Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 542-544
Chương 542: Có thích ta chút nào không
“Phải”.
“Nhưng… huyết chú chỉ có thể chậm phát tác chứ không thể loại bỏ tận gốc, có lẽ thêm vài năm nữa, ta cũng sẽ giống họ”.
Thế nên, hắn cũng nóng lòng muốn tìm bảy viên Long châu.
Thứ nhất là để cứu chính mình.
Thứ hai là để cứu tộc nhân của mẹ mình.
Năm đó mẹ hắn dùng kịch độc để áp chế huyết chú trong cơ thể hắn, tuy rằng huyết chú chưa phát tác, nhưng bao nhiêu năm nay, gần như lúc nào hắn cũng bị giày vò trong đau khổ.
Cố Thanh Hy không kiềm lòng được mà ôm lấy bờ vai tráng kiện của hắn, áp má vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Không biết có phải vì Dạ Mặc Uyên nhiều lần xả thân ứng cứu, hay vì cùng là người của Ngọc tộc, đồng bệnh tương liên, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy Dạ Mặc Uyên hiện giờ ấm áp hơn trước rất nhiều.
“Thế cha của chàng thì sao, quen nhau bấy lâu nay cũng chưa từng nghe chàng nhắc đến cha”.
“Sau khi mẹ ta chết, cha ta dốc hết sức lực tìm kiếm Long châu nhưng chẳng tìm được thứ gì, sau cùng bởi vì quá thương nhớ mẹ ta mà buồn bực đến chết”.
“Năm đó chàng mấy tuổi?”
“Khoảng bốn tuổi gì đó”.
“Cha mẹ chàng chắc chắn rất yêu chàng, nếu không mẹ chàng cũng không nỡ bỏ Huyết Diệp Tà Độc để khống chế huyết chú cho chàng, cha chàng cũng sẽ không giao đại quyền binh mã cho chàng”.
Huyết Diệp Tà Độc bình thường một khi tiến vào cơ thể sẽ chết ngay lập tức, hắn có thể sống sót, chắc hẳn cũng vì mẹ hắn đã hao tổn công sức bảo vệ tâm mạch cho hắn.
“Ừm”, mặt mũi Dạ Mặc Uyên u ám, không thể nhìn ra biểu cảm, nhưng xung quanh hắn toát ra khí chất đau thương.
Hắn cúi đầu tì trán vào lọn tóc của Cố Thanh Hy, ngửi mùi thơm từ mái tóc nàng và hỏi: “Nàng thì sao? Thân phận của nàng có mấy cái, cha mẹ nàng thực sự là Cố thừa tướng và Cố phu nhân à?”
“Ta không biết. Nghe đồn... tiên hoàng thích mẹ ta, mẹ ta lại yêu Cố thừa tướng, sau cùng tiên hoàng nhận mẹ ta làm nghĩa muội, chỉ hôn cho Cố thừa tướng, chuyện này là thật ư?”
“Phụ hoàng cả đời chỉ yêu một nữ nhân là mẫu phi của ta, ông ấy không thể nào thích mẹ của nàng được. Cho dù có thích, chắc hẳn cũng chỉ là tình cảm giữa huynh muội thôi”.
“Vậy sao...”
Cố Thanh Hy mơ mơ màng màng đáp lại.
Tại sao nàng cứ cảm thấy quan hệ giữa tiên hoàng và mẹ nàng không tầm thường nhỉ.
Phu nhân thừa tướng thực sự là mẫu thân của nàng sao?
Thân phận của nguyên chủ nhiều như thế này, tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng chẳng lẽ cũng chỉ là một thân phận để che giấu thôi?
“Nàng không biết cha mẹ mình là ai?”, Dạ Mặc Uyên đột nhiên hỏi.
“Nếu ta nói ta mất hết trí nhớ, thậm chí không biết bản thân mình là ai, liệu chàng có tin không?”
Dạ Mặc Uyên im lặng hồi lâu không nói gì, lâu đến mức Cố Thanh Hy tưởng rằng Dạ Mặc Uyên không tin lời nàng nói.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên trịnh trọng đáp lại: “Ta tin chứ”.
“Ồ… tại sao…”
“Không biết nữa, có lẽ là giác quan thứ sáu của đàn ông. Bất kể nàng là ai, bất kể nàng có bao nhiêu thân phận, ta chỉ biết rằng, nàng là thê tử của ta, là thê tử mà Dạ Mặc Uyên này cưới hỏi đường đường chính chính, cũng là thê tử danh xứng với thực”.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ danh xứng với thực.
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Nàng mệt mỏi rời khỏi vòng tay hắn.
“Hôm đó, ở trên ngọn núi hoang, ta trúng độc”.
“Vậy còn lần thứ hai thì sao?”
“Lần thứ hai… lần thứ hai là không kiềm lòng được”.
