Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 545-546
Chương 545: Diệt quốc
Cố Thanh Hy nhìn về hướng hang băng sụp đổ, trong mắt hiện lên một niềm đau xót.
Chỉ một động tác của nàng cũng khiến cho Dạ Mặc Uyên biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn hỏi: "Thanh Phong Giáng Tuyết, các ngươi có tìm được Ôn Thiếu Nghi không?"
"Bẩm chủ nhân, vùng đất Cực Bắc quá lớn, thuộc hạ đã phái rất nhiều nhóm chia ra tìm kiếm chủ nhân và vươn phi, nhưng ngoại trừ Tiểu Cửu nhi thì thuộc hạ cũng không nhận được tin tức của người nào khác ở đây".
"Còn Tiểu Cửu nhi ngươi thì sao, ngươi có tìm thấy Ôn Thiếu Nghi không?"
Tiểu Cửu nhi lắc lắc đầu.
Hôm đó nó ăn quá no, lại lăn ra ngủ, không ngờ hang băng lại sập xuống đột ngột, nếu như nó không chạy nhanh thì bây giờ nó đã mất mạng rắn rồi.
Sau đó nó không ngừng tìm kiếm chủ nhân của mình, mệt muốn chết mà vẫn không tìm thấy tung tích của chủ nhân.
Cho đến khi... cho đến khi nó gặp Thanh Phong và Giáng Tuyết.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đã cùng nó lục soát quanh khu vực này, cuối cùng mới có thể tìm được chủ nhân của nó.
Giáng Tuyết nhíu mày nói: "Nhưng có một việc rất quái lạ, xung quanh đây có một vài mảnh vải đỏ vương vãi, vải đỏ giống như là của vương phi, thuộc hạ nhìn thấy vải đỏ mới nghi ngờ chủ nhân cùng vương phi đang ở gần đó".
Giáng Tuyết mang mảnh vải đỏ ra.
Mảnh vải đỏ đúng là một góc y phục của Cố Thanh Hy, chắc hẳn nó đã rách ra khi bọn họ bị cuốn xuống dưới.
Nhưng...
Trận tuyết lở rất lớn.
Cho dù mảnh vải đỏ có bị rách ra thì nó cũng phải bị nhấn chìm rồi mới đúng, sao nó có thể nằm trên mặt tuyết được?
Giáng Tuyết giải thích: "Cũng không phải nó nằm sẵn trên tuyết mà nó thật sự đã bị vùi lấp. Thuộc hạ vô tình tìm được nó khi đang đào tuyết".
Dạ Mặc Uyên gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Hai người bọn họ đều biết Băng cốc là nơi chịu ảnh hưởng nặng nhất, khu vực đó lại rộng lớn, cho dù Tiểu Cửu nhi có lợi hại đến đâu cũng không thể mang được Ôn Thiếu Nghi nhảy ra.
Cho dù tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên cùng ra tay thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đào hết tuyết lên để tìm kiếm Ôn Thiếu Nghi.
Hắn ta…
Không còn hy vọng sống nữa.
“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Nếu như còn tiếp tục miễn cưỡng ở lại đây thì tất cả bọn họ có thể chết ở đây.
Tiểu Cửu nhi hiểu ra, lập tức mang theo Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy rời đi, giống như sợ rằng sau khi trở lại vương phủ thì Thanh Phong và Giáng Tuyết sẽ ngăn cản nó ăn thịt heo nướng, cho nên Tiểu Cửu nhi cũng tiện đường mang bọn họ theo.
Gió lạnh gào thét, nhất là với tốc độ nhanh như vậy thì sức gió còn mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Dạ Mặc Uyên ôm Cố Thanh Hy trong lòng, len chăn thật chặt quanh người nàng, cố gắng giữ cho nàng không bị gió tuyết thổi vào người. Lúc này hắn mới cầm lấy chút lương khô ăn lót dạ.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều vận nội lực ngăn cản cuồng phong, đỡ giúp chủ nhân cùng vương phi chút gió tuyết lạnh giá.
Vẫn còn một đoạn đường rất xa mới đến được Oa Nhân quốc ở vùng đất Cực Bắc, cả nhóm đã phải đi rất lâu rất lâu.
"Chủ nhân, không xa phía trước chính là Oa Nhân quốc".
Sắc mặt Thanh Phong tái nhợt, hắn ta nôn mửa dữ dội, miệng liên tục lẩm bẩm: "Sau này ta sẽ không bao giờ đi nhờ Tiểu Cửu nhi nữa".
Sắc mặt của Giáng Tuyết cũng vô cùng tệ.
Tốc độ của Tiểu Cửu nhi thực sự rất nhanh.
Ban đầu họ còn có thể che chắn gió tuyết cho chủ nhân và vương phi, nhưng cuối cùng bọn họ tự liệu lấy thân còn chưa đủ, lấy đâu ra sức lực mà bảo vệ chủ nhân và vương phi nữa?
Nhất là khi nhìn thấy Thanh Phong nôn mửa ra như vậy thì Giáng Tuyết lại càng cảm thấy buồn nôn.
Thanh Phong không muốn đi nhờ Tiểu Cửu nhi thêm lần nào nữa, hắn ta cũng chẳng khác gì.
Dạ Mặc Uyên hỏi: "Thế nào, còn chịu đựng được không?"
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi nói: "Yên tâm đi, không chết được".
Nàng vẫn còn quá nhiều việc phải làm, sao nàng có thể ngã xuống ở vùng đất Cực Bắc này được.
"Ta bảo vệ nàng vào thành. Giáng Tuyết, ngươi vào thành trước xem nơi nào có đại phu".
"Vâng".
Nhóm người Dạ Mặc Uyên bước đi rất chậm, sau khi Giáng Tuyết phục mệnh trở về thì sắc mặt ngưng trọng khiến cho trong lòng mọi người không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ trong thành không có đại phu?
Giáng Tuyết nói: "Chủ nhân, toàn bộ Oa Nhân quốc... đều đã bị tiêu diệt".
"Cái... cái gì...", Cố Thanh Hy loạng choạng.
Nàng vùng khỏi vòng tay của Dạ Mặc Uyên và chạy đến Oa Nhân quốc, còn chưa bước vào thành thì đã nhìn thấy một làn khói trắng dày đặc bốc lên trời.
Từ ngoài cổng thành nhìn vào đâu đâu cũng thấy xác chết, từng người từng người bị chấn vỡ nội tạng mà chết.
Có một số người nàng nhận ra, một số người thì không.
Cố Thanh Hy vào thành, đi hết một đoạn đường chỉ thấy máu chảy thành sông, cả Oa Nhân quốc rộng lớn ngoại trừ xác chết thì chỉ có xác chết.
Chương 546: Không thể làm gì hơn
Mấy người Thanh Phong nhìn thấy cũng không đành lòng, nơi này có lão nhân qua tuổi thất tuần, cũng có em bé còn nằm trong tã lót, rốt cuộc alf kẻ nào tàn ác như vậy, lại có thể nhẫn tâm tàn sát hết tất cả bọn họ?
"Chủ nhân, lúc chúng ta đến đây thì Oa Nhân quốc vẫn còn thái bình thịnh trị, hòa thuận vui vẻ,..."
“Bọn họ chết chưa quá hai ngày”, Dạ Mặc Uyên nói.
Cơ thể của Cố Thanh Hy quỵ xuống, gần như sắp ngã nhào.
Nàng nhìn thấy nữ hoàng nằm trên vũng máu, cơ thể nữ hoàng đã cứng ngắc, không về làm gì được nữa.
Cách nữ hoàng không xa còn có Hoa tướng quân.
Hoa tướng quân cũng bị người ta đánh gãy gân mạch mà chết.
Từng động tác, từng cái nhíu mày, nụ cười của những người này vẫn còn hiện lên trong đầu nàng, lúc đó nàng còn chán ghét những người này quá khó đối phó.
Không ngờ sau chuyến đi từ vùng đất Cực Bắc trở ra thì bọn họ lại âm dương cách biệt.
"Ầm…"
Bỗng nhiên từ bên dưới thi thể Hoa tướng quân truyền ra âm thanh lạ, Thanh Phong lập tức rút kiếm ra.
Giáng Tuyết khiêng thi thể Hoa tướng quân rời đi, thấy dưới người nàng ta còn có một tiểu cô nương chừng mười ba tuổi.
"Thái nữ điện hạ".
Cố Thanh Hy kêu lên một tiếng rồi chạy lại đỡ thái nữ đang bị thương nặng lên.
