Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cuồng Tế Vô Song - Chương 491: Anh là cái thá gì!
Long Hồn cũng thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến sao?
Chuyện này ông Viên cũng không dám lập tức ra quyết định.
Tư Đồ Kiếm nhìn ông Viên chờ đợi câu trả lời của ông ấy.
Ông Viên biết Trương Thiên muốn làm gì, chuyện của anh ta thì ông tổng như ông cũng không thể can thiệp…
Lỡ như Trương Thiên không quan tâm đến hậu quả mà tự mình xuất chiến thì không phải là ông tự làm mình mất mặt sao?
Ông Viên nhìn Trương Thiên, ấp a ấp úng nói: “Này, cái này, Trương Thiên anh thấy thế nào…"
Đương nhiên ông Viên muốn Trương Thiên đồng ý rồi, còn muốn dựa vào Tư Đồ Kiếm bức bách Trương Thiên một lần.
Trương Thiên cất giọng lạnh lùng nói: “Tôi đấu với Tư Đồ Hạo Đông sao?”
“Thân phận của tôi là gì? Quân hàm của tôi là gì? Thích hợp để đấu với anh ta sao?”
“Hai người các người không sợ mất mặt, nhưng tôi không muốn người khác nói mình là ức hiếp con nít!”
Thân phận và địa vị của Trương Thiên người khác không biết nhưng Tư Đồ Kiếm và ông Viên khẳng định là biết.
Đó chính là cùng cấp bậc với Tư Đồ Kiếm dựa vào điều này mà nói thì Tư Đồ Hạo Đông là cái thứ gì chứ…
Bị mắng là con nít khiến hai cha con Tư Đồ Kiếm cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng những gì Trương Thiên nói đều là sự thật!
Tuy nhiên, Tư Đồ Kiếm đang rối rắm trong lòng nghe được Trương Thiên không muốn ra đấu thì lại có chút mừng thầm trong lòng.
Chỉ cần Trương Thiên không ra đấu thì hôm nay doanh trại Huyết Lang bọn họ chắc chắn sẽ giành giải nhất.
Đối với Tư Đồ Kiếm mà nói thì làm Trương Thiên mất mặt không quan trọng bằng việc khiến cho doanh trại Huyết Lang bọn họ được nổi danh.
Tư Đồ Kiếm cười nói: “Ha hả, chiến thần Trương nói rất có lý!”
Ông Viên nhìn thấu được suy nghĩ của Tư Đồ Kiếm, mục đích của ngày hôm nay vốn là để Trương Thiên thể hiện ra thực lực của bản thân đến lúc đó sẽ khiến doanh trại Thần Long không phải mất mặt, nhưng bây giờ nếu Trương Thiên không dùng thực lực đánh bại người đó thì cuộc thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến này sẽ trở thành vô nghĩa.
Nghĩ vậy, ông Viên lạnh lùng lên tiếng nói: “Trương Thiên sao anh có thể nghĩ như vậy chứ? Không thử một chút thì sao biết được thế hệ trẻ yếu kém hơn anh chứ?”
Nghe như là đang phê bình nhưng thực chất là đang muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trương Thiên.
Tư Đồ Hạo Đông không hề hay biết suy tính của bố mình và ông Viên, nhưng nghe được ông Viên phê bình Trương Thiên thì sao anh có thể nhịn không bỏ đá xuống giếng được?
Anh ta căng da mặt nói: “Chiến thần Trương, tôi cảm thấy lời ông Viên nói rất có lý, chúng ta nên giao đấu với nhau một chút… Dù sao thì thực lực của doanh trại Huyết Lang của chúng tôi cũng không phải chỉ là cái danh!”
Tư Đồ Kiếm sắp bị Tư Đồ Hạo Đông làm cho tức chết rồi.
Tuy không biết Tư Đồ Hạo Đông lấy đâu ra tự tin mà đến khiêu khích Trương Thiên, nhưng Tư Đồ Kiếm biết rõ Trương Thiên mặc dù rất lâu rồi không xuất hiện nhưng ông vẫn không muốn thấy Trương Thiên ra tay bởi vì anh ta quá xuất sắc, nếu như để cho một người có thực lực hoàn hảo như vậy đến trợ giúp doanh trại Thần Long thắng trận thì đúng là tự vác đá đập chân mình mà.
Trương Thiên nghe vậy chỉ nhướng mày lạnh giọng nói: “Hả? Anh cảm thấy bản thân có tư cách đấu với tôi sao?”
