nặc của ông ta nên lập tức nhún vai: “Long châu thực sự không ở trên người ta, nếu không tin, ngươi có thể lục soát, chiếc nhẫn không gian của ta cũng có thể cho ngươi xem, thực sự không có”.
“Con rắn kia đâu?”
“Con rắn tham ăn kia chạy đi ăn một bữa no nê rồi, đợi nó quay lại, ta lập tức bảo nó tặng Long châu cho ngươi, tuyệt đối không chọc tới ngươi hay làm trái ý ngươi nữa”.
Phó tộc trưởng Tư Không liên tục cười khẩy: “Con nha đầu thối tha này, ngươi tưởng lão phu là trẻ lên ba cho ngươi muốn lừa thế nào thì lừa chắc?”
Phó tộc trưởng Tư Không định ra tay kết liễu tính mạng của họ trước rồi từ từ tìm Long châu sau.
Không ngờ thung lũng băng bắt đầu đổ sụp, mặt đất không ngừng rung lắc, lắc đến độ họ muốn đứng cũng không thể đứng vững, giống như động đất cấp mười vậy.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Những khối băng nặng cả trăm cân liên tục rơi xuống, hang động băng dần dần sụp đổ.
Đám đông đồng loạt biến sắc.
Với tình hình đổ sập như này, chẳng lẽ toàn bộ thung lũng băng sẽ biến thành bình địa ư?
Tiếng rồng ngâm trong thung lũng vang lên từng hồi, rung chuyển vòm trời.
Đám đông loáng thoáng trông thấy Băng Long đang phát điên, không ngừng tấn công vào hang động băng, dáng vẻ hung mãnh của nó rõ ràng là muốn cùng xuống Địa ngục với họ.
Chết tiệt!
Phó tộc trưởng Tư Không rốt cuộc đã làm gì Băng Long mà khiến nó phát rồ lên như vậy.
Hung thú bên trong thung lũng băng tranh nhau thoát ra ngoài, dường như chúng cũng biết hang động băng khổng lồ này sắp bị hủy hoại trong phút chốc.
Phó tộc trưởng Tư Không biến sắc, không còn để tâm tới đám người Cố Thanh Hy, co giò chạy ngay, dồn sức thoát khỏi nơi này.
Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng lên, hắn và Cố Thanh Hy dìu dắt nhau, tập tễnh và lảo đảo rời khỏi thung lũng băng.
“Tiểu Cửu Nhi… Tiểu Cửu Nhi…”
Cố Thanh Hy muốn nhờ Tiểu Cửu Nhi đưa họ rời khỏi đây, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Thế nhưng không biết con rắn tham ăn kia đã chạy đi đâu kiếm mồi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của nàng.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Khối băng không ngừng nện xuống nhiều lần suýt nữa rơi trúng cơ thể họ, đường ra trước mặt cũng bị băng đá chắn mất.
Thung lũng băng rất lớn, giống như một ngọn núi nguy nga, bây giờ sụp đổ thẳng từ trên đỉnh xuống, phạm vi ảnh hưởng quá lớn, nhất thời không thể thoát ra được.
“Đùng…”
“Uỳnh…”
Những tảng băng rơi xuống càng lúc càng nhiều, Cố Thanh Hy không cẩn thận bị rơi trúng mấy lần khiến toàn thân bê bết máu.
Dạ Mặc Uyên thấy vậy, dùng cơ thể mình chắn những khối đá đó giúp nàng.
“Đi, nàng đi trước đi!”, hắn nóng lòng thúc giục.
Cố Thanh Hy đỡ hắn không chịu rời bỏ, chật vật tiến về phía trước: “Nếu đi thì hai ta cùng đi, nếu ở lại thì hai ta cùng ở, sao chàng nhiều lời thế”.
“Dẫn ta theo thì cả hai cùng phải chết, nàng tự thoát ra ngoài, vẫn còn chút hi vọng”.
“Ta còn trẻ trung son rỗi lắm, không muốn làm quả phụ đâu”.
“Nàng nói gì cơ?”
“Ta nói, tính mạng của chàng là do ta cứu về, ngoại trừ ta ra, không ai có thể cướp mất tính mạng của chàng”.
Âm thanh đổ vỡ rất vang, lấn át cả giọng nói của họ.
Thấy thung lũng băng trên đầu đổ thẳng xuống, đường đi xung quanh đã bị chặn hết, hai người không khỏi nguội lòng.
Dạ Mặc Uyên bảo vệ Cố Thanh Hy trong lòng theo phản xạ có điều kiện, đợi cho thung lũng băng này nện vào người mình.
“Đùng đùng đùng…”
Chương 538: Tại sao cứu hắn ta?
Ngay khi hai người tưởng rằng bản thân sẽ chết chắc thì băng đá ở lối vào bị ai đó hất tung, một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, khí chất bất phàm như trích tiên giáng trần xông vào trong, không nói không rằng đã dùng hết sức lực mạnh nhất của mình, dùng nội lực đưa họ ra ngoài.
“Ầm ầm…”
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên vừa được cứu ra thì toàn bộ thung lũng băng đổ sập.
Mà người cứu họ thì chưa kịp thoát ra nên bị vùi lấp ở bên trong.
Cố Thanh Hy lập tức biến sắc.