Nàng bắt mạch, thấy nội tạng của nàng ta đã bị thương nặng, chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.
Hẳn là do Hoa tướng quân bảo vệ cho nên nàng ta mới không chết ngay, nhưng kẻ tàn sát bọn họ có võ công rất cao cho nên cũng đã khiến cho nàng ta bị thương nghiêm trọng.
“Là kẻ nào làm?”, Cố Thanh Hy hỏi.
"Tỷ... tỷ đi... đi mau... có, có một... lão già... lão rất lợi hại và tàn nhẫn... giết người vô số..."
Lão già?
Chảng lẽ lại là Tư Không phó tộc trưởng?
Cố Thanh Hy hỏi: "Có phải một lão già tóc trắng, dáng người cao gầy, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt nhưng thật ra lại tàn nhẫn như ác ma?"
Thái nữ điện hạ gian nan gật đầu, nàng quét mắt nhìn đống thi thể nằm khắp nơi trên mặt đất, hai hốc mắt đỏ lên, nói: "Oa Nhân quốc của ta, có phải... đều... đều bị bị giết?"
Cố Thanh Hy ôm chặt thái nữ, mặc dù nàng ta chỉ cao hơn đầu gối của mình một chút.
"Tỷ tỷ sẽ không để muội chết, tỷ tỷ sẽ chữa cho muội".
"Tỷ tỷ... tỷ đã nói, tỷ muốn dẫn ta đi xem... thế giới bên ngoài, ta muốn xem thế giới bên ngoài như thế nào..."
"Được, tỷ tỷ lập tức đưa muội đi xem, muội cố gắng chịu đựng".
Cố Thanh Hy vừa mới ôm thái nữ điện hạ lên thì thái nữ điện hạ đã phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu đi trông thấy.
Bọn họ đều là người lùn, thân thể mỏng manh, làm sao có thể chịu đựng nổi đòn tấn công của Tư Không phó trưởng lão?
Thái nữ chỉ còn lại hơi thở mỏng manh, không ai có thể xoay chuyển cục diện.
Hai hốc mắt của Cố Thanh Hy đỏ lên.
Nàng ta chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.
Cuộc sống của nàng ta chỉ mới bắt đầu...
Vậy mà đã bị cướp mất một cách tàn nhẫn...
"Ta... Ta rất thích tỷ tỷ... chỉ cần nhìn thấy tỷ tỷ cũng tựa như được thấy thế giới bên ngoài vậy..."
"Tỷ đừng ... đừng buồn, có thể chết cùng người thân của ta... ta không sợ hãi chút nào, ta... Ta đi tìm... bọn họ..."
Mỗi lần thái nữ nói một câu thì đều như đã phải dùng hết sức lực còn lại.
Rồi bỗng nhiên bàn tay của nàng ta xuôi xuống, hơi thở cũng đột ngột dừng lại.
Cố Thanh Hy ôm chặt xác của nàng ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Dạ Mặc Uyên nói: "Người chết không thể sống lại. Gia đình và người thên quen của nàng ta đã không còn nữa. Dù nàng ta có sống thì cũng chỉ để sống trong tra tấn dằn vặt mà thôi".
"Vương phi nương nương, xin nén bi thương".
Cố Thanh Hy buông thái nữ điện hạ ra, đôi mắt lạnh như băng lóe lên hận ý.
Tư Không phó tộc trưởng...
Cố Thanh Hy thề rằng kiếp này nàng nhất định sẽ tự tay giết chết ông ta trả thù cho tất cả người dân của Oa Nhân quốc.
Thanh Phong Giáng Tuyết đã phái người đến thiêu hủy toàn bộ thi thể của Oa Nhân quốc, toàn bộ công trình của Oa Nhân quốc đều biến mất vĩnh viễn trên thế giới này.
Ngày hôm nay mọi người đều rất nặng nề.
Ngày hôm nay bệnh tình của Cố Thanh Hy cũng trở nên tồi tệ hơn, nhiều lần ngất đi.
Dạ Mặc Uyên cũng yếu dần vì tiêu hai công lực trong thời gian dài.
Mấy người Thanh Phong Giáng Tuyết đưa bọn họ trở lại đế đô Dạ quốc.
Khi Cố Thanh Hy tỉnh dậy thì đã là mấy ngày sau đó.
Cố Thanh Hy nhìn về hướng hang băng sụp đổ, trong mắt hiện lên một niềm đau xót.
Chỉ một động tác của nàng cũng khiến cho Dạ Mặc Uyên biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn hỏi: "Thanh Phong Giáng Tuyết, các ngươi có tìm được Ôn Thiếu Nghi không?"
"Bẩm chủ nhân, vùng đất Cực Bắc quá lớn, thuộc hạ đã phái rất nhiều nhóm chia ra tìm kiếm chủ nhân và vươn phi, nhưng ngoại trừ Tiểu Cửu nhi thì thuộc hạ cũng không nhận được tin tức của người nào khác ở đây".
"Còn Tiểu Cửu nhi ngươi thì sao, ngươi có tìm thấy Ôn Thiếu Nghi không?"
Tiểu Cửu nhi lắc lắc đầu.
Hôm đó nó ăn quá no, lại lăn ra ngủ, không ngờ hang băng lại sập xuống đột ngột, nếu như nó không chạy nhanh thì bây giờ nó đã mất mạng rắn rồi.
Sau đó nó không ngừng tìm kiếm chủ nhân của mình, mệt muốn chết mà vẫn không tìm thấy tung tích của chủ nhân.
Cho đến khi... cho đến khi nó gặp Thanh Phong và Giáng Tuyết.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đã cùng nó lục soát quanh khu vực này, cuối cùng mới có thể tìm được chủ nhân của nó.
Giáng Tuyết nhíu mày nói: "Nhưng có một việc rất quái lạ, xung quanh đây có một vài mảnh vải đỏ vương vãi, vải đỏ giống như là của vương phi, thuộc hạ nhìn thấy vải đỏ mới nghi ngờ chủ nhân cùng vương phi đang ở gần đó".
Giáng Tuyết mang mảnh vải đỏ ra.
Mảnh vải đỏ đúng là một góc y phục của Cố Thanh Hy, chắc hẳn nó đã rách ra khi bọn họ bị cuốn xuống dưới.
Nhưng...
Trận tuyết lở rất lớn.
Cho dù mảnh vải đỏ có bị rách ra thì nó cũng phải bị nhấn chìm rồi mới đúng, sao nó có thể nằm trên mặt tuyết được?
Giáng Tuyết giải thích: "Cũng không phải nó nằm sẵn trên tuyết mà nó thật sự đã bị vùi lấp. Thuộc hạ vô tình tìm được nó khi đang đào tuyết".
Dạ Mặc Uyên gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Hai người bọn họ đều biết Băng cốc là nơi chịu ảnh hưởng nặng nhất, khu vực đó lại rộng lớn, cho dù Tiểu Cửu nhi có lợi hại đến đâu cũng không thể mang được Ôn Thiếu Nghi nhảy ra.
Cho dù tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên cùng ra tay thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đào hết tuyết lên để tìm kiếm Ôn Thiếu Nghi.
Hắn ta…
Không còn hy vọng sống nữa.
“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Nếu như còn tiếp tục miễn cưỡng ở lại đây thì tất cả bọn họ có thể chết ở đây.
Tiểu Cửu nhi hiểu ra, lập tức mang theo Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy rời đi, giống như sợ rằng sau khi trở lại vương phủ thì Thanh Phong và Giáng Tuyết sẽ ngăn cản nó ăn thịt heo nướng, cho nên Tiểu Cửu nhi cũng tiện đường mang bọn họ theo.
Gió lạnh gào thét, nhất là với tốc độ nhanh như vậy thì sức gió còn mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Dạ Mặc Uyên ôm Cố Thanh Hy trong lòng, len chăn thật chặt quanh người nàng, cố gắng giữ cho nàng không bị gió tuyết thổi vào người. Lúc này hắn mới cầm lấy chút lương khô ăn lót dạ.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều vận nội lực ngăn cản cuồng phong, đỡ giúp chủ nhân cùng vương phi chút gió tuyết lạnh giá.
Vẫn còn một đoạn đường rất xa mới đến được Oa Nhân quốc ở vùng đất Cực Bắc, cả nhóm đã phải đi rất lâu rất lâu.
"Chủ nhân, không xa phía trước chính là Oa Nhân quốc".
Sắc mặt Thanh Phong tái nhợt, hắn ta nôn mửa dữ dội, miệng liên tục lẩm bẩm: "Sau này ta sẽ không bao giờ đi nhờ Tiểu Cửu nhi nữa".
Sắc mặt của Giáng Tuyết cũng vô cùng tệ.
Tốc độ của Tiểu Cửu nhi thực sự rất nhanh.
Ban đầu họ còn có thể che chắn gió tuyết cho chủ nhân và vương phi, nhưng cuối cùng bọn họ tự liệu lấy thân còn chưa đủ, lấy đâu ra sức lực mà bảo vệ chủ nhân và vương phi nữa?
Nhất là khi nhìn thấy Thanh Phong nôn mửa ra như vậy thì Giáng Tuyết lại càng cảm thấy buồn nôn.
Thanh Phong không muốn đi nhờ Tiểu Cửu nhi thêm lần nào nữa, hắn ta cũng chẳng khác gì.
Dạ Mặc Uyên hỏi: "Thế nào, còn chịu đựng được không?"
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi nói: "Yên tâm đi, không chết được".
Nàng vẫn còn quá nhiều việc phải làm, sao nàng có thể ngã xuống ở vùng đất Cực Bắc này được.
"Ta bảo vệ nàng vào thành. Giáng Tuyết, ngươi vào thành trước xem nơi nào có đại phu".
"Vâng".
Nhóm người Dạ Mặc Uyên bước đi rất chậm, sau khi Giáng Tuyết phục mệnh trở về thì sắc mặt ngưng trọng khiến cho trong lòng mọi người không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ trong thành không có đại phu?
Giáng Tuyết nói: "Chủ nhân, toàn bộ Oa Nhân quốc... đều đã bị tiêu diệt".
"Cái... cái gì...", Cố Thanh Hy loạng choạng.
Nàng vùng khỏi vòng tay của Dạ Mặc Uyên và chạy đến Oa Nhân quốc, còn chưa bước vào thành thì đã nhìn thấy một làn khói trắng dày đặc bốc lên trời.
Từ ngoài cổng thành nhìn vào đâu đâu cũng thấy xác chết, từng người từng người bị chấn vỡ nội tạng mà chết.
Có một số người nàng nhận ra, một số người thì không.
Cố Thanh Hy vào thành, đi hết một đoạn đường chỉ thấy máu chảy thành sông, cả Oa Nhân quốc rộng lớn ngoại trừ xác chết thì chỉ có xác chết.
Chương 546: Không thể làm gì hơn
Mấy người Thanh Phong nhìn thấy cũng không đành lòng, nơi này có lão nhân qua tuổi thất tuần, cũng có em bé còn nằm trong tã lót, rốt cuộc alf kẻ nào tàn ác như vậy, lại có thể nhẫn tâm tàn sát hết tất cả bọn họ?
"Chủ nhân, lúc chúng ta đến đây thì Oa Nhân quốc vẫn còn thái bình thịnh trị, hòa thuận vui vẻ,..."
“Bọn họ chết chưa quá hai ngày”, Dạ Mặc Uyên nói.
Cơ thể của Cố Thanh Hy quỵ xuống, gần như sắp ngã nhào.
Nàng nhìn thấy nữ hoàng nằm trên vũng máu, cơ thể nữ hoàng đã cứng ngắc, không về làm gì được nữa.
Cách nữ hoàng không xa còn có Hoa tướng quân.
Hoa tướng quân cũng bị người ta đánh gãy gân mạch mà chết.
Từng động tác, từng cái nhíu mày, nụ cười của những người này vẫn còn hiện lên trong đầu nàng, lúc đó nàng còn chán ghét những người này quá khó đối phó.
Không ngờ sau chuyến đi từ vùng đất Cực Bắc trở ra thì bọn họ lại âm dương cách biệt.
"Ầm…"
Bỗng nhiên từ bên dưới thi thể Hoa tướng quân truyền ra âm thanh lạ, Thanh Phong lập tức rút kiếm ra.
Giáng Tuyết khiêng thi thể Hoa tướng quân rời đi, thấy dưới người nàng ta còn có một tiểu cô nương chừng mười ba tuổi.
"Thái nữ điện hạ".
Cố Thanh Hy kêu lên một tiếng rồi chạy lại đỡ thái nữ đang bị thương nặng lên.
Nàng bắt mạch, thấy nội tạng của nàng ta đã bị thương nặng, chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.
Hẳn là do Hoa tướng quân bảo vệ cho nên nàng ta mới không chết ngay, nhưng kẻ tàn sát bọn họ có võ công rất cao cho nên cũng đã khiến cho nàng ta bị thương nghiêm trọng.
“Là kẻ nào làm?”, Cố Thanh Hy hỏi.
"Tỷ... tỷ đi... đi mau... có, có một... lão già... lão rất lợi hại và tàn nhẫn... giết người vô số..."
Lão già?
Chảng lẽ lại là Tư Không phó tộc trưởng?
Cố Thanh Hy hỏi: "Có phải một lão già tóc trắng, dáng người cao gầy, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt nhưng thật ra lại tàn nhẫn như ác ma?"
Thái nữ điện hạ gian nan gật đầu, nàng quét mắt nhìn đống thi thể nằm khắp nơi trên mặt đất, hai hốc mắt đỏ lên, nói: "Oa Nhân quốc của ta, có phải... đều... đều bị bị giết?"
Cố Thanh Hy ôm chặt thái nữ, mặc dù nàng ta chỉ cao hơn đầu gối của mình một chút.
"Tỷ tỷ sẽ không để muội chết, tỷ tỷ sẽ chữa cho muội".
"Tỷ tỷ... tỷ đã nói, tỷ muốn dẫn ta đi xem... thế giới bên ngoài, ta muốn xem thế giới bên ngoài như thế nào..."
"Được, tỷ tỷ lập tức đưa muội đi xem, muội cố gắng chịu đựng".
Cố Thanh Hy vừa mới ôm thái nữ điện hạ lên thì thái nữ điện hạ đã phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu đi trông thấy.
Bọn họ đều là người lùn, thân thể mỏng manh, làm sao có thể chịu đựng nổi đòn tấn công của Tư Không phó trưởng lão?
Thái nữ chỉ còn lại hơi thở mỏng manh, không ai có thể xoay chuyển cục diện.
Hai hốc mắt của Cố Thanh Hy đỏ lên.
Nàng ta chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.
Cuộc sống của nàng ta chỉ mới bắt đầu...
Vậy mà đã bị cướp mất một cách tàn nhẫn...
"Ta... Ta rất thích tỷ tỷ... chỉ cần nhìn thấy tỷ tỷ cũng tựa như được thấy thế giới bên ngoài vậy..."
"Tỷ đừng ... đừng buồn, có thể chết cùng người thân của ta... ta không sợ hãi chút nào, ta... Ta đi tìm... bọn họ..."
Mỗi lần thái nữ nói một câu thì đều như đã phải dùng hết sức lực còn lại.
Rồi bỗng nhiên bàn tay của nàng ta xuôi xuống, hơi thở cũng đột ngột dừng lại.
Cố Thanh Hy ôm chặt xác của nàng ta, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Dạ Mặc Uyên nói: "Người chết không thể sống lại. Gia đình và người thên quen của nàng ta đã không còn nữa. Dù nàng ta có sống thì cũng chỉ để sống trong tra tấn dằn vặt mà thôi".
"Vương phi nương nương, xin nén bi thương".
Cố Thanh Hy buông thái nữ điện hạ ra, đôi mắt lạnh như băng lóe lên hận ý.
Tư Không phó tộc trưởng...
Cố Thanh Hy thề rằng kiếp này nàng nhất định sẽ tự tay giết chết ông ta trả thù cho tất cả người dân của Oa Nhân quốc.
Thanh Phong Giáng Tuyết đã phái người đến thiêu hủy toàn bộ thi thể của Oa Nhân quốc, toàn bộ công trình của Oa Nhân quốc đều biến mất vĩnh viễn trên thế giới này.
Ngày hôm nay mọi người đều rất nặng nề.
Ngày hôm nay bệnh tình của Cố Thanh Hy cũng trở nên tồi tệ hơn, nhiều lần ngất đi.
Dạ Mặc Uyên cũng yếu dần vì tiêu hai công lực trong thời gian dài.
Mấy người Thanh Phong Giáng Tuyết đưa bọn họ trở lại đế đô Dạ quốc.
Khi Cố Thanh Hy tỉnh dậy thì đã là mấy ngày sau đó.