• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

  • Chương 166-169

Chương 166: Cùng ăn đi

Tiểu hoà thượng nhắc nhở: “Thí chủ, mặc dù không biết vị phu nhân kia có thân phận gì, nhưng nghe nói thân phận của bà ấy rất cao quý, bên cạnh còn có rất nhiều ám vệ bảo vệ bà ấy. Nếu không có việc gì thì thí chủ cố gắng đừng đến gần nơi này, kẻo bị tưởng là thích khách”.

“Cảm ơn tiểu sư phụ”.

“A Di Đà Phật, tiểu tăng xin cáo lui”

Cố Thanh Hy càng nghi ngờ hơn.

Đáng ngờ hơn là một nữ nhân trung niên mở cửa bước ra, theo sau bà ấy là một tiểu nha hoàn. Vừa nhìn thấy Diệp Phong, nữ nhân trung niên lộ ra vẻ vui mừng.

“Tiểu công tử, sao lại là ngươi?”

Diệp Phong giật mình.

Hắn ta muốn ngoảnh đầu nhưng người lại cứng đờ, nhịp tim nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Hoàng hậu Sở Quốc đi tới trước mặt Diệp Phong, nở nụ cười hiền từ trên khoé môi.

“Tiểu công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi đang...”

“À... Ta có nấu vài món, ban đầu định đưa cho bằng hữu của ta ăn, nhưng nàng ấy không thích ăn cơm chay lắm nên...”

Cố Thanh Hy tức hộc máu.

Diệp Phong học nói dối từ khi nào vậy?

Nàng bảo không ăn khi nào?

Rõ ràng nàng rất muốn ăn biết không hả?

Mà kĩ thuật nói dối của Diệp Phong quá tệ, hắn ta còn không dám ngẩng đầu nhìn nữ nhân trung niên kia, nhìn là biết đang nói dối.

Hoàng hậu Sở Quốc cười bảo: “Bằng hữu của ngươi thật may mắn”.

“Phu nhân đã ăn chưa ạ? Nếu chưa ăn thì ta xin tặng những món này cho phu nhân”.

Không đợi Hoàng hậu Sở Quốc lên tiếng, Hạnh Nhi đã cảnh giác từ chối: “Đồ ăn sáng của phu nhân nhà ta đã được chuẩn bị xong, không làm phiền công tử, công tử cứ giữ đồ ăn của mình lại ăn đi”.

Một câu nói đã đánh tan sự mong đợi của Diệp Phong, hắn ta cười gượng, nói “Xin lỗi” sau đó cầm hộp cơm rời đi.

Không biết có phải vì bóng lưng của hắn ta quá cô đơn và lạnh lẽo hay không, hoặc vì trông hắn ta có vẻ quen mắt, Hoàng hậu Sở Quốc không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Đợi đã”.

Hoàng hậu Sở Quốc nhanh chóng bước lại gần, cười nhẹ: “Đồ ăn công tử nấu thơm quá, ta đã đói đến mức bụng cồn cào rồi, nếu công tử không ngại thì ta xin nhận phần cơm này”.

“Phu nhân”, Hạnh Nhi kinh ngạc.

Trừ đồ ăn do họ tự nấu, phu nhân chưa bao giờ ăn đồ ăn ở ngoài, tại sao hôm nay bà ấy lại ăn đồ ăn do một người xa lạ nấu?

Nàng ta nhỏ giọng: “Phu nhân, thân phận của thiếu niên này không rõ ràng, nếu hôm qua vô tình gặp chúng ta là trùng hợp thì sao hôm nay có thể gặp lại, còn đưa đồ ăn cho người? Nô tì nghĩ hắn ta đang cố ý tiếp cận người, người không nên ăn cơm của hắn ta”.

“Ta cảm thấy hắn ta rất tốt, không giống người xấu”.

“Biết người biết mặt không biết lòng, dù hắn ta là người xấu cũng sẽ không thể hiện trên mặt. Phu nhân...”

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi”.

