Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Người em yêu là Mạc Tử Quân
“Anh không say! Đình Hạ, những lời anh nói đều là thật lòng. Em còn nhớ những ngày tháng vui vẻ khi chúng ta ở bên nhau không? Về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại…”
“Không! Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Hiện tại người em yêu là Tử Quân, anh có hiểu không?”
Đình Hạ trả lời dứt khoát, ngay lúc này cũng chẳng quan tâm Thẩm Trì có còn tỉnh táo không nữa. Chuyện hai người yêu nhau đã là quá khứ rồi, mối tình đầu dù cho đẹp đẽ hay đau thương, thì đối với cô bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. Đứng trước Thẩm Trì của hiện tại, trái tim Đình Hạ tuyệt nhiên không chút rung động.
Người cô yêu là Mạc Tử Quân. Sáu năm trước đã bắt đầu yêu hắn, bây giờ vẫn vậy…
“Tử Quân, giúp em một tay đi.”
Đình Hạ quay sang bắt gặp hắn đang đứng một bên, vậy mà không chạy đến giúp cô thoát khỏi Thẩm Trì. Mà lúc nghe thấy giọng cô, Mạc Tử Quân mới khẽ giật mình bước tới.
“Buông cô ấy ra đi!”
Hắn sợ Đình Hạ bị đau, không dám mạnh tay đẩy Thẩm Trì mà khéo léo để anh ta buông cô ra. Thẩm Trì không còn điểm tựa liền ngã phịch xuống ghế sofa, đôi mắt trở nên đục ngầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đình Hạ là vợ của tôi, từ nay về sau anh đừng có ý định sai trái với cô ấy nữa.”
Mạc Tử Quân ôm lấy Đình Hạ, cô hơi nép vào ngực hắn, hơi thở dần ổn định trở lại. Thẩm Trì ngồi ở đó bật cười chua chát, men say trong người đưa đẩy cảm xúc thăng hoa, đau đớn càng thêm nhói lòng.
Suốt mấy ngày bị Đình Hạ né tránh, Thẩm Trì càng thêm u uất. Công việc gần đây không mấy thuận lợi, mỗi khi anh ta về đến nhà lại nghe mẹ của mình cằn nhằn vì chuyện yêu đương, Thẩm Trì nhớ đến cô, nghĩ về khoảng thời gian vui vẻ, đơn thuần thời còn là học sinh cấp ba, anh ta không chịu nổi, liền đi mượn rượu giải sầu.
Uống đến say khướt không biết trời đất gì, Thẩm Trì cũng không ngờ nhân viên trong quán lại gọi điện thoại cho Đình Hạ.
“Hai người ly hôn rồi, anh dựa vào cái gì mà cấm tôi qua lại với cô ấy?” Thẩm Trì bật người đứng dậy, gắt lên.
Mạc Tử Quân buông Đình Hạ ra, bước thêm một bước đến trước mặt anh ta. Hắn nắm lấy cổ áo Thẩm Trì, nhấn nhá từng chữ:
“Dựa vào việc người cô ấy yêu là tôi!”
Hắn hất mạnh tay, để Thẩm Trì lần nữa ngồi xuống ghế. Dù sao cũng chỉ là một kẻ say, Mạc Tử Quân không muốn đôi co làm gì. Hiện tại nên đưa anh ta trở về nhà mới là cách tốt nhất.
“Em biết địa chỉ nhà anh ta chứ?”
Đình Hạ khẽ gật đầu.
Mạc Tử Quân phẩy tay gọi nhân viên phục vụ để giúp hắn dìu Thẩm Trì ra ngoài. Hắn định gọi taxi đưa anh ta về nhà, vừa lúc điện thoại trên bàn đổ chuông.
Triệu Mễ gọi cho Thẩm Trì, Mạc Tử Quân nhìn sang người nhân viên, ý bảo anh nghe máy.
Người kia trình bày với cô ta một lúc, sau đó tắt máy, đặt điện thoại trở lại bàn.
“Cô ấy nhận là bạn gái của anh Thẩm, nói mười lăm phút nữa sẽ đến đây.”
