• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 162-165

Chương 162: Tìm con mười tám năm

Buổi tối, Diệp Phong tắm tận mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy người mình rất bẩn.

Cả đêm hắn ta lăn lộn không thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt là nhìn thấy những hình ảnh bị Lan kỳ chủ làm nhục.

Những ký ức đó quá sâu sắc, dù hắn ta muốn quên cũng không thể quên được.

Hắn ta đứng lên, đi đến bảo điện Đại Hùng.

Hắn ta định đi bái lạy Phật tổ, để Phật tổ phù hộ phụ mẫu của hắn ta, phù hộ bà và mấy người nhóm Cố Thanh Hy bình an, vui vẻ.

Nhưng khi đi tới bên ngoài bảo điện Đại Hùng, một nữ tử trung niên vô tình đụng phải hắn, khiến hương cúng rơi khắp nơi.

“Xin lỗi, ta đi vội quá, tiểu công tử có sao không?”

Diệp Phong khẽ mỉm cười, cúi người nhặt hương và giấy tiền giúp bà ấy: “Không sao, bây giờ đã là giờ Tý rồi, đêm khuya đường tối, nếu phu nhân muốn thắp hương thì tốt nhất nên đến vào ban ngày”.

“Cảm ơn tiểu công tử đã nhắc nhở”.

Bà ấy trông tao nhã và sang trọng, dù ăn mặc giản dị, nhưng trên người vẫn lộ ra khí chất cao quý, chỉ cần nhìn đã biết bà ấy không giàu cũng quý.

Bên cạnh nữ tử trung niên còn có một tiểu nha hoàn.

Tiểu nha hoàn vừa vội vã nhặt đồ vừa khuyên nhủ.

“Phu nhân, người xem vị công tử này cũng bảo người ngày mai hãy đến rồi, đêm khuya người còn chạy đến đây dâng hương, nếu xảy ra chuyện gì, nô tỳ làm sao ăn nói với Hoàng… lão gia đây’.

“Không phải vì ta không ngủ được hay sao? Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên đến chùa Bạch Vân, nơi này rất an toàn, ngươi không cần lo lắng cho ta, cảm ơn tiểu công tử”.

Diệp Phong cười nhạt trả hương lại cho bà ấy, còn mình đi vào bảo điện Đại Hùng, thắp một nén hương, dập đầu ba cái.

“Phu nhân, tiểu thiếu gia đã mất tích mười tám năm rồi, người hàng năm đến đây dâng hương cầu Phật, nếu Phật tổ hiển linh, thì người đã tìm thấy tiểu thiếu gia từ lâu”.

Nghe thấy lời của nha hoàn, Diệp Phong nhìn sang.

Vị phu nhân kia và con trai ruột thịt chia lìa mười tám năm, hắn ta cũng thất lạc với phụ mẫu mười tám năm, có khi nào bà ấy là mẹ hắn ta không?

Nhưng phu nhân kia cử chỉ tao nhã, nói chuyện lịch sự, dù khá lớn tuổi, nhưng lại chăm sóc rất tốt, vừa nhìn đã biết không phải người nghèo khổ.

Một quý phu nhân như thế, sao có thể là mẫu thân của hắn ta được.

Diệp Phong cười khẽ.

Hắn ta muốn tìm thấy phụ mẫu đến phát điên rồi.

Hoàng hậu Sở Quốc cay cay khoé mắt, trong mắt loé lên vẻ đau buồn: “Năm đó, Lân Nhi của ta bị người bắt cóc ở trấn Thanh Hồng, Quốc Sư từng nói muốn tìm Lân Nhi về thì phải đến chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc, Quốc Sư tinh thông ngũ hành bát quái, hiểu rõ quá khứ tương lai, chắc chắn ông ta sẽ không lừa ta”.

“Nhưng người hàng năm đến đây dâng hương, mấy năm trước còn mỗi ngày tụng kinh cầu phúc ở chùa Bạch Vân, không phải đến bây giờ vẫn không tìm thấy tiểu thiếu gia sao”.

Nghĩ đến chuyện trước đây, hốc mắt Hạnh Nhi ửng đỏ.

