Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143: Vượt ải
Đám người hầu hoảng sợ, ai cũng nắm chặt lấy vành cáp treo.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi nhìn về phía tòa phong hỏa đài thứ tư, thấp thoáng thấy trên đó, một cao thủ cấp hai cũng không biết là lấy đâu ra sức mạnh ý chí, rõ ràng đã bị hạ thuốc vậy mà còn có thể giữ chặt cửa thoát hiểm, trực tiếp khiến đường cáp treo ngừng vận chuyển.
"Ta đi giải quyết hắn, muội đi tiếp về phía trước đi".
Dịch Thần Phi nói xong, cũng không chờ Cố Thanh Hy trả lời, dứt khoát giẫm lên đường cáp treo, đạp gió lao đi.
Quyền phong rít gào, sát khí quay cuồng, mọi người cách khá xa nên không nhìn thấy rõ bọn họ đánh nhau thế nào, chỉ biết là răng rắc một tiếng, cáp treo lại tiếp tục trượt về phía trước.
Trong bóng đêm, Dịch Thần Phi giống như tinh linh bóng tối, nhẹ nhàng lướt trở về.
Từng bông hoa lan lộng lẫy nở rộ trong đêm đen, hình thành một bức tranh lung linh mỹ miều.
Đám người hầu nhìn thấy những pháo hoa hình hoa lan kia, sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy nói: "Những pháo hoa hoa lan kia đại biểu cho Lan kỳ chủ. Ông ta biết chúng ta chạy trốn rồi, làm sao giờ, có phải sẽ đuổi theo tới đây không?"
"Lo cái gì, xông tiếp thêm ba cửa nữa là có thể rời đi rồi, bình tĩnh lại đi".
Diệp Phong say mơ hồ, hắn ta ép mình tỉnh táo lại, mí mắt lại trùng xuống không mở ra được.
Có lẽ là nghe thấy tiếng pháo hoa và tên Lan kỳ chủ, hắn ta cắn nát môi mình, tranh thủ đến một cơ hội tỉnh táo lại.
"Mau... rời khỏi đây đi, Lan kỳ chủ tự mình đuổi theo rồi", giọng nói của Diệp Phong rất nhỏ, nhưng Cố Thanh Hy lại nghe được một cách rành mạch.
"Có cách nào có thể nhanh chóng rời khỏi đây không?"
"Mỗi cửa thoát hiểm của từng tòa phong hỏa đài đều có... có một chốt mở màu đỏ, đè nó xuống thì tốc độ có thể tăng lên gấp đôi".
Dịch Thần Phi ngẩng đầu, chỉ thấy tòa phong hỏa đài thứ ba đứng đầy kỳ thủ cầm vũ khí trong tay. Cả đám coi họ trở thành kẻ thù, chờ họ chui đầu vào lưới.
Trong số đó cũng không thiếu cung tiễn thủ.
"Tòa phong hỏa đài thứ ba cứ giao cho ta, muội dẫn họ đi tiếp đi, đừng quay đầu lại".
"Được".
Ba cửa ải này chắc chắn sẽ là một trận chiến sống còn.
"Người phía trước hãy dừng lại", đám kỳ thủ trên phong hỏa đài vung cờ lên, lớn tiếng hét.
Dịch Thần Phi đánh đòn phủ đầu, cáp treo chưa tới, người đã men theo cáp treo bay đến tòa phong hỏa đài thứ ba. Vừa ra tay đó là tuyệt chiêu, chưởng lực bàng bạc đánh cho đám kỳ thủ bay ngược ra sau.
Cùng lúc đó, ngân châm trong tay Cố Thanh Hy giống như những giọt nước mưa bay đầy trời bắn về phía cung tiễn thủ, yểm hộ cho Dich Thần Phi.
"Bịch, bịch, bịch..."
Ngân châm của nàng linh hoạt dứt khoát, mỗi một cái bắn ra sẽ có một cung tiễn thủ ngã xuống, tình hình chợt chiếm ưu thế.
Có điều, một đám ngã xuống, lại có một đám khác chen chúc xông lên. Trong đó cũng chẳng thiếu những cao thủ cấp hai và cấp ba.
