Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Nằm ở trên giường, tôi vốn tưởng rằng mình không ngủ được. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã nặng nề ngủ mê mệt. Hơn nữa còn ngủ yên ổn một cách khác thường, không hề mộng mị chút nào. Thật không biết là tôi thật sự mệt, hay tôi thật sự là người trời sinh lạnh nhạt, không để tâm đến chuyện gì.
Khi tỉnh lại, tôi nhè nhẹ bước ra khỏi phòng, thấy ánh mắt cha đang dại ra, ngẩn ngơ ngồi thừ trước chiếc bàn cũ nát. Tóc bạc trên đầu ông càng ngày càng nhiều, lòng dạ tôi chăng hiểu sao bỗng có chút chua xót.
“Cha.” Tôi khẽ khàng khẳng đánh tiếng, cha thấy tôi đã tỉnh, vội vàng đứng lên nói: “Con gái, cha sẽ đi nấu cơm cho con ăn ngay. Sao mới ngủ một lúc như thế đã tỉnh rồi”.
Thấy cha vụng về nhóm lò, nhặt rau, nỗi chua xót trong lòng tôi lại càng nặng nề. Tôi nhẹ nhàng nói: “Cha, để con làm cho”. Cha tôi kiên quyết không chịu. Tôi nói: “Đâu phải con chỉ về nhà mỗi hôm nay, từ giờ trở đi con đều ở nhà, chẳng lẽ ngày nào cũng bắt cha nấu cơm cho con ăn?”.
Lúc này cha tôi mới thuận theo.
Tôi nhặt rau, vo gạo xong, mở vung nồi ra mới phát hiện cơm trong nồi tuyền là cơm ôi thiu đen sì. Tôi vờ như không để ý, hỏi: “Cha, ngày thường cha ăn thế này à?”.
Cha tôi “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Cũng không phải. Thiu rồi thì không ăn, chỉ ăn lúc không thiu thôi”.
Tôi khẽ thở dài một tiếng, tôi gả vào Thẩm gia, tốt xấu gì cũng được ăn ngon uống bổ, một mình cha tôi ở nhà lại phải ăn cái thứ này.
Cha thấy tôi thở dài, nói: “Cũng không phải thế đâu, bình thường con cho cha tiền, cha sẽ đến quán ăn ăn cơm. Chỉ có… chỉ có lúc tiền nong eo hẹp, cha mới về tự nấu cơm ăn”.
“Chẳng phải tháng trước con vừa mới cho cha mười hai lượng bạc sao cha. Chẳng lẽ cha lại mang đi đánh bạc?”, tôi hỏi.
“Việc này… con cũng biết đây là bệnh cũ nhiều năm của cha, sửa kiểu gì cũng không được. Cũng không phải mang đi đánh bạc tất, còn một chút dùng để uống rượu ăn cơm nữa. Hơn nữa, dạo này cha đánh bạc không còn thiếu nợ người ta đâu. Con gái, con xem này, bạc tháng trước con cho cha vẫn còn dư đây”. Cha tôi vừa nói vừa sờ túi tiền, nhưng chỉ lấy ra mấy đông bẩn bẩn. Cha tôi có chút xấu hổ cười nói: “Lúc con ngủ, cha lấy chỗ còn lại đi mua thức ăn rồi. Con xem, cải thìa, nấm dại, còn cả trứng gà con thích ăn nhất này, còn có cả món chim trĩ hoang không đủ cho con ăn vặt nữa”.
Tôi cười cười nói: “Cha, sau này thân phận của con gái đã khác rồi, cũng không còn nhiều bạc để cho cha như thế, từ giờ về sau cha đừng đi đánh bạc nữa, nếu không thì cha học Trần Tam thúc làm công việc đúng đắn một chút, hoặc không thì cha ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi”. Cha tôi nghe xong, liên tục gật đầu đồng ý, thề thốt sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa. Song tôi biết, ông chắc chắn chỉ kiên trì được không quá vài ngày, đành phải cúi đầu thở dài, chuyên tâm nấu cơm, không nói gì nữa.
