Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Đáng chết
Ngay khi ra khỏi nội thành, trên những con đường ngoại ô thưa thớt xe cộ, Lâm Phi nhanh chóng tăng tốc và phóng đi một cách điên cuồng, cho dù ở những góc cua hắn cũng không giảm tốc, khiến đuôi xe lướt thành một hình vòng cung.
Khuôn mặt của Thẩm Bội Ni trắng bệch, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng và không nói gì, vì từ gương chiếu hậu cô đã nhìn thấy có hai chiếc Accord màu đen đang bám sát phía sau.
Lúc trước trong nội thành Thẩm Bội Ni còn chưa phát hiện được, còn bây giờ trên đường chỉ có lưa thưa vài chiếc xe, mà Lâm Phi đã tăng tốc độ lên 160 km/h, hai chiếc xe kia vẫn bám sát theo sau, nếu giờ phút này Thẩm Bội Ni còn không đoán ra mục tiêu của hai chiếc xe này là họ, vậy thì cô đã phụ lòng tốt của hắn rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Thậm Bội Ni vô thức nhìn sang Lâm Phi đang ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt hắn lúc này không hề thể hiện bất cứ sự sợ hãi hay hoảng loạn nào.
Khuôn mặt Lâm Phi trầm tĩnh như nước, khóe miệng khẽ nhếch lên. Từ trên khuôn mặt của hắn, Thẩm Bội Ni chỉ có thể cảm nhận được một sự lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm Phi quay đầu qua, nở một nụ cười vô hại: “Đừng sợ, tất cả đã có tôi”.
Việc cô đột nhiên mời hắn ăn tối, giống như một loại ám hiệu, Lâm Phi sao lại không biết.
Lâm Phi cơ bản có thể khẳng định, những người kia đang nhắm vào hắn, là hắn làm liên lụy đến Thẩm Bội Ni, trong lòng cảm thấy có lỗi với cô.
Không biết vì sao, khi nghe câu nói đó của Lâm Phi, cùng với nụ cười vô hại của hắn, tâm trạng đang hoảng loạn của Thậm Bội Ni chợt bình tĩnh lại. Bàn tay đang tìm chiếc điện thoại trong túi cùng từ từ rút ra.
Thẩm Bội Ni sẵn sàng tin tưởng Lâm Phi vô điều kiện, cô tin hắn nhất định sẽ xử đẹp hai chiếc xe đằng sau kia.
Nếu như nói về cảm giác của Thẩm Bội Ni đối với Lâm Phi, ban đầu là có chút hảo cảm, còn bây giờ là cảm giác tò mò xen lẫn tin tưởng.
Lâm Phi tất nhiên không biết được sự chuyển biến to lớn về thái độ đối với hắn của người con gái ngồi kế bên, toàn bộ tâm trí của hắn lúc này đều tập trung vào hai chiếc xe phía sau.
Lúc trước hắn không dám cắt đuôi hai chiếc xe phía sau vì khi đó đang ở trong nội thành, có rất nhiều camera, một khi hành động sẽ bị camera ghi lại, hơn nữa trên đường xe cộ rất đông, rất dễ xảy ra tai nạn.
Bây giờ đã ra khỏi phạm vi nội thành, hắn tất nhiên có thể thoải mái mà ra tay.
……
Trên con đường ngoại ô thành phố Trung Hải, một chiếc Audi Q7 màu đỏ đang phóng như bay, đằng sau có hai chiếc Accord màu đen đang đuổi sát theo.
Cả ba chiếc xe đều đã vượt quá tốc độ quy định nhưng không chiếc nào chịu giảm tốc độ.
Tốc độ của hai bên đều rất nhanh. Nếu có người đang đứng bên đường lúc ba chiếc xe lướt qua, người có trọng lượng nhẹ nhất định sẽ bị cơn gió từ ba chiếc xe gây ra hất bay.
Đột nhiên, phía trước chiếc Audi Q7 bỗng xuất hiện một khúc cua gấp.
Trong những tình huống như vậy bắt buộc phải giảm tốc độ mới có thể an toàn vượt qua khúc cua, nhưng chiếc Audi Q7 lại còn tăng tốc hướng đến chỗ cua.
