-
Chương 33: Nụ cười ngọt ngào
A Bích vừa ăn điểm tâm vừa tò mò nhìn Miêu Mễ. Miêu Mễ một tay chống cằm, tay còn lại cầm miếng bánh cắn dở, mắt hướng về phía cửa sổ, miệng không nhúc nhích. Vì sao Miêu Mễ không ăn? Điểm tâm Đinh Đang cô cô làm rất ngon mà.
“Đương nhiên ta muốn mọi người đều biết bọn trẻ là con ta. Thế nhưng ta càng muốn… càng muốn được ở bên cạnh Miêu Mễ của chúng… Ý ta là cùng sống với mẫu thân bọn chúng.”
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại vì một câu nói của người ta mà vui vẻ không thôi.
“Ta biết hành động của mình rất khó khiến tiên sinh tin tưởng. Thật ra ta cũng không rõ vì sao không biết trong lòng đã mang mong muốn này từ khi nào… Chỉ là gần đây khi nghĩ đến chuyện nàng sẽ ở bên người khác, chỗ này khó chịu lắm…”
Nơi được nhắc đến chính là trái tim y. Nàng hiểu cảm giác ấy, khi nghĩ đến cảnh y được mỹ nữ vây quanh trong hội thi thơ, lòng nàng cũng đau thắt lại.
A Bích thấy Miêu Mễ thật kì lạ, tự nhiên người lại mỉm cười một mình. Có nên báo với sư công không nhỉ? Cậu bé nhìn Thúy Nùng cô cô mãi, thế nhưng Thúy Nùng cô cô cứ cắm cúi ăn, chẳng để ý đến cậu.
“Đông gia! Ta không làm nữa! Ta không làm nữa!” Một bóng hình thanh tú kèm theo giọng nói lảnh lót ập vào phòng.
“Sao vậy? Có chuyện gì?” Hồi tưởng ngọt ngào của Kim Đa Đa bị cắt ngang, nàng nhìn Đinh Đinh Đang đứng trước mặt với vẻ khó hiểu.
“Đông gia, ta không làm nữa! Ta không thể chịu nổi con Hồ Ly chết tiệt kia!”
“Không làm? Được thôi, chỉ cần Đinh cô nương trả ba trăm lượng vi phạm khế ước và năm mươi lượng còn nợ Vô Song lầu, tổng cộng ba trăm năm mươi lượng bạc trắng trả hết là được.” Đại chưởng quỹ Thương Dung chậm rãi theo sau, trên tay còn cầm theo bàn tính nhỏ.
“Ba trăm năm mươi lượng! Lần trước nào phải con số này!” Đinh Đinh Đang tức đến muốn đánh người.
“Thế nào? Sợ ít à. Phải rồi, ta còn quên số hôm nay nữa.” Nói xong, Thương Dung lại cầm bàn tính lên.
“Ôi trời, lần này lại là chuyện gì?” Đầu bếp của Vô Song lầu muốn bãi công, Kim Đa Đa không nóng ruột bởi lẽ đây chẳng phải lần đầu tiên. Hơn nữa từ khi Đinh Đinh Đang đến Vô Song lầu, Đinh gia đã tuyên bố không nhận lại đứa con gái này nữa. Không có tiền bồi thường, nàng ta chẳng thể đi đâu.
“Đông gia, con Hồ Ly này luôn đối đầu với ta, rõ ràng ta làm điểm tâm cho Tư Đồ tiên sinh, thế mà y lại bắt ta trả tiền.” Đinh Đinh Đang uất ức chỉ vào số bánh trên bàn.
Mỗi lần Tư Đồ Trường Nhạc đến, Đinh Đinh Đang đều làm rất nhiều món ngon, song cũng vì quá nhiều, nên những thứ dư thừa lại được đến tay người khác.
“Hừ, cô dùng bột mì, trái cây, đường cát, trứng gà, khuôn đúc, lò nướng, củi lửa… Có thứ nào không phải của Vô Song lầu, lại còn làm trong thời gian làm việc, thế mà lại không chịu trả tiền ư?”
“Nhưng, nhưng đều làm cho Tư Đồ tiên sinh mà.” Đinh Đinh Đang chột dạ, khi ấy quả thật nàng đã quá vô tư vì muốn làm điểm tâm cho người ta.
“Một hạt gạo, một giọt dầu trong Vô Song lầu này đều dùng để kiếm tiền, ta thân là chưởng quỹ, quyết không thể làm chuyện không sinh lời. Nếu không, nếu không… sẽ khiến đông gia thất vọng. Ngài nói xem có phải không, đông gia?”
Kim Đa Đa chỉ biết nhếch miệng cười.
“Vậy vì sao trước đây ngươi không thu?” Đinh Đinh Đang không chịu lép về, đây là lần thứ ba nàng làm điểm tâm cho Tư Đồ tiên sinh, hai lần trước y chưa từng đòi tiền nàng.
“Lần đầu tiên, cô vừa đến, dù gì cũng phải xem thử tay nghề của cô, ai chẳng biết Tư Đồ tiên sinh am hiểu mỹ thực. Lần thứ hai, đông gia mới sinh tiểu thiếu gia, Vô Song lầu chúng ta cũng phải ăn mừng, coi như cô được dịp trổ tài. Riêng lần này, vô cớ phung phí, ta không muốn thu cũng không được.”
“…Vậy chỉ lấy lại tiền vốn là được rồi, chẳng phải thế sao?” Đinh Đinh Đang ngày càng yếu thế, cuối cùng đành dùng cách thương lượng.
“Hừ, khách nhân trong mắt ta đều giống nhau, đừng nói là Tư Đồ tiên sinh, ngay đến đông gia cũng không nhân nhượng!” Thương Dung nói xong bèn cầm bàn tính lên gảy liên tục: “Tối hôm qua một tá bánh hoàng kim, năm đồng một cái; sáng hôm nay nửa tá bánh hoa lê, nửa tá bánh phù dung, mỗi cái ba đồng, đều là những món bánh chạy trong lầu, tổng cộng là… chín lượng sáu đồng.”
“Nhiều vậy sao!” Tuy rằng tiền công một tháng của nàng là hai mươi lượng, thế nhưng không hiểu tên Hồ Ly tính toán ra sao, bây giờ trái lại vẫn nợ Vô Song lầu năm mươi lượng, may mà ở đây cho ăn cho ở, những khoản này đáng lý phải có dư.
“Nhiều? Cô vì chuyện riêng chậm trễ việc công, món nợ này ta còn chưa tính với cô đâu.”
Đinh Đinh Đang không dám tính toán với Thương Dung, bèn chuyển hướng sang Kim Đa Đa, song nàng hiểu chuyện tiền bạc sẽ do chưởng quỹ định đoạt, đành bất lực nói: “Đông gia, điểm tâm đều dành cho Tư Đồ tiên sinh, ta không ăn lấy một miếng, đông gia xem xét số tiền này…”
“Ôi,” Kim Đa Đa thở dài, đặt miếng bánh phù dung chỉ còn một nửa xuống, “Sư môn có dạy, kẻ nào làm kẻ đó chịu, thế nhưng sư phụ không phải người ngoài, lại cólòng nên mới đến thăm ta… Thế này đi, tiền của sư phụ ta sẽ trả.”
Đinh Đinh Đang cảm động đến rơi lệ.
“Tối hôm qua sư phụ ăn hai miếng bánh hoàng kim, ta ăn bốn miếng; bánh hoa lê và bánh phù dung hôm nay sư phụ cũng ăn hai miếng, ta cũng ăn một miếng, tổng cộng là bốn lượng năm đồng.” Kim Đa Đa vừa nói vừa lấy bạc ra.
Đinh Đinh Đang ngơ ngác hỏi lại: “Vậy số còn lại?”
“Còn lại? Chẳng phải nói rồi sao, ai làm thì kẻ đó chịu.”
“Khụ… Khụ khụ khụ…”
“Này, Thúy Nùng, ta đã dặn ngươi rồi mà, đừng ăn nhanh quá.” Kim Đa Đa ưu nhã nâng chén trà lên, trong lòng mừng thầm vì hôm nay nàng chỉ mải mê lơ đãng.
A Bích chạy đến trước mặt Thương Dung, kéo vạt áo y khóc nức nở: “Cha nuôi, con cũng ăn mấy cái, nhưng con không có bạc.”
Thương Dung cúi người, dịu dàng cười nói: “Không sao, không có tiền cũng được, giờ ta sẽ dạy con cách kiếm ra tiền. Lại đây, cha nuôi dạy con.” Nói xong, y nắm tay A Bích bỏ đi. Để lại Kim Đa Đa hả hê, Đinh Đinh Đang tròn mắt há mồm, Thúy Nùng sợ chết khiếp vì sặc.
Kim Đa Đa nhìn thấy bóng dáng phía ngoài khung cửa, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào.
Long Phi Ngọc chỉnh tề xong bèn tiến vào. Tối hôm qua không dám ở lại, bây giờ mới được gặp Kim Đa Đa, quả là một ngày không gặp như cách ba thu.
“Có chuyện gì khiến nàng vui thế?” Long Phi Ngọc đã thấy Kim Đa Đa muốn giấu đi nụ cười.
“Không nói cho ngài biết.”
“Nghĩ là sư phụ đến nên cười phải không. Khi thấy người đến là ta thì tắt lịm?”
“Sư phụ mỹ nhân khó khăn lắm mới đến thăm ta, đương nhiên ta phải vui rồi. Về phần ngài, đuổi cũng không đi, cớ gì phải cười vui vẻ?”
“Sư phụ là sư phụ, sao lại còn sư phụ mỹ nhân?” Long Phi Ngọc có phần khó chịu, quả thật Tư Đồ Trường Nhạc quá tuấn tú.