Nàng đâu biết được lần thứ hai là ai nhào vào lòng ai, thời gian qua lâu như vậy rồi, nàng cũng không nhớ rõ nữa.
“Hay cho câu không kiềm lòng được, vi phu hi vọng sau này đêm nào nương tử cũng không kiềm lòng được”.
Dạ Mặc Uyên nói rồi ôm lấy Cố Thanh Hy, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Nam nhân này…
Có thể sống sót rời khỏi đây hay không còn chưa rõ, đã nghĩ đến chuyện linh tinh này rồi.
“A Hy, ta có thể hỏi nàng một chuyện không?”
“Chàng muốn biết điều gì thì cứ hỏi đi, không biết hai ta còn sống được bao lâu nữa”.
“Nàng có thích ta chút nào không? Cho dù chỉ là một chút”.
Trái tim Dạ Mặc Uyên đột nhiên đập nhanh hơn, hai tai đỏ nhừ, dung mạo tuyệt thế vốn hơi nhợt nhạt cũng thoáng ửng hồng.
May mà ánh sáng nơi này tăm tối, nếu không hắn chẳng còn mặt mũi nhìn ai.
Cố Thanh Hy nhíu mày, qua hồi lâu vẫn không đáp.
Dạ Mặc Uyên từ mong ngóng đến thấp thỏm, sau cùng chỉ còn thất vọng.
Chút sức lực còn lại trong cơ thể hắn dường như bị rút cạn, hắn mất hồn mất vía, mệt mỏi ngả vào vách tường băng.
Tĩnh lặng…
Bên trong hang động tuyết chỉ còn tiếng hít thở của hai người, không có âm thanh nào khác.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cố Thanh Hy mới nhỏ giọng nói một câu: “Ta có sứ mệnh của riêng mình, trước khi sứ mệnh hoàn thành, ta không dám nghĩ đến tình cảm nam nữ”.
“Sứ mệnh gì? Ta có thể hoàn thành giúp nàng”.
“Tìm kiếm bảy viên Long châu?”
Chương 543: Không thể ngã xuống
"Tìm kiếm long châu để đưa cho Ngọc tộc?", quan hệ giữa nàng cùng Thiên Phần tộc ác liệt như vậy, không có khả năng nàng làm việc này vì Thiên Phần tộc, nàng chỉ có thể làm việc này vì Ngọc tộc.
Nàng rốt cuộc có phải là người của Ngọc tộc hay không?
"Ừm…"
"Đã tìm được sáu trong số bảy viên long châu, chỉ cần chúng ta tìm ra được thêm một viên nữa thì đã có thể thu thập đủ bảy viên".
Cố Thanh Hy đột nhiên mỉm cười, một nụ cười trong sáng thuần khiết.
"Đúng vậy, chỉ còn lại một viên thôi. Chỉ cần tìm được một viên nữa là có thể thu thập đủ bảy viên long châu, cho nên ta không thể chết được. Nếu như ta chết thì viên long châu thứ sáu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này".
Thần Phi đại ca cùng người của Ngọc tộc không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Dạ Mặc Uyên, chàng từng hỏi ta có bao giờ thích chàng không, ta thật sự không biết, nhưng ta đã từng nói với chàng trước đây ta đã từng bị người ta yêu lừa gạt, vì hắn ta cho nên ta mới chết thảm rồi xuyên không vào phủ thừa tướng".
Dạ Mặc Uyên cau mày, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng Cố Thanh Hy đã ngắt lời hắn.
"Ta biết chàng đang có rất nhiều câu hỏi, những điều mà chính ta cũng không hiểu và ta không biết phải giải thích với chàng như thế nào. Ta đã thề rằng sẽ không bao giờ dành tình cảm thực sự cho bất kỳ người đàn ông nào trong đời. Nhưng nếu như chúng ta có thể sống sót thoát ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ thử mở lòng với chàng".
Trái tim lạnh lùng thất vọng ban đầu của Dạ Mặc Uyên cuối cùng đã được nhen nhóm lên niềm hy vọng.
Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn đã ôm lấy Cố Thanh Hy mà đi vòng quanh một cách khoái chí.
Bộ dáng khờ khạo này làm gì còn chút sát phạt quyết đoán nào của trước đây nữa?
"Nàng đã nói rồi đó, nếu chúng ta có thể ra khỏi đây thì nàng sẽ trở thành thê tử thật sự của ta".
"Ta chỉ nói rằng ta sẽ thử mở lòng".
"Dù sao thì ý tứ cũng đều giống nhau".
"Muốn vậy thì cũng phải còn sống rời khỏi đây mới được".
"Đúng vậy, chúng ta có thể sớm rời đây thôi. Trước khi tới đây ta đã nói cho Thanh Phong và Giáng Tuyết biết, bọn họ chắc chắn đang dẫn người tới đây, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi".
"Tốt lắm".
Bị Dạ Mặc Uyên ôm đi một vòng, đầu óc của Cố Thanh Hy lại càng thêm choáng váng.
Nàng yếu ớt nằm trên ngực hắn, hơi thở gấp gáp hơn.
Hôm nay nàng không biết tại sao mình lại nói điều này với Dạ Mặc Uyên.
Nàng chỉ biết rằng mình thực ra không hề ghét bỏ Dạ Mặc Uyên.
Có người để dựa vào cũng rất tốt.
Hai người trò chuyện với nhau, những câu chuyện không đầu không đuôi.
Bệnh tình của Cố Thanh Hy ngày càng nghiêm trọng, không khí cũng càng ngày càng loãng.
Đói khát, rét lạnh, cùng thương bệnh không ngừng ăn mòn bọn họ.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Thanh Hy đã không thể chống đỡ được nữa, ý thức của nàng bắt đầu tan rả.
Giọng nói lo lắng của Dạ Mặc Uyên vẫn vang lên bên tai nàng, lời nói huyên thuyên như pháo nổ, hắn không ngừng nói, thậm chí còn không ngừng lay động thân thể của nàng.
Cố Thanh Hy rất muốn nói với hắn.
Nàng muốn bảo hắn im đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cũng đừng tiếp tục lay động thân thể của nàng nữa, thân thể của nàng đã rã rời lắm rồi.
Nhưng nàng không thể nói một lời, nàng thậm chí còn không có đủ sức để cau mày cảnh cáo.
Nàng lại nghe loáng thoáng chuyện về Ngọc tộc và long châu.
Trong nháy mắt nàng trở nên thanh tỉnh một chút, nàng mở to mắt mê mang nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Mặc Uyên, nét mặt hắn vừa lo lắng vừa căng thẳng.
"Cố Thanh Hy, nàng tỉnh lại đi, nàng không thể chết như thế này được! Nếu như nàng chết thì chuyện gì sẽ xảy ra với long châu và Ngọc tộc? Không phải nàng nói là muốn mang long châu về cho Ngọc tộc sao?
Không phải nàng nói muốn giúp bọn họ giải trừ huyết chú hay sao? Nếu như nàng chết thì viên long châu thứ sáu sẽ biến mất hoàn toàn cùng với nàng, đến lúc đó hàng vạn người của Ngọc tộc sẽ phải gánh chịu huyết chú vĩnh viễn, ta cũng sẽ phải gánh chịu lời nguyền huyết chú”.
Đúng vậy...
Nàng không thể chết được.
Nếu như nàng chết thì sao có thể mang long châu ra ngoài được?
Như vậy thì Ngọc tộc phải làm sao?
Làm sao có thể giải được huyết chú?
Nàng phải sống sót.
Nàng không thể ngã xuống ở nơi này.
Nhưng nàng không thể ra khỏi hang băng.
Nàng phải làm gì bây giờ?
Cố Thanh Hy run rẩy lấy long châu ra, yếu ớt nói: "Chàng... chàng giúp ta gửi... long châu về... cho nNgọc tộc..."
Dạ Mặc Uyên thậm chí còn không thèm nhìn tới long châu, hắn chỉ ôm chặt lấy Cố Thanh Hy nói: "Ta không thay nàng mang long châu ra ngoài đâu, muốn mang ra thì nàng tự mình mang ra, nếu không thì hàng vạn người dân Ngọc tộc sẽ vĩnh viễn gánh chịu đau đớn của huyết chú".
Con mợ nó…
Nam nhân này...
Đáng tiếc trước đó nàng còn thấy hắn là người tốt.
Nếu như nàng có thể tự mình mang ra ngoài thì nàng đã làm rồi.
Chương 544: Thoát ra khỏi đây
Nàng đã đạt đến giới hạn của mình rồi.
"A Hy, nàng không thể chết được, nàng chết thì ta biết phải làm sao, cho dù nàng không lo lắng cho Ngọc tộc thì cũng nên lo lắng cho ta, ta không thể sống thiếu nàng được".
Cố Thanh Hy bị hắn ôm vào trong lòng, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của hắn.
Trái tim của hắn đang đập rất nhanh, hắn thật sự đang rất hoảng sợ, thân thể không ngừng run lên.
Sự sợ hãi này phát ra từ tận trái tim, cốt tủy và linh hồn...
Cố Thanh Hy không kìm được mà bật khóc.
Nàng cắn chặt môi và cố gượng dậy.
Nàng không được ngủ.
Nếu như nàng ngủ thì có khi sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
"Ta hứa với chàng, ta sẽ cố vững vàng cho đến khi có người đến cứu viện".
"Được, ta sẽ ở bên nàng".
Lại trải qua mấy canh giờ mà vẫn không có động tĩnh gì ở bên trên.
Dạ Mặc Uyên không thể ngồi yên được nữa, hắn muốn đột phá giới hạn, muốn đánh cược tính mạng của bản thân một lần xem có thể phá tan núi tuyết hay không.
Đột nhiên lại có tiếng ầm ầm vang lên.
