-
Chương 14: Hình như cố nhân đến
Vì trang chủ Lãm Nguyệt sơn trang – Quân Bất Phàm – tổ chức đại thọ năm mươi, thành Phong Ninh trở nên rộn ràng hơn ngày thường, rất nhiều người trong giới võ lâm đến đây.
Lúc xuất phát đã cách sinh thần của Quân Bất Phàm không xa, Long Phi Ngọc chỉ chuyên tâm đi đường, nào có cơ hội thưởng ngoạn, bây giờ đến thành Phong Ninh phồn hoa náo nhiệt, trong lòng tự nhiên ngứa ngáy, chỉ muốn sớm đưa lễ vật vào trang để được tự do bay nhảy.
Ngày thứ hai sau khi vào thành, vì không muốn tiết lộ chuyện hoàng thượng gửi lễ vật, cho nên Long Phi Ngọc không thông báo với tri phủ ở đây mà đi thẳng đến Lãm Nguyệt sơn trang.
Tính cách Quân Bất Phàm vốn hào sảng, bình thường không thích thết yến mời khách vào sinh thần, rất ghét những điều phiền toái. Nhưng năm nay là đại thọ năm mươi, không thể lây chuyển được ý định của mẫu thân và thê tử, vì lẽ ấy mới có đại thọ lần này.
Trong giới võ lâm, Quân Bất Phàm cũng được xếp vào hàng cao thủ thượng thừa, kết giao rộng rãi, hơn nữa còn xuất thân từ Huyền Thiên tông, người đến chúc thọ nối đuôi không dứt.
Lúc này, Quân Bất Phàm đang ngồi trong thư phòng tiếp chuyện một vị khách quan trọng.
“Đại thọ của Tam sư huynh, Tĩnh Vĩnh không thể có mặt chúc mừng, xin sư huynh thứ lỗi.”
“Chưởng môn sự đệ quá khách sáo rồi, trong tông ta nhiều công lắm việc, tất cả đều do một tay chưởng môn sư đệ quán xuyến, sư đệ còn nhớ đến sinh thần của sư huynh là sư huynh đây đã rất vui rồi, nề hà gì chuyện có mặt hay không. Sư đệ có việc quan trọng cần làm thì cứ cử một đệ tử đưa thọ lễ đến là được, cần gì phải quá bộ đến tận đây.” Tiểu sư đệ là người đối nhân xử thế vững vàng, làm việc công chính, rất có uy danh, chẳng trách sư phụ lại giao chức trưởng môn cho y. Thế nhưng vị tiểu sư đệ này lại quá câu nệ lễ nghĩa, chỉ vì không thể góp mặt trong ba ngày thọ yến mà đích thân đến chúc mừng.
“Đây là lần mừng thọ đầu tiên của Tam sư huynh, các môn các phái trong chốn võ lâm ai ai cũng đến chúc mừng, những sư huynh khác cũng đều tới cả, nếu không vì việc khẩn, lần này Tĩnh Vĩnh không thể không góp mặt.”
“Ôi dào, sư đệ thì nói làm gì. Tính sư đệ ra sao chẳng lẽ sư huynh lại không biết, phiền hà nhất là mấy cái lễ tiết này, qua mấy ngày lễ thọ này chắc thôn trang ta thành cảnh gà bay chó sủa mất. Nếu không phải vì gia mẫu và sư tẩu đệ nhất quyết làm, ta cũng chẳng mặn mà.”
“Tam sư huynh, đây cũng vì lão phu nhân và phu nhân quan tâm đến huynh.”
Đang trò chuyện thì có quản gia đến báo lại rằng, Phương công tử từ kinh thành đến đưa thọ lễ, người đang chờ ở sảnh trước. Quản gia còn cố ý nói một câu: “Trang chủ, vị công tử vừa đến nói mình là bằng hữu của Phương công tử, thay Phương công tử đến tặng lễ.”
“Cứ để bọn họ ngồi đợi ở sảnh trước một lát, ta tiếp chuyện chưởng môn xong sẽ ra.” Quân Bất Phàm biết sư huynh của Tử Duyệt xuất thân bất phàm, nhưng lại không biết người ấy là đương kim hoàng thượng, dù trong lòng cũng muốn gặp khách song lại không quá coi trọng.
“Người ta đã cất công cử người đến chúc mừng, hay là sư huynh ra gặp đi, chớ để vị công tử kia chờ lâu. Hơn nữa cũng đến lúc Tĩnh Vĩnh phải cáo từ rồi.” Đương nhiên Đông Phương Tĩnh Vĩnh biết vị Phương công tử kia chính là hoàng điệt của mình, nay chính là thánh thượng, sao có thể để vật hoàng thượng ngự ban đợi lâu, nhưng cũng không tiện nói rõ nên đành cáo từ.
Quân Bất Phàm cũng biết sự đệ quả thật có việc quan trọng, không dám giữ lại lâu nên không còn cách nào khác là tiễn người ra cửa.
Long Phi Ngọc vẫn đang đợi ở sảnh trước. Y thân là thế tử Tĩnh Nam hầu, ngoài mấy vị trong hoàng cung, chưa có ai dám để y đợi lâu như vậy, trong lòng không khỏi giận dữ.
Vị quản gia vừa đi báo tin là người sáng suốt, đã sớm biết Long Phi Ngọc không phải người có thân phận tầm thường, hơn nữa ông ta cũng biết thiếu trang chủ rất kính nể đại sư huynh của mình, vội cười đáp: “Xin Long công tử chờ một lát, trang chủ nhà chúng tôi đang tiễn một vị khách quý, sẽ đến ngay thôi.”
“À, không biết là vị khách quý nào mà đích thân Quân trang chủ phải nghênh tiễn thế nhỉ?” Chẳng lẽ quý hơn cả hoàng thượng hay sao?
“Bẩm công tử, vị kia là sự đệ của trang chủ chúng tôi, Đông Phương chưởng môn của Huyền Thiên tông.” Quản gia tự hào nói.