“Ta thích gọi vậy đấy, ngài cấm được à?” Nụ cười mắng của Kim Đa Đa lộ vẻ yêu kiều, khiến lòng Long Phi Ngọc ngứa ngáy. Một tháng nay biết bao nhiêu chuyện như ý, duy chỉ có chuyện phòng the thì không. Tuy rằng có gần gũi, nhưng Kim Đa Đa không bằng lòng hoan ái cùng y, y cũng không dám ăn vụng bên ngoài, đến hôm nay trong người rất khó chịu.
Long Phi Ngọc kề sát bên, ôm lấy eo nàng, nói rằng: “Vậy nàng gọi ta thế nào?”
“Đương nhiên là thế tử gia, nếu ngài thích, còn có thể gọi ngài là đại tướng quân.”
“Không được, tên nàng gọi không thể giống những người khác.”
“Vậy thì gọi… cha bọn nhỏ!” Kim Đa Đa nói xong bèn cười duyên, Long Phi Ngọc dở khóc dở cười, tuy gọi như thế là đã thừa nhận thân phận của y, nhưng quá thô tục.”
“Gọi ‘ca ca tốt’.” Long Phi Ngọc nhớ lại lúc trước khi bắt nàng gọi “ca ca tốt”, nàng đã bỏ chạy tìm phụ thân, lần này nhất định không cho nàng thoát.”
“Hừ! Ta và ngài chẳng phải chị em tốt, muốn nghe thì đi tìm Quần Phương muội muội của ngài ấy”. Hừ, đừng tưởng rằng nàng không biết những chuyện xấu xa của y.
“Được rồi, được rồi, vậy thì không gọi thế.” Long Phi Ngọc cười ngượng nghịu. suy nghĩ một lát rồi lại tiếp: “Vậy gọi… ‘phu quân tốt’!” Cách gọi này chưa từng có ai gọi, ngoài cái lần cách đây mười tám năm…
Kim Đa Đa đỏ mặt, “Cái này càng không thể, chỉ có Tống nhị tiểu thư mới có tư cách.”
Long Phi Ngọc nghe thấy sự ghen tuông trong giọng nàng, trong lòng vui vẻ, bèn nghiêng người, áp sát vào nàng, mặt đối mặt thủ thỉ: “Nàng đừng giận, hôm nay hoàng thượng nói sẽ chỉ hôn cho Tống nhị tiểu thư vào ngày mai. Hoàng thượng còn nói, vốn muốn chỉ hôn cho Cam đại nhân, nhưng Cam đại nhân không muốn, nên ngài cũng không tiện ép buộc, bèn chỉ hôn cho Tiểu Chu thị lang.” Y biết hoàng thượng đang muốn lấy công chuộc tội, y chỉ tiếc là chưa giải quyết êm được gã Cam Thảo kia.
“Tiểu Chu thị lang? Phụ thân y có phải người bị gọi là thị lang phong lưu Chu gia gì không?”
“Hửm? Chuyện này đã bao năm, nàng hỏi làm gì? Chẳng lẽ người nàng để ý chính là Đại Chu thị lang?”
Nực cười, sao nàng lại để ý đến vị Chu công tử đa tình lại vô tình kia chứ. Cũng tốt, con gái của Tống Dật rất hợp với con trai Chu gia, Yên Nhiên tỷ, việc này do tỷ ám muội bên trong ư?
“Có kinh thành đệ nhất mỹ nam là ngài ở đây, ta còn để ý đến nam nhân khác được sao?” Nghe xong tin này, tâm trạng Kim Đa Đa tốt hẳn lên.
“Thật vậy không? Ta không tin. Trừ phi nàng gọi ta là ‘phu quân tốt’.” Long Phi Ngọc được nước làm tới.
“Không gọi.”
“Không gọi thật sao?” Long Phi Ngọc vừa hỏi vừa chọc cười Kim Đa Đa, nàng vừa cười vừa chạy trốn, đôi bên đùa nhau trên giường. Ván giường bị áp bức rung lên liên hồi, khiến Thúy Vi ở phòng nhỏ sát vách mặt đỏ đến mang tai, trong lòng thầm trách Thúy Nùng vì thiếu tiền mà không từ chuyện gì.
Dù không thật sự động võ, thế nhưng lực của Long Phi Ngọc lại lớn hơn, Kim Đa Đa bị y ép dưới thân lần thứ hai.
“Nàng tha rồi, mau gọi đi.” Long Phi Ngọc vừa nói vừa thở hổn hển.
Kim Đa Đa không dám nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt nàng dừng lại khi chạm phải cổ áo xốc xếch, nàng chợt nhớ ra dạo trước đại ca từng nói khi còn nhỏ nàng từng nắm chuỗi ngọc của Long Phi Ngọc gọi “phu quân tốt”, lẽ nào chính nhờ lần gặp gỡ ấy đã kéo nàng và y lại gần nhau.
