Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Lạnh lẽo
“Trưởng phòng Lăng, cô không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này đúng không?”
Sau khi đám người Hổ Ca rời đi, Hàn Khải Minh ấn Lăng Vi Vi xuống ghế sô pha, một tay hắn nâng cằm cô và cười lạnh hắni.
“Đúng là không ngờ, không ngờ tới anh còn độc ác hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Lăng Vy Vy bị trói ngược hai tay, nhưng không vì vậy mà cô ta mất đi tâm lý kháng cự, cô ta không ngừng cựa quậy đầu, nhằm để chiếc cằm mịn màng như ngọc của mình thoát khỏi bàn tay thô kệch của Hàn Khởi Minh.
Bốp!
Lời mỉa mai của Lăng Vi Vi đã chọc tức Hàn Khải Minh, hắn buông cằm cô ra và vung tay tát lên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô.
“Độc ác? Trước đây tôi đối với cô tốt như thế nào, cô không quan tâm thì thôi, lại còn lợi dụng tôi. Lăng Vi Vi, kẻ độc ác là cô mới đúng.”
Từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, được Hàn Chấn Hải cưng chiều, nên sau khi được Hàn Chấn Hải cho biết Lăng Vi Vi chỉ lợi dụng hắn, cảm xúc tiêu cực trong lòng Hàn Khải Minh liền bộc phát triệt để.
“Anh căn bản không xứng để tôi lợi dụng. Con người anh đã khiến cho tôi biết thế nào gọi là độc ác, vốn tưởng anh chỉ là một tên con ông cháu cha vô dụng, không ngờ anh lại còn lưu manh đê tiện đến vậy.”
Sau khi bình tĩnh lại, trong đôi mắt của Lăng Vi Vi đã không có một chút hoảng sợ nào, có chăng chỉ là sự khinh miệt dành cho Hàn Khải Minh.
“Mẹ kiếp, còn giả bộ ngây thơ trong sáng trước mặt tôi, đừng tưởng tôi không biết chuyện giữa cô và tên khốn Lâm Phi kia, hăn chính là thằng trai bao của cô. Hôm đó tôi đến văn phòng tìm cô, đừng hắni với tôi các người không làm gì trong đó đấy?”
Hàn Khải Minh bị ánh mắt khinh miệt của Lăng Vi Vi làm cho giận quá hóa cười, hắn châm biếm ngược lại cô.
“Đê tiện!”
Lăng Vi Vi tức giận xen lẫn xấu hổ, cô làm sao có thể ngờ tới Hàn Khải Minh có thể hắni ra những lời như vậy.
Đối với một người con gái đặc biệt là với những cô gái chưa lập gia đình, thanh danh là điều hết sức quan trọng, những lời này của Hàn Khải Minh đối với một người luôn tự hào về sự trong sạch của bản thân như Lăng Vi Vi làm sao có thể chịu được.
“Tôi đê tiện?” Hàn Khải Minh lại nắm lấy cằm Lăng Vi Vi, cười lạnh: “Đúng, tôi đê tiện. Đợi lát nữa người tình của cô đến, tôi nhất định sẽ ở trước mặt hắn chơi cô. Hắn dám đánh tôi trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay tôi sẽ trả lại hắn gấp bội! Để hắn nhìn thấy thằng đàn ông khác cưỡi trên người phụ nữ của hắn, tôi thật không nghĩ ra còn có sỉ nhục nào lớn hơn việc này hay không.”
“Hàn Khải Minh, đồ khốn!”
Trái tim Lăng Vi Vi tràn ngập sự tức giận và xấu hổ vô tận, nhưng cô càng không thể chấp nhận được việc Hàn Khải Minh thậm chí còn cho người đi bắt Lâm Phi.
Nghĩ đến đây, Lăng Vi Vi cố nén xấu hổ và tức giận, trầm giọng gằn lên với Hàn Khải Minh: “Không liên quan đến Lâm Phi, là do tôi không chịu được sự quấy rầy của anh nên mới nhờ Lâm Phi đánh anh, có chuyện gì cứ đổ lên đầu tôi là được, anh mau bảo bọn họ thả Lâm Phi ra.”
“Quan tâm đến nhau như vậy lại còn bảo giữa chúng cô không có gì!”
Lời thanh minh của Lăng Vi Vi rơi vào tai của Hàn Khải Minh lại càng làm hắn vững tin hơn vào suy đoán của mình, hắn càng nghĩ càng tức, hắn lại tát lên mặt Lăng Vi Vi: “Con điếm, thằng chó chết Lâm Phi kia rốt cuộc tốt ở điểm nào. Hắn có cái gì chứ? Hắn đéo có cái gì cả, rốt cuộc vì sao cô lại chọn hắn thay vì tôi?!”
Khuôn mặt của Lăng Vi Vi chuyển sang màu đỏ, năm ngón tay đỏ rực như lửa hằn lên khuôn mặt trắng ngần hoàn mỹ của cô.
Hàn Khải Minh ra tay trong lúc giận dữ, một người con gái yếu đuối như Lăng Vi Vi sao có thể không cảm thấy đau đớn, nhưng cô lại dùng ánh mắt quật cường không chịu khuất phục nhìn thẳng vào Hàn Khải Minh: “Anh ta cái gì cũng không có, có đôi khi anh ta rất bỉ ổi, nhưng so với anh thì hơn gấp trăm ngàn lần, ít nhất anh ta không bao giờ đánh phụ nữ!”
“Cô…”
Hàn Khải Minh tức giận giơ tay lên định đánh lên mặt Lăng Vi Vi lần nữa, nhưng nhìn ánh mắt kiên cường của cô, bàn tay của hắn cuối cùng cũng không hạ xuống.
……
Cùng lúc đó, nhóm người Hổ Ca đang trong phòng giám sát.
Vài tên trong trang phục bảo vệ, đang đứng trước màn hình giám sát chỉ trỏ gì đó, sau lưng chúng chính là Hổ Ca có thân hình lực lưỡng.
“Tên họ Hàn vậy mà dám ra tay, mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà lại bị hắn đánh không thương tiếc.”
“Mày hiểu cái đéo gì, đây là màn dạo đầu, con đàn bà kia không thích tên họ Hàn, nên hắn phải đánh cho cô ta sợ, lúc đó mới có thể vác súng ra trận được.”
“Câm hết cho tao, tập trung vào mà xử lý đoạn video đi, nếu không thì đừng hỏi vì sao tao ác.”
Hổ Ca quát một tiếng, giọng hắn lạnh lùng cắt ngang sự chế giễu của mấy tên bảo vệ với Hàn Khải Minh. Hắn đồng ý với Hàn Khải Minh bắt cóc Lăng Vi Vi, thực chất cũng vì có ý đồ riêng.
Hổ Ca biết rõ thân phận của Hàn Khải Minh, biết bố của hắn là cổ đông của tập đoàn Mộ Thị Hàn Chấn Hải, trước giờ Hổ Ca vẫn luôn kiếm chác từ chỗ của Hàn Khải Minh.
Hàn Khải Minh gọi điện nhờ hắn bắt Lâm Phi và Lăng Vi Vi, sau khi hiểu rõ nguyên do, hắn liền bắt đầu tính kế.
Nói hẳn ra bước chân vào con đường giang hồ tất cả là vì tiền, Hổ Ca cố ý lắp đặt camera trong căn phòng xa hoa của Hàn Khải Minh và Lăng Vi Vi, chính là muốn quay lại việc làm của Hàn Khải Minh đối với Lăng Vi Vi, từ đó uy hiếp Hàn Chấn Hải, bắt hắn phải nôn tiền ra.
Đáng thương Hàn Khải Minh còn coi Hổ Ca là anh em, đây chính là ví dụ của việc bị người khác bán đi vẫn thay họ kiếm tiền.
Đang lúc Hổ Ca say sưa nhìn lên màn hình và suy nghĩ xem nên đòi Hàn Chấn Hải bao nhiêu tiền, cánh cửa phòng giám sát bị người dùng chân đạp tung ra.
Tiếng cánh cửa bị đạp tung một cách đột ngột làm đám người Hổ Ca đang chăm chú nhìn màn hình giật mình, vài người vội vàng quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên vóc dáng hơi gầy đứng trước cửa, giữ tư thế tay trái nắm lại thành quyền vung ra phía trước. Nhìn từ động tác của hắn có thể đoán ra, cánh cửa gỗ chắc chắn của phòng giám sát bị hắn dùng một quyền là mở được ra.