Long Phi Ngọc suýt đánh rơi chén trà trên tay. Chịu ảnh hưởng từ phụ thân, y không có hứng thú với võ lâm nhân sĩ, cũng không biết nhiều về bọn họ, nên đã quên mất rằng Quân Bất Phàm và cữu cữu ruột của mình là sư huynh đệ đồng môn.
Hiếu Nhân hoàng hậu sinh cho Thánh Văn đế hai nam một nữ, theo thứ tự là Nhị hoàng tử Đông Phương Tĩnh Viêm tức Thánh Võ đế, Tam hoàng nữ Đông Phương Tĩnh Liên tức Thừa Lộ đại chưởng công chúa – mẫu thân của Long Phi Ngọc, người còn lại chính là Duệ vương tức Thất hoàng tử Đông Phương Tĩnh Vĩnh.
Thuở nhỏ Đông Phương Tĩnh Vĩnh thể yếu nhiều bệnh, mãi cho đến khi gặp được ân sư là Thanh Vân đạo chưởng, theo Thanh Vân tử luyện tập nội công tâm pháp của Đạo gia, thân thể dần cường tráng, vốn cũng yêu thích Đạo gia huyền học, nên bái Thanh Vân làm sư phụ, trở thành đệ tử thứ năm.
Mặc dù Đông Phương Tĩnh Vĩnh xuất thân hoàng gia, nhưng không hề mang sự yếu đuối và ngạo mạn của con cháu hoàng thất, luôn chăm chỉ hiếu học, đối nhân trung thực, tôn kính sư trưởng, song vẫn không làm mất đi sự uy nghi của hoàng gia.
Năm năm trước, Thanh Vân tử lấy lý do tuổi tác đã cao, trao lại chức chưởng môn cho Đông Phương Tĩnh Vĩnh vừa qua ba mươi tuổi. Mà bản thân Đông Phương Tĩnh Vĩnh cũng bằng lòng vứt bỏ thân phận và cuộc sống của một vương gia, chuyên tâm làm chưởng môn. Năm năm qua luôn duy trì Huyền Thiên tông theo khuôn phép.
Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị lại coi thường việc Duệ vương cam tâm làm võ lâm nhân sĩ, cho rằng y không hề có trách nhiệm của một hoàng tử.
Về phần Long Phi Ngọc, đối với vị hoàng cữu cữu này y vừa thương vừa sợ.
Thương vì ngài vẫn là cữu cữu ruột của y, vẫn luôn bảo vệ và quan tâm đến y, y được như ngày hôm nay cũng không thể không kể đến công dạy dỗ của hoàng cữu.
Sợ vì cữu cữu đối nhân xử thế chặt chẽ, tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, không ưa người mê muội ăn chơi trác tác, mỗi lần gặp mặt đều không quên nhắc nhở chỉnh đốn y.
“Từ lâu tại hạ đã ngưỡng mộ tiếng tăm của Đông Phương chưởng môn, không ngờ lần này đến Phong Ninh lại có cơ hội được tận mắt diện kiến. Không biết liệu trang chủ có thể đưa tại hạ đến gặp hay không?” Long Phi Ngọc cố giấu diếm hỏi.
“Ha ha, ngài không gặp may rồi. Đông Phương chưởng môn có việc quan trọng nên không thể tham dự thọ yến của trang chủ, hôm nay chỉ đến đưa thọ lễ rồi rời Phong Ninh thành ngay. Lần này ngài không gặp được rồi.”
“Ái chà, thật không may.” Ngoài mặt thì tỏ ý tiếc nuối nhưng trong lòng Long Phi Ngọc lại thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu để hoàng cữu gặp được, mấy ngày tiếp theo lại phải ngoan ngoãn theo sau hoàng cữu, sao có thể tự do tự tại vui chơi chứ. May mà hoàng cữu đã rời khỏi Phong Ninh, bằng không thì chính y là người phải đi.
Khi Quân Bất Phàm gặp Long Phi Ngọc, ông cũng thấy được y không phải dạng tôi tớ bình thường, khuôn mặt tuấn tú, ăn nói chừng mực, so với đứa con trai không cười nhà mình chỉ hơn chứ không kém, trong lòng thích lắm, bèn mời y cùng tham dự thọ yến. Long Phi Ngọc vốn định từ chối, nhưng lại sực nhớ ra Quân Bất Phàm có quen biết Thất hoàng cữu nên đành chấp thuận, tránh cho sau này lại bị Thất hoàng cữu trách cứ.
Ngày tiếp theo, Long Phi Ngọc định ra ngoài mua ít thọ lễ, nếu đã dự tiệc tất phải có quà mừng.
Lần này ra ngoài Long Phi Ngọc dẫn theo hai người, một là tùy tùng thân cận Dạ Ảnh, một là thị vệ do hoàng thượng phái cử Vương Bình. Sau khi mua được đồ tốt, y cử Vương Bình mang đến Lãm Nguyệt sơn trang. Về phần y thì cùng Dạ Ảnh đi dạo quanh thành, đến chính ngọ thì bắt đầu thấy đói.
Dù là khi còn trong quân ngũ, Long Phi Ngọc đều dùng những thứ tốt nhất từ ăn đến mặc, hiển nhiên bây giờ y sẽ không bạc đãi bản thân, y phái Dạ Ảnh đi hỏi đường, sau đó tìm được cửa hàng của Túy Hoa lầu ở Phong Ninh.
Đứng trên cầu thang ở sảnh lớn, Long Phi Ngọc chợt nhớ đến chuyện xảy ra mười sáu năm trước, khóe môi y chợt cong lên. Dạ Ảnh có phần hoảng sợ, thế tử gia vừa cười rất dịu dàng.
Ngồi lại trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai, vì chỉ có hai người nên Long Phi Ngọc để Dạ Ảnh cùng ngồi ăn cơm. Dạ Ảnh bỗng thấy sợ, vì sao tự nhiên tính tình thế tử lại tốt thế này, song cũng đánh bạo ngồi xuống.
Đang ăn, chợt nghe thấy trên đường lớn ở dưới lầu vang lên tiếng xôn xao.