Thấy bộ dạng như sắp ra tay của Trương Thiên thì Tư Đồ Kiếm vội vàng chạy đến ngăn cản: “Thôi, chiến thần Trương đừng nghe con trai tôi nói bậy làm gì, nó làm gì có cái bản lĩnh đó chứ? Người trẻ tuổi nên cứ thích tâng bốc bản thân mà thôi!”
Tư Đồ Hạo Đông cảm giác bản thân bị coi rẻ, trong lòng anh ta không phục nên tức giận nói: “Bố à, con không có tâng bốc bản thân. Anh ta cho dù có lợi hại thì những kỷ lục ở doanh trại Thần Long của anh ta cũng không phải đều bị doanh trại Huyết Lang chúng ta phá vỡ hết rồi sao?”
“Tôi chỉ là ăn ngay nói thẳng…”
Chỉ một câu nói này đã khiến mọi người ở đây đều phải nhíu mày.
Những kỷ lục của doanh trại Thần Long bị phá vỡ, trong lòng của bọn họ cũng rất khó chịu…
Trong lòng ông Viên cũng không vui vẻ gì!
Trương Thiên nhíu mày nói: “À, kỷ lục của tôi đều bị phá vỡ rồi sao?”
Không nói đến bản thân cỡ nào lợi hại, nhưng có thể phá kỷ lục của anh ta như vậy cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Tư Đồ Kiếm thấy tình cảnh này chẳng lẽ đã bức Trương Thiên ra tay rồi sao?
Ông ta cảm thấy rèn sắt không thành thép nên tàn nhẫn nói: “Hạo Đông con câm miệng cho bố!”
“Con đây là dám khiêu khích chiến thần Trương sao? Còn chưa tới lượt con nói chuyện đâu…”
Tư Đồ Hạo Đông thì thầm lẩm bẩm nói: “Bố, con không có nói sai mà, doanh trại Huyết Lang chúng ta thật sự đã làm được, hơn nữa kỷ lục mới của Viên Quỳ cũng bị con phá vỡ!”
“Viên Quỳ vốn dĩ là không thể sánh lại con, doanh trại Thần Long càng không có người nào có thể vượt qua doanh trại Huyết Lang chúng ta!”
Này…
Trong lòng của mọi người ở doanh trại Thần Long vô cùng khó chịu, nhưng sự thật lại giống như Tư Đồ Hạo Đông nói vậy. Những kỷ lục của doanh trại Thần Long xác thực đều thua kém doanh trại Huyết Lang.
Tuy nhiên người của doanh trại Thần Long lại rất có tính kỷ luật, có ông Viên và Trương Thiên ở đây nên bọn họ không thể vượt qua cấp trên mà mở miệng nói chuyện chỉ có thể tức giận nắm chặt tay.
Ông Viên cảm thấy có chút khó xử, trong lòng ông cũng chẳng thoải mái gì, ông chỉ mắt lạnh nhìn Trương Thiên như để nói cho anh biết đây chính là hiện trạng của doanh trại Thần Long.
Trương Thiên không phải cũng từ doanh trại Thần Long ra sao, vinh dự nơi này và anh ta gắn liền với nhau, sao có thể để cho người khác muốn nói sao thì nói?
Trương Thiên chỉ lạnh lùng nở nụ cười nói: “Tôi chưa từng nghĩ kỷ lục của doanh trại Thần Long lại bị một vài doanh trại nhỏ phá vỡ, thật là thú vị mà. Tôi cũng muốn tận mắt chứng kiến bọn họ làm thế nào để được như vậy?”
“Đợt lát nữa tôi muốn tận mắt giám sát một chút, rốt cuộc thực lực của doanh trại Huyết Lang có như lời các người nói hay không.”
“Tôi cảm thấy đám người Viên Quỳ sẽ không thua bất kỳ một cái doanh trại nhỏ nào… Chuyện liên quan đến danh dự của doanh trại Thần Long này sẽ không cần tôi phải nhúng tay vào!”
Anh ta trực tiếp so sánh doanh trại Huyết Lang mà hai cha con Tư Đồ Kiếm luôn mồm nói với doanh trại nhỏ.
Tư Đồ Kiếm vẻ mặt đầy không phục, nhưng nghe được Trương Thiên sẽ không nhúng tay thì ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà nói: “Được, đợi lát nữa chúng ta cùng xem biểu hiện của các doanh trại!”
Ông Viên thấy Trương Thiên không tham gia thì trong lòng oán giận: “Hừ!”