Những người này như đoán được chỉ cần bắt lấy Dịch Thần Phi thì những người khác đều không phải vấn đề. Thế nên, họ bèn tập trung toàn bộ quân số, chuyên tấn công một mình hắn ta.
Dịch Thần Phi vừa phải bảo vệ mọi người trên cáp treo, vừa phải đối phó với các cao thủ, rồi còn lại phải nghĩ cách mở cửa thoát hiểm. Thoáng chốc, lại không rảnh tay để mở cửa và nhấn chốt mở màu đỏ.
Cố Thanh Hy híp mắt lại, dứt khoát cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Nàng cũng không có nội lực, nhưng lại có khinh công, dựa vào thân pháp mau lẹ và quyền pháp độc đáo đã hạ được không ít người.
Kéo càng lâu thì càng bất lợi đối với họ.
Hai người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh, cố tình bên cạnh cửa thoát hiểm còn đứng một cao thủ cấp ba đang như hổ rình mồi.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy liếc nhìn nhau, chẳng biết tại sao, lại lập tức hiểu được suy nghĩ của nhau. Cố Thanh Hy giả vờ tấn công, thu hút sự chú ý của cao thủ cấp ba, còn Dịch Thần Phi lại nhoáng cái lắc mình, nội lực tập hợp trong một chưởng đánh về phía đám người kia. Một chưởng ấy đánh văng cửa thoát hiểm, lập tức đè xuống chốt mở màu đỏ.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cao thủ cấp ba kia và đám kỳ thù muốn ngăn cũng không ngăn được. Tốc độ của cáp treo chợt nhanh hơn mấy lần, vậy mà lại lướt qua tòa phong hỏa đài thứ ba.
Cao thủ cấp ba kia nổi giận, sau đó trút hết cơn giận lên Cố Thanh Hy, chiêu chiêu đều là tuyệt chiêu trí mạng.
Cố Thanh Hy vừa né vừa cười nói: "Lão già, cũng không phải ta mở cửa thoát hiểm, ngươi trút giận lên ta làm gì?"
Cao thủ cấp ba kia làm sao lại nghe lời nàng nói, chiêu này còn tàn nhẫn, mạnh mẽ hơn chiêu kia.
Dịch Thần Phi định giúp đỡ lại bị một đám cung tiễn thủ giương cung gài tên, nhắm ngay Cố Thanh Hy và đám người hầu bắn tên.
Hắn ta bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể chặn lại đám mưa tên kia cho họ.
Dù khinh công của Cố Thanh Hy rất tốt cũng không đỡ nổi đòn tấn công liên hoàn của cao thủ cấp ba. Ngay khi nàng gặp phải nguy hiểm thì giữa không trung chợt ập đến một luồng sát khí lạnh lẽo như băng, trực tiếp đẩy phăng ra cao thủ cấp ba, cứu lấy Cố Thanh Hy.
"Keng, keng, keng..."
Kiếm chiêu bay múa, mỗi một chiêu đều tỏa ra ánh sáng chói mắt chứa đựng sức mạnh phá hủy đất trời, dùng khí thế quét ngang thiên hạ đánh cao thủ cấp ba kia bị thương nặng.
"Phụt..."
Cao thủ cấp ba kia trực tiếp bị đánh hộc máu, cơ thể lung lay, suýt nữa không đứng vững được.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy người nọ không phải ai khác mà chính là Phù Quang - ám vệ bên cạnh nàng.
Lúc này, Phù Quang vẫn là gương mặt non nớt kia, nhưng lại không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên của lúc trước, chỉ còn lại sự âm trầm, lạnh lẽo.
Hắn ta giống như máy gặt lúa, trên đường đi ngang qua, đám kỳ thủ kia đều bị cắt đứt cổ mà chết.
Chỉ trong thoáng chốc, trên đất đã toàn là xác chết khiến tên cao thủ cấp ba kia tức điên người.
"Chủ tủ, các ngài đi trước đi, để ta bọc sau", Phù Quang tay nâng kiếm hạ, lại có thêm mấy mạng người nằm xuống mãi mãi.
Dịch Thần PHi cầm lấy tay Cố Thanh Hy, dẫn nàng nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phù Quang và tên cao thủ cấp ba kia đang chiến đấu ác liệt.