Qua hơn nửa canh giờ, cơm đã nấu xong. Tôi mở cửa phòng nhìn ống khói các nhà hàng xóm cũng bắt đầu bảng lảng khói xanh. Trưa rồi, tôi nghĩ, lúc này Thẩm Hồng đã biết tôi rời đi chưa? Nếu chàng biết, sẽ nghĩ như thế nào? Còn Minh Nguyệt Hân Nhi nữa, con bé đã rời khỏi Thẩm gia hay chưa? Về phần Bảo Bảo, cô bé thông minh hiểu chuyện như vậy, đương nhiên là tôi không cần lo lắng.
Tôi cười, sao lại thế này nhỉ, lại cầm lòng không đặng nhớ đến, chẳng phải đã quyết rồi, từ nay về sau đoạn tuyệt mọi quan hệ với Thẩm gia, không bao giờ suy nghĩ đến những chuyện kia nữa rồi sao?
Thời tiết hôm nay hơi âm u. Tuy là mùa hạ, nhưng vẫn se se lạnh. Lúc bưng lên cơm tẻ nóng hổi, cải thìa xào miến ngon miệng hấp dẫn, trứng rán nấm dại dậy mùi thơm phức, còn có cả canh chim trĩ được chưng cách thủy nhừ bung mềm sụn, cha tôi không khỏi hít hà một hơi, nói: “Thơm quá! Đã lâu lắm rồi cha không được ăn cơm thơm như thế”.
Tôi cười nói: “Cha, cha từ từ ăn thôi, sau này ngày nào con cũng nấu cơm ngon cho cha ăn”.
“Ừ!” Cha tôi vừa ăn vừa nói: “Con gái, con không biết đâu, lúc con không có ở nhà, cho không có tiền ăn cơm, ngày ngày đành phải ra chợ bán đồ ăn nhặt một ít rau củ về, nấu lên ăn. Thật sự là rất khó nuốt. Con gái, lần này con về, thật tốt quá, cha lại có thể ăn cơm giống như trước kia. Từ sau khi mẹ con mất…”. Cha tôi càng nói càng nghẹn ngào, tôi cười bảo: “Được rồi, được rồi, khi không cha nói chuyện này làm gì? Cha mau ăn cơm đi, từ giờ trở đi chẳng phải ngày nào con cũng ở cạnh cha sao”. Cha tôi gục gặc đầu, không nói gì nữa, và từng và đồ ăn. Tôi cũng ăn cơm cũng với ông.
Mới ăn được nửa bữa cơm, cửa nhà tôi bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Thiếu phu nhân! Quả nhiên cô ở đây! Cô làm gì thế, lén chạy về nhà mà không một tiếng, làm em lo lắng chết mất”. Người đến là Minh Nguyệt Hân Nhi, con bé chạy xồng xộc vào, thiếu chút nữa đụng đầu vào bàn ăn của chúng tôi.
Tôi nhìn con bé, không nói tiếng nào, cha tôi cũng không nói gì thêm. Ngược lại, con bé nhất thời có chút mất tự nhiên.
“Đã ăn cơm chưa?” Tôi hỏi bằng giọng điệu bình thường nhất.
Từ lúc bước vào cửa con bé vẫn tức khí nạt người, hiện giờ chột dạ đôi chút, thành thật đáp: “Vẫn chưa”.
Tôi lặng lẽ đi xới thêm một bát cơm nữa, lấy thêm đôi đũa, đặt trước mặt con bé, nói: “Ăn đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngạc nhiên nhìn tôi một hồi, liền ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm cùng chúng tôi. Con bé ăn vài miếng, hét lên: “Ngon quá, ngon quá, ăn ngon thật! Thiếu phu nhân, đây là cô nấu hay lão gia thông gia nấu? Đã lâu lắm rồi em không được ăn đồ ăn ngon như thế này, sau này hôm nào em cũng đến chỗ cô ăn cơm được không?”. Tôi gật đầu cười.
Sau đó chúng tôi tiếp tục ăn cơm. Minh Nguyệt Hân Nhi chỉ để ý đến đồ ăn ngon, trái lại quên sạch bách dự tính ban đầu.
Một lúc sau lại có người gõ cửa. Lúc mở cửa ra, tôi nhìn lướt qua, là Bảo Bảo và Băng Ngưng.
Tôi nói: “Nếu đã đến đây còn đứng ngoài cửa làm gì? Mau vào ăn cơm trước đi”. Tôi vừa nói vừa để hai cô bé bước vào. Sau đó xới ỗi người thêm một bát cơm nữa.
Bảo Bảo và Băng Ngưng nhìn bát cơm trước mặt. Bảo Bảo lên tiếng trước: “Thiếu phu nhân, thật ra em có chuyện muốn hỏi cô”.
Tôi thản nhiên nói: “Đồ ăn ta nấu, ăn ngon không? Ăn nhiều một chút”. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa hào hứng ăn uống vừa nói to: “Thiếu phu nhân, đồ ăn cô nấu thật sự rất thơm! Không thể tưởng tượng được cô lại có tay nghề tốt như thế!”.
Bảo Bảo và Băng Ngưng cũng đành phải bưng bát lên dùng cơm. Ăn vài miếng, hai cô bé cũng nức nở khen ngon. Nhất là Băng Ngưng, chẳng mấy đã tham gia vào cũng một chiến tuyến với Minh Nguyệt Hân Nhi, thảo luận xem đồ ăn được nấu như thế nào.
Tôi thấy đồ ăn không còn nhiều lắm, nói: “Mấy đứa ăn trước ta đã ăn xong rồi. Ta đi nấu thêm vài món nữa ấy đứa. Cha, vườn rau phía sau có còn gì ăn được không?”.
Cha tôi nói: “Cái đó…từ lúc con đi, vườn rau kia đã hoang phế lâu rồi. Nhưng vườn rau nhà thím Thất hàng xóm mọc tốt lắm”.
Tôi gật đầu đáp lời, lấy chút tiền sang nhà thím Thất mua ít rau cải trắng, rau cải xanh, dưa chuột và cà chua, còn mua thêm mấy củ khoai tây. Sau khi trở về, cắt thái xong, làm vài món ăn cho những người trong phòng một lần nữa.Bưng lên rồi, hương thơm ngào ngạt. Nhưng cơm thì lại không còn. Tôi buộc phải đi nấu thêm chút cơm nữa.
Khi tỉnh lại, tôi nhè nhẹ bước ra khỏi phòng, thấy ánh mắt cha đang dại ra, ngẩn ngơ ngồi thừ trước chiếc bàn cũ nát. Tóc bạc trên đầu ông càng ngày càng nhiều, lòng dạ tôi chăng hiểu sao bỗng có chút chua xót.
“Cha.” Tôi khẽ khàng khẳng đánh tiếng, cha thấy tôi đã tỉnh, vội vàng đứng lên nói: “Con gái, cha sẽ đi nấu cơm cho con ăn ngay. Sao mới ngủ một lúc như thế đã tỉnh rồi”.
Thấy cha vụng về nhóm lò, nhặt rau, nỗi chua xót trong lòng tôi lại càng nặng nề. Tôi nhẹ nhàng nói: “Cha, để con làm cho”. Cha tôi kiên quyết không chịu. Tôi nói: “Đâu phải con chỉ về nhà mỗi hôm nay, từ giờ trở đi con đều ở nhà, chẳng lẽ ngày nào cũng bắt cha nấu cơm cho con ăn?”.
Lúc này cha tôi mới thuận theo.
Tôi nhặt rau, vo gạo xong, mở vung nồi ra mới phát hiện cơm trong nồi tuyền là cơm ôi thiu đen sì. Tôi vờ như không để ý, hỏi: “Cha, ngày thường cha ăn thế này à?”.
Cha tôi “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Cũng không phải. Thiu rồi thì không ăn, chỉ ăn lúc không thiu thôi”.
Tôi khẽ thở dài một tiếng, tôi gả vào Thẩm gia, tốt xấu gì cũng được ăn ngon uống bổ, một mình cha tôi ở nhà lại phải ăn cái thứ này.
Cha thấy tôi thở dài, nói: “Cũng không phải thế đâu, bình thường con cho cha tiền, cha sẽ đến quán ăn ăn cơm. Chỉ có… chỉ có lúc tiền nong eo hẹp, cha mới về tự nấu cơm ăn”.
“Chẳng phải tháng trước con vừa mới cho cha mười hai lượng bạc sao cha. Chẳng lẽ cha lại mang đi đánh bạc?”, tôi hỏi.
“Việc này… con cũng biết đây là bệnh cũ nhiều năm của cha, sửa kiểu gì cũng không được. Cũng không phải mang đi đánh bạc tất, còn một chút dùng để uống rượu ăn cơm nữa. Hơn nữa, dạo này cha đánh bạc không còn thiếu nợ người ta đâu. Con gái, con xem này, bạc tháng trước con cho cha vẫn còn dư đây”. Cha tôi vừa nói vừa sờ túi tiền, nhưng chỉ lấy ra mấy đông bẩn bẩn. Cha tôi có chút xấu hổ cười nói: “Lúc con ngủ, cha lấy chỗ còn lại đi mua thức ăn rồi. Con xem, cải thìa, nấm dại, còn cả trứng gà con thích ăn nhất này, còn có cả món chim trĩ hoang không đủ cho con ăn vặt nữa”.
Tôi cười cười nói: “Cha, sau này thân phận của con gái đã khác rồi, cũng không còn nhiều bạc để cho cha như thế, từ giờ về sau cha đừng đi đánh bạc nữa, nếu không thì cha học Trần Tam thúc làm công việc đúng đắn một chút, hoặc không thì cha ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi”. Cha tôi nghe xong, liên tục gật đầu đồng ý, thề thốt sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa. Song tôi biết, ông chắc chắn chỉ kiên trì được không quá vài ngày, đành phải cúi đầu thở dài, chuyên tâm nấu cơm, không nói gì nữa.
Qua hơn nửa canh giờ, cơm đã nấu xong. Tôi mở cửa phòng nhìn ống khói các nhà hàng xóm cũng bắt đầu bảng lảng khói xanh. Trưa rồi, tôi nghĩ, lúc này Thẩm Hồng đã biết tôi rời đi chưa? Nếu chàng biết, sẽ nghĩ như thế nào? Còn Minh Nguyệt Hân Nhi nữa, con bé đã rời khỏi Thẩm gia hay chưa? Về phần Bảo Bảo, cô bé thông minh hiểu chuyện như vậy, đương nhiên là tôi không cần lo lắng.
Tôi cười, sao lại thế này nhỉ, lại cầm lòng không đặng nhớ đến, chẳng phải đã quyết rồi, từ nay về sau đoạn tuyệt mọi quan hệ với Thẩm gia, không bao giờ suy nghĩ đến những chuyện kia nữa rồi sao?
Thời tiết hôm nay hơi âm u. Tuy là mùa hạ, nhưng vẫn se se lạnh. Lúc bưng lên cơm tẻ nóng hổi, cải thìa xào miến ngon miệng hấp dẫn, trứng rán nấm dại dậy mùi thơm phức, còn có cả canh chim trĩ được chưng cách thủy nhừ bung mềm sụn, cha tôi không khỏi hít hà một hơi, nói: “Thơm quá! Đã lâu lắm rồi cha không được ăn cơm thơm như thế”.
Tôi cười nói: “Cha, cha từ từ ăn thôi, sau này ngày nào con cũng nấu cơm ngon cho cha ăn”.
“Ừ!” Cha tôi vừa ăn vừa nói: “Con gái, con không biết đâu, lúc con không có ở nhà, cho không có tiền ăn cơm, ngày ngày đành phải ra chợ bán đồ ăn nhặt một ít rau củ về, nấu lên ăn. Thật sự là rất khó nuốt. Con gái, lần này con về, thật tốt quá, cha lại có thể ăn cơm giống như trước kia. Từ sau khi mẹ con mất…”. Cha tôi càng nói càng nghẹn ngào, tôi cười bảo: “Được rồi, được rồi, khi không cha nói chuyện này làm gì? Cha mau ăn cơm đi, từ giờ trở đi chẳng phải ngày nào con cũng ở cạnh cha sao”. Cha tôi gục gặc đầu, không nói gì nữa, và từng và đồ ăn. Tôi cũng ăn cơm cũng với ông.
Mới ăn được nửa bữa cơm, cửa nhà tôi bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Thiếu phu nhân! Quả nhiên cô ở đây! Cô làm gì thế, lén chạy về nhà mà không một tiếng, làm em lo lắng chết mất”. Người đến là Minh Nguyệt Hân Nhi, con bé chạy xồng xộc vào, thiếu chút nữa đụng đầu vào bàn ăn của chúng tôi.
Tôi nhìn con bé, không nói tiếng nào, cha tôi cũng không nói gì thêm. Ngược lại, con bé nhất thời có chút mất tự nhiên.
“Đã ăn cơm chưa?” Tôi hỏi bằng giọng điệu bình thường nhất.
Từ lúc bước vào cửa con bé vẫn tức khí nạt người, hiện giờ chột dạ đôi chút, thành thật đáp: “Vẫn chưa”.
Tôi lặng lẽ đi xới thêm một bát cơm nữa, lấy thêm đôi đũa, đặt trước mặt con bé, nói: “Ăn đi”.
Minh Nguyệt Hân Nhi có phần ngạc nhiên nhìn tôi một hồi, liền ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm cùng chúng tôi. Con bé ăn vài miếng, hét lên: “Ngon quá, ngon quá, ăn ngon thật! Thiếu phu nhân, đây là cô nấu hay lão gia thông gia nấu? Đã lâu lắm rồi em không được ăn đồ ăn ngon như thế này, sau này hôm nào em cũng đến chỗ cô ăn cơm được không?”. Tôi gật đầu cười.
Sau đó chúng tôi tiếp tục ăn cơm. Minh Nguyệt Hân Nhi chỉ để ý đến đồ ăn ngon, trái lại quên sạch bách dự tính ban đầu.
Một lúc sau lại có người gõ cửa. Lúc mở cửa ra, tôi nhìn lướt qua, là Bảo Bảo và Băng Ngưng.
Tôi nói: “Nếu đã đến đây còn đứng ngoài cửa làm gì? Mau vào ăn cơm trước đi”. Tôi vừa nói vừa để hai cô bé bước vào. Sau đó xới ỗi người thêm một bát cơm nữa.
Bảo Bảo và Băng Ngưng nhìn bát cơm trước mặt. Bảo Bảo lên tiếng trước: “Thiếu phu nhân, thật ra em có chuyện muốn hỏi cô”.
Tôi thản nhiên nói: “Đồ ăn ta nấu, ăn ngon không? Ăn nhiều một chút”. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa hào hứng ăn uống vừa nói to: “Thiếu phu nhân, đồ ăn cô nấu thật sự rất thơm! Không thể tưởng tượng được cô lại có tay nghề tốt như thế!”.
Bảo Bảo và Băng Ngưng cũng đành phải bưng bát lên dùng cơm. Ăn vài miếng, hai cô bé cũng nức nở khen ngon. Nhất là Băng Ngưng, chẳng mấy đã tham gia vào cũng một chiến tuyến với Minh Nguyệt Hân Nhi, thảo luận xem đồ ăn được nấu như thế nào.
Tôi thấy đồ ăn không còn nhiều lắm, nói: “Mấy đứa ăn trước ta đã ăn xong rồi. Ta đi nấu thêm vài món nữa ấy đứa. Cha, vườn rau phía sau có còn gì ăn được không?”.
Cha tôi nói: “Cái đó…từ lúc con đi, vườn rau kia đã hoang phế lâu rồi. Nhưng vườn rau nhà thím Thất hàng xóm mọc tốt lắm”.
Tôi gật đầu đáp lời, lấy chút tiền sang nhà thím Thất mua ít rau cải trắng, rau cải xanh, dưa chuột và cà chua, còn mua thêm mấy củ khoai tây. Sau khi trở về, cắt thái xong, làm vài món ăn cho những người trong phòng một lần nữa.Bưng lên rồi, hương thơm ngào ngạt. Nhưng cơm thì lại không còn. Tôi buộc phải đi nấu thêm chút cơm nữa.
Bình luận facebook