Long Phi Ngọc nhíu mày, tuy rằng nam phụ lão ấu trong kinh thành rất thích bàn tán, nhưng rất hiếm khi mọi người huyên náo lộ liễu, vì sao bách tính thành Phong Ninh này lại thô lỗ như thế, chẳng lẽ là vì gần đây có nhiều nhân sĩ võ lâm đến thành sao.
Dạ Ảnh thấy thế tử chau mày, bèn gọi ngay tiểu nhị trong tửu lầu lại hỏi nguyên do.
Gã tiểu nhị cười ha hả, “Thật xin lỗi đã làm phiền đến khách quan. Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Quân thiếu trang chủ bị người ta đòi nợ thôi.”
“Quân thiếu trang chủ? Chẳng lẽ thiếu trang chủ của Lãm Nguyệt sơn trang?”
“Phong Ninh thành chúng tôi đâu còn ai khác ngoài vị Quân thiếu trang chủ này.”
Long Phi Ngọc lấy làm lạ, theo như y biết, dù Lãm Nguyệt sơn trang không đến mức phú khả địch quốc, nhưng gia nghiệp cũng lớn, nhất định không phải một cái thùng rỗng, đường đường là thiếu trang chủ sao lại bị người ta chặn đường đòi nợ?
“Chẳng hay thiếu trang chủ thiếu nợ người ta cái gì?”
Gã tiểu nhị lại cười ha hả, “Chuyện này tiểu nhân không tiện nói, khách quan tự xem sẽ hiểu.”
Long Phi Ngọc vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng ngay lúc này không ngăn được lòng hiếu kỳ, hơn nữa dù sao Quân thiếu trang chủ cũng là sư đệ của hoàng thượng.
Long Phi Ngọc cố giữ vẻ bình tĩnh, phất tay cho tiểu nhị lui ra, sau đó y bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới mới phát hiện từ các khung cửa đều có người thò đầu ra.
Túy Hoa lầu nằm trong khu vực phồn hoa bậc nhất của thành Phong Ninh, nhưng lúc này đến những người bán rong cũng im lặng, người đi đường cũng dừng bước, tụ lại thành một vòng trong, đứng giữa có hai người, một nam một nữ.
Dù đoàn người đông đúc, nhưng thị lực Long Phi Ngọc rất tốt, so với những người xung quanh nhìn rõ hơn hết thảy. Hơn nữa vì ai nấy đều im lặng, nên tiếng trò chuyện của hai người kia cũng vang rất rõ ràng.
Người nam là một thiếu niên chắc chưa qua lễ trưởng thành, khuôn mặt tuấn tú, tóc đen như mực, da trắng như ngọc, mắt to long lanh, đôi môi đỏ mọng, trên người vận trường bào nguyệt sắc, so ra còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, chẳng trách người trong giang hồ xưng tựng là Ngọc diện tiểu thần y.
Long Phi Ngọc nhất thời so sánh vị mỹ thiếu niên này với phong thái uy vũ hào sảng của Quân trang chủ, xem ra phu nhân của Quân gia nhất định là mỹ nữ dịu dàng, thanh tú.
Chỉ có điều Ngọc diện tiêu thần y bây giờ hơi chật vật, mái tóc đen nhánh sổ tung lòe xòe trước trán, bộ trường bào nguyệt sắc cũng xây xát ít nhiều, đôi môi mọng mím lại, đôi mắt to lưng tròng, một tay còn ôm lấy bên má ngọc.
Đối diện với cậu ta là một thiếu nữ vận hoàng sam, xem chừng bằng tuổi, dung mạo tú lệ trong sáng, nhưng bây giờ mày liễu dựng ngược, mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ cũng bị cắn đến trắng bệch.
“Phượng cô nương, ta thật sự không thể cưới cô.” Thiếu niên kia nói với vẻ đáng thương.
Phượng cô nương nghe vậy sắc mặt hết đỏ lại trắng, “Ngươi… Ngươi được lắm Quân Tư Duyệt! Bổn cô nương còn tưởng ngươi là ngươi biết điều, thì ra cũng chỉ là tiểu nhân bạc tình!”
Bấy giờ, trong căn phòng trang nhã sát vách vang lên tiếng bàn luận của mấy vị khách.
“Xem ra vị Phượng cô nương này không thú vị lắm.”
“Có vẻ là thế. Quỳnh cô nương lần trước chẳng những xinh đẹp, còn là con gái của chưởng môn nhân Vân La sơn, hôm ấy nàng ta cũng vừa khóc vừa quay về.”
“Vân La sơn gì sao chứ, nào bằng được với Lãm Nguyệt sơn trang? Sao có thể hơn được Huyền Thiên tông? Tôi nghe nói thiên kim của tri phủ tiền nhiệm tại Phong Ninh thành cũng để mắt đến Quân thiếu trang chủ, còn nói không phải y sẽ không lấy ai, tri phủ đại nhân vốn định cưỡng ép, nào ngờ ngựa còn chưa xuất đã đánh mất chức. Nghe nói Lãm Nguyệt sơn trang có quan hệ với quan lớn trong kinh.”
Trên giang hồ, chuyện chưởng môn Huyền Thiên tông là hoàng tử của tiên đế không một ai hay biết.
Nghe đến đây, Long Phi Ngọc vỡ lẽ, thì ra vị Quân thiếu trang chủ này rước họa ái tình, hơn nữa không phải chỉ lần một lần hai.
Trên lầu bàn tán, bên dưới hai người vẫn đang dây dưa.
“Phượng cô nương, cô nương nói vậy chẳng phải oan uổng cho ta lắm sao?” Quân Tử Duyệt chớp đôi mắt to, y không hiểu vì sao ngày hôm qua Phượng cô nương vẫn nhỏ nhẹ dịu dàng, hôm nay lại trở nên hung ác chẳng khác gì sư phụ.
“Ngươi…” Phượng cô nương vừa vội vừa tức, không nói nên lời, nàng ta vội rút trường kiếm ra lao về phía Quân Tử Duyệt.
Vốn dĩ võ công của Quân Tử Duyệt cao hơn nàng ta, song lại không tiện động thủ, nên đành né trái trốn phải.