Hạnh Nhi còn muốn nói tiếp, Hoàng hậu Sở Quốc lạnh lùng liếc nhìn ý bảo nàng ta im miệng.

Hạnh Nhi vừa sốt ruột vừa lo lắng.

Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ nghiêm khắc với nàng ta như thế, không ngờ lần này người ấy lại nổi giận vì một thiếu niên xa lạ, chuyện này...

Hoàng hậu Sở Quốc xin lỗi: “Nha hoàn không hiểu chuyện, mong công tử đừng để ý”.

“Không đâu ạ, trung thành bảo vệ chủ nhân là điều tốt mà”.

“Trời vừa sáng, chắc công tử cũng chưa dùng cơm đâu nhỉ, hay là chúng ta cùng ăn đi. Hạnh Nhi, đi lấy thêm một bộ bát đũa lại đây”.

“Vâng...”, Hạnh Nhi không cam lòng rời đi, chỉ một lát sau đã mang bát đũa tới.

Hộp cơm mở ra, bên trong có tổng cộng ba món rau và một món cháo.

Một món nấm xào chay, nấm có nhiều màu sắc và được xếp thành hình ngôi nhà nấm.

Một món canh ngó sen được làm từ ngó sen, đậu Hà Lan, cà rốt, nấm mèo và những nguyên liệu khác.

Một món đậu phụ thập cẩm, sở dĩ được gọi là đậu phụ thập cẩm vì nó bao gồm đậu phụ nhồi, đậu phụ rán kết hợp với ớt xanh và ớt đỏ đan xen nhau tạo thành một bức tranh rất đẹp.

Trong ba món ăn này, bất kể là món nào cũng đủ sắc, đủ vị, từ cách sắp xếp món ăn là biết hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Hạnh Nhi sững người, không ngờ đồ ăn chay lại có thể thơm và đẹp mắt như vậy, trông ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với ngự trù trong cung.

Nhưng ba món chay này lại là những món chay mà nương nương ghét ăn nhất.

Nàng ta đã theo nương nương nhiều năm, chưa bao giờ thấy ngự trù nấu những món này cho nương nương.

Hoàng Thượng cũng ra lệnh trong cung không được nấu những món ăn này, bởi vì nương nương sợ mùi đó.

Khi nhìn thấy ba món ăn này, Hoàng hậu Sở Quốc ngẩn ra.

Bà không quen thiếu niên này, nhưng hắn ta không chỉ mang lại cho bà một cảm giác rất quen thuộc.

Hơn nữa...

Lúc mang thai bà rất thích ăn ba món này. Mỗi lần ăn ba món này, bà có thể cảm nhận được đứa con trong bụng mình rất vui vẻ.

Sau đó...

Kể từ khi con mình bị cướp, bà sợ thấy cảnh đau lòng nên không tiếp tục ăn ba món này nữa.

Nghĩ đến đứa con mất tích của mình, mắt Hoàng hậu Sở Quốc đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống.

Tay Diệp Phong khẽ run, hắn ta hỏi: “Là do đồ ăn ta nấu không ngon sao ạ?”

“Đương nhiên, phu nhân nhà ta sợ nhất là cái mùi này, ngươi mau lấy đồ ăn của mình về ăn đi”, Hạnh Nhi thừa cơ hội lên tiếng.

“Hạnh Nhi”.

Hoàng hậu Sở Quốc quát, giọng nói nghiêm khắc hơn vừa rồi rất nhiều, làm Hạnh Nhi sợ tới mức suýt quỳ xuống.

Bà ấy nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau nước mắt trên khoé mắt, cười đáp: “Công tử đừng nghe nàng ta nói lung tung, ta thích ăn ba món này lắm”.
Chương 167: Cùng dùng điểm tâm

Bà ấy cầm lấy chiếc đũa, gắp củ sen rồi cắn nhẹ một miếng. Củ sen vừa giòn lại vừa ngon, vào miệng ngọt thanh, đúng là hương vị trong trí nhớ của bà ấy.

“Ngon thật, đã lâu rồi ta chưa được ăn món ngon như vậy!”

“Phu nhân thích thì ăn nhiều một chút, người cứ yên tâm, đây đều là món chay, không có bỏ thịt”.

“Công tử cũng không thích ăn mặn à?”

“Vâng”, một phần là vì hắn ta không đành lòng khi nhìn thấy những động vật kia bị giết hại một cách tàn nhẫn, mặt khác, hắn ta muốn tích đức cho cha mẹ, cho nên từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng ăn thịt, ngoại trừ…

Ngoại trừ lúc bị Lan kỳ chủ ép phải ăn.

Những món ăn này rất hợp khẩu vị của hoàng hậu Sở Quốc, nên bà ấy đã ăn rất nhiều.

Diệp Phong cười nói: “Ta còn nấu một ít cháo, phu nhân có muốn nếm thử không? Rất ấm bụng đấy!”

“Vậy à?”

Hoàng hậu Sở Quốc cầm thìa múc một ít, trong cháo có thêm vào đậu gà, hạt ý dĩ, đậu đỏ,… không biết đã làm như thế nào mà hương vị rất ngon ngọt, không ngấy, vừa vào miệng lập tức tan. Thật sự rất ngon!

“Công tử còn nhỏ tuổi mà tài nấu ăn thật đáng kinh ngạc, sau này ai gả cho ngươi thì đúng là có phúc”.

Nụ cười trên môi Diệp Phong cứng lại.

Hắn ta dơ bẩn như vậy thì sao dám hi vọng lấy vợ sinh con.

Trước kia, hắn ta học nấu ăn cũng chỉ vì muốn ít bị đánh hơn mà thôi.

Diệp Phong gắp một miếng đậu hủ, định đặt vào chén hoàng hậu, nhưng mãi vẫn không có can đảm, đến cuối cùng, hắn đành bỏ vào chén mình.

Có thể dùng điểm tâm với mẹ ruột của mình đã là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi, hắn ta rất thỏa mãn.

Trong chén bỗng dưng có thêm một cây nấm, kế đó, giọng nói dịu dàng của hoàng hậu Sở Quốc vang lên bên tai hắn ta.

“Trông ngươi hơi gầy, nên ăn nhiều một chút!”

Ngoại trừ cây nấm kia, hoàng hậu Sở Quốc còn múc cho hắn một chén cháo.

Bà ấy mỉm cười hòa ái, không hề có một chút thái độ cao quý của bậc mẫu nghi thiên hạ, trái lại, trông như một người mẹ hiền: “Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon!”

“Cảm ơn”, Diệp Phong nghẹn ngào.

Hắn ta cúi đầu, không dám nhìn hoàng hậu Sở Quốc, e ngại bà ấy sẽ thấy điều khác thường của mình.

Trước đó, hắn ta vẫn luôn dùng tay áo để che đi vết thương trên mu bàn tay mà mình đã cắn hôm qua, lúc này, bởi vì sự dịu dàng của hoàng hậu Sở Quốc mà hắn bất giác quên mất việc này, để lộ vết thương trên hai mu bàn tay.

Trên mu bàn tay là vết răng cắn, dù không còn chảy máu nhưng nhìn thấy vẫn phải giật mình.

Vừa thấy, hoàng hậu Sở Quốc cũng phát hoảng.

“Tay ngươi sao thế?”

Diệp Phong vội giấu tay mình đi, ánh mắt lộ vẻ né tránh: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cẩn thận cắn trúng, hai ngày nữa sẽ khỏi”.

“Bị thương nghiêm trọng như vậy thì sao là nhỏ được. Hạnh Nhi, mau lấy hòm thuốc đến đây”.

“Vâng”.

“Đứa nhỏ này, ngươi đã lớn như vậy mà còn không biết tự chăm sóc bản thân, lỡ như miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”

Bà ấy cầm lấy tay Diệp Phong, cẩn thận giúp hắn ta xử lý vết thương, rồi lại bôi thuốc. Trong lúc đó, hoàng hậu Sở Quốc không khỏi lộ vẻ đau lòng.

Vốn dĩ Diệp Phong muốn từ chối, nhưng hắn ta sợ bà ấy tổn thương nên chỉ có thể để mặc bà ấy.

Ngoại trừ Cố Thanh Hy, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được người băng bó cho mình xem mình như trân bảo, sợ không cẩn thận sẽ làm mình đau.

Cảm giác được che chở như thế này khiến hắn ta luyến tiếc.

“Là ai cắn ngươi?”

“Không… không có!”

“Đứa nhỏ ngốc, dù tâm trạng có tệ cỡ nào thì cũng không được cắn tay mình”.

“Được…”, Diệp Phong há miệng, khẽ đáp.

“Được rồi, mấy ngày này đừng để đụng nước, có lẽ vài hôm nữa sẽ khỏi thôi!”

Diệp Phong nhìn đôi tay bị băng bó thành một khối, bất giác, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Hắn ta rất muốn nói, so với những gì mà trước kia hắn ta phải chịu thì một chút vết thương này không đáng để quan tâm.

Nhưng hắn ta không dám nói ra miệng, nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Hoàng hậu Sở Quốc đóng hòm thuốc lại, một góc của hòm thuốc vô tình móc vào tay áo Diệp Phong, khiến cả cánh tay với những vết thương chằng chịt lộ ra ngoài.

Trên cánh tay kia có dấu nung, có vết roi, có vết bỏng, vết thương từ kiếm, từ gậy gộc… tất cả đan xen vào nhau, thậm chí có không ít nơi đã mất đi vài miếng thịt, gần như không một chỗ nào là lành lặn.

Hoàng hậu Sở Quốc và Hạnh Nhi không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt bọn họ lập tức tái đi.

Diệp Phong hốt hoảng kéo tay áo xuống, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước.

Hắn ta không biết hoàng hậu Sở Quốc có thấy vết thương trên cánh tay mình hay không, chỉ có thể sốt ruột giải thích: “Ta da dày thịt béo, những… vết thương này…”

Hạnh Nhi hoảng sợ cắt ngang: “Trời ạ, rốt cuộc ngươi là ai, sao trên đời lại có người bị thương nhiều như vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Phong, hoàng hậu Sở Quốc cố sức điều chỉnh tâm trạng của mình, tỏ vẻ hời hợt cho qua, hòng giữ lại một chút thể diện cho Diệp Phong.

“Trên người tiểu công tử quả thật có rất nhiều dấu răng, sau này dù có tức giận hơn nữa thì cũng đừng có tự cắn mình, ngươi lảm nhảm gì vậy, còn không mau lui xuống”.

“Phu nhân, hắn không chỉ có dấu răng, hắn… hắn…”

“Nha đầu kia, ngươi càng ngày càng vô lễ, chủ nhân nói chuyện, sao ngươi lại xen vào? Còn không mau lui xuống, sau này ngươi không cần hầu hạ ta nữa!”

Tim Hạnh Nhi bất giác run lên.

Hôm nay, nương nương đã nổi giận với nàng ta mấy lần rồi.

Nếu lại không lui xuống, lỡ như sau này nương nương không cần nàng ta nữa thì phải làm sao?

Hạnh Nhi không dám chậm trễ, vội bái một cái rồi nghiêm mặt lui xuống, đứng ở xa chờ căn dặn.

“Hạnh Nhi bị ta chiều hư rồi, gần đây luôn nói chuyện không suy nghĩ, đợi ngày khác ta sẽ dạy bảo thêm”.

“Không sao!”

Diệp Phong cũng không xác định được hoàng hậu Sở Quốc có thấy được vết thương của hắn ta.

“Mau ăn đi”, hoàng hậu Sở Quốc lại gắp một củ sen cho hắn ta.

“Cảm ơn phu nhân!”
Chương 168: Chuyện cũ của hoàng hậu Sở Quốc

Hai người ba món, chẳng mấy chốc đã ăn hết.

Đây là bữa ăn mà hoàng hậu Sở Quốc cảm thấy ngon nhất trong suốt mấy năm qua, cũng là lần bà ấy ăn nhiều nhất. Người hầu thu dọn bát đũa không khỏi kinh ngạc.

Hoàng hậu Sở Quốc cười nói: “Tiểu công tử nấu ăn thật sự rất ngon!”

“Nếu phu nhân thích thì mỗi ngày ta đều có thể nấu cho phu nhân ăn”.

Nói xong, hắn ta liền cảm thấy hối hận.

Mình có thân phận gì chứ, sao có tư cách nấu ăn cho bà ấy mỗi ngày.

Người ta ăn lần đầu sẽ cảm thấy mới lạ, ăn đến lần thứ hai có lẽ đã ngán rồi.

Không ngờ hoàng hậu Sở Quốc lại mỉm cười đáp: “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn món ăn do tiểu công tử nấu thì ta đây có phúc”.

Hoàng hậu Sở Quốc ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp Phong, càng nhìn, bà ấy càng cảm thấy quen mắt, thật sự rất giống phu quân của mình khi còn trẻ.

Nhất là đôi mắt kia, có điều ánh mắt của phu quân bà ấy tràn đầy sự hứng khởi và tinh thần phấn đấu.

Còn thanh niên trước mặt thì già nua, nặng nề, trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô độc, còn có một chút gì đó tự ti.

Không biết đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì, sao trên người lại có nhiều vết thương như thế? Mà hắn ta cũng… sống rất cẩn trọng.

“Không biết tiểu công tử tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tại hạ là Diệp Phong, năm nay… năm nay mười chín”, vốn dĩ hắn ta định nói là mười tám nhưng sợ bà ấy nghi ngờ nên đã báo thêm một tuổi.

Hoàng hậu Sở Quốc có hơi thất vọng, lẩm bẩm: “Mười chín tuổi ư…”

Con của bà ấy mới mười tám, tuổi không giống.

“Vậy trong nhà ngươi còn ai không?”

“Ta là cô nhi, từ nhỏ đã không có cha mẹ”.

Nghe thấy hai chữ “cô nhi”, không hiểu sao trong lòng hoàng hậu Sở Quốc lại thấp thỏm không yên.

“Đứa nhỏ đáng thương, vậy ngươi lớn lên như thế nào?”

“Mệnh ta tốt, gặp phải rất nhiều người có lòng tốt, là do bọn họ nuôi ta lớn. Ta còn có một người bà, tuy hai mắt bà đã mù nhưng bà đối xử với ta như con ruột vậy”.

Diệp Phong nhoẻn miệng cười, trong nụ cười ẩn chứa một chút tang thương, khiến người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.

Hoàng hậu Sở Quốc không hoàn toàn tin vào cái gọi là “mệnh tốt”.

Nếu như mệnh tốt thì sao hắn ta lại bị thương nghiêm trong như vậy, trên cánh tay có vết thương mới và cả vết thương cũ, cũng không biết những vết thương cũ kia đã bao nhiêu năm rồi.

Đứa nhỏ này…

Có lẽ từ nhỏ đến lớn đã phải chịu nhiều đau khổ.

“Ta cũng có một đứa con, đáng tiếc đã bị cướp đi từ khi sinh ra, ta… ta còn chưa kịp ôm nó một lần, nếu nó còn sống, có lẽ cũng chạc tuổi ngươi”, hoàng hậu Sở Quốc nhẹ nhàng lau nước mắt.

Ở nơi mà hoàng hậu Sở Quốc không nhìn thấy, Diệp Phong siết chặt nắm đấm, hắn ta cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng răng vẫn nhịn không được cắn chặt.

“Vì sao… sao lại bị cướp?”

“Không biết!”

Đây là nỗi đau cả đời của bà ấy.

Bà ấy cũng không biết đám người kia cướp con mình là vì hoàng quyền hay chỉ để trả thù.

Nếu như là trả thù thì cũng đã mười tám năm rồi, đã đủ rồi!

Còn nếu vì hoàng quyền, nếu kẻ đó có khả năng gánh vác Sở Quốc, chỉ cần hắn ta trả lại con cho bà ấy, bọn họ nhất định sẽ thoái vị.

Nhưng ông trời lại…

Suốt mười tám năm qua, kẻ cướp đi Lâm Nhi của bà ấy gần như bốc hơi, chớ đừng nói chi đặt ra bất kỳ yêu cầu gì.

“Nếu con của người biết được tấm lòng của người, chắc chắn hắn sẽ rất vui!”

“Thật vậy sao?”

“Thật đấy, tuy không biết vì sao ta lại trở thành cô nhi, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng một điều, chắc chắn là cha mẹ ta có nguyên nhân gì đó, bất đắc dĩ mới phải bỏ ta lại. Có lẽ bọn họ vẫn luôn tìm kiếm ta!”

“Ngươi thật sự là một đứa trẻ ngoan, nếu ngươi là con ta thì tốt biết bao”.

Diệp Phong liền cúi đầu, không dám để bà ấy nhìn ra điều khác thường.

Có trời mới biết hắn ta mong nhớ bà ấy nhường nào.

Nhưng hắn ta không thể.

Hắn ta đã dơ bẩn, không xứng với đế hậu Sở Quốc cao quý, quân lâm thiên hạ.

“Ngươi biết không, trước khi nghe những lời của ngươi, ta luôn có suy nghĩ Lâm nhi của ta sẽ không tha thứ cho chúng ta. Chắc chắn hắn sẽ nghĩ chúng ta đã cố ý vứt bỏ hắn, không cần hắn… nhất quyết không nhìn mặt chúng ta!”

“Phu nhân quá long lắng, tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, trừ phi bất đắc dĩ, có ai tình nguyện vứt bỏ đứa con của mình đâu chứ. Chắc hẳn con của người sẽ hiểu cho người. Cũng có thể hắn vẫn luôn tìm kiếm và cầu phúc cho hai người”.

Cách đó không xa.

Khi thấy cảnh tượng này, Cố Thanh Hy suy tư.

Nàng sờ cằm theo thói quen.

Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?

Diệp Phong vốn là người lạnh nhạc, ít cười ít nói, không thích tiếp cận với người lạ, sao hắn ta lại đích thân nấu cơm cho bà ấy, còn chủ động trò chuyện nữa chứ?

Hẳn là…

Người phụ nữ này là mẹ ruột của Diệp Phong?

Càng nghĩ, Cố Thanh Hy càng cảm thấy có khả năng.

“Phù Quang, ngươi đi thăm dò xem người phụ nữ kia là ai?”

“Chủ tử, bà ấy là hoàng hậu Sở Quốc. Cả đời hoàng đế Sở Quốc chỉ kết hôn với một vị hoàng hậu, hơn nữa còn nặng tình với hoàng hậu của mình. Bọn họ có với nhau một đứa con, bất quá vừa sinh ra đã bị cướp đi, đến nay không rõ sống chết”.

“Sau khi hoàng tử Sở Quốc bị cướp đi, hoàng hậu từng một lần phát điên, nhưng đã được quốc sư cứu chữa, sau đó và ấy vẫn luôn ở lại chùa Bạch Vân tụng kinh niệm Phật, đến nay cũng đã mười năm. Bởi vì quá mức nhớ thương con, bà ấy đã vài lần hấp hối. Hoàng đế Sở Quốc không cách nào làm bạn bên cạnh bà ấy suốt được, nên đã mạnh mẽ đưa bà ấy quay lại Sở Quốc”.
Chương 169: Lan kỳ chủ đến

“Nhưng mỗi năm hoàng hậu Sở Quốc đều đến chùa Bạch Vân ở một tháng, còn vì sao lại chọn chùa Bạch Vân, thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ chỉ biết quần thần Sở Quốc luôn cố gắng khuyên hoàng đế Sở Quốc nạp thêm hậu phi, nhưng đều bị hoàng đế Sở Quốc từ chối”.

“Thâm tình thế sao? May mắn thế sao?”

Nếu Diệp Phong đúng là con trai của hoàng hậu Sở Quốc, vậy chẳng phải Diệp Phong sẽ là hoàng tử, lại còn là hoàng tử duy nhất của Sở Quốc, hoàng đế tương lai của Sở Quốc?

Không…

Không đúng.

Nếu hoàng hậu Sở Quốc là thân mẫu của Diệp Phong, Diệp Phong từ nhỏ đến lớn chịu nhiều tủi nhục như vậy, sao hắn ta dám nhận bà ta chứ.

Nếu hoàng hậu Sở Quốc là người bình thường, có lẽ Diệp Phong còn có thể nhận lại bà ta.

Nhưng hoàng hậu…

Thân phận này quá tôn quý, với tính cách của Diệp Phong luôn nghĩ cho người khác chắc chắn sẽ không làm vậy.

Cố Thanh Hy cũng hi vọng phụ mẫu thân sinh của hắn ta chỉ là người bình thường.

Trong đình Liên Hoa.

Hoàng hậu Sở Quốc và Diệp Phong trò chuyện vui vẻ.

Hoàng hậu Sở Quốc lệnh cho người mang một chiếc rương đến, hình như bà ta rất xem trọng chiếc rương, vuốt ve chiếc rương một hồi lâu mới chậm rãi mở ra.

Trong rương đựng nhiều bộ quần áo. Mỗi bộ quần áo đều được xếp gọn gàng, xuân hạ thu đông đều có.

Bà ta nói: “Mỗi năm ta đều tự tay làm tám bộ quần áo cho Lân Nhi của ta, xuân hạ thu đông mỗi mùa hai bộ, còn có cả giày. Tích lũy theo năm tháng thì xếp đầy rất nhiều rương, rương này là số quần áo được may trong hai năm gần đây, ngươi xem mặc có vừa người không, ta tặng cho ngươi vài bộ”.

Vành mắt Diệp Phong ướt nhòe.

Chưa nói số quần áo này chất vải thượng hạng, sờ vào rất mượt, chỉ riêng cách may đã vô cùng hoàn hảo.

Số quần áo này… đều là mẫu thân hắn ta tự tay làm cho hắn ta từng đường kim mũi chỉ…

Mỗi một đường kim mũi chỉ đều chứa đựng lòng nhớ thương con của bà.

Giây phút này, Diệp Phong rất muốn khóc lên thật to, nhưng hắn ta chỉ đành cố gắng kìm nén.

“Nó quý giá quá, ta không thể nhận được”.

“Có gì mà quý giá, cả đời này ta còn không biết có thể tìm lại Lân Nhi hay không. Số quần áo này để đấy cũng chỉ để không… Huống hồ, ta may thêm không phải được rồi sao?”

Hoàng hậu Sở Quốc lại chọn trong rương ra vài bộ quần áo màu xanh nhạt, cười nói: “Ta thấy bộ quần áo này có lẽ rất vừa với ngươi, ngươi thử xem?”

Diệp Phong không dám nhận.

Hoàng hậu Sở Quốc nhét quần áo vào tay hắn ta, có chút đau lòng nhìn áo quần rộng thùng thình của hắn ta: “Xem ngươi gầy như thế, quần áo sắp tuột cả ra rồi”.

Diệp Phong cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Đây không phải quần áo của hắn ta, quần áo của hắn ta bị hữu hộ pháp của Ma tộc xé rách rồi.

Đây chỉ là Cố Thanh Hy tìm đại một bộ tạm thời mặc vào người hắn ta mà thôi.

Rời khỏi Ma tộc, thứ nhất hắn ta bận rộn quá rồi quên mất.

Thứ hai cũng không có bạc để mua quần áo mới, thế nên vẫn luôn mặc trên người.

“Được”.

Hắn ta vuốt ve quần áo trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm hạnh phúc, quay người đang định đi vào phòng khách thay quần áo.

Bất ngờ trong không khí bỗng xuất hiện một luồng uy áp mạnh mẽ, uy áp này quen thuộc đến mức khiến toàn thân hắn ta run lên, trên mặt vốn nở nụ cười đã lâu không thấy bỗng chốc trở nên tái mét.

Lan kỳ chủ…

Là ông ta…

Ông ta đến rồi…

Uy áp rất mạnh, không chỉ Diệp Phong mà đám người Cố Thanh Hy, Phù Quang và hoàng hậu Sở Quốc cũng cảm nhận được.

Cố Thanh Hy tỏ vẻ nghiêm túc, đứng khá xa mà nàng vẫn cảm giác được một loại cảm giác của cái chết.

Phù Quang như gặp kẻ địch, cảnh giác theo dõi xung quanh.

Ám vệ xung quanh hoàng hậu Sở Quốc đồng loạt ra mặt, hầu như lập tức bảo vệ ở trước mặt hoàng hậu.

Nhưng những ám vệ đó có nhanh cũng không nhanh bằng Diệp Phong.

Diệp Phong chắn trước mặt bà ta, sốt sắng nói: “Người mau đi đi”.

“Đi… đi đâu…”

Lời nói bá đạo xen lẫn uy hiếp, dường như có người dám bước ra một bước thì sẽ là kết thúc cho sinh mạng kẻ đó.

Nghe giọng nói quen thuộc, thân thể Diệp Phong không khỏi run rẩy mạnh hơn.

Sự khác thường của hắn ta khiến hoàng hậu Sở Quốc nghi hoặc.

Diệp Phong đang sợ điều gì?

“Ầm…”

Người đàn ông từ trên cao đáp xuống trước mặt Diệp Phong, sức lực mạnh mẽ khiến mặt đất rung lên vài cái, viên gạch lại nứt ra từng tầng, có thể thấy nội lực ông ta mạnh đến thế nào.

“Tiểu Phong Nhi, ngươi cũng dễ tìm thật đấy”.

Người đến là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài lưng hùm vai gấu, dũng mãnh tráng kiện, đôi mắt sắc bén như ưng khiến người ta không rét mà run, thân người cao hơn đám Diệp Phong một cái đầu.

Sau lưng ông ta còn có bốn hộ vệ, đó là bốn kim cang hộ pháp của ông ta.

Ai nấy vóc dáng cao to, bắp thịt rắn chắc.

“Kỳ… kỳ chủ…”

Sắc mặt Diệp Phong tái mét, răng đánh lập cập thốt ra hai chữ.

Năm nay hắn ta mười tám tuổi, bắt đầu từ lúc năm tuổi đã bị gửi đến bên cạnh Lan kỳ chủ, chịu nhiều tủi nhục, kéo dài mười ba năm. Có thể nói đa số thời gian trong cuộc đời hắn ta đều sống dưới bóng ma của ông ta.

Nỗi sợ Lan kỳ chủ phát ra từ linh hồn của hắn ta.

Diệp Phong không khỏi muốn quỳ xuống theo phản xạ có điều kiện, nhưng hắn ta lại không muốn để hoàng hậu Sở Quốc biết hắn ta chỉ là một người hầu thấp hèn của một kẻ ai ai cũng ghét.

Băn khoăn và đấu tranh khiến Diệp Phong rối bời.

Hắn ta quỳ cũng không được, không quỳ cũng không xong, chỉ có thể đứng im tại đó, sợ hãi nhìn người đàn ông khiến hắn ta sợ đến tận xương cốt.

Hoàng hậu Sở Quốc đi vượt lên Diệp Phong, quan sát năm người không mời mà đến: “Các ngươi là ai? Tìm Diệp Phong làm gì?”

Đôi mắt sắc bén như mũi dao của Lan kỳ chủ nheo lại, lạnh lùng liếc qua hoàng hậu Sở Quốc, lời nói ra khiến người ta không hiểu rõ ẩn ý, nhưng lại khiến Diệp Phong như bị sét đánh.

“Hóa ra là hoàng hậu của Sở Quốc, thế nào, hoàng hậu Sở quốc còn muốn quản cả chuyện của Ma tộc bọn ta hay sao?”

Diệp Phong sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom