Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Thẩm Hồng nắm tay tôi, vẻ mặt chân thành: “Dung Nhi, ta vốn tưởng rằng đời này sẽ không thể đón nhận một người con gái nào ngoài Tương Nhi. Nhưng sự xuất hiện của nàng đã làm ta thay đổi suy nghĩ. Nếu thật sự có một ngày Tương Nhi sống lại, trở về bên cạnh chúng ta, tình nghĩa ta dành cho Dung Nhi nàng vẫn không thay đổi”.
Tôi cười nói: “Vậy tình cảm giữa chàng và Vũ Tương tỷ tỷ hiển nhiên cũng sẽ không thay đổi, hơn nữa còn chưa từng thay đổi, đúng không?”.
Thẩm Hồng không nói gì, chỉ gật đầu. Trong lòng tôi đã rõ.
Tôi cười bảo: “Được rồi, thiếp đùa với chàng thôi. Không nói đến việc này nữa. Tướng công, thiếp vẫn thấy hơi mệt, muốn nằm ngủ một lát. Hôm nay chàng mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Sắc mặt Thẩm Hồng bỗng hơi ửng đỏ, giống như một bé gái. Chàng lắp bắp hồi lâu mới nói: “Dung Nhi, nếu chúng ta đã là phu thê, tối hôm nay, ta sẽ không đi đâu”.
Trong lòng tôi chấn động, chỉ thấy tự dưng khó chịu thấu xương. Tôi và Thẩm Hồng là phu thê, nếu như là ngày thường mà chàng đưa ra yêu cầu này, đương nhiên rôi mừng rỡ như điên. Nhưng hiện giờ thì thật là…
Tôi bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ. Tôi gả cho Thẩm Hồng một năm, nếu đêm nay phải rời đi, chẳng thà thật sự làm phu thê với chàng một lần. Cũng không uổng công đảm đương hư danh tiểu thiếp của Thẩm Hồng từ bao nhiêu ngày trước tới giờ. Mặc dù xưa nay chỉ thấy người mới cười, ai đâu nghe chăng người xưa khóc. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, từ tận đáy lòng, Thẩm Hồng sẽ hoàn toàn quên lãng tôi, nhung suy cho cùng cũng không hoài công tôi theo chàng một phen.
Vẻ mặt tôi hơi xấu hổ, trong lòng lại dào dạt chờ mong pha lẫn chút gì sợ hãi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, khẽ khàng nói: “Nếu tướng công muốn ở lại, vậy tùy chàng”.
Thẩm Hồng mừng rỡ, nói thẳng: “Dung Nhi, Dung Nhi ngoan. Sau này chúng ta sao có thể không có con chứ?”. Nói xong, chàng bế tôi lên, đi về phía giường. Trái tim tôi cứ đập thình thịch, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như không phải của mình, chỉ cảm thấy toàn thân như đã tan thành nước.
Thẩm Hồng đặt tôi lên giường, nhẹ nhàng hôn vào trán tôi, dịu dàng nói: “Dung Nhi, đôi mắt nàng đẹp quá, đẹp như ánh sao trên trời vậy”. Tôi thẹn thùng vô cùng, nhắm hai mắt lại. Trước tiên Thẩm Hồng hôn lên trán tôi, rồi trượt xuống khuân mặt, hai gó má, vành tai. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng trăm sợi tơ tình, nghìn loại tâm tư, cảm giác hạnh phúc không nói nên lời.
Đôi môi Thẩm Hồng nhẹ nhàng phủ lên đôi môi hồng xinh tươi của tôi. Chàng dùng răng khe khẽ cắn môi tôi, dùng lưỡi tách hàm răng của tôi ra, sau đó cùng cuốn lấy lưỡi tôi. Trong phút chốc đó, tôi chỉ cảm thấy mình đã say lịm, thân mình không ngừng run run lên. Trong lòng vừa sợ hãi vừa khao khát, loại cảm giác này thật sự không thể tả bằng lời.
Tôi cũng vươn hai tay một cách chậm chạp, ôm lấy cổ Thẩm Hồng, đón ý hòa theo nụ hôn của chàng. Cổ họng Thẩm Hồng “ưm” một tiếng, tôi cảm thấy thân thể chàng hết sức to lớn ấm nóng, sau đó toàn thân chàng phủ lên người tôi. Bàn tay chậm rãi dời sang trước ngực tôi, run rẩy cởi bỏ ve áo của y phục.Đôi môi chàng lại dùng sức chiếm lấy môi tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc đón nhận.
Đúng lúc này, tôi chợ nghe chàng cúi đầu gọi một tiếng: “Tương Nhi”. Tuy rằng một tiếng khẽ nhường ấy, khẽ đến mức không lưu lại bất cứ chút dấu vết mờ nhạt nào, nhưng tôi vẫn nghe thấy. Tôi nghe thấy rõ ràng, Thẩm Hồng gọi một tiếng: “Tương Nhi”. Sau đó trái tim tôi lập tức hóa lạnh, nhiệt tình kích tình gì đó đều hoàn toàn biến mất.
Tôi cố gắng đẩy Thẩm Hồng ra, nhưng giờ khắc này, chàng kích động như một con sư tử đang lên cơn giận, làm sao đẩy ra nổi? Ánh mắt chàng đỏ lửa, tràn đầy tơ máu, cả người gần như phát điên. Chàng dùng sức xé bỏ cổ áo bộ y phục tôi, sau đó dùng răng nghiến cắn cổ tôi. Trái tim tôi đã không còn một chút cảm giác hạnh phúc nào nữa, chỉ cảm thấy sựu khuất nhục không sao tả xiết. Thì ra nói nhiều như vậy, Thẩm Hồng vẫn chỉ coi tôi là thế thân của Liễu Vũ Tương mà thôi.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng tủi thân đến ngàn vạn lần, ngay cả khi Lão phu nhân uyu hiếp bắt tôi rời khỏi nhà họ Thẩm, tôi cũng chưa từng thấy tủi thân như vậy. Nước mắt tôi dần chảy xuống theo hai gò má, rơi xuống chiếc gối. Thẩm Hồng vốn xúc động hưng phấn khó có thể kiềm chế, thấy tôi rơi nước mắt không ngừng, nhất thời hết sức lo lắng, chân tay luống cuống.
Chàng dừng động tác, ôm lấy tôi hỏi: “Dung Nhi, nàng sao thế?”. Tôi lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Không sao cả. Thiếp chỉ cảm thấy cơ thể hơi khó chịu”.
Thẩm Hồng hỏi: “Dung Nhi, nàng chưa chuẩn bị tâm lý ư? Hay là ta quá đường đột?”. tôi ra sức lắc đầu, vẫn không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Thẩm Hồng lại càng lóng ngóng tay chân, chàng đi xuống từ trên người tôi, nói: “Dung Nhi, là ta không tốt, nàng đừng khóc. Ta vốn không nên nóng vội như thế. Nàng đã nói là mệt rồi, vậy thì đi nghỉ đi. Sáng mai ta lại đến thăm nàng”. Thẩm Hồng nói xong, thấy tôi cũng không có ý muốn giữ lại, ben đắp chăn lại cho tôi, dém xong góc chăn thì nhẹ nhàng đi ra ngoài. Một khắc đó nhìn chàng xoay người đi, vẻ mặt có phần thất vọng.
Lòng dạ tôi cũng mang tư vị không nói nên lời. Mắt thấy Thẩm Hồng mở cửa chậm rãi đi ra ngoài, lại chậm rãi đóng cửa, trong lòng tôi hiểu ra, có lẽ lần gặp nhau này là lần cuối cùng trong đời, cũng nặng trĩu ngơ ngẩn không thôi.
Tôi nằm rất lâu trên giường, sắc trời dần dần đen kịt. Minh Nguyệt Hân Nhi đến đưa cơm cho tôi. Con bé gõ cửa ầm ầm, như thể chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tôi nhẹ giọng nói: “Vào đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa tiến vào đã reo lên: “Thiếu phu nhân, em thật sự phục cô luôn. Cô nói xem ban ngày cô làm cái gì mà canh ba nửa đêm rồi vẫn chưa ăn cơm?”.
Tôi cười cười, gắng gượng chống giường ngồi dậy, ăn qua loa vài miếng cơm. Minh Nguyệt Hân Nhi rất bất bình, bắt tôi ăn thêm nửa bát nữa.
Cơm nước xong xuôi, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi đến bên cạnh, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Cúc ma ma bằng lòng chỉ cần đưa ra một trăm lượng bạc là có thể trả lại tự do cho em phải không?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thờ ơ đáp: “Vâng ạ. Làm sao cơ?”.
Tôi lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc ra, nhét vào tay Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, một trăm lượng bạc này cho em, em bảo Tiêu Tiếu cầm lấy chuộc thân cho em. Còn năm mươi lượng các em còn thừa kia thì lấy mà mở một xưởng nuôi ong. Nhớ lỹ lời ta, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phường rượu Thẩm gia, bằng không ngộ nhỡ chuyện của Tiêu Tiếu lộ ra, hai người các em sẽ gặp phiền phức”.
Trên mặt Minh Nguyệt Hân Nhi lộ vẻ ngạc nhiên,cũng không biết có nghe lọt lời tôi không. Con bé nói: “Thiếu phu nhân, nhiều bạc như thế này, cô lấy ở đâu ra? Chẳng lẽ…chẳng lẽ là trộm của Đại công tử?”. Con bé vừa nói vừa chớp mắt, nói đến câu cuối, chính nó cũng không nhịn được mà bật cười.
“Tặc nha đầu!” Tôi cốc đầu con bé: “ Lời ta nói, em đã nhớ kỹ chưa?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngượng ngùng nhận lấy bạc, gật gật đầu.
Tôi cười nói: “Vậy tình cảm giữa chàng và Vũ Tương tỷ tỷ hiển nhiên cũng sẽ không thay đổi, hơn nữa còn chưa từng thay đổi, đúng không?”.
Thẩm Hồng không nói gì, chỉ gật đầu. Trong lòng tôi đã rõ.
Tôi cười bảo: “Được rồi, thiếp đùa với chàng thôi. Không nói đến việc này nữa. Tướng công, thiếp vẫn thấy hơi mệt, muốn nằm ngủ một lát. Hôm nay chàng mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Sắc mặt Thẩm Hồng bỗng hơi ửng đỏ, giống như một bé gái. Chàng lắp bắp hồi lâu mới nói: “Dung Nhi, nếu chúng ta đã là phu thê, tối hôm nay, ta sẽ không đi đâu”.
Trong lòng tôi chấn động, chỉ thấy tự dưng khó chịu thấu xương. Tôi và Thẩm Hồng là phu thê, nếu như là ngày thường mà chàng đưa ra yêu cầu này, đương nhiên rôi mừng rỡ như điên. Nhưng hiện giờ thì thật là…
Tôi bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ. Tôi gả cho Thẩm Hồng một năm, nếu đêm nay phải rời đi, chẳng thà thật sự làm phu thê với chàng một lần. Cũng không uổng công đảm đương hư danh tiểu thiếp của Thẩm Hồng từ bao nhiêu ngày trước tới giờ. Mặc dù xưa nay chỉ thấy người mới cười, ai đâu nghe chăng người xưa khóc. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, từ tận đáy lòng, Thẩm Hồng sẽ hoàn toàn quên lãng tôi, nhung suy cho cùng cũng không hoài công tôi theo chàng một phen.
Vẻ mặt tôi hơi xấu hổ, trong lòng lại dào dạt chờ mong pha lẫn chút gì sợ hãi. Tôi cúi đầu nhìn xuống, khẽ khàng nói: “Nếu tướng công muốn ở lại, vậy tùy chàng”.
Thẩm Hồng mừng rỡ, nói thẳng: “Dung Nhi, Dung Nhi ngoan. Sau này chúng ta sao có thể không có con chứ?”. Nói xong, chàng bế tôi lên, đi về phía giường. Trái tim tôi cứ đập thình thịch, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn như không phải của mình, chỉ cảm thấy toàn thân như đã tan thành nước.
Thẩm Hồng đặt tôi lên giường, nhẹ nhàng hôn vào trán tôi, dịu dàng nói: “Dung Nhi, đôi mắt nàng đẹp quá, đẹp như ánh sao trên trời vậy”. Tôi thẹn thùng vô cùng, nhắm hai mắt lại. Trước tiên Thẩm Hồng hôn lên trán tôi, rồi trượt xuống khuân mặt, hai gó má, vành tai. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng trăm sợi tơ tình, nghìn loại tâm tư, cảm giác hạnh phúc không nói nên lời.
Đôi môi Thẩm Hồng nhẹ nhàng phủ lên đôi môi hồng xinh tươi của tôi. Chàng dùng răng khe khẽ cắn môi tôi, dùng lưỡi tách hàm răng của tôi ra, sau đó cùng cuốn lấy lưỡi tôi. Trong phút chốc đó, tôi chỉ cảm thấy mình đã say lịm, thân mình không ngừng run run lên. Trong lòng vừa sợ hãi vừa khao khát, loại cảm giác này thật sự không thể tả bằng lời.
Tôi cũng vươn hai tay một cách chậm chạp, ôm lấy cổ Thẩm Hồng, đón ý hòa theo nụ hôn của chàng. Cổ họng Thẩm Hồng “ưm” một tiếng, tôi cảm thấy thân thể chàng hết sức to lớn ấm nóng, sau đó toàn thân chàng phủ lên người tôi. Bàn tay chậm rãi dời sang trước ngực tôi, run rẩy cởi bỏ ve áo của y phục.Đôi môi chàng lại dùng sức chiếm lấy môi tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc đón nhận.
Đúng lúc này, tôi chợ nghe chàng cúi đầu gọi một tiếng: “Tương Nhi”. Tuy rằng một tiếng khẽ nhường ấy, khẽ đến mức không lưu lại bất cứ chút dấu vết mờ nhạt nào, nhưng tôi vẫn nghe thấy. Tôi nghe thấy rõ ràng, Thẩm Hồng gọi một tiếng: “Tương Nhi”. Sau đó trái tim tôi lập tức hóa lạnh, nhiệt tình kích tình gì đó đều hoàn toàn biến mất.
Tôi cố gắng đẩy Thẩm Hồng ra, nhưng giờ khắc này, chàng kích động như một con sư tử đang lên cơn giận, làm sao đẩy ra nổi? Ánh mắt chàng đỏ lửa, tràn đầy tơ máu, cả người gần như phát điên. Chàng dùng sức xé bỏ cổ áo bộ y phục tôi, sau đó dùng răng nghiến cắn cổ tôi. Trái tim tôi đã không còn một chút cảm giác hạnh phúc nào nữa, chỉ cảm thấy sựu khuất nhục không sao tả xiết. Thì ra nói nhiều như vậy, Thẩm Hồng vẫn chỉ coi tôi là thế thân của Liễu Vũ Tương mà thôi.
Tôi chỉ cảm thấy trong lòng tủi thân đến ngàn vạn lần, ngay cả khi Lão phu nhân uyu hiếp bắt tôi rời khỏi nhà họ Thẩm, tôi cũng chưa từng thấy tủi thân như vậy. Nước mắt tôi dần chảy xuống theo hai gò má, rơi xuống chiếc gối. Thẩm Hồng vốn xúc động hưng phấn khó có thể kiềm chế, thấy tôi rơi nước mắt không ngừng, nhất thời hết sức lo lắng, chân tay luống cuống.
Chàng dừng động tác, ôm lấy tôi hỏi: “Dung Nhi, nàng sao thế?”. Tôi lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Không sao cả. Thiếp chỉ cảm thấy cơ thể hơi khó chịu”.
Thẩm Hồng hỏi: “Dung Nhi, nàng chưa chuẩn bị tâm lý ư? Hay là ta quá đường đột?”. tôi ra sức lắc đầu, vẫn không kìm nén được mà rơi nước mắt.
Thẩm Hồng lại càng lóng ngóng tay chân, chàng đi xuống từ trên người tôi, nói: “Dung Nhi, là ta không tốt, nàng đừng khóc. Ta vốn không nên nóng vội như thế. Nàng đã nói là mệt rồi, vậy thì đi nghỉ đi. Sáng mai ta lại đến thăm nàng”. Thẩm Hồng nói xong, thấy tôi cũng không có ý muốn giữ lại, ben đắp chăn lại cho tôi, dém xong góc chăn thì nhẹ nhàng đi ra ngoài. Một khắc đó nhìn chàng xoay người đi, vẻ mặt có phần thất vọng.
Lòng dạ tôi cũng mang tư vị không nói nên lời. Mắt thấy Thẩm Hồng mở cửa chậm rãi đi ra ngoài, lại chậm rãi đóng cửa, trong lòng tôi hiểu ra, có lẽ lần gặp nhau này là lần cuối cùng trong đời, cũng nặng trĩu ngơ ngẩn không thôi.
Tôi nằm rất lâu trên giường, sắc trời dần dần đen kịt. Minh Nguyệt Hân Nhi đến đưa cơm cho tôi. Con bé gõ cửa ầm ầm, như thể chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tôi nhẹ giọng nói: “Vào đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vừa tiến vào đã reo lên: “Thiếu phu nhân, em thật sự phục cô luôn. Cô nói xem ban ngày cô làm cái gì mà canh ba nửa đêm rồi vẫn chưa ăn cơm?”.
Tôi cười cười, gắng gượng chống giường ngồi dậy, ăn qua loa vài miếng cơm. Minh Nguyệt Hân Nhi rất bất bình, bắt tôi ăn thêm nửa bát nữa.
Cơm nước xong xuôi, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi đến bên cạnh, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Cúc ma ma bằng lòng chỉ cần đưa ra một trăm lượng bạc là có thể trả lại tự do cho em phải không?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi thờ ơ đáp: “Vâng ạ. Làm sao cơ?”.
Tôi lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc ra, nhét vào tay Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, một trăm lượng bạc này cho em, em bảo Tiêu Tiếu cầm lấy chuộc thân cho em. Còn năm mươi lượng các em còn thừa kia thì lấy mà mở một xưởng nuôi ong. Nhớ lỹ lời ta, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phường rượu Thẩm gia, bằng không ngộ nhỡ chuyện của Tiêu Tiếu lộ ra, hai người các em sẽ gặp phiền phức”.
Trên mặt Minh Nguyệt Hân Nhi lộ vẻ ngạc nhiên,cũng không biết có nghe lọt lời tôi không. Con bé nói: “Thiếu phu nhân, nhiều bạc như thế này, cô lấy ở đâu ra? Chẳng lẽ…chẳng lẽ là trộm của Đại công tử?”. Con bé vừa nói vừa chớp mắt, nói đến câu cuối, chính nó cũng không nhịn được mà bật cười.
“Tặc nha đầu!” Tôi cốc đầu con bé: “ Lời ta nói, em đã nhớ kỹ chưa?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngượng ngùng nhận lấy bạc, gật gật đầu.
Bình luận facebook