Hai chiếc Accord phía sau cũng đã nhìn thấy khúc cua gấp phía trước, chiếc bên phải đột ngột giảm tốc, chiếc bên trái dù không giảm tốc độ đột ngột như chiếc bên trái, nhưng cũng giảm tốc độ từ từ.
Lúc này khi đầu chiếc Audi Q7 đã tiến vào khúc cua, chiếc xe mới bắt đầu từ từ giảm tốc.
Người ngồi trong hai chiếc Accord đen đều cho rằng, đối tượng bọn họ đuổi theo sẽ nhân cơ hội giảm tốc này để vượt qua góc cua, nhưng chiếc Audi lúc này đột ngột phanh gấp, thân xe quay tròn 180 độ, đuôi xe đập thẳng vào chiếc Accord bên trái.
Dưới tác dụng của lực va đập và quán tính, chiếc Accord đen bị hất tung, lộn một vòng giữa không trung rồi rơi thẳng xuống vị trí của chiếc Accord còn lại.
Binh! Binh! Ầm!
Liên tiếp hai lần va chạm, chiếc Accord bên trái ngay lập tức nổ tung khi chưa rơi xuống đất.
Vụ nổ mạnh đã đẩy văng chiếc Accord còn lại đi, sau khi lộn hai vòng trên không trung, mũi xe đâm thẳng xuống khoảng đất trống bên cạnh xa lộ.
Vài giây sau, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên với mái tóc rối tung và khuôn mặt bị những mảnh kính cửa xe găm vào gian nan chui ra.
Lúc này, một thanh niên mặc quần áo giản dị, tay cầm điếu thuốc rẻ tiền từ chiếc Audi Q7 màu đỏ bước xuống, chậm rãi đi về phía chiếc Accord màu đen.
Người thanh niên kia chính là Lâm Phi, hai chiếc xe này theo đuôi lâu như vậy, mục tiêu rõ ràng là hắn.
Lâm Phi chưa bao giờ có ý định nương tay với kẻ thù, đặc biệt những kẻ này còn gián tiếp phá hoại buổi hẹn hò của hắn và Thẩm Bội Ni, tất nhiên hắn sẽ càng không nương tay với chúng.
“Ai cử chúng mày tới?”
Lâm Phi bước tới bên cạnh người trung niên, lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông trung niên may mắn còn sống lúc này đã sớm mất hết can đảm.
Trong mắt hắn, Lâm Phi đã biến thành ác ma chui ra từ địa ngục, mới phút trước bọn hắn còn đang đóng vai kẻ đi săn và con mồi, vậy mà chỉ một phút sau con mồi đã đứng bên cạnh hắn.
Người đàn ông trung niên thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phi, trái tim và ánh mắt của hắn lúc này tràn đầy sự sợ hãi, nghe thấy câu hỏi của Lâm Phi, hắn cố gắng sốc lại tinh thần, lắp bắp nói: “Là…Là Hổ Ca…sai…sai bọn tôi đến, bọn tôi cũng chỉ…làm theo mệnh lệnh.”
“Hổ Ca? Mình không nhớ từng đắc tội kẻ nào được gọi như thế.”
Lâm Phi mặt vô cảm, ngay cả giọng nói của hắn cũng lạnh lùng đến cực điểm, hắn không nhớ mình và Hổ Ca có mâu thuẫn gì, khả năng duy nhất là có người thuê Hổ Ca làm việc.
“Không…Không phải. Đó là…một thiếu gia họ Hàn gọi điện cho Hổ Ca, nhờ Hổ Ca bắt giữ anh và một người phụ nữ họ Lăng. Bọn tôi…Bọn tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh.”
Người trung niên kia bỗng dưng muốn khóc, nếu biết trước Lâm Phi đáng sợ như thế, có cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám tìm Lâm Phi.
“Các người bắt cô gái kia đi đâu rồi?”
Giọng nói của Lâm Phi rốt cuộc cũng mang theo một chút cảm tình, đó là sự phẫn nộ đến tột cùng, sự việc đã sáng tỏ, thiếu gia họ Hàn, ngoại trừ Hàn Khải Minh ra Lâm Phi không nghĩ đến ai khác.
Lâm Phi làm mất mặt hắn trước mắt toàn bộ nhân viên phòng Hành chính, Hàn Khải Minh tìm người báo thù cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Chỉ là Lâm Phi không nghĩ tới, Hàn Khải Minh không chỉ đối phó hắn mà còn bắt cả Lăng Vi Vi đi, kẻ như vậy đáng chết.
Khuôn mặt của Thẩm Bội Ni trắng bệch, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng và không nói gì, vì từ gương chiếu hậu cô đã nhìn thấy có hai chiếc Accord màu đen đang bám sát phía sau.
Lúc trước trong nội thành Thẩm Bội Ni còn chưa phát hiện được, còn bây giờ trên đường chỉ có lưa thưa vài chiếc xe, mà Lâm Phi đã tăng tốc độ lên 160 km/h, hai chiếc xe kia vẫn bám sát theo sau, nếu giờ phút này Thẩm Bội Ni còn không đoán ra mục tiêu của hai chiếc xe này là họ, vậy thì cô đã phụ lòng tốt của hắn rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Thậm Bội Ni vô thức nhìn sang Lâm Phi đang ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt hắn lúc này không hề thể hiện bất cứ sự sợ hãi hay hoảng loạn nào.
Khuôn mặt Lâm Phi trầm tĩnh như nước, khóe miệng khẽ nhếch lên. Từ trên khuôn mặt của hắn, Thẩm Bội Ni chỉ có thể cảm nhận được một sự lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm Phi quay đầu qua, nở một nụ cười vô hại: “Đừng sợ, tất cả đã có tôi”.
Việc cô đột nhiên mời hắn ăn tối, giống như một loại ám hiệu, Lâm Phi sao lại không biết.
Lâm Phi cơ bản có thể khẳng định, những người kia đang nhắm vào hắn, là hắn làm liên lụy đến Thẩm Bội Ni, trong lòng cảm thấy có lỗi với cô.
Không biết vì sao, khi nghe câu nói đó của Lâm Phi, cùng với nụ cười vô hại của hắn, tâm trạng đang hoảng loạn của Thậm Bội Ni chợt bình tĩnh lại. Bàn tay đang tìm chiếc điện thoại trong túi cùng từ từ rút ra.
Thẩm Bội Ni sẵn sàng tin tưởng Lâm Phi vô điều kiện, cô tin hắn nhất định sẽ xử đẹp hai chiếc xe đằng sau kia.
Nếu như nói về cảm giác của Thẩm Bội Ni đối với Lâm Phi, ban đầu là có chút hảo cảm, còn bây giờ là cảm giác tò mò xen lẫn tin tưởng.
Lâm Phi tất nhiên không biết được sự chuyển biến to lớn về thái độ đối với hắn của người con gái ngồi kế bên, toàn bộ tâm trí của hắn lúc này đều tập trung vào hai chiếc xe phía sau.
Lúc trước hắn không dám cắt đuôi hai chiếc xe phía sau vì khi đó đang ở trong nội thành, có rất nhiều camera, một khi hành động sẽ bị camera ghi lại, hơn nữa trên đường xe cộ rất đông, rất dễ xảy ra tai nạn.
Bây giờ đã ra khỏi phạm vi nội thành, hắn tất nhiên có thể thoải mái mà ra tay.
……
Trên con đường ngoại ô thành phố Trung Hải, một chiếc Audi Q7 màu đỏ đang phóng như bay, đằng sau có hai chiếc Accord màu đen đang đuổi sát theo.
Cả ba chiếc xe đều đã vượt quá tốc độ quy định nhưng không chiếc nào chịu giảm tốc độ.
Tốc độ của hai bên đều rất nhanh. Nếu có người đang đứng bên đường lúc ba chiếc xe lướt qua, người có trọng lượng nhẹ nhất định sẽ bị cơn gió từ ba chiếc xe gây ra hất bay.
Đột nhiên, phía trước chiếc Audi Q7 bỗng xuất hiện một khúc cua gấp.
Trong những tình huống như vậy bắt buộc phải giảm tốc độ mới có thể an toàn vượt qua khúc cua, nhưng chiếc Audi Q7 lại còn tăng tốc hướng đến chỗ cua.
Hai chiếc Accord phía sau cũng đã nhìn thấy khúc cua gấp phía trước, chiếc bên phải đột ngột giảm tốc, chiếc bên trái dù không giảm tốc độ đột ngột như chiếc bên trái, nhưng cũng giảm tốc độ từ từ.
Lúc này khi đầu chiếc Audi Q7 đã tiến vào khúc cua, chiếc xe mới bắt đầu từ từ giảm tốc.
Người ngồi trong hai chiếc Accord đen đều cho rằng, đối tượng bọn họ đuổi theo sẽ nhân cơ hội giảm tốc này để vượt qua góc cua, nhưng chiếc Audi lúc này đột ngột phanh gấp, thân xe quay tròn 180 độ, đuôi xe đập thẳng vào chiếc Accord bên trái.
Dưới tác dụng của lực va đập và quán tính, chiếc Accord đen bị hất tung, lộn một vòng giữa không trung rồi rơi thẳng xuống vị trí của chiếc Accord còn lại.
Binh! Binh! Ầm!
Liên tiếp hai lần va chạm, chiếc Accord bên trái ngay lập tức nổ tung khi chưa rơi xuống đất.
Vụ nổ mạnh đã đẩy văng chiếc Accord còn lại đi, sau khi lộn hai vòng trên không trung, mũi xe đâm thẳng xuống khoảng đất trống bên cạnh xa lộ.
Vài giây sau, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên với mái tóc rối tung và khuôn mặt bị những mảnh kính cửa xe găm vào gian nan chui ra.
Lúc này, một thanh niên mặc quần áo giản dị, tay cầm điếu thuốc rẻ tiền từ chiếc Audi Q7 màu đỏ bước xuống, chậm rãi đi về phía chiếc Accord màu đen.
Người thanh niên kia chính là Lâm Phi, hai chiếc xe này theo đuôi lâu như vậy, mục tiêu rõ ràng là hắn.
Lâm Phi chưa bao giờ có ý định nương tay với kẻ thù, đặc biệt những kẻ này còn gián tiếp phá hoại buổi hẹn hò của hắn và Thẩm Bội Ni, tất nhiên hắn sẽ càng không nương tay với chúng.
“Ai cử chúng mày tới?”
Lâm Phi bước tới bên cạnh người trung niên, lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông trung niên may mắn còn sống lúc này đã sớm mất hết can đảm.
Trong mắt hắn, Lâm Phi đã biến thành ác ma chui ra từ địa ngục, mới phút trước bọn hắn còn đang đóng vai kẻ đi săn và con mồi, vậy mà chỉ một phút sau con mồi đã đứng bên cạnh hắn.
Người đàn ông trung niên thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phi, trái tim và ánh mắt của hắn lúc này tràn đầy sự sợ hãi, nghe thấy câu hỏi của Lâm Phi, hắn cố gắng sốc lại tinh thần, lắp bắp nói: “Là…Là Hổ Ca…sai…sai bọn tôi đến, bọn tôi cũng chỉ…làm theo mệnh lệnh.”
“Hổ Ca? Mình không nhớ từng đắc tội kẻ nào được gọi như thế.”
Lâm Phi mặt vô cảm, ngay cả giọng nói của hắn cũng lạnh lùng đến cực điểm, hắn không nhớ mình và Hổ Ca có mâu thuẫn gì, khả năng duy nhất là có người thuê Hổ Ca làm việc.
“Không…Không phải. Đó là…một thiếu gia họ Hàn gọi điện cho Hổ Ca, nhờ Hổ Ca bắt giữ anh và một người phụ nữ họ Lăng. Bọn tôi…Bọn tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh.”
Người trung niên kia bỗng dưng muốn khóc, nếu biết trước Lâm Phi đáng sợ như thế, có cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám tìm Lâm Phi.
“Các người bắt cô gái kia đi đâu rồi?”
Giọng nói của Lâm Phi rốt cuộc cũng mang theo một chút cảm tình, đó là sự phẫn nộ đến tột cùng, sự việc đã sáng tỏ, thiếu gia họ Hàn, ngoại trừ Hàn Khải Minh ra Lâm Phi không nghĩ đến ai khác.
Lâm Phi làm mất mặt hắn trước mắt toàn bộ nhân viên phòng Hành chính, Hàn Khải Minh tìm người báo thù cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Chỉ là Lâm Phi không nghĩ tới, Hàn Khải Minh không chỉ đối phó hắn mà còn bắt cả Lăng Vi Vi đi, kẻ như vậy đáng chết.
Bình luận facebook