Từ sau khi tiểu thiếu gia bị bắt cóc, Hoàng Hậu nương nương ngày ngày nhớ nhung, đêm đêm không thể chợp mắt, mười năm trước còn ngày ngày tụng kinh ở chùa Bạch Vân chỉ để gia tăng phúc đức cho tiểu thiếu gia, ngóng trông mẫu tử có thể sớm ngày đoàn viên.

Sau đó Hoàng Thượng thấy nương nương ngày càng gầy gò mới bắt nương nương về nước, nhưng nương nương vẫn kiên trì hàng năm đến nơi này dâng hương, hơn nữa còn ở lại hẳn một tháng, vì chờ đợi tiểu thiếu gia, Hoàng Thượng Hoàng Hậu gần như dốc hết mọi khả năng. Hai người họ thân phận cao quý, nhưng vì có thể tìm thấy tiểu thiếu gia mà ăn chay mười tám năm, chưa từng ăn mặn, nhưng vẫn không thể đổi lấy một chút từ bi của Phật tổ.

Hoàng hậu Sở Quốc vừa dâng hương vừa nói: “Có lẽ Lân Nhi sắp xuất hiện rồi”.

Lần nào bà ấy cũng an ủi mình như thế.

Nhưng bà ấy không biết còn có thể an ủi mình bao lâu nữa.

Mấy năm nay bà ấy nhớ con thành bệnh, sức khoẻ ngày một yếu đi, nếu Lân Nhi còn không xuất hiện, bà ấy cũng sợ mình không kiên trì được nữa.

“Phu nhân…”

Hạnh Nhi rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mắng.

“Đều tại đám cường đạo kia, nếu không vì bọn họ cướp bóc, tiểu thiếu gia cũng sẽ không bị bắt đi”.

Hoàng hậu Sở Quốc sắc mặt buồn bã, đôi tay đang thắp hương khẽ run.

Những hình ảnh trước đây lại hiện lên trong đầu bà ấy.

Bà ấy là nữ nhi của một Tiểu Lại ở Dạ Quốc, Hoàng đế Sở Quốc cải trang vi hành, hai người họ vừa gặp đã yêu, sau đó Hoàng đế Sở Quốc bất chấp tất cả, bỏ qua sự bàn tán của mọi người, cưới bà ấy về làm Hoàng Hậu.

Lúc đó, chuyện này đã làm chấn động cả thiên hạ.

Sau đó, phụ mẫu bà ấy bệnh nặng, trước khi chết chỉ muốn gặp mặt bà ấy một lần, bà ấy không quan tâm mình đang mang thai tám tháng, cố chấp trở về Dạ Quốc thăm hai người.

Đường xá xa xôi, lúc vừa đến trấn Thanh Hồng thì nhận được tin phụ mẫu đã mất.

Bà ấy vì quá đau buồn nên sinh non, lại bị cường đạo cướp bóc, không ít thị vệ đi cùng đều bị giết chết.

Trong lúc hỗn loạn, hài nhi đáng thương của bà ấy cũng bị người ta bắt đi mất.

Do bà ấy…

Đều do bà ấy.

Nếu không vì bà ấy cố chấp muốn về Dạ Quốc, con của bà ấy cũng sẽ không bị người ta bắt cóc.

Sau đó điều tra thì những cường đạo kia đều bị người khác xúi giục, nhưng đến tận bây giờ vẫn không tìm ra thủ phạm đứng sau.

Nghĩ đến việc con mình không rõ sống chết, cũng có thể bị ức hiếp, Hoàng hậu Sở Quốc lòng đau như cắt.

“Xin lỗi, là Hạnh Nhi nói sai rồi. Phu nhân, người thành kính như thế, chắc chắn Phật tổ sẽ phù hộ người tìm thấy tiểu thiếu gia”.

“Ừm”.

Nghe thấy lời của bọn họ, Diệp Phong chợt thấy hoang mang một cách khó hiểu.

Hắn ta thở dài, bước chậm ra ngoài.
Chương 163: Hoàng tử Sở Quốc

Ngay khi Diệp Phong đi đến lối ra bảo điện Đại Hùng, cuộc đối thoại của Hạnh Nhi và hoàng hậu Sở quốc đã khiến cả người hắn ta bất giác run lên, đồng tử co lại, bước chân có cảm giác như nặng ngàn cân, mãi vẫn không bước ra ngoài được.

