-
Chương 37: Bức hôn
Long Phi Ngọc mặc Phiêu Ảnh bước trên đường lớn, y cúi đầu trầm tư, chẳng bận tâm đến những ánh mắt si tình xen lẫn hiếu kỳ, y còn đang mải suy nghĩ xem phải làm sao mới tráo được tị tử thang kia.
Đại phu bình thường không ích gì, ngự y trong cung cũng không được, hoàng thượng nói chỉ còn cách tìm Tư Đồ Trường Nhạc hoặc Quân Tử Duyệt. Kim Đa Đa có thiên tư trời phú nhưng tính tình lười nhác, càng không có chí hành y cứu người, trái lại y thuật của Tư Đồ Trường Nhạc, hơn nữa là Quân Tử Duyệt lại càng cao minh hơn.
Tư Đồ Trường Nhạc chắc chắn sẽ không giúp chuyện này, cho nên hoàng thượng biên thư triệu Quân Tử Duyệt đang theo sư tổ du ngoạn về. Hoàng thượng rất cao hứng —— nào đâu có chuyện để y ở kinh chịu tội một mình.
“Ha ha, Tử Vân à, nếu quả thật là một nha đầu, vậy để nó làm con dâu trẫm đi, ba hoàng nhi đấy tùy đệ chọn.”
“Con gái thần có thể coi là sư muội của hoàng thượng, chuyện này liệu có phù hợp không?”
“Đệ vẫn là biểu đệ của trẫm. Hơn nữa trẫm giúp đệ chuyện này, sau này ắt sẽ chuốc phiền toái, chẳng lẽ đệ không cho ta được chút an ủi?”
“An ủi? Đợi thành công rồi hẵng tính.”
—o0o—
Đến ngày hôm nay đã qua một tháng, vẫn chưa thấy Quân Tử Duyệt quay về. Đang nghĩ ngợi, Long Phi Ngọc bỗng cảm thấy bóng dáng thoắt lượn qua trông rất quen.
“Không phải chứ? Sao giống như tiểu tử Quân gia!”
Long Phi Ngọc không dám tin vào mắt mình, vội giục ngựa đuổi theo thì thấy bóng dáng nọ bước vào Túy Hoa lầu. Long Phi Ngọc xuống ngựa, giao Phiêu Ảnh cho Dạ Ảnh, y theo hắn vào trong.
Long Phi Ngọc đứng bên ngoài gian Nhã ở tầng hai, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng người trò chuyện.
“Tàng Đông cô nương, tửu lầu này nổi danh nhất kinh thành, món ăn cũng rất ngon.” Giọng này chắc chắn là của Quân Tử Duyệt.
Giọng nói trong trẻo của một cô nương đáp lại: “Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, tùy tiện vào một quán nhỏ là được rồi, há tất phải đến chỗ này, một đĩa rau xanh thôi cũng tốn nhiều như thế.”
“Ha ha, ta có vinh hạnh được mời Tàng Đông cô nương dùng cơm, sao có thể tùy tiện được. Những món ta gọi nhất định cô nương sẽ thích.” Sau đó y nói với tiểu nhị rất nhiều tên món ăn.
Long Phi Ngọc cười thầm, tiểu tử này hẳn là bị thứ đạo nghĩa giang hồ làm hại rồi, xui xẻo gặp phải nữ tử ràng buộc, lấy chuyện tiêu tiền như rác làm vui, ngay đến bản thân y còn thấy xấu hổ thay. Nếu để người ta biết, không chừng hắn sẽ bị răn dạy, còn dám ba hoa Túy Hoa lầu là kinh thành đệ nhất, chắc không sợ bị sư phụ đày xuống làm việc vặt ở Vô Song lầu rồi.
Long Phi Ngọc lại nhớ đến lần gặp gỡ Kim Đa Đa ở thành Phong Ninh hai năm trước, y thầm nghĩ, chi bằng ta cứ dùng cách cũ, tên tiểu tử Quân gia kia vốn mắc nợ đào hoa, thôi thì tránh cho hắn lại bị Đa Đa dạy dỗ. Như vậy hắn nhất định sẽ cảm kích ta, muốn hắn làm gì cũng không thể thoái thác.
Long Phi Ngọc nghĩ xong, đợi tiểu nhị ra ngoài rồi y bèn đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên Quân Tử Duyệt đang ngồi bên trong, thân vận y bào trắng muốt, khuôn mặt đầy ý cười, đang ba hoa về con đường quan trường rộng mở. Ngồi bên cạnh là một cô nương vận lục y, mày rậm mắt to, không giống những thiên kim xinh đẹp Long Phi Ngọc thường thấy. Cô gái thô thiển như thế sao xứng với Quân Tử Duyệt, trong lòng Long Phi Ngọc có phần coi thường.
Thấy Long Phi Ngọc, Quân Tử Duyệt sửng sốt, bật dậy nói: “Thế tử gia? Sao ngài lại đến đây?”
Long Phi Ngọc tiến lên vỗ vai Quân Tử Duyệt, nói: “Tử Duyệt, quả nhiên là công tử! Không phải ta muốn dạy dỗ công tử đâu, dẫu nói thiếu niên phong lưu thường tình, nhưng công tử không thể mất tích hơn nửa tháng không chút tin tức, để đàn thê thiếp khóc nhào cả ngày, khiến bác trai bác gái vô cùng phiền não.”