"Phù Quang là cao thủ cấp mấy?", Cố Thanh Hy hỏi.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi nhìn về phía tòa phong hỏa đài thứ tư, thấp thoáng thấy trên đó, một cao thủ cấp hai cũng không biết là lấy đâu ra sức mạnh ý chí, rõ ràng đã bị hạ thuốc vậy mà còn có thể giữ chặt cửa thoát hiểm, trực tiếp khiến đường cáp treo ngừng vận chuyển.
"Ta đi giải quyết hắn, muội đi tiếp về phía trước đi".
Dịch Thần Phi nói xong, cũng không chờ Cố Thanh Hy trả lời, dứt khoát giẫm lên đường cáp treo, đạp gió lao đi.
Quyền phong rít gào, sát khí quay cuồng, mọi người cách khá xa nên không nhìn thấy rõ bọn họ đánh nhau thế nào, chỉ biết là răng rắc một tiếng, cáp treo lại tiếp tục trượt về phía trước.
Trong bóng đêm, Dịch Thần Phi giống như tinh linh bóng tối, nhẹ nhàng lướt trở về.
Từng bông hoa lan lộng lẫy nở rộ trong đêm đen, hình thành một bức tranh lung linh mỹ miều.
Đám người hầu nhìn thấy những pháo hoa hình hoa lan kia, sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy nói: "Những pháo hoa hoa lan kia đại biểu cho Lan kỳ chủ. Ông ta biết chúng ta chạy trốn rồi, làm sao giờ, có phải sẽ đuổi theo tới đây không?"
"Lo cái gì, xông tiếp thêm ba cửa nữa là có thể rời đi rồi, bình tĩnh lại đi".
Diệp Phong say mơ hồ, hắn ta ép mình tỉnh táo lại, mí mắt lại trùng xuống không mở ra được.
Có lẽ là nghe thấy tiếng pháo hoa và tên Lan kỳ chủ, hắn ta cắn nát môi mình, tranh thủ đến một cơ hội tỉnh táo lại.
"Mau... rời khỏi đây đi, Lan kỳ chủ tự mình đuổi theo rồi", giọng nói của Diệp Phong rất nhỏ, nhưng Cố Thanh Hy lại nghe được một cách rành mạch.
"Có cách nào có thể nhanh chóng rời khỏi đây không?"
"Mỗi cửa thoát hiểm của từng tòa phong hỏa đài đều có... có một chốt mở màu đỏ, đè nó xuống thì tốc độ có thể tăng lên gấp đôi".
Dịch Thần Phi ngẩng đầu, chỉ thấy tòa phong hỏa đài thứ ba đứng đầy kỳ thủ cầm vũ khí trong tay. Cả đám coi họ trở thành kẻ thù, chờ họ chui đầu vào lưới.
Trong số đó cũng không thiếu cung tiễn thủ.
"Tòa phong hỏa đài thứ ba cứ giao cho ta, muội dẫn họ đi tiếp đi, đừng quay đầu lại".
"Được".
Ba cửa ải này chắc chắn sẽ là một trận chiến sống còn.
"Người phía trước hãy dừng lại", đám kỳ thủ trên phong hỏa đài vung cờ lên, lớn tiếng hét.
Dịch Thần Phi đánh đòn phủ đầu, cáp treo chưa tới, người đã men theo cáp treo bay đến tòa phong hỏa đài thứ ba. Vừa ra tay đó là tuyệt chiêu, chưởng lực bàng bạc đánh cho đám kỳ thủ bay ngược ra sau.
Cùng lúc đó, ngân châm trong tay Cố Thanh Hy giống như những giọt nước mưa bay đầy trời bắn về phía cung tiễn thủ, yểm hộ cho Dich Thần Phi.
"Bịch, bịch, bịch..."
Ngân châm của nàng linh hoạt dứt khoát, mỗi một cái bắn ra sẽ có một cung tiễn thủ ngã xuống, tình hình chợt chiếm ưu thế.
Có điều, một đám ngã xuống, lại có một đám khác chen chúc xông lên. Trong đó cũng chẳng thiếu những cao thủ cấp hai và cấp ba.
Những người này như đoán được chỉ cần bắt lấy Dịch Thần Phi thì những người khác đều không phải vấn đề. Thế nên, họ bèn tập trung toàn bộ quân số, chuyên tấn công một mình hắn ta.
Dịch Thần Phi vừa phải bảo vệ mọi người trên cáp treo, vừa phải đối phó với các cao thủ, rồi còn lại phải nghĩ cách mở cửa thoát hiểm. Thoáng chốc, lại không rảnh tay để mở cửa và nhấn chốt mở màu đỏ.
Cố Thanh Hy híp mắt lại, dứt khoát cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Nàng cũng không có nội lực, nhưng lại có khinh công, dựa vào thân pháp mau lẹ và quyền pháp độc đáo đã hạ được không ít người.
Kéo càng lâu thì càng bất lợi đối với họ.
Hai người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh, cố tình bên cạnh cửa thoát hiểm còn đứng một cao thủ cấp ba đang như hổ rình mồi.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy liếc nhìn nhau, chẳng biết tại sao, lại lập tức hiểu được suy nghĩ của nhau. Cố Thanh Hy giả vờ tấn công, thu hút sự chú ý của cao thủ cấp ba, còn Dịch Thần Phi lại nhoáng cái lắc mình, nội lực tập hợp trong một chưởng đánh về phía đám người kia. Một chưởng ấy đánh văng cửa thoát hiểm, lập tức đè xuống chốt mở màu đỏ.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cao thủ cấp ba kia và đám kỳ thù muốn ngăn cũng không ngăn được. Tốc độ của cáp treo chợt nhanh hơn mấy lần, vậy mà lại lướt qua tòa phong hỏa đài thứ ba.
Cao thủ cấp ba kia nổi giận, sau đó trút hết cơn giận lên Cố Thanh Hy, chiêu chiêu đều là tuyệt chiêu trí mạng.
Cố Thanh Hy vừa né vừa cười nói: "Lão già, cũng không phải ta mở cửa thoát hiểm, ngươi trút giận lên ta làm gì?"
Cao thủ cấp ba kia làm sao lại nghe lời nàng nói, chiêu này còn tàn nhẫn, mạnh mẽ hơn chiêu kia.
Dịch Thần Phi định giúp đỡ lại bị một đám cung tiễn thủ giương cung gài tên, nhắm ngay Cố Thanh Hy và đám người hầu bắn tên.
Hắn ta bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể chặn lại đám mưa tên kia cho họ.
Dù khinh công của Cố Thanh Hy rất tốt cũng không đỡ nổi đòn tấn công liên hoàn của cao thủ cấp ba. Ngay khi nàng gặp phải nguy hiểm thì giữa không trung chợt ập đến một luồng sát khí lạnh lẽo như băng, trực tiếp đẩy phăng ra cao thủ cấp ba, cứu lấy Cố Thanh Hy.
"Keng, keng, keng..."
Kiếm chiêu bay múa, mỗi một chiêu đều tỏa ra ánh sáng chói mắt chứa đựng sức mạnh phá hủy đất trời, dùng khí thế quét ngang thiên hạ đánh cao thủ cấp ba kia bị thương nặng.
"Phụt..."
Cao thủ cấp ba kia trực tiếp bị đánh hộc máu, cơ thể lung lay, suýt nữa không đứng vững được.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy người nọ không phải ai khác mà chính là Phù Quang - ám vệ bên cạnh nàng.
Lúc này, Phù Quang vẫn là gương mặt non nớt kia, nhưng lại không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiên của lúc trước, chỉ còn lại sự âm trầm, lạnh lẽo.
Hắn ta giống như máy gặt lúa, trên đường đi ngang qua, đám kỳ thủ kia đều bị cắt đứt cổ mà chết.
Chỉ trong thoáng chốc, trên đất đã toàn là xác chết khiến tên cao thủ cấp ba kia tức điên người.
"Chủ tủ, các ngài đi trước đi, để ta bọc sau", Phù Quang tay nâng kiếm hạ, lại có thêm mấy mạng người nằm xuống mãi mãi.
Dịch Thần PHi cầm lấy tay Cố Thanh Hy, dẫn nàng nhảy lên cái cáp treo cuối cùng.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phù Quang và tên cao thủ cấp ba kia đang chiến đấu ác liệt.
"Phù Quang là cao thủ cấp mấy?", Cố Thanh Hy hỏi.