Ngọn núi tuyết đã bị đào lên từng tấc một.
Dạ Mặc Uyên vui mừng khôn xiết, hắn ôm lấy Cố Thanh Hy đang cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ, khàn giọng nói: "A Hy, nàng có thấy không, đã có người đến cứu chúng ta rồi".
Dạ Mặc Uyên hô to, đánh động cho những người phía trên biết rằng họ đang ở đây.
"Bang bang bang bang..."
"Răng rắc..."
Lại có rất nhiều tiếng nổ lớn truyền đến.
Sau đó hắn lại nhìn thấy chín cái đầu khổng lồ xuất hiện phía trên hang băng.
Ánh mắt phía trên nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Không khí tràn vào hang khiến cho Cố Thanh Hy lấy lại được một chút tỉnh táo.
Tiểu Cửu nhi…
Đó là đầu của Tiểu Cửu nhi.
Con rắn ham ăn cuối cùng cũng đã tìm đến cứu bọn họ.
Dạ Mặc Uyên vui vẻ nói: "Tiểu Cửu nhi, nhanh lên, mau phá vỡ núi tuyết rồi mang A Hy lên".
Phía trên truyền đến tiếng Thanh Phong cùng Giáng Tuyết: "Tiểu Cửu nhi, ngươi tìm được chưa, chủ nhân nhà ta ở trong đó sao?"
Tiểu Cửu nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thanh Hy thì đã tràn đầy vui mừng.
Nó lắc lắc cái đầu trườn vào trong, cũng không biết nó trườn mạnh đến thế nào mà đã khiến cho cả đỉnh ngọn núi tuyết sụp đổ.
Con rắn khổng lồ lao ra ngoài cùng với Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy trên lưng.
Bọn họ đã ở trong hang băng quá lâu, bất chợt nhìn lên ánh mặt trời khiến cho bọn họ bị chói đến mức không mở mắt ra nổi, Dạ Mặc Uyên vội vàng che mắt Cố Thanh Hy lại, sợ rằng mắt nàng sẽ bị tổn thương.
“Chủ nhân, thuộc hạ cứu viện chậm trễ, xin chủ nhân trách phạt”, Thanh Phong Giáng Tuyết quỳ xuống nói.
Sau khi Dạ Mặc Uyên đặt Cố Thanh Hy xuống đất, hắn liền điên cuồng nói: "Có thức ăn và nước uống không?"
Hắn giống như một con sói có thể mất bạn đời bất cứ lúc nào, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa điên cuồng.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều giật mình thon thót, run rẩy lấy lương khô và nước trong người ra.
Bọn họ còn chưa kịp đưa tới thì Dạ Mặc Uyên đã giật lấy nó, sau đó hắn vừa đỡ Cố Thanh Hy dậy vừa cho nàng uống nước, xé lương khô thành từng miếng nhỏ để cho Cố Thanh Hy ăn.
Có thức ăn và nước uống, Cố Thanh Hy đã khá hơn một chút.
Khi thấy tuyết rơi, mọi người nhanh chóng lấy áo choàng và mặc vào cho bọn họ.
"Đại phu đâu, ở đây có đại phu không?", Dạ Mặc Uyên hỏi.
"Chủ nhân, thuộc hạ vội vàng đến đây, tuy rằng có mang theo hai vị đại phu nhưng trên đường đi bọn họ đều đã chết cóng. Dù vậy ở cách đây không xa có một đất nước là Oa Nhân quốc, bây giờ thuộc hạ lập tức đến Oa Nhân quốc tìm một đại phu".
"Tiểu Cửu nhi, tốc đọ của ngươi nhanh nhất, mau đưa chúng ta đến Oa Nhân quốc tìm đại phu".
"Xì..."
Tiểu Cửu nhi đau khổ nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Mấy ngày nay nó đi tìm chủ quên ăn quên ngủ, bây giờ nó đã quá mệt mỏi rồi mà còn không được nghỉ ngơi một chút.
"Chỉ cần bây giờ ngươi đưa chúng ta đến Oa Nhân quốc thì tất cả heo nướng ở Dạ Vương phủ ngươi có thể ăn bao nhiêu tùy ý".
"Xì..."
Đôi mắt to như chuông đồng của Tiểu Cửu nhi sáng lên ngay lập tức, nó cũng lập tức lấy lại được tinh thần.
Thịt heo nướng...
Ăn bao nhiêu tùy ý?
Nó thích.
Cố Thanh Hy kéo tay áo hắn nói: "Ta không sao, chàng... chàng cũng... ăn chút gì đi".
Tâm trạng căng thẳng của Dạ Mặc Uyên hơi buông lỏng, hắn nói: "Ta không đói, nàng đã bị bỏng rất nặng, phải nhanh chóng đi tìm đại phu chữa trị cho nàng".
“Phải”.