“Phu nhân, tiểu thiếu gia đã mất tích nhiều năm rồi, dù lúc này ngài ấy có đứng trước mặt người thì e là người cũng không thể nào nhận ra được, việc này nên làm sao?”

“Năm đó tuy rằng ta hôn mê vì khó sinh, thế nhưng trước khi thiếp đi, ta đã nhìn thấy trên bả vai phía bên trái của hắn có một đóa mai vừa chớm nở, lúc đó ta còn nghĩ một đứa bé trai sao lại có một cái bớt hình hoa mai trên vai được?”

Mai… bớt hoa mai?

Hô hấp của Diệp Phong bỗng nhanh hơn.

Gần như hắn ta phải dùng hết sức mới khiến bản thân đứng vững phía sau cánh cửa.

Cơ thể lạnh như băng dán sát ván cửa, cứ như nếu không có cánh cửa này thì hắn ta không thể nào đứng được.

Vai trái của hắn ta…

Cũng có một cái bớt hình hoa mai, và còn là nụ mai vừa chớm nở.

Bà từng nói từ khi chào đời, hắn… đã có…

“Chỉ dựa vào một cái bớt hình hoa mai là có thể nhận ra thiếu gia ư? Lỡ đâu có người bày trò thì sao?”

“Không thể nào, đóa hoa mai kia không giống với những bông hoa mai khác, so với hoa mai bình thường thì nó thiếu đi một cánh, ngoại trừ ta và bà đỡ, không ai biết chuyện này”.

“Vậy thì cứ dứt khoát để hoàng… à không, để lão gia cho người tìm kiếm tất cả những người có bớt hoa mai trong thiên hạ là được”.

“Không được, lỡ như để kẻ có mục đích biết được, sợ là sẽ gây bất lợi cho Lâm nhi”.

“Phu nhân, nếu không tìm như vậy thì… thì… làm sao biết ai mới là tiểu thiếu gia. Bớt hoa mai nổi lên trên vai, chúng ta không thể lột quần áo của người khác mỗi khi gặp được”.

“Ngoại trừ cái bớt kia, ta còn tự tay thắt một cái nơ bướm đeo cho nó. Đó là một bộ nơ, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó là tín vật đính ước của ta với lão gia. Ta từng nghĩ sẽ đem cái nơ còn lại đưa cho thê tử tương lai của hắn”.

Nói xong, hoàng hậu Sở Quốc lấy từ trong ngực áo ra một cái nơ bướm.

Nơ bướm được thắt rất đẹp, tuy nhiên, không biết có phải vì được đem ra mân mê một khoảng thời gian dài hay không, mà nó đã sớm bị vuốt thẳng rồi, có thể thấy được chủ nhân xem nó là bảo bối.

Xuyên qua khe cửa, khi nhìn thấy cái nơ con bướm kia, Diệp Phong cảm thấy cực kỳ chua xót.

Dường như hắn ta có thể cảm giác được nổi đau đớn vì mất con của vị phu nhân này.

Hắn ta không có nơ bướm, chỉ có một cái bớt hoa mai, và cũng không biết trước đó trên người mình có đeo một cái nơ bướm hay không.

Bà chưa từng nói đến việc đó, các cô chú cũng chưa từng nhắc đến.

Nhưng hắn ta có thể xác định… người phụ nữ trước mắt rất có thể là mẹ ruột của mình.

Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, hắn ta vẫn luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, hôm nay, người đang đứng trước mắt, Diệp Phong thật sự không cách nào kiềm chế nỗi sự phấn khích trong lòng.

Hắn ta vừa mừng lại vừa lo, đủ loại cảm xúc đan vào nhau, cuối cùng tụ lại thành một dòng nước mắt, tí tách rơi xuống.

“Phu nhân, đại phu nói người nhớ con thành bệnh, nếu không điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt, e là… Hạnh Nhi cầu xin phu nhân, xin người đừng tự trách nữa, tiểu thiếu gia bị người ta cướp đi, sao có thể trách phu nhân được, đáng trách chính là lũ… giặc cướp độc ác kia”.

“Ngươi không hiểu đâu…”

“Phu nhân… nếu người cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn chưa tìm được tiểu thiếu gia thì sức khỏe của người đã không chịu được nữa”.