Đông người xem náo nhiệt vậy quanh cũng sợ đao kiếm vô tình nên tránh theo, Quân Tử Duyệt biết khinh công nhưng không thể thi triển, thậm chí còn đang thất thế.
Ngay lúc này thì nghe một tiếng “ôi” vang lên, trường kiếm trong tay Phượng cô nương rơi xuống đất, tay trái đỡ lấy tay phải, sắc mặt trắng bệch.
Đoàn người dần lặng yên, còn chừa ra một con đường, Long Phi Ngọc đứng trên nhìn thấy rõ ràng một cô gái đang chậm rãi bước đến.
Cô gái này mặc quần la thêu màu đỏ như hoa mẫu đơn, trên mái tóc đen cũng điểm xuyết tấm lụa đỏ thắm, khiến người nhìn lóa mắt. Chỉ riêng khuôn mặt rất bình thường, tạm coi là được vài phần tư sắc.
“Cô là ai? Vì sao lại đánh rơi kiếm của ta?” Phượng cô nương nhặt trường kiếm lên, hậm hực chất vấn.
“Ta còn muốn hỏi xem cô nương là ai, vì sao trên đường lớn lại vung đao múa kiếm, uy hiếp tính mạng người khác, trong mắt cô nương có còn vương pháp hay không?”
Đám người vây xem nhớ lại tình hình ban nãy, ai cũng đều giật mình hoảng sợ, đồng thanh trách móc.
Phượng cô nương bỗng đuối lý, nhưng vẫn không cam lòng: “Ta phải giết kẻ phụ tình này, liên quan gì đến cô chứ?”
“Nực cười! Duyệt Duyệt nhà ta phụ cô nương bao giờ?”
Đương nhiên Phượng cô nương rất khó chịu với cách xưng hô kia, “Y nói sẽ đưa ta về gặp song thân, song chuyện đến chân thì đổi ý trong chớp mắt, chẳng lẽ còn không phải cố tình phụ ta?”
“Ta không có, ta chỉ nói là…” Quân Tử Duyệt muốn thanh minh cho mình.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Nữ tử áo đỏ trợn mắt quân, Quân Tử Duyệt lặng người câm như hến, Long Phi Ngọc thấy vậy chỉ lắc đầu.
“Ta nói cô nương nghe, cô nương hiểu lầm rồi, không phải Duyệt Duyệt nhà ta đổi ý, thế nhưng mỗi năm số cô nương Duyệt Duyệt đưa về không mười thì cũng bảy, tám, việc này khiến phu phụ trang chủ phiền não vô cùng, thế nên đã ra quy định.” Khi nói, nàng không hề nhìn thẳng vào Phượng cô nương mà tự ngắm đôi tay mình.
“Quy định gì?” Phượng cô nương vội vàng hỏi.
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn Phượng cô nương, nở một nụ cười quyến rũ đáp: “Quy định chính là —— cô nương nào có dung mạo không bằng Duyệt Duyệt, tuyệt đối không được bước qua cửa.”
Phượng cô nương há hốc mồm không thốt nên lời, dung mạo nàng ta dù không tệ, nhưng quả thật không thể so sánh với Quân Tử Duyệt.
“Chuyện này sao có thể?” Cuối cùng Phượng cô nương cũng bình tĩnh lại, ngập ngừn hỏi.
“Hừm, ai cũng biết người của Quân gia đều là tuấn nam mỹ nữ, nếu Quân thiếu phu nhân tương lai không bằng Duyệt Duyệt, lỡ như sau này con giống mẫu thân thì biết phải làm sao!” Giọng điệu của nàng nửa nghiêm túc nửa châm chọc rất khó để đoán biết là thật hay giả, nhưng có bách tính Phong Ninh gật đầu phụ họa, dù gì Quân thiếu trang chủ tuấn tú cũng là bảo bối của Phong Ninh họ.
“Nhưng dung mạo cô cũng không mấy xinh đẹp!” Phượng cô nương cố vớt vát thể diện.
“Phải,” Nữ tử áo đỏ ai oán đáp, “Cho nên đến bây giờ cũng không ai thèm lấy ta.” Sau đó còn ra vẻ chấm nước mắt.
Thấy nàng ta đã qua tuổi hai mươi, ai nấy đều thấy thương cảm.
Ánh mắt Phượng cô nương rất phức tạp, vừa nhìn Quân Tử Duyệt, Quân Tử Duyệt cũng mông lung nhìn về phía nàng ta.”
“Trả lại cho ngươi!” Phượng cô nương giận dữ ném vật gì cho Quân tử Duyệt, Quân Tử Duyệt nhìn qua, thì ra là khối ngọc bội đánh mất từ lúc nào, những tưởng không tìm về lại được, trong lòng bỗng thấy vui sướng.
“Trả lại cho ta!”
“Còn gì nữa?” Quân Tử Duyệt thật sự không nghĩ ra.
“Khăn tay của ta!”
Ơ, không phải chính miệng cô nương ta nói không cần sao? Quân Tử Duyệt tự nhủ thầm, lôi ra từ trong ngực áo một chiếc khăn thêu.
Phượng cô nương đoạt lấy, dùng kiếm xé rách.
“Quân Tử Duyệt! Hứa Kim Phượng ta với ngươi từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!” Sau đó quay đầu bỏ đi với đôi mắt lưng tròng.
Diễn viễn đi rồi, khán giả cũng giải tán. Khách nhân sát vách còn nói: “Tôi đã nói mà, thế nào cũng khóc lóc bỏ đi.”
Long Phi Ngọc lại không nghĩ như vậy. Y cảm thấy Quân thiếu trang chủ không phải quá bạc tình mà là quá ngây thơ, chỉ sợ đến việc bản thân làm sai điều gì cậu ta cũng không biết.
Nữ tử áo đỏ trái lại càng thú vị, chắc chắn nàng ta đang diễn trò, vừa khiến vị Phượng cô nương kia từ bỏ mộng tình lại không vạch trần với mọi người rằng người đa tình chính là nàng ta, không đến mức đánh mất thể diện.
Ánh mắt Long Phi Ngọc chợt chạm vào bóng lưng nữ tử áo đỏ đang kéo Quân Tử Duyệt lên xe ngựa, bóng lưng ấy trông rất quen.