“Nhưng… huyết chú chỉ có thể chậm phát tác chứ không thể loại bỏ tận gốc, có lẽ thêm vài năm nữa, ta cũng sẽ giống họ”.
Thế nên, hắn cũng nóng lòng muốn tìm bảy viên Long châu.
Thứ nhất là để cứu chính mình.
Thứ hai là để cứu tộc nhân của mẹ mình.
Năm đó mẹ hắn dùng kịch độc để áp chế huyết chú trong cơ thể hắn, tuy rằng huyết chú chưa phát tác, nhưng bao nhiêu năm nay, gần như lúc nào hắn cũng bị giày vò trong đau khổ.
Cố Thanh Hy không kiềm lòng được mà ôm lấy bờ vai tráng kiện của hắn, áp má vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Không biết có phải vì Dạ Mặc Uyên nhiều lần xả thân ứng cứu, hay vì cùng là người của Ngọc tộc, đồng bệnh tương liên, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy Dạ Mặc Uyên hiện giờ ấm áp hơn trước rất nhiều.
“Thế cha của chàng thì sao, quen nhau bấy lâu nay cũng chưa từng nghe chàng nhắc đến cha”.
“Sau khi mẹ ta chết, cha ta dốc hết sức lực tìm kiếm Long châu nhưng chẳng tìm được thứ gì, sau cùng bởi vì quá thương nhớ mẹ ta mà buồn bực đến chết”.
“Năm đó chàng mấy tuổi?”
“Khoảng bốn tuổi gì đó”.
“Cha mẹ chàng chắc chắn rất yêu chàng, nếu không mẹ chàng cũng không nỡ bỏ Huyết Diệp Tà Độc để khống chế huyết chú cho chàng, cha chàng cũng sẽ không giao đại quyền binh mã cho chàng”.
Huyết Diệp Tà Độc bình thường một khi tiến vào cơ thể sẽ chết ngay lập tức, hắn có thể sống sót, chắc hẳn cũng vì mẹ hắn đã hao tổn công sức bảo vệ tâm mạch cho hắn.
“Ừm”, mặt mũi Dạ Mặc Uyên u ám, không thể nhìn ra biểu cảm, nhưng xung quanh hắn toát ra khí chất đau thương.
Hắn cúi đầu tì trán vào lọn tóc của Cố Thanh Hy, ngửi mùi thơm từ mái tóc nàng và hỏi: “Nàng thì sao? Thân phận của nàng có mấy cái, cha mẹ nàng thực sự là Cố thừa tướng và Cố phu nhân à?”
“Ta không biết. Nghe đồn... tiên hoàng thích mẹ ta, mẹ ta lại yêu Cố thừa tướng, sau cùng tiên hoàng nhận mẹ ta làm nghĩa muội, chỉ hôn cho Cố thừa tướng, chuyện này là thật ư?”
“Phụ hoàng cả đời chỉ yêu một nữ nhân là mẫu phi của ta, ông ấy không thể nào thích mẹ của nàng được. Cho dù có thích, chắc hẳn cũng chỉ là tình cảm giữa huynh muội thôi”.
“Vậy sao...”
Cố Thanh Hy mơ mơ màng màng đáp lại.
Tại sao nàng cứ cảm thấy quan hệ giữa tiên hoàng và mẹ nàng không tầm thường nhỉ.
Phu nhân thừa tướng thực sự là mẫu thân của nàng sao?
Thân phận của nguyên chủ nhiều như thế này, tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng chẳng lẽ cũng chỉ là một thân phận để che giấu thôi?
“Nàng không biết cha mẹ mình là ai?”, Dạ Mặc Uyên đột nhiên hỏi.
“Nếu ta nói ta mất hết trí nhớ, thậm chí không biết bản thân mình là ai, liệu chàng có tin không?”
Dạ Mặc Uyên im lặng hồi lâu không nói gì, lâu đến mức Cố Thanh Hy tưởng rằng Dạ Mặc Uyên không tin lời nàng nói.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên trịnh trọng đáp lại: “Ta tin chứ”.
“Ồ… tại sao…”
“Không biết nữa, có lẽ là giác quan thứ sáu của đàn ông. Bất kể nàng là ai, bất kể nàng có bao nhiêu thân phận, ta chỉ biết rằng, nàng là thê tử của ta, là thê tử mà Dạ Mặc Uyên này cưới hỏi đường đường chính chính, cũng là thê tử danh xứng với thực”.
Hắn nhấn mạnh mấy chữ danh xứng với thực.
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Nàng mệt mỏi rời khỏi vòng tay hắn.
“Hôm đó, ở trên ngọn núi hoang, ta trúng độc”.
“Vậy còn lần thứ hai thì sao?”
“Lần thứ hai… lần thứ hai là không kiềm lòng được”.
Nàng đâu biết được lần thứ hai là ai nhào vào lòng ai, thời gian qua lâu như vậy rồi, nàng cũng không nhớ rõ nữa.
“Hay cho câu không kiềm lòng được, vi phu hi vọng sau này đêm nào nương tử cũng không kiềm lòng được”.
Dạ Mặc Uyên nói rồi ôm lấy Cố Thanh Hy, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Nam nhân này…
Có thể sống sót rời khỏi đây hay không còn chưa rõ, đã nghĩ đến chuyện linh tinh này rồi.
“A Hy, ta có thể hỏi nàng một chuyện không?”
“Chàng muốn biết điều gì thì cứ hỏi đi, không biết hai ta còn sống được bao lâu nữa”.
“Nàng có thích ta chút nào không? Cho dù chỉ là một chút”.
Trái tim Dạ Mặc Uyên đột nhiên đập nhanh hơn, hai tai đỏ nhừ, dung mạo tuyệt thế vốn hơi nhợt nhạt cũng thoáng ửng hồng.
May mà ánh sáng nơi này tăm tối, nếu không hắn chẳng còn mặt mũi nhìn ai.
Cố Thanh Hy nhíu mày, qua hồi lâu vẫn không đáp.
Dạ Mặc Uyên từ mong ngóng đến thấp thỏm, sau cùng chỉ còn thất vọng.
Chút sức lực còn lại trong cơ thể hắn dường như bị rút cạn, hắn mất hồn mất vía, mệt mỏi ngả vào vách tường băng.
Tĩnh lặng…
Bên trong hang động tuyết chỉ còn tiếng hít thở của hai người, không có âm thanh nào khác.
Rất lâu, rất lâu sau.
Cố Thanh Hy mới nhỏ giọng nói một câu: “Ta có sứ mệnh của riêng mình, trước khi sứ mệnh hoàn thành, ta không dám nghĩ đến tình cảm nam nữ”.
“Sứ mệnh gì? Ta có thể hoàn thành giúp nàng”.
“Tìm kiếm bảy viên Long châu?”
Chương 543: Không thể ngã xuống
"Tìm kiếm long châu để đưa cho Ngọc tộc?", quan hệ giữa nàng cùng Thiên Phần tộc ác liệt như vậy, không có khả năng nàng làm việc này vì Thiên Phần tộc, nàng chỉ có thể làm việc này vì Ngọc tộc.
Nàng rốt cuộc có phải là người của Ngọc tộc hay không?
"Ừm…"
"Đã tìm được sáu trong số bảy viên long châu, chỉ cần chúng ta tìm ra được thêm một viên nữa thì đã có thể thu thập đủ bảy viên".
Cố Thanh Hy đột nhiên mỉm cười, một nụ cười trong sáng thuần khiết.
"Đúng vậy, chỉ còn lại một viên thôi. Chỉ cần tìm được một viên nữa là có thể thu thập đủ bảy viên long châu, cho nên ta không thể chết được. Nếu như ta chết thì viên long châu thứ sáu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này".
Thần Phi đại ca cùng người của Ngọc tộc không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Dạ Mặc Uyên, chàng từng hỏi ta có bao giờ thích chàng không, ta thật sự không biết, nhưng ta đã từng nói với chàng trước đây ta đã từng bị người ta yêu lừa gạt, vì hắn ta cho nên ta mới chết thảm rồi xuyên không vào phủ thừa tướng".
Dạ Mặc Uyên cau mày, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng Cố Thanh Hy đã ngắt lời hắn.
"Ta biết chàng đang có rất nhiều câu hỏi, những điều mà chính ta cũng không hiểu và ta không biết phải giải thích với chàng như thế nào. Ta đã thề rằng sẽ không bao giờ dành tình cảm thực sự cho bất kỳ người đàn ông nào trong đời. Nhưng nếu như chúng ta có thể sống sót thoát ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ thử mở lòng với chàng".
Trái tim lạnh lùng thất vọng ban đầu của Dạ Mặc Uyên cuối cùng đã được nhen nhóm lên niềm hy vọng.
Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn đã ôm lấy Cố Thanh Hy mà đi vòng quanh một cách khoái chí.
Bộ dáng khờ khạo này làm gì còn chút sát phạt quyết đoán nào của trước đây nữa?
"Nàng đã nói rồi đó, nếu chúng ta có thể ra khỏi đây thì nàng sẽ trở thành thê tử thật sự của ta".
"Ta chỉ nói rằng ta sẽ thử mở lòng".
"Dù sao thì ý tứ cũng đều giống nhau".
"Muốn vậy thì cũng phải còn sống rời khỏi đây mới được".
"Đúng vậy, chúng ta có thể sớm rời đây thôi. Trước khi tới đây ta đã nói cho Thanh Phong và Giáng Tuyết biết, bọn họ chắc chắn đang dẫn người tới đây, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi".
"Tốt lắm".
Bị Dạ Mặc Uyên ôm đi một vòng, đầu óc của Cố Thanh Hy lại càng thêm choáng váng.