Trong lòng của những người doanh trại Thần Long cũng có chút mất mát cảm thấy bọn họ sẽ không có nhiều khả năng thắng.
Sau khi Trương Thiên thể hiện bản thân xem trọng doanh trại Thần Long thì lại quay người đi về phía Tư Đồ Hạo Đông.
Anh lướt qua Tư Đồ Kiếm đi lên phía trước, ánh mắt nghiêm khắc, vẻ mặt nghiêm túc và coi thường nói: “Tư Đồ Hạo Đông, vừa rồi có một câu anh nói sai rồi, tôi phải sửa lại đúng cho anh!”
Mọi người đều yên lặng lại không ai biết Trương Thiên đang muốn làm cái gì.
Tư Đồ Kiếm không thể nói sang chuyện khác để đánh lạc đề câu nói của Trương Thiên bởi vì ông và Trương Thiên là cùng cấp. Ở nơi này chỉ có mỗi ông Viên là có thể áp chế anh ta nhưng cho dù là ông Viên có nói thì chưa chắc gì Trương Thiên đã chịu nghe…
Mọi người đều đang nghi hoặc nhìn Trương Thiên, Tư Đồ Hạo Đông cũng không biết bản thân đã nói gì sai?
“Anh vừa rồi nói, Viên Quỳ vốn dĩ là không thể sánh lại anh đúng không?”
Trương Thiên lớn tiếng gằn từng chữ một nói: “Tôi nghĩ phải làm rõ cho anh hiểu một chuyện, Viên Quỳ không phải không bằng anh mà là anh vốn dĩ không xứng để đánh đồng với Viên Quỳ!”
Tư Đồ Hạo Đông tức giận nói: “Anh…”
Nghe vậy người của doanh trại Huyết Lang và Tư Đồ Kiếm đều nhăn mặt nhăn mày.
“Anh học võ được bao nhiêu năm? Nếu tôi nói không sai thì hai năm này anh mới có một vài thành tích xuất sắc đúng không?”
“Vậy anh có biết Viên Quỳ đã tiến vào doanh trại Thần Long này khi nào không? Anh có biết anh ta bao nhiêu tuổi thì đã đi chấp hành nhiệm vụ cho doanh trại Thần Long không? Anh có biết anh ta bao nhiêu tuổi đã phải sống trong cuộc sống dầu sôi lửa bỏng, ngày ngày cố gắng sống sót qua đường đạn lưỡi đao không?”
“Để tôi nói cho anh biết, anh ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học thì đã bị ông nội mình bắt vào doanh trại Thần Long để huấn luyện, tôi còn nhớ rõ khi anh ấy mới mười bốn tuổi đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của doanh trại Thần Long, khi đó sợ rằng anh còn chưa lớn nữa đúng không?”
“Chỉ mới đây thôi, Viên Quỳ đã hoàn thành được một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Số người mà anh ấy đã cứu còn nhiều hơn cơm mà Tư Đồ Hạo Đông anh ăn. Cho nên anh chỉ phá vỡ mấy cái kỷ lục ở trong doanh trại mà đã có thể đánh đồng với Viên Quỳ sao?”
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh là cái thá gì!”
Bang!
Vốn dĩ không khí đang yên lặng thì bởi vì những lời nói của Trương Thiên mà không ai nói lời nào.
Trương Thiên không muốn tranh giành cái gì, nhưng không thể để người doanh trại Thần Long bị người khác chê cười làm nhục được.
Người như Viên Quỳ, thì cả đời này cũng không có cơ hội được lựa chọn. Nhưng vì Viêm Hạ và vì ông Viên, anh ta cam tâm tình nguyện làm như thế!
Anh ấy chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng hơn nửa đời anh ta đã ở trong doanh trại Thần Long này.
Mấy năm nay anh ấy phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, phải sống như thế nào lại chưa từng có người biết đến…
Bây giờ lại bị Tư Đồ Hạo Đông một cậu ấm cũng xứng để lấy Viên Quỳ ra nói giỡn sao?
Khóe miệng Viên Quỳ khẽ cong lên, anh nhìn Trương Thiên cảm thấy Trương Thiên giống như anh trai thậm chí là bố của anh vậy. Anh cũng hiểu rõ người có thể che chắn trời đất vì mình, đó gọi là anh cả như cha…
Viên Quỳ không có tuổi thơ, cha mẹ của anh cũng là người doanh trại Thần Long, sau đó vì doanh trại Thần Long mà hi sinh, làm con cháu của ông Viên hình như chắc chắn đều không thể thoát khỏi cái vận mệnh này.
Sinh ra là người doanh trại Thần Long, chẳng sợ có một ngày ra ngoài không thể trở về được nữa thì cũng chỉ có thể thành quỷ của doanh trại Thần Long!
Nhưng họ đều không oán, không hối…
Người như Viên Quỳ thì tiền có lợi ích gì chứ? Tất cả đềudư dùng để sung công quỹ!
Đến ông Viên cũng bị những lời Trương Thiên nói mà đôi mắt có chút u buồn. Ông áy náy với Trương Thiên, nhưng với Viên Quỳ cháu nội của mình thì ông càng áy này hơn…
Chỉ cần có chút ích kỷ thì ông Viên đã để Viên Quỳ được sống thành một công tử nhà giàu rồi, hà tất phải như bây giờ?
Nhưng là người nhà tướng thì không thể dung túng con cháu!
Tư Đồ Hạo Đông bị những lời này làm cho không nói nên lời, nếu so sánh về thời gian vào doanh trại thì xác thực không ai có thể so sánh với Viên Quỳ, nhưng trong lòng anh ta chỉ cười lạnh thầm nghĩ: “Viên Quỳ vào doanh trại đã lâu như vậy không phải cũng thua mình đó sao?”
Nhưng quân hàm của Trương Thiên lại lớn hơn anh ta nhiều, huống hồ ông Viên còn đang ở đây nên anh ta không dám nói lung tung.
Tư Đồ Kiếm lúc này mới giúp con trai giải vây: “Chiến thần Trương nói rất đúng, Tư Đồ Hạo Đông nhà tôi xác thật còn thiếu một chút rèn luyện, anh ta vẫn còn cần nhiều thời gian để tiến bộ!”
“Hôm nay là cuộc thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến, đương nhiên đây cũng là quá trình luyện tập hằng ngày trong quân doanh, cùng nhau chiến đấu cùng nhau trưởng thành mà!”
Trương Thiên mắng xong rồi nên cũng chỉ nhún vai nói: “Được, tôi chỉ hy vọng có vài người phải biết tự hiểu lấy bản thân…”
Hả?
Sắc mặt Tư Đồ Kiếm trầm xuống, anh ta là đang nói Tư Đồ Hạo Đông hay là muốn nói cả nhà họ Tư Đồ bọn họ?
Nhưng mà Tư Đồ Kiếm lại không muốn đắc tội Trương Thiên, bây giờ người nắm quyền lớn vẫn là ông Viên nên ông ta không thể làm bậy được, chỉ có thể cười lạnh gật đầu!
Ông Viên lúc này mới mở miệng nói: “Tư Đồ Kiếm dẫn người của ông vào chỗ ngồi đi, cũng bảo người doanh trại Huyết Lang chuẩn bị một lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu.”
“Được, ông tổng Viên!” Tư Đồ Kiếm vừa xoay người đi thì gương mặt đang tươi cười của ông ta đã biến mất thay vào đó là sắc mặt âm trầm.
Đám người Tư Đồ Kiếm lên lễ đài tìm vị trí ngồi của doanh trại Huyết Lang.
Tư Đồ Hạo Đông phẫn nộ nói: “Bố à, tại sao khi nãy bố bắt con im miệng, con phải giẫm lên mặt mũi tất cả người doanh trại Thần Long… Còn có tên Trương Thiên kia, anh ta cũng thật kỳ quái lại có thể không nể mặt bố mà mắng con!”
Tư Đồ Kiếm giọng lạnh lùng nói: “Buổi thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến hôm nay nhất định phải nghiền áp tất cả mọi người, không thể bỏ sót một ai.”
“Thực lực của tên Trương Thiên kia không biết thế nào nhưng lỡ như anh ta phá hỏng kế hoạch của chúng ta thì sẽ ảnh hướng rất lớn đến sự phát triển của doanh trại Huyết Lang!”
“Hừ, hiện tại cứ để mặc cho anh ta kiêu ngạo đi, dù sao cũng không còn bao nhiêu cơ hội mà!”
Nếu không phải có ông Viên ở đây thì cái danh chiến thần Trương Thiên này sẽ được mấy người tin phục chứ?
Tư Đồ Hạo Đông cũng cười nói: “Bố à, bố cứ yên tâm đi, hôm nay doanh trại Huyết Lang nhất định sẽ áp chế toàn diện doanh trại Thần Long bọn họ, đến lúc đó cũng đủ khiến cho bọn họ xấu hổ!”
“Ừ!”
