Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159-161
Chương 159: Không có thủ vệ nào xuất hiện
Trong phòng ngủ, hai tay hai chân của Diệp Phong bị trói lại bằng xích sắt thành hình chữ đại, quần áo bị xé rách rải rác khắp nơi.
Hữu hộ pháp đang hoành hành ngang ngược.
Cho dù Diệp Phong giãy giụa thế nào cũng không thể trốn thoát được, ngược lại còn động đến vết thương trên người, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
“Chát…”
Hữu hộ pháp giơ tay tát hắn ta một cái, tức giận mắng.
“Phi, ra vẻ trong sạch trước mặt ta làm gì, đừng tưởng ta không biết trước đây ngươi phục vụ Lan kỳ chủ thế nào, với dáng vẻ thấp kém này của ngươi, ta có thể vừa mắt ngươi đã là phúc của ngươi rồi”.
Lời này như đâm thẳng vào tim Diệp Phong.
Ký ức trước đây tựa như dời sông lấp biển hiện lên trong đầu hắn ta.
Mỗi cảnh tượng đều khiến hắn ta sống không bằng chết.
Đời người nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn trôi qua cuộc sống như thế.
Ai lại muốn dịu dàng hầu hạ dưới người người khác chứ.
“Đồ đê tiện, một cánh hoa tàn như ngươi cũng dám trừng mắt nhìn ta ư, ta cho ngươi biết, đợi qua tối nay, ta sẽ thưởng ngươi cho thuộc hạ, không phải ngươi thích ra vẻ trong sạch lắm à, để ta xem ngươi còn giả vờ thế nào”.
Sau đó, gã ta lại vừa mắng vừa không ngừng tát.
“Bộp…”
Khoé mắt Diệp Phong có một giọt nước mắt rơi xuống, vết thương trên người có đau đến mấy cũng không bằng trái tim đang vỡ tan của hắn ta.
Nhìn thấy hữu hộ pháp sắp nhào lên, Diệp Phong tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị chịu đựng sự đau đớn như tan nát cõi lòng.
Nhưng cảm giác đau đớn cũng không ập đến mà lại nghe hữu hộ pháp thét lên một tiếng, sau đó là tiếng đánh nhau.
Diệp Phong run rẩy mở mắt, không biết Phù Quang chạy đến từ khi nào, đang đánh nhau với hữu hộ pháp.
Còn Cố Thanh Hy thì lạnh lùng cởi áo khoác ngoài của mình, đắp lên người hắn ta, sau đó cởi trói cho hắn ta.
Trong đầu Diệp Phong có tiếng nổ vang lên, khiến hắn ta suýt ngất đi.
Tại sao…
Tại sao hình ảnh thê thảm nhất của hắn ta luôn bị nàng nhìn thấy.
“Sao rồi, có chịu được không?”, Cố Thanh Hy đỡ hắn ta dậy.
Diệp Phong co người lùi về sau, nắm chặt quần áo trên người, che đi da thịt lộ ra ngoài.
Hắn ta cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt, môi bị hắn ta cắn đến mức chảy máu, như đang cố nhịn điều gì đó.
Thấy dáng vẻ này của hắn ta, Cố Thanh Hy càng nổi giận hơn, nàng lạnh lùng quát to: “Phù Quang, giết gã ta”.
“Vâng”.
“Ầm…”
Cao thủ quyết chiến, đao quang kiếm ảnh, ngói vụn bay tán loạn, sát khí tử vong bao phủ cả toà viện.
Cố Thanh Hy sợ dư chấn khiến Diệp Phong bị thương, bèn đỡ thân thể đang run rẩy của hắn ta rút lui ra bên ngoài.
Diệp Phong cắn rách môi ép mình phải tỉnh táo, vừa giữ chặt áo khoác ngoài vừa nắm lại tay Cố Thanh Hy rời khỏi tẩm cung.
Thỉnh thoảng có ngói vụn bay đến, hắn ta bèn lấy thân thể của mình ra đỡ.
Sao Cố Thanh Hy có thể để ngói vụn làm hắn ta bị thương được, nàng kéo hắn ta tránh trái tránh phải, tránh khỏi những mảnh ngói kia, trốn đến nơi an toàn.
“Nơi này nằm sâu trong Ma tộc, cô mau dẫn Phù Quang đi đi”, Diệp Phong đẩy Cố Thanh Hy, nôn nóng nói.
Dù hắn ta không biết sao Cố Thanh Hy và Phù Quang lại hội tụ được với nhau, nhưng núi Lạc Hồn không giống núi Vọng Hồn, nơi này là một trong những hành cung của Ma chủ… Rất có thể Ma chủ đang ở trong hành cung.
Một khi chạm mặt, bọn họ chỉ có một con đường chết.
“Yên tâm đi, nơi này ầm ĩ như vậy, nếu người của Ma tộc muốn đến thì đã đến từ lâu rồi, hơn nữa… gã ta đáng chết”, lúc nói đến câu cuối, trong lời nói của Cố Thanh Hy loé lên sát khí.
Khi nãy nàng định ra tay, nhưng Phù Quang đột nhiên chạy đến, ra tay trước nàng một bước.
Diệp Phong còn định nói gì đó nhưng có một tiếng bịch vang lên, hữu hộ pháp bị đánh bay, rơi vào đình nghỉ mát bên ngoài, khiến đình nghỉ mát sụp đổ.
“Phụt…”
Gã ta phun ra một ngụm máu tươi, thở yếu ớt.
Phù Quang thì không có chút thương tích chĩa kiếm vào cổ họng của hữu hộ pháp, nhìn xuống gã ta từ trên cao.
Thắng bại đã rõ.
Kinh mạch trên người hữu hộ pháp bị đả thương nghiêm trọng, gã ta không ngờ rằng một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có công lực cao như thế.
“Ta là hữu hộ pháp của Ma chủ, ngươi dám giết ta chính là đắc tội với Ma tộc”.