Nàng yếu ớt nằm trên ngực hắn, hơi thở gấp gáp hơn.
Hôm nay nàng không biết tại sao mình lại nói điều này với Dạ Mặc Uyên.
Nàng chỉ biết rằng mình thực ra không hề ghét bỏ Dạ Mặc Uyên.
Có người để dựa vào cũng rất tốt.
Hai người trò chuyện với nhau, những câu chuyện không đầu không đuôi.
Bệnh tình của Cố Thanh Hy ngày càng nghiêm trọng, không khí cũng càng ngày càng loãng.
Đói khát, rét lạnh, cùng thương bệnh không ngừng ăn mòn bọn họ.
Không biết đã qua bao lâu, Cố Thanh Hy đã không thể chống đỡ được nữa, ý thức của nàng bắt đầu tan rả.
Giọng nói lo lắng của Dạ Mặc Uyên vẫn vang lên bên tai nàng, lời nói huyên thuyên như pháo nổ, hắn không ngừng nói, thậm chí còn không ngừng lay động thân thể của nàng.
Cố Thanh Hy rất muốn nói với hắn.
Nàng muốn bảo hắn im đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, cũng đừng tiếp tục lay động thân thể của nàng nữa, thân thể của nàng đã rã rời lắm rồi.
Nhưng nàng không thể nói một lời, nàng thậm chí còn không có đủ sức để cau mày cảnh cáo.
Nàng lại nghe loáng thoáng chuyện về Ngọc tộc và long châu.
Trong nháy mắt nàng trở nên thanh tỉnh một chút, nàng mở to mắt mê mang nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Mặc Uyên, nét mặt hắn vừa lo lắng vừa căng thẳng.
"Cố Thanh Hy, nàng tỉnh lại đi, nàng không thể chết như thế này được! Nếu như nàng chết thì chuyện gì sẽ xảy ra với long châu và Ngọc tộc? Không phải nàng nói là muốn mang long châu về cho Ngọc tộc sao?
Không phải nàng nói muốn giúp bọn họ giải trừ huyết chú hay sao? Nếu như nàng chết thì viên long châu thứ sáu sẽ biến mất hoàn toàn cùng với nàng, đến lúc đó hàng vạn người của Ngọc tộc sẽ phải gánh chịu huyết chú vĩnh viễn, ta cũng sẽ phải gánh chịu lời nguyền huyết chú”.
Đúng vậy...
Nàng không thể chết được.
Nếu như nàng chết thì sao có thể mang long châu ra ngoài được?
Như vậy thì Ngọc tộc phải làm sao?
Làm sao có thể giải được huyết chú?
Nàng phải sống sót.
Nàng không thể ngã xuống ở nơi này.
Nhưng nàng không thể ra khỏi hang băng.
Nàng phải làm gì bây giờ?
Cố Thanh Hy run rẩy lấy long châu ra, yếu ớt nói: "Chàng... chàng giúp ta gửi... long châu về... cho nNgọc tộc..."
Dạ Mặc Uyên thậm chí còn không thèm nhìn tới long châu, hắn chỉ ôm chặt lấy Cố Thanh Hy nói: "Ta không thay nàng mang long châu ra ngoài đâu, muốn mang ra thì nàng tự mình mang ra, nếu không thì hàng vạn người dân Ngọc tộc sẽ vĩnh viễn gánh chịu đau đớn của huyết chú".
Con mợ nó…
Nam nhân này...
Đáng tiếc trước đó nàng còn thấy hắn là người tốt.
Nếu như nàng có thể tự mình mang ra ngoài thì nàng đã làm rồi.
Chương 544: Thoát ra khỏi đây
Nàng đã đạt đến giới hạn của mình rồi.
"A Hy, nàng không thể chết được, nàng chết thì ta biết phải làm sao, cho dù nàng không lo lắng cho Ngọc tộc thì cũng nên lo lắng cho ta, ta không thể sống thiếu nàng được".
Cố Thanh Hy bị hắn ôm vào trong lòng, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của hắn.
Trái tim của hắn đang đập rất nhanh, hắn thật sự đang rất hoảng sợ, thân thể không ngừng run lên.
Sự sợ hãi này phát ra từ tận trái tim, cốt tủy và linh hồn...
Cố Thanh Hy không kìm được mà bật khóc.
Nàng cắn chặt môi và cố gượng dậy.
Nàng không được ngủ.
Nếu như nàng ngủ thì có khi sẽ chẳng bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
"Ta hứa với chàng, ta sẽ cố vững vàng cho đến khi có người đến cứu viện".
"Được, ta sẽ ở bên nàng".
Lại trải qua mấy canh giờ mà vẫn không có động tĩnh gì ở bên trên.
Dạ Mặc Uyên không thể ngồi yên được nữa, hắn muốn đột phá giới hạn, muốn đánh cược tính mạng của bản thân một lần xem có thể phá tan núi tuyết hay không.