Thẩm Trì nằm dài xuống sofa, thiu thiu ngủ. Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ ngồi sang bên ghế bên cạnh, chờ khi Triệu Mễ đến thì hai người sẽ về.
“Rõ ràng anh thấy Thẩm Trì ôm em, lại không đến đẩy anh ấy ra.” Cô ấm ức với hắn.
Mạc Tử Quân khẽ cười, đưa tay vòng sang eo Đình Hạ, kéo sát cô về phía mình. Ai mà ngờ cô lại để ý đến chuyện đó, vừa nãy, hắn chỉ muốn xem cô trả lời người đàn ông kia thế nào, nên mới đứng yên một chỗ.
“Đừng giận! Lần sau anh sẽ không để anh ta có cơ hội ôm em nữa.”
Cũng nhờ lần này, hắn mới biết rõ tâm tư của Đình Hạ. Nhìn thấy cô ở trước mặt Thẩm Trì nói yêu hắn, trong lòng Mạc Tử Quân hạnh phúc đến lạ.
Ngồi đợi thêm một lúc, Triệu Mễ đã đến. Cô ta hớt hải chạy vào, có lẽ là rất lo cho Thẩm Trì.
“Anh sao rồi? Sao lại uống say đến mức này?”
Cô ta dìu Thẩm Trì đứng dậy, nhân viên phục vụ liền giúp một tay. Lúc Triệu Mễ đi ngang qua Đình Hạ thì cô cố tình nắm lấy tay Mạc Tử Quân, tỏ rõ mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Cô làm như vậy là để tránh người phụ nữ kia hiểu lầm cô đang qua lại với Thẩm Trì. Bởi vì Đình Hạ biết rõ Triệu Mễ rất thân với Thẩm phu nhân, chỉ sợ cô ta quay về sẽ nói gì với bà ta rồi lại đem đến phiền phức cho cô nữa.
…
Hôm sau, Đình Hạ nhận được cuộc gọi điện thoại của Thẩm Trì. Ban đầu cô không nghe máy, nhưng đến đầu giờ chiều đã liên lạc lại với anh ta, hẹn gặp nhau ở văn phòng thiết kế.
Cô mang theo chiếc kẹp tóc lần trước Thẩm Trì tặng cùng với một số tiền nhét vào phong bì thư, đi đến chỗ hẹn.
“Đình Hạ, chuyện tối hôm qua…”
“Thôi, anh không cần nhắc lại nữa đâu.” Cô ngắt ngang lời anh ta nói.
Đình Hạ đến đây chỉ để nói rõ những điều trong lòng mình, cô đặt chiếc kẹp tóc và phong bì thư trên bàn, hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh.
“Thẩm Trì, em rất cảm kích vì những gì anh làm cho em! Cảm ơn anh đã chiếu cố, nâng đỡ cho em suốt thời gian qua. Nhưng mà hôm nay em phải nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ chín năm trước rồi. Hiện tại em cũng đã tìm được người đàn ông để ở bên cạnh cả đời… vì vậy, anh cũng đừng cố chấp thêm nữa.”
“Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè, em mong anh hiểu điều này!”
Thẩm Trì siết chặt hai bàn tay trên đùi, gương mặt lộ ra vẻ bi thương khó tả. Anh ta mấp máy môi, hỏi Đình Hạ:
“Rõ ràng Mạc Tử Quân cũng bỏ rơi em, vậy tại sao em lại dễ dàng quay lại với anh ta, còn không thể cho anh một cơ hội?”
Cô hơi cúi đầu, không biết nên giải thích cho Thẩm Trì thế nào. Tình yêu Đình Hạ dành cho Mạc Tử Quân đã vượt xa những gì cô nghĩ, nó không giống với mối tình bồng bột trong những năm tháng thanh xuân với Thẩm Trì, dễ đến cũng chóng đi.
Tình cảm Đình Hạ dành cho Mạc Tử Quân là khắc cốt ghi tâm, rời xa nhau không chỉ khóc lóc một hai trận liền có thể quên được, mà là có thể dùng cả tính mạng của mình để che chở cho đối phương.
Như cô đã từng làm…
“Cha mẹ anh ấy rất thương em! Và quan trọng hơn cả... người em yêu là Mạc Tử Quân!”
“Không! Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Hiện tại người em yêu là Tử Quân, anh có hiểu không?”
Đình Hạ trả lời dứt khoát, ngay lúc này cũng chẳng quan tâm Thẩm Trì có còn tỉnh táo không nữa. Chuyện hai người yêu nhau đã là quá khứ rồi, mối tình đầu dù cho đẹp đẽ hay đau thương, thì đối với cô bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. Đứng trước Thẩm Trì của hiện tại, trái tim Đình Hạ tuyệt nhiên không chút rung động.
Người cô yêu là Mạc Tử Quân. Sáu năm trước đã bắt đầu yêu hắn, bây giờ vẫn vậy…
“Tử Quân, giúp em một tay đi.”
Đình Hạ quay sang bắt gặp hắn đang đứng một bên, vậy mà không chạy đến giúp cô thoát khỏi Thẩm Trì. Mà lúc nghe thấy giọng cô, Mạc Tử Quân mới khẽ giật mình bước tới.
“Buông cô ấy ra đi!”
Hắn sợ Đình Hạ bị đau, không dám mạnh tay đẩy Thẩm Trì mà khéo léo để anh ta buông cô ra. Thẩm Trì không còn điểm tựa liền ngã phịch xuống ghế sofa, đôi mắt trở nên đục ngầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đình Hạ là vợ của tôi, từ nay về sau anh đừng có ý định sai trái với cô ấy nữa.”
Mạc Tử Quân ôm lấy Đình Hạ, cô hơi nép vào ngực hắn, hơi thở dần ổn định trở lại. Thẩm Trì ngồi ở đó bật cười chua chát, men say trong người đưa đẩy cảm xúc thăng hoa, đau đớn càng thêm nhói lòng.
Suốt mấy ngày bị Đình Hạ né tránh, Thẩm Trì càng thêm u uất. Công việc gần đây không mấy thuận lợi, mỗi khi anh ta về đến nhà lại nghe mẹ của mình cằn nhằn vì chuyện yêu đương, Thẩm Trì nhớ đến cô, nghĩ về khoảng thời gian vui vẻ, đơn thuần thời còn là học sinh cấp ba, anh ta không chịu nổi, liền đi mượn rượu giải sầu.
Uống đến say khướt không biết trời đất gì, Thẩm Trì cũng không ngờ nhân viên trong quán lại gọi điện thoại cho Đình Hạ.
“Hai người ly hôn rồi, anh dựa vào cái gì mà cấm tôi qua lại với cô ấy?” Thẩm Trì bật người đứng dậy, gắt lên.
Mạc Tử Quân buông Đình Hạ ra, bước thêm một bước đến trước mặt anh ta. Hắn nắm lấy cổ áo Thẩm Trì, nhấn nhá từng chữ:
“Dựa vào việc người cô ấy yêu là tôi!”
Hắn hất mạnh tay, để Thẩm Trì lần nữa ngồi xuống ghế. Dù sao cũng chỉ là một kẻ say, Mạc Tử Quân không muốn đôi co làm gì. Hiện tại nên đưa anh ta trở về nhà mới là cách tốt nhất.
“Em biết địa chỉ nhà anh ta chứ?”
Đình Hạ khẽ gật đầu.
Mạc Tử Quân phẩy tay gọi nhân viên phục vụ để giúp hắn dìu Thẩm Trì ra ngoài. Hắn định gọi taxi đưa anh ta về nhà, vừa lúc điện thoại trên bàn đổ chuông.
Triệu Mễ gọi cho Thẩm Trì, Mạc Tử Quân nhìn sang người nhân viên, ý bảo anh nghe máy.
Người kia trình bày với cô ta một lúc, sau đó tắt máy, đặt điện thoại trở lại bàn.
“Cô ấy nhận là bạn gái của anh Thẩm, nói mười lăm phút nữa sẽ đến đây.”
Thẩm Trì nằm dài xuống sofa, thiu thiu ngủ. Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ ngồi sang bên ghế bên cạnh, chờ khi Triệu Mễ đến thì hai người sẽ về.