“Thế tử gia, ngài nói bậy gì thế! Ta nào có…”
“Tử Duyệt, ta không nói bậy, ta đang giúp công tử đấy!” Long Phi Ngọc nói đầy hàm ý.
“Quân Tử Duyệt, ngươi giỏi lắm, bổn cô nương không có mắt mới đi tin ngươi, cứ nghĩ những lời đồn đại trên giang hồ chỉ là giả, hóa ra ngươi còn xấu xa hơn, thê thiếp đề huề còn dám ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!” Vị cô nương vận lục y cũng đứng dậy, tuôn ra một tràng.
Quân Tử Duyệt luống cuống, vội vàng nói: “Không phải! Không phải! Tàng Đông cô nương đừng nghe thế tử nói bậy, thế tử nói bậy cả đấy!”
“Hừ, ta thấy y và ngươi không thù không oán, ngươi nói xem vì sao y phải nói bậy về ngươi!”
“Thế tử, ngài ấy…” Đại khái là tối qua bị sư phụ nhốt ở ngoài cửa đây mà.
“Mình làm sai còn không dám thừa nhận, vì sao Huyền Thiên tông lại có đệ tử như ngươi. Lần này coi như ta có mắt như mù, sau này nếu để ta gặp lại ngươi, gặp đâu đánh đấy!” Nói xong, cô nương nọ tặng cho Quân Tử Duyệt một cú đâm như chút quà mọn rồi quay đầu bỏ đi.
“Tàng Đông cô nương! Tàng Đông…”
“Đừng đuổi theo nữa, không nghe người ta nói à, gặp đâu đánh đấy đó. Cô nương này cũng thật có lòng.” Long Phi Ngọc kéo Quân Tử Duyệt đang muốn đuổi theo lại.
“Ngài còn nói được nữa à! Ta đắc tội thế tử gia ngài lúc nào vậy, sao ngài lại làm thế với ta!” Quân Tử Duyệt rất giận, chẳng đoái hoài đến thân phận thế tử lẫn sư trượng tương lai của Long Phi Ngọc.
“Chẳng phải ta nói giúp ngươi đó sao, cớ gì phiền não như thế?”
“Nếu là giúp ta, vì sao ngài lại nói xấu ta, khiến Tàng Đông cô nương tức giận bỏ đi?”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn đợi đến khi nàng ta đòi lấy ngươi giống Phượng cô nương năm xưa?”
Nhắc đến chuyện xui xẻo năm xưa, Quân Tử Duyệt đỏ mặt, song vẫn không phục: “Tàng Đông cô nương sẽ không như vậy!”
“Nếu như nàng ta không có lòng với ngươi, hà tất ban nãy phải sống chết giận dữ như thế?”
“Nàng ấy không quấn lấy ta!”
“Ha ha, nàng ta không quấn lấy ngươi? Chẳng lẽ là ngươi quấn lấy nàng ta?” Long Phi Ngọc cười không ngớt, thấy Quân Tử Duyệt đỏ mặt bèn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi… Chẳng lẽ ngươi thật sự quyến luyến người ta?”
Quân Tử Duyệt nhún vai, ngồi phịch xuống ghế, bất đắc dĩ nói: “Ai quấn lấy ai có quan trọng không? Dù gì người ta cũng bị ngài dọa bỏ chạy rồi.”
Long Phi Ngọc rất xấu hổ, y không ngờ Quân Tử Duyệt vốn sợ bị nữ nhân vây quanh cũng có ngày thương mến một người, ngẫm lại thì cô nương tên gọi Tàng Đông kia cũng rất chân tình. Thế nhưng bây giờ biết làm sao cho phải? Nếu quả thật y đã chia rẽ uyên ương, chẳng những không thể mong Quân Tử Duyệt giúp đỡ, e là còn khiến Kim Đa Đa nổi giận.
Long Phi Ngọc vội ngồi bên cạnh an ủi Quân Tử Duyệt: “Đừng lo lắng, người chạy mất vẫn có thể đoạt về.”
“Theo đuổi thế nào đây? Người ta đã bảo gặp đâu đánh đó đấy.”
“Ha ha, tục ngữ nói nam nhân sợ nữ nhân cương trực, muốn có được cô gái giang hồ ngạo nghễ oai hùng như Tàng Đông cô nương không thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt. Ngươi yên tâm, nếu ta hại ý trung nhân của ngươi chạy mất, ta sẽ có cách đoạt nàng về giúp ngươi.”
“Ngài làm được không? Ngài từng theo đuổi nữ nhân ư?”
“Trước đây chẳng cần ta theo đuổi cũng tự có người yêu thương nhung nhớ. Chao ôi, sau khi ở cùng với sư phụ ngươi, tâm tư cũng hao tổn ít nhiều…”
Quân Tử Duyệt nhớ ra tình hình phức tạp giữa thế tử và sư phụ, biết người đồng bệnh tương liên, bèn nói rằng: “Được! Chỉ cần ngài giúp ta tìm được Tàng Đông cô nương về, ta sẽ nhận ngài làm sư trượng!”