Chuyện này ông Viên cũng không dám lập tức ra quyết định.
Tư Đồ Kiếm nhìn ông Viên chờ đợi câu trả lời của ông ấy.
Ông Viên biết Trương Thiên muốn làm gì, chuyện của anh ta thì ông tổng như ông cũng không thể can thiệp…
Lỡ như Trương Thiên không quan tâm đến hậu quả mà tự mình xuất chiến thì không phải là ông tự làm mình mất mặt sao?
Ông Viên nhìn Trương Thiên, ấp a ấp úng nói: “Này, cái này, Trương Thiên anh thấy thế nào…"
Đương nhiên ông Viên muốn Trương Thiên đồng ý rồi, còn muốn dựa vào Tư Đồ Kiếm bức bách Trương Thiên một lần.
Trương Thiên cất giọng lạnh lùng nói: “Tôi đấu với Tư Đồ Hạo Đông sao?”
“Thân phận của tôi là gì? Quân hàm của tôi là gì? Thích hợp để đấu với anh ta sao?”
“Hai người các người không sợ mất mặt, nhưng tôi không muốn người khác nói mình là ức hiếp con nít!”
Thân phận và địa vị của Trương Thiên người khác không biết nhưng Tư Đồ Kiếm và ông Viên khẳng định là biết.
Đó chính là cùng cấp bậc với Tư Đồ Kiếm dựa vào điều này mà nói thì Tư Đồ Hạo Đông là cái thứ gì chứ…
Bị mắng là con nít khiến hai cha con Tư Đồ Kiếm cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng những gì Trương Thiên nói đều là sự thật!
Tuy nhiên, Tư Đồ Kiếm đang rối rắm trong lòng nghe được Trương Thiên không muốn ra đấu thì lại có chút mừng thầm trong lòng.
Chỉ cần Trương Thiên không ra đấu thì hôm nay doanh trại Huyết Lang bọn họ chắc chắn sẽ giành giải nhất.
Đối với Tư Đồ Kiếm mà nói thì làm Trương Thiên mất mặt không quan trọng bằng việc khiến cho doanh trại Huyết Lang bọn họ được nổi danh.
Tư Đồ Kiếm cười nói: “Ha hả, chiến thần Trương nói rất có lý!”
Ông Viên nhìn thấu được suy nghĩ của Tư Đồ Kiếm, mục đích của ngày hôm nay vốn là để Trương Thiên thể hiện ra thực lực của bản thân đến lúc đó sẽ khiến doanh trại Thần Long không phải mất mặt, nhưng bây giờ nếu Trương Thiên không dùng thực lực đánh bại người đó thì cuộc thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến này sẽ trở thành vô nghĩa.
Nghĩ vậy, ông Viên lạnh lùng lên tiếng nói: “Trương Thiên sao anh có thể nghĩ như vậy chứ? Không thử một chút thì sao biết được thế hệ trẻ yếu kém hơn anh chứ?”
Nghe như là đang phê bình nhưng thực chất là đang muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Trương Thiên.
Tư Đồ Hạo Đông không hề hay biết suy tính của bố mình và ông Viên, nhưng nghe được ông Viên phê bình Trương Thiên thì sao anh có thể nhịn không bỏ đá xuống giếng được?
Anh ta căng da mặt nói: “Chiến thần Trương, tôi cảm thấy lời ông Viên nói rất có lý, chúng ta nên giao đấu với nhau một chút… Dù sao thì thực lực của doanh trại Huyết Lang của chúng tôi cũng không phải chỉ là cái danh!”
Tư Đồ Kiếm sắp bị Tư Đồ Hạo Đông làm cho tức chết rồi.
Tuy không biết Tư Đồ Hạo Đông lấy đâu ra tự tin mà đến khiêu khích Trương Thiên, nhưng Tư Đồ Kiếm biết rõ Trương Thiên mặc dù rất lâu rồi không xuất hiện nhưng ông vẫn không muốn thấy Trương Thiên ra tay bởi vì anh ta quá xuất sắc, nếu như để cho một người có thực lực hoàn hảo như vậy đến trợ giúp doanh trại Thần Long thắng trận thì đúng là tự vác đá đập chân mình mà.
Trương Thiên nghe vậy chỉ nhướng mày lạnh giọng nói: “Hả? Anh cảm thấy bản thân có tư cách đấu với tôi sao?”
Thấy bộ dạng như sắp ra tay của Trương Thiên thì Tư Đồ Kiếm vội vàng chạy đến ngăn cản: “Thôi, chiến thần Trương đừng nghe con trai tôi nói bậy làm gì, nó làm gì có cái bản lĩnh đó chứ? Người trẻ tuổi nên cứ thích tâng bốc bản thân mà thôi!”
Tư Đồ Hạo Đông cảm giác bản thân bị coi rẻ, trong lòng anh ta không phục nên tức giận nói: “Bố à, con không có tâng bốc bản thân. Anh ta cho dù có lợi hại thì những kỷ lục ở doanh trại Thần Long của anh ta cũng không phải đều bị doanh trại Huyết Lang chúng ta phá vỡ hết rồi sao?”
“Tôi chỉ là ăn ngay nói thẳng…”
Chỉ một câu nói này đã khiến mọi người ở đây đều phải nhíu mày.
Những kỷ lục của doanh trại Thần Long bị phá vỡ, trong lòng của bọn họ cũng rất khó chịu…
Trong lòng ông Viên cũng không vui vẻ gì!
Trương Thiên nhíu mày nói: “À, kỷ lục của tôi đều bị phá vỡ rồi sao?”
Không nói đến bản thân cỡ nào lợi hại, nhưng có thể phá kỷ lục của anh ta như vậy cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Tư Đồ Kiếm thấy tình cảnh này chẳng lẽ đã bức Trương Thiên ra tay rồi sao?
Ông ta cảm thấy rèn sắt không thành thép nên tàn nhẫn nói: “Hạo Đông con câm miệng cho bố!”
“Con đây là dám khiêu khích chiến thần Trương sao? Còn chưa tới lượt con nói chuyện đâu…”
Tư Đồ Hạo Đông thì thầm lẩm bẩm nói: “Bố, con không có nói sai mà, doanh trại Huyết Lang chúng ta thật sự đã làm được, hơn nữa kỷ lục mới của Viên Quỳ cũng bị con phá vỡ!”
“Viên Quỳ vốn dĩ là không thể sánh lại con, doanh trại Thần Long càng không có người nào có thể vượt qua doanh trại Huyết Lang chúng ta!”
Này…
Trong lòng của mọi người ở doanh trại Thần Long vô cùng khó chịu, nhưng sự thật lại giống như Tư Đồ Hạo Đông nói vậy. Những kỷ lục của doanh trại Thần Long xác thực đều thua kém doanh trại Huyết Lang.
Tuy nhiên người của doanh trại Thần Long lại rất có tính kỷ luật, có ông Viên và Trương Thiên ở đây nên bọn họ không thể vượt qua cấp trên mà mở miệng nói chuyện chỉ có thể tức giận nắm chặt tay.
Ông Viên cảm thấy có chút khó xử, trong lòng ông cũng chẳng thoải mái gì, ông chỉ mắt lạnh nhìn Trương Thiên như để nói cho anh biết đây chính là hiện trạng của doanh trại Thần Long.
Trương Thiên không phải cũng từ doanh trại Thần Long ra sao, vinh dự nơi này và anh ta gắn liền với nhau, sao có thể để cho người khác muốn nói sao thì nói?
Trương Thiên chỉ lạnh lùng nở nụ cười nói: “Tôi chưa từng nghĩ kỷ lục của doanh trại Thần Long lại bị một vài doanh trại nhỏ phá vỡ, thật là thú vị mà. Tôi cũng muốn tận mắt chứng kiến bọn họ làm thế nào để được như vậy?”
“Đợt lát nữa tôi muốn tận mắt giám sát một chút, rốt cuộc thực lực của doanh trại Huyết Lang có như lời các người nói hay không.”
“Tôi cảm thấy đám người Viên Quỳ sẽ không thua bất kỳ một cái doanh trại nhỏ nào… Chuyện liên quan đến danh dự của doanh trại Thần Long này sẽ không cần tôi phải nhúng tay vào!”
Anh ta trực tiếp so sánh doanh trại Huyết Lang mà hai cha con Tư Đồ Kiếm luôn mồm nói với doanh trại nhỏ.
Tư Đồ Kiếm vẻ mặt đầy không phục, nhưng nghe được Trương Thiên sẽ không nhúng tay thì ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà nói: “Được, đợi lát nữa chúng ta cùng xem biểu hiện của các doanh trại!”
Ông Viên thấy Trương Thiên không tham gia thì trong lòng oán giận: “Hừ!”
Trong lòng của những người doanh trại Thần Long cũng có chút mất mát cảm thấy bọn họ sẽ không có nhiều khả năng thắng.
Sau khi Trương Thiên thể hiện bản thân xem trọng doanh trại Thần Long thì lại quay người đi về phía Tư Đồ Hạo Đông.
Anh lướt qua Tư Đồ Kiếm đi lên phía trước, ánh mắt nghiêm khắc, vẻ mặt nghiêm túc và coi thường nói: “Tư Đồ Hạo Đông, vừa rồi có một câu anh nói sai rồi, tôi phải sửa lại đúng cho anh!”
Mọi người đều yên lặng lại không ai biết Trương Thiên đang muốn làm cái gì.
Tư Đồ Kiếm không thể nói sang chuyện khác để đánh lạc đề câu nói của Trương Thiên bởi vì ông và Trương Thiên là cùng cấp. Ở nơi này chỉ có mỗi ông Viên là có thể áp chế anh ta nhưng cho dù là ông Viên có nói thì chưa chắc gì Trương Thiên đã chịu nghe…
Mọi người đều đang nghi hoặc nhìn Trương Thiên, Tư Đồ Hạo Đông cũng không biết bản thân đã nói gì sai?
“Anh vừa rồi nói, Viên Quỳ vốn dĩ là không thể sánh lại anh đúng không?”
Trương Thiên lớn tiếng gằn từng chữ một nói: “Tôi nghĩ phải làm rõ cho anh hiểu một chuyện, Viên Quỳ không phải không bằng anh mà là anh vốn dĩ không xứng để đánh đồng với Viên Quỳ!”
Tư Đồ Hạo Đông tức giận nói: “Anh…”
Nghe vậy người của doanh trại Huyết Lang và Tư Đồ Kiếm đều nhăn mặt nhăn mày.
“Anh học võ được bao nhiêu năm? Nếu tôi nói không sai thì hai năm này anh mới có một vài thành tích xuất sắc đúng không?”
“Vậy anh có biết Viên Quỳ đã tiến vào doanh trại Thần Long này khi nào không? Anh có biết anh ta bao nhiêu tuổi thì đã đi chấp hành nhiệm vụ cho doanh trại Thần Long không? Anh có biết anh ta bao nhiêu tuổi đã phải sống trong cuộc sống dầu sôi lửa bỏng, ngày ngày cố gắng sống sót qua đường đạn lưỡi đao không?”
“Để tôi nói cho anh biết, anh ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học thì đã bị ông nội mình bắt vào doanh trại Thần Long để huấn luyện, tôi còn nhớ rõ khi anh ấy mới mười bốn tuổi đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của doanh trại Thần Long, khi đó sợ rằng anh còn chưa lớn nữa đúng không?”
“Chỉ mới đây thôi, Viên Quỳ đã hoàn thành được một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Số người mà anh ấy đã cứu còn nhiều hơn cơm mà Tư Đồ Hạo Đông anh ăn. Cho nên anh chỉ phá vỡ mấy cái kỷ lục ở trong doanh trại mà đã có thể đánh đồng với Viên Quỳ sao?”
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh là cái thá gì!”
Bang!
Vốn dĩ không khí đang yên lặng thì bởi vì những lời nói của Trương Thiên mà không ai nói lời nào.
Trương Thiên không muốn tranh giành cái gì, nhưng không thể để người doanh trại Thần Long bị người khác chê cười làm nhục được.
Người như Viên Quỳ, thì cả đời này cũng không có cơ hội được lựa chọn. Nhưng vì Viêm Hạ và vì ông Viên, anh ta cam tâm tình nguyện làm như thế!
Anh ấy chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu nhưng hơn nửa đời anh ta đã ở trong doanh trại Thần Long này.
Mấy năm nay anh ấy phải chịu biết bao nhiêu cực khổ, phải sống như thế nào lại chưa từng có người biết đến…
Bây giờ lại bị Tư Đồ Hạo Đông một cậu ấm cũng xứng để lấy Viên Quỳ ra nói giỡn sao?
Khóe miệng Viên Quỳ khẽ cong lên, anh nhìn Trương Thiên cảm thấy Trương Thiên giống như anh trai thậm chí là bố của anh vậy. Anh cũng hiểu rõ người có thể che chắn trời đất vì mình, đó gọi là anh cả như cha…
Viên Quỳ không có tuổi thơ, cha mẹ của anh cũng là người doanh trại Thần Long, sau đó vì doanh trại Thần Long mà hi sinh, làm con cháu của ông Viên hình như chắc chắn đều không thể thoát khỏi cái vận mệnh này.
Sinh ra là người doanh trại Thần Long, chẳng sợ có một ngày ra ngoài không thể trở về được nữa thì cũng chỉ có thể thành quỷ của doanh trại Thần Long!
Nhưng họ đều không oán, không hối…
Người như Viên Quỳ thì tiền có lợi ích gì chứ? Tất cả đềudư dùng để sung công quỹ!
Đến ông Viên cũng bị những lời Trương Thiên nói mà đôi mắt có chút u buồn. Ông áy náy với Trương Thiên, nhưng với Viên Quỳ cháu nội của mình thì ông càng áy này hơn…
Chỉ cần có chút ích kỷ thì ông Viên đã để Viên Quỳ được sống thành một công tử nhà giàu rồi, hà tất phải như bây giờ?
Nhưng là người nhà tướng thì không thể dung túng con cháu!
Tư Đồ Hạo Đông bị những lời này làm cho không nói nên lời, nếu so sánh về thời gian vào doanh trại thì xác thực không ai có thể so sánh với Viên Quỳ, nhưng trong lòng anh ta chỉ cười lạnh thầm nghĩ: “Viên Quỳ vào doanh trại đã lâu như vậy không phải cũng thua mình đó sao?”
Nhưng quân hàm của Trương Thiên lại lớn hơn anh ta nhiều, huống hồ ông Viên còn đang ở đây nên anh ta không dám nói lung tung.
Tư Đồ Kiếm lúc này mới giúp con trai giải vây: “Chiến thần Trương nói rất đúng, Tư Đồ Hạo Đông nhà tôi xác thật còn thiếu một chút rèn luyện, anh ta vẫn còn cần nhiều thời gian để tiến bộ!”
“Hôm nay là cuộc thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến, đương nhiên đây cũng là quá trình luyện tập hằng ngày trong quân doanh, cùng nhau chiến đấu cùng nhau trưởng thành mà!”
Trương Thiên mắng xong rồi nên cũng chỉ nhún vai nói: “Được, tôi chỉ hy vọng có vài người phải biết tự hiểu lấy bản thân…”
Hả?
Sắc mặt Tư Đồ Kiếm trầm xuống, anh ta là đang nói Tư Đồ Hạo Đông hay là muốn nói cả nhà họ Tư Đồ bọn họ?
Nhưng mà Tư Đồ Kiếm lại không muốn đắc tội Trương Thiên, bây giờ người nắm quyền lớn vẫn là ông Viên nên ông ta không thể làm bậy được, chỉ có thể cười lạnh gật đầu!
Ông Viên lúc này mới mở miệng nói: “Tư Đồ Kiếm dẫn người của ông vào chỗ ngồi đi, cũng bảo người doanh trại Huyết Lang chuẩn bị một lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu.”
“Được, ông tổng Viên!” Tư Đồ Kiếm vừa xoay người đi thì gương mặt đang tươi cười của ông ta đã biến mất thay vào đó là sắc mặt âm trầm.
Đám người Tư Đồ Kiếm lên lễ đài tìm vị trí ngồi của doanh trại Huyết Lang.
Tư Đồ Hạo Đông phẫn nộ nói: “Bố à, tại sao khi nãy bố bắt con im miệng, con phải giẫm lên mặt mũi tất cả người doanh trại Thần Long… Còn có tên Trương Thiên kia, anh ta cũng thật kỳ quái lại có thể không nể mặt bố mà mắng con!”
Tư Đồ Kiếm giọng lạnh lùng nói: “Buổi thi đấu huấn luyện quân sự dã chiến hôm nay nhất định phải nghiền áp tất cả mọi người, không thể bỏ sót một ai.”
“Thực lực của tên Trương Thiên kia không biết thế nào nhưng lỡ như anh ta phá hỏng kế hoạch của chúng ta thì sẽ ảnh hướng rất lớn đến sự phát triển của doanh trại Huyết Lang!”
“Hừ, hiện tại cứ để mặc cho anh ta kiêu ngạo đi, dù sao cũng không còn bao nhiêu cơ hội mà!”
Nếu không phải có ông Viên ở đây thì cái danh chiến thần Trương Thiên này sẽ được mấy người tin phục chứ?
Tư Đồ Hạo Đông cũng cười nói: “Bố à, bố cứ yên tâm đi, hôm nay doanh trại Huyết Lang nhất định sẽ áp chế toàn diện doanh trại Thần Long bọn họ, đến lúc đó cũng đủ khiến cho bọn họ xấu hổ!”
“Ừ!”
Bình luận facebook