Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
Chương 245: Hội nghị truyền thông
Chương 245: Hội nghị truyền thông
“Anh, anh rể, cuối cùng em cũng biết chị gái em vì sao lại lên giường với anh rồi.” Bị Lâm Phi dùng nắm đấm chăm sóc kỹ lưỡng một hồi, Trần Địch cũng chính là “cậu em vợ” đã ngắt lời Lâm Phi không biết bao nhiêu lần trong cuộc điện thoại vừa rồi đã hỏng hết hình tượng so với khi vừa mới xuống xe. Khắp người cậu ta bầm dập chỗ xanh chỗ tím, cậu ta khóc lóc nói với Lâm Phi bằng giọng lắp bắp.
“Tại sao?” Lâm Phi rút từ trong túi của Trần Địch ra một điếu thuốc lá rồi vừa nhả khói vừa tiện thể lên tiếng hỏi.
“Vì cậu còn bạo lực hơn cả chị gái cậu.” Mặc dù là bị Lâm Phi dùng nắm đấm để giao lưu nhưng Trần Địch lại không hề khó chịu, cái miệng rớm máu cũng không hề ảnh hưởng đến lức tưởng tượng lướt gió tung mây của cậu ta, cậu ta vẫn hỏi với giọng điệu đầy hứng khởi: “Anh rể, lần này em thực sự đã hiểu ra, chị em nhất định là vì không đánh được anh nên mới lên giường với anh phải không?”
Rầm!
Lâm Phi tung một đạp khiến Trần Địch ngã lăn, không thể trách Lâm Phi quá bạo lực mà quả thực cái miệng kia của Trần Địch thực sự bẩn thỉu.
“Anh, anh rể, quân tử dùng miệng không dùng tay. Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, anh đừng có giống chị em, chưa gì đã dùng chân tay giải quyết công việc.” Trần Địch lồm cồm bò dậy rồi đi về phía Lâm Phi với dáng vẻ không hề sợ chết.
Mặc dù Lâm Phi còn nể tình cô hoa khôi bạo lực cảnh sát Trần Kỳ nên không có ý định ra tay nặng nề với Trần Địch nhưng trước đó Trần Địch năm lần bảy lượt chặn họng hắn khiến hắn có ý định cho cậu ta bài học nhớ đời.
Trên mặt Trần Địch bầm dập tím tái, khoé miệng vẫn còn chảy máu chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Bình thường cậu nói chuyện cũng thế này à?” Thấy Trần Địch đứng dậy đi về phía mình, Lâm Phi ít nhiều cảm thấy bất lực.
Việc đã tới nước này, Lâm Phi cũng có thể nhận ra tên Trần Địch này tám chín phần không cố ý chặn họng hắn mà đây vốn dĩ là tính cách của cậu ta.
Hoặc có thể nói cái miệng của cậu ta đã quen nói chuyện kiểu này rồi.
“Cũng không hẳn là thế, khi cần chủ trì hội nghị truyền thông thì em sẽ đổi phong cách.” Vừa trả lời Lâm Phi, Trần Địch vừa châm cho mình điếu thuốc.
“Hội nghị truyền thông?” Lâm Phi hỏi lại Trần Địch một lần nữa nhưng lúc này nhìn hình ảnh của Trần Địch, Lâm Phi không thể nhìn nhận ra nổi có điểm nào liên quan đến một người thành đạt làm phát thanh viên đứng trước micro dưới ánh đèn lấp lánh cả.
Mặc dù có khả năng Lâm Phi đã đánh cho hắn bầm dập mất đi hình tượng nhưng khi Lâm Phi nghĩ lại hình ảnh Trương Di vừa bước xuống xe, Lâm Phi cũng không thể nào thấy có liên quan gì tới hình ảnh một người MC cả.
“Anh rể, anh có thể không biết rồi.” Dường như nhìn ra được sự thắc mắc của Lâm Phi, Trần Địch quẹt máu trên miệng rồi châm cho mình điếu thuốc, vừa hút vừa giải thích với Lâm Phi: “Em là phát ngôn viên truyền thông của quân khu Hoa Đông, anh rể anh chắc đã từng nhìn thấy em ở trên bản tin rồi chứ?”
“Ngại quá, thôi không mấy khi xem bản tin cả.” Mặc dù thắc mắc về thân phận của Trần Địch nhưng Lâm Phi đương nhiên không cho Trần Địch cơ hội đắc chí.
Với cái tính cách đó của Trần Địch, nếu như Lâm Phi thuận theo lời giải thích của cậu ta rồi khen đôi câu thôi thì không cần nghĩ cũng biết tên Trần Địch này nhất định sẽ lại bắt đầu một bài văn sớ cực dài.
Sau khi biết thân phận của Trần Địch, Lâm Phi cũng đã hiểu ra cậu em vợ hời này vì sao lại có khả năng nói đến như vậy.
Người được gọi là người dẫn chương trình bản tin thời sự đương nhiên là sống dựa vào cái miệng rồi. Nếu không có khả năng nói thì mới là lạ.
Khi Trần Địch vừa bước xuống xe, thông qua bộ đồ kiểu quân sự của cậu ta, Lâm Phi ít nhiều cũng đoán ra được Trần Địch có khả năng là quân nhân.
Có điều, Lâm Phi không thể ngờ nổi Trần Địch lại là MC bản tin thời sự của quân khu Hoa Đông.
Lâm Phi đã chứng kiến khả năng ăn nói của Trần Địch, nhưng chỉ dựa vào cái miệng mà muốn trở thành phát thanh viên bản tin thời sự của quân khu Hoa Đông thì đương nhiên không đủ. Gia thế của Trần Địch e rằng không hề đơn giản.
“Anh rể, em phát hiện anh ít nhiều cũng có điểm giống chị em. Nếu như em đoán không nhầm thì chúng ta…”
“Cậu còn dám nói linh tinh thêm câu nào nữa thì tôi không ngại cho quân khu Hoa Đông đổi phát thanh viên đâu.” Mặc dù biết rõ thân phận của Trần Địch nhưng Lâm Phi đương nhiên không muốn nghe cậu ta lải nhải thêm nữa. Cậu em vợ hời này có sức tưởng tượng thật sự phong phú và cái miệng ăn nói ba lăng nhăng quả thực đã khiêu khích nghiêm trọng vào khả năng chịu đựng của Lâm Phi.
Mặc dù thân phận của Trần Địch và gia thế không hề đơn giản nhưng Lâm Phi đương nhiên không quan tâm đến vấn đề này. Nếu như đụng phải hắn thì đừng nói là Trần Địch mà đổi lại là chị của cậu ta thì Lâm Phi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Anh rể, em…”
“Giờ tôi cần yên tĩnh, hiểu chứ?”
Sau khi nhận ra ánh mắt lạnh lùng đó của Lâm Phi, Trần Địch cuối cùng cũng tạm thời yên lặng, đôi tai của Lâm Phi khó khăn lắm mới tìm được giây phút bình yên.
Thế nhưng cũng chỉ là chút bình yên ngắn ngủi mà thôi.
“Anh rể, anh còn nhớ trước đó em nói gì với anh không, có người muốn cướp chị gái từ tay anh đấy?” Sau khi im lặng được ba phút đồng hồ, Trần Địch lại mất kiên nhẫn rồi lên tiếng.
“Tôi cho cậu hai phút, nói cho rõ ràng mọi chuyện.”
Trần Địch chốc chốc lại bắt đầu nói năng bắn như súng liên thanh, có đánh cũng không đổi được tính. Lâm Phi dập luôn điếu thuốc trong tay rồi kiên nhẫn cho Trần Địch thêm hai phút đồng hồ.
“Anh rể, em biết anh không thể không có chút cảm xúc gì với chị gái em được. Em…”
“Cậu còn một phút.”
“Là thế này, anh rể, anh có thể không biết có một gã khi còn nhỏ thường bị chị em bắt nạt…”
Hết hai phút, Trần Địch vẫn thao thao bất tuyệt còn Lâm Phi lại không hề ngắt lời cậu ta.
Không phải Lâm Phi bị Trần Địch nói cho đến mức phát điên.
Mà vì câu trả lời và phản ứng của Trần Địch thật sự đã khiến cho Lâm Phi ngỡ ngàng, cậu ta không hề nói những lời thừa thãi.
Từ câu chuyện mà Trần Địch kể, Lâm Phi thu được không ít thông tin.
Ví dụ như cô hoa khôi bạo lực cảnh sát Trần Kỳ kia không phải từ nhỏ đã có khuynh hướng bạo lực như vậy mà vì tên Trần Địch này từ nhỏ đã quá yếu đuối, thường xuyên bị người khác bắt nạt, Trần Kỳ vì bảo vệ Trần Địch nên đã luyện Lộ Quyền Đạo rồi cũng vì thế mà đổi tính trở nên bạo lực như vậy.
Còn người mà Trần Địch nói muốn tranh Trần Kỳ với Lâm Phi không phải ai khác mà chính là Khương Vân Bằng, kẻ chuyên bắt nạt Trần Địch khi còn bé.
Mặc dù Khương Vân bằng khi nhỏ thường bị Trần Kỳ bắt nạt nhưng dù sao đó cũng là chuyện thuở nhỏ. Bây giờ Khương Vân Bằng đã là thiếu tá tham mưu trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân khu Hoa Đông, tiền đồ xán lạn.
Có điều Khương Vân Bằng cũng không biết là do từ nhỏ bị Trần Kỳ bắt nạt đến mức có vấn đề hay vì lý do gì mà tóm lại là hắn vẫn ôm hình bóng Trần Kỳ suốt bao nhiêu năm nay.
Không biết hắn biết được tin Trần Kỳ có bạn trai từ đâu, liền tuyên bố phải cướp được Trần Kỳ từ tay Lâm Phi về.
——————-
Chương 245: Hội nghị truyền thông
“Anh, anh rể, cuối cùng em cũng biết chị gái em vì sao lại lên giường với anh rồi.” Bị Lâm Phi dùng nắm đấm chăm sóc kỹ lưỡng một hồi, Trần Địch cũng chính là “cậu em vợ” đã ngắt lời Lâm Phi không biết bao nhiêu lần trong cuộc điện thoại vừa rồi đã hỏng hết hình tượng so với khi vừa mới xuống xe. Khắp người cậu ta bầm dập chỗ xanh chỗ tím, cậu ta khóc lóc nói với Lâm Phi bằng giọng lắp bắp.
“Tại sao?” Lâm Phi rút từ trong túi của Trần Địch ra một điếu thuốc lá rồi vừa nhả khói vừa tiện thể lên tiếng hỏi.
“Vì cậu còn bạo lực hơn cả chị gái cậu.” Mặc dù là bị Lâm Phi dùng nắm đấm để giao lưu nhưng Trần Địch lại không hề khó chịu, cái miệng rớm máu cũng không hề ảnh hưởng đến lức tưởng tượng lướt gió tung mây của cậu ta, cậu ta vẫn hỏi với giọng điệu đầy hứng khởi: “Anh rể, lần này em thực sự đã hiểu ra, chị em nhất định là vì không đánh được anh nên mới lên giường với anh phải không?”
Rầm!
Lâm Phi tung một đạp khiến Trần Địch ngã lăn, không thể trách Lâm Phi quá bạo lực mà quả thực cái miệng kia của Trần Địch thực sự bẩn thỉu.
“Anh, anh rể, quân tử dùng miệng không dùng tay. Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, anh đừng có giống chị em, chưa gì đã dùng chân tay giải quyết công việc.” Trần Địch lồm cồm bò dậy rồi đi về phía Lâm Phi với dáng vẻ không hề sợ chết.
Mặc dù Lâm Phi còn nể tình cô hoa khôi bạo lực cảnh sát Trần Kỳ nên không có ý định ra tay nặng nề với Trần Địch nhưng trước đó Trần Địch năm lần bảy lượt chặn họng hắn khiến hắn có ý định cho cậu ta bài học nhớ đời.
Trên mặt Trần Địch bầm dập tím tái, khoé miệng vẫn còn chảy máu chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Bình thường cậu nói chuyện cũng thế này à?” Thấy Trần Địch đứng dậy đi về phía mình, Lâm Phi ít nhiều cảm thấy bất lực.
Việc đã tới nước này, Lâm Phi cũng có thể nhận ra tên Trần Địch này tám chín phần không cố ý chặn họng hắn mà đây vốn dĩ là tính cách của cậu ta.
Hoặc có thể nói cái miệng của cậu ta đã quen nói chuyện kiểu này rồi.
“Cũng không hẳn là thế, khi cần chủ trì hội nghị truyền thông thì em sẽ đổi phong cách.” Vừa trả lời Lâm Phi, Trần Địch vừa châm cho mình điếu thuốc.
“Hội nghị truyền thông?” Lâm Phi hỏi lại Trần Địch một lần nữa nhưng lúc này nhìn hình ảnh của Trần Địch, Lâm Phi không thể nhìn nhận ra nổi có điểm nào liên quan đến một người thành đạt làm phát thanh viên đứng trước micro dưới ánh đèn lấp lánh cả.
Mặc dù có khả năng Lâm Phi đã đánh cho hắn bầm dập mất đi hình tượng nhưng khi Lâm Phi nghĩ lại hình ảnh Trương Di vừa bước xuống xe, Lâm Phi cũng không thể nào thấy có liên quan gì tới hình ảnh một người MC cả.
“Anh rể, anh có thể không biết rồi.” Dường như nhìn ra được sự thắc mắc của Lâm Phi, Trần Địch quẹt máu trên miệng rồi châm cho mình điếu thuốc, vừa hút vừa giải thích với Lâm Phi: “Em là phát ngôn viên truyền thông của quân khu Hoa Đông, anh rể anh chắc đã từng nhìn thấy em ở trên bản tin rồi chứ?”
“Ngại quá, thôi không mấy khi xem bản tin cả.” Mặc dù thắc mắc về thân phận của Trần Địch nhưng Lâm Phi đương nhiên không cho Trần Địch cơ hội đắc chí.
Với cái tính cách đó của Trần Địch, nếu như Lâm Phi thuận theo lời giải thích của cậu ta rồi khen đôi câu thôi thì không cần nghĩ cũng biết tên Trần Địch này nhất định sẽ lại bắt đầu một bài văn sớ cực dài.
Sau khi biết thân phận của Trần Địch, Lâm Phi cũng đã hiểu ra cậu em vợ hời này vì sao lại có khả năng nói đến như vậy.
Người được gọi là người dẫn chương trình bản tin thời sự đương nhiên là sống dựa vào cái miệng rồi. Nếu không có khả năng nói thì mới là lạ.
Khi Trần Địch vừa bước xuống xe, thông qua bộ đồ kiểu quân sự của cậu ta, Lâm Phi ít nhiều cũng đoán ra được Trần Địch có khả năng là quân nhân.
Có điều, Lâm Phi không thể ngờ nổi Trần Địch lại là MC bản tin thời sự của quân khu Hoa Đông.
Lâm Phi đã chứng kiến khả năng ăn nói của Trần Địch, nhưng chỉ dựa vào cái miệng mà muốn trở thành phát thanh viên bản tin thời sự của quân khu Hoa Đông thì đương nhiên không đủ. Gia thế của Trần Địch e rằng không hề đơn giản.
“Anh rể, em phát hiện anh ít nhiều cũng có điểm giống chị em. Nếu như em đoán không nhầm thì chúng ta…”
“Cậu còn dám nói linh tinh thêm câu nào nữa thì tôi không ngại cho quân khu Hoa Đông đổi phát thanh viên đâu.” Mặc dù biết rõ thân phận của Trần Địch nhưng Lâm Phi đương nhiên không muốn nghe cậu ta lải nhải thêm nữa. Cậu em vợ hời này có sức tưởng tượng thật sự phong phú và cái miệng ăn nói ba lăng nhăng quả thực đã khiêu khích nghiêm trọng vào khả năng chịu đựng của Lâm Phi.
Mặc dù thân phận của Trần Địch và gia thế không hề đơn giản nhưng Lâm Phi đương nhiên không quan tâm đến vấn đề này. Nếu như đụng phải hắn thì đừng nói là Trần Địch mà đổi lại là chị của cậu ta thì Lâm Phi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Anh rể, em…”
“Giờ tôi cần yên tĩnh, hiểu chứ?”
Sau khi nhận ra ánh mắt lạnh lùng đó của Lâm Phi, Trần Địch cuối cùng cũng tạm thời yên lặng, đôi tai của Lâm Phi khó khăn lắm mới tìm được giây phút bình yên.
Thế nhưng cũng chỉ là chút bình yên ngắn ngủi mà thôi.
“Anh rể, anh còn nhớ trước đó em nói gì với anh không, có người muốn cướp chị gái từ tay anh đấy?” Sau khi im lặng được ba phút đồng hồ, Trần Địch lại mất kiên nhẫn rồi lên tiếng.
“Tôi cho cậu hai phút, nói cho rõ ràng mọi chuyện.”
Trần Địch chốc chốc lại bắt đầu nói năng bắn như súng liên thanh, có đánh cũng không đổi được tính. Lâm Phi dập luôn điếu thuốc trong tay rồi kiên nhẫn cho Trần Địch thêm hai phút đồng hồ.
“Anh rể, em biết anh không thể không có chút cảm xúc gì với chị gái em được. Em…”
“Cậu còn một phút.”
“Là thế này, anh rể, anh có thể không biết có một gã khi còn nhỏ thường bị chị em bắt nạt…”
Hết hai phút, Trần Địch vẫn thao thao bất tuyệt còn Lâm Phi lại không hề ngắt lời cậu ta.
Không phải Lâm Phi bị Trần Địch nói cho đến mức phát điên.
Mà vì câu trả lời và phản ứng của Trần Địch thật sự đã khiến cho Lâm Phi ngỡ ngàng, cậu ta không hề nói những lời thừa thãi.
Từ câu chuyện mà Trần Địch kể, Lâm Phi thu được không ít thông tin.
Ví dụ như cô hoa khôi bạo lực cảnh sát Trần Kỳ kia không phải từ nhỏ đã có khuynh hướng bạo lực như vậy mà vì tên Trần Địch này từ nhỏ đã quá yếu đuối, thường xuyên bị người khác bắt nạt, Trần Kỳ vì bảo vệ Trần Địch nên đã luyện Lộ Quyền Đạo rồi cũng vì thế mà đổi tính trở nên bạo lực như vậy.
Còn người mà Trần Địch nói muốn tranh Trần Kỳ với Lâm Phi không phải ai khác mà chính là Khương Vân Bằng, kẻ chuyên bắt nạt Trần Địch khi còn bé.
Mặc dù Khương Vân bằng khi nhỏ thường bị Trần Kỳ bắt nạt nhưng dù sao đó cũng là chuyện thuở nhỏ. Bây giờ Khương Vân Bằng đã là thiếu tá tham mưu trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân khu Hoa Đông, tiền đồ xán lạn.
Có điều Khương Vân Bằng cũng không biết là do từ nhỏ bị Trần Kỳ bắt nạt đến mức có vấn đề hay vì lý do gì mà tóm lại là hắn vẫn ôm hình bóng Trần Kỳ suốt bao nhiêu năm nay.
Không biết hắn biết được tin Trần Kỳ có bạn trai từ đâu, liền tuyên bố phải cướp được Trần Kỳ từ tay Lâm Phi về.
——————-
Bình luận facebook