Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76-79
Chương 76: Tính lãi
Mang khuôn mặt thế này, Dạ Mặc Uyên không biết nàng phải chịu đựng bao nhiêu áp lực, chẳng trách người đời đều nói tướng mạo của nàng cực kỳ xấu xí.
Khoé miệng Dạ Mặc Uyên khẽ giật, hắn ngập ngừng nói ra mấy lời an ủi nàng.
Cố Thanh Hy lau quai hàm đang phồng lên, vì nàng lau như thế nên có nốt mụn mủ bị vỡ, mủ nhỏ thẳng vào món ăn ngon trên bàn.
Nàng ngẩng đầu nói tỏ ý xin lỗi, nói chuyện không rõ ràng.
“Xin lỗi, mủ trên mặt thỉnh thoảng chảy ra, ta cũng đành chịu, nhưng mủ không có độc, ngài cố một chút vẫn có thể ăn được, ta đến giờ học rồi, đi đến học viện trước đây”.
“…”
Cố Thanh Hy co chân chạy ra ngoài, chạy chưa được mấy bước lại quay về, kề sát khuôn mặt xấu xí của mình trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Nàng còn cười hì hì nói: “Vương gia, ta xấu như thế, nếu hai chúng ta thật sự thành hôn, cả đời này ngài sẽ bị mắng sau lưng, mối hôn sự này của chúng ta vẫn nên sớm huỷ đi thì tốt hơn, ngài thấy sao”.
“Cô gái xấu xí kết hợp với một tên tàn phế, bản vương cảm thấy rất xứng đôi”.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy trở nên cứng đờ, nàng như muốn coi Dạ Mặc Uyên là bánh bao mà cắn mạnh một cái: “Ha, sở thích của vương gia thật không giống người thường, tốt nhất là ngài đừng hối hận”.
Dứt lời, nàng lười nhác rời khỏi Vương phủ.
Đợi đến khi bóng lưng của nàng biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười nơi khoé miệng Dạ Mặc Uyên mới dần biến mất.
Hắn cho rằng…
Dung mạo của nàng ta sẽ giống với tài hoa, chỉ là nàng ta giấu đi mà thôi.
Không ngờ rằng…
Thanh Phong thấp thỏm nói: “Thuộc hạ lập tức cho người đổi một bàn thức ăn mới”.
“Không cần đâu”.
Dạ Mặc Uyên đang rất khó chịu, cho dù có nhiều món ngon hơn nữa, hắn cũng không muốn ăn.
Cố Thanh Hy vừa đến học viện đã bị mọi người vây quanh, những người bình thường xem thường nàng đều nói chuyện xôn xao.
“Tam tiểu thư, trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết học vấn của cô lại cao như thế, thầy của cô xuất thân từ đâu vậy?”
“Tam tiểu thư, sao cô có thể làm ra được nhiều thơ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thế?”
“Tam tiểu thư, cô có học vấn cao thế này, tại sao lúc người khác nói cô ngu ngốc cô cũng không cãi lại?”
“…”
Đầu óc Cố Thanh Hy kêu ong ong, thẳng thừng đẩy mấy người đó ra tiếp tục đi vào học viện.
“Ta vốn chính là một kẻ ngốc, ngày đó có lẽ vì bị sét đánh nên xuất hiện linh cảm”.
Nếu là trước kia, có lẽ người khác sẽ tin, nhưng sau đại hội đấu văn, còn ai tin lời của nàng nữa chứ.
Ở học viện Hoàng gia rộng lớn này, có lẽ chẳng mấy ai có tài hoa như Cố Thanh Hy.
“Tam tiểu thư, trong đại hội đấu văn hôm qua, không biết cô thắng được bao nhiêu vậy, mọi người đều cược rằng cô thắng được một núi vàng”.
“Tam tiểu thư, có thể giới thiệu thầy của cô là ai không, chúng ta cũng muốn bái người đó làm thầy”.
“Các người vây lại thế này, ta sắp không thở nổi rồi”, Cố Thanh Hy sa sầm mặt.
Mọi người biết điều nhường đường, nhưng vẫn đi theo Cố Thanh Hy hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Vẫn có một vài người khinh thường Cố Thanh Hy đều nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, trong đó có cả Đương Đương công chúa.
Đương Đương công chúa cười khẩy: “Đừng tưởng trong bụng có mấy chữ là có thể ngông cuồng, núi cao còn có núi cao hơn, người lợi hại hơn ngươi còn nhiều”.
Cố Thanh Hy đẩy đám người ra, khoanh tay trước ngực nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh thường.
“Ô, ta còn tưởng là ai, thì ra là Đương Đương công chúa được cưng chiều nhất đương triều, ta chợt nhớ ra cô vẫn nợ ta một trăm vạn lượng chưa trả, tiểu công chúa, định khi nào mới trả đây? Hay cô giống như hoàng huynh của mình, không có tiền nên muốn quỵt nợ?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Đương Đương công chúa lập tức trở nên khó coi.
Năm trăm lượng bạc quá nhiều, nàng ta vốn không định trả cho Cố Thanh Hy dù là một văn tiền.
Nhưng hoàng thúc lại cho người tới truyền lời, bảo nàng ta phải trả lại hết cho Cố Thanh Hy, khiến nàng ta phải cầm cố hết vật đáng tiền trong phủ Công Chúa, còn lấy hơn một nửa của cải của mẫu hậu, khó khăn lắm mới gom được bốn trăm vạn lượng bạc.
Một trăm lượng còn lại, tạm thời nàng ta vẫn chưa gom đủ.
Nàng ta đường đường là một công chúa, cũng không thể đi vay tiền người khác được đúng không.
Đương Đương công chúa tức giận: “Buồn cười, bản công chúa cần quỵt nợ gì chứ? Không phải chỉ là một trăm vạn lượng bạc thôi sao, ngươi giục cái gì, một khoảng thời gian nữa chắc chắn bản công chúa sẽ trả cho ngươi”.
“Một khoảng thời gian nữa là bao lâu? Một chung trà? Một nén hương? Hay là một ngày, hoặc là một năm?”
“Một ngày, một ngày sau, ta sẽ trả một trăm vạn lượng cho ngươi”.
“Công chúa là con cái hoàng thất, thân phận cao quý, đương nhiên sẽ không quỵt nợ, nhưng dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, chúng ta cũng phải tính lãi”.
“Lãi gì cơ?”, sắc mặt Đương Đương công chúa lúc trắng lúc xanh, chỉ muốn cắn chết Cố Thanh Hy.
Chỉ có một ngày mà nàng ta cũng muốn tính lãi?
“Hoàng huynh của cô nợ ta ba trăm vạn lượng bạc, ta có tính lãi, nếu ta không tính lãi với cô, ta sợ tâm hồn trẻ thơ của hoàng huynh cô sẽ bị tổn thương, cho nên vì công bằng, ta chỉ có thể thu lãi tượng trưng”.
“Bao nhiêu”, nàng ta không muốn dây dưa với Cố Thanh Hy thêm nữa.
“Ít thôi, một vạn lượng”.
“Phịch…”
Đương Đương công chúa suýt ngã quỵ, cao giọng nói: “Một vạn lượng, sao ngươi không đi cướp đi?”
“Một trăm vạn chỉ lấy cô có một vạn tiền lãi, ta còn thấy ít đấy, nếu cô không muốn đưa một vạn lượng đó cũng không sao, bây giờ lập tức trả một trăm vạn lượng cho ta”.
Vì sắp đến giờ học, các học sinh lục tục đi vào học viện, nên có không ít người vây quanh, thậm chí là chỉ trỏ.
Đương Đương công chúa cảm thấy rất mất mặt.
Nếu nàng ta có một trăm vạn lượng thì nàng ta đã quăng vào mặt Cố Thanh Hy rồi, còn có thể để Cố Thanh Hy phách lối như thế sao.
Nàng ta siết chặt tay, cắn răng nghiến lợi: “Được, một vạn lượng thì một vạn lượng”.
Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy chạy đến trước mặt Cố Thanh Hy, nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Đương Đương công chúa, Tiêu Vũ Hiên cười nói: “Tiểu nha đầu, cô đúng là xấu xa, thắng của người ta mấy vạn lượng mà cả một vạn cũng không cho”.
“Một vạn đã có thể uống được bao nhiêu rượu hoa rồi, nếu người ta đã muốn đưa thì sao chúng ta lại không lấy?”
