• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cứu vớt nữ chính (14 Viewers)

  • Chương 12

Từ khi kỳ thi đại học bắt đầu thì Quý Hách cũng không nhàn rỗi, cho dù Tống Thành Vũ tính toán đem hết sản nghiệp trong tay giao cho anh thì cũng không có nghĩa là anh không cần phải cố gắng, trước khi trùng sinh, anh mở công ty khai thác về game, toàn bộ kinh nghiệm của những năm đó cũng cần phải được áp dụng, anh rất xem trọng những tiềm năng mình đang nắm trong tay, cũng không hy vọng mình là người chỉ biết sống bám vào người khác, miệng ăn núi lở, hôm nay nghĩ gì thì phải làm ngay, đó mới là thực tế nhất.

Mà bây giờ tất cả mới chỉ là con số 0, không có tài chính để gây dựng sự nghiệp, cái gì cũng không làm được, khoản vốn đầu tư vào khai thác game là vô cùng lớn, số tiền này phải kiếm thế nào đây?

Quý Hách đứng trước gương, nhìn mình trong gương, đột nhiên nhớ tới kiếp trước mình đã từng trải qua một lĩnh vực.

Lúc còn ở nước ngoài, anh bị công ty người mẫu nhìn trúng, sau đó bước vào con đường làm người mẫu, lúc đầu chỉ làm người mẫu bình thường, về sau lại chính thức bước trên sàn catwalk, giá trị con người theo kinh nghiệm tích cóp, cuối cùng đã đạt đến con số mấy vạn đô la, cuối cùng bởi vì Trương Ngọc Yến bị bệnh nhẹ nên anh phải về nước, sau đó cũng không quay lại nữa.

Một bữa cơm của người mẫu là cả một tuổi thanh xuân, chính anh cũng hiểu được không ổn định, sau này dựa vào sự chuyên nghiệp của chính mình đến tiếp nhận công ty của Tống Thành Vũ, cũng không liên quan gì đến nghề cũ nữa.

Hôm nay có lẽ phải dựa vào nghề này để kiếm tiền rồi, anh cũng đã có kinh nghiệm, ít ra là nhiều hơn hẳn so với lúc trước cái gì cũng không biết.

Đầu tiên là nhờ Tống Thành Vũ giao thiệp rộng tìm giúp một công ty, công ty này cũng xem như là bước khởi đầu, vẫn chưa thể xem là hoàn thiện, nhưng các phương diện khác thì cũng không tệ, người mẫu mới trong tay cũng khá nhiều, cơ hội lên sàn catwalk cũng rất nhiều, nhưng nếu không có thực lực thì cũng chẳng có cơ hội.

Quý Hách đến gặp mặt như đã hẹn, đối phương biết rõ anh được giới thiệu tới, nói thật là trong lòng rất xem thường, nhưng dù sao mấy loại phú nhị đại này đều muốn đi đường tắt, bọn họ xem như nể tình mà đến phỏng vấn một chút, sau đó gọn gàng dứt khoát từ chối thì được rồi, tiền của công ty cũng không phải dùng để nuôi những loại con ông cháu cha ngoan cố này.

Ông chủ nơi này là Đặng Sướng, hơn 40 tuổi, trước kia là người mẫu trong nước, nhưng cũng rất nổi tiếng trên toàn thế giới, bây giờ tự bỏ tiền mở một công ty chuyên đào tạo người mẫu, chẳng qua dù đã bước sang tuổi trung niên nhưng thoạt nhìn Đặng Sướng vẫn giống như mới ba mươi tuổi.

Đặng Sướng ngồi trong phòng làm việc, gõ gõ mặt bàn, tóc cột sau gáy, lộ ra khuôn mặt đầy nam tính, làn da màu đồng mang theo khí chất thành thục, ông ta nhíu mày, nói: “Quý Hách? Thời gian hẹn phỏng vấn là mấy giờ?”

Trợ lý bên cạnh trả lời: “Hẹn lúc bốn giờ, cậu ấy sẽ tự tới đây.”

Đặng Sướng nhìn đồng hồ, nói: “Vậy sao?” Rồi lại gõ gõ bàn.

Phùng Tử Khải, người mẫu có thể kiếm được cát sê nhiều nhất trong công ty của Đặng Sướng tính đến hiện giờ, ngồi bên cạnh nhướng mày nói: “Thật phiền toái, cứ trực tiếp cự tuyệt là được rồi, làm lãng phí thời gian, dù sao thì bùn loãng cũng không thể trát tường được.”

Đặng Sướng liếc nhìn Phùng Tử Khải, lắc đầu nói: “Người này không thể tùy tiện đắc tội, huống chi là lão Tống ra mặt.”

Phùng Tử Khải nghiêng mặt, đáy mắt mang theo sự khinh thường, nói: “Quả nhiên là mỗi người mỗi số, những người khác cố gắng nửa ngày còn không bằng một câu nói tùy tiện của người nào đó.”

Đặng Sướng nhận điện thoại, nói với Phùng Tử Khải: “Đừng than nữa, người ta đến rồi.”



Lúc Quý Hách lên lầu thì nhận được điện thoại của Vương Sâm Sâm, đại khái là muốn hẹn anh cùng mấy người khác trong lớp tối nay ra ngoài tụ họp, coi như là tụ tập một bữa cuối cùng trước khi tốt nghiệp, Quý Hách đồng ý, cho dù Vương Sâm Sâm không nói thì bản thân anh cũng có quyết định này.

Cúp điện thoại, nghĩ tới tối nay có thể gặp Giang Hòa, tâm tình của Quý Hách lại sung sướng gấp mấy lần.

Cô gái đang dẫn đường cho anh chắc là chân chạy việc mới của nơi này, vóc dáng cũng rất cao, ước chừng cũng phải 1m75, nhưng lúc cô nàng trông thấy Quý Hách thì cũng ngẩn người, tạm thời chưa nói tới chiều cao của Quý Hách làm người mẫu không thành vấn đề, nhưng nói tới khuôn mặt và khí chất của anh cũng có thể làm cho cô gái nhỏ có chút kinh sợ.

Quý Hách nâng mắt, nốt ruồi nơi khóe mắt tựa như một ký hiệu của riêng anh, làn da tái nhợt cùng mái tóc hơi xoăn, trên người mang theo một loại khí chất khó có thể nói rõ, anh nhìn cô gái nhỏ, khóe môi khẽ cong lên, hỏi: “Sao vậy?”

Cho dù là đang cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, vẻ đẹp lạnh lẽo và sắc bén, thậm chí khiến cho cô gái nhỏ cũng không tự giác mà cúi đầu, cô lắc đầu, nói: “Không có gì.” Che giấu sự bối rối của mình, cô gõ cửa, nói: “Ngài Đặng, người hẹn đã đến rồi.”

Giọng nói của Đặng Sướng từ bên trong truyền tới: “Vào đi!”

Cửa được đẩy vào, người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với mình đã dẫn tới sự chú ý của Quý Hách, Quý Hách biết rõ ông ta, cũng từng trông thấy hình của ông ta trong những cuốn tạp chí ở nước ngoài, vị cựu người mẫu này lúc trước đã từng mở rộng thị trường đào tạo những người mẫu ở nước ngoài, lúc đó ông ta để râu ngắn, mái tóc màu đen buộc gọn sau gáy, kiểu tóc này có yêu cầu rất cao đối với hình tượng của một người đàn ông, mà Đặng Sướng lại hoàn mỹ như vậy, thậm chí tư vị đàn ông lại càng thêm mãnh liệt, lúc đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Quý Hách thì bầu không khí lạnh buốt cũng dần dần giống như có một tia lửa bùng cháy.

Phùng Tử Khải vốn đang ngồi bắt chéo hai chân, lúc tầm mắt nhìn về phía người con trai vừa bước vào thì không tự giác hạ chân mình xuống, khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo một tia dò xét.

Mà ánh mắt của Đặng Sướng hầu như là nhìn chằm chằm vào Quý Hách, khóe môi khẽ cong lên, đáy mắt đã sớm tràn đầy hứng thú, nói: “Cậu chính là con trai của lão Tống?”

Quý Hách khẽ gật đầu, ánh mắt không hề có chút hoảng hốt, nói: “Chào ngài, tôi là Quý Hách.”

Đặng Sướng quay quay cây bút máy trong tay, trên cằm mang theo chòm râu khiến người khác cảm thấy gai người, ông nói: “Tôi là Đặng Sướng, còn đây là Phùng Tử Khải.”

Quý Hách gật đầu với Phùng Tử Khải, nói: “Xin chào.”

Phùng Tử Khải ngẩn người, lấy lại tinh thần, gật gật đầu có chút mất tự nhiên, trả lời: “Chào.”

Đặng Sướng cầm bút máy gõ gõ lên mặt bàn, nâng mắt nói: “Điều kiện bên ngoài của cậu tương đối tốt, chiều cao chắc tầm 1m9, tỉ lệ vóng dáng cũng rất chuẩn, nhưng trước giờ cậu chưa được huấn luyện về phương diện này mà đã trực tiếp đến công ty của tôi, tuy nói như vậy không hay cho lắm, nhưng cậu cảm thấy cậu có thể làm được không? Cậu có năng lực để trở thành một người tỏa sáng nhất trong đám người mẫu mới không?”

Giọng nói của ông ta mang theo một chút khiêu khích, có lẽ bởi vì Quý Hách đem đến cho ông ta cảm giác quá mạnh mẽ, khiến ông ta không tự giác mà muốn áp chế xuống.

Đối với tính cách của Đặng Sướng, Quý Hách coi như cũng hiểu được, tiếp xúc với người của ông ta cũng có thể cảm thấy tính cách của ông ta quá mức sắc bén, thậm chí có thể nói là kỳ quái, nhưng không thể không thừa nhận là ông ta quả thực có năng lực, người vừa gặp lần đầu đã có thể nói như vậy, thật sự là không nhiều lắm.

Quý Hách cong môi, cũng không hề bối rối, trả lời: “Nếu không có lòng tin … thì cũng đã không trực tiếp tới đây tìm ngài như vậy rồi.”

Đặng Sướng nâng hai tay lên chống cằm, nói: “Vậy thì đi thử cho tôi xem một chút, dù gì cũng cần phải đem thực lực ra chứng minh chứ đúng không?”

Quý Hách nhìn xung quanh, không gian tuy rằng rất nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Người nào am hiểu thì chỉ cần nhìn vài bước cũng có thể biết mình được hay không được.

Quý Hách đi tới cửa ra vào, hai tay đút vào túi quần, hôm nay anh mặc quần áo rất đơn giản, chủ yếu là anh muốn nắm bắt trọng điểm, trên người chỉ mặc một bộ áo liền quần ngắn tay không có gì đặc biệt, anh vuốt tóc, vén một ống quần lên, lộ ra mắt cá chân, làn da nhợt nhạt cùng mái tóc đen hơi xoăn có chút mất trật tự, ngũ quan góc cạnh, thần thái dường như cũng thay đổi, khí chất cũng không giống ngày thường, cần cổ thon dài lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.

Mang theo vẻ đẹp bệnh hoạn có chút chán chường, dùng khí chất đặc biệt chỉ thuộc về mình, khiến người khác liếc mắt cũng cảm thấy khó quên.

Đáy mắt Đặng Sướng như bừng sáng, Phùng Tử Khải trợn to mắt, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay đầu nhìn về phía Đặng Sướng, lúc thấy nét mặt của ông thì anh ta đã rõ ràng.

Quý Hách ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Đặng Sướng.

Đặng Sướng gõ gõ bút máy trong tay xuống mặt bàn, cong môi nói: “Rất tốt, thật vui vì cậu đã lựa chọn công ty của tôi.” Ông ta đứng dậy, vươn tay đi về phía Quý Hách.

Quý Hách cụp mắt xuống, thấp giọng trả lời: “Cám ơn ngài.”

Quý Hách đi rồi, Đặng Sướng nhìn về phía Phùng Tử Khải, nói: “Đã thấy rõ chưa?”

Phùng Tử Khải mím môi, khẽ gật đầu.

Đặng Sướng cười ha hả, nói: “A Khải, đừng mất hứng, chẳng phải chúng ta đã nhặt được bảo bối rồi sao?”

Tuy Phùng Tử Khải không cam lòng nhưng vẫn trả lời: “Nói trước, ông không được có người mới mà quên mất người cũ là tôi đâu đấy, tôi cũng không muốn bị người vừa mới tới cướp mất danh tiếng.”

Đặng Sướng nhướng mày, trả lời: “Vậy cậu cũng phải cố gắng hơn nữa để áp đảo danh tiếng của người mới đi, hai cậu cạnh tranh với nhau vẫn mạnh hơn nhiều so với một mình cậu như bây giờ mà?”

Phùng Tử Khải liếc mắt, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Ông thật sự đúng là thú vị.”

Đặng Sướng nói: “Chẳng phải cậu đã sớm biết rồi sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom