Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76: Tâm bệnh nhiều hơn thân bệnh
Mạc Tử Quân suốt đêm không chợp mắt. Hắn ngồi trước cửa phòng, thờ thẫn nhìn vào khoảng không tối tăm trước mặt. Nhớ lại ngày Đình Hạ ký vào đơn ly hôn, cô đã hỏi hắn liệu giữa hai người có một đứa con sẽ như thế nào? Lúc đó hắn đã nói bao lời tệ hại với cô gái nhỏ…
“Hạ, anh xin lỗi!”
Nước mắt lại rơi xuống gò má Mạc Tử Quân. Từ lúc trở về từ nhà Tiết San đến giờ, hắn không biết mình đã khóc bao nhiêu lần rồi. Nhưng chỉ một điều Mạc Tử Quân hiểu rất rõ, là hắn đau một, thì người con gái đang nằm trong căn phòng kia đã đau đớn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Trải qua giấc ngủ chập chờn, Đình Hạ mệt mỏi nhoài người thức dậy. Một đêm dài giúp cô bình tâm trở lại, cuối cùng đã có dũng khí diện với Mạc Tử Quân.
Cô biết hắn đang ngồi trước cửa phòng, liền đi đến cột lại mái tóc gọn gàng, rồi nhìn bản thân mình trong gương, hít vào một hơi thật dài. Nút thắt lớn nhất giữa Đình Hạ và Mạc Tử Quân, hôm nay cô phải mình tự tháo gỡ!
Đẩy nhẹ cánh cửa, cúi xuống nhìn gương mặt bơ phờ của người đàn ông kia, cô khẽ gọi:
“Tử Quân…”
Hắn mím chặt môi, ánh mắt bối rối khi đối diện với cô gái nhỏ. Tim gan thắt quặn, đến cuối cùng khó khăn cất lời:
“Anh xin lỗi! Hạ… thật sự xin lỗi em…”
Mạc Tử Quân ôm chầm lấy hai chân Đình Hạ, đôi mắt nhắm chặt vì sợ bản thân một lần nữa rơi lệ. Cô ngồi khuỵu xuống, vuốt dọc sống lưng người đàn ông kia, nhưng cả cơ thể lại run lên bần bật. Kìm nén nỗi đau đớn trong lòng, cô sờ lên gương mặt hắn, nghẹn ngào:
“Tử Quân, giữa chúng ta từng có một đứa con. Chỉ là… chỉ là em không tốt, không bảo vệ tốt được cho… được cho… hức hức…”
Đình Hạ không chịu nổi nữa, bao nhiêu nước mắt lăn tràn trên gương mặt thanh tú. Cô gục đầu lên vai hắn, tiếng nấc trào dâng nơi cuống họng. Mạc Tử Quân siết chặt cánh tay mình, đem người con gái kia ấp ủ trong lòng, chua xót.
“Không phải! Đều là lỗi của anh! Không giữ được đứa bé là lỗi của một mình anh! Hạ, em đừng tự trách mình… Em đừng khóc!”
Choang!
Tiếng đổ vỡ thu hút sự chú ý của cô và hắn. Trước mặt hai người, Tuyết Phàn đã xuất hiện từ bao giờ, bà mở to mắt nhìn Mạc Tử Quân, khó khăn cất lời:
“Con… con vừa nói cái gì? Đứa bé?”
Bà suy sụp đến nỗi ngồi thụp xuống sàn. Mạc Tử Quân thấy vậy vội chạy đến đỡ mẹ, nhưng trong ánh mắt của Tuyết Phàn lại tràn ngập tia giận dữ, bà đẩy hắn ra, sau đó lại cầm miễng sành trên tay, xông về phía hắn.
“Mạc Tử Quân, rốt cuộc con đã làm gì con bé? Đứa bé… cháu nội của mẹ, trời ơi!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi. Đừng đánh anh ấy… con xin mẹ!” Đình Hạ lao đến che chắn cho Mạc Tử Quân, chỉ sợ Tuyết Phàn tức giận mà làm tổn thương đến người đàn ông này.
Nhưng thoáng cái, trước mắt cô trở nên tối mờ. Đình Hạ chỉ kịp ngước lên nhìn mặt Mạc Tử Quân một cái, rồi gục hẳn trong vòng tay của hắn.
“Đình Hạ… Đình Hạ! Mẹ, gọi xe cấp cứu!”
…
Mạc Tử Quân, Tuyết Phàn, Mạc lão gia đều chạy đến bệnh viện. Đình Hạ có lẽ vì sốc quá nên mới ngất đi, hắn nhìn cô nằm im lìm trên giường bệnh, đau đớn xé lòng.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hắn ngồi kể lại hết mọi chuyện cho ông bà Mạc. Tuyết Phàn đưa tay ôm lấy ngực, khó chịu mà gục đầu vào vai chồng.
“Trời ơi! Con dâu của tôi, cháu nội của tôi… Mạc Tử Quân, con thật quá đáng.”
Bác sĩ đi đến, muốn gặp riêng người đàn ông kia. Hắn nhận ra ông chính là vị bác sĩ trước đây từng điều trị cho Đình Hạ, không hiểu vì sao lại cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu.
“Tôi đã nói với cậu không được để vợ mình chịu đả kích, vậy mà…”
“Xin lỗi bác sĩ. Là do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy! Đều tại tôi.”
“Haizz, bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Trách nhiệm của chúng tôi là cứu chữa cho bệnh nhân, chỉ là cô gái kia… tâm bệnh nhiều hơn thân bệnh, có khỏi hoàn toàn được hay không, còn phải phụ thuộc vào người chồng như cậu!” Ông vỗ nhẹ vào vai hắn.
Vị bác sĩ kia đi được một lúc thì Đình Hạ cũng tỉnh dậy. Cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, hai mắt hé mở nhìn người thân trước mặt.
Tuyết Phàn nắm lấy tay cô, cẩn thận vắt khô chiếc khăn nhúng nước ấm, lau người cho cô gái nhỏ. Nhà họ Mạc đã nợ Đình Hạ quá nhiều, lần này, bà quyết không để Mạc Tử Quân làm tổn thương cô thêm nữa.
“Con không sao cả, mẹ đừng khóc.” Cô gắng gượng cười một cái, để mọi người được an lòng.
Tuyết Phàn quay mặt đi chỗ khác, len lén lau đi nước mắt trên gương mặt. Đình Hạ, con dâu của bà quá hiểu chuyện rồi. Chính vì luôn lo nghĩ cho người khác, nên mới ôm thiệt thòi về mình.
“Được rồi, sáng nay mẹ có nấu cháo. Dì Châu vừa mới mang vào, con ăn một chút nhé!”
Đình Hạ gật gật, rồi nhìn sang Mạc Tử Quân đứng từ nãy đến giờ bên cạnh bà vẫn chưa nói tiếng nào.
“Cha, mẹ... con muốn nói chuyện riêng với anh ấy!”
“Hạ, anh xin lỗi!”
Nước mắt lại rơi xuống gò má Mạc Tử Quân. Từ lúc trở về từ nhà Tiết San đến giờ, hắn không biết mình đã khóc bao nhiêu lần rồi. Nhưng chỉ một điều Mạc Tử Quân hiểu rất rõ, là hắn đau một, thì người con gái đang nằm trong căn phòng kia đã đau đớn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Trải qua giấc ngủ chập chờn, Đình Hạ mệt mỏi nhoài người thức dậy. Một đêm dài giúp cô bình tâm trở lại, cuối cùng đã có dũng khí diện với Mạc Tử Quân.
Cô biết hắn đang ngồi trước cửa phòng, liền đi đến cột lại mái tóc gọn gàng, rồi nhìn bản thân mình trong gương, hít vào một hơi thật dài. Nút thắt lớn nhất giữa Đình Hạ và Mạc Tử Quân, hôm nay cô phải mình tự tháo gỡ!
Đẩy nhẹ cánh cửa, cúi xuống nhìn gương mặt bơ phờ của người đàn ông kia, cô khẽ gọi:
“Tử Quân…”
Hắn mím chặt môi, ánh mắt bối rối khi đối diện với cô gái nhỏ. Tim gan thắt quặn, đến cuối cùng khó khăn cất lời:
“Anh xin lỗi! Hạ… thật sự xin lỗi em…”
Mạc Tử Quân ôm chầm lấy hai chân Đình Hạ, đôi mắt nhắm chặt vì sợ bản thân một lần nữa rơi lệ. Cô ngồi khuỵu xuống, vuốt dọc sống lưng người đàn ông kia, nhưng cả cơ thể lại run lên bần bật. Kìm nén nỗi đau đớn trong lòng, cô sờ lên gương mặt hắn, nghẹn ngào:
“Tử Quân, giữa chúng ta từng có một đứa con. Chỉ là… chỉ là em không tốt, không bảo vệ tốt được cho… được cho… hức hức…”
Đình Hạ không chịu nổi nữa, bao nhiêu nước mắt lăn tràn trên gương mặt thanh tú. Cô gục đầu lên vai hắn, tiếng nấc trào dâng nơi cuống họng. Mạc Tử Quân siết chặt cánh tay mình, đem người con gái kia ấp ủ trong lòng, chua xót.
“Không phải! Đều là lỗi của anh! Không giữ được đứa bé là lỗi của một mình anh! Hạ, em đừng tự trách mình… Em đừng khóc!”
Choang!
Tiếng đổ vỡ thu hút sự chú ý của cô và hắn. Trước mặt hai người, Tuyết Phàn đã xuất hiện từ bao giờ, bà mở to mắt nhìn Mạc Tử Quân, khó khăn cất lời:
“Con… con vừa nói cái gì? Đứa bé?”
Bà suy sụp đến nỗi ngồi thụp xuống sàn. Mạc Tử Quân thấy vậy vội chạy đến đỡ mẹ, nhưng trong ánh mắt của Tuyết Phàn lại tràn ngập tia giận dữ, bà đẩy hắn ra, sau đó lại cầm miễng sành trên tay, xông về phía hắn.
“Mạc Tử Quân, rốt cuộc con đã làm gì con bé? Đứa bé… cháu nội của mẹ, trời ơi!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi. Đừng đánh anh ấy… con xin mẹ!” Đình Hạ lao đến che chắn cho Mạc Tử Quân, chỉ sợ Tuyết Phàn tức giận mà làm tổn thương đến người đàn ông này.
Nhưng thoáng cái, trước mắt cô trở nên tối mờ. Đình Hạ chỉ kịp ngước lên nhìn mặt Mạc Tử Quân một cái, rồi gục hẳn trong vòng tay của hắn.
“Đình Hạ… Đình Hạ! Mẹ, gọi xe cấp cứu!”
…
Mạc Tử Quân, Tuyết Phàn, Mạc lão gia đều chạy đến bệnh viện. Đình Hạ có lẽ vì sốc quá nên mới ngất đi, hắn nhìn cô nằm im lìm trên giường bệnh, đau đớn xé lòng.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hắn ngồi kể lại hết mọi chuyện cho ông bà Mạc. Tuyết Phàn đưa tay ôm lấy ngực, khó chịu mà gục đầu vào vai chồng.
“Trời ơi! Con dâu của tôi, cháu nội của tôi… Mạc Tử Quân, con thật quá đáng.”
Bác sĩ đi đến, muốn gặp riêng người đàn ông kia. Hắn nhận ra ông chính là vị bác sĩ trước đây từng điều trị cho Đình Hạ, không hiểu vì sao lại cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu.
“Tôi đã nói với cậu không được để vợ mình chịu đả kích, vậy mà…”
“Xin lỗi bác sĩ. Là do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy! Đều tại tôi.”
“Haizz, bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Trách nhiệm của chúng tôi là cứu chữa cho bệnh nhân, chỉ là cô gái kia… tâm bệnh nhiều hơn thân bệnh, có khỏi hoàn toàn được hay không, còn phải phụ thuộc vào người chồng như cậu!” Ông vỗ nhẹ vào vai hắn.
Vị bác sĩ kia đi được một lúc thì Đình Hạ cũng tỉnh dậy. Cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, hai mắt hé mở nhìn người thân trước mặt.
Tuyết Phàn nắm lấy tay cô, cẩn thận vắt khô chiếc khăn nhúng nước ấm, lau người cho cô gái nhỏ. Nhà họ Mạc đã nợ Đình Hạ quá nhiều, lần này, bà quyết không để Mạc Tử Quân làm tổn thương cô thêm nữa.
“Con không sao cả, mẹ đừng khóc.” Cô gắng gượng cười một cái, để mọi người được an lòng.
Tuyết Phàn quay mặt đi chỗ khác, len lén lau đi nước mắt trên gương mặt. Đình Hạ, con dâu của bà quá hiểu chuyện rồi. Chính vì luôn lo nghĩ cho người khác, nên mới ôm thiệt thòi về mình.
“Được rồi, sáng nay mẹ có nấu cháo. Dì Châu vừa mới mang vào, con ăn một chút nhé!”
Đình Hạ gật gật, rồi nhìn sang Mạc Tử Quân đứng từ nãy đến giờ bên cạnh bà vẫn chưa nói tiếng nào.
“Cha, mẹ... con muốn nói chuyện riêng với anh ấy!”
Bình luận facebook