“Được! Chỉ cần ngươi chịu giúp, ta nhất định có thể trở thành sư trượng của ngươi!” Long Phi Ngọc sảng khoái cười to.
“Khách quan, những món này, những món này có đem lên nữa không?” Tiểu nhị đứng bên ngoài đã lâu rụt rè hỏi.
“Đem lên chứ! Đương nhiên là đem lên rồi!” Quân Tử Duyệt nói xong bèn nhìn về phía Long Phi Ngọc, “Bữa cơm này ngài mời khách!”
Long Phi Ngọc vẫn vui trong lòng dù tốn không ít bạc, thế nhưng Quân Tử Duyệt đồng ý giúp, khiến y cảm thấy dù tốn bao nhiêu cũng đáng giá.
“Gia, làm thế có được không?”
Long Phi Ngọc chợt dừng bước, ngoảnh lại, chau mày nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Gia, nếu Đa Đa cô nương biết chúng ta lừa nàng, nhất định sẽ rất tức giận.”
“Nói bậy! Ta và nàng lưỡng tình tương duyệt, sao có thể gọi là lừa? Hơn nữa ngươi muốn cả đời này ta không thú được thê sao!”
“Dĩ nhiên là không! Tiểu nhân đương nhiên mong muốn gia và Đa Đa cô nương bên nhau đến bạc đầu, chỉ có điều…”
“Vậy ngươi có diệu kế gì?”
“Tiểu nhân không có, song vẫn cảm thấy cách này không ổn.”
Long Phi Ngọc bị thuộc hạ thân tín hất nước lạnh, trong lòng thấy không vui, như vậy cũng giống hành quân đánh trận, phải tăng chí khí kẻ thù, diệt uy phong của mình, có vậy ý chí trả thù mới trỗi dậy mạnh mẽ.
“Dạ Ảnh à, năm nay ngươi cũng đã hai mươi ba rồi.”
“Dạ phải, gia.”
“Chà, mấy năm nay ngươi luôn theo sát ta, làm trễ nải hôn sự của ngươi, gia cũng thấy không an lòng.”
“Gia nói quá lời rồi, đây là việc Dạ Ảnh nên làm.”
“Vậy đi, sau khi việc này thành, gia sẽ giúp ngươi tìm mối lương duyên, không uổng phí bao năm cực khổ.”
“Không dám phiền gia phí tâm tư.” Dạ Ảnh không hiểu vì sao gia lại nhắc đến hôn sự của mình, y có phần sợ hãi.
“Không phí tâm đâu, không phí chút nào, chọn người nào gia cũng đã nghĩ xong.” Long Phi Ngọc biết Dạ Ảnh và nha hoàn Thúy Nùng của Kim Đa Đa vốn luôn đối đầu, mỗi lần gặp mặt đều khắc khẩu, nếu để hai người họ thành đôi, không biết Dạ Ảnh sẽ phản ứng thế nào?
“Chính là nha hoàn bên cạnh Đa Đa, Thúy Nùng.”
Dạ Ảnh nghe vậy quả nhiên mặt như màu đất, cứng miệng.
Long Phi Ngọc báo thù thành công, không nhịn được bật cười ha hả, lát sau Dạ Ảnh vốn khéo ăn nói mới lí nhí lên tiếng: “Gia… Người nói phải giữ lời.”
—o0o—
Tư Đồ Trường Nhạc ra roi thúc ngựa chạy về phía kinh thành. Thông thường y không thích cưỡi ngựa, hầu hết đều bộ hành, thế nhưng bây giờ y phải đến kinh thành trước khi năm Tường Thụy thứ tám đến. Không phải vì sợ bỏ lỡ lễ mừng năm mới, mà vì sợ bỏ lỡ hôn sự của đồ đệ bảo bối Kim Đa Đa.
Lần trước khi rời kinh, tuy Long Phi Ngọc từng thề son sắt trước mặt y, trong lòng y vẫn không khỏi lo lắng, dù gì hai người họ vẫn chưa chính thức thành thân. Vừa hay tin Long Phi Ngọc muốn tổ chức hôn sự, trong lòng y vui mừng xốn xang.
Kim gia không có tôn trưởng, thân làm sư phụ, bằng mọi giá y phải có mặt. Huống hồ hơn mười năm chăm sóc, y đã coi Đa Đa như con gái mình, có thể nhìn nàng tìm được chốn tốt đi về cũng là một sự nhẹ nhõm. Chỉ có điều trong thư, Long Phi Ngọc xin y đến phủ Tĩnh Nam hầu gặp mặt trước, có chuyện quan trọng cần thương lượng, lẽ nào phía sau hôn sự này còn có ẩn tình? Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc càng lo lắng hơn, chỉ hận không thể lập tức đến kinh thành.
Đến Hầu phủ, Tư Đồ Trường Nhạc không chỉ gặp được Long Phi Ngọc, còn gặp cả Quân Tử Duyệt và Đông Phương Tư Kỳ vi phục xuất cung. Long Phi Ngọc lộ rõ ý buồn rầu trên khuôn mặt, thế nhưng Tư Đồ Trường Nhạc lại hiếu kỳ về Quân Tử Duyệt hơn.