“…Phu quân tốt…”
Long Phi Ngọc cảm thấy như có làn nước ấm áp trào dâng trong lòng, vọt thẳng đến cổ họng rồi ngưng tại nơi ấy, nôn nao nhưng không thể phun ra, đành cúi đầu gọi: “Đa Đa! Đa Đa! Đa Đa…” Đến khi Kim Đa Đa nhìn y với đôi mắt xấu hổ, y không nhịn được nữa, phải hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Dục vọng nơi Long Phi Ngọc quá rõ ràng, Kim Đa Đa cũng không có ý định ngăn cản. Trước đây nàng không bằng lòng vì không muốn mối quan hệ giữa nàng và y nhuốm dục niệm, nhưng bây giờ… Nàng thầm muốn nương theo những khao khát trong lòng.
“Đại thiếu gia, người không thể vào.”
“Miêu Mễ! Miêu Mễ!”
Khi A Bích vén rèm lên, hình ảnh long phượng quấn quít đã không còn. Cậu bé nhìn Miêu Mễ ửng hồng đôi má, sau lại nhìn sang Quả Hòng hai mắt hồng hồng, đúng là kì lạ.
“A Bích, đã muộn thế này con tìm Miêu Mễ làm gì?” Long Phi Ngọc ái ngại vì có Kim Đa Đa bên cạnh, bèn ôn tồn hỏi han A Bích.
“Con muốn ngủ với Miêu Mễ.”
“Chẳng phải sẽ nói sẽ ngủ riêng rồi sao? Con đã là đại ca ca rồi.” Long Phi Ngọc thấy đau đầu.
“Con muốn ngủ cùng Miêu Mễ. Miêu Mễ!” A Bích nhận ra Quả Hồng đang giận dữ, bèn quay sang cầu cứu Miêu Mễ.
“A Bích ngoan, hôm nay ngủ không ngon sao?” Kim Đa Đa còn đang đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, đương nhiên không muốn bị con trai bỗng dưng quấy rối.
Chà! Cha nuôi nói đúng rồi! Lần này Miêu Mễ bênh Quả Hồng, Miêu Mễ không cần cậu nữa! Hai mắt A Bích đỏ hoe.
Long Phi Ngọc lo lắng Kim Đa Đa sẽ mềm lòng, bèn nói ngay: “Ta nói tiểu tổ tông…”
“Con không phải là tiểu tổ tông, con là A Bích.”
“Được rồi, A Bích tiểu tổ tông, rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu đi ngủ?”
Chà! Lại bị cha nuôi nói chính xác rồi!
“Thật vậy sao? Muốn gì cũng được sao?”
Thấy nỗi kích động khó giấu trong mắt A Bích, Long Phi Ngọc chần chừ, “…Phải, chỉ cần đừng nghịch bùn là được.”
“Con muốn hai lượng bạc…” A Bích đỏ mặt nói.
“Hửm? Con cần tiền làm gì?” Long Phi Ngọc không ngờ thằng bé lại đòi cái này.
“Con muốn… Con muốn…” A Bích đỏ mặt, không nói được một câu trọn vẹn.
Kim Đa Đa bên cạnh cười ha hả, “A Bích, nói cho ta biết, có phải cha nuôi Hồ Ly dạy con cách kiếm tiền không?”
“Dạ!” A Bích gật đầu, mặt càng đỏ gắt. Cậu vốn không dám, vì sư công và cữu cữu đều dạy không được đòi tiền người khác. Cha nuội bảo: “Không cần sợ, y là cha con, con xin tiền nào phải chuyện kinh thiên động địa.”
Kim Đa Đa nhìn Long Phi Ngọc rồi bật cười, bèn thuật lại chuyện Thương Dung đòi tiền Đinh Đinh Đang cho y nghe. Sau khi Long Phi Ngọc nghe xong cũng cười ha hả.
“Nói ta nghe xem, con ăn bao nhiêu cái?”
“Con ăn hai miếng bánh hoàng kim, hai miếng bánh hoa lê, một miếng bánh phù dung.” Thấy Long Phi Ngọc mỉm cười, A Bích cũng mạnh dạn hơn.
“Vậy cũng chỉ tốn một lượng chín đồng thôi, vì sao con muốn xin nhiều hơn một đồng?” Long Phi Ngọc cố ý trêu cậu bé.
“Cha nuôi nói, một đồng kia là phí mua sự im lặng.”
Long Phi Ngọc và Kim Đa Đa cùng mang suy nghĩ trong đầu: Con Hồ Ly chết tiệt này, không lột da ngươi không được mà!
Long Phi Ngọc lấy ra hai lượng bạc vụn, đưa cho A Bích, “Được rồi, con cầm tiền rồi về ngủ đi. Tối nay không được quay lại đây nữa, nếu không sẽ phải đền tiền cho ta.”
A Bích cầm tiền vui vẻ rời khỏi. Thì ra cha ruột đúng là để nã tiền.
Sau khi đuổi tiểu ôn thần đi, Long Phi Ngọc vội vã quay lại cuộc vui, Kim Đa Đa cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mặc y muốn làm gì thì làm.
“Lần này ta sẽ không buông tay, bất kể là A Bích hay Cam Thảo, kể cả là sư phụ mỹ nhân đến ta cũng không buông tay.”
“Đương nhiên ta muốn mọi người đều biết bọn trẻ là con ta. Thế nhưng ta càng muốn… càng muốn được ở bên cạnh Miêu Mễ của chúng… Ý ta là cùng sống với mẫu thân bọn chúng.”
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại vì một câu nói của người ta mà vui vẻ không thôi.
“Ta biết hành động của mình rất khó khiến tiên sinh tin tưởng. Thật ra ta cũng không rõ vì sao không biết trong lòng đã mang mong muốn này từ khi nào… Chỉ là gần đây khi nghĩ đến chuyện nàng sẽ ở bên người khác, chỗ này khó chịu lắm…”
Nơi được nhắc đến chính là trái tim y. Nàng hiểu cảm giác ấy, khi nghĩ đến cảnh y được mỹ nữ vây quanh trong hội thi thơ, lòng nàng cũng đau thắt lại.
A Bích thấy Miêu Mễ thật kì lạ, tự nhiên người lại mỉm cười một mình. Có nên báo với sư công không nhỉ? Cậu bé nhìn Thúy Nùng cô cô mãi, thế nhưng Thúy Nùng cô cô cứ cắm cúi ăn, chẳng để ý đến cậu.
“Đông gia! Ta không làm nữa! Ta không làm nữa!” Một bóng hình thanh tú kèm theo giọng nói lảnh lót ập vào phòng.
“Sao vậy? Có chuyện gì?” Hồi tưởng ngọt ngào của Kim Đa Đa bị cắt ngang, nàng nhìn Đinh Đinh Đang đứng trước mặt với vẻ khó hiểu.
“Đông gia, ta không làm nữa! Ta không thể chịu nổi con Hồ Ly chết tiệt kia!”
“Không làm? Được thôi, chỉ cần Đinh cô nương trả ba trăm lượng vi phạm khế ước và năm mươi lượng còn nợ Vô Song lầu, tổng cộng ba trăm năm mươi lượng bạc trắng trả hết là được.” Đại chưởng quỹ Thương Dung chậm rãi theo sau, trên tay còn cầm theo bàn tính nhỏ.
“Ba trăm năm mươi lượng! Lần trước nào phải con số này!” Đinh Đinh Đang tức đến muốn đánh người.
“Thế nào? Sợ ít à. Phải rồi, ta còn quên số hôm nay nữa.” Nói xong, Thương Dung lại cầm bàn tính lên.
“Ôi trời, lần này lại là chuyện gì?” Đầu bếp của Vô Song lầu muốn bãi công, Kim Đa Đa không nóng ruột bởi lẽ đây chẳng phải lần đầu tiên. Hơn nữa từ khi Đinh Đinh Đang đến Vô Song lầu, Đinh gia đã tuyên bố không nhận lại đứa con gái này nữa. Không có tiền bồi thường, nàng ta chẳng thể đi đâu.
“Đông gia, con Hồ Ly này luôn đối đầu với ta, rõ ràng ta làm điểm tâm cho Tư Đồ tiên sinh, thế mà y lại bắt ta trả tiền.” Đinh Đinh Đang uất ức chỉ vào số bánh trên bàn.
Mỗi lần Tư Đồ Trường Nhạc đến, Đinh Đinh Đang đều làm rất nhiều món ngon, song cũng vì quá nhiều, nên những thứ dư thừa lại được đến tay người khác.
“Hừ, cô dùng bột mì, trái cây, đường cát, trứng gà, khuôn đúc, lò nướng, củi lửa… Có thứ nào không phải của Vô Song lầu, lại còn làm trong thời gian làm việc, thế mà lại không chịu trả tiền ư?”
“Nhưng, nhưng đều làm cho Tư Đồ tiên sinh mà.” Đinh Đinh Đang chột dạ, khi ấy quả thật nàng đã quá vô tư vì muốn làm điểm tâm cho người ta.
“Một hạt gạo, một giọt dầu trong Vô Song lầu này đều dùng để kiếm tiền, ta thân là chưởng quỹ, quyết không thể làm chuyện không sinh lời. Nếu không, nếu không… sẽ khiến đông gia thất vọng. Ngài nói xem có phải không, đông gia?”
Kim Đa Đa chỉ biết nhếch miệng cười.
“Vậy vì sao trước đây ngươi không thu?” Đinh Đinh Đang không chịu lép về, đây là lần thứ ba nàng làm điểm tâm cho Tư Đồ tiên sinh, hai lần trước y chưa từng đòi tiền nàng.
“Lần đầu tiên, cô vừa đến, dù gì cũng phải xem thử tay nghề của cô, ai chẳng biết Tư Đồ tiên sinh am hiểu mỹ thực. Lần thứ hai, đông gia mới sinh tiểu thiếu gia, Vô Song lầu chúng ta cũng phải ăn mừng, coi như cô được dịp trổ tài. Riêng lần này, vô cớ phung phí, ta không muốn thu cũng không được.”
