Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Quỵt nợ?
“Không chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao, ta sẽ tặng cho cô bao nhiêu tùy thích, chúng ta không cần đánh cược hơn mười triệu lượng để cược một miếng ngọc bội với nàng ta”.
“Ngàn vàng khó mua nổi sự yêu thích của ta”.
Khóe mắt Cố Thanh Hy lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Đương Đương công chúa, nàng đã chú ý tới miếng ngọc phỉ thúy hình lưỡi liềm mà nàng ta đeo trên eo.
Miếng ngọc này đơn giản không cầu kỳ, dù ném vào trong một đống ngọc bích cũn sẽ bị nhấn chìm trong tích tắc, không biết vì lý do gì chỉ với một cái liếc mắt nàng đã yêu thích nó, đặc biệt sau khi giành được chuông Phá hồn, nàng còn lờ mờ cảm thấy hơi thở của nó có điểm tương đồng với chuông Phá hồn.
Đương Đương công chúa theo phản ứng có điều kiện muốn đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể giở chiêu trò, cộng thêm việc ngọc bội này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nàng ta, đó là di vật duy nhất mà phụ hoàng để lại cho nàng ta, mẫu hậu cũng từng căn dặn nhiều lần phải giữ gìn nó như tính mạng của mình, tuyệt đối không thể làm mất.
Nàng ta có chút do dự.
Cố Thanh Hy ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Sắp đến giờ lên lớp rồi, Đương Đương công chúa không muốn đánh cược cũng không sao, vừa hay ta cũng có chút đau lòng cho mười triệu lượng bạc đó”.
“Được, ta đánh cược với người, Cố Thanh Hy, nếu ngươi thua đừng có hối hận”.
Nàng ta không tin trong thời gian mười lăm phút ngắn ngủi Cố Thanh Hy có thể vẽ ra một trăm bức họa.
Cố Thanh Hy nghe được câu trả lời này thì hài lòng cười gian xảo, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
“Đừng lo, có nhiều người như vậy ta cũng cần thể diện chứ, làm sao có thể hối hận đây, ngược lại là công chúa cô, nếu thua đừng quỵt nợ, mọi người đều đang nhìn đó”.
“Hừ”, Đương Đương công chúa hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đợi xem chuyện cười của nàng.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Rốt cuộc là vẫn còn quá non trẻ, tùy tiện lừa gạt vài câu liền mắc bẫy.
Cầm lên tấm gỗ đã khắc xong bên cạnh lên, Cố Thanh Hy gọn gàng đổ mực lên tấm ván sau đó rồi trực tiếp cầm một tờ giấy Tuyên Thành phủ lên trên.
Sau đó nàng ngay lập tức lấy bức tranh ra và in lên tờ giấy Tuyên Thành trắng, bất ngờ chân dung của Thượng Quan phu tử hiện lên.
Bức chân dung đó sống động như thật, từng động tác từng cử động đều cực giống với Thượng Quan Sở, ngay cả nét cười cũng ẩn chứa sự ôn hòa phảng phất chút giảo hoạt, như được tạc ra từ trong khuôn vậy.
Mọi người sững sờ.
Đây… cứ như vậy vẽ xong rồi?
Nàng ta không phải khắc bia mộ lên tấm gỗ mà là chân dung của Thượng Quan phu tử sao?
Chỉ trong chớp mắt, Cố Thanh Hy đã sao chép hơn chục bức chân dung.
Đương Đương công chúa thấy cảnh này thì phẫn nộ hét lên: “Cố Thanh Hy, ngươi chơi xỏ ta, đó căn bản không phải là vẽ”.
“Sao ta không phải là vẽ? Vừa rồi cô không nhìn thấy ta dùng dao vẽ lâu như vậy rồi sao?”
“Ngươi rõ ràng là in lên”.
Cố Thanh Hy vô tội chớp mắt: “Công chúa à, chúng ta chỉ đánh cược liệu ta có thể vẽ ra một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử hay không, cũng không có giới hạn về việc ta sẽ vẽ như thế nào”.
“Ngươi già mồm át lẽ phải!”
“Để ta phân tích cho cô nghe, đầu tiên, trên tấm gỗ có hình chân dung, là do ta vẽ ra, phải không? Có ai giúp ta không? Không có”.
“Thứ hai, ta có thể nghĩ tới việc chạm khắc và sao chép trên ván gỗ đều là do đầu óc ta thông minh, cũng không có ai giúp đỡ ta đúng chứ? Công chúa, cô nói rằng đây không phải là do ta vẽ ra, ta có chút tủi thân đó”.
Đương Đương công chúa ôm bụng đau đớn, gương mặt cũng đã tái mét thành màu gan heo vì tức giận.
“Nếu đã tới tháng thì cũng không cần phô trương thanh thế nữa, trở về uống chút cây ích mẫu, nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Một cô gái đến kỳ kinh nguyệt là một điều tương đối xấu hổ, nhưng Cố Thanh Hy lại cứ như vậy khơi ra trước mặt các học sinh của học viện khiến mặt mũi nàng ta biết giấu vào đâu đây?
Huống hồ…
Huống hồ đây còn là lần đầu tiên nàng ta tới tháng, vốn dĩ cũng đã cảm thấy rất ngại ngùng rồi.
Đương Đương công chúa chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang đổ dồn những ánh mắt khác nhau về phía mình, nàng ta lúc này chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng.
“Cố Thanh Hy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta lúc nào thì đến tháng cơ chứ”.
Cố Thanh Hy bĩu môi thong thả đi về phía sau người nàng ta: “Váy trên mông đều đã dính máu rồi, không lẽ là ngươi bị thương?”
Đương Đương công chúa vội vã ngoảnh đầu nhin ra sau, làn váy trắng như tuyết của nàng ta không biết từ lúc nào đã lấm tấm một giọt máu, chỉ một giọt, nếu không quan sát kỹ càng căn bản nhìn không ra.
Nhưng chỉ một giọt máu như vậy cũng đủ khiến nàng ta sụp đổ, chưa kể lời nói của Cố Thanh Hy còn thẳng thắn khó nghe như vậy, Đương Đương công chúa thẹn quá hoá giận, cuồng loạn gầm lên: “Á…”
Vừa quay đầu nàng ta đã điên cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng lời nói kịp thời của Cố Thanh Hy đã chặn đứng đường lui của nàng ta, nàng cười ha hả tiếp tục: “Ừm, một trăm bức vẽ xong rồi, ngoài ra ta còn tặng kèm ngươi một trăm bức, không cần cảm ơn, giao ngọc bội ra đây đi”.
Đương Đương công chúa không muốn đưa cho nàng, tuy rằng nàng ta cũng không yêu thích gì miếng ngọc bội này nhưng mẫu hậu lại coi nó như báu vật, yêu cầu nàng ta phải ngày ngày mang theo bên người, hơn nữa mỗi lần gặp mặt mẫu hậu đều sẽ kiểm tra xem ngọc bội có còn hay không.
Nếu bị mẫu hậu biết được việc nàng ta đem ngọc bội ra đánh cược rồi thua cuộc, bà chắc chắn sẽ đánh chết nàng ta.
Cố Thanh Hy phì cười chế nhạo một tiếng: “Công chúa, ngươi sẽ không phải là muốn quỵt nợ đó chứ?”
Cố Thanh Hy cùng Tiêu Vũ Hiên một trước một sau chắn đường của nàng ta, cộng thêm việc còn có nhiều người đang vây xem như vậy khiến gương mặt của Đương Đương công chúa nóng như thiêu đốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể miễn cưỡng gỡ xuống miếng ngọc bội trên eo rồi ném cho Cố Thanh Hy một cách đầy bực dọc.
“Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao, bản công chúa cũng không phải là không lấy ra được”.
Cố Thanh Hy nhận lấy ngọc bội, xúc cảm ấm nhuận, ngọc lưỡi liềm dường như có một luồng ma lực, chỉ cần nắm ngọc trong tay, hơi ấm sẽ lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể đem đến cho nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Tiêu Vũ Hiên ghé đầu nhìn tới, không kìm được nghi hoặc mà hỏi: “Nha đầu xấu xí, ta thấy miếng ngọc này cũng không có điểm gì đặc biệt, sao cô lại ném nhiều tiền như vậy để đánh cược nó?”
Cố Thanh Hy thu lại miếng ngọc hình trăng lưỡi liềm vào trong ngực, cũng không cho hắn ta có cơ hội đánh giá, chỉ mỉm cười đầy thách đố: “Đã nói rồi, ngàn vàng khó mua được sự yêu thích của ta”.
Mặc dù đang ở trong học viện nhưng nàng vẫn loáng thoáng cảm nhận được không ít ánh mắt đều đang thăm dò miếng ngọc bội trong tay mình.
Bao gồm… cả Diệp Phong.
Diệp Phong lúc này đã thay áo quần của học viện Hoàng gia, một thân kết hợp hai màu trắng lam trông có vẻ vô cùng uy nghiêm oai phong, khôi ngô tuấn tú không diễn tả thành lời.
Hắn như đang nghiền ngẫm điều gì đó, không biết có phải là đã dấy lên hoài nghi đối với miếng ngọc hình lưỡi liềm này hay không.
“Thượng Quan phu tử tới…”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, đồng thanh hô vang: “Xin chào phu tử”.
Cố Thanh Hy nhanh nhẹn cướp lời trước khi Thượng Quan Sở kịp mở lời, nàng cầm bức chân dung trước mặt hắn nói: “Phu tử, một trăm bức chân dung ngài kêu ta vẽ ta đều vẽ xong rồi, mời kiểm tra”.
Đôi tay mảnh khảnh của Thượng Quan Sở lật xem tập chân dung, con ngươi hiền hòa của hắn khẽ giật giật, dường như không ngờ tới nàng vậy mà thực sự có thể vẽ ra một trăm bức tranh, hơn nữa mỗi bức đều giống hệt nhau.
Chỉ là tại sao nụ cười ôn tồn trên bức vẽ còn xen lẫn một tia gian manh?
Chương 82: Không nên cố chấp
“Phu tử, ngài xem ta đã hoàn thành bài tập mà ngài giao, món nợ giữa chúng ta xoá bỏ được rồi phải không?”
Thượng Quan Sở chậm rãi bước tới trước mặt Cố Thanh Hy, bàn tay trắng nõn cầm miếng gỗ dưới mặt bàn của nàng lên, nở một nụ cười tựa cười mà không phải cười.
“Tam tiểu thử thật lắm trò”.
“Ngài đâu có bảo không được dùng bảng khắc gỗ để sao chép, vậy nên ta cũng không bị tính là làm trái quy tắc đúng không?”
Mọi người thẹn mướt mồ hôi.
Không ai có thể tìm ra được lỗi trong chiêu này của Cố tam tiểu thư.
Dùng bảng khắc gỗ để sao chép, nàng nghĩ ra được cũng hay.
Không biết trong đầu nàng chứa thứ gì mà lại có thể nghĩ ra ý tưởng kì quái này.
Quả nhiên...
Thượng Quan phu tử không bắt được lỗi của nàng, chỉ có thể từ tốn nói: “Tiết học chiều nay của ta sẽ huỷ, Viện trưởng và Kỳ Thánh sẽ đến giảng về cờ cho mọi người”.
Thượng Quan Sở vừa dứt lời, bên ngoài có người hét lên: “Viện trưởng đến, Kỳ Thánh đến, Từ phu tử đến, Dung phu tử đến...”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này?
Tại sao ngay cả Viện trưởng cũng đến? Phải biết rằng Viện trưởng rất ít khi xuất hiện.
“Xin mời Kỳ Thánh tiền bối”, mọi người trong học viện cung kính mời Kỳ Thánh vào.
Ngay cả Viện trưởng cũng tỏ ra khá là kính trọng với ông ta.
Cố Thanh Hy vỗ trán.
Nàng không quan tâm ai đến, nhưng khi nghe thấy hai chữ Kỳ Thánh, đầu nàng lại bắt đầu đau.
“Chào Viện trưởng ạ, chào Kỳ Thánh ạ...”
Mọi người lần lượt thi lễ, Cố Thanh Hy cũng cúi đầu thi lễ theo, chỉ mong Kỳ Thánh đừng nhìn thấy nàng.
Thế nhưng đôi mắt Kỳ Thánh lại sáng rực lên, vừa nhìn thấy nàng, ông ta mừng rỡ la lên: “Sư phụ, quả nhiên cô đang ở đây. Hôm qua ta đã đợi cô rất lâu mà không thấy cô đến, làm ta lo lắng muốn chết”.
Nói nhảm.
Đại hội đấu văn vừa kết thúc đã bám theo đòi nàng dạy ông ta đánh cờ, nàng có thể không tránh à?
Mọi người hâm mộ nhìn Cố Thanh Hy.
Có thể làm cho Kỳ Thánh gọi nàng là sư phụ, nàng thật may mắn.
“Sư phụ, hôm qua cô đã giải ván cờ Linh Lung bằng cách nào vậy, có thể dạy cho ta không? Còn nữa, cô đã làm sao để một mình phân tâm đánh cờ với mấy người chúng ta thế?”
Kỳ Thánh có thân phận cao quý, dù đi đến đâu cũng là nhân vật lớn ăn trên ngồi trước, nhưng khi đối mặt với Cố Thanh Hy, một ông lão đã sáu mươi như ông ta lại giống như một đứa trẻ khiêm tốn hỏi bài, líu ríu hỏi một tràng, còn vui vẻ gọi một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn Kỳ Thánh.
Họ không khỏi kinh ngạc, hình tượng của Kỳ Thánh quá khác so với trong tưởng tượng của họ, họ cứ tưởng Kỳ Thánh rất lạnh lùng.
Cố Thanh Hy lười nhác trả lời: “Ông không thấy Viện trưởng và các phu tử đều ở đây à? Họ gọi ông là tiền bối, ông gọi ta là sư phụ, mà ta lại gọi họ là phu tử, vai vế lộn xộn như nồi cháo lợn luôn rồi kìa”.
Hàm ý là ông đừng gọi ta là sư phụ, ta sợ tổn thọ.
Nhưng Kỳ Thánh không hề quan tâm, ông ta vung tay lên, hào sảng đáp: “Đâu có, sau này ta sẽ gọi họ là tổ phu tử là được rồi”.
Ầm...
Từ phu tử, Dung phu tử và những người khác sợ chết khiếp.
Tổ phu tử?
Sao họ có thể nhận nổi?
“Kỳ Thánh tiền bối, không thể được. Ngài là Kỳ Thánh lừng danh thiên hạ, thân phận cao quý, hơn nữa còn lớn tuổi hơn chúng ta, sao chúng ta dám...”
“Dông dài cái gì, chẳng lẽ các ngươi muốn ta khi sư diệt tổ à?”
“Chuyện này...”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.
Viện trưởng đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, nét mặt rạng rỡ, phong thái và cốt cách như thần tiên, toát lên chính khí lẫm liệt, sừng sững không thể xâm phạm.
Viện trưởng cười bảo: “Kỳ Thánh hào sảng, tính tình thoải mái, lão phu rất khâm phục, nhưng một câu tổ phu tử của ông chắc sẽ doạ họ sợ, hay ông cứ như mọi người, gọi phu tử là được rồi”.
“Sư phụ, cô thấy được không?”, Kỳ Thánh hỏi Cố Thanh Hy, như thể chỉ cần Cố Thanh Hy trả lời không được, ông ta sẽ trở mặt mặc kệ ngay.
Cố Thanh Hy lười biếng đáp: “Tuỳ ông, hỏi ta làm gì?”
Kỳ Thánh cảnh cáo đám người Từ phu tử: “Gọi các ngươi là phu tử cũng được, nhưng sau này các ngươi không được gọi ta là tiền bối, nếu không sư phụ của ta sẽ tức giận”.
Từ phu tử và những người khác lau mồ hôi.
Tư duy của Kỳ Thánh quá kì lạ.
“Hai người các ngươi là người đứng nhất và đứng thứ hai của đại hội đấu văn phải không?”
Viện trưởng vuốt chòm râu trắng như tuyết, hỏi Cố Thanh Hy và Diệp Phong, trong mắt tràn đầy ý cười hài lòng: “Còn trẻ mà đã có tài học như thế, thật quý hoá, giỏi, giỏi lắm”.
“A Hy, bất luận cô đến từ đâu, hãy nhớ có một số chuyện không nên cố chấp quá, cố chấp quá sẽ dễ bị thù hận che mắt”.
Viện trưởng đột nhiên nói một câu khiến Cố Thanh Hy sững sờ tại chỗ.
Lời này của Viện trưởng có ý gì?
Lẽ nào ông ta biết nàng không phải người của thế giới này?
Vả lại nửa câu sau của ông ta có ý gì?
Cố Thanh Hy ngước lên nhìn chằm chằm vào Viện trưởng, nhưng chỉ thấy trên mặt ông ta là nụ cười nhân hậu, không có gì khác.
Chẳng qua khi nhìn Diệp Phong, trong đôi mắt già nua kia thoáng qua vẻ đau lòng. Ông ta run rẩy duỗi đôi tay nhăn nheo ra, lấy Ôn Nguyên Châu trong ngực đặt vào tay Diệp Phong.
Ông ta thậm chí còn sờ đầu Diệp Phong, đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, trước đây cậu nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ. Cậu không phải sợ, sau khi vào học viện, cậu không còn một mình nữa”.
Cố Thanh Hy nheo mắt lại, suy đoán hàm ý trong lời Viện trưởng nói.
Tất cả mọi người trong học viện đều kinh hãi.
Không ngờ Viện trưởng lại đưa Ôn Nguyên Châu cho Diệp Phong...
Ôn Nguyên Châu là thánh phẩm cấp cao, chỉ cần sử dụng Ôn Nguyên Châu, dù vết thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng lành lặn trong thời gian ngắn.
Cả thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu, một viên ở trong tay hoàng hậu Sở Quốc, một viên ở trong tay Viện trưởng.
Ngày thường Viện trưởng rất quý Ôn Nguyên Châu, chưa bao giờ tuỳ tiện lấy ra, người khác muốn nhìn cũng khó, nhưng bây giờ ông ta lại chắp tay đưa cho một người chỉ mới gặp một lần.
Này...
Hào phóng thật đấy.
Từ phu tử nhắc nhở: “Viện trưởng, đây là Ôn Nguyên Châu, ngài có lấy nhầm không ạ?”
“Ta chưa bị lẫn đâu”.
Chương 83: Quà gặp mặt
Diệp Phong cầm Ôn Nguyên Châu trong tay mà cảm giác như nặng nghìn cân.
Hắn ta ngước lên thì thấy Viện trưởng trong bộ áo bào trắng, ba nghìn sợi tóc trắng xoã trên vai, trên mặt là nụ cười hiền lành, không có một chút tính toán, chỉ có đau lòng và thương tiếc.
Nhìn thấy nụ cười ấy, sự bình tĩnh ở nơi đáy lòng hắn ta như bị ném vào một tảng đá lớn, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Bấy lâu nay sự quan tâm này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn ta.
“Ôn Nguyên Châu quá quý giá, Diệp Phong... không thể nhận”.
Hắn ta trả Ôn Nguyên Châu cho Viện trưởng.
“Chỉ là một viên Ôn Nguyên Châu thôi, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho cậu”.
Viện trưởng đẩy Ôn Nguyên Châu về, cười bảo: “Cậu cứ coi học viện như nhà của mình. Nếu có ai bắt nạt cậu thì cứ đến tìm ta, gia gia sẽ trút giận giúp cậu”.
Diệp Phong khẽ run rẩy.
Những người khác kinh ngạc thốt lên: “Gia gia? Chẳng lẽ Viện trưởng muốn nhận hắn ta làm cháu trai?”
“Trời ạ, Diệp Phong quá may mắn, thế mà lại được Viện trưởng nhận làm cháu trai, sao ta không có mệnh tốt như vậy chứ?”
Cố Thanh Hy lầm bầm trong miệng: “Lão đầu, ông bất công quá đi, người đứng nhất đại hội đấu văn là ta, sao không thấy ông tặng quà gặp mặt cho ta nhỉ?”
“Tam tiểu thư nói đùa, chẳng phải vừa rồi ta mới tặng cô một câu sao?”
“...”
Một câu khó hiểu như thế, nàng còn không biết nó có nghĩa gì được không nào?
Kỳ Thánh lấy một quân cờ đen trắng có chất lượng bình thường từ trong ngực ra, chắp tay đưa tới trước mặt Cố Thanh Hy, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đây là quân cờ ta đã dùng khi mới học cờ. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với ta, ta xin tặng nó cho cô”.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng lấy cờ của ông ta để làm gì?
Có ăn như cơm được không?
Vả lại, nếu nhận cờ của ông ta, nói không chừng còn bị ông ta bám theo hơn cả đỉa.
“Cảm ơn ông nhiều lắm, nhưng ta đã bỏ cờ rồi, ông cứ giữ quân cờ của mình đi”.
“Sư phụ, sao cô có thể bỏ cờ được, đánh cờ là...”
“Dừng dừng, ta đau đầu”.
“Vậy ta sẽ đi tìm đại phu ngay”.
Nói xong, không đợi Cố Thanh Hy trả lời, Kỳ Thánh đã đi ra ngoài tìm đại phu.
Mọi người tiếp tục hâm mộ Cố Thanh Hy.
Nhưng Cố Thanh Hy lại dở khóc dở cười.
“Viện trưởng...”, khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Viện trưởng vỗ vai hắn ta, rầu rĩ thở dài: “Con là đứa trẻ ngoan, ông trời sẽ chiếu cố cho con. Nếu con không nhận Ôn Nguyên Châu thì là coi thường lão đầu ta đây”.
Diệp Phong cầm chặt Ôn Nguyên Châu, một nụ cười đã lâu chưa xuất hiện hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Viện trưởng, trái tim băng giá của hắn ta cũng trở nên ấm áp.
“Cảm ơn ngài”.
Một câu cảm ơn rất ngắn gọn nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Vũ Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy lão già này thần bí thế nhỉ? Ngoài chức viện trưởng ra thì ông ta còn thân phận nào khác không?”
“Ngay cả thân phận của Viện trưởng mà cô cũng không biết á? Ông ấy là quốc sư của Dạ Quốc chúng ta, có thể biết được quá khứ và tương lai. Nếu Viện trưởng đã nói trước kia Diệp Phong từng chịu rất nhiều đau khổ, vậy thì quá khứ của hắn ta không tốt lắm đâu”.
“Nói mơ hồ như thế, thật hay giả đấy?”
“Đương nhiên là thật, nha đầu xấu xí, trong lòng cô đang chấp nhất chuyện gì à? Tại sao Viện trưởng lại nói cô như vậy?”
Chấp nhất?
Nàng có thể chấp nhất với chuyện gì?
Khôi phục dung mạo?
Cái này không thể tính là chấp nhất được không nào?
“Những lời mơ hồ như thế mà ngươi cũng tin được à? Nếu ông ta lợi hại như thế, vậy ông ta có biết khi nào mình chết không?”
Tiêu Vũ Hiên muốn bịt miệng nàng lại.
Sao cái gì nha đầu này cũng nói được hết vậy?
Ở Dạ Quốc Viện trưởng rất được dân chúng kính yêu, câu nói này đủ để nàng chết đuối trong nước miếng của tất cả dân chúng Dạ Quốc.
“Cô không biết người đoán mệnh có thể tính cho người khác, nhưng không thể tính cho chính mình sao?”, Tiêu Vũ Hiên tức giận trợn mắt nhìn cô.
“Hai cô cậu đang thì thầm to nhỏ gì đó?”, Dung phu tử đột nhiên hỏi.
Tiêu Vũ Hiên duỗi lưng, viện một lý do không mấy thuyết phục: “Tối qua ta và nha đầu xấu xí đều ngủ không ngon, hôm nay đứng mà cũng nói mớ được, chúng ta đành bó tay”.
“...”
Một đàn quạ đen bay qua trên đầu Cố Thanh Hy.
Lý do này còn không bằng đừng giải thích.
Chương 84: Năm nghìn vạn lượng bạc
Đúng như dự đoán, Dung phu tử lớn tiếng trách mắng: “Vô sỉ, ngoài ăn uống chơi bời, tình yêu trai gái ra thì cậu còn biết gì không hả? Còn cô nữa, đừng tưởng cô đạt hạng nhất đại hội đấu văn, giúp học viện nở mày nở mặt là có thể coi trời bằng vung, không biết lễ phép. Hôm nay sau khi tan học, hai người chạy mười vòng học viện cho ta”.
Lão già chết tiệt này, xuất hiện ở đâu cũng không đáng yêu chút nào.
“Hài tử, tối mai con có rảnh không? Nếu rảnh thì đến Tàng Thư Các, ta có vài lời muốn nói với con”, Viện trưởng có vẻ rất thiên vị và cưng chiều Diệp Phong.
Khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta trả lời một chữ: “Vâng”.
“Thái Hậu nương nương giá lâm...”
Vèo...
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thái Hậu đến đây làm gì?
Đứng đầu là Viện trưởng, mọi người đồng loạt thi lễ.
“Bái kiến Thái Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Đứng lên đi”.
Thái Hậu mặc bộ Phượng bào màu đen thêu mấy con Phượng Hoàng giương cánh bay cao, tuy đã có tuổi nhưng không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng trên mặt bà ta, chăm sóc rất tốt.
Cử chỉ và điệu bộ của bà ta rất thong dong cao quý, chỉ là vẻ sốt ruột thoáng qua trong mắt vẫn không thể giấu được Cố Thanh Hy.
Sau lưng Thái Hậu là Đương Đương công chúa.
Không biết có phải vì bị mắng hay không mà mắt Đương Đương công chúa đỏ hoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tràn đầy ấm ức.
“Không biết Thái Hậu đến học viện có việc gì không...”, Viện trưởng dò hỏi.
“Là thế này, Đương Đương công chúa còn nhỏ, kiêu căng thiếu hiểu biết, không ngờ con bé lại lấy ngọc Nguyệt Nha mà tiên hoàng tặng cược thua Cố tam tiểu thư. Miếng ngọc đó có chất lượng bình thường, không được tính là cao cấp, nhưng dù sao cũng là di vật mà tiên hoàng để lại, nó có ý nghĩa rất lớn đối với cô nhi quả mẫu chúng ta, không biết Cố tam tiểu thư có thể trả lại hay không?”
Mọi người hiểu ra.
Nhưng họ không ngờ chỉ vì một miếng ngọc mà lại làm phiền Thái Hậu đích thân đại giá quang lâm.
Chẳng phải bà ta chỉ cần truyền ý chỉ xuống là được sao?
Cố Thanh Hy cười mỉa mai.
Thái Hậu đang giấu đầu hở đuôi đây mà.
Nếu miếng ngọc này thật sự bình thường, vậy thì bà ta sốt ruột làm gì?
Đồ tiên hoàng thưởng cho Đương Đương công chúa không chỉ có một thứ này. Trong số ngân lượng mà Đương Đương công chúa trả cho nàng có không ít thứ là của tiên hoàng để lại cho nàng ta.
Cố Thanh Hy không nói gì.
Thái Hậu như hiểu ra điều gì đó, cười bảo: “Tất nhiên bản cung sẽ không lấy không. Chẳng phải Đương Đương thua ngươi một nghìn một trăm vạn lượng bạc sao? Bản cung sẽ đổi hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc lấy ngọc Nguyệt Nha của ngươi”.
Shh...
Xung quanh vang lên tiếng hít vào của mọi người.
Hai nghìn bốn trăm vạn lượng...
Có nhiều quá không?
Đương Đương công chúa nhảy cẫng lên: “Mẫu hậu, chỉ là một miếng ngọc Nguyệt Nha thôi mà, làm sao đáng giá hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc ạ?”
Thái Hậu khiển trách: “Con thì biết gì, đây là món quà do tiên hoàng tặng đấy”.
“Nhưng...”
Đương Đương công chúa còn muốn nói gì đó, Thái Hậu lập tức sầm mặt lại, ý cảnh cáo trong ánh mắt ấy hết sức rõ ràng khiến Đương Đương công chúa sợ không dám lên tiếng.
Nàng ta thật sự không hiểu.
Chẳng phải chỉ là một miếng ngọc thôi ư, có cần sốt sắng như vậy không?
Nàng ta đã muốn vứt miếng ngọc vỡ kia từ lâu lắm rồi.
Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên, kéo mạnh tay áo Cố Thanh Hy, vội vàng bảo: “Nha đầu xấu xí, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đồng ý đi, tận hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc, không ít đâu”.
Cố Thanh Hy hất tay hắn ta ra.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, câu này nói không sai chút nào.
Thái Hậu càng sốt ruột thì chứng tỏ miếng ngọc kia càng không đơn giản.
Nếu như lúc trước chỉ là nghi ngờ, vậy thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định miếng ngọc Nguyệt Nha đó không đơn giản.
Cố Thanh Hy cười ung dung, ra vẻ buồn phiền: “Thái Hậu nương nương, người đã nói như vậy, đáng lý ra ta nên trả ngọc Nguyệt Nha lại cho người, nhưng ta càng nhìn càng thích miếng ngọc đó, thực sự không nỡ”.
Đương Đương công chúa chỉ thẳng vào mũi nàng, mắng: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng có mà được nể mặt mà vô sỉ, hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc mà ngươi còn dám chê à?”
“Công chúa nói thật lạ lùng, ta thắng được ngọc Nguyệt Nha thì bây giờ chủ nhân của nó là ta. Ta muốn đổi với các cô thì đổi, không muốn đổi thì ta cũng không có gì không hợp lí cả. Chẳng lẽ các cô có thân phận cao quý hơn ta là có thể ép buộc ta đổi với các cô?”
Đương Đương công chúa giậm chân: “Mẫu hậu, con đã bảo nàng ta sẽ không dễ dàng trả lại ngọc Nguyệt Nha cho chúng ta rồi mà. Nữ nhân này là một người đanh đá, đanh đá không chịu nhịn ai cả”.
Thái Hậu không nén được giận, bà ta khẽ hé môi son: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, bản cung ra giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc để đổi lấy miếng ngọc này của ngươi”.
Shh...
Mọi người trong học viện Hoàng gia lại kinh ngạc.
Ngay cả mấy người nhóm Diệp Phong và Thượng Quan Sở cũng nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt khác thường.
Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc đổi lấy một miếng ngọc?
Cho dù đằng sau miếng ngọc này có ý nghĩa gì thì cũng không thể đáng giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa chỉ cảm thấy mẫu hậu của mình điên thật rồi.
Một miếng ngọc vỡ mà nàng ta đã định vứt đi từ lâu, mấy năm nay đeo trên người từng bị những công chúa và thiên kim khác cười nhạo, bây giờ còn phải bỏ ra nhiều bạc như thế để đổi.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy lỗ.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng muốn chết: “Nha đầu xấu xí, vừa phải thôi, ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, cô cũng lời gấp đôi rồi”.
Liễu Nguyệt, Vu Huy và tất cả mọi người trong học viện đều lo lắng thay Cố Thanh Hy.
Họ chỉ sợ nếu Cố Thanh Hy tiếp tục do dự, Thái Hậu sẽ đổi ý.
Nhưng đương sự Cố Thanh Hy lại không hề sốt ruột, nàng tỏ ra lười nhác, thỉnh thoảng còn gật gù đắc ý: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, đúng là không ít, có điều... Hôm qua ta đã thắng được rất nhiều tiền trong đại hội đấu văn, bây giờ cũng không thiếu tiền lắm, mà ta lại thật sự thích miếng ngọc này, phân vân quá”.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc”.
Shh...
Bốn nghìn vạn lượng bạc...
Trời ạ...
Thái Hậu điên rồi ư?
Một miếng ngọc vỡ mà lại đưa ra cái giá lớn như vậy?
Cố Thanh Hy bị lừa đá vào đầu hả, sao không đồng ý nhanh lên, còn ở đây bẻ ngón tay tính gì nữa?
Khi nói ra con số bốn nghìn vạn lượng bạc, tim Thái Hậu cũng run rẩy.
Bốn nghìn vạn lượng bạc, sắp đào hết của cải nhà bà ta luôn rồi.
Khi tất cả mọi người nghĩ Cố Thanh Hy sẽ đồng ý đổi với Thái Hậu, nàng lại chậm rì nói ra một câu khiến người ta muốn đánh nàng bẹp dí.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc, ta vẫn không muốn đổi cho lắm, nếu là năm nghìn vạn lượng bạc thì có lẽ ta sẽ đổi”.
Mẹ nó.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Chương 85: Cược đánh cờ
Năm nghìn vạn lượng bạc, sao nàng không đi cướp đi?
Dù có cướp cũng không cướp được năm nghìn vạn lượng bạc.
Thái Hậu suýt thì phun ra một ngụm máu.
Nhưng Thượng Quan Sở lại cười, trong đôi mắt dịu dàng phản chiếu đôi mắt sáng như sao của Cố Thanh Hy. Dường như hắn ta đoán được việc Cố Thanh Hy sẽ tiếp tục gài bẫy Thái Hậu, cho nên cũng im lặng xem trò vui.
“Cố Thanh Hy, ngươi đừng có quá đáng”, Đương Đương công chúa cắn răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác nàng.
Cố Thanh Hy tỏ vẻ vô tội: “Sao ta lại quá đáng? Là hai người muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta, chứ đâu phải ta ép hai người đổi, nếu hai người không muốn đổi thì thôi, vừa khéo ta cũng không muốn đổi”.
“Năm nghìn vạn lượng bạc”, giọng nói của Thái Hậu run rẩy, không biết bà ta đang đau lòng hay là đang tức giận.
Mọi người im lặng.
Cố Thanh Hy đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể ép Thái Hậu bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc mua một miếng ngọc đểu của nàng.
Viện trưởng nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hứng thú, vẫn đứng im ở một bên không nói gì.
Mấy người nhóm Từ phu tử và Dung phu tử đều trợn tròn mắt.
Tiêu Vũ Hiên đứng lặng trong gió.
Có thể chém giá như thế à?
Đạo hạnh năm của hắn ta thật sự còn không bằng một ngón tay của cô gái xấu xí này.
“Năm nghìn vạn lượng, vừa lòng rồi chứ”, Thượng Quan Sở cười nói.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta.
Tiểu nhân này nói như kiểu nàng xấu xa lắm vậy.
Thái Hậu nén giận, cố giữ nụ cười: “Cố tam tiểu thư, năm nghìn vạn lượng đổi một miếng ngọc của ngươi, không biết ngươi có đồng ý không?”
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy sẽ không từ chối nữa, ai cũng hâm mộ vì nàng thu được một khoản tiền lớn.
Ngay cả Thái Hậu cũng cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ đồng ý.
Nhưng Cố Thanh Hy lại chỉ ra ngoài cửa: “Kỳ Thánh về rồi”.
“Đại phu, mau lên, sư phụ của ta bị đau đầu”.
Kỳ Thánh ở bên ngoài vừa kéo vừa lôi mấy đại phu đi vào.
Vừa mới đi vào, Kỳ Thánh đã bị Cố Thanh Hy kéo qua.
“Tiểu đồ đệ, vi sư không đau đầu nữa, ông thật hiếu thuận, mấy người kia, mọi người có thể đi rồi”.
Kỳ Thánh ngây người: “Không đau nữa? Sư phụ, đồ nhi cảm thấy để cho an toàn, người vẫn nên kiểm tra xem sao”.
Mọi người nghe mà thấy kỳ quặc, một người đức cao vọng trọng gọi một thiếu nữ là sư phụ, quá mất tự nhiên.
Cố Thanh Hy đuổi mấy đại phu đi, sau đó chỉ về phía Tiêu Vũ Hiên: “Lão Kỳ, có phải ông muốn học đánh cờ không?”
Mắt Kỳ Thánh sáng lên: “Muốn”.
“Vậy ông có tin một mình Tiêu Vũ Hiên có thể xử ông không?”
“Xử?”
“Chính là thắng”.
Kỳ Thánh lắc đầu, trong mắt là vẻ khinh thường.
Tiêu Vũ Hiên nổi giận: “Ông già, ông khinh thường người khác à?”
Cố Thanh Hy nhìn Thái Hậu, cười nói: “Thái Hậu nương nương, người có tin nếu hai người thi đánh cờ, Tiêu Vũ Hiên có thể đánh thắng Kỳ Thánh trong thời gian một nén hương không?”
“Kỳ Thánh nổi danh thiên hạ, thuật đánh cờ có chỗ đặc biệt của riêng ông ta, Tiêu công tử còn nhỏ tuổi, khó mà thắng được”.
Thái Hậu không hiểu những lời Cố Thanh Hy nói có liên quan gì đến ngọc Nguyệt Nha.
Cố Thanh Hy cười một cách gian xảo: “Vậy Thái Hậu, người có dám cược với ta không, nếu Tiêu Vũ Hiên thua Kỳ Thánh, ta sẽ dâng ngọc Nguyệt Nha cho người bằng hai tay, không lấy của người một văn tiền. Còn nếu Tiêu Vũ Hiên thắng Kỳ Thánh, vậy người phải đưa cho ta năm nghìn vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa đã bị Cố Thanh Hy lừa rất nhiều lần, vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng thì lập tức cảnh giác.
“Mẫu hậu, người đừng tin lời Cố Thanh Hy, lần nào nàng ta cũng có mấy thủ đoạn xấu xa cả”.
Tiêu Vũ Hiên thì không để ý đến hình tượng nhảy cẫng lên.
“Nha đầu xấu xí, cô bị ngốc à? Sao ta có thể đánh thắng Kỳ Thánh được? Ta đánh cờ rất tệ, đây là năm nghìn vạn lượng bạc, năm nghìn vạn lượng bạc đấy, cô đừng làm trò ngu ngốc”.
“Ta nói ngươi có thể thắng thì chắc chắn ngươi có thể thắng”.
“Chết tiệt, ta nói thật với cô vậy, ta hoàn toàn không biết đánh cờ”.
“Sợ gì chứ, nhắm mắt đánh, có khi sẽ thắng đấy”.
“…”
Tiêu Vũ Hiên vô cùng sốt ruột.
Bảo hắn ta đánh cờ cũng giống như chắp tay tặng cho người ta năm nghìn vạn lượng vậy.
Dù nàng đã thắng được rất nhiều tiền trên đại hội đấu văn, nhưng cũng không thể phung phí như thế được.
Kỳ Thánh lễ phép hành lễ với Thái Hậu, sau đó không vui nói: “Sư phụ, dù ta thua cô, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất tệ, sao tên ranh con này có thể thắng được ta”.
Nàng bảo một người không biết đánh cờ đến đấu với ông ta không phải là sỉ nhục ông ta sao?
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Thế nào? Ông không tin hắn ta có thể thắng ông à? Vậy chúng ta có cần đánh cược không, nếu hắn ta thắng ông, sau này ông không được gọi ta là sư phụ nữa, còn nếu hắn ta thua ông, ta sẽ dạy tất cả tuyệt chiêu đánh cờ mà ta biết cho ông, được chứ?”
Lời này rất hợp ý Kỳ Thánh.
Kỳ Thánh không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý, hoàn toàn coi thường Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên cảm thấy Cố Thanh Hy bị ngu rồi.
Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy Cố Thanh Hy ngốc.
Nàng bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc, còn không muốn nhận tiểu đồ đệ Kỳ Thánh, cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết.
“Thái Hậu, lão Kỳ cũng dám cược rồi, người có đồng ý đánh cược không”, Cố Thanh Hy đảo mắt về phía Thái Hậu, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Đương đương công chúa nhắc nhở: “Mẫu hậu, cẩn thận có bẫy”.
Thái Hậu rơi vào trầm tư.
Tiêu Vũ Hiên là công tử bột nổi tiếng ở Đế Đô thành.
Nếu nói về phong hoa tuyết nguyệt, ăn uống chơi đùa, có lẽ hắn ta rất thành thạo.
Nhưng về cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú và mười tám loại binh khí, hắn ta đều không biết gì cả, nói trắng ra là một tên nhà giàu ăn hại.
Còn Kỳ Thánh thì kỹ năng đánh cờ cao siêu, khắp thiên hạ chỉ thua mỗi Cố Thanh Hy.
Suy xét thế nào, Tiêu Vũ Hiên cũng không thể thắng được Kỳ Thánh, tại sao Cố Thanh Hy dám chắc Tiêu Vũ Hiên có thể thắng chứ?
Thái Hậu biết có thể có bẫy, nhưng bà ta rất muốn có ngọc Nguyệt Nha, cũng không nỡ bỏ ra năm nghìn vạn lượng.
Cho nên, bà ta hỏi: “Không ai được giúp Tiêu Vũ Hiên đúng không?”
“Nếu Thái Hậu không yên tâm, có thể để Tiêu Vũ Hiên và lão Kỳ ở riêng một phòng, sau đó phái người đáng tin cậy treo mỗi một nước cờ của bọn họ lên trên đại đường, cho mọi người cùng xem”.
Lời này khiến Thái Hậu động lòng.
Ở riêng một phòng có nghĩa là sẽ không có ai giúp Tiêu Vũ Hiên gian lận, mỗi nước cờ hai người họ đánh mọi người đều có thể nhìn thấy, như vậy Kỳ Thánh có nhường hay không, bọn họ cũng có thể lập tức nhìn ra.
Thái Hậu hỏi tiếp: “Kỳ Thánh sẽ không nhường đúng không?”
Kỳ Thánh tỏ vẻ không vui: “Lão phu tung hoành giới đánh cờ mấy chục năm, hành động tiểu nhân như nhường cờ lão phu không thèm làm”.
“Được, bản cung cược”.
Thượng Quan Sở cười giễu cợt, cảm thấy xót xa thay cho Thái Hậu.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đã đào xong cái hố đợi bà ta nhảy vào rồi.
Năm nghìn vạn lượng bạc, đủ để mua một nửa cửa hàng ở Đế Đô thành rồi.
Vậy mà Thái Hậu cũng dám cược.
Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Nha đầu xấu xí, nếu chỉ có ta và Kỳ Thánh ở trong phòng thì sao cô giúp ta được?”
“Cả phòng mà ta còn không vào được thì sao mà giúp ngươi? Tự mà đánh đi”.
Tiêu Vũ Hiên suýt chút ngất xỉu.
Hắn ta còn tưởng cô gái xấu xí này có chiêu gì để âm thầm hướng dẫn hắn ta, không ngờ nàng thật sự để hắn ta tự đánh.
Hắn ta không biết gì cả thì sao mà đánh.
“Thái Hậu, Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ, có thể cho ta thời gian một chung trà để dạy cho hắn không”.
“Được”.
Thái Hậu đồng ý rất sảng khoái.
Chỉ có thời gian một chung trà, bà ta không tin Cố Thanh Hy còn có thể dạy một người hoàn toàn không biết đánh cờ thành đại sư.
Không ai biết Cố Thanh Hy lén nói gì với Tiêu Vũ Hiên ở phía xa, chỉ nhìn thấy nét mặt khổ sở lúc trở về của Tiêu Vũ Hiên.
Liễu Nguyệt vội vã hỏi: “Đại ca, huynh biết đánh cờ rồi chứ?”
Tiêu Vũ Hiên gãi đầu: “Quá phức tạp, nghe không hiểu lắm”.
Mọi người cười to.
Biết bao nhiêu phu tử trong học viện dạy dỗ lâu như thế, Tiêu Vũ Hiên còn không hiểu, Cố Thanh Hy mới dạy một lúc, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thắng nổi Kỳ Thánh hay sao.
Nghe thấy câu này, Thái Hậu và Đương Đương công chúa yên tâm rồi.
Nhưng Thái Hậu vẫn khiêm tốn hỏi Viện trưởng: “Viện trưởng cảm thấy ván cược này bản cung thắng hay thua?”
“Thi đánh cờ, biết trước kết quả thì không còn thú vị nữa, hao tâm tổn sức vì kết quả của một ván cờ nho nhỏ chẳng phải là quá lỗ ư, sao Thái Hậu không mỏi mắt mong chờ thử xem”.
Viện trưởng uyển chuyển từ chối trả lời.
Viện trưởng là Quốc Sư của Dạ Quốc, còn là Viện trưởng của học viện Hoàng gia, dù là Thái Hậu cũng phải nể mặt mấy phần, huống hồ đây chỉ là một ván cược không quan trọng, Viện trưởng từ chối trả lời cũng là hợp lý, Thái Hậu cũng không nói gì.
Ván cờ chính thức bắt đầu.
Tiêu Vũ Hiên và Kỳ Thành ngồi đối diện nhau trong một căn phòng lịch sự tao nhã, bên ngoài cửa phòng là một tâm phúc của Thái Hậu đứng đọc nước cờ của hai người họ.
Trên chính đường, hai kỳ thủ trắng đen nghe vị trí ra nước mà tâm phúc của Thái Hậu nói, đánh lại trên một bàn cờ lớn cho mọi người quan sát.
“Không chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao, ta sẽ tặng cho cô bao nhiêu tùy thích, chúng ta không cần đánh cược hơn mười triệu lượng để cược một miếng ngọc bội với nàng ta”.
“Ngàn vàng khó mua nổi sự yêu thích của ta”.
Khóe mắt Cố Thanh Hy lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Đương Đương công chúa, nàng đã chú ý tới miếng ngọc phỉ thúy hình lưỡi liềm mà nàng ta đeo trên eo.
Miếng ngọc này đơn giản không cầu kỳ, dù ném vào trong một đống ngọc bích cũn sẽ bị nhấn chìm trong tích tắc, không biết vì lý do gì chỉ với một cái liếc mắt nàng đã yêu thích nó, đặc biệt sau khi giành được chuông Phá hồn, nàng còn lờ mờ cảm thấy hơi thở của nó có điểm tương đồng với chuông Phá hồn.
Đương Đương công chúa theo phản ứng có điều kiện muốn đồng ý.
Nhưng vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể giở chiêu trò, cộng thêm việc ngọc bội này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nàng ta, đó là di vật duy nhất mà phụ hoàng để lại cho nàng ta, mẫu hậu cũng từng căn dặn nhiều lần phải giữ gìn nó như tính mạng của mình, tuyệt đối không thể làm mất.
Nàng ta có chút do dự.
Cố Thanh Hy ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Sắp đến giờ lên lớp rồi, Đương Đương công chúa không muốn đánh cược cũng không sao, vừa hay ta cũng có chút đau lòng cho mười triệu lượng bạc đó”.
“Được, ta đánh cược với người, Cố Thanh Hy, nếu ngươi thua đừng có hối hận”.
Nàng ta không tin trong thời gian mười lăm phút ngắn ngủi Cố Thanh Hy có thể vẽ ra một trăm bức họa.
Cố Thanh Hy nghe được câu trả lời này thì hài lòng cười gian xảo, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
“Đừng lo, có nhiều người như vậy ta cũng cần thể diện chứ, làm sao có thể hối hận đây, ngược lại là công chúa cô, nếu thua đừng quỵt nợ, mọi người đều đang nhìn đó”.
“Hừ”, Đương Đương công chúa hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đợi xem chuyện cười của nàng.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Rốt cuộc là vẫn còn quá non trẻ, tùy tiện lừa gạt vài câu liền mắc bẫy.
Cầm lên tấm gỗ đã khắc xong bên cạnh lên, Cố Thanh Hy gọn gàng đổ mực lên tấm ván sau đó rồi trực tiếp cầm một tờ giấy Tuyên Thành phủ lên trên.
Sau đó nàng ngay lập tức lấy bức tranh ra và in lên tờ giấy Tuyên Thành trắng, bất ngờ chân dung của Thượng Quan phu tử hiện lên.
Bức chân dung đó sống động như thật, từng động tác từng cử động đều cực giống với Thượng Quan Sở, ngay cả nét cười cũng ẩn chứa sự ôn hòa phảng phất chút giảo hoạt, như được tạc ra từ trong khuôn vậy.
Mọi người sững sờ.
Đây… cứ như vậy vẽ xong rồi?
Nàng ta không phải khắc bia mộ lên tấm gỗ mà là chân dung của Thượng Quan phu tử sao?
Chỉ trong chớp mắt, Cố Thanh Hy đã sao chép hơn chục bức chân dung.
Đương Đương công chúa thấy cảnh này thì phẫn nộ hét lên: “Cố Thanh Hy, ngươi chơi xỏ ta, đó căn bản không phải là vẽ”.
“Sao ta không phải là vẽ? Vừa rồi cô không nhìn thấy ta dùng dao vẽ lâu như vậy rồi sao?”
“Ngươi rõ ràng là in lên”.
Cố Thanh Hy vô tội chớp mắt: “Công chúa à, chúng ta chỉ đánh cược liệu ta có thể vẽ ra một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử hay không, cũng không có giới hạn về việc ta sẽ vẽ như thế nào”.
“Ngươi già mồm át lẽ phải!”
“Để ta phân tích cho cô nghe, đầu tiên, trên tấm gỗ có hình chân dung, là do ta vẽ ra, phải không? Có ai giúp ta không? Không có”.
“Thứ hai, ta có thể nghĩ tới việc chạm khắc và sao chép trên ván gỗ đều là do đầu óc ta thông minh, cũng không có ai giúp đỡ ta đúng chứ? Công chúa, cô nói rằng đây không phải là do ta vẽ ra, ta có chút tủi thân đó”.
Đương Đương công chúa ôm bụng đau đớn, gương mặt cũng đã tái mét thành màu gan heo vì tức giận.
“Nếu đã tới tháng thì cũng không cần phô trương thanh thế nữa, trở về uống chút cây ích mẫu, nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Một cô gái đến kỳ kinh nguyệt là một điều tương đối xấu hổ, nhưng Cố Thanh Hy lại cứ như vậy khơi ra trước mặt các học sinh của học viện khiến mặt mũi nàng ta biết giấu vào đâu đây?
Huống hồ…
Huống hồ đây còn là lần đầu tiên nàng ta tới tháng, vốn dĩ cũng đã cảm thấy rất ngại ngùng rồi.
Đương Đương công chúa chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang đổ dồn những ánh mắt khác nhau về phía mình, nàng ta lúc này chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng.
“Cố Thanh Hy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ta lúc nào thì đến tháng cơ chứ”.
Cố Thanh Hy bĩu môi thong thả đi về phía sau người nàng ta: “Váy trên mông đều đã dính máu rồi, không lẽ là ngươi bị thương?”
Đương Đương công chúa vội vã ngoảnh đầu nhin ra sau, làn váy trắng như tuyết của nàng ta không biết từ lúc nào đã lấm tấm một giọt máu, chỉ một giọt, nếu không quan sát kỹ càng căn bản nhìn không ra.
Nhưng chỉ một giọt máu như vậy cũng đủ khiến nàng ta sụp đổ, chưa kể lời nói của Cố Thanh Hy còn thẳng thắn khó nghe như vậy, Đương Đương công chúa thẹn quá hoá giận, cuồng loạn gầm lên: “Á…”
Vừa quay đầu nàng ta đã điên cuồng chạy ra ngoài.
Nhưng lời nói kịp thời của Cố Thanh Hy đã chặn đứng đường lui của nàng ta, nàng cười ha hả tiếp tục: “Ừm, một trăm bức vẽ xong rồi, ngoài ra ta còn tặng kèm ngươi một trăm bức, không cần cảm ơn, giao ngọc bội ra đây đi”.
Đương Đương công chúa không muốn đưa cho nàng, tuy rằng nàng ta cũng không yêu thích gì miếng ngọc bội này nhưng mẫu hậu lại coi nó như báu vật, yêu cầu nàng ta phải ngày ngày mang theo bên người, hơn nữa mỗi lần gặp mặt mẫu hậu đều sẽ kiểm tra xem ngọc bội có còn hay không.
Nếu bị mẫu hậu biết được việc nàng ta đem ngọc bội ra đánh cược rồi thua cuộc, bà chắc chắn sẽ đánh chết nàng ta.
Cố Thanh Hy phì cười chế nhạo một tiếng: “Công chúa, ngươi sẽ không phải là muốn quỵt nợ đó chứ?”
Cố Thanh Hy cùng Tiêu Vũ Hiên một trước một sau chắn đường của nàng ta, cộng thêm việc còn có nhiều người đang vây xem như vậy khiến gương mặt của Đương Đương công chúa nóng như thiêu đốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể miễn cưỡng gỡ xuống miếng ngọc bội trên eo rồi ném cho Cố Thanh Hy một cách đầy bực dọc.
“Không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao, bản công chúa cũng không phải là không lấy ra được”.
Cố Thanh Hy nhận lấy ngọc bội, xúc cảm ấm nhuận, ngọc lưỡi liềm dường như có một luồng ma lực, chỉ cần nắm ngọc trong tay, hơi ấm sẽ lan tỏa đến mọi ngóc ngách trên cơ thể đem đến cho nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Tiêu Vũ Hiên ghé đầu nhìn tới, không kìm được nghi hoặc mà hỏi: “Nha đầu xấu xí, ta thấy miếng ngọc này cũng không có điểm gì đặc biệt, sao cô lại ném nhiều tiền như vậy để đánh cược nó?”
Cố Thanh Hy thu lại miếng ngọc hình trăng lưỡi liềm vào trong ngực, cũng không cho hắn ta có cơ hội đánh giá, chỉ mỉm cười đầy thách đố: “Đã nói rồi, ngàn vàng khó mua được sự yêu thích của ta”.
Mặc dù đang ở trong học viện nhưng nàng vẫn loáng thoáng cảm nhận được không ít ánh mắt đều đang thăm dò miếng ngọc bội trong tay mình.
Bao gồm… cả Diệp Phong.
Diệp Phong lúc này đã thay áo quần của học viện Hoàng gia, một thân kết hợp hai màu trắng lam trông có vẻ vô cùng uy nghiêm oai phong, khôi ngô tuấn tú không diễn tả thành lời.
Hắn như đang nghiền ngẫm điều gì đó, không biết có phải là đã dấy lên hoài nghi đối với miếng ngọc hình lưỡi liềm này hay không.
“Thượng Quan phu tử tới…”
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, đồng thanh hô vang: “Xin chào phu tử”.
Cố Thanh Hy nhanh nhẹn cướp lời trước khi Thượng Quan Sở kịp mở lời, nàng cầm bức chân dung trước mặt hắn nói: “Phu tử, một trăm bức chân dung ngài kêu ta vẽ ta đều vẽ xong rồi, mời kiểm tra”.
Đôi tay mảnh khảnh của Thượng Quan Sở lật xem tập chân dung, con ngươi hiền hòa của hắn khẽ giật giật, dường như không ngờ tới nàng vậy mà thực sự có thể vẽ ra một trăm bức tranh, hơn nữa mỗi bức đều giống hệt nhau.
Chỉ là tại sao nụ cười ôn tồn trên bức vẽ còn xen lẫn một tia gian manh?
Chương 82: Không nên cố chấp
“Phu tử, ngài xem ta đã hoàn thành bài tập mà ngài giao, món nợ giữa chúng ta xoá bỏ được rồi phải không?”
Thượng Quan Sở chậm rãi bước tới trước mặt Cố Thanh Hy, bàn tay trắng nõn cầm miếng gỗ dưới mặt bàn của nàng lên, nở một nụ cười tựa cười mà không phải cười.
“Tam tiểu thử thật lắm trò”.
“Ngài đâu có bảo không được dùng bảng khắc gỗ để sao chép, vậy nên ta cũng không bị tính là làm trái quy tắc đúng không?”
Mọi người thẹn mướt mồ hôi.
Không ai có thể tìm ra được lỗi trong chiêu này của Cố tam tiểu thư.
Dùng bảng khắc gỗ để sao chép, nàng nghĩ ra được cũng hay.
Không biết trong đầu nàng chứa thứ gì mà lại có thể nghĩ ra ý tưởng kì quái này.
Quả nhiên...
Thượng Quan phu tử không bắt được lỗi của nàng, chỉ có thể từ tốn nói: “Tiết học chiều nay của ta sẽ huỷ, Viện trưởng và Kỳ Thánh sẽ đến giảng về cờ cho mọi người”.
Thượng Quan Sở vừa dứt lời, bên ngoài có người hét lên: “Viện trưởng đến, Kỳ Thánh đến, Từ phu tử đến, Dung phu tử đến...”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chuyện gì thế này?
Tại sao ngay cả Viện trưởng cũng đến? Phải biết rằng Viện trưởng rất ít khi xuất hiện.
“Xin mời Kỳ Thánh tiền bối”, mọi người trong học viện cung kính mời Kỳ Thánh vào.
Ngay cả Viện trưởng cũng tỏ ra khá là kính trọng với ông ta.
Cố Thanh Hy vỗ trán.
Nàng không quan tâm ai đến, nhưng khi nghe thấy hai chữ Kỳ Thánh, đầu nàng lại bắt đầu đau.
“Chào Viện trưởng ạ, chào Kỳ Thánh ạ...”
Mọi người lần lượt thi lễ, Cố Thanh Hy cũng cúi đầu thi lễ theo, chỉ mong Kỳ Thánh đừng nhìn thấy nàng.
Thế nhưng đôi mắt Kỳ Thánh lại sáng rực lên, vừa nhìn thấy nàng, ông ta mừng rỡ la lên: “Sư phụ, quả nhiên cô đang ở đây. Hôm qua ta đã đợi cô rất lâu mà không thấy cô đến, làm ta lo lắng muốn chết”.
Nói nhảm.
Đại hội đấu văn vừa kết thúc đã bám theo đòi nàng dạy ông ta đánh cờ, nàng có thể không tránh à?
Mọi người hâm mộ nhìn Cố Thanh Hy.
Có thể làm cho Kỳ Thánh gọi nàng là sư phụ, nàng thật may mắn.
“Sư phụ, hôm qua cô đã giải ván cờ Linh Lung bằng cách nào vậy, có thể dạy cho ta không? Còn nữa, cô đã làm sao để một mình phân tâm đánh cờ với mấy người chúng ta thế?”
Kỳ Thánh có thân phận cao quý, dù đi đến đâu cũng là nhân vật lớn ăn trên ngồi trước, nhưng khi đối mặt với Cố Thanh Hy, một ông lão đã sáu mươi như ông ta lại giống như một đứa trẻ khiêm tốn hỏi bài, líu ríu hỏi một tràng, còn vui vẻ gọi một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn Kỳ Thánh.
Họ không khỏi kinh ngạc, hình tượng của Kỳ Thánh quá khác so với trong tưởng tượng của họ, họ cứ tưởng Kỳ Thánh rất lạnh lùng.
Cố Thanh Hy lười nhác trả lời: “Ông không thấy Viện trưởng và các phu tử đều ở đây à? Họ gọi ông là tiền bối, ông gọi ta là sư phụ, mà ta lại gọi họ là phu tử, vai vế lộn xộn như nồi cháo lợn luôn rồi kìa”.
Hàm ý là ông đừng gọi ta là sư phụ, ta sợ tổn thọ.
Nhưng Kỳ Thánh không hề quan tâm, ông ta vung tay lên, hào sảng đáp: “Đâu có, sau này ta sẽ gọi họ là tổ phu tử là được rồi”.
Ầm...
Từ phu tử, Dung phu tử và những người khác sợ chết khiếp.
Tổ phu tử?
Sao họ có thể nhận nổi?
“Kỳ Thánh tiền bối, không thể được. Ngài là Kỳ Thánh lừng danh thiên hạ, thân phận cao quý, hơn nữa còn lớn tuổi hơn chúng ta, sao chúng ta dám...”
“Dông dài cái gì, chẳng lẽ các ngươi muốn ta khi sư diệt tổ à?”
“Chuyện này...”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Viện trưởng.
Viện trưởng đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, nét mặt rạng rỡ, phong thái và cốt cách như thần tiên, toát lên chính khí lẫm liệt, sừng sững không thể xâm phạm.
Viện trưởng cười bảo: “Kỳ Thánh hào sảng, tính tình thoải mái, lão phu rất khâm phục, nhưng một câu tổ phu tử của ông chắc sẽ doạ họ sợ, hay ông cứ như mọi người, gọi phu tử là được rồi”.
“Sư phụ, cô thấy được không?”, Kỳ Thánh hỏi Cố Thanh Hy, như thể chỉ cần Cố Thanh Hy trả lời không được, ông ta sẽ trở mặt mặc kệ ngay.
Cố Thanh Hy lười biếng đáp: “Tuỳ ông, hỏi ta làm gì?”
Kỳ Thánh cảnh cáo đám người Từ phu tử: “Gọi các ngươi là phu tử cũng được, nhưng sau này các ngươi không được gọi ta là tiền bối, nếu không sư phụ của ta sẽ tức giận”.
Từ phu tử và những người khác lau mồ hôi.
Tư duy của Kỳ Thánh quá kì lạ.
“Hai người các ngươi là người đứng nhất và đứng thứ hai của đại hội đấu văn phải không?”
Viện trưởng vuốt chòm râu trắng như tuyết, hỏi Cố Thanh Hy và Diệp Phong, trong mắt tràn đầy ý cười hài lòng: “Còn trẻ mà đã có tài học như thế, thật quý hoá, giỏi, giỏi lắm”.
“A Hy, bất luận cô đến từ đâu, hãy nhớ có một số chuyện không nên cố chấp quá, cố chấp quá sẽ dễ bị thù hận che mắt”.
Viện trưởng đột nhiên nói một câu khiến Cố Thanh Hy sững sờ tại chỗ.
Lời này của Viện trưởng có ý gì?
Lẽ nào ông ta biết nàng không phải người của thế giới này?
Vả lại nửa câu sau của ông ta có ý gì?
Cố Thanh Hy ngước lên nhìn chằm chằm vào Viện trưởng, nhưng chỉ thấy trên mặt ông ta là nụ cười nhân hậu, không có gì khác.
Chẳng qua khi nhìn Diệp Phong, trong đôi mắt già nua kia thoáng qua vẻ đau lòng. Ông ta run rẩy duỗi đôi tay nhăn nheo ra, lấy Ôn Nguyên Châu trong ngực đặt vào tay Diệp Phong.
Ông ta thậm chí còn sờ đầu Diệp Phong, đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, trước đây cậu nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ. Cậu không phải sợ, sau khi vào học viện, cậu không còn một mình nữa”.
Cố Thanh Hy nheo mắt lại, suy đoán hàm ý trong lời Viện trưởng nói.
Tất cả mọi người trong học viện đều kinh hãi.
Không ngờ Viện trưởng lại đưa Ôn Nguyên Châu cho Diệp Phong...
Ôn Nguyên Châu là thánh phẩm cấp cao, chỉ cần sử dụng Ôn Nguyên Châu, dù vết thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng lành lặn trong thời gian ngắn.
Cả thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu, một viên ở trong tay hoàng hậu Sở Quốc, một viên ở trong tay Viện trưởng.
Ngày thường Viện trưởng rất quý Ôn Nguyên Châu, chưa bao giờ tuỳ tiện lấy ra, người khác muốn nhìn cũng khó, nhưng bây giờ ông ta lại chắp tay đưa cho một người chỉ mới gặp một lần.
Này...
Hào phóng thật đấy.
Từ phu tử nhắc nhở: “Viện trưởng, đây là Ôn Nguyên Châu, ngài có lấy nhầm không ạ?”
“Ta chưa bị lẫn đâu”.
Chương 83: Quà gặp mặt
Diệp Phong cầm Ôn Nguyên Châu trong tay mà cảm giác như nặng nghìn cân.
Hắn ta ngước lên thì thấy Viện trưởng trong bộ áo bào trắng, ba nghìn sợi tóc trắng xoã trên vai, trên mặt là nụ cười hiền lành, không có một chút tính toán, chỉ có đau lòng và thương tiếc.
Nhìn thấy nụ cười ấy, sự bình tĩnh ở nơi đáy lòng hắn ta như bị ném vào một tảng đá lớn, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Bấy lâu nay sự quan tâm này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn ta.
“Ôn Nguyên Châu quá quý giá, Diệp Phong... không thể nhận”.
Hắn ta trả Ôn Nguyên Châu cho Viện trưởng.
“Chỉ là một viên Ôn Nguyên Châu thôi, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho cậu”.
Viện trưởng đẩy Ôn Nguyên Châu về, cười bảo: “Cậu cứ coi học viện như nhà của mình. Nếu có ai bắt nạt cậu thì cứ đến tìm ta, gia gia sẽ trút giận giúp cậu”.
Diệp Phong khẽ run rẩy.
Những người khác kinh ngạc thốt lên: “Gia gia? Chẳng lẽ Viện trưởng muốn nhận hắn ta làm cháu trai?”
“Trời ạ, Diệp Phong quá may mắn, thế mà lại được Viện trưởng nhận làm cháu trai, sao ta không có mệnh tốt như vậy chứ?”
Cố Thanh Hy lầm bầm trong miệng: “Lão đầu, ông bất công quá đi, người đứng nhất đại hội đấu văn là ta, sao không thấy ông tặng quà gặp mặt cho ta nhỉ?”
“Tam tiểu thư nói đùa, chẳng phải vừa rồi ta mới tặng cô một câu sao?”
“...”
Một câu khó hiểu như thế, nàng còn không biết nó có nghĩa gì được không nào?
Kỳ Thánh lấy một quân cờ đen trắng có chất lượng bình thường từ trong ngực ra, chắp tay đưa tới trước mặt Cố Thanh Hy, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đây là quân cờ ta đã dùng khi mới học cờ. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với ta, ta xin tặng nó cho cô”.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng lấy cờ của ông ta để làm gì?
Có ăn như cơm được không?
Vả lại, nếu nhận cờ của ông ta, nói không chừng còn bị ông ta bám theo hơn cả đỉa.
“Cảm ơn ông nhiều lắm, nhưng ta đã bỏ cờ rồi, ông cứ giữ quân cờ của mình đi”.
“Sư phụ, sao cô có thể bỏ cờ được, đánh cờ là...”
“Dừng dừng, ta đau đầu”.
“Vậy ta sẽ đi tìm đại phu ngay”.
Nói xong, không đợi Cố Thanh Hy trả lời, Kỳ Thánh đã đi ra ngoài tìm đại phu.
Mọi người tiếp tục hâm mộ Cố Thanh Hy.
Nhưng Cố Thanh Hy lại dở khóc dở cười.
“Viện trưởng...”, khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Viện trưởng vỗ vai hắn ta, rầu rĩ thở dài: “Con là đứa trẻ ngoan, ông trời sẽ chiếu cố cho con. Nếu con không nhận Ôn Nguyên Châu thì là coi thường lão đầu ta đây”.
Diệp Phong cầm chặt Ôn Nguyên Châu, một nụ cười đã lâu chưa xuất hiện hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Viện trưởng, trái tim băng giá của hắn ta cũng trở nên ấm áp.
“Cảm ơn ngài”.
Một câu cảm ơn rất ngắn gọn nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Vũ Hiên, nhỏ giọng hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy lão già này thần bí thế nhỉ? Ngoài chức viện trưởng ra thì ông ta còn thân phận nào khác không?”
“Ngay cả thân phận của Viện trưởng mà cô cũng không biết á? Ông ấy là quốc sư của Dạ Quốc chúng ta, có thể biết được quá khứ và tương lai. Nếu Viện trưởng đã nói trước kia Diệp Phong từng chịu rất nhiều đau khổ, vậy thì quá khứ của hắn ta không tốt lắm đâu”.
“Nói mơ hồ như thế, thật hay giả đấy?”
“Đương nhiên là thật, nha đầu xấu xí, trong lòng cô đang chấp nhất chuyện gì à? Tại sao Viện trưởng lại nói cô như vậy?”
Chấp nhất?
Nàng có thể chấp nhất với chuyện gì?
Khôi phục dung mạo?
Cái này không thể tính là chấp nhất được không nào?
“Những lời mơ hồ như thế mà ngươi cũng tin được à? Nếu ông ta lợi hại như thế, vậy ông ta có biết khi nào mình chết không?”
Tiêu Vũ Hiên muốn bịt miệng nàng lại.
Sao cái gì nha đầu này cũng nói được hết vậy?
Ở Dạ Quốc Viện trưởng rất được dân chúng kính yêu, câu nói này đủ để nàng chết đuối trong nước miếng của tất cả dân chúng Dạ Quốc.
“Cô không biết người đoán mệnh có thể tính cho người khác, nhưng không thể tính cho chính mình sao?”, Tiêu Vũ Hiên tức giận trợn mắt nhìn cô.
“Hai cô cậu đang thì thầm to nhỏ gì đó?”, Dung phu tử đột nhiên hỏi.
Tiêu Vũ Hiên duỗi lưng, viện một lý do không mấy thuyết phục: “Tối qua ta và nha đầu xấu xí đều ngủ không ngon, hôm nay đứng mà cũng nói mớ được, chúng ta đành bó tay”.
“...”
Một đàn quạ đen bay qua trên đầu Cố Thanh Hy.
Lý do này còn không bằng đừng giải thích.
Chương 84: Năm nghìn vạn lượng bạc
Đúng như dự đoán, Dung phu tử lớn tiếng trách mắng: “Vô sỉ, ngoài ăn uống chơi bời, tình yêu trai gái ra thì cậu còn biết gì không hả? Còn cô nữa, đừng tưởng cô đạt hạng nhất đại hội đấu văn, giúp học viện nở mày nở mặt là có thể coi trời bằng vung, không biết lễ phép. Hôm nay sau khi tan học, hai người chạy mười vòng học viện cho ta”.
Lão già chết tiệt này, xuất hiện ở đâu cũng không đáng yêu chút nào.
“Hài tử, tối mai con có rảnh không? Nếu rảnh thì đến Tàng Thư Các, ta có vài lời muốn nói với con”, Viện trưởng có vẻ rất thiên vị và cưng chiều Diệp Phong.
Khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta trả lời một chữ: “Vâng”.
“Thái Hậu nương nương giá lâm...”
Vèo...
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thái Hậu đến đây làm gì?
Đứng đầu là Viện trưởng, mọi người đồng loạt thi lễ.
“Bái kiến Thái Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Đứng lên đi”.
Thái Hậu mặc bộ Phượng bào màu đen thêu mấy con Phượng Hoàng giương cánh bay cao, tuy đã có tuổi nhưng không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng trên mặt bà ta, chăm sóc rất tốt.
Cử chỉ và điệu bộ của bà ta rất thong dong cao quý, chỉ là vẻ sốt ruột thoáng qua trong mắt vẫn không thể giấu được Cố Thanh Hy.
Sau lưng Thái Hậu là Đương Đương công chúa.
Không biết có phải vì bị mắng hay không mà mắt Đương Đương công chúa đỏ hoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tràn đầy ấm ức.
“Không biết Thái Hậu đến học viện có việc gì không...”, Viện trưởng dò hỏi.
“Là thế này, Đương Đương công chúa còn nhỏ, kiêu căng thiếu hiểu biết, không ngờ con bé lại lấy ngọc Nguyệt Nha mà tiên hoàng tặng cược thua Cố tam tiểu thư. Miếng ngọc đó có chất lượng bình thường, không được tính là cao cấp, nhưng dù sao cũng là di vật mà tiên hoàng để lại, nó có ý nghĩa rất lớn đối với cô nhi quả mẫu chúng ta, không biết Cố tam tiểu thư có thể trả lại hay không?”
Mọi người hiểu ra.
Nhưng họ không ngờ chỉ vì một miếng ngọc mà lại làm phiền Thái Hậu đích thân đại giá quang lâm.
Chẳng phải bà ta chỉ cần truyền ý chỉ xuống là được sao?
Cố Thanh Hy cười mỉa mai.
Thái Hậu đang giấu đầu hở đuôi đây mà.
Nếu miếng ngọc này thật sự bình thường, vậy thì bà ta sốt ruột làm gì?
Đồ tiên hoàng thưởng cho Đương Đương công chúa không chỉ có một thứ này. Trong số ngân lượng mà Đương Đương công chúa trả cho nàng có không ít thứ là của tiên hoàng để lại cho nàng ta.
Cố Thanh Hy không nói gì.
Thái Hậu như hiểu ra điều gì đó, cười bảo: “Tất nhiên bản cung sẽ không lấy không. Chẳng phải Đương Đương thua ngươi một nghìn một trăm vạn lượng bạc sao? Bản cung sẽ đổi hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc lấy ngọc Nguyệt Nha của ngươi”.
Shh...
Xung quanh vang lên tiếng hít vào của mọi người.
Hai nghìn bốn trăm vạn lượng...
Có nhiều quá không?
Đương Đương công chúa nhảy cẫng lên: “Mẫu hậu, chỉ là một miếng ngọc Nguyệt Nha thôi mà, làm sao đáng giá hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc ạ?”
Thái Hậu khiển trách: “Con thì biết gì, đây là món quà do tiên hoàng tặng đấy”.
“Nhưng...”
Đương Đương công chúa còn muốn nói gì đó, Thái Hậu lập tức sầm mặt lại, ý cảnh cáo trong ánh mắt ấy hết sức rõ ràng khiến Đương Đương công chúa sợ không dám lên tiếng.
Nàng ta thật sự không hiểu.
Chẳng phải chỉ là một miếng ngọc thôi ư, có cần sốt sắng như vậy không?
Nàng ta đã muốn vứt miếng ngọc vỡ kia từ lâu lắm rồi.
Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên, kéo mạnh tay áo Cố Thanh Hy, vội vàng bảo: “Nha đầu xấu xí, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đồng ý đi, tận hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc, không ít đâu”.
Cố Thanh Hy hất tay hắn ta ra.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, câu này nói không sai chút nào.
Thái Hậu càng sốt ruột thì chứng tỏ miếng ngọc kia càng không đơn giản.
Nếu như lúc trước chỉ là nghi ngờ, vậy thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định miếng ngọc Nguyệt Nha đó không đơn giản.
Cố Thanh Hy cười ung dung, ra vẻ buồn phiền: “Thái Hậu nương nương, người đã nói như vậy, đáng lý ra ta nên trả ngọc Nguyệt Nha lại cho người, nhưng ta càng nhìn càng thích miếng ngọc đó, thực sự không nỡ”.
Đương Đương công chúa chỉ thẳng vào mũi nàng, mắng: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng có mà được nể mặt mà vô sỉ, hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc mà ngươi còn dám chê à?”
“Công chúa nói thật lạ lùng, ta thắng được ngọc Nguyệt Nha thì bây giờ chủ nhân của nó là ta. Ta muốn đổi với các cô thì đổi, không muốn đổi thì ta cũng không có gì không hợp lí cả. Chẳng lẽ các cô có thân phận cao quý hơn ta là có thể ép buộc ta đổi với các cô?”
Đương Đương công chúa giậm chân: “Mẫu hậu, con đã bảo nàng ta sẽ không dễ dàng trả lại ngọc Nguyệt Nha cho chúng ta rồi mà. Nữ nhân này là một người đanh đá, đanh đá không chịu nhịn ai cả”.
Thái Hậu không nén được giận, bà ta khẽ hé môi son: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, bản cung ra giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc để đổi lấy miếng ngọc này của ngươi”.
Shh...
Mọi người trong học viện Hoàng gia lại kinh ngạc.
Ngay cả mấy người nhóm Diệp Phong và Thượng Quan Sở cũng nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt khác thường.
Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc đổi lấy một miếng ngọc?
Cho dù đằng sau miếng ngọc này có ý nghĩa gì thì cũng không thể đáng giá ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa chỉ cảm thấy mẫu hậu của mình điên thật rồi.
Một miếng ngọc vỡ mà nàng ta đã định vứt đi từ lâu, mấy năm nay đeo trên người từng bị những công chúa và thiên kim khác cười nhạo, bây giờ còn phải bỏ ra nhiều bạc như thế để đổi.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy lỗ.
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng muốn chết: “Nha đầu xấu xí, vừa phải thôi, ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, cô cũng lời gấp đôi rồi”.
Liễu Nguyệt, Vu Huy và tất cả mọi người trong học viện đều lo lắng thay Cố Thanh Hy.
Họ chỉ sợ nếu Cố Thanh Hy tiếp tục do dự, Thái Hậu sẽ đổi ý.
Nhưng đương sự Cố Thanh Hy lại không hề sốt ruột, nàng tỏ ra lười nhác, thỉnh thoảng còn gật gù đắc ý: “Ba nghìn sáu trăm vạn lượng bạc, đúng là không ít, có điều... Hôm qua ta đã thắng được rất nhiều tiền trong đại hội đấu văn, bây giờ cũng không thiếu tiền lắm, mà ta lại thật sự thích miếng ngọc này, phân vân quá”.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc”.
Shh...
Bốn nghìn vạn lượng bạc...
Trời ạ...
Thái Hậu điên rồi ư?
Một miếng ngọc vỡ mà lại đưa ra cái giá lớn như vậy?
Cố Thanh Hy bị lừa đá vào đầu hả, sao không đồng ý nhanh lên, còn ở đây bẻ ngón tay tính gì nữa?
Khi nói ra con số bốn nghìn vạn lượng bạc, tim Thái Hậu cũng run rẩy.
Bốn nghìn vạn lượng bạc, sắp đào hết của cải nhà bà ta luôn rồi.
Khi tất cả mọi người nghĩ Cố Thanh Hy sẽ đồng ý đổi với Thái Hậu, nàng lại chậm rì nói ra một câu khiến người ta muốn đánh nàng bẹp dí.
“Bốn nghìn vạn lượng bạc, ta vẫn không muốn đổi cho lắm, nếu là năm nghìn vạn lượng bạc thì có lẽ ta sẽ đổi”.
Mẹ nó.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Chương 85: Cược đánh cờ
Năm nghìn vạn lượng bạc, sao nàng không đi cướp đi?
Dù có cướp cũng không cướp được năm nghìn vạn lượng bạc.
Thái Hậu suýt thì phun ra một ngụm máu.
Nhưng Thượng Quan Sở lại cười, trong đôi mắt dịu dàng phản chiếu đôi mắt sáng như sao của Cố Thanh Hy. Dường như hắn ta đoán được việc Cố Thanh Hy sẽ tiếp tục gài bẫy Thái Hậu, cho nên cũng im lặng xem trò vui.
“Cố Thanh Hy, ngươi đừng có quá đáng”, Đương Đương công chúa cắn răng nghiến lợi, chỉ muốn xé xác nàng.
Cố Thanh Hy tỏ vẻ vô tội: “Sao ta lại quá đáng? Là hai người muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta, chứ đâu phải ta ép hai người đổi, nếu hai người không muốn đổi thì thôi, vừa khéo ta cũng không muốn đổi”.
“Năm nghìn vạn lượng bạc”, giọng nói của Thái Hậu run rẩy, không biết bà ta đang đau lòng hay là đang tức giận.
Mọi người im lặng.
Cố Thanh Hy đúng là có bản lĩnh, không ngờ có thể ép Thái Hậu bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc mua một miếng ngọc đểu của nàng.
Viện trưởng nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt hứng thú, vẫn đứng im ở một bên không nói gì.
Mấy người nhóm Từ phu tử và Dung phu tử đều trợn tròn mắt.
Tiêu Vũ Hiên đứng lặng trong gió.
Có thể chém giá như thế à?
Đạo hạnh năm của hắn ta thật sự còn không bằng một ngón tay của cô gái xấu xí này.
“Năm nghìn vạn lượng, vừa lòng rồi chứ”, Thượng Quan Sở cười nói.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta.
Tiểu nhân này nói như kiểu nàng xấu xa lắm vậy.
Thái Hậu nén giận, cố giữ nụ cười: “Cố tam tiểu thư, năm nghìn vạn lượng đổi một miếng ngọc của ngươi, không biết ngươi có đồng ý không?”
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy sẽ không từ chối nữa, ai cũng hâm mộ vì nàng thu được một khoản tiền lớn.
Ngay cả Thái Hậu cũng cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ đồng ý.
Nhưng Cố Thanh Hy lại chỉ ra ngoài cửa: “Kỳ Thánh về rồi”.
“Đại phu, mau lên, sư phụ của ta bị đau đầu”.
Kỳ Thánh ở bên ngoài vừa kéo vừa lôi mấy đại phu đi vào.
Vừa mới đi vào, Kỳ Thánh đã bị Cố Thanh Hy kéo qua.
“Tiểu đồ đệ, vi sư không đau đầu nữa, ông thật hiếu thuận, mấy người kia, mọi người có thể đi rồi”.
Kỳ Thánh ngây người: “Không đau nữa? Sư phụ, đồ nhi cảm thấy để cho an toàn, người vẫn nên kiểm tra xem sao”.
Mọi người nghe mà thấy kỳ quặc, một người đức cao vọng trọng gọi một thiếu nữ là sư phụ, quá mất tự nhiên.
Cố Thanh Hy đuổi mấy đại phu đi, sau đó chỉ về phía Tiêu Vũ Hiên: “Lão Kỳ, có phải ông muốn học đánh cờ không?”
Mắt Kỳ Thánh sáng lên: “Muốn”.
“Vậy ông có tin một mình Tiêu Vũ Hiên có thể xử ông không?”
“Xử?”
“Chính là thắng”.
Kỳ Thánh lắc đầu, trong mắt là vẻ khinh thường.
Tiêu Vũ Hiên nổi giận: “Ông già, ông khinh thường người khác à?”
Cố Thanh Hy nhìn Thái Hậu, cười nói: “Thái Hậu nương nương, người có tin nếu hai người thi đánh cờ, Tiêu Vũ Hiên có thể đánh thắng Kỳ Thánh trong thời gian một nén hương không?”
“Kỳ Thánh nổi danh thiên hạ, thuật đánh cờ có chỗ đặc biệt của riêng ông ta, Tiêu công tử còn nhỏ tuổi, khó mà thắng được”.
Thái Hậu không hiểu những lời Cố Thanh Hy nói có liên quan gì đến ngọc Nguyệt Nha.
Cố Thanh Hy cười một cách gian xảo: “Vậy Thái Hậu, người có dám cược với ta không, nếu Tiêu Vũ Hiên thua Kỳ Thánh, ta sẽ dâng ngọc Nguyệt Nha cho người bằng hai tay, không lấy của người một văn tiền. Còn nếu Tiêu Vũ Hiên thắng Kỳ Thánh, vậy người phải đưa cho ta năm nghìn vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa đã bị Cố Thanh Hy lừa rất nhiều lần, vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng thì lập tức cảnh giác.
“Mẫu hậu, người đừng tin lời Cố Thanh Hy, lần nào nàng ta cũng có mấy thủ đoạn xấu xa cả”.
Tiêu Vũ Hiên thì không để ý đến hình tượng nhảy cẫng lên.
“Nha đầu xấu xí, cô bị ngốc à? Sao ta có thể đánh thắng Kỳ Thánh được? Ta đánh cờ rất tệ, đây là năm nghìn vạn lượng bạc, năm nghìn vạn lượng bạc đấy, cô đừng làm trò ngu ngốc”.
“Ta nói ngươi có thể thắng thì chắc chắn ngươi có thể thắng”.
“Chết tiệt, ta nói thật với cô vậy, ta hoàn toàn không biết đánh cờ”.
“Sợ gì chứ, nhắm mắt đánh, có khi sẽ thắng đấy”.
“…”
Tiêu Vũ Hiên vô cùng sốt ruột.
Bảo hắn ta đánh cờ cũng giống như chắp tay tặng cho người ta năm nghìn vạn lượng vậy.
Dù nàng đã thắng được rất nhiều tiền trên đại hội đấu văn, nhưng cũng không thể phung phí như thế được.
Kỳ Thánh lễ phép hành lễ với Thái Hậu, sau đó không vui nói: “Sư phụ, dù ta thua cô, nhưng cũng không có nghĩa là ta rất tệ, sao tên ranh con này có thể thắng được ta”.
Nàng bảo một người không biết đánh cờ đến đấu với ông ta không phải là sỉ nhục ông ta sao?
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Thế nào? Ông không tin hắn ta có thể thắng ông à? Vậy chúng ta có cần đánh cược không, nếu hắn ta thắng ông, sau này ông không được gọi ta là sư phụ nữa, còn nếu hắn ta thua ông, ta sẽ dạy tất cả tuyệt chiêu đánh cờ mà ta biết cho ông, được chứ?”
Lời này rất hợp ý Kỳ Thánh.
Kỳ Thánh không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý, hoàn toàn coi thường Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên cảm thấy Cố Thanh Hy bị ngu rồi.
Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy Cố Thanh Hy ngốc.
Nàng bỏ ra năm nghìn vạn lượng bạc, còn không muốn nhận tiểu đồ đệ Kỳ Thánh, cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết.
“Thái Hậu, lão Kỳ cũng dám cược rồi, người có đồng ý đánh cược không”, Cố Thanh Hy đảo mắt về phía Thái Hậu, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Đương đương công chúa nhắc nhở: “Mẫu hậu, cẩn thận có bẫy”.
Thái Hậu rơi vào trầm tư.
Tiêu Vũ Hiên là công tử bột nổi tiếng ở Đế Đô thành.
Nếu nói về phong hoa tuyết nguyệt, ăn uống chơi đùa, có lẽ hắn ta rất thành thạo.
Nhưng về cầm kỳ thi hoạ, thi từ ca phú và mười tám loại binh khí, hắn ta đều không biết gì cả, nói trắng ra là một tên nhà giàu ăn hại.
Còn Kỳ Thánh thì kỹ năng đánh cờ cao siêu, khắp thiên hạ chỉ thua mỗi Cố Thanh Hy.
Suy xét thế nào, Tiêu Vũ Hiên cũng không thể thắng được Kỳ Thánh, tại sao Cố Thanh Hy dám chắc Tiêu Vũ Hiên có thể thắng chứ?
Thái Hậu biết có thể có bẫy, nhưng bà ta rất muốn có ngọc Nguyệt Nha, cũng không nỡ bỏ ra năm nghìn vạn lượng.
Cho nên, bà ta hỏi: “Không ai được giúp Tiêu Vũ Hiên đúng không?”
“Nếu Thái Hậu không yên tâm, có thể để Tiêu Vũ Hiên và lão Kỳ ở riêng một phòng, sau đó phái người đáng tin cậy treo mỗi một nước cờ của bọn họ lên trên đại đường, cho mọi người cùng xem”.
Lời này khiến Thái Hậu động lòng.
Ở riêng một phòng có nghĩa là sẽ không có ai giúp Tiêu Vũ Hiên gian lận, mỗi nước cờ hai người họ đánh mọi người đều có thể nhìn thấy, như vậy Kỳ Thánh có nhường hay không, bọn họ cũng có thể lập tức nhìn ra.
Thái Hậu hỏi tiếp: “Kỳ Thánh sẽ không nhường đúng không?”
Kỳ Thánh tỏ vẻ không vui: “Lão phu tung hoành giới đánh cờ mấy chục năm, hành động tiểu nhân như nhường cờ lão phu không thèm làm”.
“Được, bản cung cược”.
Thượng Quan Sở cười giễu cợt, cảm thấy xót xa thay cho Thái Hậu.
Rõ ràng Cố Thanh Hy đã đào xong cái hố đợi bà ta nhảy vào rồi.
Năm nghìn vạn lượng bạc, đủ để mua một nửa cửa hàng ở Đế Đô thành rồi.
Vậy mà Thái Hậu cũng dám cược.
Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Nha đầu xấu xí, nếu chỉ có ta và Kỳ Thánh ở trong phòng thì sao cô giúp ta được?”
“Cả phòng mà ta còn không vào được thì sao mà giúp ngươi? Tự mà đánh đi”.
Tiêu Vũ Hiên suýt chút ngất xỉu.
Hắn ta còn tưởng cô gái xấu xí này có chiêu gì để âm thầm hướng dẫn hắn ta, không ngờ nàng thật sự để hắn ta tự đánh.
Hắn ta không biết gì cả thì sao mà đánh.
“Thái Hậu, Tiêu Vũ Hiên không biết đánh cờ, có thể cho ta thời gian một chung trà để dạy cho hắn không”.
“Được”.
Thái Hậu đồng ý rất sảng khoái.
Chỉ có thời gian một chung trà, bà ta không tin Cố Thanh Hy còn có thể dạy một người hoàn toàn không biết đánh cờ thành đại sư.
Không ai biết Cố Thanh Hy lén nói gì với Tiêu Vũ Hiên ở phía xa, chỉ nhìn thấy nét mặt khổ sở lúc trở về của Tiêu Vũ Hiên.
Liễu Nguyệt vội vã hỏi: “Đại ca, huynh biết đánh cờ rồi chứ?”
Tiêu Vũ Hiên gãi đầu: “Quá phức tạp, nghe không hiểu lắm”.
Mọi người cười to.
Biết bao nhiêu phu tử trong học viện dạy dỗ lâu như thế, Tiêu Vũ Hiên còn không hiểu, Cố Thanh Hy mới dạy một lúc, chẳng lẽ hắn ta còn có thể thắng nổi Kỳ Thánh hay sao.
Nghe thấy câu này, Thái Hậu và Đương Đương công chúa yên tâm rồi.
Nhưng Thái Hậu vẫn khiêm tốn hỏi Viện trưởng: “Viện trưởng cảm thấy ván cược này bản cung thắng hay thua?”
“Thi đánh cờ, biết trước kết quả thì không còn thú vị nữa, hao tâm tổn sức vì kết quả của một ván cờ nho nhỏ chẳng phải là quá lỗ ư, sao Thái Hậu không mỏi mắt mong chờ thử xem”.
Viện trưởng uyển chuyển từ chối trả lời.
Viện trưởng là Quốc Sư của Dạ Quốc, còn là Viện trưởng của học viện Hoàng gia, dù là Thái Hậu cũng phải nể mặt mấy phần, huống hồ đây chỉ là một ván cược không quan trọng, Viện trưởng từ chối trả lời cũng là hợp lý, Thái Hậu cũng không nói gì.
Ván cờ chính thức bắt đầu.
Tiêu Vũ Hiên và Kỳ Thành ngồi đối diện nhau trong một căn phòng lịch sự tao nhã, bên ngoài cửa phòng là một tâm phúc của Thái Hậu đứng đọc nước cờ của hai người họ.
Trên chính đường, hai kỳ thủ trắng đen nghe vị trí ra nước mà tâm phúc của Thái Hậu nói, đánh lại trên một bàn cờ lớn cho mọi người quan sát.