“Ôn Thiếu Nghi… Ôn Thiếu Nghi…”
Nàng muốn lao tới cứu hắn ta, thế nhưng băng đá đổ sập từ trên đỉnh đầu cứ rơi xuống hết tảng này đến tảng khác, tảng nào cũng nặng tới cả ngàn cân, một số tảng thậm chí còn to ngang quả núi, nện ngay xuống trước mắt họ.
Dạ Mặc Uyên kéo Cố Thanh Hy: “Đi, đi mau, nếu không chúng ta phải chết ở đây mất”.
Tốc độ đá lở quá nhanh.
Nhanh đến mức họ lại bị bao vây nữa rồi.
Hung thú ở phía xa không kịp né tránh nên bị đá tảng đập chết, để lại vết máu đỏ tươi.
Hai người có lòng muốn cứu người, nhưng thời gian không cho phép, sau cùng đành nén nỗi đau rời đi.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cửu tử nhất sinh mới rời được khỏi phạm vi đổ sập của thung lũng băng.
Cố Thanh Hy sững sờ nhìn thung lũng băng bị sập thành bình địa, lòng dạ đột nhiên thấy đau đớn.
Vẻ thanh tao thoát tục và tôn quý của Ôn Thiếu Nghi khi mới quen nhau, đến thái độ căm ghét thù hằn khi biết hắn ta là kẻ thù của Ngọc tộc, rồi đến quá trình giúp đỡ lẫn nhau dần dần tua ngược lại trong đầu.
Nhất là khi hắn ta không màng nguy hiểm, quả quyết lao vào trong thung lũng băng, đổi mạng lấy mạng, sau cùng bị đá tảng đè chết ở bên trong.
Nội tâm Cố Thanh Hy vô cùng phức tạp.
Không rõ cảm giác thù ghét Ôn Thiếu Nghi tiêu tan từ bao giờ, thay vào đó là luyến tiếc và đau lòng.
Thung lũng băng nguy nga như ngọn núi đổ sập ngay trong tức khắc, bất kể là người võ công cao cường đến đâu cũng không thể sống sót trở ra, đừng nói đến người đang bị thương nặng như Ôn Thiếu Nghi.
Muốn dời hết đống đá tảng để đào hắn ta ra cũng không phải chuyện khả thi.
Tâm trạng của Dạ Mặc Uyên cũng rất phức tạp.
Hắn và Thiên Phần tộc không đội trời chung, Ôn Thiếu Nghi lại là thiếu chủ của Thiên Phần tộc. Nếu nói hắn ta có mưu đồ gì với Cố Thanh Hy nên mới bất chấp tính mạng để cứu nàng còn hợp lý, nhưng tại sao phải cứu hắn chứ?
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Mấy ngọn núi tuyết như chạm tới tận tầng mây ở phía xa xa đột nhiên sụp xuống, hai người lại được phen biến sắc.
“Tuyết lở rồi, đi mau”.
Không cần đến lời nhắc của Dạ Mặc Uyên, Cố Thanh Hy đã kéo hắn lảo đà lảo đảo chạy về phía trước.
Đứng trước thảm họa thiên nhiên như tuyết lở, nhân loại trở nên nhỏ bé vô cùng.
Cho dù là cao thủ cấp bảy cũng không thể ứng phó nổi tuyết lở, trừ phi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Ngọn núi tuyết này kéo theo ngọn núi tuyết kia không ngừng đổ sập, nơi này giống như ngày tàn của thế giới, núi tuyết khổng lồ nghiêng mình trút xuống, bao phủ toàn bộ thung lũng băng, sau đó tiếp tục chảy xuống, giữ nguyên tốc độ và uy thế.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên dìu nhau đi, cứ ngã rồi bò dậy, liên tục như vậy.
Có lẽ ông trời muốn chặn đường sống của họ, bất kể họ chạy nhanh đến đâu, tốc độ tuyết lở luôn nhanh hơn họ.
Điều khiến người ta buồn bực hơn là không chỉ có núi tuyết sau lưng họ vỡ ra, núi tuyết khổng lồ trước mặt họ cũng nổ “đùng” một tiếng, toàn bộ ngọn núi đổ sập.
Phen này thì bất kể là phía trước hay phía sau, họ không còn đường lui nữa rồi.
Dạ Mặc Uyên trở tay ôm chặt Cố Thanh Hy trong lòng: “Sợ không?”
Sợ không?
Tất nhiên là sợ.
Nhưng nàng không sợ mình sẽ chết ở đây.
Nàng sợ đến khi chết mà vẫn chưa thể tập hợp bảy viên Long châu, gỡ bỏ lời nguyền cho Ngọc tộc.
“Có ta ở đây, cho dù phải chết, cũng không để nàng chết trước đâu”.
Bởi vì nơi họ đang đứng là sườn dốc.
Dạ Mặc Uyên ôm lấy Cố Thanh Hy, nhún người nhảy một cái, từ sườn dốc bên phải khu vực tuyết lăn thẳng xuống dưới.
Hắn biết rằng cho dù làm vậy cũng chẳng thay đổi được điều gì, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của họ.
“Đùng uỳnh uỳnh…”
Tốc độ tuyết lở lúc nào cũng nhanh hơn họ nghĩ.
Tuyết đã lở tới trước mắt, họ không còn đường nào mà trốn thoát nữa rồi, Dạ Mặc Uyên dùng cơ thể mình để bảo vệ Cố Thanh Hy, mặc cho núi tuyết đổ lên cơ thể hắn.
Dù liều hết chút hơi thở cuối cùng cũng phải bảo vệ được Cố Thanh Hy.