“Rõ ràng anh thấy Thẩm Trì ôm em, lại không đến đẩy anh ấy ra.” Cô ấm ức với hắn.
Mạc Tử Quân khẽ cười, đưa tay vòng sang eo Đình Hạ, kéo sát cô về phía mình. Ai mà ngờ cô lại để ý đến chuyện đó, vừa nãy, hắn chỉ muốn xem cô trả lời người đàn ông kia thế nào, nên mới đứng yên một chỗ.
“Đừng giận! Lần sau anh sẽ không để anh ta có cơ hội ôm em nữa.”
Cũng nhờ lần này, hắn mới biết rõ tâm tư của Đình Hạ. Nhìn thấy cô ở trước mặt Thẩm Trì nói yêu hắn, trong lòng Mạc Tử Quân hạnh phúc đến lạ.
Ngồi đợi thêm một lúc, Triệu Mễ đã đến. Cô ta hớt hải chạy vào, có lẽ là rất lo cho Thẩm Trì.
“Anh sao rồi? Sao lại uống say đến mức này?”
Cô ta dìu Thẩm Trì đứng dậy, nhân viên phục vụ liền giúp một tay. Lúc Triệu Mễ đi ngang qua Đình Hạ thì cô cố tình nắm lấy tay Mạc Tử Quân, tỏ rõ mối quan hệ thân thiết giữa hai người.
Cô làm như vậy là để tránh người phụ nữ kia hiểu lầm cô đang qua lại với Thẩm Trì. Bởi vì Đình Hạ biết rõ Triệu Mễ rất thân với Thẩm phu nhân, chỉ sợ cô ta quay về sẽ nói gì với bà ta rồi lại đem đến phiền phức cho cô nữa.
…
Hôm sau, Đình Hạ nhận được cuộc gọi điện thoại của Thẩm Trì. Ban đầu cô không nghe máy, nhưng đến đầu giờ chiều đã liên lạc lại với anh ta, hẹn gặp nhau ở văn phòng thiết kế.
Cô mang theo chiếc kẹp tóc lần trước Thẩm Trì tặng cùng với một số tiền nhét vào phong bì thư, đi đến chỗ hẹn.
“Đình Hạ, chuyện tối hôm qua…”
“Thôi, anh không cần nhắc lại nữa đâu.” Cô ngắt ngang lời anh ta nói.
Đình Hạ đến đây chỉ để nói rõ những điều trong lòng mình, cô đặt chiếc kẹp tóc và phong bì thư trên bàn, hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh.
“Thẩm Trì, em rất cảm kích vì những gì anh làm cho em! Cảm ơn anh đã chiếu cố, nâng đỡ cho em suốt thời gian qua. Nhưng mà hôm nay em phải nói rõ mối quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc từ chín năm trước rồi. Hiện tại em cũng đã tìm được người đàn ông để ở bên cạnh cả đời… vì vậy, anh cũng đừng cố chấp thêm nữa.”
“Chúng ta chỉ thích hợp làm bạn bè, em mong anh hiểu điều này!”
Thẩm Trì siết chặt hai bàn tay trên đùi, gương mặt lộ ra vẻ bi thương khó tả. Anh ta mấp máy môi, hỏi Đình Hạ:
“Rõ ràng Mạc Tử Quân cũng bỏ rơi em, vậy tại sao em lại dễ dàng quay lại với anh ta, còn không thể cho anh một cơ hội?”
Cô hơi cúi đầu, không biết nên giải thích cho Thẩm Trì thế nào. Tình yêu Đình Hạ dành cho Mạc Tử Quân đã vượt xa những gì cô nghĩ, nó không giống với mối tình bồng bột trong những năm tháng thanh xuân với Thẩm Trì, dễ đến cũng chóng đi.
Tình cảm Đình Hạ dành cho Mạc Tử Quân là khắc cốt ghi tâm, rời xa nhau không chỉ khóc lóc một hai trận liền có thể quên được, mà là có thể dùng cả tính mạng của mình để che chở cho đối phương.
Như cô đã từng làm…
“Cha mẹ anh ấy rất thương em! Và quan trọng hơn cả... người em yêu là Mạc Tử Quân!”
Bình luận facebook