Phù Quang giễu cợt: “Đánh nhau lâu như thế, Ma tộc có ai đến giúp ông không?”
Câu nói này nhắc nhở hữu hộ pháp.
Hành cung canh phòng nghiêm ngặt, tại sao lại không có thủ vệ nào cả?
Gã ta thấp thỏm trong lòng, chợt cảm thấy không ổn.
Nhưng gã ta không muốn tin.
Cố Thanh Hy rút một thanh kiếm khác của Phù Quang ra, trong đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo của tử vong.
Nàng gằn từng chữ: “Dám động vào Diệp Phong, ông nên chết đi”.
Hữu hộ pháp đang muốn phản kháng, nhưng kiếm của Phù Quang đã đâm vào cổ họng gã ta, chỉ cần dùng sức một chút sẽ đâm rách cổ họng, lấy mạng gã ta.
Hữu hộ pháp sững người.
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, kiếm của Cố Thanh Hy đã đâm sâu vào ngực gã ta.
Máu tươi như tìm thấy lối thoát, phun trào mãnh liệt.
Hữu hộ pháp không thể nào ngờ rằng mình lại chết trong tay hai đứa ranh con.
Hữu hộ pháp chết, thiên địa vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá bị gió nhẹ thổi qua.
Trong ánh mắt trong trẻo của Diệp Phong lộ vẻ phức tạp.
Phía xa…
Ma chủ và Huyết Sát đứng một trước một sau.
Ma chủ vuốt mái tóc đen suôn mượt như thác của mình, khàn giọng nói một câu: “Ngươi nói xem, đánh nhau lâu như thế mà thủ vệ của Ma tộc chúng ta vẫn không xuất hiện, có phải quá kỳ lạ không?”
“À… vâng…”, không phải chủ tử cố ý thả bọn họ rời đi sao? Còn bảo thủ vệ ra mặt làm gì?
Bây giờ mà ra mặt không phải sẽ kỳ lạ lắm sao?
Chương 160: Ai phá trận giúp nàng?
“Vậy thì điều ra một ít thủ vệ đi, nếu không trông cứ như Ma tộc không có ai vậy”.
“Vâng…”
Ngay sau đó, một đám thủ vệ không biết xông ra từ nơi nào, hô to: “Có thích khách, có thích khách”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Ma tộc giở trò gì vậy?
Không phải mấy người này ngủ rồi sao, khi nãy không xuất hiện, bây giờ hữu hộ pháp đã bị giết rồi mới hô lên là có thích khách.
Bọn họ không thể ngủ thêm một lúc nữa à?
Cố Thanh Hy ném cho Diệp Phong một bộ quần áo rộng, dẫn hai người họ chạy về phía con đường bí mật: “Hai người đi theo ta”.
“Chủ tử, cửa của Ma tộc ở kia mới đúng”.
“Ta dẫn các ngươi rời đi bằng con đường bí mật”.
Con đường bí mật?
Sao chủ tử lại biết sâu trong Ma tộc có con đường bí mật.
Phù Quang nghi ngờ.
Diệp Phong cũng nghi ngờ.
Ma chủ nở một nụ cười như ma quỷ, đợi sau khi Cố Thanh Hy rời đi, hắn ta sẽ bắt đầu xử lý những kỳ chủ kia.
Thời gian một nén hương trôi qua, Cố Thanh Hy dẫn hai người Phù Quang chạy mấy vòng.
Ma chủ khó hiểu hỏi: “Huyết Sát, nàng chạy mấy vòng như thế, có phải còn muốn lấy thứ gì của Ma tộc không?”
“Chủ tử… con đường bí mật là pháp trận tuyệt thế do ngài bố trí tỉ mỉ, có lẽ… Cố tiểu thư bị lạc rồi”.
“Bị lạc? Không có khả năng đó, trình độ trận pháp của tiểu tỷ tỷ rất cao, bản toạ đoán là nàng đang tìm bản toạ, không uổng công bản toạ thích nàng như thế”.
Huyết Sát lau mồ hôi lạnh, không dám đáp lời.
Cố Thanh Hy lại vòng trở lại.
Nàng xoa huyệt thái dương đau đớn, nói một câu: “Chúng ta rơi vào trong trận pháp rồi, còn là một trận pháp rất lợi hại”.
“Chủ tử, người có cách phá trận không?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trận pháp phức tạp như thế, không mất ba năm năm e rằng không thể giải được.
“Nếu không thể thoát khỏi bằng con đường bí mật, vậy để thuộc hạ bảo vệ người, chúng ta xông ra từ cửa chính”.
“Ta nhớ con đường bí mật có rất nhiều lối vào, đi, đi thêm một lát, nếu thật sự không tìm thấy thì hẵn xông ra từ cửa chính”.
“Được”.
Ma chủ bị vả mặt.
Huyết Sát càng cúi thấp đầu hơn, chỉ muốn cho mình hoàn toàn biến mất.
Hắn ta cho rằng chủ tử sẽ tức giận, nhưng bên tai chỉ có giọng nói hờ hững của chủ tử.
“Đúng, đi con đường này là đúng rồi, khi nãy bản toạ đã đợi nàng trên con đường này mà”.
Huyết Sát: “Ặc…”
“Huyết Sát, chúng ta cũng đi xem sao”.
“Vâng”.
Huyết Sát đi sau Ma chủ, theo đuôi mấy người nhóm Cố Thanh Hy.
Nhưng mấy người nhóm Cố Thanh Hy lại cứ vòng tới vòng lui, tựa như đi vòng tròn trong mê cung khổng lồ, dù trên đường đi nàng cũng có đánh dấu, nhưng vẫn đi ngược về, nếu không nhờ bọn họ giúp đỡ, e rằng mấy người nhóm Cố Thanh Hy đã gặp phải thủ vệ từ lâu rồi.