“…Vậy chỉ lấy lại tiền vốn là được rồi, chẳng phải thế sao?” Đinh Đinh Đang ngày càng yếu thế, cuối cùng đành dùng cách thương lượng.
“Hừ, khách nhân trong mắt ta đều giống nhau, đừng nói là Tư Đồ tiên sinh, ngay đến đông gia cũng không nhân nhượng!” Thương Dung nói xong bèn cầm bàn tính lên gảy liên tục: “Tối hôm qua một tá bánh hoàng kim, năm đồng một cái; sáng hôm nay nửa tá bánh hoa lê, nửa tá bánh phù dung, mỗi cái ba đồng, đều là những món bánh chạy trong lầu, tổng cộng là… chín lượng sáu đồng.”
“Nhiều vậy sao!” Tuy rằng tiền công một tháng của nàng là hai mươi lượng, thế nhưng không hiểu tên Hồ Ly tính toán ra sao, bây giờ trái lại vẫn nợ Vô Song lầu năm mươi lượng, may mà ở đây cho ăn cho ở, những khoản này đáng lý phải có dư.
“Nhiều? Cô vì chuyện riêng chậm trễ việc công, món nợ này ta còn chưa tính với cô đâu.”
Đinh Đinh Đang không dám tính toán với Thương Dung, bèn chuyển hướng sang Kim Đa Đa, song nàng hiểu chuyện tiền bạc sẽ do chưởng quỹ định đoạt, đành bất lực nói: “Đông gia, điểm tâm đều dành cho Tư Đồ tiên sinh, ta không ăn lấy một miếng, đông gia xem xét số tiền này…”
“Ôi,” Kim Đa Đa thở dài, đặt miếng bánh phù dung chỉ còn một nửa xuống, “Sư môn có dạy, kẻ nào làm kẻ đó chịu, thế nhưng sư phụ không phải người ngoài, lại cólòng nên mới đến thăm ta… Thế này đi, tiền của sư phụ ta sẽ trả.”
Đinh Đinh Đang cảm động đến rơi lệ.
“Tối hôm qua sư phụ ăn hai miếng bánh hoàng kim, ta ăn bốn miếng; bánh hoa lê và bánh phù dung hôm nay sư phụ cũng ăn hai miếng, ta cũng ăn một miếng, tổng cộng là bốn lượng năm đồng.” Kim Đa Đa vừa nói vừa lấy bạc ra.
Đinh Đinh Đang ngơ ngác hỏi lại: “Vậy số còn lại?”
“Còn lại? Chẳng phải nói rồi sao, ai làm thì kẻ đó chịu.”
“Khụ… Khụ khụ khụ…”
“Này, Thúy Nùng, ta đã dặn ngươi rồi mà, đừng ăn nhanh quá.” Kim Đa Đa ưu nhã nâng chén trà lên, trong lòng mừng thầm vì hôm nay nàng chỉ mải mê lơ đãng.
A Bích chạy đến trước mặt Thương Dung, kéo vạt áo y khóc nức nở: “Cha nuôi, con cũng ăn mấy cái, nhưng con không có bạc.”
Thương Dung cúi người, dịu dàng cười nói: “Không sao, không có tiền cũng được, giờ ta sẽ dạy con cách kiếm ra tiền. Lại đây, cha nuôi dạy con.” Nói xong, y nắm tay A Bích bỏ đi. Để lại Kim Đa Đa hả hê, Đinh Đinh Đang tròn mắt há mồm, Thúy Nùng sợ chết khiếp vì sặc.
Kim Đa Đa nhìn thấy bóng dáng phía ngoài khung cửa, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào.
Long Phi Ngọc chỉnh tề xong bèn tiến vào. Tối hôm qua không dám ở lại, bây giờ mới được gặp Kim Đa Đa, quả là một ngày không gặp như cách ba thu.
“Có chuyện gì khiến nàng vui thế?” Long Phi Ngọc đã thấy Kim Đa Đa muốn giấu đi nụ cười.
“Không nói cho ngài biết.”
“Nghĩ là sư phụ đến nên cười phải không. Khi thấy người đến là ta thì tắt lịm?”
“Sư phụ mỹ nhân khó khăn lắm mới đến thăm ta, đương nhiên ta phải vui rồi. Về phần ngài, đuổi cũng không đi, cớ gì phải cười vui vẻ?”
“Sư phụ là sư phụ, sao lại còn sư phụ mỹ nhân?” Long Phi Ngọc có phần khó chịu, quả thật Tư Đồ Trường Nhạc quá tuấn tú.
“Ta thích gọi vậy đấy, ngài cấm được à?” Nụ cười mắng của Kim Đa Đa lộ vẻ yêu kiều, khiến lòng Long Phi Ngọc ngứa ngáy. Một tháng nay biết bao nhiêu chuyện như ý, duy chỉ có chuyện phòng the thì không. Tuy rằng có gần gũi, nhưng Kim Đa Đa không bằng lòng hoan ái cùng y, y cũng không dám ăn vụng bên ngoài, đến hôm nay trong người rất khó chịu.
Long Phi Ngọc kề sát bên, ôm lấy eo nàng, nói rằng: “Vậy nàng gọi ta thế nào?”
“Đương nhiên là thế tử gia, nếu ngài thích, còn có thể gọi ngài là đại tướng quân.”
“Không được, tên nàng gọi không thể giống những người khác.”
“Vậy thì gọi… cha bọn nhỏ!” Kim Đa Đa nói xong bèn cười duyên, Long Phi Ngọc dở khóc dở cười, tuy gọi như thế là đã thừa nhận thân phận của y, nhưng quá thô tục.”
“Gọi ‘ca ca tốt’.” Long Phi Ngọc nhớ lại lúc trước khi bắt nàng gọi “ca ca tốt”, nàng đã bỏ chạy tìm phụ thân, lần này nhất định không cho nàng thoát.”
“Hừ! Ta và ngài chẳng phải chị em tốt, muốn nghe thì đi tìm Quần Phương muội muội của ngài ấy”. Hừ, đừng tưởng rằng nàng không biết những chuyện xấu xa của y.
“Được rồi, được rồi, vậy thì không gọi thế.” Long Phi Ngọc cười ngượng nghịu. suy nghĩ một lát rồi lại tiếp: “Vậy gọi… ‘phu quân tốt’!” Cách gọi này chưa từng có ai gọi, ngoài cái lần cách đây mười tám năm…
Kim Đa Đa đỏ mặt, “Cái này càng không thể, chỉ có Tống nhị tiểu thư mới có tư cách.”
Long Phi Ngọc nghe thấy sự ghen tuông trong giọng nàng, trong lòng vui vẻ, bèn nghiêng người, áp sát vào nàng, mặt đối mặt thủ thỉ: “Nàng đừng giận, hôm nay hoàng thượng nói sẽ chỉ hôn cho Tống nhị tiểu thư vào ngày mai. Hoàng thượng còn nói, vốn muốn chỉ hôn cho Cam đại nhân, nhưng Cam đại nhân không muốn, nên ngài cũng không tiện ép buộc, bèn chỉ hôn cho Tiểu Chu thị lang.” Y biết hoàng thượng đang muốn lấy công chuộc tội, y chỉ tiếc là chưa giải quyết êm được gã Cam Thảo kia.
“Tiểu Chu thị lang? Phụ thân y có phải người bị gọi là thị lang phong lưu Chu gia gì không?”
“Hửm? Chuyện này đã bao năm, nàng hỏi làm gì? Chẳng lẽ người nàng để ý chính là Đại Chu thị lang?”
Nực cười, sao nàng lại để ý đến vị Chu công tử đa tình lại vô tình kia chứ. Cũng tốt, con gái của Tống Dật rất hợp với con trai Chu gia, Yên Nhiên tỷ, việc này do tỷ ám muội bên trong ư?
“Có kinh thành đệ nhất mỹ nam là ngài ở đây, ta còn để ý đến nam nhân khác được sao?” Nghe xong tin này, tâm trạng Kim Đa Đa tốt hẳn lên.
“Thật vậy không? Ta không tin. Trừ phi nàng gọi ta là ‘phu quân tốt’.” Long Phi Ngọc được nước làm tới.
“Không gọi.”
“Không gọi thật sao?” Long Phi Ngọc vừa hỏi vừa chọc cười Kim Đa Đa, nàng vừa cười vừa chạy trốn, đôi bên đùa nhau trên giường. Ván giường bị áp bức rung lên liên hồi, khiến Thúy Vi ở phòng nhỏ sát vách mặt đỏ đến mang tai, trong lòng thầm trách Thúy Nùng vì thiếu tiền mà không từ chuyện gì.
Dù không thật sự động võ, thế nhưng lực của Long Phi Ngọc lại lớn hơn, Kim Đa Đa bị y ép dưới thân lần thứ hai.
“Nàng tha rồi, mau gọi đi.” Long Phi Ngọc vừa nói vừa thở hổn hển.
Kim Đa Đa không dám nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt nàng dừng lại khi chạm phải cổ áo xốc xếch, nàng chợt nhớ ra dạo trước đại ca từng nói khi còn nhỏ nàng từng nắm chuỗi ngọc của Long Phi Ngọc gọi “phu quân tốt”, lẽ nào chính nhờ lần gặp gỡ ấy đã kéo nàng và y lại gần nhau.
