• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cứu vớt nữ chính (3 Viewers)

  • Chương 11

Kỳ thi đại học đã tới, đánh dấu tổng kết thời gian mười năm đèn sách, giải quyết dứt khoát, thực tế và tàn nhẫn, có rất nhiều người tới thời điểm này lại đột nhiên không biết sau này mình sẽ phải bước tiếp thế nào, lên đại học, cố gắng lâu như vậy vì cái gì, cảm giác sợ hãi, mơ màng mất phương hướng.

Đồng thời lại mong đợi ngày thi đại học mau tới, hy vọng vận mệnh có thể chiếu cố cho mình một chút.

Quý Hách cũng không sợ thi đại học, dù sao cũng đã tham gia một lần, bây giờ phải làm một bài thi giống hệt lúc trước, sớm đã không còn tâm trạng lo lắng.

Đương nhiên Trương Ngọc Yến sẽ không nghĩ như vậy, thậm chí bà còn căng thẳng hơn cả Quý Hách, dậy sớm làm bữa sáng phong phú cho anh, thậm chí còn muốn đến cổng trường đứng đợi trong lúc anh thi.

Quý Hách lắc đầu, trả lời: “Mẹ, con không lo lắng, mẹ cũng đừng lo lắng, đây chỉ là một cuộc thi thôi mà.”

Trương Ngọc Yến không đồng ý, nói: “Đây chính là thi đại học, sao có thể giống với những cuộc thi bình thường?”

Quý Hách nâng mắt, ánh mắt thản nhiên, nói: “Với con mà nói thì cũng như nhau cả thôi.”

Trương Ngọc Yến còn muốn nói gì thì Tống Thành Vũ đứng bên cạnh đã thấp giọng nói: “Thằng bé cũng đã lớn rồi, nó tự có suy nghĩ của mình, em đừng quan tâm nhiều.”

Bà chần chừ vài giây, cuối cùng thở dài một hơi, khẽ gật đầu, nói với Quý Hách: “Trong lúc thi đừng nên hồi hộp, cứ làm theo khả năng của con là được, luôn giữ tâm trạng ổn định.”

Quý Hách khẽ gật đầu, đứng dậy cầm theo vài thứ mà sáng sớm nay anh đã chuẩn bị cho kỳ thi, nói: “Vâng, con đi đây.”

“Chờ một chút, để chú đưa con đi.” Tống Thành Vũ cũng đứng dậy, ông mặc một bộ âu phục màu đen, thân thể của người đàn ông hơn 40 tuổi được bảo dưỡng, thoạt nhìn không khác một người chỉ ngoài 30 tuổi, khuôn mặt mang theo sự lão luyện cùng thăng trầm thuộc về độ tuổi của ông, lộ ra một loại khí chất thành thục.

Quý Hách gật đầu, sau khi ngồi lên xe, Tống Thành Vũ hiếm khi nói với anh một câu, lại hỏi: “Sau này đã có quyết định gì chưa? Lúc trước hình như con có dự định ra nước ngoài du học, bây giờ thì sao?”

Quý Hách quay đầu nhìn Tống Thành Vũ, khóe môi cong lên, nói: “Con nghĩ học trong nước vẫn thích hợp với mình hơn.”

Tống Thành Vũ cũng không quá bất ngờ, ông có cảm giác, từ sau khi bị tai nạn, Quý Hách đã thật sự thay đổi, ông nói: “Vậy à, cũng tốt, con ở trong nước, sau này cũng thuận tiện tiếp quản mọi chuyện của chú, đến lúc đó chú có thể về hưu sớm rồi.”

Quý Hách sững sờ, không ngờ ông lại có thể nói như vậy.

Tống Thành Vũ hiển nhiên nhìn ra sự nghi hoặc của Quý Hách, ông cười đáp: “Vốn định đợi con đi du học trở về rồi sẽ bàn giao, nhưng con đã muốn ở lại trong nước, chú cũng muốn sớm nghỉ ngơi, dù sao lăn lộn cả một thời gian dài như vậy cũng đã mệt rồi, không giao lại cho con, chẳng lẽ lại giao cho người khác sao?”

Quý Hách biết người cha dượng này của mình từ trước tới giờ luôn thuộc loại người chỉ làm chứ không nói, tính cách trầm ổn, lúc trước về nước tiếp nhận công ty của ông, dựa vào kinh nghiệm tích lũy từ cơ sở ban đầu, anh vẫn cảm thấy Tống Thành Vũ không phải là xem trọng mình, mãi sau này Tống Thành Vũ giao lại toàn bộ công ty cho anh, anh mới chân chính hiểu được, mình đã hiểu lầm ông ấy.

Trong quan niệm của Tống Thành Vũ, có lẽ ngay từ đầu Quý Hách chỉ là một món đồ mà Trương Ngọc Yến luôn mang theo bên người, nhưng theo thời gian, cho dù có máu lạnh cỡ nào cũng dần dần nảy sinh tình cảm, nếu nói không để trong lòng thì lúc trước cũng sẽ không hết lần này tới lần khác đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho anh.

Quý Hách cong môi, nhìn về phía trước, cười nói: “Nếu vậy thì con đây cung kính không bằng tuân mệnh rồi, cám ơn chú.”

Tống Thành Vũ không nói gì thêm.

Quý Hách xuống xe, Tống Thành Vũ khẽ gật đầu với anh, xem như là cổ vũ, sau đó liền lái xe rời đi, người đàn ông ít nói này, quả thực là khiến cho Quý Hách kính nể từ trong tâm.

Ngoài cổng trường đã chật ních những đám học sinh và người nhà của bọn họ.

Giang Hòa thi khác trường với Quý Hách, điều này khiến anh có chút thất vọng.

Bả vai chợt bị ai đó vỗ một cái, Quý Hách quay đầu thì trông thấy Vương Sâm Sâm, Vương Sâm Sâm cười với anh, dáng vẻ trước giờ vẫn luôn hoạt bát, chỉ là quầng thâm bên dưới mắt đã bán đứng cô, xem ra thời gian này cô không ngủ ngon, Vương Sâm Sâm nói: “Không ngờ chúng ta lại thi cùng trường.”

Quý Hách khẽ gật đầu, khóe mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vương Sâm Sâm.

Vương Sâm Sâm cười cười, nói: “Quý Hách, cậu tính học trường nào? Trong nước hay ra nước ngoài?”

Lúc Quý Hách nói tên trường, Vương Sâm Sâm ngẩn người, nói: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Mặc dù trường này cũng không tệ, nhưng với năng lực của cậu thì vẫn có thể vào trường tốt hơn mà?”

Quý Hách lắc đầu, nói: “Trong mắt mình, đây là sự lựa chọn tốt nhất.”

Vương Sâm Sâm cụp mắt, nói: “Quý Hách, cậu quá tùy hứng, đây chính là chuyện liên quan đến tương lai đấy.”

Quý Hách nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Cứ cho là mình tùy hứng đi, tóm lại mình nghĩ, nhân lúc còn trẻ thì nên làm một ít chuyện điên rồ, không thôi sau này lại hối hận.”

Vương Sâm Sâm ngẩn người, ánh mắt có chút giật mình nhìn Quý Hách, cuối cùng cũng cười nói: “Quý Hách, cậu quả nhiên là thích Giang Hòa, đúng không?”

Quý Hách nhướng mày, cũng không phủ nhận.

Vương Sâm Sâm cười nói: “Trực giác của phụ nữ vẫn luôn rất chính xác, xem ra cậu thật sự thích Giang Hòa, nếu không cũng sẽ không vì cô ấy mà chọn trường này, nếu đổi lại là mình thì … chắc chắn không làm được rồi.”

Quý Hách cúi đầu nhìn Vương Sâm Sâm, anh hiểu được tâm tình của Vương Sâm Sâm lúc này, hiện thực và lý tưởng giằng co, phải chọn một trong hai, nhìn cô ấy bây giờ giống như anh ngày trước, lo trước lo sau, sợ mình đi nhầm một bước thì tương lai sẽ hoàn toàn thay đổi.

Anh trầm mặc vài giây rồi trả lời: “Mình cũng không hẳn là vì Giang Hòa, mình chỉ chọn cái có lợi cho mình nhất thôi, đó là trường mình muốn học, mà mình cũng không phải rời đi, vậy thì hai bên sẽ không phải xa cách, bất cứ chuyện gì cũng không chỉ có một mặt, cậu nói có đúng không?”

Vương Sâm Sâm cúi đầu, cắn môi, vành mắt cũng có chút ươn ướt.

Cổng trường mở ra, không ít học sinh ùa vào, anh vươn tay vỗ vỗ lên vai Vương Sâm Sâm, nói với cô: “Vào thi rồi, cố gắng lên.” Sau đó bước vào trường học.



Nói thật, trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ diệu, giống như hiện tại, Quý Hách lại trùng hợp thi cùng phòng với Từ Triêu Dương.

Thật ra lúc trước cũng như vậy, chỉ là lúc đó anh biết Từ Triêu Dương, mà Từ Triêu Dương lại không biết anh.

Nếu nói trước khi trùng sinh, Quý Hách chỉ như một người qua đường Giáp trong cuộc đời của Giang Hòa và Từ Triêu Dương, vậy thì hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, tựa như giờ phút này, anh và Từ Triêu Dương đứng ở nơi đó, ánh mắt giao nhau, Quý Hách có thể cảm thấy rõ ràng trong ánh mắt của Từ Triêu Dương mang theo chút địch ý.

Quý Hách cảm thấy toàn thân cũng tản ra một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, vị trí của anh ngồi xéo ở phía trên so với bàn của Từ Triêu Dương, thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể biết được tầm mắt của đối phương vẫn luôn đặt trên người mình.

Kỳ thực anh vẫn cảm thấy Từ Triêu Dương rất buồn cười, miệng thì nói làm bạn với Giang Hòa, thế nhưng lại không cho phép bên cạnh Giang Hòa xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào khác, cái loại tham muốn chiếm hữu đến nực cười này cuối cùng lại hủy diệt Giang Hòa, mà anh ta thì vẫn sống tốt như trước, cuối cùng còn hạnh phúc mỹ mãn với Tưởng Vi Vi.

Làm sao Quý Hách có thể cho phép kiếp này Từ Triêu Dương làm như vậy? Tương lai đang dần dần thay đổi.

Mà người thay đổi tương lai sẽ là anh.



Giờ thi kết thúc, Quý Hách ra khỏi trường, không ngoài dự liệu lại bị Từ Triêu Dương ngăn lại, anh cúi đầu nhìn Từ Triêu Dương đứng trước mặt mình, có chiều cao làm ưu thế thật là khiến người ta cảm thấy sung sướng.

Từ Triêu Dương nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Cậu là bạn trai của Giang Hòa sao?”

Quý Hách biết rõ Từ Triêu Dương thuộc tuýp người thẳng thắn, chỉ là không ngờ đối phương cũng không vòng vo mà trực tiếp bước lên hỏi mình, anh mỉm cười, mày khẽ nhướng lên, nói: “Bây giờ thì vẫn chưa phải.”

Từ Triêu Dương bất giác thở ra một hơi.

Quý Hách cảm thấy hành động này của anh ta thật buồn cười, nốt rười nơi khóe mắt dường như cũng mang theo ý cười, tiếp tục bổ sung: “Nhưng sau này nhất định sẽ như vậy.”

Từ Triêu Dương sững sờ, trợn to mắt, nói: “Giang Hòa là cô gái tốt, loại người như cậu tốt nhất là cách xa cô ấy một chút, cô ấy không phải người tùy tiện, nếu cậu muốn chơi đùa với cô ấy thì hãy mau chóng rời đi, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương, cũng không hy vọng cô ấy đau lòng khổ sở.”

Ánh mắt của Quý Hách tối sầm lại, đáy mắt mang theo một tia châm chọc nồng đậm, nhìn Từ Triêu Dương, trả lời: “Người vẫn luôn làm cô ấy đau lòng khổ sở không phải là cậu sao?”

Trong mắt Từ Triêu Dương lóe lên một tia kinh ngạc, anh ta cúi đầu, chần chừ vài giây rồi trả lời: “Tôi cũng biết rõ tôi có lỗi với cô ấy, nhưng đây cũng là chuyện giữa tôi và Giang Hòa, tôi và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện mà không phải người ngoài như cậu có thể hiểu rõ.”

Quý Hách nhẹ nhàng cười một tiếng, khoác balo lên vai, nói: “Chuyện của tôi và Giang Hòa cũng không tới lượt anh trai kết nghĩa như cậu quan tâm.” Anh nhấn mạnh bốn chữ ‘anh trai kết nghĩa’, sau đó xoay người rời đi.

Từ Triêu Dương siết chặt nắm đấm, nhìn bóng lưng Quý Hách, đáy mắt mang theo lửa giận, làm sao có thể giao Giang Hòa cho loại người như vậy chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom