Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84: Cầu xin cho Lâm Uyển
“Tử Quân, anh thấy không khỏe ở đâu à?”
Mạc Tử Quân đứng đối diện Đình Hạ, mặc cho cô xua tay trước mặt vẫn không có phản ứng gì. Một lúc lâu trôi qua, cô dần mất kiên nhẫn mà kéo mạnh cánh tay áo của hắn.
Người đàn ông kia kéo Đình Hạ vào trong lòng mình. Hắn tì mặt lên bả vai cô, hơi thở phát ra đều đều nhưng giọng điệu lại vô cùng ấm ức:
“Vừa nãy em ôm Thẩm Trì, hơn nữa còn ôm anh ta rất chặt!”
Đình Hạ bất giác nhớ lại những lời Mạc Tử Quân từng nói trong quán rượu. Cô mỉm cười, vì sao ban nãy hắn không chạy đến ngăn cản cô ôm Thẩm Trì, bây giờ lại vùi đầu vào người cô mà làm nũng như vậy.
“Người ta cũng sắp sang Mỹ định cư rồi, tương lai sẽ không còn gặp lại nữa.”
Mạc Tử Quân khẽ rên lên một tiếng, sau đó ôm lấy Đình Hạ thật chặt. Cô cũng ôm lấy hắn, còn đưa tay vuốt dọc sống lưng cứng đờ của người đàn ông này, nhè nhẹ.
Hai người lên xe trở về nhà, lúc mới bước chân vào cửa chính đã nghe tiếng lao xao từ trong phòng khách.
“Tôi cầu xin anh chị giơ cao đánh khẽ cho Lâm Uyển. Con bé… con bé không thể đi tù được! Cuộc đời nó còn dài như vậy, tuyệt đối không thể dính vào tù tội.”. Có gì ho? Chọ hử rag ⩶ YỆ﹒V ⩶
Ông Lâm khúm núm chắp tay cầu xin Mạc lão gia và Mạc phu nhân, bà Lâm đứng bên cạnh chỉ biết cúi gằm mặt xuống, cánh môi mím chặt không nói được câu nào.
“Chuyện này, anh Lâm à…”
“Tôi xin hai người… Đều tại tôi không biết dạy dỗ con, vậy thì cứ để tôi đi tù thay con bé!” Ông khóc, bàn tay thô ráp dày vết chai sạn, đưa lên lau nước mắt trên gương mặt.
Mạc Tử Quân nắm tay Đình Hạ bước vào, hắn nhìn về phía ông Lâm, thở dài một hơi nặng nề. Ông ấy vừa nhìn thấy hắn bèn chạy lại, quỳ xuống cầu xin.
“Tử Quân, cháu giúp Lâm Uyển có được không? Chú cầu xin cháu!”
“Chú Lâm à, chú đừng làm như thế!”
Hắn vội đỡ người đàn ông đáng tuổi cha mình lên, cảm thấy ông đứng không vững nữa liền dìu đến ghế ngồi. Ông Lâm bấu víu vào cánh tay Mạc Tử Quân, khóc nấc lên đầy thê lương:
“Chú… chú xin cháu! Lâm Uyển, nó không thể đi tù được.”
Nỗi lòng người cha khi nhìn thấy con gái làm điều sai trái, vừa giận lại vừa lo. Lâm Uyển có xấu xa cỡ nào, ông Lâm cũng không thể bỏ mặc sống chết của cô ta được. Biết chỉ có mình nhà họ Mạc mới giúp được Lâm Uyển, nên cho dù có phải vứt bỏ cả lòng tự tôn của mình, ông ấy cũng phải cầu xin cho bằng được.
“Lâm Uyển làm chuyện xấu, có nhận hình phạt cũng là điều đúng đắn. Chú Lâm à, chuyện này còn phải phụ thuộc vào người bị hại, cháu cũng không có quyền ngăn cản pháp luật.”
“Chú hiểu… nhưng chú biết cháu sẽ có cách mà. Tử Quân, cầu xin cháu giúp chú một lần… chú…” Ông ngừng lại, lấy tay lau nước mắt trên gương mặt.
Kéo tay người vợ ngồi bên cạnh, ông Lâm một lần nữa muốn quỳ xuống van xin. Mạc Tử Quân khó xử, cha mẹ hắn và cả Đình Hạ đều thấy thương cho người đàn ông tóc đã điểm bạc kia, nhưng lại không thể giúp được gì.
“Được rồi, cháu sẽ cố gắng giúp chú chuyện này. Chỉ là… kết quả có được như chú mong đợi hay không, thì cháu không dám đảm bảo.” Hắn thở dài ảo não.
Ông Lâm vừa khóc, vừa rối riết cảm ơn hắn. Cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người nhà họ Mạc nữa, ông kéo tay vợ, cúi đầu lủi thủi ra về.
Trước khi rời khỏi, ông Lâm còn thay con gái xin lỗi Đình Hạ. Lâm Uyển năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô, ông ấy đều nhận hết trách nhiệm về mình.
“Đều tại chú không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Cháu gái à, gia đình chú thành thật xin lỗi cháu.”
…
Lên đến phòng ngủ, Mạc Tử Quân hỏi qua ý kiến của Đình Hạ. Cô suy nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng:
“Quan trọng vẫn là ở quyết định của Viên Á Hân thôi. Còn em, chỉ cần chứng minh được sự trong sạch của bản thân là đủ rồi.”
Đình Hạ vừa dứt lời, ai kia đã cốc nhẹ vào đầu cô một cái.
“Ui cha, Tử Quân, sao anh lại đánh em!”
“Ai bảo em hiền như thế, cứ để người khác bắt nạt mãi.”
“Trước giờ chỉ có anh bắt nạt em!” Cô phụng phịu.
Mạc Tử Quân thở dài nhè nhẹ, rồi kéo Đình Hạ ngồi lên đùi mình. Mười đầu ngón tay đan vào tay cô, hắn vùi mặt vào cần cổ cô gái nhỏ, cất giọng ngọt ngào:
“Sau này anh sẽ bảo vệ cho em. Hạ, nếu ai khiến em chịu ấm ức, cứ nói với anh, có được không?”
“Vâng…” Cô nhỏ nhẹ đáp lại lời hắn, trái tim bỗng nhói lên một nhịp.
Hạnh phúc trào dâng, Đình Hạ xoay người về phía sau, bất ngờ hôn lên môi hắn.
Thật ngọt, thật dễ chịu! Cô ước, sau này, cô và Mạc Tử Quân sẽ mãi được hạnh phúc như vậy…
…
Buổi tối Đình Hạ và Mạc Tử Quân đến nhà họ Vương dùng bữa. Cẩm Linh tự thân vào bếp, chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon để tiếp đãi hai người.
“Đình Hạ, con ăn thử món sườn kho này đi.” Bà yêu chiều gắp thức ăn cho cô gái nhỏ.
Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau. Hôm nay cả Đình Hạ và Mạc Tử Quân đều đến đây, vợ chồng Vương chủ tịch vui lắm. Nhìn họ ngồi quây quần lại một chỗ, cảm giác rất giống một gia đình.
Vương chủ tịch nhớ ra chuyện quan trọng, bèn nói với con gái nuôi ngồi phía đối diện mình:
“Đình Hạ, cuộc thi thiết kế thời trang “Dominance” mà lần trước ta đăng kí cho con tham dự đã có kết quả vòng sơ tuyển rồi. Chúc mừng con đã vượt qua lần kiểm tra ban đầu, chi tiết cuộc thi thế nào, ngày mai chúng ta sẽ bàn kỹ hơn ở công ty nhé!”
“Thật vậy sao? Cảm ơn ba mẹ…” Cô nở một nụ cười tươi tắn.
Mạc Tử Quân đứng đối diện Đình Hạ, mặc cho cô xua tay trước mặt vẫn không có phản ứng gì. Một lúc lâu trôi qua, cô dần mất kiên nhẫn mà kéo mạnh cánh tay áo của hắn.
Người đàn ông kia kéo Đình Hạ vào trong lòng mình. Hắn tì mặt lên bả vai cô, hơi thở phát ra đều đều nhưng giọng điệu lại vô cùng ấm ức:
“Vừa nãy em ôm Thẩm Trì, hơn nữa còn ôm anh ta rất chặt!”
Đình Hạ bất giác nhớ lại những lời Mạc Tử Quân từng nói trong quán rượu. Cô mỉm cười, vì sao ban nãy hắn không chạy đến ngăn cản cô ôm Thẩm Trì, bây giờ lại vùi đầu vào người cô mà làm nũng như vậy.
“Người ta cũng sắp sang Mỹ định cư rồi, tương lai sẽ không còn gặp lại nữa.”
Mạc Tử Quân khẽ rên lên một tiếng, sau đó ôm lấy Đình Hạ thật chặt. Cô cũng ôm lấy hắn, còn đưa tay vuốt dọc sống lưng cứng đờ của người đàn ông này, nhè nhẹ.
Hai người lên xe trở về nhà, lúc mới bước chân vào cửa chính đã nghe tiếng lao xao từ trong phòng khách.
“Tôi cầu xin anh chị giơ cao đánh khẽ cho Lâm Uyển. Con bé… con bé không thể đi tù được! Cuộc đời nó còn dài như vậy, tuyệt đối không thể dính vào tù tội.”. Có gì ho? Chọ hử rag ⩶ YỆ﹒V ⩶
Ông Lâm khúm núm chắp tay cầu xin Mạc lão gia và Mạc phu nhân, bà Lâm đứng bên cạnh chỉ biết cúi gằm mặt xuống, cánh môi mím chặt không nói được câu nào.
“Chuyện này, anh Lâm à…”
“Tôi xin hai người… Đều tại tôi không biết dạy dỗ con, vậy thì cứ để tôi đi tù thay con bé!” Ông khóc, bàn tay thô ráp dày vết chai sạn, đưa lên lau nước mắt trên gương mặt.
Mạc Tử Quân nắm tay Đình Hạ bước vào, hắn nhìn về phía ông Lâm, thở dài một hơi nặng nề. Ông ấy vừa nhìn thấy hắn bèn chạy lại, quỳ xuống cầu xin.
“Tử Quân, cháu giúp Lâm Uyển có được không? Chú cầu xin cháu!”
“Chú Lâm à, chú đừng làm như thế!”
Hắn vội đỡ người đàn ông đáng tuổi cha mình lên, cảm thấy ông đứng không vững nữa liền dìu đến ghế ngồi. Ông Lâm bấu víu vào cánh tay Mạc Tử Quân, khóc nấc lên đầy thê lương:
“Chú… chú xin cháu! Lâm Uyển, nó không thể đi tù được.”
Nỗi lòng người cha khi nhìn thấy con gái làm điều sai trái, vừa giận lại vừa lo. Lâm Uyển có xấu xa cỡ nào, ông Lâm cũng không thể bỏ mặc sống chết của cô ta được. Biết chỉ có mình nhà họ Mạc mới giúp được Lâm Uyển, nên cho dù có phải vứt bỏ cả lòng tự tôn của mình, ông ấy cũng phải cầu xin cho bằng được.
“Lâm Uyển làm chuyện xấu, có nhận hình phạt cũng là điều đúng đắn. Chú Lâm à, chuyện này còn phải phụ thuộc vào người bị hại, cháu cũng không có quyền ngăn cản pháp luật.”
“Chú hiểu… nhưng chú biết cháu sẽ có cách mà. Tử Quân, cầu xin cháu giúp chú một lần… chú…” Ông ngừng lại, lấy tay lau nước mắt trên gương mặt.
Kéo tay người vợ ngồi bên cạnh, ông Lâm một lần nữa muốn quỳ xuống van xin. Mạc Tử Quân khó xử, cha mẹ hắn và cả Đình Hạ đều thấy thương cho người đàn ông tóc đã điểm bạc kia, nhưng lại không thể giúp được gì.
“Được rồi, cháu sẽ cố gắng giúp chú chuyện này. Chỉ là… kết quả có được như chú mong đợi hay không, thì cháu không dám đảm bảo.” Hắn thở dài ảo não.
Ông Lâm vừa khóc, vừa rối riết cảm ơn hắn. Cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người nhà họ Mạc nữa, ông kéo tay vợ, cúi đầu lủi thủi ra về.
Trước khi rời khỏi, ông Lâm còn thay con gái xin lỗi Đình Hạ. Lâm Uyển năm lần bảy lượt muốn hãm hại cô, ông ấy đều nhận hết trách nhiệm về mình.
“Đều tại chú không dạy dỗ nó đến nơi đến chốn. Cháu gái à, gia đình chú thành thật xin lỗi cháu.”
…
Lên đến phòng ngủ, Mạc Tử Quân hỏi qua ý kiến của Đình Hạ. Cô suy nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng:
“Quan trọng vẫn là ở quyết định của Viên Á Hân thôi. Còn em, chỉ cần chứng minh được sự trong sạch của bản thân là đủ rồi.”
Đình Hạ vừa dứt lời, ai kia đã cốc nhẹ vào đầu cô một cái.
“Ui cha, Tử Quân, sao anh lại đánh em!”
“Ai bảo em hiền như thế, cứ để người khác bắt nạt mãi.”
“Trước giờ chỉ có anh bắt nạt em!” Cô phụng phịu.
Mạc Tử Quân thở dài nhè nhẹ, rồi kéo Đình Hạ ngồi lên đùi mình. Mười đầu ngón tay đan vào tay cô, hắn vùi mặt vào cần cổ cô gái nhỏ, cất giọng ngọt ngào:
“Sau này anh sẽ bảo vệ cho em. Hạ, nếu ai khiến em chịu ấm ức, cứ nói với anh, có được không?”
“Vâng…” Cô nhỏ nhẹ đáp lại lời hắn, trái tim bỗng nhói lên một nhịp.
Hạnh phúc trào dâng, Đình Hạ xoay người về phía sau, bất ngờ hôn lên môi hắn.
Thật ngọt, thật dễ chịu! Cô ước, sau này, cô và Mạc Tử Quân sẽ mãi được hạnh phúc như vậy…
…
Buổi tối Đình Hạ và Mạc Tử Quân đến nhà họ Vương dùng bữa. Cẩm Linh tự thân vào bếp, chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon để tiếp đãi hai người.
“Đình Hạ, con ăn thử món sườn kho này đi.” Bà yêu chiều gắp thức ăn cho cô gái nhỏ.
Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau. Hôm nay cả Đình Hạ và Mạc Tử Quân đều đến đây, vợ chồng Vương chủ tịch vui lắm. Nhìn họ ngồi quây quần lại một chỗ, cảm giác rất giống một gia đình.
Vương chủ tịch nhớ ra chuyện quan trọng, bèn nói với con gái nuôi ngồi phía đối diện mình:
“Đình Hạ, cuộc thi thiết kế thời trang “Dominance” mà lần trước ta đăng kí cho con tham dự đã có kết quả vòng sơ tuyển rồi. Chúc mừng con đã vượt qua lần kiểm tra ban đầu, chi tiết cuộc thi thế nào, ngày mai chúng ta sẽ bàn kỹ hơn ở công ty nhé!”
“Thật vậy sao? Cảm ơn ba mẹ…” Cô nở một nụ cười tươi tắn.
Bình luận facebook