Hoàng hậu Sở Quốc quỳ xuống, dập đầu ba cái với thái độ thành khẩn, cầu xin: “Phật tổ trên cao, xin người phù hộ cho con ta được bình an khỏe mạnh, chỉ cần nó có thể bình an, chỉ cần ta có thể tìm được con, ta bằng lòng giảm thọ hai mươi năm. Quãng đời sau này, ta nguyện tụng kinh niệm phận, làm bạn cạnh đèn trời, cầu xin Phật tổ hiển linh”.

“Phu nhân, người lương thiện như vậy, Phật tổ chắc chắn sẽ phù hộ ngài và cũng sẽ phù hộ tiểu thiếu gia được bình an”.

“Chỉ hy vọng là thế!”

“Nhất định là như vậy, tiểu thiếu gia vốn là hoàng tử, còn là hoàng tử duy nhất của Sở Quốc ta, ông trời sao có thể không phù hộ đứa con rồng này được chứ?”

Trong lòng Diệp Phong có một âm thanh đang reo hò, cổ vũ hắn ta mau đến làm quen với họ.

Tuy hắn ta rất sợ, nhưng vẫn muốn đến chào hỏi.

Thế nhưng câu nói của Hạnh Nhi đã khiến bước chân hắn ta khựng lại, không cách nào bước ra ngoài được.

Hoàng tử…

Hoàng tử Sở Quốc?

Bà ấy là… hoàng hậu Sở Quốc ư?

Hoàng hậu Sở Quốc quát to: “Coi chừng tai vách mạch rừng”.

“Nương nương, người suy nghĩ nhiều rồi, ở đây nào có ai. Mỗi năm chúng ta đều đến chùa Bạch Vân thắp hương, chưa từng gặp phải kẻ xấu, nơi đây được quản lý khá tốt”.

“Dù là thế cũng không được nói lung tung!”

“Dạ dạ, là nô tì nói sai, tuy nhiên, hoàng thượng không màng đến hậu cung 3000 giai lệ, ngoại trừ người, ngài ấy chưa từng sủng hạnh bất kỳ phi tần nào khác. Người cùng hoàng thượng chỉ có một vị hoàng tử, thế nên thân phận của ngài ấy rất cao quý, ông trời không phù hộ ngài ấy thì phù hộ ai?”

“Ta chỉ cần nó bình an khỏe mạnh, như vậy là đủ. Còn việc nó có phải hoàng tử cao quý của Sở Quốc hay không thì không hề quan trọng”, sau khi cắm nhang vào lư hương, hoàng hậu Sở Quốc thở dài.

Diệp Phong tựa người ở cửa, hai hàng nước mắt trải dài trên khóe mắt.

Sắc mặt hắn ta bỗng nhiên tái đi.

Hoàng tử… cao quý nhường nào… còn hắn ta…

Hắn ta chỉ là một món đồ chơi của Lan kỳ chủ mà thôi.

Quá khứ của hắn ta đầy rẫy bóng tối và dơ bẩn, thật sự không xứng.

Nếu hắn ta bước đến chào hỏi bà ấy, vậy thì cả đời này bọn họ đều dính bẩn, và sẽ trở thành trò cười cho thiên họa.

Hoàng tử của Sở Quốc lại là một tên…

A… cỡ nào châm chọc?

Xuyên qua khe cửa, Diệp Phong lưu luyến nhìn hoàng hậu Sở Quốc, mãi vẫn không dời tầm mắt được.

Nước mắt vòng quanh hốc mắt, trong lòng hắn ta đau đớn đến mức không cách nào thở nổi.
Chương 164: Vay bạc

Có trời mới biết hắn ta khao khác được bước đến, nói cho bà ấy biết mình chính là đứa bé bị thất lạc kia cỡ nào.

Diệp Phong sợ nếu mình còn nán lại đây thì sẽ không kiềm chế nổi, thế nên hắn ta vội vã rời khỏi bảo điện Đại Hùng, loạng choạng chạy về phòng mình.

Trong bảo điện Đại Hùng, bỗng nhiên hoàng hậu Sở Quốc quay đầu nhìn về phía Diệp Phong vừa rời đi, trái tim bà ấy bất giác đập nhanh hơn.