Hắn ta thận trọng nhắc nhở: “Chủ tử, trình độ trận pháp của người trong thiên hạ không ai có thể sánh bằng, kể cả Dạ Mặc Uyên, môn chủ Tu La Môn và tộc chủ Thiên Phần Tộc cũng không theo kịp. Ngài có cần… giảm đi một phần lực lượng của trận pháp, để trận pháp đơn giản hơn không”.
Trong con ngươi như yêu tinh của Ma chủ lộ vẻ không vui.
“Những người đó có thể sánh bằng tiểu tỷ tỷ sao?”
Huyết Sát lại lau mồ hôi, đáp lời: “Vâng vâng vâng…”
Cứ đi vòng vòng như thế.
Mấy người nhóm Cố Thanh Hy sốt ruột.
Huyết Sát càng sốt ruột hơn.
Nhưng chủ tử của hắn ta lại không hề nôn nóng chút nào, còn nói một câu khiến hắn ta cạn lời.
“Tiểu tỷ tỷ đang làm quen địa hình, để sau này tiện đến hành cung tìm bản toạ”.
Làm quen địa hình?
Đi vòng vòng tới lui cũng có thể gọi là làm quen địa hình à?
“Mẹ nó…”
Cố Thanh Hy không nhịn được mắng: “Tên chết tiệt nào bố trí trận pháp vậy, sao mà đi tới đi lui vẫn còn ở nơi này thế”.
“Chủ tử, hay là… chúng ta đi cửa chính đi, thuộc hạ lo càng kéo dài thời gian càng khó xông ra ngoài”.
“Đã chậm trễ nhiều thời gian như thế rồi, bọn họ muốn phái thêm người cũng đã phái từ lâu, huống hồ nếu đi ra từ cửa chính thì chỉ có thể bị đuổi giết mà thôi”.
“Vậy… có phải chủ tử nhớ nhầm rồi không, có lẽ nơi này hoàn toàn không có con đường bí mật nào cả”.
Cố Thanh Hy muốn vỗ vào trán hắn ta một cái.
Không có con đường bí mật thì nàng vào đây bằng cách nào?
“Nếu để ta biết tên khốn kiếp nào bố trí trận pháp, ta sẽ phun ... lên mặt hắn ta”.
Diệp Phong và Phù Quang không dám nói gì.
Quen biết Cố Thanh Hy lâu như thế, đây là lần đầu tiên thấy nàng phải chịu thua.
Cũng không biết rốt cuộc người bố trí trận pháp này là ai, sao lại có thể khiến nàng không thể phá trận.
Trái tim của Huyết Sát như nhảy lên tới cổ họng.
Nữ nhân này đúng là to gan, không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử.
Hắn ta lặng lẽ cách xa Ma chủ hai bước, đợi Ma chủ nổi giận giết chết Cố Thanh Hy.
Nhưng…
Ma chủ chỉ hỏi: “Cớt là gì?”
“Cái này…”
Huyết Sát nghẹn họng.
Hắn ta làm sao mà nói ra lời được.
Dù hắn ta có mười nghìn cái gan chó cũng không dám nói.
“Thuộc hạ… Thuộc hạ cũng không rõ”.
“Bản toạ biết là ý gì rồi. Nàng là đang ngoài miệng thì mắng nhưng lại thầm khen ngợi trình độ trận pháp của bản toạ”.
Ặc…
Chủ tử lại giả ngu rồi.
“Hiếm khi gặp được một người tán thưởng bản toạ như thế, bản toạ ít nhiều gì cũng phải nể mặt, tránh việc nàng sẽ tự ti”.
Ma chủ vung tay, uy lực của trận pháp lập tức giảm xuống.
Uy lực giảm rồi, Cố Thanh Hy mới tìm thấy lối vào của con đường bí mật.
Nhưng lối vào đó không phải chỗ vừa chia tay Ma chủ khi nãy.
Nàng hơi nghi ngờ.
Trận pháp này kỳ lạ thế?
Khi nãy còn phòng ngự nghiêm ngặt, không thể phá trận, bây giờ đột nhiên phá được rồi?
Là có người giúp nàng phá một nửa trận pháp ư?
Trong Ma tộc còn ai có thể phá trận giúp nàng?
Chương 161: Tá túc tại chùa Bạch Vân
Chẳng lẽ là A Mạc?
“Chủ tử, chúng ta đã tìm thấy lối vào của con đường bí mật rồi, tại sao không đi vào? Chẳng lẽ còn muốn tìm cái gì sao?”, Phù Quang hỏi với vẻ khó hiểu.
Cách đó không xa, Ma chủ nở nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn lên, tham lam ngửi hương hoa trong tay, thốt lên một câu.
“Ngu ngốc, đương nhiên là nàng đang tìm bản toạ rồi, không tìm thấy bản toạ, sao nàng có thể đi được”.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng tanh, không một bóng người, nhưng phía xa đang có ánh lửa phập phùng, cũng không biết có bao nhiêu kỳ thủ đang tìm kiếm bọn họ.
Nàng nhìn con đường bí mật, sau đó lại nhìn về ánh lửa phía xa, cắn răng nói: “Đi thôi”.
A Mạc đi dạo núi Lạc Hồn như trong vườn nhà mình, có lẽ không đợi được nàng sẽ tự rời đi.
Hơn nữa hắn ta biết nhiều con đường bí mật như thế, thân phận còn thần bí khó đoán, có lẽ không ngu ngốc như Diệp Phong, sẽ bị người của Ma tộc bắt lại.
Nói đi là đi, Cố Thanh Hy đi vào trước, Diệp Phong theo sau, Phù Quang đi cuối, cứ thế biến mất ở sâu trong con đường bí mật.
Huyết Sát che trán.
Chủ tử lại bị mất mặt một lần nữa.
Có lẽ lần này chủ tử không còn lý do để biện minh cho nàng nữa rồi.
Chủ tử của hắn ta không tức giận thì thôi, một khi tức giận chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Bị mất mặt như thế, hắn ta không biết chủ tử sẽ nổi trận lôi đình hay không.
Đôi đồng tử mang màu sắc kỳ lạ của Ma chủ không còn vẻ lười nhác như trước nữa, hắn ta đang nhìn chằm chằm lối vào con đường bí mật.
Trên người Ma chủ tản ra khí thế mạnh mẽ, khiến Huyết Sát không nhịn được ngã nhào xuống đất.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên trán Huyết Sát, hắn ta chợt có cảm giác sợ hãi như đất trời đảo lộn.
Chủ tử…
Tức giận rồi.
Một lúc lâu sau đó.
Vào lúc Huyết Sát sắp không chịu đựng được nữa, khí thế vô hình đó mới dần biến mất.
Ma chủ lười nhác nói.
“Bản toạ biết tỷ tỷ cho rằng bản toạ đang đợi nàng ở bên ngoài, cho nên mới ra khỏi con đường bí mật trước, cũng phải, dù sao cũng đã lâu như thế rồi, Huyết Sát”.
“Có… Có thuộc hạ”.
“Nghĩ cách truyền lời của bản toạ cho nàng, nói với tiểu tỷ tỷ là mấy ngày nữa bản toạ sẽ đi tìm nàng, để nàng đỡ phải lo”.
“Vâng”.
Huyết Sát rất muốn nói là nữ nhân kia hoàn toàn không lo lắng cho chủ tử.
Nếu lo lắng, sao nàng có thể rời đi một cách dứt khoát như thế được?
Con đường bí mật đều khác nhau, sao nàng có thể ngu ngốc đến mức cho rằng chủ tử đang đợi nàng ở một đầu khác của con đường chứ.
Mấy người nhóm Cố Thanh Hy đi ra con đường bí mật, an toàn rời khỏi hành cung của Ma tộc, đi thẳng đến trấn Thanh Hồng.
Lối ra của con đường bí mật có một tờ giấy, trên giấy viết mấy chữ, ý là hắn ta có chuyện, mấy ngày nữa lại đến tìm tiểu tỷ tỷ.
“Tiểu tỷ tỷ? A Mạc?”
Khó hiểu.
Không phải là hai con đường khác nhau ư?
Sao nơi này lại có tờ giấy A Mạc để lại?
Chẳng lẽ hai con đường thông với nhau?
Cố Thanh Hy cảm thấy rất có khả năng này.
Từ khi vào núi Lạc Hồn, mọi chuyện đều vô cùng kỳ lạ, cũng có thể là từ khi quen biết Tư Mạc Phi mới trở nên kỳ lạ.
Rốt cuộc người đó có thân phận gì?
Có lẽ lúc vào Ma tộc, hắn ta vẫn luôn giúp đỡ nàng.
“Chủ tử, phía trước có một ngôi chùa Bạch Vân, khói hương nghi ngút, hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi?”
Nàng không cần nghỉ ngơi.
Trạng thái của Phù Quang cũng rất tốt.
Chỉ có Diệp Phong, từ sau khi rời khỏi núi Lạc Hồn vẫn không nói tiếng nào, trông cũng vô cùng mệt mỏi.
Cố Thanh Hy gật đầu: “Vậy thì đến chùa Bạch Vân nghỉ ngơi đi”.
Cố Thanh Hy cũng không biết phải an ủi Diệp Phong thế nào.
Chuyện này chỉ có thể để hắn ta tự nghĩ thông suốt thôi.
Cũng không phải nàng cố ý nhìn thấy cảnh đó, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù Diệp Phong không nói câu nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn xem nàng là bạn.
Vì xem là bạn nên càng không muốn để nàng nhìn thấy tình cảnh xấu hổ nhất của hắn ta.
“Ngươi khoẻ chứ? Nếu không khoẻ, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây đã”.
“Vẫn ổn, đi thôi, đừng để truy binh đuổi theo”.
Diệp Phong dẫn đầu đi về phía trước, nét mặt lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc.
Phù Quang giải thích: “Hôm đó sau khi lạc mất chủ tử, chúng ta gặp phải mấy kỳ chủ của Ma tộc, chúng ta số ít không đánh lại số đông, Diệp Phong đi lại khó khăn nên bị bắt, thuộc hạ không tìm thấy chủ tử, bèn một mình lẻn vào Ma tộc cứu Diệp Phong, không ngờ lại gặp chủ tử ở đó, chuyện phía sau, chủ tử cũng biết rồi”.
“Ừm, đi thôi”.
Chùa Bạch Vân là ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng, liên tục có người tới cúng viếng, khắp nơi trong chùa đều có tiểu hoà thượng.
Cố Thanh Hy chắp hai tay, cung kính nói: “Tiểu sư phụ, nghe nói chùa Bạch Vân rất linh thiêng, chúng ta từ nơi xa đến đây dâng hương cúng bái, trên đường đi có hơi mệt, có thể sắp xếp mấy gian phòng cho chúng ta ở không, sau khi tắm rửa ăn uống xong, chúng ta sẽ đến trước mặt Phật tổ dâng hương, đây là một ít tiền hương hoả của chúng ta, xin tiểu sư phụ đừng chê”.
Nàng vừa đến đã cho một trăm lượng bạc, còn nói chuyện thành khẩn như thế, tiểu hoà thượng lập tức đồng ý, sắp xếp ba phòng khách, sau đó đưa một vài món chay đến cho bọn họ.
Trong phòng khách, Cố Thanh Hy vươn vai, lười biếng nói: “Hình như truy binh của Ma tộc không đuổi theo nữa, hai người cũng mệt rồi, tối nay ngủ cho ngon đi, Phù Quang, ta ra lệnh cho ngươi tối nay không cần bảo vệ ta, ngủ trong phòng, có nghe thấy không”.
“Vâng…”
Phù Quang cười ngọt ngào, chủ tử tốt với hắn ta quá.
Trong phòng ngủ, hai tay hai chân của Diệp Phong bị trói lại bằng xích sắt thành hình chữ đại, quần áo bị xé rách rải rác khắp nơi.
Hữu hộ pháp đang hoành hành ngang ngược.
Cho dù Diệp Phong giãy giụa thế nào cũng không thể trốn thoát được, ngược lại còn động đến vết thương trên người, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
“Chát…”
Hữu hộ pháp giơ tay tát hắn ta một cái, tức giận mắng.
“Phi, ra vẻ trong sạch trước mặt ta làm gì, đừng tưởng ta không biết trước đây ngươi phục vụ Lan kỳ chủ thế nào, với dáng vẻ thấp kém này của ngươi, ta có thể vừa mắt ngươi đã là phúc của ngươi rồi”.
Lời này như đâm thẳng vào tim Diệp Phong.
Ký ức trước đây tựa như dời sông lấp biển hiện lên trong đầu hắn ta.
Mỗi cảnh tượng đều khiến hắn ta sống không bằng chết.
Đời người nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn trôi qua cuộc sống như thế.
Ai lại muốn dịu dàng hầu hạ dưới người người khác chứ.
“Đồ đê tiện, một cánh hoa tàn như ngươi cũng dám trừng mắt nhìn ta ư, ta cho ngươi biết, đợi qua tối nay, ta sẽ thưởng ngươi cho thuộc hạ, không phải ngươi thích ra vẻ trong sạch lắm à, để ta xem ngươi còn giả vờ thế nào”.
Sau đó, gã ta lại vừa mắng vừa không ngừng tát.
“Bộp…”
Khoé mắt Diệp Phong có một giọt nước mắt rơi xuống, vết thương trên người có đau đến mấy cũng không bằng trái tim đang vỡ tan của hắn ta.
Nhìn thấy hữu hộ pháp sắp nhào lên, Diệp Phong tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị chịu đựng sự đau đớn như tan nát cõi lòng.
Nhưng cảm giác đau đớn cũng không ập đến mà lại nghe hữu hộ pháp thét lên một tiếng, sau đó là tiếng đánh nhau.
Diệp Phong run rẩy mở mắt, không biết Phù Quang chạy đến từ khi nào, đang đánh nhau với hữu hộ pháp.
Còn Cố Thanh Hy thì lạnh lùng cởi áo khoác ngoài của mình, đắp lên người hắn ta, sau đó cởi trói cho hắn ta.
Trong đầu Diệp Phong có tiếng nổ vang lên, khiến hắn ta suýt ngất đi.
Tại sao…
Tại sao hình ảnh thê thảm nhất của hắn ta luôn bị nàng nhìn thấy.
“Sao rồi, có chịu được không?”, Cố Thanh Hy đỡ hắn ta dậy.
Diệp Phong co người lùi về sau, nắm chặt quần áo trên người, che đi da thịt lộ ra ngoài.
Hắn ta cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt, môi bị hắn ta cắn đến mức chảy máu, như đang cố nhịn điều gì đó.
Thấy dáng vẻ này của hắn ta, Cố Thanh Hy càng nổi giận hơn, nàng lạnh lùng quát to: “Phù Quang, giết gã ta”.
“Vâng”.
“Ầm…”
Cao thủ quyết chiến, đao quang kiếm ảnh, ngói vụn bay tán loạn, sát khí tử vong bao phủ cả toà viện.
Cố Thanh Hy sợ dư chấn khiến Diệp Phong bị thương, bèn đỡ thân thể đang run rẩy của hắn ta rút lui ra bên ngoài.
Diệp Phong cắn rách môi ép mình phải tỉnh táo, vừa giữ chặt áo khoác ngoài vừa nắm lại tay Cố Thanh Hy rời khỏi tẩm cung.
Thỉnh thoảng có ngói vụn bay đến, hắn ta bèn lấy thân thể của mình ra đỡ.
Sao Cố Thanh Hy có thể để ngói vụn làm hắn ta bị thương được, nàng kéo hắn ta tránh trái tránh phải, tránh khỏi những mảnh ngói kia, trốn đến nơi an toàn.
“Nơi này nằm sâu trong Ma tộc, cô mau dẫn Phù Quang đi đi”, Diệp Phong đẩy Cố Thanh Hy, nôn nóng nói.
Dù hắn ta không biết sao Cố Thanh Hy và Phù Quang lại hội tụ được với nhau, nhưng núi Lạc Hồn không giống núi Vọng Hồn, nơi này là một trong những hành cung của Ma chủ… Rất có thể Ma chủ đang ở trong hành cung.
Một khi chạm mặt, bọn họ chỉ có một con đường chết.
“Yên tâm đi, nơi này ầm ĩ như vậy, nếu người của Ma tộc muốn đến thì đã đến từ lâu rồi, hơn nữa… gã ta đáng chết”, lúc nói đến câu cuối, trong lời nói của Cố Thanh Hy loé lên sát khí.
Khi nãy nàng định ra tay, nhưng Phù Quang đột nhiên chạy đến, ra tay trước nàng một bước.
Diệp Phong còn định nói gì đó nhưng có một tiếng bịch vang lên, hữu hộ pháp bị đánh bay, rơi vào đình nghỉ mát bên ngoài, khiến đình nghỉ mát sụp đổ.
“Phụt…”
Gã ta phun ra một ngụm máu tươi, thở yếu ớt.
Phù Quang thì không có chút thương tích chĩa kiếm vào cổ họng của hữu hộ pháp, nhìn xuống gã ta từ trên cao.
Thắng bại đã rõ.
Kinh mạch trên người hữu hộ pháp bị đả thương nghiêm trọng, gã ta không ngờ rằng một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lại có công lực cao như thế.
“Ta là hữu hộ pháp của Ma chủ, ngươi dám giết ta chính là đắc tội với Ma tộc”.
Phù Quang giễu cợt: “Đánh nhau lâu như thế, Ma tộc có ai đến giúp ông không?”
Câu nói này nhắc nhở hữu hộ pháp.
Hành cung canh phòng nghiêm ngặt, tại sao lại không có thủ vệ nào cả?
Gã ta thấp thỏm trong lòng, chợt cảm thấy không ổn.
Nhưng gã ta không muốn tin.
Cố Thanh Hy rút một thanh kiếm khác của Phù Quang ra, trong đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo của tử vong.
Nàng gằn từng chữ: “Dám động vào Diệp Phong, ông nên chết đi”.
Hữu hộ pháp đang muốn phản kháng, nhưng kiếm của Phù Quang đã đâm vào cổ họng gã ta, chỉ cần dùng sức một chút sẽ đâm rách cổ họng, lấy mạng gã ta.
Hữu hộ pháp sững người.
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, kiếm của Cố Thanh Hy đã đâm sâu vào ngực gã ta.
Máu tươi như tìm thấy lối thoát, phun trào mãnh liệt.
Hữu hộ pháp không thể nào ngờ rằng mình lại chết trong tay hai đứa ranh con.
Hữu hộ pháp chết, thiên địa vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá bị gió nhẹ thổi qua.
Trong ánh mắt trong trẻo của Diệp Phong lộ vẻ phức tạp.
Phía xa…
Ma chủ và Huyết Sát đứng một trước một sau.
Ma chủ vuốt mái tóc đen suôn mượt như thác của mình, khàn giọng nói một câu: “Ngươi nói xem, đánh nhau lâu như thế mà thủ vệ của Ma tộc chúng ta vẫn không xuất hiện, có phải quá kỳ lạ không?”
“À… vâng…”, không phải chủ tử cố ý thả bọn họ rời đi sao? Còn bảo thủ vệ ra mặt làm gì?
Bây giờ mà ra mặt không phải sẽ kỳ lạ lắm sao?
Chương 160: Ai phá trận giúp nàng?
“Vậy thì điều ra một ít thủ vệ đi, nếu không trông cứ như Ma tộc không có ai vậy”.
“Vâng…”
Ngay sau đó, một đám thủ vệ không biết xông ra từ nơi nào, hô to: “Có thích khách, có thích khách”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Ma tộc giở trò gì vậy?
Không phải mấy người này ngủ rồi sao, khi nãy không xuất hiện, bây giờ hữu hộ pháp đã bị giết rồi mới hô lên là có thích khách.
Bọn họ không thể ngủ thêm một lúc nữa à?
Cố Thanh Hy ném cho Diệp Phong một bộ quần áo rộng, dẫn hai người họ chạy về phía con đường bí mật: “Hai người đi theo ta”.
“Chủ tử, cửa của Ma tộc ở kia mới đúng”.
“Ta dẫn các ngươi rời đi bằng con đường bí mật”.
Con đường bí mật?
Sao chủ tử lại biết sâu trong Ma tộc có con đường bí mật.
Phù Quang nghi ngờ.
Diệp Phong cũng nghi ngờ.
Ma chủ nở một nụ cười như ma quỷ, đợi sau khi Cố Thanh Hy rời đi, hắn ta sẽ bắt đầu xử lý những kỳ chủ kia.
Thời gian một nén hương trôi qua, Cố Thanh Hy dẫn hai người Phù Quang chạy mấy vòng.
Ma chủ khó hiểu hỏi: “Huyết Sát, nàng chạy mấy vòng như thế, có phải còn muốn lấy thứ gì của Ma tộc không?”
“Chủ tử… con đường bí mật là pháp trận tuyệt thế do ngài bố trí tỉ mỉ, có lẽ… Cố tiểu thư bị lạc rồi”.
“Bị lạc? Không có khả năng đó, trình độ trận pháp của tiểu tỷ tỷ rất cao, bản toạ đoán là nàng đang tìm bản toạ, không uổng công bản toạ thích nàng như thế”.
Huyết Sát lau mồ hôi lạnh, không dám đáp lời.
Cố Thanh Hy lại vòng trở lại.
Nàng xoa huyệt thái dương đau đớn, nói một câu: “Chúng ta rơi vào trong trận pháp rồi, còn là một trận pháp rất lợi hại”.
“Chủ tử, người có cách phá trận không?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trận pháp phức tạp như thế, không mất ba năm năm e rằng không thể giải được.
“Nếu không thể thoát khỏi bằng con đường bí mật, vậy để thuộc hạ bảo vệ người, chúng ta xông ra từ cửa chính”.
“Ta nhớ con đường bí mật có rất nhiều lối vào, đi, đi thêm một lát, nếu thật sự không tìm thấy thì hẵn xông ra từ cửa chính”.
“Được”.
Ma chủ bị vả mặt.
Huyết Sát càng cúi thấp đầu hơn, chỉ muốn cho mình hoàn toàn biến mất.
Hắn ta cho rằng chủ tử sẽ tức giận, nhưng bên tai chỉ có giọng nói hờ hững của chủ tử.
“Đúng, đi con đường này là đúng rồi, khi nãy bản toạ đã đợi nàng trên con đường này mà”.
Huyết Sát: “Ặc…”
“Huyết Sát, chúng ta cũng đi xem sao”.
“Vâng”.
Huyết Sát đi sau Ma chủ, theo đuôi mấy người nhóm Cố Thanh Hy.
Nhưng mấy người nhóm Cố Thanh Hy lại cứ vòng tới vòng lui, tựa như đi vòng tròn trong mê cung khổng lồ, dù trên đường đi nàng cũng có đánh dấu, nhưng vẫn đi ngược về, nếu không nhờ bọn họ giúp đỡ, e rằng mấy người nhóm Cố Thanh Hy đã gặp phải thủ vệ từ lâu rồi.
Hắn ta thận trọng nhắc nhở: “Chủ tử, trình độ trận pháp của người trong thiên hạ không ai có thể sánh bằng, kể cả Dạ Mặc Uyên, môn chủ Tu La Môn và tộc chủ Thiên Phần Tộc cũng không theo kịp. Ngài có cần… giảm đi một phần lực lượng của trận pháp, để trận pháp đơn giản hơn không”.
Trong con ngươi như yêu tinh của Ma chủ lộ vẻ không vui.
“Những người đó có thể sánh bằng tiểu tỷ tỷ sao?”
Huyết Sát lại lau mồ hôi, đáp lời: “Vâng vâng vâng…”
Cứ đi vòng vòng như thế.
Mấy người nhóm Cố Thanh Hy sốt ruột.
Huyết Sát càng sốt ruột hơn.
Nhưng chủ tử của hắn ta lại không hề nôn nóng chút nào, còn nói một câu khiến hắn ta cạn lời.
“Tiểu tỷ tỷ đang làm quen địa hình, để sau này tiện đến hành cung tìm bản toạ”.
Làm quen địa hình?
Đi vòng vòng tới lui cũng có thể gọi là làm quen địa hình à?
“Mẹ nó…”
Cố Thanh Hy không nhịn được mắng: “Tên chết tiệt nào bố trí trận pháp vậy, sao mà đi tới đi lui vẫn còn ở nơi này thế”.
“Chủ tử, hay là… chúng ta đi cửa chính đi, thuộc hạ lo càng kéo dài thời gian càng khó xông ra ngoài”.
“Đã chậm trễ nhiều thời gian như thế rồi, bọn họ muốn phái thêm người cũng đã phái từ lâu, huống hồ nếu đi ra từ cửa chính thì chỉ có thể bị đuổi giết mà thôi”.
“Vậy… có phải chủ tử nhớ nhầm rồi không, có lẽ nơi này hoàn toàn không có con đường bí mật nào cả”.
Cố Thanh Hy muốn vỗ vào trán hắn ta một cái.
Không có con đường bí mật thì nàng vào đây bằng cách nào?
“Nếu để ta biết tên khốn kiếp nào bố trí trận pháp, ta sẽ phun ... lên mặt hắn ta”.
Diệp Phong và Phù Quang không dám nói gì.
Quen biết Cố Thanh Hy lâu như thế, đây là lần đầu tiên thấy nàng phải chịu thua.
Cũng không biết rốt cuộc người bố trí trận pháp này là ai, sao lại có thể khiến nàng không thể phá trận.
Trái tim của Huyết Sát như nhảy lên tới cổ họng.
Nữ nhân này đúng là to gan, không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử.
Hắn ta lặng lẽ cách xa Ma chủ hai bước, đợi Ma chủ nổi giận giết chết Cố Thanh Hy.
Nhưng…
Ma chủ chỉ hỏi: “Cớt là gì?”
“Cái này…”
Huyết Sát nghẹn họng.
Hắn ta làm sao mà nói ra lời được.
Dù hắn ta có mười nghìn cái gan chó cũng không dám nói.
“Thuộc hạ… Thuộc hạ cũng không rõ”.
“Bản toạ biết là ý gì rồi. Nàng là đang ngoài miệng thì mắng nhưng lại thầm khen ngợi trình độ trận pháp của bản toạ”.
Ặc…
Chủ tử lại giả ngu rồi.
“Hiếm khi gặp được một người tán thưởng bản toạ như thế, bản toạ ít nhiều gì cũng phải nể mặt, tránh việc nàng sẽ tự ti”.
Ma chủ vung tay, uy lực của trận pháp lập tức giảm xuống.
Uy lực giảm rồi, Cố Thanh Hy mới tìm thấy lối vào của con đường bí mật.
Nhưng lối vào đó không phải chỗ vừa chia tay Ma chủ khi nãy.
Nàng hơi nghi ngờ.
Trận pháp này kỳ lạ thế?
Khi nãy còn phòng ngự nghiêm ngặt, không thể phá trận, bây giờ đột nhiên phá được rồi?
Là có người giúp nàng phá một nửa trận pháp ư?
Trong Ma tộc còn ai có thể phá trận giúp nàng?
Chương 161: Tá túc tại chùa Bạch Vân
Chẳng lẽ là A Mạc?
“Chủ tử, chúng ta đã tìm thấy lối vào của con đường bí mật rồi, tại sao không đi vào? Chẳng lẽ còn muốn tìm cái gì sao?”, Phù Quang hỏi với vẻ khó hiểu.
Cách đó không xa, Ma chủ nở nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn lên, tham lam ngửi hương hoa trong tay, thốt lên một câu.
“Ngu ngốc, đương nhiên là nàng đang tìm bản toạ rồi, không tìm thấy bản toạ, sao nàng có thể đi được”.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng tanh, không một bóng người, nhưng phía xa đang có ánh lửa phập phùng, cũng không biết có bao nhiêu kỳ thủ đang tìm kiếm bọn họ.
Nàng nhìn con đường bí mật, sau đó lại nhìn về ánh lửa phía xa, cắn răng nói: “Đi thôi”.
A Mạc đi dạo núi Lạc Hồn như trong vườn nhà mình, có lẽ không đợi được nàng sẽ tự rời đi.
Hơn nữa hắn ta biết nhiều con đường bí mật như thế, thân phận còn thần bí khó đoán, có lẽ không ngu ngốc như Diệp Phong, sẽ bị người của Ma tộc bắt lại.
Nói đi là đi, Cố Thanh Hy đi vào trước, Diệp Phong theo sau, Phù Quang đi cuối, cứ thế biến mất ở sâu trong con đường bí mật.
Huyết Sát che trán.
Chủ tử lại bị mất mặt một lần nữa.
Có lẽ lần này chủ tử không còn lý do để biện minh cho nàng nữa rồi.
Chủ tử của hắn ta không tức giận thì thôi, một khi tức giận chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Bị mất mặt như thế, hắn ta không biết chủ tử sẽ nổi trận lôi đình hay không.
Đôi đồng tử mang màu sắc kỳ lạ của Ma chủ không còn vẻ lười nhác như trước nữa, hắn ta đang nhìn chằm chằm lối vào con đường bí mật.
Trên người Ma chủ tản ra khí thế mạnh mẽ, khiến Huyết Sát không nhịn được ngã nhào xuống đất.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên trán Huyết Sát, hắn ta chợt có cảm giác sợ hãi như đất trời đảo lộn.
Chủ tử…
Tức giận rồi.
Một lúc lâu sau đó.
Vào lúc Huyết Sát sắp không chịu đựng được nữa, khí thế vô hình đó mới dần biến mất.
Ma chủ lười nhác nói.
“Bản toạ biết tỷ tỷ cho rằng bản toạ đang đợi nàng ở bên ngoài, cho nên mới ra khỏi con đường bí mật trước, cũng phải, dù sao cũng đã lâu như thế rồi, Huyết Sát”.
“Có… Có thuộc hạ”.
“Nghĩ cách truyền lời của bản toạ cho nàng, nói với tiểu tỷ tỷ là mấy ngày nữa bản toạ sẽ đi tìm nàng, để nàng đỡ phải lo”.
“Vâng”.
Huyết Sát rất muốn nói là nữ nhân kia hoàn toàn không lo lắng cho chủ tử.
Nếu lo lắng, sao nàng có thể rời đi một cách dứt khoát như thế được?
Con đường bí mật đều khác nhau, sao nàng có thể ngu ngốc đến mức cho rằng chủ tử đang đợi nàng ở một đầu khác của con đường chứ.
Mấy người nhóm Cố Thanh Hy đi ra con đường bí mật, an toàn rời khỏi hành cung của Ma tộc, đi thẳng đến trấn Thanh Hồng.
Lối ra của con đường bí mật có một tờ giấy, trên giấy viết mấy chữ, ý là hắn ta có chuyện, mấy ngày nữa lại đến tìm tiểu tỷ tỷ.
“Tiểu tỷ tỷ? A Mạc?”
Khó hiểu.
Không phải là hai con đường khác nhau ư?
Sao nơi này lại có tờ giấy A Mạc để lại?
Chẳng lẽ hai con đường thông với nhau?
Cố Thanh Hy cảm thấy rất có khả năng này.
Từ khi vào núi Lạc Hồn, mọi chuyện đều vô cùng kỳ lạ, cũng có thể là từ khi quen biết Tư Mạc Phi mới trở nên kỳ lạ.
Rốt cuộc người đó có thân phận gì?
Có lẽ lúc vào Ma tộc, hắn ta vẫn luôn giúp đỡ nàng.
“Chủ tử, phía trước có một ngôi chùa Bạch Vân, khói hương nghi ngút, hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi?”
Nàng không cần nghỉ ngơi.
Trạng thái của Phù Quang cũng rất tốt.
Chỉ có Diệp Phong, từ sau khi rời khỏi núi Lạc Hồn vẫn không nói tiếng nào, trông cũng vô cùng mệt mỏi.
Cố Thanh Hy gật đầu: “Vậy thì đến chùa Bạch Vân nghỉ ngơi đi”.
Cố Thanh Hy cũng không biết phải an ủi Diệp Phong thế nào.
Chuyện này chỉ có thể để hắn ta tự nghĩ thông suốt thôi.
Cũng không phải nàng cố ý nhìn thấy cảnh đó, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù Diệp Phong không nói câu nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn xem nàng là bạn.
Vì xem là bạn nên càng không muốn để nàng nhìn thấy tình cảnh xấu hổ nhất của hắn ta.
“Ngươi khoẻ chứ? Nếu không khoẻ, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây đã”.
“Vẫn ổn, đi thôi, đừng để truy binh đuổi theo”.
Diệp Phong dẫn đầu đi về phía trước, nét mặt lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc.
Phù Quang giải thích: “Hôm đó sau khi lạc mất chủ tử, chúng ta gặp phải mấy kỳ chủ của Ma tộc, chúng ta số ít không đánh lại số đông, Diệp Phong đi lại khó khăn nên bị bắt, thuộc hạ không tìm thấy chủ tử, bèn một mình lẻn vào Ma tộc cứu Diệp Phong, không ngờ lại gặp chủ tử ở đó, chuyện phía sau, chủ tử cũng biết rồi”.
“Ừm, đi thôi”.
Chùa Bạch Vân là ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng, liên tục có người tới cúng viếng, khắp nơi trong chùa đều có tiểu hoà thượng.
Cố Thanh Hy chắp hai tay, cung kính nói: “Tiểu sư phụ, nghe nói chùa Bạch Vân rất linh thiêng, chúng ta từ nơi xa đến đây dâng hương cúng bái, trên đường đi có hơi mệt, có thể sắp xếp mấy gian phòng cho chúng ta ở không, sau khi tắm rửa ăn uống xong, chúng ta sẽ đến trước mặt Phật tổ dâng hương, đây là một ít tiền hương hoả của chúng ta, xin tiểu sư phụ đừng chê”.
Nàng vừa đến đã cho một trăm lượng bạc, còn nói chuyện thành khẩn như thế, tiểu hoà thượng lập tức đồng ý, sắp xếp ba phòng khách, sau đó đưa một vài món chay đến cho bọn họ.
Trong phòng khách, Cố Thanh Hy vươn vai, lười biếng nói: “Hình như truy binh của Ma tộc không đuổi theo nữa, hai người cũng mệt rồi, tối nay ngủ cho ngon đi, Phù Quang, ta ra lệnh cho ngươi tối nay không cần bảo vệ ta, ngủ trong phòng, có nghe thấy không”.
“Vâng…”
Phù Quang cười ngọt ngào, chủ tử tốt với hắn ta quá.