Đột nhiên lại có tiếng ầm ầm vang lên.
Ngọn núi tuyết đã bị đào lên từng tấc một.
Dạ Mặc Uyên vui mừng khôn xiết, hắn ôm lấy Cố Thanh Hy đang cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ, khàn giọng nói: "A Hy, nàng có thấy không, đã có người đến cứu chúng ta rồi".
Dạ Mặc Uyên hô to, đánh động cho những người phía trên biết rằng họ đang ở đây.
"Bang bang bang bang..."
"Răng rắc..."
Lại có rất nhiều tiếng nổ lớn truyền đến.
Sau đó hắn lại nhìn thấy chín cái đầu khổng lồ xuất hiện phía trên hang băng.
Ánh mắt phía trên nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Không khí tràn vào hang khiến cho Cố Thanh Hy lấy lại được một chút tỉnh táo.
Tiểu Cửu nhi…
Đó là đầu của Tiểu Cửu nhi.
Con rắn ham ăn cuối cùng cũng đã tìm đến cứu bọn họ.
Dạ Mặc Uyên vui vẻ nói: "Tiểu Cửu nhi, nhanh lên, mau phá vỡ núi tuyết rồi mang A Hy lên".
Phía trên truyền đến tiếng Thanh Phong cùng Giáng Tuyết: "Tiểu Cửu nhi, ngươi tìm được chưa, chủ nhân nhà ta ở trong đó sao?"
Tiểu Cửu nhi vừa nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thanh Hy thì đã tràn đầy vui mừng.
Nó lắc lắc cái đầu trườn vào trong, cũng không biết nó trườn mạnh đến thế nào mà đã khiến cho cả đỉnh ngọn núi tuyết sụp đổ.
Con rắn khổng lồ lao ra ngoài cùng với Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy trên lưng.
Bọn họ đã ở trong hang băng quá lâu, bất chợt nhìn lên ánh mặt trời khiến cho bọn họ bị chói đến mức không mở mắt ra nổi, Dạ Mặc Uyên vội vàng che mắt Cố Thanh Hy lại, sợ rằng mắt nàng sẽ bị tổn thương.
“Chủ nhân, thuộc hạ cứu viện chậm trễ, xin chủ nhân trách phạt”, Thanh Phong Giáng Tuyết quỳ xuống nói.
Sau khi Dạ Mặc Uyên đặt Cố Thanh Hy xuống đất, hắn liền điên cuồng nói: "Có thức ăn và nước uống không?"
Hắn giống như một con sói có thể mất bạn đời bất cứ lúc nào, vừa sốt ruột, vừa lo lắng, vừa điên cuồng.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều giật mình thon thót, run rẩy lấy lương khô và nước trong người ra.
Bọn họ còn chưa kịp đưa tới thì Dạ Mặc Uyên đã giật lấy nó, sau đó hắn vừa đỡ Cố Thanh Hy dậy vừa cho nàng uống nước, xé lương khô thành từng miếng nhỏ để cho Cố Thanh Hy ăn.
Có thức ăn và nước uống, Cố Thanh Hy đã khá hơn một chút.
Khi thấy tuyết rơi, mọi người nhanh chóng lấy áo choàng và mặc vào cho bọn họ.
"Đại phu đâu, ở đây có đại phu không?", Dạ Mặc Uyên hỏi.
"Chủ nhân, thuộc hạ vội vàng đến đây, tuy rằng có mang theo hai vị đại phu nhưng trên đường đi bọn họ đều đã chết cóng. Dù vậy ở cách đây không xa có một đất nước là Oa Nhân quốc, bây giờ thuộc hạ lập tức đến Oa Nhân quốc tìm một đại phu".
"Tiểu Cửu nhi, tốc đọ của ngươi nhanh nhất, mau đưa chúng ta đến Oa Nhân quốc tìm đại phu".
"Xì..."
Tiểu Cửu nhi đau khổ nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Mấy ngày nay nó đi tìm chủ quên ăn quên ngủ, bây giờ nó đã quá mệt mỏi rồi mà còn không được nghỉ ngơi một chút.
"Chỉ cần bây giờ ngươi đưa chúng ta đến Oa Nhân quốc thì tất cả heo nướng ở Dạ Vương phủ ngươi có thể ăn bao nhiêu tùy ý".
"Xì..."
Đôi mắt to như chuông đồng của Tiểu Cửu nhi sáng lên ngay lập tức, nó cũng lập tức lấy lại được tinh thần.
Thịt heo nướng...
Ăn bao nhiêu tùy ý?
Nó thích.
Cố Thanh Hy kéo tay áo hắn nói: "Ta không sao, chàng... chàng cũng... ăn chút gì đi".
Tâm trạng căng thẳng của Dạ Mặc Uyên hơi buông lỏng, hắn nói: "Ta không đói, nàng đã bị bỏng rất nặng, phải nhanh chóng đi tìm đại phu chữa trị cho nàng".