“Nàng ta có muốn đưa đâu, rõ ràng là cô ép người ta. Đúng rồi, tối qua trở về, chiến thần có làm khó cô không?”
Chương 77: Tặng canh hạt sen
Tiêu Vũ Hiên thầm thấy căng thẳng, tối qua hắn ta vẫn luôn trông chừng bên ngoài phủ Dạ Vương, nhưng đến khi trời sắp sáng, cha hắn ta phái người đến đưa hắn ta về.
Cả đêm hắn ta đều không được nghỉ ngơi, sợ cô gái xấu xí này sẽ xảy ra chuyện.
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta như nhìn một tên ngốc: “Lão đại của ngươi nhìn giống quả hồng mềm mặc cho người khác bắt nạt không?”
Nghe thấy câu này, Tiêu Vũ Hiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô cắm cái sừng to như thế cho chiến thần mà chiến thần lại không làm gì cô? Chậc chậc… Thật khó tin”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy oán trách: “Lão đại, hôm qua hai chúng ta đợi cô ở tửu lầu Tuý Mộng suốt cả đêm, không ngờ cô đi uống rượu hoa cũng không dẫn chúng ta theo, cô thật không có nghĩa khí”.
Cố Thanh Hy khí phách vỗ lên bả vai hai người họ một cái, cười nói: “Được, vậy lần sau sẽ dẫn hai người các ngươi theo”.
“Phịch…”
Chân của Liễu Nguyệt và Vu Huy như nhũn ra.
Đi uống rượu hoa với vị hôn thê của chiến thần?
Có đánh chết bọn họ cũng không dám.
Chiến thần bóp chết bọn họ thì sao.
“Đúng rồi, hôm qua Vô Ưu Quan xảy ra chuyện lớn như thế, sao hôm nay lại không có chút tin tức gì vậy?”
Cố Thanh Hy đáp lời: “Chuyện này còn cần phải đoán ư? Chắc chắn là chiến thần phong toả tin tức rồi, đây cũng đâu phải chuyện vẻ vang gì với bọn họ”.
“Lão đại, cô nhìn kìa, đó không phải là Diệp Phong sao?”, Vu Huy đột nhiên la to.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn lên, tuy nam nhân trước mắt mặc áo gai vải thô, nhưng lại có dung mạo tuấn tú, vóc người cao gầy, phong độ của người trí thức và sự lạnh nhạt hờ hững.
Ngũ quan của hắn ta góc cạnh rõ ràng, trông rất đẹp trai nhưng trên mặt lại có vẻ tái nhợt vì bị bệnh.
Tiêu Vũ Hiên lẩm bẩm: “Lạ thế, không phải hôm qua Diệp Phong khoẻ lắm à, hay vì cô hùng hổ đẩy ngã hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức bệnh luôn”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Nàng vì vấp phải chân bàn nên mới vô tình đụng ngã hắn ta thôi.
Hơn nữa, dù Diệp Phong cố hết sức khiến mình trông giống một người bình thường, nhưng hơi thở của hắn ta không ổn định, rõ ràng là bị thương nặng.
Hôm qua sau khi bọn họ rời đi, có người làm Diệp Phong trọng thương?
Cố Thanh Hy nhớ tới sự đáng sợ và sát khí thoáng xuất hiện trên người Diệp Phong tối qua lúc cô đụng ngã hắn ta.
Nếu cô đoán không lầm, có lẽ Diệp Phong có võ công.
Người không có võ công chắc chắn không thể có sát khí mạnh như vậy được, càng không thể khiến sát khí xuất hiện trong nháy mắt, sau đó biến mất ngay.
“Thiếu niên kia chính là Diệp đại tài tử Diệp Phong, đứng hạng hai trong đại hội đấu văn đúng không? Đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc hắn ta nghèo quá, nếu không ta đã bảo cha đi hỏi cưới hắn ta rồi”.
“Hôm qua trên đại hội đấu văn, hắn ta khiến ta vô cùng ngạc nhiên, chỉ tiếc cha ta cũng không đồng ý gả ta cho một tên nghèo”.
“Hắn ta đứng hạng nhì trong đại hội đấu văn, còn vào được học viện Hoàng gia, sau này chắc chắn sẽ làm quan, dù của cải hơi ít, nhưng cũng không đến mức nghèo rớt mồng tơi”.
“Hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn ta biết bao nhiêu tiền bạc của cải, hôm nay là ngày đầu tiên đến học viện Hoàng gia, sao hắn ta lại ăn mặc giản dị thế, chẳng lẽ hắn ta không mua nổi quần áo đẹp hơn à?”
Không ít thiên kim tiểu thư trong học viện Hoàng gia tụm năm tụm ba, chỉ trỏ về phía Diệp Phong.
Diệp Phong không quan tâm đến những người khác, vẫn thẳng lưng bước từng bước đến lớp học.
Cố Thanh Hy bước tới sóng vai cùng hắn ta: “Trông sắc mặt của ngươi hơi khó coi, tối qua nhớ ta sao?”
“…”
Đáp lại Cố Thanh Hy là sự im lặng của Diệp Phong.
Liễu Nguyệt lập tức nổi giận: “Nam nhân này nghĩ rằng có chút học vấn là có thể coi thường người khác à? Ở học viện Hoàng gia còn làm ra vẻ kiêu căng, xem ta dạy dỗ hắn ta thế nào”.
“Chát…”
Cố Thanh Hy vỗ lên gáy Liễu Nguyệt một cái: “Nói chuyện nhẹ nhàng với mỹ nam một chút, cẩn thận làm hắn sợ đấy”.
“Nhưng hắn ta…”
“Im lặng có thể tượng trưng cho muôn vàn lời nói mà”.
Mấy người Tiêu Vũ Hiên đồng loạt cạn lời.
Nàng còn có thể tự kỷ hơn không?
Trong một góc nào đó, Cố Sơ Vân trừng Cố Thanh Hy bằng ánh mắt độc ác, hai tay siết chặt.
Cố Thanh Hy…
Nếu không vì nàng ta, sao nàng không thể tham gia đại hội đấu văn chứ.
Nàng ta huỷ hoại Cố Sơ Lan, cũng huỷ hoại cả nàng.
Trong học đường của học viện Hoàng gia, các học sinh lục tục ngồi xuống, Diệp Phong đảo mắt nhìn một vòng.
Trong lớp học rộng lớn, ngoài một vị trí bên cạnh Cố Thanh Hy thì không còn chỗ nào khác nữa.
Hắn ta không muốn ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy, nhưng chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng.
Cố Thanh Hy chống cằm cười nói: “Ta đã nói là chúng ta có duyên rồi, không chỉ cùng lớp mà còn là bạn cùng bàn nữa”.
“…”
Cố Thanh Hy nhìn Diệp Phong không chớp mắt, ý muốn chinh phục trong mắt vô cùng rõ ràng.
Không ít người có thiện cảm với cô vì đại hội đấu văn đều tỏ vẻ thất vọng.
Làm gì có nữ nhân nào ngang nhiên nhìn một nam nhân như thế chứ?
“Cố tam tiểu thư, đây là canh hạt sen ta bảo người nấu cho ngươi, mát gan giải nhiệt, ngươi nếm thử đi”.
Đương Đương công chúa đột nhiên bưng một bát canh hạt sen đến trước mặt Cố Thanh Hy, trên mặt là nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Mọi người đều sửng sốt.
Khi nãy Đương Đương cô chúa vừa tranh cãi với Cố tam tiểu thư, bây giờ lại tự mình bưng canh cho nàng, thay đổi thái độ nhanh thế.
Tiêu Vũ Hiên ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy cau mày, dùng quạt chặn canh của nàng ta lại: “Công chúa, trong canh hạt sen này có thêm thứ gì vào đúng không”.
“Chuyện trước đây là bản công chúa không đúng, ta không nên nhằm vào ngươi, cho nên ta bảo người nấu bát canh này, muốn làm lành với ngươi, Cố tam tiểu thư, ngươi là người rộng lượng, có lẽ sẽ không giận ta đâu”.
Đương Đương công chúa tỏ vẻ đáng yêu, nũng nịu chu môi, trông càng ngây thơ hơn, nếu không phải biết rõ tính cách đanh đá của nàng ta, e rằng tất cả mọi người đều đã bị vẻ ngoài của nàng ta lừa.
Cố Thanh Hy nhìn canh hạt sen trong tay nàng ta, nàng híp mắt lại, nhìn về phía Cố Sơ Vân ở góc Đông Nam, nở một nụ cười xấu xa.
Nàng hào phóng nhận lấy canh hạt sen, cười nói: “Công chúa đơn thuần tốt bụng, sao ta có thể giận cô được”.
Dứt lời, nàng cầm muỗng lên, múc một muỗng canh muốn ăn vào.
Diệp Phong luôn im lặng ít nói chợt cất lời: “Canh hạt sen nguội rồi, cẩn thận uống vào đau bụng”.
Chương 78: Ngủ trong giờ học
Cố Thanh Hy hơi cong môi, cười mập mờ: “Tiểu Phong Phong đang quan tâm ta sao?”
Nàng vừa nói vừa uống thìa canh hạt sen, miệng phát ra tiếng chẹp chẹp: “Ừm, được đấy, còn rất ngọt”.
Cố Thanh Hy thấy hết phản ứng của mọi người.
Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy căng thẳng đứng dậy ngăn cản.
Diệp Phong thở gấp gáp, nâng tay dường như muốn ngăn cản nàng.
Đương Đương công chúa thì vừa mừng vừa sợ.
Cố Sơ Vân hả giận cong môi.
Và các học sinh khiếp sợ nhìn nàng.
Cố Thanh Hy “ực” một tiếng uống cạn bát canh hạt sen, dường như vẫn chưa thoả mãn: “Còn nữa không?”
Đương Đương công chúa trợn tròn mắt, khó chịu trả lời: “Hết rồi”.
Uống cạn cả bát?
Nàng không sợ tiêu chảy chết trong nhà xí sao.
Tiêu Vũ Hiên hoảng sợ: “Nha đầu xấu xí, cô có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Ta có thể khó chịu ở đâu được, canh hạt sen của Đương Đương công chúa ngon lắm, từ khi nhị tỷ nói Đương Đương công chúa muốn tặng canh hạt sen, ta vẫn luôn chờ mong, ngay cả bữa sáng cũng không ăn bao nhiêu, hầy, quả nhiên tỷ tỷ ruột của ta thật tốt, cho dù có bao nhiêu mâu thuẫn thì vẫn quan tâm đến ta”.
Nghe vậy, Đương Đương công chúa lập tức đen mặt, tức giận trừng Cố Sơ Vân.
Sắc mặt Cố Sơ Vân hơi thay đổi.
Cố Thanh Hy nói vậy là có ý gì?
Đổ tội cho nàng sao?
Nàng nói với Cố Thanh Hy rằng Đương Đương công chúa muốn bỏ thuốc nàng ta bao giờ?
“Cố Sơ Vân, ngươi đúng là tiểu nhân nham hiểm, ngươi ra đây cho ta”.
Đương Đương công chúa thét to, không quan tâm trong học đường có bao nhiêu bạn học đang nhìn mình, lập tức kéo Cố Sơ Vân ra ngoài.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Bỏ thuốc nàng?
Còn non lắm.
“Nha đầu xấu xí, cô thật sự không sao à?”
“Không sao, ngươi trách ta không để lại cho ngươi ít canh à?”
“…”
Tiêu Vũ Hiên tức giận trừng nàng.
“Ăn ăn ăn, cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Cái gì cũng dám ăn, cô không sợ bị bỏ độc chết à”.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong lạnh lùng ít nói.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Tiểu Phong Phong, quê của ngươi ở đâu?”
Diệp Phong cúi đầu lật sách, cứ thế làm lơ nàng.
Diệp Phong quá ít nói khiến Cố Thanh Hy thấy chán, nàng duỗi người, cảm giác buồn ngủ kéo đến: “Ta chợp mắt một lát, đến giờ học gọi ta dậy”.
Nói xong, nàng tìm một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ say.
Mọi người sững sờ.
Lại ngủ?
Sao hôm nào nàng cũng ngủ trong giờ học vậy?
Chẳng lẽ người học giỏi đều học trong mơ à?
Lúc Cố Thanh Hy mơ màng tỉnh lại, Từ phu tử đang thao thao bất tuyệt cái gì đó.
Cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay đi.
Không phải đã bảo Tiêu Vũ Hiên đến giờ học gọi nàng dậy sao?
Giờ thì hay rồi, không biết Từ lão đầu lại muốn làm khó gì nàng đây.
“Quân tử học tập, nghe vào tai, nhớ vào lòng, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ…”
Cố Thanh Hy dụi mắt cho tỉnh, còn chưa kịp nắm rõ tình hình đã nghe Từ phu tử mừng rỡ nói.
“Cố tam tiểu thư dậy rồi sao, vậy thì mời Cố tam tiểu thư nói tiếp”.
Nói?
Nói gì?
Cố Thanh Hy nhìn với phía Tiêu Vũ Hiên, chớp mắt.
Tiêu Vũ Hiên dùng sách che mắt, quay đầu sang chỗ khác.
Từ phu tử giảng nhiều như thế, sao hắn ta biết Từ phu tử đang giảng cái gì được.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Diệp Phong, không ngừng dùng mắt ra hiệu, nhưng Diệp Phong lại xem nàng như không khí, coi thường sự tồn tại của nàng.
Từ phu tử bước tới trước mặt nàng, cười nói: “Tam tiểu thư, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ, tiếp theo là cái gì, xin tam tiểu thư giảng cho mọi người nghe”.
Cái gì?
Bảo nàng đọc văn?
Đây không phải là thiên Khuyến Học của Tuân Tử sao?
Cố Thanh Hy thử đọc: “Lời nói đoan chính, hành động tao nhã, đều có thể làm gương. Tiểu nhân học tập, học bằng tai, nói bằng miệng. Giữa tai và miệng chỉ cách nhau bốn tấc. . .''
Từ phu tử chợt nhảy cẫng lên như gặp phải chuyện vui gì đó, kích động chỉ vào nàng.
“Lão phu đã nói với các ngươi rồi, dù Cố tam tiểu thư đang nghỉ ngơi, nhưng những gì lão phu nói, nàng đều nghe không sót chữ nào, Cố tam tiểu thư tập trung học tập hơn các ngươi nhiều, các ngươi phải học theo nàng. Đúng là một hạt giống tốt, trẻ con dễ dạy, trẻ con dễ dạy”.
Cố Thanh Hy đen mặt.
Ông già này, rốt cuộc đang khen nàng hay đang mắng nàng vậy?
“Không phải ta nói khoác đâu, từ lần đầu tiên Cố tam tiểu thư đến lớp học, ta đã thấy nàng đặc biệt hơn người khác rồi, có tiềm lực vô hạn, thử hỏi ai có thể đọc thuộc lòng được Thử Ly chứ? Lão phu cũng xem như người thầy đầu tiên của Cố ta tiểu thư ở học viện Hoàng gia, nhìn xem học sinh giỏi lão phu dạy dỗ đi, thật sự khiến học viện phải nở mày nở mặt mà”.
Từ phu tử không ngừng khen ngợi, còn kể lại chuyện nàng đã chiến thắng tài tử tài nữ các nước trên đại hội đấu thơ.
Thậm chí còn đọc lại bài thơ mà nàng viết.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu rồi.
Từ phu tử không phải đang mắng, mà là đang khen nàng.
Nhìn thấy ông ta nói mãi không xong, Cố Thanh Hy vội chen miệng vào: “Phu tử, ý của ông là ta có thể ngủ tiếp sao?”
“Đương nhiên là được, ngươi ngủ cũng có thể nghe giảng giỏi hơn bọn họ, lão phu cho phép”.
Cố Thanh Hy ngáp một cái.
Sao không nói sớm.
Hại nàng căng thẳng mất một lúc.
“Tiếp theo là Thượng Quan phu tử sẽ tiếp tục dạy các ngươi”.
Thượng Quan phu tử?
Thượng Quan Sở?
Phu tử xấu xa nham hiểm đó?
Thôi kệ, ngủ tiếp.
“Cố Thanh Hy ngủ gật trong giờ học, sau khi tan học vẽ lại tranh hôm nay năm mươi lần, chưa vẽ xong chưa cho về”.
Cố Thanh Hy bật dậy.
“Không phải Từ phu tử đã đồng ý cho ta ngủ rồi à?”
“Khi nãy là giờ học của Từ phu tử, Từ phu tử cho cô ngủ, nhưng ta thì không?”
Thượng Quan Sở cười dịu dàng, nét mặt hiền lành.
Cố Thanh Hy chỉ muốn xé rách mặt hắn ta.
Rõ ràng Thượng Quan Sở cố ý làm khó nàng.
Mỗi lần tới tiết của hắn ta đều bị bắt ở lại.
Cố Thanh Hy bực bội cầm bút lên, ai biết khi nãy hắn ta dạy vẽ cái gì chứ.
Nhưng nàng chợt cong môi, nâng bút vẽ soạt soạt lên giấy.
Chương 79: Vẽ tranh
Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cô thật sự sẽ vẽ năm mươi lần đấy?”
“Ta là học sinh ngoan, sao có thể không cố gắng hoàn thành bài tập mà phu tử giao được”.
Nếu người khác nói ra câu này thì còn không sao, nhưng Cố Thanh Hy nói ra, khiến ai cũng cảm thấy hơi không hợp lý.
Cố Thanh Hy ngồi giữa, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên ngồi hai bên trái phải của nàng.
Hai người đều nhìn xuống bức tranh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, mặt Diệp Phong thoáng chốc ửng đỏ, Tiêu Vũ Hiên đứng bật dậy, sợ hãi nói: “Nha đầu xấu xí, sao cô lại vẽ… tranh cấm hạ tiện như thế chứ?”
Giọng nói của Tiêu Vũ Hiên quá lớn, tất cả mọi người ở học đường đều nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Cố Thanh Hy trừng hắn ta.
Đồ miệng rộng này nói nhảm gì vậy.
Nàng còn chưa loan truyền bức tranh này khắp học viện, thậm chí là toàn bộ Đế Đô, cho mọi người nhìn thấy vẻ ngoài của chiến thần và Thượng Quan phu tử làm điên đảo chúng sinh đến mức nào nữa.
“Cố Thanh Hy, nộp bức vẽ của cô đây”, Thượng Quan phu tử ngồi trên ghế đầu, đôi chân mày đen hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy bức vẽ này chắc chắn có liên quan đến hắn ta?
“Phu tử, khi nãy ta ngủ gật quá lâu, chân tê rồi, không đi được nữa, hay là ta mở ra cho ngài xem luôn nhé”.
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm Thượng Quan Sở có đồng ý hay không, lập tức mở bức vẽ ra trước mặt mọi người.
“Shhh…”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Nữ tử đồng loạt đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Mấy nam tử trợn to mắt, nhìn bức vẽ trong tay Cố Thanh Hy với vẻ khó tin
Đây đây đây…
Không ngờ Cố tam tiểu thư lại vẽ… vẽ một bức tranh khó coi như vậy…
Trời ạ…
Đây chẳng phải là chiến thần và Thượng Quan phu tử sao?
Đây là tranh người lớn mà.
Tranh người lớn của hai người đàn ông.
Nhìn kỹ thì thấy chiến thần nằm dưới, Thượng Quan phu tử nằm trên, chiến thần nét mặt khó diễn tả, Thượng Quan phu tử mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt hai người đều mang theo màu đỏ khả nghi.
Cái này cái này cái này…
Cố tam tiểu thư muốn chết à?
Sao nàng lại dám vẽ chiến thần và Thượng Quan phu tử như thế.
Còn mở ra trước mặt mọi người nữa.
Nàng ăn gan hùm mật báo rồi ư?
Mọi người đều thấy sợ hãi, gần như không dám nhìn vào sắc mặt của Thượng Quan phu tử.
Đương Đương công chúa tức giận mắng: “Cố Thanh Hy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngươi có phải nữ nhân không vậy, tranh thế này mà ngươi cũng dám vẽ, cha mẹ ngươi không dạy người hai chữ liêm sỉ viết thế nào sao?”
Cố Thanh Hy nhún vai, lười nhác nói: “Mẹ ta chết sớm, còn người cha kia, ông ta thật sự không dạy ta, nhưng cô có thể hỏi Cố Sơ Vân, xem ông ta có từng dạy dỗ nàng ta không”.
“Ngươi… cái đồ nữ nhân không cần mặt mũi này”.
“Khuôn mặt ta xấu xí thế này, ta đúng là không cần, nếu công chúa muốn thì ta tặng cô, miễn phí luôn”.
Đương Đương công chúa tức đến mức giậm chân.
Bàn về tài mắng người, nàng ta không thể đấu lại loại nữ nhân đê tiện không được dạy dỗ kia.
Thượng Quan phu tử đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Cố Thanh Hy, giơ bàn tay mềm mại cầm lấy bức vẽ trong tay nàng, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.
Mọi người đều chuẩn bị xem trò hay.
Bức vẽ sỉ nhục như thế, dù là nam nhân nào cũng sẽ bị chọc giận.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Thượng Quan Sở trách phạt một trận.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Sở chỉ đóng bức vẽ lại, bình tĩnh thốt lên một câu.
“Tài vẽ tranh của tam tiểu thư không tệ, ta sẽ cho người gửi bức vẽ này đến cho chiến thần”.
Nà ní?
Đáng lẽ hắn ta nên thay đổi hình tượng dịu dàng, biến thành một kẻ hung ác mắng nàng một trận, sau đó xé rách bức vẽ mới đúng chứ?
Nếu thật sự đưa nó cho chiến thần, Cố Thanh Hy gần như không dám tưởng tượng nam nhân thù dai đó sẽ tức giận đến mức nào.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Ta thấy bức vẽ này không đẹp lắm, hay là ta vẽ một bức khác”.
“Ta thấy đẹp mà, cứ gửi bức này thôi”.
Cố Thanh Hy hỗn loạn trong gió.
Nàng muốn giật lại bức vẽ, nhưng Thượng Quan Sở đã cất nó vào lòng rồi.
Trước mặt các học sinh, nàng cũng ngại lấy lại bức vẽ từ trong lòng phu tử.
Sau đó, nàng lại thấy Thượng Quan Sở cười ung dung nói: “Cố tam tiểu thư vẽ ta tỉ mỉ như thế, chắc hẳn dung mạo của ta đã in sâu vào đầu tam tiểu thư rồi, nếu đã thế, vậy tam tiểu thư vẽ thêm một trăm bức vẽ của ta đi, nếu trước giờ học buổi chiều còn chưa vẽ xong, ha… Cô phải chạy năm trăm vòng quanh học viện Hoàng gia".
Rõ ràng đang là đầu xuân, nụ cười của Thượng Quan phu tử cũng như tắm gió xuân, nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình.
Cố Thanh Hy vỗ đầu mình.
Nàng tính sai rồi.
Nam nhân này còn mặt dày hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.
Năm trăm vòng?
Sao hắn ta không bảo nàng chạy đến chết luôn đi.
“Tan học, Diệp Phong đi theo ta lấy đồng phục học sinh mới”, Thượng Quan phu tử nói, sau đó rời khỏi lớp học.
Cố Thanh Hy buồn rầu ngồi xuống.
Mọi người trong học đường bàn tán sôi nổi.
“Các ngươi đoán xem chiến thần có ăn tươi nuốt sống nàng không”.
“Chắc chắn là có rồi, chiến thần giết người không chớp mắt, huống hồ tam tiểu thư còn vẽ ngài nằm dưới, hình ảnh đó, chậc chậc chậc, ta cũng ngại không dám nhìn, cũng không tiện nói nữa”.
“Còn nữa… phải vẽ một trăm bức vẽ của phu tử trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, ai có thể làm được chứ? Dù nàng không bị chiến thần giết thì chiều nay cũng sẽ chạy đến chết”.
“Đắc tội chiến thần thì thôi đi, sao lại đắc tội với cả Thượng Quan phu tử thế này, Thượng Quan phu tử là người mà cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt đấy”.
Trên mặt Cố Sơ Vân có ba dấu tát rõ ràng, là bị Đương Đương công chúa đánh.
Nàng ta vốn nên thẹn quá hoá giận, nhưng tưởng tượng đến việc chiến thần sẽ không tha cho Cố Thanh Hy, cuối cùng nàng ta cũng cảm thấy được an ủi.
Đương Đương công chúa cười nhạt: “Tự tạo nghiệp không thể sống, ngươi chờ hoàng thúc của ta giết chết ngươi đi”.
Cố Thanh Hy chống cằm, lười nhìn Đương Đương công chúa dù là một cái.
Mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt cảm thông.
Mang khuôn mặt thế này, Dạ Mặc Uyên không biết nàng phải chịu đựng bao nhiêu áp lực, chẳng trách người đời đều nói tướng mạo của nàng cực kỳ xấu xí.
Khoé miệng Dạ Mặc Uyên khẽ giật, hắn ngập ngừng nói ra mấy lời an ủi nàng.
Cố Thanh Hy lau quai hàm đang phồng lên, vì nàng lau như thế nên có nốt mụn mủ bị vỡ, mủ nhỏ thẳng vào món ăn ngon trên bàn.
Nàng ngẩng đầu nói tỏ ý xin lỗi, nói chuyện không rõ ràng.
“Xin lỗi, mủ trên mặt thỉnh thoảng chảy ra, ta cũng đành chịu, nhưng mủ không có độc, ngài cố một chút vẫn có thể ăn được, ta đến giờ học rồi, đi đến học viện trước đây”.
“…”
Cố Thanh Hy co chân chạy ra ngoài, chạy chưa được mấy bước lại quay về, kề sát khuôn mặt xấu xí của mình trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Nàng còn cười hì hì nói: “Vương gia, ta xấu như thế, nếu hai chúng ta thật sự thành hôn, cả đời này ngài sẽ bị mắng sau lưng, mối hôn sự này của chúng ta vẫn nên sớm huỷ đi thì tốt hơn, ngài thấy sao”.
“Cô gái xấu xí kết hợp với một tên tàn phế, bản vương cảm thấy rất xứng đôi”.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy trở nên cứng đờ, nàng như muốn coi Dạ Mặc Uyên là bánh bao mà cắn mạnh một cái: “Ha, sở thích của vương gia thật không giống người thường, tốt nhất là ngài đừng hối hận”.
Dứt lời, nàng lười nhác rời khỏi Vương phủ.
Đợi đến khi bóng lưng của nàng biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười nơi khoé miệng Dạ Mặc Uyên mới dần biến mất.
Hắn cho rằng…
Dung mạo của nàng ta sẽ giống với tài hoa, chỉ là nàng ta giấu đi mà thôi.
Không ngờ rằng…
Thanh Phong thấp thỏm nói: “Thuộc hạ lập tức cho người đổi một bàn thức ăn mới”.
“Không cần đâu”.
Dạ Mặc Uyên đang rất khó chịu, cho dù có nhiều món ngon hơn nữa, hắn cũng không muốn ăn.
Cố Thanh Hy vừa đến học viện đã bị mọi người vây quanh, những người bình thường xem thường nàng đều nói chuyện xôn xao.
“Tam tiểu thư, trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết học vấn của cô lại cao như thế, thầy của cô xuất thân từ đâu vậy?”
“Tam tiểu thư, sao cô có thể làm ra được nhiều thơ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn thế?”
“Tam tiểu thư, cô có học vấn cao thế này, tại sao lúc người khác nói cô ngu ngốc cô cũng không cãi lại?”
“…”
Đầu óc Cố Thanh Hy kêu ong ong, thẳng thừng đẩy mấy người đó ra tiếp tục đi vào học viện.
“Ta vốn chính là một kẻ ngốc, ngày đó có lẽ vì bị sét đánh nên xuất hiện linh cảm”.
Nếu là trước kia, có lẽ người khác sẽ tin, nhưng sau đại hội đấu văn, còn ai tin lời của nàng nữa chứ.
Ở học viện Hoàng gia rộng lớn này, có lẽ chẳng mấy ai có tài hoa như Cố Thanh Hy.
“Tam tiểu thư, trong đại hội đấu văn hôm qua, không biết cô thắng được bao nhiêu vậy, mọi người đều cược rằng cô thắng được một núi vàng”.
“Tam tiểu thư, có thể giới thiệu thầy của cô là ai không, chúng ta cũng muốn bái người đó làm thầy”.
“Các người vây lại thế này, ta sắp không thở nổi rồi”, Cố Thanh Hy sa sầm mặt.
Mọi người biết điều nhường đường, nhưng vẫn đi theo Cố Thanh Hy hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Vẫn có một vài người khinh thường Cố Thanh Hy đều nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, trong đó có cả Đương Đương công chúa.
Đương Đương công chúa cười khẩy: “Đừng tưởng trong bụng có mấy chữ là có thể ngông cuồng, núi cao còn có núi cao hơn, người lợi hại hơn ngươi còn nhiều”.
Cố Thanh Hy đẩy đám người ra, khoanh tay trước ngực nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh thường.
“Ô, ta còn tưởng là ai, thì ra là Đương Đương công chúa được cưng chiều nhất đương triều, ta chợt nhớ ra cô vẫn nợ ta một trăm vạn lượng chưa trả, tiểu công chúa, định khi nào mới trả đây? Hay cô giống như hoàng huynh của mình, không có tiền nên muốn quỵt nợ?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Đương Đương công chúa lập tức trở nên khó coi.
Năm trăm lượng bạc quá nhiều, nàng ta vốn không định trả cho Cố Thanh Hy dù là một văn tiền.
Nhưng hoàng thúc lại cho người tới truyền lời, bảo nàng ta phải trả lại hết cho Cố Thanh Hy, khiến nàng ta phải cầm cố hết vật đáng tiền trong phủ Công Chúa, còn lấy hơn một nửa của cải của mẫu hậu, khó khăn lắm mới gom được bốn trăm vạn lượng bạc.
Một trăm lượng còn lại, tạm thời nàng ta vẫn chưa gom đủ.
Nàng ta đường đường là một công chúa, cũng không thể đi vay tiền người khác được đúng không.
Đương Đương công chúa tức giận: “Buồn cười, bản công chúa cần quỵt nợ gì chứ? Không phải chỉ là một trăm vạn lượng bạc thôi sao, ngươi giục cái gì, một khoảng thời gian nữa chắc chắn bản công chúa sẽ trả cho ngươi”.
“Một khoảng thời gian nữa là bao lâu? Một chung trà? Một nén hương? Hay là một ngày, hoặc là một năm?”
“Một ngày, một ngày sau, ta sẽ trả một trăm vạn lượng cho ngươi”.
“Công chúa là con cái hoàng thất, thân phận cao quý, đương nhiên sẽ không quỵt nợ, nhưng dù chỉ có một ngày ngắn ngủi, chúng ta cũng phải tính lãi”.
“Lãi gì cơ?”, sắc mặt Đương Đương công chúa lúc trắng lúc xanh, chỉ muốn cắn chết Cố Thanh Hy.
Chỉ có một ngày mà nàng ta cũng muốn tính lãi?
“Hoàng huynh của cô nợ ta ba trăm vạn lượng bạc, ta có tính lãi, nếu ta không tính lãi với cô, ta sợ tâm hồn trẻ thơ của hoàng huynh cô sẽ bị tổn thương, cho nên vì công bằng, ta chỉ có thể thu lãi tượng trưng”.
“Bao nhiêu”, nàng ta không muốn dây dưa với Cố Thanh Hy thêm nữa.
“Ít thôi, một vạn lượng”.
“Phịch…”
Đương Đương công chúa suýt ngã quỵ, cao giọng nói: “Một vạn lượng, sao ngươi không đi cướp đi?”
“Một trăm vạn chỉ lấy cô có một vạn tiền lãi, ta còn thấy ít đấy, nếu cô không muốn đưa một vạn lượng đó cũng không sao, bây giờ lập tức trả một trăm vạn lượng cho ta”.
Vì sắp đến giờ học, các học sinh lục tục đi vào học viện, nên có không ít người vây quanh, thậm chí là chỉ trỏ.
Đương Đương công chúa cảm thấy rất mất mặt.
Nếu nàng ta có một trăm vạn lượng thì nàng ta đã quăng vào mặt Cố Thanh Hy rồi, còn có thể để Cố Thanh Hy phách lối như thế sao.
Nàng ta siết chặt tay, cắn răng nghiến lợi: “Được, một vạn lượng thì một vạn lượng”.
Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy chạy đến trước mặt Cố Thanh Hy, nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Đương Đương công chúa, Tiêu Vũ Hiên cười nói: “Tiểu nha đầu, cô đúng là xấu xa, thắng của người ta mấy vạn lượng mà cả một vạn cũng không cho”.
“Một vạn đã có thể uống được bao nhiêu rượu hoa rồi, nếu người ta đã muốn đưa thì sao chúng ta lại không lấy?”
“Nàng ta có muốn đưa đâu, rõ ràng là cô ép người ta. Đúng rồi, tối qua trở về, chiến thần có làm khó cô không?”