Tay phải hắn đang túm xách một tên bảo vệ, Hổ Ca biết tên này, hắn chính là một trong mấy tên phụ trách bãi đỗ xe của hộp đêm Đế Hào. Bên ngoài thì là bảo vệ nhưng thực chất lại là một thành viên của Thanh Long bang.
“Mày là ai mà dám đến địa bàn của Thanh Long bang gây sự?”
Hổ Ca sống trong giới xã hội đen đã mấy năm, biến cố đột ngột xảy ra này không làm hắn quá sợ hãi. Dù gì đây cũng là địa bàn của bang mình, Hổ Ca cố trấn tĩnh lại, trầm mặt xuống hỏi.
Trong tay người thanh niên gầy yếu, tên bảo vệ run rẩy chỉ ngón tay về phía Hổ Ca: “Hắn…Hắn ta chính là H…Hổ Ca.”
Trong lòng Hổ Ca hồi hộp, người đến rõ ràng là nhắm vào hắn.
Sau khi tên bảo vệ dứt lời, người thanh niên gầy yếu kia vung tay ném hắn sang một bên, chậm rãi ngẩng đầu và nhìn chằm chằm Hổ Ca.
Ngay khi bị ánh mắt kia nhìn đến, cả người Hổ Ca đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy.
Đó là một đôi mắt lạnh lùng vô cảm, con ngươi như hố đen có thể nuốt chửng tất cả, ánh mắt tràn ngập sát khí như thủy triều ấp đến trước mặt Hổ Ca, chỉ trong chớp mắt nhưng đã khiến lưng hắn mồ hôi lạnh đầm đìa.
Người thanh niên đó chính là Lâm Phi, lo cho an nguy của Lăng Vi Vi nên hắn đã tăng lên tốc độ cao nhất, phóng thẳng đến hộp đêm Đế Hào.
Vì Lâm Phi phóng như điên, chiếc Audi Q7 của Thẩm Bội Ni đã sắp trở thành một đống phế liệu, may mà vẫn có thể đến được hộp đêm Đế Hào.
“Là mày bắt cóc Lăng Vi Vi?”
Lâm Phi nhìn Hổ Ca chằm chằm, bước từng bước đi về phía hắn.
Sau khi đám người Hổ Ca rời đi, Hàn Khải Minh ấn Lăng Vi Vi xuống ghế sô pha, một tay hắn nâng cằm cô và cười lạnh hắni.
“Đúng là không ngờ, không ngờ tới anh còn độc ác hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Lăng Vy Vy bị trói ngược hai tay, nhưng không vì vậy mà cô ta mất đi tâm lý kháng cự, cô ta không ngừng cựa quậy đầu, nhằm để chiếc cằm mịn màng như ngọc của mình thoát khỏi bàn tay thô kệch của Hàn Khởi Minh.
Bốp!
Lời mỉa mai của Lăng Vi Vi đã chọc tức Hàn Khải Minh, hắn buông cằm cô ra và vung tay tát lên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô.
“Độc ác? Trước đây tôi đối với cô tốt như thế nào, cô không quan tâm thì thôi, lại còn lợi dụng tôi. Lăng Vi Vi, kẻ độc ác là cô mới đúng.”
Từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, được Hàn Chấn Hải cưng chiều, nên sau khi được Hàn Chấn Hải cho biết Lăng Vi Vi chỉ lợi dụng hắn, cảm xúc tiêu cực trong lòng Hàn Khải Minh liền bộc phát triệt để.
“Anh căn bản không xứng để tôi lợi dụng. Con người anh đã khiến cho tôi biết thế nào gọi là độc ác, vốn tưởng anh chỉ là một tên con ông cháu cha vô dụng, không ngờ anh lại còn lưu manh đê tiện đến vậy.”
Sau khi bình tĩnh lại, trong đôi mắt của Lăng Vi Vi đã không có một chút hoảng sợ nào, có chăng chỉ là sự khinh miệt dành cho Hàn Khải Minh.
“Mẹ kiếp, còn giả bộ ngây thơ trong sáng trước mặt tôi, đừng tưởng tôi không biết chuyện giữa cô và tên khốn Lâm Phi kia, hăn chính là thằng trai bao của cô. Hôm đó tôi đến văn phòng tìm cô, đừng hắni với tôi các người không làm gì trong đó đấy?”
Hàn Khải Minh bị ánh mắt khinh miệt của Lăng Vi Vi làm cho giận quá hóa cười, hắn châm biếm ngược lại cô.
“Đê tiện!”
Lăng Vi Vi tức giận xen lẫn xấu hổ, cô làm sao có thể ngờ tới Hàn Khải Minh có thể hắni ra những lời như vậy.
Đối với một người con gái đặc biệt là với những cô gái chưa lập gia đình, thanh danh là điều hết sức quan trọng, những lời này của Hàn Khải Minh đối với một người luôn tự hào về sự trong sạch của bản thân như Lăng Vi Vi làm sao có thể chịu được.
“Tôi đê tiện?” Hàn Khải Minh lại nắm lấy cằm Lăng Vi Vi, cười lạnh: “Đúng, tôi đê tiện. Đợi lát nữa người tình của cô đến, tôi nhất định sẽ ở trước mặt hắn chơi cô. Hắn dám đánh tôi trước mặt nhiều người như vậy, hôm nay tôi sẽ trả lại hắn gấp bội! Để hắn nhìn thấy thằng đàn ông khác cưỡi trên người phụ nữ của hắn, tôi thật không nghĩ ra còn có sỉ nhục nào lớn hơn việc này hay không.”
“Hàn Khải Minh, đồ khốn!”
Trái tim Lăng Vi Vi tràn ngập sự tức giận và xấu hổ vô tận, nhưng cô càng không thể chấp nhận được việc Hàn Khải Minh thậm chí còn cho người đi bắt Lâm Phi.
Nghĩ đến đây, Lăng Vi Vi cố nén xấu hổ và tức giận, trầm giọng gằn lên với Hàn Khải Minh: “Không liên quan đến Lâm Phi, là do tôi không chịu được sự quấy rầy của anh nên mới nhờ Lâm Phi đánh anh, có chuyện gì cứ đổ lên đầu tôi là được, anh mau bảo bọn họ thả Lâm Phi ra.”
“Quan tâm đến nhau như vậy lại còn bảo giữa chúng cô không có gì!”
Lời thanh minh của Lăng Vi Vi rơi vào tai của Hàn Khải Minh lại càng làm hắn vững tin hơn vào suy đoán của mình, hắn càng nghĩ càng tức, hắn lại tát lên mặt Lăng Vi Vi: “Con điếm, thằng chó chết Lâm Phi kia rốt cuộc tốt ở điểm nào. Hắn có cái gì chứ? Hắn đéo có cái gì cả, rốt cuộc vì sao cô lại chọn hắn thay vì tôi?!”
Khuôn mặt của Lăng Vi Vi chuyển sang màu đỏ, năm ngón tay đỏ rực như lửa hằn lên khuôn mặt trắng ngần hoàn mỹ của cô.
Hàn Khải Minh ra tay trong lúc giận dữ, một người con gái yếu đuối như Lăng Vi Vi sao có thể không cảm thấy đau đớn, nhưng cô lại dùng ánh mắt quật cường không chịu khuất phục nhìn thẳng vào Hàn Khải Minh: “Anh ta cái gì cũng không có, có đôi khi anh ta rất bỉ ổi, nhưng so với anh thì hơn gấp trăm ngàn lần, ít nhất anh ta không bao giờ đánh phụ nữ!”
“Cô…”
Hàn Khải Minh tức giận giơ tay lên định đánh lên mặt Lăng Vi Vi lần nữa, nhưng nhìn ánh mắt kiên cường của cô, bàn tay của hắn cuối cùng cũng không hạ xuống.
……
Cùng lúc đó, nhóm người Hổ Ca đang trong phòng giám sát.
Vài tên trong trang phục bảo vệ, đang đứng trước màn hình giám sát chỉ trỏ gì đó, sau lưng chúng chính là Hổ Ca có thân hình lực lưỡng.
“Tên họ Hàn vậy mà dám ra tay, mỹ nữ xinh đẹp như vậy mà lại bị hắn đánh không thương tiếc.”
“Mày hiểu cái đéo gì, đây là màn dạo đầu, con đàn bà kia không thích tên họ Hàn, nên hắn phải đánh cho cô ta sợ, lúc đó mới có thể vác súng ra trận được.”
“Câm hết cho tao, tập trung vào mà xử lý đoạn video đi, nếu không thì đừng hỏi vì sao tao ác.”
Hổ Ca quát một tiếng, giọng hắn lạnh lùng cắt ngang sự chế giễu của mấy tên bảo vệ với Hàn Khải Minh. Hắn đồng ý với Hàn Khải Minh bắt cóc Lăng Vi Vi, thực chất cũng vì có ý đồ riêng.
Hổ Ca biết rõ thân phận của Hàn Khải Minh, biết bố của hắn là cổ đông của tập đoàn Mộ Thị Hàn Chấn Hải, trước giờ Hổ Ca vẫn luôn kiếm chác từ chỗ của Hàn Khải Minh.
Hàn Khải Minh gọi điện nhờ hắn bắt Lâm Phi và Lăng Vi Vi, sau khi hiểu rõ nguyên do, hắn liền bắt đầu tính kế.
Nói hẳn ra bước chân vào con đường giang hồ tất cả là vì tiền, Hổ Ca cố ý lắp đặt camera trong căn phòng xa hoa của Hàn Khải Minh và Lăng Vi Vi, chính là muốn quay lại việc làm của Hàn Khải Minh đối với Lăng Vi Vi, từ đó uy hiếp Hàn Chấn Hải, bắt hắn phải nôn tiền ra.
Đáng thương Hàn Khải Minh còn coi Hổ Ca là anh em, đây chính là ví dụ của việc bị người khác bán đi vẫn thay họ kiếm tiền.
Đang lúc Hổ Ca say sưa nhìn lên màn hình và suy nghĩ xem nên đòi Hàn Chấn Hải bao nhiêu tiền, cánh cửa phòng giám sát bị người dùng chân đạp tung ra.
Tiếng cánh cửa bị đạp tung một cách đột ngột làm đám người Hổ Ca đang chăm chú nhìn màn hình giật mình, vài người vội vàng quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên vóc dáng hơi gầy đứng trước cửa, giữ tư thế tay trái nắm lại thành quyền vung ra phía trước. Nhìn từ động tác của hắn có thể đoán ra, cánh cửa gỗ chắc chắn của phòng giám sát bị hắn dùng một quyền là mở được ra.
Tay phải hắn đang túm xách một tên bảo vệ, Hổ Ca biết tên này, hắn chính là một trong mấy tên phụ trách bãi đỗ xe của hộp đêm Đế Hào. Bên ngoài thì là bảo vệ nhưng thực chất lại là một thành viên của Thanh Long bang.
“Mày là ai mà dám đến địa bàn của Thanh Long bang gây sự?”
Hổ Ca sống trong giới xã hội đen đã mấy năm, biến cố đột ngột xảy ra này không làm hắn quá sợ hãi. Dù gì đây cũng là địa bàn của bang mình, Hổ Ca cố trấn tĩnh lại, trầm mặt xuống hỏi.
Trong tay người thanh niên gầy yếu, tên bảo vệ run rẩy chỉ ngón tay về phía Hổ Ca: “Hắn…Hắn ta chính là H…Hổ Ca.”
Trong lòng Hổ Ca hồi hộp, người đến rõ ràng là nhắm vào hắn.
Sau khi tên bảo vệ dứt lời, người thanh niên gầy yếu kia vung tay ném hắn sang một bên, chậm rãi ngẩng đầu và nhìn chằm chằm Hổ Ca.
Ngay khi bị ánh mắt kia nhìn đến, cả người Hổ Ca đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vậy.
Đó là một đôi mắt lạnh lùng vô cảm, con ngươi như hố đen có thể nuốt chửng tất cả, ánh mắt tràn ngập sát khí như thủy triều ấp đến trước mặt Hổ Ca, chỉ trong chớp mắt nhưng đã khiến lưng hắn mồ hôi lạnh đầm đìa.
Người thanh niên đó chính là Lâm Phi, lo cho an nguy của Lăng Vi Vi nên hắn đã tăng lên tốc độ cao nhất, phóng thẳng đến hộp đêm Đế Hào.
Vì Lâm Phi phóng như điên, chiếc Audi Q7 của Thẩm Bội Ni đã sắp trở thành một đống phế liệu, may mà vẫn có thể đến được hộp đêm Đế Hào.
“Là mày bắt cóc Lăng Vi Vi?”
Lâm Phi nhìn Hổ Ca chằm chằm, bước từng bước đi về phía hắn.
Bình luận facebook