Hạnh Nhi tỏ vẻ nghi ngờ: “Phu nhân, người sao vậy?”

“Không có gì, à… chợt nhớ tới, vị tiểu công tử vừa nãy trông rất quen”.

“A… người nói làm nô tì cũng sực nhớ, hắn ta và người có vài phần tương tự đấy, cũng có nét giống hoàng thượng nữa”.

Cả người hoàng hậu Sở Quốc bỗng run lên: “Ngươi nói… thật ư?”

“Vâng… tuy nhiên… trên đời này có rất nhiều người lớn lên giống nhau, có lẽ… đó chỉ là trùng hợp mà thôi”, Hạnh Nhi định nói gì đó nhưng cố dằn lại.

Mấy năm gần đây, mỗi khi nhìn thấy người có vẻ ngoài tương tự mình, nương nương đều tưởng rằng đó là tiểu hoàng tử. Thế nhưng nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng, cứ như ngã từ thiên đường xuống địa ngục vậy.

Nàng ta sợ nương nương lại thất vọng thêm lần nữa, cho nên không dám nói nhiều.

Hoàng hậu Sở Quốc cũng cười tự giễu.

Sao trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Bà ta lại bắt đầu phát bệnh rồi, cứ hễ thấy ai có vẻ ngoài hơi giống một chút, thì đều cho rằng đó là Lâm nhi của bà ta.

Trong phòng khách.

Diệp Phong cuộn người trong chăn, cơ thể hắn ta run bần bật, tay bụm lấy miệng, chỉ sợ mình sẽ khóc nấc lên.

Cố Thanh Hy ở ngay bên cạnh hắn ta, nghe thấy tiếng động, nàng cảm thấy khó hiểu, bèn ra khỏi phòng, định sang gõ cửa hỏi thăm.

Xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn thấy Diệp Phong đột nhiên vén chăn lên, ngồi tựa vào thành giường, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau lăn xuống, vai hắn ta run run, hai tay bụm chặt miệng mình, mãi cho đến khi tay bị cắn chảy máu.

Nhưng hắn ta vẫn không hề phát giác mà chỉ cố dùng sức bụm chặt.

Dáng vẻ vừa bất lực lại vừa đáng thương như vậy khiến người ta đau lòng không thôi, cứ như hắn ta là đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nay về sau, trong thế giới của hắn ta không còn ánh sáng, chỉ có một tấm thân đơn độc tự liếm vết thương để an ủi chính mình.

Cố Thanh Hy nhướng mày, nàng chợt nhớ đến chuyện Hữu hộ pháp của Ma tộc đã làm nhục hắn ta và cho rằng Diệp Phong đau lòng vì chuyện này.

Nàng duỗi tay ra rồi lại thu về, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm giác khó chịu này khiến niềm vui khi có được cỏ Địa Ngục của nàng hoàn toàn tan biến.

Cố Thanh Hy nắm chặt cỏ Địa Ngục, một chút tâm trạng muốn khôi phục dung mạo cũng không có, bèn dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian, rồi một mình chạy đến đình nghỉ mát trong chùa, ngồi ngẩn người.

Phù Quang bất giác xuất hiện bên cạnh nàng, nhỏ giọng an ủi: “Chủ tử, công tử Diệp Phong là người lương thiện, ông trời sẽ không bạc đãi hắn”.

Cố Thanh Hy nhếch mép cười khẩy.

Mệnh ta do ta không do trời.

Nàng cũng không tin vào ông trời gì đó.

Nếu ông trời có mắt thì đã sớm khiến những kẻ khi dễ hắn ta xuống địa ngục rồi, còn có thể mặc sức nhảy nhót như vậy à?

“Phù Quang, giúp ta một việc được không?”

“Xin chủ tử cứ căn dặn, thuộc hạ dù xông vào khói lửa cũng không chối từ”.

“Giúp ta điều tra thân thế của Diệp Phong, ta muốn biết cha mẹ ruột của hắn là ai?”, có lẽ chỉ khi tìm được cha mẹ ruột thì mới có thể an ủi trái tim đầy vết thương của hắn ta.

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ tra ra thân thế của Diệp công tử, chủ tử cứ chờ tin tốt của ta”.