“Tử Duyệt, con làm sao thế?” Tư Đồ Trường Nhạc nhìn Quân Tử Duyệt từ đầu đến chân.
Quân Tử Duyệt cười cười, không nói gì, y nghiêng đầu ý bảo Long Phi Ngọc hãy nói thay.
Long Phi Ngọc không dám giấu giếm, bèn nói ra kế hoạch bọn họ tráo tị tử thang của Kim Đa Đa, cuối cùng cách đây một tháng, Kim Đa Đa đã mang thai. Vì lời thề lúc trước, Kim Đa Đa gật đầu bằng lòng với hôn sự, nhưng sau đó lại giận chó đánh mèo. Người tráo thuốc – Quân Tử Duyệt là kẻ xui xẻo đầu tiên, bị Kim Đa Đa phong huyệt vị, thành kẻ câm điếc.
“Vì sai hai người các ngươi lại không việc gì?”
Long Phi Ngọc ngượng ngùng nói: “Đa Đa nói, vẫn còn chút thời gian…”
Đông Phương Tư Kỳ không thừa nhận mình có tham gia chuyện này, “Trẫm chỉ truyền tin triệu Duyệt về, những chuyện khác do hai bọn họ tính toán cả.”
Tư Đồ Trường Nhạc nở nụ cười, dù Đa Đa tức giận đi nữa cũng không biến thành kẻ hồ đồ, đương nhiên sẽ không biến vua một nước thành người câm.
“Chẳng lẽ Tử Duyệt không có cách tự giải huyệt?” Tư Đồ Trường Nhạc càng tò mò hơn, Đa Đa rất thương yêu đồ nhi, hạ thủ cũng không quá nặng, với y thuật của Quân Tử Duyệt, không lý nào lại không giải được.
Quân Tử Duyệt lắc đầu cười, Long Phi Ngọc hừ lạnh nói: “Hắn luyến tiếc.” Tên tiểu tử này lợi dụng việc mình không còn khả năng nói chuyện, suốt ngày ra vẻ đáng thương để dụ dỗ Tàng Đông cô nương nhẹ dạ kia quay về, đúng là mất mặt nam nhân.
“Vì sao còn gọi ta đến đây?”
Đông Phương Tư Kỳ và Quân Tử Duyệt đều nhìn về phía Long Phi Ngọc, Long Phi Ngọc kéo Tư Đồ Trường Nhạc sang một bên, thủ thỉ về nỗi lo của y. Hóa ra tuy y đã thành công ôm được mỹ nhân về nhờ kế sách của Thương Dung, thế nhưng vẫn có cảm giác Kim Đa Đa không thực sự bằng lòng.
“Thế tử đã biết trong lòng Kim Đa Đa có ngài, nay cũng đã tự mình đáp ứng hôn sự, đương nhiên sẽ không có thay đổi gì, sao ngài còn lo lắng?”
“Bởi vì… Ta cảm thấy nàng không hoàn toàn tình nguyện khi gật đầu.”
“Ngài muốn ta hỏi xem nàng còn khúc mắc gì ư? Hay là muốn ta đi khuyên nhủ nàng?”
“Không phải, ta chỉ muốn nhờ Tư Đồ tiên sinh hỏi xem, liệu có phải nàng thật sự còn điều day dứt. Nếu phải, ta… ta bằng lòng hủy hôn, cứ tiếp tục như trước… Nếu ta hỏi nàng, nhất định nàng sẽ không nói.” Mặc dù không phục, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng, không gì có thể thay thế vị trí của Tư Đồ Trường Nhạc trong lòng Kim Đa Đa.
Tư Đồ Trường Nhạc thở dài, không ngờ Long Phi Ngọc lại dốc lòng vì Kim Đa Đa như thế, không hiểu rốt cuộc Đa Đa còn không ưng thuận điều gì.
—o0o—
Dù xuân mới đã đến nhưng khí trời vẫn lạnh như trước, Kim Đa Đa khoác áo choàng lông chồn trắng muốt, ngồi trong buồng sưởi trò chuyện với Tư Đồ Trường Nhạc.
“Ha ha, sư phụ mỹ nhân, có lẽ sau lần trước Đinh cô nương quá sợ hãi, cho nên lần này không làm điểm tâm cho người.”
“Đa Đa, lần này sư phụ đến không phải để ăn điểm tâm.”
“Con biết, sư phụ mỹ nhân đến ăn cưới.”
Tư Đồ Trường Nhạc trầm mặc chốc lát, sau mới cất tiếng: “Đa Đa, có phải con không muốn gả?”
“Vì sao sư phụ lại hỏi như vậy? Là chàng muốn người hỏi con ư? Chẳng phải con đã đồng ý rồi sao, chàng còn muốn thế nào nữa?”
“Y dùng kế lừa con, nếu như không phải vì con đã thề trước mặt sư phụ, sao có thể dễ dàng ưng thuận như thế.”
“Hừ, âu cũng đáng đời!”
“Chà, Đa Đa à, suy cho cùng thì con cũng đã sinh con dưỡng cái cho thế tử, sư phụ thấy cũng nên gả cho người ta. Nhưng bây giờ, nghĩ đến chuyện con thành thân chỉ vì lời thề với sư phụ, sư phụ bỗng thấy hổ thẹn.”
“Sư phụ! Sao người lại nghĩ như vậy?”
“Sư phụ biết con thích thế tử, thế tử cũng yêu thương con. Nhưng con nói thật cho ta biết, nếu không phải vì mang thai, lần nay con có bằng lòng lấy ngài ấy không?”
“Con…”
“Sư phụ không muốn con bỏ lỡ nhân duyên, càng không muốn con gả về nhà người mà không viên mãn như ý… Thế tử cũng nghĩ như vậy. Ngài ấy nói nếu con thật sự không muốn gả, ngài ấy sẽ không miễn cưỡng, bằng lòng ở bên con như trước nay vẫn thế.”
“Chàng, chàng nói vậy thật sao?” Kim Đa Đa vừa hoài nghi vừa mừng rỡ.
“Ngài ấy thật lòng trân trọng con! Ta nghe xong mới nhận ra, mình có thể yên tâm giao con cho ngài. Sư phụ cũng không muốn ép con, nhưng Đa Đa à, rốt cuộc con còn do dự điều gì? Lo rằng khi làm thế tử phu nhân sẽ không còn tự do? Thế tử nói, phu phụ Hầu gia đã bằng lòng không ép con rời khỏi Vô Song lầu, bây giờ ra sao sau này vẫn thế. Sư phụ cũng tin rằng với tài trí của con, con thừa khả năng đảm đương vị trí thế tử phu nhân.”
“Sư phụ, những điều ấy con hiểu. Hơn nữa Phi Ngọc vì con mà nhún nhường không ít, con cũng nên sẻ chia cùng chàng. Có điều con, con sợ…”
“Sợ cái gì?” Tư Đồ Trường Nhạc thoáng ngạc nhiên khi đồ nhi không sợ trời không sợ đất lại thốt ra câu này.
“Sư phụ à, chắc người không biết chuyện trước khi gặp được Tống ca ca, Diễm Hồng tỷ từng có ý trung nhân, là người tỷ ấy cứu về từ nơi từ băng thiên tuyết địa. Tỷ ấy mua thuốc cho hắn, thậm chí bằng lòng tiếp khách để hắn có tiền lên kinh ứng thí, cũng chỉ vì người kia nói cả đời này sẽ không phụ tỷ ấy. Nhưng sau khi công thành danh toại, hắn ta lại cưới con gái một vị quan lớn trong kinh thành. Còn có Yên Nhiên tỷ đã qua đời, một lòng mong ngóng ý trung nhân cứu mình ra khỏi biển lửa, cuối cùng thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, nhưng người kia e là đến bây giờ bóng hình tỷ ấy ra sao cũng đã quên mất. Sư phụ, người có biết hai kẻ bạc tình ấy là ai không? Một người là Tống tả tướng – vốn được cho biết cách trị gia, kẻ còn lại là Chu thị lang nổi danh lãng tử.”
“Đó là vì các nàng đợi người không thuộc về mình. Sư phụ tin rằng thế tử không phải người bạc tình bạc nghĩa, những cơ thiếp trước kia ngài ấy không nặng tình, đối với con nhất định sẽ không như vậy.”
“Con biết Phi Ngọc không phải loại người này, dẫu không coi là trọng tình trọng nghĩa thì cũng là người tốt. Hoàng thượng chẳng phải là một ví dụ đó sao. Trong cung không thiếu phi tần như hoa như ngọc, thế nhưng ngài chẳng để trong lòng. Đến một Tống đại tài nữ cũng bị biến thành con rối.”
“Vì… Vì y là hoàng thượng mà! Cho dù là kéo dài huyết mạch hoàng gia cũng liên quan đến quốc gia đại sự, đương nhiên không thể trọng nữ nhi thường tình.”
“Không phải chỉ hoàng thượng mới vạy. Ví dụ như… Ví dụ như sư phụ mỹ nhân người!”
“Ta?”
“Từ nhỏ con đã thấy những người cô nương chung tình với sư phụ, sư phụ coi đó là thường tình. Thế nhưng sư phụ có biết không? Những cô nương ấy vì muốn khiến sư phụ để mắt đến, bọn họ đã hao tâm tổn trí, không quan khổ cực, dẫu cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy kết cục cả đời không gả, độc thân đến nay, còn không cũng chết vì sầu não. Trong những cô nương ấy cũng có người rất xuất sắc, song khi gặp nam tử xuất sắc như sư phụ cũng không tránh khỏi tan nát cõi lòng.”
“Nhưng, nhưng sư phụ là người tu đạo, sao có thể bàn đến chuyện kết hôn!” Tư Đồ Trường Nhạc rất xấu hổ, không ngờ trong lòng Đa Đa lại lấn cấn vì chuyện này.