Chương 77: Tặng canh hạt sen
Tiêu Vũ Hiên thầm thấy căng thẳng, tối qua hắn ta vẫn luôn trông chừng bên ngoài phủ Dạ Vương, nhưng đến khi trời sắp sáng, cha hắn ta phái người đến đưa hắn ta về.
Cả đêm hắn ta đều không được nghỉ ngơi, sợ cô gái xấu xí này sẽ xảy ra chuyện.
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta như nhìn một tên ngốc: “Lão đại của ngươi nhìn giống quả hồng mềm mặc cho người khác bắt nạt không?”
Nghe thấy câu này, Tiêu Vũ Hiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô cắm cái sừng to như thế cho chiến thần mà chiến thần lại không làm gì cô? Chậc chậc… Thật khó tin”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy oán trách: “Lão đại, hôm qua hai chúng ta đợi cô ở tửu lầu Tuý Mộng suốt cả đêm, không ngờ cô đi uống rượu hoa cũng không dẫn chúng ta theo, cô thật không có nghĩa khí”.
Cố Thanh Hy khí phách vỗ lên bả vai hai người họ một cái, cười nói: “Được, vậy lần sau sẽ dẫn hai người các ngươi theo”.
“Phịch…”
Chân của Liễu Nguyệt và Vu Huy như nhũn ra.
Đi uống rượu hoa với vị hôn thê của chiến thần?
Có đánh chết bọn họ cũng không dám.
Chiến thần bóp chết bọn họ thì sao.
“Đúng rồi, hôm qua Vô Ưu Quan xảy ra chuyện lớn như thế, sao hôm nay lại không có chút tin tức gì vậy?”
Cố Thanh Hy đáp lời: “Chuyện này còn cần phải đoán ư? Chắc chắn là chiến thần phong toả tin tức rồi, đây cũng đâu phải chuyện vẻ vang gì với bọn họ”.
“Lão đại, cô nhìn kìa, đó không phải là Diệp Phong sao?”, Vu Huy đột nhiên la to.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn lên, tuy nam nhân trước mắt mặc áo gai vải thô, nhưng lại có dung mạo tuấn tú, vóc người cao gầy, phong độ của người trí thức và sự lạnh nhạt hờ hững.
Ngũ quan của hắn ta góc cạnh rõ ràng, trông rất đẹp trai nhưng trên mặt lại có vẻ tái nhợt vì bị bệnh.
Tiêu Vũ Hiên lẩm bẩm: “Lạ thế, không phải hôm qua Diệp Phong khoẻ lắm à, hay vì cô hùng hổ đẩy ngã hắn ta, khiến hắn ta sợ đến mức bệnh luôn”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Nàng vì vấp phải chân bàn nên mới vô tình đụng ngã hắn ta thôi.
Hơn nữa, dù Diệp Phong cố hết sức khiến mình trông giống một người bình thường, nhưng hơi thở của hắn ta không ổn định, rõ ràng là bị thương nặng.
Hôm qua sau khi bọn họ rời đi, có người làm Diệp Phong trọng thương?
Cố Thanh Hy nhớ tới sự đáng sợ và sát khí thoáng xuất hiện trên người Diệp Phong tối qua lúc cô đụng ngã hắn ta.
Nếu cô đoán không lầm, có lẽ Diệp Phong có võ công.
Người không có võ công chắc chắn không thể có sát khí mạnh như vậy được, càng không thể khiến sát khí xuất hiện trong nháy mắt, sau đó biến mất ngay.
“Thiếu niên kia chính là Diệp đại tài tử Diệp Phong, đứng hạng hai trong đại hội đấu văn đúng không? Đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc hắn ta nghèo quá, nếu không ta đã bảo cha đi hỏi cưới hắn ta rồi”.
“Hôm qua trên đại hội đấu văn, hắn ta khiến ta vô cùng ngạc nhiên, chỉ tiếc cha ta cũng không đồng ý gả ta cho một tên nghèo”.
“Hắn ta đứng hạng nhì trong đại hội đấu văn, còn vào được học viện Hoàng gia, sau này chắc chắn sẽ làm quan, dù của cải hơi ít, nhưng cũng không đến mức nghèo rớt mồng tơi”.
“Hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn ta biết bao nhiêu tiền bạc của cải, hôm nay là ngày đầu tiên đến học viện Hoàng gia, sao hắn ta lại ăn mặc giản dị thế, chẳng lẽ hắn ta không mua nổi quần áo đẹp hơn à?”
Không ít thiên kim tiểu thư trong học viện Hoàng gia tụm năm tụm ba, chỉ trỏ về phía Diệp Phong.
Diệp Phong không quan tâm đến những người khác, vẫn thẳng lưng bước từng bước đến lớp học.
Cố Thanh Hy bước tới sóng vai cùng hắn ta: “Trông sắc mặt của ngươi hơi khó coi, tối qua nhớ ta sao?”
“…”
Đáp lại Cố Thanh Hy là sự im lặng của Diệp Phong.
Liễu Nguyệt lập tức nổi giận: “Nam nhân này nghĩ rằng có chút học vấn là có thể coi thường người khác à? Ở học viện Hoàng gia còn làm ra vẻ kiêu căng, xem ta dạy dỗ hắn ta thế nào”.
“Chát…”
Cố Thanh Hy vỗ lên gáy Liễu Nguyệt một cái: “Nói chuyện nhẹ nhàng với mỹ nam một chút, cẩn thận làm hắn sợ đấy”.
“Nhưng hắn ta…”
“Im lặng có thể tượng trưng cho muôn vàn lời nói mà”.
Mấy người Tiêu Vũ Hiên đồng loạt cạn lời.
Nàng còn có thể tự kỷ hơn không?
Trong một góc nào đó, Cố Sơ Vân trừng Cố Thanh Hy bằng ánh mắt độc ác, hai tay siết chặt.
Cố Thanh Hy…
Nếu không vì nàng ta, sao nàng không thể tham gia đại hội đấu văn chứ.
Nàng ta huỷ hoại Cố Sơ Lan, cũng huỷ hoại cả nàng.
Trong học đường của học viện Hoàng gia, các học sinh lục tục ngồi xuống, Diệp Phong đảo mắt nhìn một vòng.
Trong lớp học rộng lớn, ngoài một vị trí bên cạnh Cố Thanh Hy thì không còn chỗ nào khác nữa.
Hắn ta không muốn ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy, nhưng chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng.
Cố Thanh Hy chống cằm cười nói: “Ta đã nói là chúng ta có duyên rồi, không chỉ cùng lớp mà còn là bạn cùng bàn nữa”.
“…”
Cố Thanh Hy nhìn Diệp Phong không chớp mắt, ý muốn chinh phục trong mắt vô cùng rõ ràng.
Không ít người có thiện cảm với cô vì đại hội đấu văn đều tỏ vẻ thất vọng.
Làm gì có nữ nhân nào ngang nhiên nhìn một nam nhân như thế chứ?
“Cố tam tiểu thư, đây là canh hạt sen ta bảo người nấu cho ngươi, mát gan giải nhiệt, ngươi nếm thử đi”.
Đương Đương công chúa đột nhiên bưng một bát canh hạt sen đến trước mặt Cố Thanh Hy, trên mặt là nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Mọi người đều sửng sốt.
Khi nãy Đương Đương cô chúa vừa tranh cãi với Cố tam tiểu thư, bây giờ lại tự mình bưng canh cho nàng, thay đổi thái độ nhanh thế.
Tiêu Vũ Hiên ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy cau mày, dùng quạt chặn canh của nàng ta lại: “Công chúa, trong canh hạt sen này có thêm thứ gì vào đúng không”.
“Chuyện trước đây là bản công chúa không đúng, ta không nên nhằm vào ngươi, cho nên ta bảo người nấu bát canh này, muốn làm lành với ngươi, Cố tam tiểu thư, ngươi là người rộng lượng, có lẽ sẽ không giận ta đâu”.
Đương Đương công chúa tỏ vẻ đáng yêu, nũng nịu chu môi, trông càng ngây thơ hơn, nếu không phải biết rõ tính cách đanh đá của nàng ta, e rằng tất cả mọi người đều đã bị vẻ ngoài của nàng ta lừa.
Cố Thanh Hy nhìn canh hạt sen trong tay nàng ta, nàng híp mắt lại, nhìn về phía Cố Sơ Vân ở góc Đông Nam, nở một nụ cười xấu xa.
Nàng hào phóng nhận lấy canh hạt sen, cười nói: “Công chúa đơn thuần tốt bụng, sao ta có thể giận cô được”.
Dứt lời, nàng cầm muỗng lên, múc một muỗng canh muốn ăn vào.
Diệp Phong luôn im lặng ít nói chợt cất lời: “Canh hạt sen nguội rồi, cẩn thận uống vào đau bụng”.
Chương 78: Ngủ trong giờ học
Cố Thanh Hy hơi cong môi, cười mập mờ: “Tiểu Phong Phong đang quan tâm ta sao?”
Nàng vừa nói vừa uống thìa canh hạt sen, miệng phát ra tiếng chẹp chẹp: “Ừm, được đấy, còn rất ngọt”.
Cố Thanh Hy thấy hết phản ứng của mọi người.
Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy căng thẳng đứng dậy ngăn cản.
Diệp Phong thở gấp gáp, nâng tay dường như muốn ngăn cản nàng.
Đương Đương công chúa thì vừa mừng vừa sợ.
Cố Sơ Vân hả giận cong môi.
Và các học sinh khiếp sợ nhìn nàng.
Cố Thanh Hy “ực” một tiếng uống cạn bát canh hạt sen, dường như vẫn chưa thoả mãn: “Còn nữa không?”
Đương Đương công chúa trợn tròn mắt, khó chịu trả lời: “Hết rồi”.
Uống cạn cả bát?
Nàng không sợ tiêu chảy chết trong nhà xí sao.
Tiêu Vũ Hiên hoảng sợ: “Nha đầu xấu xí, cô có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Ta có thể khó chịu ở đâu được, canh hạt sen của Đương Đương công chúa ngon lắm, từ khi nhị tỷ nói Đương Đương công chúa muốn tặng canh hạt sen, ta vẫn luôn chờ mong, ngay cả bữa sáng cũng không ăn bao nhiêu, hầy, quả nhiên tỷ tỷ ruột của ta thật tốt, cho dù có bao nhiêu mâu thuẫn thì vẫn quan tâm đến ta”.
Nghe vậy, Đương Đương công chúa lập tức đen mặt, tức giận trừng Cố Sơ Vân.
Sắc mặt Cố Sơ Vân hơi thay đổi.
Cố Thanh Hy nói vậy là có ý gì?
Đổ tội cho nàng sao?
Nàng nói với Cố Thanh Hy rằng Đương Đương công chúa muốn bỏ thuốc nàng ta bao giờ?
“Cố Sơ Vân, ngươi đúng là tiểu nhân nham hiểm, ngươi ra đây cho ta”.
Đương Đương công chúa thét to, không quan tâm trong học đường có bao nhiêu bạn học đang nhìn mình, lập tức kéo Cố Sơ Vân ra ngoài.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Bỏ thuốc nàng?
Còn non lắm.
“Nha đầu xấu xí, cô thật sự không sao à?”
“Không sao, ngươi trách ta không để lại cho ngươi ít canh à?”
“…”
Tiêu Vũ Hiên tức giận trừng nàng.
“Ăn ăn ăn, cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Cái gì cũng dám ăn, cô không sợ bị bỏ độc chết à”.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong lạnh lùng ít nói.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Tiểu Phong Phong, quê của ngươi ở đâu?”
Diệp Phong cúi đầu lật sách, cứ thế làm lơ nàng.
Diệp Phong quá ít nói khiến Cố Thanh Hy thấy chán, nàng duỗi người, cảm giác buồn ngủ kéo đến: “Ta chợp mắt một lát, đến giờ học gọi ta dậy”.
Nói xong, nàng tìm một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ say.
Mọi người sững sờ.
Lại ngủ?
Sao hôm nào nàng cũng ngủ trong giờ học vậy?
Chẳng lẽ người học giỏi đều học trong mơ à?
Lúc Cố Thanh Hy mơ màng tỉnh lại, Từ phu tử đang thao thao bất tuyệt cái gì đó.
Cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay đi.
Không phải đã bảo Tiêu Vũ Hiên đến giờ học gọi nàng dậy sao?
Giờ thì hay rồi, không biết Từ lão đầu lại muốn làm khó gì nàng đây.
“Quân tử học tập, nghe vào tai, nhớ vào lòng, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ…”
Cố Thanh Hy dụi mắt cho tỉnh, còn chưa kịp nắm rõ tình hình đã nghe Từ phu tử mừng rỡ nói.
“Cố tam tiểu thư dậy rồi sao, vậy thì mời Cố tam tiểu thư nói tiếp”.
Nói?
Nói gì?
Cố Thanh Hy nhìn với phía Tiêu Vũ Hiên, chớp mắt.
Tiêu Vũ Hiên dùng sách che mắt, quay đầu sang chỗ khác.
Từ phu tử giảng nhiều như thế, sao hắn ta biết Từ phu tử đang giảng cái gì được.
Cố Thanh Hy nhìn về phía Diệp Phong, không ngừng dùng mắt ra hiệu, nhưng Diệp Phong lại xem nàng như không khí, coi thường sự tồn tại của nàng.
Từ phu tử bước tới trước mặt nàng, cười nói: “Tam tiểu thư, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ, tiếp theo là cái gì, xin tam tiểu thư giảng cho mọi người nghe”.
Cái gì?
Bảo nàng đọc văn?
Đây không phải là thiên Khuyến Học của Tuân Tử sao?
Cố Thanh Hy thử đọc: “Lời nói đoan chính, hành động tao nhã, đều có thể làm gương. Tiểu nhân học tập, học bằng tai, nói bằng miệng. Giữa tai và miệng chỉ cách nhau bốn tấc. . .''
Từ phu tử chợt nhảy cẫng lên như gặp phải chuyện vui gì đó, kích động chỉ vào nàng.
“Lão phu đã nói với các ngươi rồi, dù Cố tam tiểu thư đang nghỉ ngơi, nhưng những gì lão phu nói, nàng đều nghe không sót chữ nào, Cố tam tiểu thư tập trung học tập hơn các ngươi nhiều, các ngươi phải học theo nàng. Đúng là một hạt giống tốt, trẻ con dễ dạy, trẻ con dễ dạy”.
Cố Thanh Hy đen mặt.
Ông già này, rốt cuộc đang khen nàng hay đang mắng nàng vậy?
“Không phải ta nói khoác đâu, từ lần đầu tiên Cố tam tiểu thư đến lớp học, ta đã thấy nàng đặc biệt hơn người khác rồi, có tiềm lực vô hạn, thử hỏi ai có thể đọc thuộc lòng được Thử Ly chứ? Lão phu cũng xem như người thầy đầu tiên của Cố ta tiểu thư ở học viện Hoàng gia, nhìn xem học sinh giỏi lão phu dạy dỗ đi, thật sự khiến học viện phải nở mày nở mặt mà”.
Từ phu tử không ngừng khen ngợi, còn kể lại chuyện nàng đã chiến thắng tài tử tài nữ các nước trên đại hội đấu thơ.
Thậm chí còn đọc lại bài thơ mà nàng viết.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu rồi.
Từ phu tử không phải đang mắng, mà là đang khen nàng.
Nhìn thấy ông ta nói mãi không xong, Cố Thanh Hy vội chen miệng vào: “Phu tử, ý của ông là ta có thể ngủ tiếp sao?”
“Đương nhiên là được, ngươi ngủ cũng có thể nghe giảng giỏi hơn bọn họ, lão phu cho phép”.
Cố Thanh Hy ngáp một cái.
Sao không nói sớm.
Hại nàng căng thẳng mất một lúc.
“Tiếp theo là Thượng Quan phu tử sẽ tiếp tục dạy các ngươi”.
Thượng Quan phu tử?
Thượng Quan Sở?
Phu tử xấu xa nham hiểm đó?
Thôi kệ, ngủ tiếp.
“Cố Thanh Hy ngủ gật trong giờ học, sau khi tan học vẽ lại tranh hôm nay năm mươi lần, chưa vẽ xong chưa cho về”.
Cố Thanh Hy bật dậy.
“Không phải Từ phu tử đã đồng ý cho ta ngủ rồi à?”
“Khi nãy là giờ học của Từ phu tử, Từ phu tử cho cô ngủ, nhưng ta thì không?”
Thượng Quan Sở cười dịu dàng, nét mặt hiền lành.
Cố Thanh Hy chỉ muốn xé rách mặt hắn ta.
Rõ ràng Thượng Quan Sở cố ý làm khó nàng.
Mỗi lần tới tiết của hắn ta đều bị bắt ở lại.
Cố Thanh Hy bực bội cầm bút lên, ai biết khi nãy hắn ta dạy vẽ cái gì chứ.
Nhưng nàng chợt cong môi, nâng bút vẽ soạt soạt lên giấy.
Chương 79: Vẽ tranh
Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cô thật sự sẽ vẽ năm mươi lần đấy?”
“Ta là học sinh ngoan, sao có thể không cố gắng hoàn thành bài tập mà phu tử giao được”.
Nếu người khác nói ra câu này thì còn không sao, nhưng Cố Thanh Hy nói ra, khiến ai cũng cảm thấy hơi không hợp lý.
Cố Thanh Hy ngồi giữa, Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên ngồi hai bên trái phải của nàng.
Hai người đều nhìn xuống bức tranh.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, mặt Diệp Phong thoáng chốc ửng đỏ, Tiêu Vũ Hiên đứng bật dậy, sợ hãi nói: “Nha đầu xấu xí, sao cô lại vẽ… tranh cấm hạ tiện như thế chứ?”
Giọng nói của Tiêu Vũ Hiên quá lớn, tất cả mọi người ở học đường đều nghe thấy, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Cố Thanh Hy trừng hắn ta.
Đồ miệng rộng này nói nhảm gì vậy.
Nàng còn chưa loan truyền bức tranh này khắp học viện, thậm chí là toàn bộ Đế Đô, cho mọi người nhìn thấy vẻ ngoài của chiến thần và Thượng Quan phu tử làm điên đảo chúng sinh đến mức nào nữa.
“Cố Thanh Hy, nộp bức vẽ của cô đây”, Thượng Quan phu tử ngồi trên ghế đầu, đôi chân mày đen hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy bức vẽ này chắc chắn có liên quan đến hắn ta?
“Phu tử, khi nãy ta ngủ gật quá lâu, chân tê rồi, không đi được nữa, hay là ta mở ra cho ngài xem luôn nhé”.
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm Thượng Quan Sở có đồng ý hay không, lập tức mở bức vẽ ra trước mặt mọi người.
“Shhh…”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Nữ tử đồng loạt đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Mấy nam tử trợn to mắt, nhìn bức vẽ trong tay Cố Thanh Hy với vẻ khó tin
Đây đây đây…
Không ngờ Cố tam tiểu thư lại vẽ… vẽ một bức tranh khó coi như vậy…
Trời ạ…
Đây chẳng phải là chiến thần và Thượng Quan phu tử sao?
Đây là tranh người lớn mà.
Tranh người lớn của hai người đàn ông.
Nhìn kỹ thì thấy chiến thần nằm dưới, Thượng Quan phu tử nằm trên, chiến thần nét mặt khó diễn tả, Thượng Quan phu tử mồ hôi đầm đìa.
Trên mặt hai người đều mang theo màu đỏ khả nghi.
Cái này cái này cái này…
Cố tam tiểu thư muốn chết à?
Sao nàng lại dám vẽ chiến thần và Thượng Quan phu tử như thế.
Còn mở ra trước mặt mọi người nữa.
Nàng ăn gan hùm mật báo rồi ư?
Mọi người đều thấy sợ hãi, gần như không dám nhìn vào sắc mặt của Thượng Quan phu tử.
Đương Đương công chúa tức giận mắng: “Cố Thanh Hy, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngươi có phải nữ nhân không vậy, tranh thế này mà ngươi cũng dám vẽ, cha mẹ ngươi không dạy người hai chữ liêm sỉ viết thế nào sao?”
Cố Thanh Hy nhún vai, lười nhác nói: “Mẹ ta chết sớm, còn người cha kia, ông ta thật sự không dạy ta, nhưng cô có thể hỏi Cố Sơ Vân, xem ông ta có từng dạy dỗ nàng ta không”.
“Ngươi… cái đồ nữ nhân không cần mặt mũi này”.
“Khuôn mặt ta xấu xí thế này, ta đúng là không cần, nếu công chúa muốn thì ta tặng cô, miễn phí luôn”.
Đương Đương công chúa tức đến mức giậm chân.
Bàn về tài mắng người, nàng ta không thể đấu lại loại nữ nhân đê tiện không được dạy dỗ kia.
Thượng Quan phu tử đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Cố Thanh Hy, giơ bàn tay mềm mại cầm lấy bức vẽ trong tay nàng, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi.
Mọi người đều chuẩn bị xem trò hay.
Bức vẽ sỉ nhục như thế, dù là nam nhân nào cũng sẽ bị chọc giận.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Thượng Quan Sở trách phạt một trận.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Sở chỉ đóng bức vẽ lại, bình tĩnh thốt lên một câu.
“Tài vẽ tranh của tam tiểu thư không tệ, ta sẽ cho người gửi bức vẽ này đến cho chiến thần”.
Nà ní?
Đáng lẽ hắn ta nên thay đổi hình tượng dịu dàng, biến thành một kẻ hung ác mắng nàng một trận, sau đó xé rách bức vẽ mới đúng chứ?
Nếu thật sự đưa nó cho chiến thần, Cố Thanh Hy gần như không dám tưởng tượng nam nhân thù dai đó sẽ tức giận đến mức nào.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Ta thấy bức vẽ này không đẹp lắm, hay là ta vẽ một bức khác”.
“Ta thấy đẹp mà, cứ gửi bức này thôi”.
Cố Thanh Hy hỗn loạn trong gió.
Nàng muốn giật lại bức vẽ, nhưng Thượng Quan Sở đã cất nó vào lòng rồi.
Trước mặt các học sinh, nàng cũng ngại lấy lại bức vẽ từ trong lòng phu tử.
Sau đó, nàng lại thấy Thượng Quan Sở cười ung dung nói: “Cố tam tiểu thư vẽ ta tỉ mỉ như thế, chắc hẳn dung mạo của ta đã in sâu vào đầu tam tiểu thư rồi, nếu đã thế, vậy tam tiểu thư vẽ thêm một trăm bức vẽ của ta đi, nếu trước giờ học buổi chiều còn chưa vẽ xong, ha… Cô phải chạy năm trăm vòng quanh học viện Hoàng gia".
Rõ ràng đang là đầu xuân, nụ cười của Thượng Quan phu tử cũng như tắm gió xuân, nhưng mọi người lại không khỏi rùng mình.
Cố Thanh Hy vỗ đầu mình.
Nàng tính sai rồi.
Nam nhân này còn mặt dày hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.
Năm trăm vòng?
Sao hắn ta không bảo nàng chạy đến chết luôn đi.
“Tan học, Diệp Phong đi theo ta lấy đồng phục học sinh mới”, Thượng Quan phu tử nói, sau đó rời khỏi lớp học.
Cố Thanh Hy buồn rầu ngồi xuống.
Mọi người trong học đường bàn tán sôi nổi.
“Các ngươi đoán xem chiến thần có ăn tươi nuốt sống nàng không”.
“Chắc chắn là có rồi, chiến thần giết người không chớp mắt, huống hồ tam tiểu thư còn vẽ ngài nằm dưới, hình ảnh đó, chậc chậc chậc, ta cũng ngại không dám nhìn, cũng không tiện nói nữa”.
“Còn nữa… phải vẽ một trăm bức vẽ của phu tử trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, ai có thể làm được chứ? Dù nàng không bị chiến thần giết thì chiều nay cũng sẽ chạy đến chết”.
“Đắc tội chiến thần thì thôi đi, sao lại đắc tội với cả Thượng Quan phu tử thế này, Thượng Quan phu tử là người mà cả Hoàng Thượng cũng phải nể mặt đấy”.
Trên mặt Cố Sơ Vân có ba dấu tát rõ ràng, là bị Đương Đương công chúa đánh.
Nàng ta vốn nên thẹn quá hoá giận, nhưng tưởng tượng đến việc chiến thần sẽ không tha cho Cố Thanh Hy, cuối cùng nàng ta cũng cảm thấy được an ủi.
Đương Đương công chúa cười nhạt: “Tự tạo nghiệp không thể sống, ngươi chờ hoàng thúc của ta giết chết ngươi đi”.
Cố Thanh Hy chống cằm, lười nhìn Đương Đương công chúa dù là một cái.
Mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy với ánh mắt cảm thông.
Bình luận facebook