Trước đây y đã từng gặp cô gái này chưa nhỉ?
* * *
Lúc xuất phát đã cách sinh thần của Quân Bất Phàm không xa, Long Phi Ngọc chỉ chuyên tâm đi đường, nào có cơ hội thưởng ngoạn, bây giờ đến thành Phong Ninh phồn hoa náo nhiệt, trong lòng tự nhiên ngứa ngáy, chỉ muốn sớm đưa lễ vật vào trang để được tự do bay nhảy.
Ngày thứ hai sau khi vào thành, vì không muốn tiết lộ chuyện hoàng thượng gửi lễ vật, cho nên Long Phi Ngọc không thông báo với tri phủ ở đây mà đi thẳng đến Lãm Nguyệt sơn trang.
Tính cách Quân Bất Phàm vốn hào sảng, bình thường không thích thết yến mời khách vào sinh thần, rất ghét những điều phiền toái. Nhưng năm nay là đại thọ năm mươi, không thể lây chuyển được ý định của mẫu thân và thê tử, vì lẽ ấy mới có đại thọ lần này.
Trong giới võ lâm, Quân Bất Phàm cũng được xếp vào hàng cao thủ thượng thừa, kết giao rộng rãi, hơn nữa còn xuất thân từ Huyền Thiên tông, người đến chúc thọ nối đuôi không dứt.
Lúc này, Quân Bất Phàm đang ngồi trong thư phòng tiếp chuyện một vị khách quan trọng.
“Đại thọ của Tam sư huynh, Tĩnh Vĩnh không thể có mặt chúc mừng, xin sư huynh thứ lỗi.”
“Chưởng môn sự đệ quá khách sáo rồi, trong tông ta nhiều công lắm việc, tất cả đều do một tay chưởng môn sư đệ quán xuyến, sư đệ còn nhớ đến sinh thần của sư huynh là sư huynh đây đã rất vui rồi, nề hà gì chuyện có mặt hay không. Sư đệ có việc quan trọng cần làm thì cứ cử một đệ tử đưa thọ lễ đến là được, cần gì phải quá bộ đến tận đây.” Tiểu sư đệ là người đối nhân xử thế vững vàng, làm việc công chính, rất có uy danh, chẳng trách sư phụ lại giao chức trưởng môn cho y. Thế nhưng vị tiểu sư đệ này lại quá câu nệ lễ nghĩa, chỉ vì không thể góp mặt trong ba ngày thọ yến mà đích thân đến chúc mừng.
“Đây là lần mừng thọ đầu tiên của Tam sư huynh, các môn các phái trong chốn võ lâm ai ai cũng đến chúc mừng, những sư huynh khác cũng đều tới cả, nếu không vì việc khẩn, lần này Tĩnh Vĩnh không thể không góp mặt.”
“Ôi dào, sư đệ thì nói làm gì. Tính sư đệ ra sao chẳng lẽ sư huynh lại không biết, phiền hà nhất là mấy cái lễ tiết này, qua mấy ngày lễ thọ này chắc thôn trang ta thành cảnh gà bay chó sủa mất. Nếu không phải vì gia mẫu và sư tẩu đệ nhất quyết làm, ta cũng chẳng mặn mà.”
“Tam sư huynh, đây cũng vì lão phu nhân và phu nhân quan tâm đến huynh.”
Đang trò chuyện thì có quản gia đến báo lại rằng, Phương công tử từ kinh thành đến đưa thọ lễ, người đang chờ ở sảnh trước. Quản gia còn cố ý nói một câu: “Trang chủ, vị công tử vừa đến nói mình là bằng hữu của Phương công tử, thay Phương công tử đến tặng lễ.”
“Cứ để bọn họ ngồi đợi ở sảnh trước một lát, ta tiếp chuyện chưởng môn xong sẽ ra.” Quân Bất Phàm biết sư huynh của Tử Duyệt xuất thân bất phàm, nhưng lại không biết người ấy là đương kim hoàng thượng, dù trong lòng cũng muốn gặp khách song lại không quá coi trọng.
“Người ta đã cất công cử người đến chúc mừng, hay là sư huynh ra gặp đi, chớ để vị công tử kia chờ lâu. Hơn nữa cũng đến lúc Tĩnh Vĩnh phải cáo từ rồi.” Đương nhiên Đông Phương Tĩnh Vĩnh biết vị Phương công tử kia chính là hoàng điệt của mình, nay chính là thánh thượng, sao có thể để vật hoàng thượng ngự ban đợi lâu, nhưng cũng không tiện nói rõ nên đành cáo từ.
Quân Bất Phàm cũng biết sự đệ quả thật có việc quan trọng, không dám giữ lại lâu nên không còn cách nào khác là tiễn người ra cửa.
Long Phi Ngọc vẫn đang đợi ở sảnh trước. Y thân là thế tử Tĩnh Nam hầu, ngoài mấy vị trong hoàng cung, chưa có ai dám để y đợi lâu như vậy, trong lòng không khỏi giận dữ.
Vị quản gia vừa đi báo tin là người sáng suốt, đã sớm biết Long Phi Ngọc không phải người có thân phận tầm thường, hơn nữa ông ta cũng biết thiếu trang chủ rất kính nể đại sư huynh của mình, vội cười đáp: “Xin Long công tử chờ một lát, trang chủ nhà chúng tôi đang tiễn một vị khách quý, sẽ đến ngay thôi.”
“À, không biết là vị khách quý nào mà đích thân Quân trang chủ phải nghênh tiễn thế nhỉ?” Chẳng lẽ quý hơn cả hoàng thượng hay sao?
“Bẩm công tử, vị kia là sự đệ của trang chủ chúng tôi, Đông Phương chưởng môn của Huyền Thiên tông.” Quản gia tự hào nói.
Long Phi Ngọc suýt đánh rơi chén trà trên tay. Chịu ảnh hưởng từ phụ thân, y không có hứng thú với võ lâm nhân sĩ, cũng không biết nhiều về bọn họ, nên đã quên mất rằng Quân Bất Phàm và cữu cữu ruột của mình là sư huynh đệ đồng môn.
Hiếu Nhân hoàng hậu sinh cho Thánh Văn đế hai nam một nữ, theo thứ tự là Nhị hoàng tử Đông Phương Tĩnh Viêm tức Thánh Võ đế, Tam hoàng nữ Đông Phương Tĩnh Liên tức Thừa Lộ đại chưởng công chúa – mẫu thân của Long Phi Ngọc, người còn lại chính là Duệ vương tức Thất hoàng tử Đông Phương Tĩnh Vĩnh.
Thuở nhỏ Đông Phương Tĩnh Vĩnh thể yếu nhiều bệnh, mãi cho đến khi gặp được ân sư là Thanh Vân đạo chưởng, theo Thanh Vân tử luyện tập nội công tâm pháp của Đạo gia, thân thể dần cường tráng, vốn cũng yêu thích Đạo gia huyền học, nên bái Thanh Vân làm sư phụ, trở thành đệ tử thứ năm.
Mặc dù Đông Phương Tĩnh Vĩnh xuất thân hoàng gia, nhưng không hề mang sự yếu đuối và ngạo mạn của con cháu hoàng thất, luôn chăm chỉ hiếu học, đối nhân trung thực, tôn kính sư trưởng, song vẫn không làm mất đi sự uy nghi của hoàng gia.
Năm năm trước, Thanh Vân tử lấy lý do tuổi tác đã cao, trao lại chức chưởng môn cho Đông Phương Tĩnh Vĩnh vừa qua ba mươi tuổi. Mà bản thân Đông Phương Tĩnh Vĩnh cũng bằng lòng vứt bỏ thân phận và cuộc sống của một vương gia, chuyên tâm làm chưởng môn. Năm năm qua luôn duy trì Huyền Thiên tông theo khuôn phép.
Tĩnh Nam hầu Long Chính Nghị lại coi thường việc Duệ vương cam tâm làm võ lâm nhân sĩ, cho rằng y không hề có trách nhiệm của một hoàng tử.
Về phần Long Phi Ngọc, đối với vị hoàng cữu cữu này y vừa thương vừa sợ.
Thương vì ngài vẫn là cữu cữu ruột của y, vẫn luôn bảo vệ và quan tâm đến y, y được như ngày hôm nay cũng không thể không kể đến công dạy dỗ của hoàng cữu.
Sợ vì cữu cữu đối nhân xử thế chặt chẽ, tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, không ưa người mê muội ăn chơi trác tác, mỗi lần gặp mặt đều không quên nhắc nhở chỉnh đốn y.
“Từ lâu tại hạ đã ngưỡng mộ tiếng tăm của Đông Phương chưởng môn, không ngờ lần này đến Phong Ninh lại có cơ hội được tận mắt diện kiến. Không biết liệu trang chủ có thể đưa tại hạ đến gặp hay không?” Long Phi Ngọc cố giấu diếm hỏi.
“Ha ha, ngài không gặp may rồi. Đông Phương chưởng môn có việc quan trọng nên không thể tham dự thọ yến của trang chủ, hôm nay chỉ đến đưa thọ lễ rồi rời Phong Ninh thành ngay. Lần này ngài không gặp được rồi.”
“Ái chà, thật không may.” Ngoài mặt thì tỏ ý tiếc nuối nhưng trong lòng Long Phi Ngọc lại thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu để hoàng cữu gặp được, mấy ngày tiếp theo lại phải ngoan ngoãn theo sau hoàng cữu, sao có thể tự do tự tại vui chơi chứ. May mà hoàng cữu đã rời khỏi Phong Ninh, bằng không thì chính y là người phải đi.
Khi Quân Bất Phàm gặp Long Phi Ngọc, ông cũng thấy được y không phải dạng tôi tớ bình thường, khuôn mặt tuấn tú, ăn nói chừng mực, so với đứa con trai không cười nhà mình chỉ hơn chứ không kém, trong lòng thích lắm, bèn mời y cùng tham dự thọ yến. Long Phi Ngọc vốn định từ chối, nhưng lại sực nhớ ra Quân Bất Phàm có quen biết Thất hoàng cữu nên đành chấp thuận, tránh cho sau này lại bị Thất hoàng cữu trách cứ.
Ngày tiếp theo, Long Phi Ngọc định ra ngoài mua ít thọ lễ, nếu đã dự tiệc tất phải có quà mừng.
Lần này ra ngoài Long Phi Ngọc dẫn theo hai người, một là tùy tùng thân cận Dạ Ảnh, một là thị vệ do hoàng thượng phái cử Vương Bình. Sau khi mua được đồ tốt, y cử Vương Bình mang đến Lãm Nguyệt sơn trang. Về phần y thì cùng Dạ Ảnh đi dạo quanh thành, đến chính ngọ thì bắt đầu thấy đói.
Dù là khi còn trong quân ngũ, Long Phi Ngọc đều dùng những thứ tốt nhất từ ăn đến mặc, hiển nhiên bây giờ y sẽ không bạc đãi bản thân, y phái Dạ Ảnh đi hỏi đường, sau đó tìm được cửa hàng của Túy Hoa lầu ở Phong Ninh.
Đứng trên cầu thang ở sảnh lớn, Long Phi Ngọc chợt nhớ đến chuyện xảy ra mười sáu năm trước, khóe môi y chợt cong lên. Dạ Ảnh có phần hoảng sợ, thế tử gia vừa cười rất dịu dàng.
Ngồi lại trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai, vì chỉ có hai người nên Long Phi Ngọc để Dạ Ảnh cùng ngồi ăn cơm. Dạ Ảnh bỗng thấy sợ, vì sao tự nhiên tính tình thế tử lại tốt thế này, song cũng đánh bạo ngồi xuống.
Đang ăn, chợt nghe thấy trên đường lớn ở dưới lầu vang lên tiếng xôn xao.
Long Phi Ngọc nhíu mày, tuy rằng nam phụ lão ấu trong kinh thành rất thích bàn tán, nhưng rất hiếm khi mọi người huyên náo lộ liễu, vì sao bách tính thành Phong Ninh này lại thô lỗ như thế, chẳng lẽ là vì gần đây có nhiều nhân sĩ võ lâm đến thành sao.
Dạ Ảnh thấy thế tử chau mày, bèn gọi ngay tiểu nhị trong tửu lầu lại hỏi nguyên do.
Gã tiểu nhị cười ha hả, “Thật xin lỗi đã làm phiền đến khách quan. Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Quân thiếu trang chủ bị người ta đòi nợ thôi.”
“Quân thiếu trang chủ? Chẳng lẽ thiếu trang chủ của Lãm Nguyệt sơn trang?”
“Phong Ninh thành chúng tôi đâu còn ai khác ngoài vị Quân thiếu trang chủ này.”
Long Phi Ngọc lấy làm lạ, theo như y biết, dù Lãm Nguyệt sơn trang không đến mức phú khả địch quốc, nhưng gia nghiệp cũng lớn, nhất định không phải một cái thùng rỗng, đường đường là thiếu trang chủ sao lại bị người ta chặn đường đòi nợ?
“Chẳng hay thiếu trang chủ thiếu nợ người ta cái gì?”
Gã tiểu nhị lại cười ha hả, “Chuyện này tiểu nhân không tiện nói, khách quan tự xem sẽ hiểu.”
Long Phi Ngọc vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng ngay lúc này không ngăn được lòng hiếu kỳ, hơn nữa dù sao Quân thiếu trang chủ cũng là sư đệ của hoàng thượng.
Long Phi Ngọc cố giữ vẻ bình tĩnh, phất tay cho tiểu nhị lui ra, sau đó y bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới mới phát hiện từ các khung cửa đều có người thò đầu ra.
Túy Hoa lầu nằm trong khu vực phồn hoa bậc nhất của thành Phong Ninh, nhưng lúc này đến những người bán rong cũng im lặng, người đi đường cũng dừng bước, tụ lại thành một vòng trong, đứng giữa có hai người, một nam một nữ.
Dù đoàn người đông đúc, nhưng thị lực Long Phi Ngọc rất tốt, so với những người xung quanh nhìn rõ hơn hết thảy. Hơn nữa vì ai nấy đều im lặng, nên tiếng trò chuyện của hai người kia cũng vang rất rõ ràng.
Người nam là một thiếu niên chắc chưa qua lễ trưởng thành, khuôn mặt tuấn tú, tóc đen như mực, da trắng như ngọc, mắt to long lanh, đôi môi đỏ mọng, trên người vận trường bào nguyệt sắc, so ra còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, chẳng trách người trong giang hồ xưng tựng là Ngọc diện tiểu thần y.
Long Phi Ngọc nhất thời so sánh vị mỹ thiếu niên này với phong thái uy vũ hào sảng của Quân trang chủ, xem ra phu nhân của Quân gia nhất định là mỹ nữ dịu dàng, thanh tú.
Chỉ có điều Ngọc diện tiêu thần y bây giờ hơi chật vật, mái tóc đen nhánh sổ tung lòe xòe trước trán, bộ trường bào nguyệt sắc cũng xây xát ít nhiều, đôi môi mọng mím lại, đôi mắt to lưng tròng, một tay còn ôm lấy bên má ngọc.
Đối diện với cậu ta là một thiếu nữ vận hoàng sam, xem chừng bằng tuổi, dung mạo tú lệ trong sáng, nhưng bây giờ mày liễu dựng ngược, mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ cũng bị cắn đến trắng bệch.
“Phượng cô nương, ta thật sự không thể cưới cô.” Thiếu niên kia nói với vẻ đáng thương.
Phượng cô nương nghe vậy sắc mặt hết đỏ lại trắng, “Ngươi… Ngươi được lắm Quân Tư Duyệt! Bổn cô nương còn tưởng ngươi là ngươi biết điều, thì ra cũng chỉ là tiểu nhân bạc tình!”
Bấy giờ, trong căn phòng trang nhã sát vách vang lên tiếng bàn luận của mấy vị khách.
“Xem ra vị Phượng cô nương này không thú vị lắm.”
“Có vẻ là thế. Quỳnh cô nương lần trước chẳng những xinh đẹp, còn là con gái của chưởng môn nhân Vân La sơn, hôm ấy nàng ta cũng vừa khóc vừa quay về.”
“Vân La sơn gì sao chứ, nào bằng được với Lãm Nguyệt sơn trang? Sao có thể hơn được Huyền Thiên tông? Tôi nghe nói thiên kim của tri phủ tiền nhiệm tại Phong Ninh thành cũng để mắt đến Quân thiếu trang chủ, còn nói không phải y sẽ không lấy ai, tri phủ đại nhân vốn định cưỡng ép, nào ngờ ngựa còn chưa xuất đã đánh mất chức. Nghe nói Lãm Nguyệt sơn trang có quan hệ với quan lớn trong kinh.”
Trên giang hồ, chuyện chưởng môn Huyền Thiên tông là hoàng tử của tiên đế không một ai hay biết.
Nghe đến đây, Long Phi Ngọc vỡ lẽ, thì ra vị Quân thiếu trang chủ này rước họa ái tình, hơn nữa không phải chỉ lần một lần hai.
Trên lầu bàn tán, bên dưới hai người vẫn đang dây dưa.
“Phượng cô nương, cô nương nói vậy chẳng phải oan uổng cho ta lắm sao?” Quân Tử Duyệt chớp đôi mắt to, y không hiểu vì sao ngày hôm qua Phượng cô nương vẫn nhỏ nhẹ dịu dàng, hôm nay lại trở nên hung ác chẳng khác gì sư phụ.
“Ngươi…” Phượng cô nương vừa vội vừa tức, không nói nên lời, nàng ta vội rút trường kiếm ra lao về phía Quân Tử Duyệt.
Vốn dĩ võ công của Quân Tử Duyệt cao hơn nàng ta, song lại không tiện động thủ, nên đành né trái trốn phải.
Đông người xem náo nhiệt vậy quanh cũng sợ đao kiếm vô tình nên tránh theo, Quân Tử Duyệt biết khinh công nhưng không thể thi triển, thậm chí còn đang thất thế.
Ngay lúc này thì nghe một tiếng “ôi” vang lên, trường kiếm trong tay Phượng cô nương rơi xuống đất, tay trái đỡ lấy tay phải, sắc mặt trắng bệch.
Đoàn người dần lặng yên, còn chừa ra một con đường, Long Phi Ngọc đứng trên nhìn thấy rõ ràng một cô gái đang chậm rãi bước đến.
Cô gái này mặc quần la thêu màu đỏ như hoa mẫu đơn, trên mái tóc đen cũng điểm xuyết tấm lụa đỏ thắm, khiến người nhìn lóa mắt. Chỉ riêng khuôn mặt rất bình thường, tạm coi là được vài phần tư sắc.
“Cô là ai? Vì sao lại đánh rơi kiếm của ta?” Phượng cô nương nhặt trường kiếm lên, hậm hực chất vấn.
“Ta còn muốn hỏi xem cô nương là ai, vì sao trên đường lớn lại vung đao múa kiếm, uy hiếp tính mạng người khác, trong mắt cô nương có còn vương pháp hay không?”
Đám người vây xem nhớ lại tình hình ban nãy, ai cũng đều giật mình hoảng sợ, đồng thanh trách móc.
Phượng cô nương bỗng đuối lý, nhưng vẫn không cam lòng: “Ta phải giết kẻ phụ tình này, liên quan gì đến cô chứ?”
“Nực cười! Duyệt Duyệt nhà ta phụ cô nương bao giờ?”
Đương nhiên Phượng cô nương rất khó chịu với cách xưng hô kia, “Y nói sẽ đưa ta về gặp song thân, song chuyện đến chân thì đổi ý trong chớp mắt, chẳng lẽ còn không phải cố tình phụ ta?”
“Ta không có, ta chỉ nói là…” Quân Tử Duyệt muốn thanh minh cho mình.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Nữ tử áo đỏ trợn mắt quân, Quân Tử Duyệt lặng người câm như hến, Long Phi Ngọc thấy vậy chỉ lắc đầu.
“Ta nói cô nương nghe, cô nương hiểu lầm rồi, không phải Duyệt Duyệt nhà ta đổi ý, thế nhưng mỗi năm số cô nương Duyệt Duyệt đưa về không mười thì cũng bảy, tám, việc này khiến phu phụ trang chủ phiền não vô cùng, thế nên đã ra quy định.” Khi nói, nàng không hề nhìn thẳng vào Phượng cô nương mà tự ngắm đôi tay mình.
“Quy định gì?” Phượng cô nương vội vàng hỏi.
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn Phượng cô nương, nở một nụ cười quyến rũ đáp: “Quy định chính là —— cô nương nào có dung mạo không bằng Duyệt Duyệt, tuyệt đối không được bước qua cửa.”
Phượng cô nương há hốc mồm không thốt nên lời, dung mạo nàng ta dù không tệ, nhưng quả thật không thể so sánh với Quân Tử Duyệt.
“Chuyện này sao có thể?” Cuối cùng Phượng cô nương cũng bình tĩnh lại, ngập ngừn hỏi.
“Hừm, ai cũng biết người của Quân gia đều là tuấn nam mỹ nữ, nếu Quân thiếu phu nhân tương lai không bằng Duyệt Duyệt, lỡ như sau này con giống mẫu thân thì biết phải làm sao!” Giọng điệu của nàng nửa nghiêm túc nửa châm chọc rất khó để đoán biết là thật hay giả, nhưng có bách tính Phong Ninh gật đầu phụ họa, dù gì Quân thiếu trang chủ tuấn tú cũng là bảo bối của Phong Ninh họ.
“Nhưng dung mạo cô cũng không mấy xinh đẹp!” Phượng cô nương cố vớt vát thể diện.
“Phải,” Nữ tử áo đỏ ai oán đáp, “Cho nên đến bây giờ cũng không ai thèm lấy ta.” Sau đó còn ra vẻ chấm nước mắt.
Thấy nàng ta đã qua tuổi hai mươi, ai nấy đều thấy thương cảm.
Ánh mắt Phượng cô nương rất phức tạp, vừa nhìn Quân Tử Duyệt, Quân Tử Duyệt cũng mông lung nhìn về phía nàng ta.”
“Trả lại cho ngươi!” Phượng cô nương giận dữ ném vật gì cho Quân tử Duyệt, Quân Tử Duyệt nhìn qua, thì ra là khối ngọc bội đánh mất từ lúc nào, những tưởng không tìm về lại được, trong lòng bỗng thấy vui sướng.
“Trả lại cho ta!”
“Còn gì nữa?” Quân Tử Duyệt thật sự không nghĩ ra.
“Khăn tay của ta!”
Ơ, không phải chính miệng cô nương ta nói không cần sao? Quân Tử Duyệt tự nhủ thầm, lôi ra từ trong ngực áo một chiếc khăn thêu.
Phượng cô nương đoạt lấy, dùng kiếm xé rách.
“Quân Tử Duyệt! Hứa Kim Phượng ta với ngươi từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!” Sau đó quay đầu bỏ đi với đôi mắt lưng tròng.
Diễn viễn đi rồi, khán giả cũng giải tán. Khách nhân sát vách còn nói: “Tôi đã nói mà, thế nào cũng khóc lóc bỏ đi.”
Long Phi Ngọc lại không nghĩ như vậy. Y cảm thấy Quân thiếu trang chủ không phải quá bạc tình mà là quá ngây thơ, chỉ sợ đến việc bản thân làm sai điều gì cậu ta cũng không biết.
Nữ tử áo đỏ trái lại càng thú vị, chắc chắn nàng ta đang diễn trò, vừa khiến vị Phượng cô nương kia từ bỏ mộng tình lại không vạch trần với mọi người rằng người đa tình chính là nàng ta, không đến mức đánh mất thể diện.
Ánh mắt Long Phi Ngọc chợt chạm vào bóng lưng nữ tử áo đỏ đang kéo Quân Tử Duyệt lên xe ngựa, bóng lưng ấy trông rất quen.
Trước đây y đã từng gặp cô gái này chưa nhỉ?
* * *