“Được!”

Sau thời gian uống cạn mấy chén trà, cửa phòng Diệp Phong bỗng mở ra.

Cố Thanh Hy liếc mắt ra hiệu cho Phù Quang, ý bảo hắn ta mau theo nàng rời đi, tránh đụng phải Diệp Phong, khiến lòng tự trọng của hắn ta lại bị tổn thương. Dù sao thì khóc đến nỗi mắt sưng lên như vậy, bọn họ có muốn ngó lơ cũng ngó lơ không được.

Thế nhưng…

Diệp Phong lại gọi bọn họ lại.

Cố Thanh Hy cười gượng: “Việc này… đêm nay trăng rất đẹp, ngươi cũng không ngủ được à?”

Diệp Phong che mặt nhưng vẫn không cách nào giấu được đôi mắt sưng đỏ và đầy tơ máu.

Do khóc nên giọng của hắn ta có hơi khàn. Hắn ta thản nhiên nói: “Có thể cho ta mượn ít bạc được không?”

“Sao… sao hả…?”, Cố Thanh Hy sửng sốt.

“Có thể cho ta mượn một ít bạc được không, ta sẽ sớm trả lại cho cô”.

“Được… được chứ… ngươi muốn mượn bao nhiêu?”

“Khoảng… hai mươi lượng”.

Cố Thanh Hy lấy ra hai trăm lượng bạc từ nhẫn không gian và đưa cho hắn ta, nhưng Diệp Phong chỉ lấy đúng hai mươi lượng, nói cám ơn rồi quay người đi khỏi.

Suýt nữa thì Cố Thanh Hy đã cắn trúng đầu lưỡi mình, nàng lúng ta lúng túng nhìn Phù Quang và hỏi: “Ta không nghe lầm đó chứ? Diệp Phong vừa vay tiền ta?”

“Chủ tử, người không nghe lầm đâu, công tử Diệp Phong thật sự đã mượn của người hai mươi lượng bạc”.

“Hắn vay tiền ta làm gì?”

“Thuộc hạ cũng không biết!”

“Đừng nói là mua thuốc tự tử nha!”

Cố Thanh Hy giật mình, liền đuổi theo: “Diệp Phong à, không biết ngươi cần hai mươi lượng bạc để làm gì?”

“Đi mua một ít thức ăn!”

Mua thức ăn? Làm một bữa thật ngon miệng để chiêu đãi bản thân, sau đó bỏ độc trong thức ăn để tự tử?

“Vậy… ngươi muốn ăn gì? Để ta bảo hòa thượng trong chùa làm cho ngươi. Trời còn chưa sáng, giờ chưa có ai bán thức ăn đâu”.

“Lâu rồi không nấu nướng, muốn tự mình nấu một bữa, thuận tiện làm ít cơm chay cho khách hành hương và các sư phụ trong chùa”.

Tên này…

Đừng nói hắn muốn chôn cả ngôi chùa này cùng mình nha.

Phi…

Nàng đang nghĩ cái quái gì vậy?

Diệp Phong lương thiện như vậy mà, hắn ta thà rằng nhận hết uất ức về mình, chứ không oán hận người khác. Một người như thế sao có thể làm ra chuyện vậy được?

“Suốt mấy ngày mấy đêm, ngươi chưa từng nghỉ ngơi tốt, khẩu vị của mỗi một người trong chùa lại không giống nhau, dù ngươi làm thì cũng chưa chắc hợp khẩu vị bọn họ. Theo ta thấy, hay là bỏ chuyện làm cơm chay qua một bên đi nhé. Ngươi đang bị thương, hiện tại việc dưỡng thương mới là quan trọng nhất”.

Diệp Phong nhíu mày, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt khó hiểu.

Chẳng lẽ nàng sợ hắn ta vay tiền không trả?

“Tối đa là một tháng, trong vòng một tháng, ta sẽ trả bạc lại cho cô”.

Mãi một lúc lâu sau, Cố Thanh Hy mới kịp phản ứng: “Không phải ta sợ ngươi không trả, ta chỉ là… Ta sợ ngươi nán lại đây quá lâu, bà của ngươi sẽ lo đấy!”
Chương 165: Nấu cơm chay

“Không sao, từ nơi này đến thôn Tiểu Hà cũng mất một khoảng thời gian, không bằng ở lại đây thêm hai ngày đi”.

Ặc…

Không phải Diệp Phong muốn trở về lắm sao?

Sao bây giờ lại không về nữa?

Chắc chắn là có gì mờ ám.

Hơn nữa còn rất mờ ám.

“Ngươi đừng có nghĩ quẩn đó nhé…”, Cố Thanh Hy dò xét.

Diệp Phong ngây người, sau đó hiểu nàng lo lắng cho mình, hắn ta khó có khi nở nụ cười nhẹ.

“Yên tâm, ta không yếu ớt thế đâu, huống hồ… ta còn có người nhà cần phải chăm sóc mà”, ngoài bà còn có phụ mẫu của hắn ta nữa, mấy người họ đều cần hắn ta chăm sóc.

Dù hắn ta không thể nhận lại phụ mẫu, nhưng hắn sẽ lặng lẽ cầu phúc cho họ.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm: “Sao không nói sớm. Ngươi muốn mua thức ăn gì, có cần ta giúp không”.

“Không cần, một mình ta là đủ, ta cũng quen rồi”.

“Được, cần ta giúp gì thì cứ nói nhé”.

“Ừm”.

Bóng lưng gầy gò của Diệp Phong biến mất trong chùa, Cố Thanh Hy sờ cằm mình, lẩm bẩm: “Tiểu Phù Quang, ngươi có cảm thấy Diệp Phong có gì đó sai sai không?”

“Có sao? Thuộc hạ cảm thấy rất bình thường mà”.

Cố Thanh Hy cũng không thể nói ra là có chỗ nào không bình thường, nhưng cứ cảm giác… sai sai ở đâu đó.

Ví dụ như, hắn ta luôn quan tâm bà mình nhất.

Sau khi đi ra khỏi núi Vọng Hồn, hắn ta lòng như lửa đốt muốn trở về tìm bà, bây giờ có thể trở về thì hắn ta lại muốn ở lại chùa Bạch Vân.

Chùa Bạch Vân có gì đáng để hắn ta ở lại ư?

Cố Thanh Hy ngáp một tiếng, trở về phòng tiếp tục ngủ.

Mới chớp mắt không bao lâu đã được tiểu hoà thượng gọi dậy dùng bữa.

Cố Thanh Hy vác đôi mắt thâm quầng ngồi dậy.

Từ khi xuyên không đến thế giới này, ban đêm nàng chưa từng được ngủ ngon.

Dù hôm nay chỉ ngủ hơn một canh giờ, đáng lẽ nàng nên thoả mãn rồi.

Nhưng thế này còn không bằng không ngủ.

Cảm giác khó ngủ này quá khó chịu.

Trên đường đi, hoà thượng của chùa Bạch Vân và hương khách đều đang bàn tán là cơm chay hôm nay rất ngon.

Phù Quang đi theo sau Cố Thanh Hy giải thích: “Diệp Phong công tử nấu rất nhiều món ăn ngon cho tăng nhân và hương khách trong chùa, hắn rất có tài nấu nướng, mọi người đều đang khen hắn”.

Cố Thanh Hy ồ một tiếng, không biết Diệp Phong bị trúng gió gì nữa.

Phù Quang lại nói với vẻ thần bí: “Chủ tử, Diệp Phong còn đặc biệt nấu mấy món ngon, mùi rất thơm, chắc là nấu cho chủ tử, cảm ơn chủ tử đã cứu hắn”.

“Thật sao?”

“Sao thuộc hạ dám lừa chủ tử chứ”.

“Diệp Phong vẫn là tốt nhất, biết nhớ ơn báo đáp, không uổng công ta trăm cay nghìn đắng đến Ma tộc cứu hắn, đi, chúng ta đến phòng ăn đợi hắn đưa thức ăn đến, lát nữa chúng ta phải làm ra vẻ ngạc nhiên đấy”.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy đi tới phòng ăn, quả nhiên Diệp Phong còn đang bận rộn.

Cố Thanh Hy nhìn từ phía xa, bữa cơm có ba mặn một canh, đều là món chay, đứng cách rất gia vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngon miệng.

Nàng ho khẽ một tiếng tỏ vẻ mình đã đến, không cần để cơm vào trong giỏ.

Diệp Phong nghe thấy tiếng của bọn họ thì chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng, nghe nói từ sáng sớm ngươi đã thức dậy nấu cơm rồi”.

“Đúng thế”.

“Đã nấu mấy món ngon gì thế”.

“Mấy món cơm chay thôi”.

Giọng điệu lạnh nhạt vậy?

Thôi, hắn ta vốn lạnh nhạt như thế mà, sao có thể nói chuyện dễ nghe được.

“Ba món ăn này của ngươi trông rất đẹp”.

Diệp Phong khẽ mỉm cười, hắn ta ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

“Đẹp thật à?”

“Đương nhiên, nhìn đã thấy muốn ăn rồi, chỉ muốn được ăn thêm hai bát cơm”.

Diệp Phong lại sắp xếp một lúc, khiến nó càng ngay ngắn hơn, hơi nhếch môi: “Ta cũng cảm thấy đẹp”.

“Thật ra ngươi không cần làm thế, ta rất dễ nuôi, chỉ cần xào chút thức ăn là được rồi, ngươi…”

Cố Thanh Hy còn chưa nói hết câu, Diệp Phong chợt nhìn lên bầu trời, đậy giỏ thức ăn lại, cất lời: “Mặt trời đã mọc, sắp không kịp rồi, phiền cô nhường đường một chút”.

“Hả…”

Cố Thanh Hy ngây người.

Mấy món ăn này không phải nấu cho nàng à?

Chẳng lẽ là xấu hổ muốn đưa đến phòng nàng?

Trong lúc nàng đang nghi ngờ, Diệp Phong lại quay về, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống, hỏi: “Cố cô nương, sắc mặt của ta có quá khó coi không?”

“Không… Không có”, chỉ là mắt hơi sưng to thôi.

“Cảm ơn”.

Diệp Phong nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời khỏi phòng ăn, để lại Cố Thanh Hy và Phù Quang trố mắt nhìn nhau.

Đây là tình huống gì vậy?

Chẳng lẽ Diệp Phong không thấy chủ tử đang ở đây?

Cố Thanh Hy ho khẽ: “Diệp Phong dễ ngại ngùng, chúng ta phải hiểu. Đi thôi, trở về phòng ăn cơm chay Diệp Phong nấu”.

“Vâng”.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng ăn, nhưng bọn họ phát hiện, Diệp Phong không phải đi tới phòng khách của bọn họ mà lại rẽ sang một phòng khách khác.

Hơn nữa…

Hai người còn thấy Diệp Phong đi qua đi lại trước phòng khách kia, nét mặt căng thẳng, dường như muốn đưa cơm, lại không dám đi vào.

Cuối cùng hắn ta đưa giỏ thức ăn cho một tiểu hoà thượng đi ngang qua.

“Sư phụ, phiền sư phụ giúp ta đưa thức ăn cho phu nhân bên trong được không?”

“Thí chủ là người nấu cơm chay sáng nay à?”

“Phải…”

Diệp Phong đỏ mắt, hơi sốt ruột, cũng hơi lúng túng giải tích.

“Nghe nói phu nhân kia quanh năm hành thiện tích đức, còn góp cho chùa Bạch Vân không ít tiền nhang đèn, ta… ta thấy rất cảm động, cho nên nấu cho bà ấy một ít cơm chay, coi như là chút tấm lòng”.

Tiểu hoà thượng hiểu ra.

Y cười nói: “Thí chủ có lòng rồi, nhưng sinh hoạt của vị phu nhân kia có người chuyên phụ trách, bình thường cũng không ăn cơm chay ở chỗ chúng ta, đều là người của bà ấy tự nấu, e rằng không thể đưa cơm chay này cho bà ấy được”.

Vẻ căng thẳng của Diệp Phong thoáng chốc trở thành chán nản.

Hắn ta quên mất chuyện này, người ta là Hoàng Hậu, sao có thể tuỳ tiện ăn đồ ăn hắn ta nấu.

“Cảm ơn sư phụ”, hắn ta nhận lại cơm chay, lưu luyến nhìn gian phòng khách ở cách đó không xa, ủ rũ rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom