Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-407
Chương 243: Anh rể
Chương 243: Anh rể
“Cơm có thể ăn bừa nhưng hai tiếng anh rể này không được gọi bừa, Trần Kỳ đâu?” Rõ ràng là số của Trần Kỳ nhưng giọng nói trong điện thoại lại là một người con trai xa lạ. Tuy Lâm Phi và Trần Kỳ đã từng vượt quá giới hạn, thế nhưng một ông cậu từ trên trời rơi xuống, Lâm Phi không thể dễ dàng nhận bừa được.
“Chị em đi làm rồi, điện thoại của chị ấy vứt ở nhà. Nếu không phải chị ấy để điện thoại ở nhà thì em sao dám gọi điện cho anh rể được. Anh rể à, anh ở đâu? Em đến tìm anh nhé”.
“Tìm tôi làm gì, chúng ta đâu có thân quen đâu”. Với người em đột nhiên xuất hiện này Lâm Phi không thấy hứng thú cho lắm. Trước hết không nói đến việc ông cậu này là thật hay giả, cho dù có là em trai của Trần Kỳ thật thì Lâm Phi cũng không nhất thiết phải nhiều lời với nó.
Tuy rằng Lâm Phi hắn đúng là đã từng diễn vai bạn trai của Trần Kỳ một lần, hai người thậm chí cũng đã từng vượt qua ranh giới, thế nhưng, Lâm Phi không thể làm bạn trai thật sự của Trần Kỳ được.
Cho dù Trần Kỳ có đồng ý thì Lâm Phi hắn cũng không thể đồng ý được.
Vì thế, với ông cậu từ trên trời rơi xuống này, Lâm Phi tự dặn mình không nên dây dưa quá nhiều.
“Anh rể, anh như vậy là không đúng rồi. Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, bây giờ anh không tạo quan hệ tốt với em, sau này khi anh cưới chị em rồi, ai…”
“Ai bảo cậu là tôi sẽ cưới chị cậu?!” Lâm Phi quả quyết cắt ngang lời của cậu em giời đánh này, nếu như tên nhóc này đứng trước mặt Lâm Phi, sợ là hắn đã bóp lấy cổ nó rồi.
Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không được nói bừa. Lâm Phi hắn chỉ là giúp Trần Kỳ đóng vai bạn trai một lần. Tuy trong lần giả mạo đó cũng đã làm một số chuyện vượt quá giới hạn, thế nhưng đều là người lớn cả, không đến nỗi nói đến chuyện cưới hỏi được.
Mấy lời của cậu em không biết thật hay giả này, nếu như chủ tịch Mộ nghe được thì Lâm Phi chắc chắn sẽ chết rất thảm.
“Đây là chuyện sớm muộn thôi mà, bao nhiêu năm nay chị em mới quen một người bạn trai như anh, chị ấy chắc chắn sẽ kết hôn với anh”. “Ông cậu” ở đầu điện thoại bên kia 80% là thật rồi, nhưng nó vẫn chưa hiểu tình huống giữa Lâm Phi và Trần Kỳ.
“Bên cạnh cậu không có ai khác nữa chứ?” Lâm Phi đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“Không ạ, bố vợ và mẹ vợ anh đều ra ngoài rồi, ở nhà chỉ còn mình em thôi. Sao thế, anh rể định qua đây sao?” Tuy không biết vì sao đột nhiên Lâm Phi lại hỏi thế, nhưng “ông cậu” ở đầu bên kia vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Rõ rồi, bố mẹ Trần Kỳ không ở cạnh “ông cậu” này, Lâm Phi nhẹ giọng nói: “Chị của cậu không nói cho cậu biết à, người bạn trai như tôi đây chỉ là diễn viên không chuyên mà thôi”.
“Anh rể, anh đang nói đùa đúng không?” “Ông cậu” bên đầu kia im lặng hơn mười giây mới tiếp tục lên tiếng. Từ giọng điệu vô cùng kinh ngạc và chấn động của nó, Lâm Phi có thể nghe ra được, “ông cậu” này rõ ràng là không tin lời của hắn.
“Có tin hay không tùy cậu, nếu như thật sự không tin cậu có thể đi tìm chị cậu. Còn chuyện gì nữa không, không có thì tôi tắt nhé”. Lâm Phi không định giải thích tường tận mối quan hệ nam nữ phức tạp giữa hắn và Trần Kỳ với “ông cậu” này.
Một là, quá lãng phí thời gian, không thể giải thích rõ được trong chốc lát. Hai là, Lâm Phi cũng không nhất thiết phải giải thích với “ông cậu” này.
“Anh rể à đừng tắt, nhất định đừng có tắt!” Ngay lúc Lâm Phi định đưa tay tắt điện thoại thì trong điện thoại truyền ra tiếng hô khẩn thiết của “ông cậu” kia.
Lâm Phi vô cùng mất kiên nhẫn mà nói: “Có chuyện thì mau nói, tôi không dỗi hơi đâu mà nói chuyện phiếm với cậu”.
“Anh rể, em hỏi anh một câu, anh và chị em đã lên giường cùng nhau hay chưa?”
“Tôi không nhất thiết phải trả lời cậu”. Trước nay mặt Lâm Phi rất dày, với người thường thì có lẽ sẽ ngại nói chuyện này ra, nhưng với hắn thì không tồn tại chuyện ngại hay không ngại, chỉ là, chuyện này là vấn đề riêng tư của Trần Kỳ.
Lâm Phi vẫn chưa làm rõ thân phận thật giả của cậu em này, tất nhiên Lâm Phi không nhất thiết phải trả lời hắn vấn đề này.
“Anh rể, nếu như anh không nói với em, em sẽ nói chuyện anh đóng giả bạn trai chị gái em với bố mẹ em đó”.
“Tên nhóc này, cậu đe dọa tôi đấy à?!” Tuy Lâm Phi không để ý đến lời đe dọa của “ông cậu” này, thế nhưng, nếu như “ông cậu” này là thật, nó đem chuyện này nói với bố mẹ Trần Kỳ thì Lâm Phi hắn có thể không sao, nhưng Trần Kỳ chắc chắn sẽ ăn đủ.
Dù gì hắn và Trần Kỳ đã đi quá giới hạn, Lâm Phi tất nhiên sẽ không để “ông cậu” này đi tố cáo với bố mẹ Trần Kỳ, khiến Trần Kỳ gặp chuyện không hay được.
Nếu Trần Kỳ có chuyện, cô ta chắc chắn sẽ tìm Lâm Phi tính sổ.
Loại chuyện hại mình hại người thế này, Lâm Phi chắc chắn sẽ không để nó xảy ra được.
“Em đâu có dám, em chỉ muốn biết anh và chị em đã tiến triển đến bước nào rồi mà thôi. Em nói cho anh biết, nếu anh chưa lên giường với chị em thì còn được, nếu như anh đã lên giường với chị em rồi thì rắc rối lớn đấy”. Không biết là “ông cậu” ở đầu bên kia bị giọng nói lạnh lùng của Lâm Phi dọa rồi hay là nó chỉ nói bừa một câu. Tóm lại, nó không nhắc đến chuyện đi tố cáo nữa, ngược lại còn chủ động thành thật với Lâm Phi.
“Rắc rồi gì?” Nghe thấy giọng của “ông cậu” này không giống như đang nói đùa, Lâm Phi ít nhiều cũng để ý. Lâm Phi không sợ rắc rối gì đó, bởi hắn có khả năng giải quyết rắc rối. Lâm Phi chỉ quan tâm rắc rối này có ảnh hưởng đến hắn và Trần Kỳ hay không thôi.
Nếu như không vì vậy thì Lâm Phi cũng chẳng buồn nghe mấy lời lảm nhảm của “ông cậu” này.
“Không phải chứ, anh rể, anh thật sự đưa chị em lên giường rồi à, anh không sợ chết thật à?!” Với câu hỏi của Lâm Phi, “ông cậu” ở đầu kia coi như không nghe thấy, ngược lại từ trong câu hỏi của Lâm Phi nó còn biết được sự thật Lâm Phi đã từng lên giường với Trần Kỳ. Thế là, “ông cậu” này kinh ngạc lên tiếng.
Chỉ dựa vào giọng điệu sửng sốt cực độ này của nó cũng có thể đoán ra được nó đã chấn động đến mức nào.
“Đây là chuyện giữa tôi và chị cậu. Bây giờ tôi hỏi cậu, tôi lên giường với chị cậu rồi thì sẽ có rắc rối gì?!” “Ông cậu” ở đầu kia không trả lời câu hỏi của Lâm Phi, ngược lại còn bị chấn động bởi chuyện giữa hắn và Trần Kỳ, Lâm Phi cảm thấy câm nín, chỉ có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Anh rể, không cần biết anh có là diễn viên không chuyên hay không, em cũng vô cùng khâm phục anh. Anh có thể lên giường với chị em, bây giờ em vô cùng sốt sắng muốn được gặp anh. Em…” Rõ ràng, “ông cậu” trong điện thoại lại coi như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Phi rồi.
“Tôi hỏi cậu, lên giường của chị cậu thì sẽ có rắc rối gì?!” Lâm Phi nghiêm mặt, lặp lại câu hỏi của hắn một lần nữa.
“Anh rể, anh có biết không, em cứ luôn cho rằng cả đời này cũng không có người đàn ông nào có thể nằm xuống được giường của chị em. Thật sự em rất khâm phục anh, lên giường của chị em rồi còn dám nói không cưới chị ấy. Anh rể, rốt cuộc anh có mấy cái mạng thế?!”
Lâm Phi không nhắc lại câu hỏi của mình nữa, bởi vì hắn có thể nghe ra được, “ông cậu” trong điện thoại đang trong trạng thái hưng phấn quá độ, cho dù Lâm Phi có nói gì nó cũng coi như không nghe thấy hết.
Trước khi nó hồi phục trạng thái như trước, Lâm Phi sẽ không có được đáp án mà hắn muốn.
Tất nhiên đây là bởi hai bên đang nói chuyện điện thoại. Nếu như hai người đang nói chuyện trực tiếp thì Lâm Phi chắc chắn sẽ có được đáp án hắn muốn từ miệng “ông cậu” này từ lâu rồi.
“Anh rể, xin hãy nhận cái quỳ lạy này của em. Cho dù thế nào đi nữa anh cũng nhất định phải nhận cái lạy này của em. Anh có biết không, mấy năm nay, em rất hi vọng có người đàn ông có thể khiến chị em khuất phục. Anh rể, em đã đợi anh vất vả biết mấy”.
“Anh rể, em biết anh nhất định là đẹp trai đến long trời lở đất đúng không? Nếu không chị em không thể dễ dàng bị anh chinh phục như thế được. Anh rể, mau mau gửi mấy tấm ảnh của anh qua đây đi, em cần chiêm ngưỡng thật kỹ mới được”.
“Anh rể, để chinh phục được chị em, anh nhất định đã bỏ ra rất nhiều đúng không? Em hiểu mà, em hiểu hết. Thế nhưng, anh rể à, em thấy tất cả đều rất xứng đáng. Em tin, biểu hiện của chị em trên giường nhất định là khiến anh rể thỏa mãn đúng không? Em biết, người phụ nữ quật cường như chị em, khi lên giường nhất định sẽ rất dịu dàng”.
……
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua…
Lâm Phi không nhớ hắn đã rút ra bao nhiêu điếu thuốc nữa rồi, tóm lại, thuốc trong túi hắn đã bị hắn hút hết rồi, mà “ông cậu” trong điện thoại vẫn thao thao bất tuyệt mà nói. Về chuyện giữa hắn và Trần Kỳ, nó nói không ngơi nghỉ dù là một giây.
Lúc ban đầu, Lâm Phi còn quan tâm mà chen vào một hai câu hỏi, đến cuối, Lâm Phi trở thành người nghe luôn, mặc kệ cho “ông cậu” kia thao thao bất tuyệt nói một mình.
“Anh rể, sao anh không nói gì thế?” Hai mươi phút sau, “ông cậu” kia cuối cùng cũng dừng bài diễn giảng liến thoắng của mình lại, nhớ ra được còn có Lâm Phi ở đầu bên kia.
Khi nghe thấy “ông cậu” kia hỏi, Lâm Phi thấy cảm động khó tả. Trước nay, Lâm Phi chưa từng cảm thấy mở miệng nói ra một câu lại khó khăn đến vậy.
Ngay khi Lâm Phi định mở lời nói ra ý kiến của mình, “ông cậu” kia lại cướp quyền lên tiếng của hắn một lần nữa.
“À, đúng rồi, anh rể à em nhớ ra rồi. Em gọi cho anh là có chuyện quan trọng đó”.
“Nói đi, chuyện quan trọng gì?”
Lâm Phi không còn hơi sức đâu mà phàn nàn về khả năng nói liến thoắng không cho hắn nói được tiếng nào của “ông cậu” kia nữa, nếu như có thể, Lâm Phi thật sự hi vọng hắn chưa từng nghe cuộc điện thoại này.
Từ trước đến nay, Lâm Phi không hề nghĩ rằng, một người chỉ dựa vào cái miệng của mình lại có thể khiến hắn mất hết sức lực như thế.
Rõ ràng, “ông cậu” trong điện thoại kia đã làm được rồi.
“Ông cậu” trong điện thoại kia không quan tâm Lâm Phi cảm thấy thế nào, khó khăn lắm nó mới nhớ ra chuyện quan trọng, giọng điệu nhanh chóng trở nên trầm trọng: “Anh rể, một tin không hay đây, có người muốn tranh chị em với anh rồi”.
Bài văn dài đằng đẵng của “ông cậu” kia thực ra có thể dùng bốn chữ để khái quát với Lâm Phi.
Ví dụ như, anh có tình địch!
——————-
Chương 243: Anh rể
“Cơm có thể ăn bừa nhưng hai tiếng anh rể này không được gọi bừa, Trần Kỳ đâu?” Rõ ràng là số của Trần Kỳ nhưng giọng nói trong điện thoại lại là một người con trai xa lạ. Tuy Lâm Phi và Trần Kỳ đã từng vượt quá giới hạn, thế nhưng một ông cậu từ trên trời rơi xuống, Lâm Phi không thể dễ dàng nhận bừa được.
“Chị em đi làm rồi, điện thoại của chị ấy vứt ở nhà. Nếu không phải chị ấy để điện thoại ở nhà thì em sao dám gọi điện cho anh rể được. Anh rể à, anh ở đâu? Em đến tìm anh nhé”.
“Tìm tôi làm gì, chúng ta đâu có thân quen đâu”. Với người em đột nhiên xuất hiện này Lâm Phi không thấy hứng thú cho lắm. Trước hết không nói đến việc ông cậu này là thật hay giả, cho dù có là em trai của Trần Kỳ thật thì Lâm Phi cũng không nhất thiết phải nhiều lời với nó.
Tuy rằng Lâm Phi hắn đúng là đã từng diễn vai bạn trai của Trần Kỳ một lần, hai người thậm chí cũng đã từng vượt qua ranh giới, thế nhưng, Lâm Phi không thể làm bạn trai thật sự của Trần Kỳ được.
Cho dù Trần Kỳ có đồng ý thì Lâm Phi hắn cũng không thể đồng ý được.
Vì thế, với ông cậu từ trên trời rơi xuống này, Lâm Phi tự dặn mình không nên dây dưa quá nhiều.
“Anh rể, anh như vậy là không đúng rồi. Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, bây giờ anh không tạo quan hệ tốt với em, sau này khi anh cưới chị em rồi, ai…”
“Ai bảo cậu là tôi sẽ cưới chị cậu?!” Lâm Phi quả quyết cắt ngang lời của cậu em giời đánh này, nếu như tên nhóc này đứng trước mặt Lâm Phi, sợ là hắn đã bóp lấy cổ nó rồi.
Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không được nói bừa. Lâm Phi hắn chỉ là giúp Trần Kỳ đóng vai bạn trai một lần. Tuy trong lần giả mạo đó cũng đã làm một số chuyện vượt quá giới hạn, thế nhưng đều là người lớn cả, không đến nỗi nói đến chuyện cưới hỏi được.
Mấy lời của cậu em không biết thật hay giả này, nếu như chủ tịch Mộ nghe được thì Lâm Phi chắc chắn sẽ chết rất thảm.
“Đây là chuyện sớm muộn thôi mà, bao nhiêu năm nay chị em mới quen một người bạn trai như anh, chị ấy chắc chắn sẽ kết hôn với anh”. “Ông cậu” ở đầu điện thoại bên kia 80% là thật rồi, nhưng nó vẫn chưa hiểu tình huống giữa Lâm Phi và Trần Kỳ.
“Bên cạnh cậu không có ai khác nữa chứ?” Lâm Phi đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
“Không ạ, bố vợ và mẹ vợ anh đều ra ngoài rồi, ở nhà chỉ còn mình em thôi. Sao thế, anh rể định qua đây sao?” Tuy không biết vì sao đột nhiên Lâm Phi lại hỏi thế, nhưng “ông cậu” ở đầu bên kia vẫn ngoan ngoãn trả lời.
Rõ rồi, bố mẹ Trần Kỳ không ở cạnh “ông cậu” này, Lâm Phi nhẹ giọng nói: “Chị của cậu không nói cho cậu biết à, người bạn trai như tôi đây chỉ là diễn viên không chuyên mà thôi”.
“Anh rể, anh đang nói đùa đúng không?” “Ông cậu” bên đầu kia im lặng hơn mười giây mới tiếp tục lên tiếng. Từ giọng điệu vô cùng kinh ngạc và chấn động của nó, Lâm Phi có thể nghe ra được, “ông cậu” này rõ ràng là không tin lời của hắn.
“Có tin hay không tùy cậu, nếu như thật sự không tin cậu có thể đi tìm chị cậu. Còn chuyện gì nữa không, không có thì tôi tắt nhé”. Lâm Phi không định giải thích tường tận mối quan hệ nam nữ phức tạp giữa hắn và Trần Kỳ với “ông cậu” này.
Một là, quá lãng phí thời gian, không thể giải thích rõ được trong chốc lát. Hai là, Lâm Phi cũng không nhất thiết phải giải thích với “ông cậu” này.
“Anh rể à đừng tắt, nhất định đừng có tắt!” Ngay lúc Lâm Phi định đưa tay tắt điện thoại thì trong điện thoại truyền ra tiếng hô khẩn thiết của “ông cậu” kia.
Lâm Phi vô cùng mất kiên nhẫn mà nói: “Có chuyện thì mau nói, tôi không dỗi hơi đâu mà nói chuyện phiếm với cậu”.
“Anh rể, em hỏi anh một câu, anh và chị em đã lên giường cùng nhau hay chưa?”
“Tôi không nhất thiết phải trả lời cậu”. Trước nay mặt Lâm Phi rất dày, với người thường thì có lẽ sẽ ngại nói chuyện này ra, nhưng với hắn thì không tồn tại chuyện ngại hay không ngại, chỉ là, chuyện này là vấn đề riêng tư của Trần Kỳ.
Lâm Phi vẫn chưa làm rõ thân phận thật giả của cậu em này, tất nhiên Lâm Phi không nhất thiết phải trả lời hắn vấn đề này.
“Anh rể, nếu như anh không nói với em, em sẽ nói chuyện anh đóng giả bạn trai chị gái em với bố mẹ em đó”.
“Tên nhóc này, cậu đe dọa tôi đấy à?!” Tuy Lâm Phi không để ý đến lời đe dọa của “ông cậu” này, thế nhưng, nếu như “ông cậu” này là thật, nó đem chuyện này nói với bố mẹ Trần Kỳ thì Lâm Phi hắn có thể không sao, nhưng Trần Kỳ chắc chắn sẽ ăn đủ.
Dù gì hắn và Trần Kỳ đã đi quá giới hạn, Lâm Phi tất nhiên sẽ không để “ông cậu” này đi tố cáo với bố mẹ Trần Kỳ, khiến Trần Kỳ gặp chuyện không hay được.
Nếu Trần Kỳ có chuyện, cô ta chắc chắn sẽ tìm Lâm Phi tính sổ.
Loại chuyện hại mình hại người thế này, Lâm Phi chắc chắn sẽ không để nó xảy ra được.
“Em đâu có dám, em chỉ muốn biết anh và chị em đã tiến triển đến bước nào rồi mà thôi. Em nói cho anh biết, nếu anh chưa lên giường với chị em thì còn được, nếu như anh đã lên giường với chị em rồi thì rắc rối lớn đấy”. Không biết là “ông cậu” ở đầu bên kia bị giọng nói lạnh lùng của Lâm Phi dọa rồi hay là nó chỉ nói bừa một câu. Tóm lại, nó không nhắc đến chuyện đi tố cáo nữa, ngược lại còn chủ động thành thật với Lâm Phi.
“Rắc rồi gì?” Nghe thấy giọng của “ông cậu” này không giống như đang nói đùa, Lâm Phi ít nhiều cũng để ý. Lâm Phi không sợ rắc rối gì đó, bởi hắn có khả năng giải quyết rắc rối. Lâm Phi chỉ quan tâm rắc rối này có ảnh hưởng đến hắn và Trần Kỳ hay không thôi.
Nếu như không vì vậy thì Lâm Phi cũng chẳng buồn nghe mấy lời lảm nhảm của “ông cậu” này.
“Không phải chứ, anh rể, anh thật sự đưa chị em lên giường rồi à, anh không sợ chết thật à?!” Với câu hỏi của Lâm Phi, “ông cậu” ở đầu kia coi như không nghe thấy, ngược lại từ trong câu hỏi của Lâm Phi nó còn biết được sự thật Lâm Phi đã từng lên giường với Trần Kỳ. Thế là, “ông cậu” này kinh ngạc lên tiếng.
Chỉ dựa vào giọng điệu sửng sốt cực độ này của nó cũng có thể đoán ra được nó đã chấn động đến mức nào.
“Đây là chuyện giữa tôi và chị cậu. Bây giờ tôi hỏi cậu, tôi lên giường với chị cậu rồi thì sẽ có rắc rối gì?!” “Ông cậu” ở đầu kia không trả lời câu hỏi của Lâm Phi, ngược lại còn bị chấn động bởi chuyện giữa hắn và Trần Kỳ, Lâm Phi cảm thấy câm nín, chỉ có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Anh rể, không cần biết anh có là diễn viên không chuyên hay không, em cũng vô cùng khâm phục anh. Anh có thể lên giường với chị em, bây giờ em vô cùng sốt sắng muốn được gặp anh. Em…” Rõ ràng, “ông cậu” trong điện thoại lại coi như không nghe thấy câu hỏi của Lâm Phi rồi.
“Tôi hỏi cậu, lên giường của chị cậu thì sẽ có rắc rối gì?!” Lâm Phi nghiêm mặt, lặp lại câu hỏi của hắn một lần nữa.
“Anh rể, anh có biết không, em cứ luôn cho rằng cả đời này cũng không có người đàn ông nào có thể nằm xuống được giường của chị em. Thật sự em rất khâm phục anh, lên giường của chị em rồi còn dám nói không cưới chị ấy. Anh rể, rốt cuộc anh có mấy cái mạng thế?!”
Lâm Phi không nhắc lại câu hỏi của mình nữa, bởi vì hắn có thể nghe ra được, “ông cậu” trong điện thoại đang trong trạng thái hưng phấn quá độ, cho dù Lâm Phi có nói gì nó cũng coi như không nghe thấy hết.
Trước khi nó hồi phục trạng thái như trước, Lâm Phi sẽ không có được đáp án mà hắn muốn.
Tất nhiên đây là bởi hai bên đang nói chuyện điện thoại. Nếu như hai người đang nói chuyện trực tiếp thì Lâm Phi chắc chắn sẽ có được đáp án hắn muốn từ miệng “ông cậu” này từ lâu rồi.
“Anh rể, xin hãy nhận cái quỳ lạy này của em. Cho dù thế nào đi nữa anh cũng nhất định phải nhận cái lạy này của em. Anh có biết không, mấy năm nay, em rất hi vọng có người đàn ông có thể khiến chị em khuất phục. Anh rể, em đã đợi anh vất vả biết mấy”.
“Anh rể, em biết anh nhất định là đẹp trai đến long trời lở đất đúng không? Nếu không chị em không thể dễ dàng bị anh chinh phục như thế được. Anh rể, mau mau gửi mấy tấm ảnh của anh qua đây đi, em cần chiêm ngưỡng thật kỹ mới được”.
“Anh rể, để chinh phục được chị em, anh nhất định đã bỏ ra rất nhiều đúng không? Em hiểu mà, em hiểu hết. Thế nhưng, anh rể à, em thấy tất cả đều rất xứng đáng. Em tin, biểu hiện của chị em trên giường nhất định là khiến anh rể thỏa mãn đúng không? Em biết, người phụ nữ quật cường như chị em, khi lên giường nhất định sẽ rất dịu dàng”.
……
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua…
Lâm Phi không nhớ hắn đã rút ra bao nhiêu điếu thuốc nữa rồi, tóm lại, thuốc trong túi hắn đã bị hắn hút hết rồi, mà “ông cậu” trong điện thoại vẫn thao thao bất tuyệt mà nói. Về chuyện giữa hắn và Trần Kỳ, nó nói không ngơi nghỉ dù là một giây.
Lúc ban đầu, Lâm Phi còn quan tâm mà chen vào một hai câu hỏi, đến cuối, Lâm Phi trở thành người nghe luôn, mặc kệ cho “ông cậu” kia thao thao bất tuyệt nói một mình.
“Anh rể, sao anh không nói gì thế?” Hai mươi phút sau, “ông cậu” kia cuối cùng cũng dừng bài diễn giảng liến thoắng của mình lại, nhớ ra được còn có Lâm Phi ở đầu bên kia.
Khi nghe thấy “ông cậu” kia hỏi, Lâm Phi thấy cảm động khó tả. Trước nay, Lâm Phi chưa từng cảm thấy mở miệng nói ra một câu lại khó khăn đến vậy.
Ngay khi Lâm Phi định mở lời nói ra ý kiến của mình, “ông cậu” kia lại cướp quyền lên tiếng của hắn một lần nữa.
“À, đúng rồi, anh rể à em nhớ ra rồi. Em gọi cho anh là có chuyện quan trọng đó”.
“Nói đi, chuyện quan trọng gì?”
Lâm Phi không còn hơi sức đâu mà phàn nàn về khả năng nói liến thoắng không cho hắn nói được tiếng nào của “ông cậu” kia nữa, nếu như có thể, Lâm Phi thật sự hi vọng hắn chưa từng nghe cuộc điện thoại này.
Từ trước đến nay, Lâm Phi không hề nghĩ rằng, một người chỉ dựa vào cái miệng của mình lại có thể khiến hắn mất hết sức lực như thế.
Rõ ràng, “ông cậu” trong điện thoại kia đã làm được rồi.
“Ông cậu” trong điện thoại kia không quan tâm Lâm Phi cảm thấy thế nào, khó khăn lắm nó mới nhớ ra chuyện quan trọng, giọng điệu nhanh chóng trở nên trầm trọng: “Anh rể, một tin không hay đây, có người muốn tranh chị em với anh rồi”.
Bài văn dài đằng đẵng của “ông cậu” kia thực ra có thể dùng bốn chữ để khái quát với Lâm Phi.
Ví dụ như, anh có tình địch!
——————-
Bình luận facebook