“…Phu quân tốt…”
Long Phi Ngọc cảm thấy như có làn nước ấm áp trào dâng trong lòng, vọt thẳng đến cổ họng rồi ngưng tại nơi ấy, nôn nao nhưng không thể phun ra, đành cúi đầu gọi: “Đa Đa! Đa Đa! Đa Đa…” Đến khi Kim Đa Đa nhìn y với đôi mắt xấu hổ, y không nhịn được nữa, phải hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Dục vọng nơi Long Phi Ngọc quá rõ ràng, Kim Đa Đa cũng không có ý định ngăn cản. Trước đây nàng không bằng lòng vì không muốn mối quan hệ giữa nàng và y nhuốm dục niệm, nhưng bây giờ… Nàng thầm muốn nương theo những khao khát trong lòng.
“Đại thiếu gia, người không thể vào.”
“Miêu Mễ! Miêu Mễ!”
Khi A Bích vén rèm lên, hình ảnh long phượng quấn quít đã không còn. Cậu bé nhìn Miêu Mễ ửng hồng đôi má, sau lại nhìn sang Quả Hòng hai mắt hồng hồng, đúng là kì lạ.
“A Bích, đã muộn thế này con tìm Miêu Mễ làm gì?” Long Phi Ngọc ái ngại vì có Kim Đa Đa bên cạnh, bèn ôn tồn hỏi han A Bích.
“Con muốn ngủ với Miêu Mễ.”
“Chẳng phải sẽ nói sẽ ngủ riêng rồi sao? Con đã là đại ca ca rồi.” Long Phi Ngọc thấy đau đầu.
“Con muốn ngủ cùng Miêu Mễ. Miêu Mễ!” A Bích nhận ra Quả Hồng đang giận dữ, bèn quay sang cầu cứu Miêu Mễ.
“A Bích ngoan, hôm nay ngủ không ngon sao?” Kim Đa Đa còn đang đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, đương nhiên không muốn bị con trai bỗng dưng quấy rối.
Chà! Cha nuôi nói đúng rồi! Lần này Miêu Mễ bênh Quả Hồng, Miêu Mễ không cần cậu nữa! Hai mắt A Bích đỏ hoe.
Long Phi Ngọc lo lắng Kim Đa Đa sẽ mềm lòng, bèn nói ngay: “Ta nói tiểu tổ tông…”
“Con không phải là tiểu tổ tông, con là A Bích.”
“Được rồi, A Bích tiểu tổ tông, rốt cuộc con muốn thế nào mới chịu đi ngủ?”
Chà! Lại bị cha nuôi nói chính xác rồi!
“Thật vậy sao? Muốn gì cũng được sao?”
Thấy nỗi kích động khó giấu trong mắt A Bích, Long Phi Ngọc chần chừ, “…Phải, chỉ cần đừng nghịch bùn là được.”
“Con muốn hai lượng bạc…” A Bích đỏ mặt nói.
“Hửm? Con cần tiền làm gì?” Long Phi Ngọc không ngờ thằng bé lại đòi cái này.
“Con muốn… Con muốn…” A Bích đỏ mặt, không nói được một câu trọn vẹn.
Kim Đa Đa bên cạnh cười ha hả, “A Bích, nói cho ta biết, có phải cha nuôi Hồ Ly dạy con cách kiếm tiền không?”
“Dạ!” A Bích gật đầu, mặt càng đỏ gắt. Cậu vốn không dám, vì sư công và cữu cữu đều dạy không được đòi tiền người khác. Cha nuội bảo: “Không cần sợ, y là cha con, con xin tiền nào phải chuyện kinh thiên động địa.”
Kim Đa Đa nhìn Long Phi Ngọc rồi bật cười, bèn thuật lại chuyện Thương Dung đòi tiền Đinh Đinh Đang cho y nghe. Sau khi Long Phi Ngọc nghe xong cũng cười ha hả.
“Nói ta nghe xem, con ăn bao nhiêu cái?”
“Con ăn hai miếng bánh hoàng kim, hai miếng bánh hoa lê, một miếng bánh phù dung.” Thấy Long Phi Ngọc mỉm cười, A Bích cũng mạnh dạn hơn.
“Vậy cũng chỉ tốn một lượng chín đồng thôi, vì sao con muốn xin nhiều hơn một đồng?” Long Phi Ngọc cố ý trêu cậu bé.
“Cha nuôi nói, một đồng kia là phí mua sự im lặng.”
Long Phi Ngọc và Kim Đa Đa cùng mang suy nghĩ trong đầu: Con Hồ Ly chết tiệt này, không lột da ngươi không được mà!
Long Phi Ngọc lấy ra hai lượng bạc vụn, đưa cho A Bích, “Được rồi, con cầm tiền rồi về ngủ đi. Tối nay không được quay lại đây nữa, nếu không sẽ phải đền tiền cho ta.”
A Bích cầm tiền vui vẻ rời khỏi. Thì ra cha ruột đúng là để nã tiền.
Sau khi đuổi tiểu ôn thần đi, Long Phi Ngọc vội vã quay lại cuộc vui, Kim Đa Đa cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mặc y muốn làm gì thì làm.
“Lần này ta sẽ không buông tay, bất kể là A Bích hay Cam Thảo, kể cả là sư phụ mỹ nhân đến ta cũng không buông tay.”
Bình luận facebook