Đồng Ngưu hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, tức giận nói:
- Ngươi không nên quá phận!
- Quá phận?
Diệp Thần cười ha ha.
- Ta bất quá là gậy ông đập lưng ông! Xin nhờ, là các ngươi đoạt chúng ta trước. Rõ ràng trách chúng ta cướp bóc các ngươi? Thật sự là khôi hài đến cực điểm!
Đồng Ngưu thập phần phiền muộn, hôm nay thật sự là trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Nghĩ muốn cướp bóc đám người Diệp Thần, kết quả ngược lại bị đám người Diệp Thần cướp bóc rồi!
- Động tác nhanh lên, ta đếm tới hai mươi, các ngươi đem Túi Càn Khôn trong tay toàn bộ cho ném tới, ta muốn tất cả thứ đáng giá trên người các ngươi!
Diệp Thần hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào đám người Đồng Ngưu nói.
- Cho các ngươi thần dược là đủ rồi a. Còn muốn tất cả đồ vật trên người chúng ta?
- Đúng vậy, sĩ khả sát bất khả nhục!
Mấy Kim Giác nhất tộc cường giả lập tức phẫn uất hô, biểu đạt bất mãn trong lòng.
- Tốt, đã như vậy, cái kia còn có gì dễ nói!
Diệp Thần lập tức muốn thúc dục Lục Huyết Hồng Liên trong tay. Lục Huyết Hồng Liên tách ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, tùy thời ở vào biên giới phát động.
- Đợi một chút chờ, đợi đã nào...! Có chuyện gì từ từ thương lượng!
Đồng Ngưu tranh thủ thời gian phất tay, cảm giác được trên Lục Huyết Hồng Liên tỏa ra mùi huyết tinh, đầu của hắn giật mình một cái.
Một khi Diệp Thần thúc dục Lục Huyết Hồng Liên, ở đây những Kim Giác này nhất tộc bọn hắn. Cho dù Tinh Chủ đỉnh phong sẽ không lập tức hóa thành huyết thủy, nhưng sau khi trúng độc vẫn là sẽ bị đám người Diệp Thần tiêu diệt!
- Ngươi còn có cái gì muốn nói hay sao?
Diệp Thần lườm Đồng Ngưu, hừ lạnh nói.
Đồng Ngưu vung lên bàn tay tát những người nói “Sĩ khả sát bất khả nhục” kia, lớn tiếng chửi bới:
- Là ai nói sĩ khả sát bất khả nhục? Có phải ngươi nói hay không?
Đồng Ngưu hung hăng vỗ vào trên đầu mấy Kim Giác nhất tộc cường giả kia, đánh cho bọn chúng đầu ông ông vang lên.
Những Kim Giác nhất tộc cường giả này tính tình quật cường, chỉ có thể co cái đầu lại, mặc cho Đồng Ngưu đánh chửi.
Tại Thần Vực thế giới lăn lộn dài dòng buồn chán mấy trăm năm, Đồng Ngưu minh bạch một đạo lý. Cái kia chính là đại trượng phu co được dãn được! Còn sống so cái gì cũng tốt! Bị mất một ít bảo vật tính toán cái gì, cũng không quá đáng nghèo đi một tí mà thôi. Nếu như mệnh bị mất, cái kia liền không còn có cái gì nữa.
Một khi Diệp Thần sử dụng Lục Huyết Hồng Liên, năm sáu trăm Kim Giác nhất tộc cường giả, lập tức sẽ chết mất hơn phân nửa, coi như là Đồng Ngưu, cũng sẽ thân trúng kịch độc. Trong mấy giờ là khôi phục không được. Đến lúc đó Diệp Thần nhất định hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, cho bọn hắn những người không chết này bổ sung một đao!
Cùng tánh mạng so sánh, vứt bỏ một ít tài vật lại tính toán cái gì?
Đem bảo vật trên người toàn bộ cho Diệp Thần, Diệp Thần tiếc rẻ Lục Huyết Hồng Liên trên tay, khẳng định sẽ bỏ qua bọn hắn. Nếu như bọn hắn không cho, Diệp Thần khẳng định dùng Lục Huyết Hồng Liên, sau đó cầm sạch thứ ở trên người bọn hắn, Diệp Thần vẫn là ổn lợi nhuận.
Hai loại lựa chọn này, Đồng Ngưu rõ ràng chọn loại thứ nhất, ít nhất bảo vệ một cái mạng!
- Chúng ta đồng ý!
Tuy trong nội tâm phiền muộn đến tột đỉnh, nhưng Đồng Ngưu vẫn chỉ có thể thành thành thật thật lấy ra Túi Càn Khôn, ném cho Diệp Thần.
- Không nên để cho ta phát hiện các ngươi tư tàng cái gì, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!
Diệp Thần nhìn xem một đám cường giả này, hừ một tiếng nói.
Một đám Kim Giác nhất tộc cường giả hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ cuống quít.
Lần lượt Túi Càn Khôn bị vứt đi ra.
Diệp Thần tay phải một cuốn, đem những Túi Càn Khôn này toàn bộ thu, tổng cộng năm sáu trăm cái Túi Càn Khôn, bên trong không biết đều chứa chút gì đó.
Đối với Diệp Thần mà nói, đây là một lần kiếm lớn!
Hơn nữa ngay cả Lục Huyết Hồng Liên cũng không có dùng!
Không nghĩ tới Lục Huyết Hồng Liên cư nhiên dùng tốt như thế, chỉ là một cái tên tuổi liền sợ choáng váng nhiều người như vậy! Trong nội tâm Diệp Thần có chút thoả mãn, nghĩ tới Thiên Vũ Chí Tôn, không khỏi trong lòng còn có cảm kích, nếu không phải Thiên Vũ Chí Tôn đưa cho hắn Lục Huyết Hồng Liên, hôm nay hắn cũng không có biện pháp được một cái tiện nghi lớn như vậy.
Bọn Kim Giác nhất tộc cường giả này rốt cục lục tục ngo ngoe đem Túi Càn Khôn trong tay toàn bộ đổ cho Diệp Thần.
Tuy không cam lòng, rồi lại không thể làm gì.
Đám người Lương Mộc, Tiểu Đồng sững sờ nhìn xem hết thảy, bọn hắn nguyên lai tưởng rằng, phải kinh nghiệm một hồi đại chiến kinh tâm động phách, đám người bọn hắn rất có thể toàn bộ đều phải chết ở chỗ này, lại không nghĩ rằng, Diệp Thần cho bọn hắn một cái chuyển hướng như vậy, rõ ràng nương theo bảo vật Lục Huyết Hồng Liên thần bí, trực tiếp đem bọn Kim Giác nhất tộc này toàn bộ cướp sạch!
Bọn hắn đối với Diệp Thần bội phục sát đất!
Năm sáu trăm cái Túi Càn Khôn, cũng không biết những Kim Giác nhất tộc này thu thập đến bao nhiêu thần dược, bên trong đoán chừng cũng không có thiếu bảo bối, mặc kệ cho ai đều phát đại tài rồi!
Không tốn sức chút nào liền cướp sạch những Kim Giác nhất tộc cường giả này, tâm tình Diệp Thần cực vui.
- Tốt rồi, kế tiếp nghe khẩu lệnh của ta, hai tay ôm đầu, xếp thành một hàng, ngồi xổm xuống! Chậm rãi nhảy lấy cho ta ly khai!
Diệp Thần thu hồi những Túi Càn Khôn kia, thần sắc nghiêm túc lớn tiếng nói.
Nghe được Diệp Thần nói, đám người Kim Giác nhất tộc toàn bộ mắt choáng váng, tại sao phải hai tay ôm đầu, vì cái gì xếp thành một hàng?
- Sĩ khả sát bất khả nhục! Dựa vào cái gì muốn chúng ta làm chuyện tình ngu xuẩn như vậy?
Một Kim Giác nhất tộc cường giả bất mãn mắng to, hắn tiếng mắng vừa dứt, Đồng Ngưu hung hăng vỗ Kim Giác nhất tộc cường giả kia một cái tát.
- Cái gì sĩ khả sát bất khả nhục, nghe theo cho ta!
Đồng Ngưu hùng hùng hổ hổ nói, ngay cả Túi Càn Khôn cũng bị người đoạt hết, còn có cái gì không thể nhục hay sao?
Vì vậy, các Kim Giác nhất tộc cường giả nguyên một đám hai tay ôm đầu, sắp xếp lấy đội ngũ, nhảy cà tưng đi ra, từng cái trên mặt biểu lộ đều là xấu hổ và giận dữ muốn chết, rồi lại không thể làm gì.
Thấy một màn như vậy, đám người Lương Mộc, Tiểu Đồng nguyên một đám buồn cười, Diệp Thần không khỏi cũng quá làm quái rồi.
- Diệp Thần, chúng ta không thể từ chính diện đi ra ngoài, bởi vì bên kia có thể sẽ có Vực thần cường giả tới!
Lương Mộc thận trọng nói, nếu có Vực thần cường giả xuất hiện, như vậy cho dù Diệp Thần có Lục Huyết Hồng Liên cũng vô dụng, bởi vì loại vật Lục Huyết Hồng Liên này đối với Vực thần cường giả căn bản không có hiệu quả.
Diệp Thần nhẹ gật đầu, hắn hiểu được dùng thực lực của mình, đối phó Tinh Chủ đỉnh phong còn có thể, nhưng mà đối phó Vực Thần cấp liền không đủ nhìn.
Cái kia hoàn toàn là một loại cảnh giới khác, đó là Thần lĩnh vực!
- Đi!
Diệp Thần suy nghĩ một chút, mang theo Lương Mộc, Tiểu Đồng hướng một phương hướng khác bay vút, đằng sau một đám đội viên nhao nhao đuổi kịp.
Bình luận facebook