“Con cũng biết không phải tại sư phụ, thế nhưng con vẫn sợ, sợ đến một ngày con cũng sẽ giống như bọn họ… Cho nên con không muốn thành thân, trước đây chọn Phi Ngọc chỉ vì muốn có con, không hề nghĩ rằng mình sẽ thương mến chàng. Con không bằng lòng gả cho chàng cũng vì muốn bảo vệ bản thân mình, nếu như sau này, sau này… Vậy con còn có thể là Kim Đa Đa nữa không!”
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Trường Nhạc thấy vẻ ai oán trên khuôn mặt Kim Đa Đa, đứa bé này luôn vô ưu vô lo, trong lòng y không khỏi đau xót, bèn chìa tay nắm lấy tay nàng, coi nàng như đứa trẻ năm xưa.
“Nha đầu ngốc, trong lòng con đã có ngài, thì dù không thành thân cũng không còn là con nữa. Đối với những cô nương chung tình với ta, đến bây giờ họ vẫn nát tan cõi lòng. Nhưng cũng không ít người tìm được tri kỷ cho mình, so với việc theo ta còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Trên đời này người từng tổn thương về tình cảm rất nhiều, song chỉ cần bản thân buông tay được, thì sao có thể tan nát cõi lòng. Giống như Diễm Hồng vậy, chẳng phải bây giờ gia đình êm ấm một nhà quá tốt rồi sao?” Tư Đồ Trường Nhạc xoa đầu Kim Đa Đa, nói tiếp: “Chỉ có nha đầu ngốc như con, những việc ấy con không trải qua nhưng lại đề phòng quá mức, dẫu cho có đúng người lưỡng tình tương duyệt cũng không dám thử. Vậy con có còn là Kim Đa Đa to gan lớn mật không?”
Kim Đa Đa nép vào lòng sư phụ, nhớ ra rằng Cam Thảo trạng nguyên cũng từng nói như vậy. Phải, chẳng phải mình luôn tự cho rằng bản thân to gan sao? Ngay đến không chồng sinh con, cùng chung sống mà không thành thần cũng làm được, sau này nếu chàng lỡ thay tâm đổi ý, chẳng lẽ đến dũng khí quên đi chàng, ta cũng không còn?
Kim Đa Đa ngồi thẳng dậy, nói: “Sư phụ nói phải, con cũng từng nói với Phi Ngọc, nếu chàng thay lòng đổi dạ, con sẽ rời xa chàng, sống thật tốt, thậm chí còn tốt hơn chàng. Đã vậy, không còn cách nào khác là gả cho chàng.” Nói đến đây, Kim Đa Đa đảo mắt một vòng, cười bảo: “Có điều, con nhất định không cho chàng cơ hội ấy. Ha ha.”
Tư Đồ Trường Nhạc cũng cười, tinh quái đa tài như thế mới đúng là Kim Đa Đa mà y nuôi nấng.
Đại phu bình thường không ích gì, ngự y trong cung cũng không được, hoàng thượng nói chỉ còn cách tìm Tư Đồ Trường Nhạc hoặc Quân Tử Duyệt. Kim Đa Đa có thiên tư trời phú nhưng tính tình lười nhác, càng không có chí hành y cứu người, trái lại y thuật của Tư Đồ Trường Nhạc, hơn nữa là Quân Tử Duyệt lại càng cao minh hơn.
Tư Đồ Trường Nhạc chắc chắn sẽ không giúp chuyện này, cho nên hoàng thượng biên thư triệu Quân Tử Duyệt đang theo sư tổ du ngoạn về. Hoàng thượng rất cao hứng —— nào đâu có chuyện để y ở kinh chịu tội một mình.
“Ha ha, Tử Vân à, nếu quả thật là một nha đầu, vậy để nó làm con dâu trẫm đi, ba hoàng nhi đấy tùy đệ chọn.”
“Con gái thần có thể coi là sư muội của hoàng thượng, chuyện này liệu có phù hợp không?”
“Đệ vẫn là biểu đệ của trẫm. Hơn nữa trẫm giúp đệ chuyện này, sau này ắt sẽ chuốc phiền toái, chẳng lẽ đệ không cho ta được chút an ủi?”
“An ủi? Đợi thành công rồi hẵng tính.”
—o0o—
Đến ngày hôm nay đã qua một tháng, vẫn chưa thấy Quân Tử Duyệt quay về. Đang nghĩ ngợi, Long Phi Ngọc bỗng cảm thấy bóng dáng thoắt lượn qua trông rất quen.
“Không phải chứ? Sao giống như tiểu tử Quân gia!”
Long Phi Ngọc không dám tin vào mắt mình, vội giục ngựa đuổi theo thì thấy bóng dáng nọ bước vào Túy Hoa lầu. Long Phi Ngọc xuống ngựa, giao Phiêu Ảnh cho Dạ Ảnh, y theo hắn vào trong.
Long Phi Ngọc đứng bên ngoài gian Nhã ở tầng hai, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng người trò chuyện.
“Tàng Đông cô nương, tửu lầu này nổi danh nhất kinh thành, món ăn cũng rất ngon.” Giọng này chắc chắn là của Quân Tử Duyệt.
Giọng nói trong trẻo của một cô nương đáp lại: “Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, tùy tiện vào một quán nhỏ là được rồi, há tất phải đến chỗ này, một đĩa rau xanh thôi cũng tốn nhiều như thế.”
“Ha ha, ta có vinh hạnh được mời Tàng Đông cô nương dùng cơm, sao có thể tùy tiện được. Những món ta gọi nhất định cô nương sẽ thích.” Sau đó y nói với tiểu nhị rất nhiều tên món ăn.
Long Phi Ngọc cười thầm, tiểu tử này hẳn là bị thứ đạo nghĩa giang hồ làm hại rồi, xui xẻo gặp phải nữ tử ràng buộc, lấy chuyện tiêu tiền như rác làm vui, ngay đến bản thân y còn thấy xấu hổ thay. Nếu để người ta biết, không chừng hắn sẽ bị răn dạy, còn dám ba hoa Túy Hoa lầu là kinh thành đệ nhất, chắc không sợ bị sư phụ đày xuống làm việc vặt ở Vô Song lầu rồi.
Long Phi Ngọc lại nhớ đến lần gặp gỡ Kim Đa Đa ở thành Phong Ninh hai năm trước, y thầm nghĩ, chi bằng ta cứ dùng cách cũ, tên tiểu tử Quân gia kia vốn mắc nợ đào hoa, thôi thì tránh cho hắn lại bị Đa Đa dạy dỗ. Như vậy hắn nhất định sẽ cảm kích ta, muốn hắn làm gì cũng không thể thoái thác.
Long Phi Ngọc nghĩ xong, đợi tiểu nhị ra ngoài rồi y bèn đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên Quân Tử Duyệt đang ngồi bên trong, thân vận y bào trắng muốt, khuôn mặt đầy ý cười, đang ba hoa về con đường quan trường rộng mở. Ngồi bên cạnh là một cô nương vận lục y, mày rậm mắt to, không giống những thiên kim xinh đẹp Long Phi Ngọc thường thấy. Cô gái thô thiển như thế sao xứng với Quân Tử Duyệt, trong lòng Long Phi Ngọc có phần coi thường.
Thấy Long Phi Ngọc, Quân Tử Duyệt sửng sốt, bật dậy nói: “Thế tử gia? Sao ngài lại đến đây?”
Long Phi Ngọc tiến lên vỗ vai Quân Tử Duyệt, nói: “Tử Duyệt, quả nhiên là công tử! Không phải ta muốn dạy dỗ công tử đâu, dẫu nói thiếu niên phong lưu thường tình, nhưng công tử không thể mất tích hơn nửa tháng không chút tin tức, để đàn thê thiếp khóc nhào cả ngày, khiến bác trai bác gái vô cùng phiền não.”
“Thế tử gia, ngài nói bậy gì thế! Ta nào có…”
“Tử Duyệt, ta không nói bậy, ta đang giúp công tử đấy!” Long Phi Ngọc nói đầy hàm ý.
“Quân Tử Duyệt, ngươi giỏi lắm, bổn cô nương không có mắt mới đi tin ngươi, cứ nghĩ những lời đồn đại trên giang hồ chỉ là giả, hóa ra ngươi còn xấu xa hơn, thê thiếp đề huề còn dám ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!” Vị cô nương vận lục y cũng đứng dậy, tuôn ra một tràng.
Quân Tử Duyệt luống cuống, vội vàng nói: “Không phải! Không phải! Tàng Đông cô nương đừng nghe thế tử nói bậy, thế tử nói bậy cả đấy!”
“Hừ, ta thấy y và ngươi không thù không oán, ngươi nói xem vì sao y phải nói bậy về ngươi!”
“Thế tử, ngài ấy…” Đại khái là tối qua bị sư phụ nhốt ở ngoài cửa đây mà.
“Mình làm sai còn không dám thừa nhận, vì sao Huyền Thiên tông lại có đệ tử như ngươi. Lần này coi như ta có mắt như mù, sau này nếu để ta gặp lại ngươi, gặp đâu đánh đấy!” Nói xong, cô nương nọ tặng cho Quân Tử Duyệt một cú đâm như chút quà mọn rồi quay đầu bỏ đi.
“Tàng Đông cô nương! Tàng Đông…”
“Đừng đuổi theo nữa, không nghe người ta nói à, gặp đâu đánh đấy đó. Cô nương này cũng thật có lòng.” Long Phi Ngọc kéo Quân Tử Duyệt đang muốn đuổi theo lại.
“Ngài còn nói được nữa à! Ta đắc tội thế tử gia ngài lúc nào vậy, sao ngài lại làm thế với ta!” Quân Tử Duyệt rất giận, chẳng đoái hoài đến thân phận thế tử lẫn sư trượng tương lai của Long Phi Ngọc.
“Chẳng phải ta nói giúp ngươi đó sao, cớ gì phiền não như thế?”
“Nếu là giúp ta, vì sao ngài lại nói xấu ta, khiến Tàng Đông cô nương tức giận bỏ đi?”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn đợi đến khi nàng ta đòi lấy ngươi giống Phượng cô nương năm xưa?”
Nhắc đến chuyện xui xẻo năm xưa, Quân Tử Duyệt đỏ mặt, song vẫn không phục: “Tàng Đông cô nương sẽ không như vậy!”
“Nếu như nàng ta không có lòng với ngươi, hà tất ban nãy phải sống chết giận dữ như thế?”
“Nàng ấy không quấn lấy ta!”
“Ha ha, nàng ta không quấn lấy ngươi? Chẳng lẽ là ngươi quấn lấy nàng ta?” Long Phi Ngọc cười không ngớt, thấy Quân Tử Duyệt đỏ mặt bèn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi… Chẳng lẽ ngươi thật sự quyến luyến người ta?”
Quân Tử Duyệt nhún vai, ngồi phịch xuống ghế, bất đắc dĩ nói: “Ai quấn lấy ai có quan trọng không? Dù gì người ta cũng bị ngài dọa bỏ chạy rồi.”
Long Phi Ngọc rất xấu hổ, y không ngờ Quân Tử Duyệt vốn sợ bị nữ nhân vây quanh cũng có ngày thương mến một người, ngẫm lại thì cô nương tên gọi Tàng Đông kia cũng rất chân tình. Thế nhưng bây giờ biết làm sao cho phải? Nếu quả thật y đã chia rẽ uyên ương, chẳng những không thể mong Quân Tử Duyệt giúp đỡ, e là còn khiến Kim Đa Đa nổi giận.
Long Phi Ngọc vội ngồi bên cạnh an ủi Quân Tử Duyệt: “Đừng lo lắng, người chạy mất vẫn có thể đoạt về.”
“Theo đuổi thế nào đây? Người ta đã bảo gặp đâu đánh đó đấy.”
“Ha ha, tục ngữ nói nam nhân sợ nữ nhân cương trực, muốn có được cô gái giang hồ ngạo nghễ oai hùng như Tàng Đông cô nương không thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt. Ngươi yên tâm, nếu ta hại ý trung nhân của ngươi chạy mất, ta sẽ có cách đoạt nàng về giúp ngươi.”
“Ngài làm được không? Ngài từng theo đuổi nữ nhân ư?”
“Trước đây chẳng cần ta theo đuổi cũng tự có người yêu thương nhung nhớ. Chao ôi, sau khi ở cùng với sư phụ ngươi, tâm tư cũng hao tổn ít nhiều…”
Quân Tử Duyệt nhớ ra tình hình phức tạp giữa thế tử và sư phụ, biết người đồng bệnh tương liên, bèn nói rằng: “Được! Chỉ cần ngài giúp ta tìm được Tàng Đông cô nương về, ta sẽ nhận ngài làm sư trượng!”
“Được! Chỉ cần ngươi chịu giúp, ta nhất định có thể trở thành sư trượng của ngươi!” Long Phi Ngọc sảng khoái cười to.
“Khách quan, những món này, những món này có đem lên nữa không?” Tiểu nhị đứng bên ngoài đã lâu rụt rè hỏi.
“Đem lên chứ! Đương nhiên là đem lên rồi!” Quân Tử Duyệt nói xong bèn nhìn về phía Long Phi Ngọc, “Bữa cơm này ngài mời khách!”
Long Phi Ngọc vẫn vui trong lòng dù tốn không ít bạc, thế nhưng Quân Tử Duyệt đồng ý giúp, khiến y cảm thấy dù tốn bao nhiêu cũng đáng giá.
“Gia, làm thế có được không?”
Long Phi Ngọc chợt dừng bước, ngoảnh lại, chau mày nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Gia, nếu Đa Đa cô nương biết chúng ta lừa nàng, nhất định sẽ rất tức giận.”
“Nói bậy! Ta và nàng lưỡng tình tương duyệt, sao có thể gọi là lừa? Hơn nữa ngươi muốn cả đời này ta không thú được thê sao!”
“Dĩ nhiên là không! Tiểu nhân đương nhiên mong muốn gia và Đa Đa cô nương bên nhau đến bạc đầu, chỉ có điều…”
“Vậy ngươi có diệu kế gì?”
“Tiểu nhân không có, song vẫn cảm thấy cách này không ổn.”
Long Phi Ngọc bị thuộc hạ thân tín hất nước lạnh, trong lòng thấy không vui, như vậy cũng giống hành quân đánh trận, phải tăng chí khí kẻ thù, diệt uy phong của mình, có vậy ý chí trả thù mới trỗi dậy mạnh mẽ.
“Dạ Ảnh à, năm nay ngươi cũng đã hai mươi ba rồi.”
“Dạ phải, gia.”
“Chà, mấy năm nay ngươi luôn theo sát ta, làm trễ nải hôn sự của ngươi, gia cũng thấy không an lòng.”
“Gia nói quá lời rồi, đây là việc Dạ Ảnh nên làm.”
“Vậy đi, sau khi việc này thành, gia sẽ giúp ngươi tìm mối lương duyên, không uổng phí bao năm cực khổ.”
“Không dám phiền gia phí tâm tư.” Dạ Ảnh không hiểu vì sao gia lại nhắc đến hôn sự của mình, y có phần sợ hãi.
“Không phí tâm đâu, không phí chút nào, chọn người nào gia cũng đã nghĩ xong.” Long Phi Ngọc biết Dạ Ảnh và nha hoàn Thúy Nùng của Kim Đa Đa vốn luôn đối đầu, mỗi lần gặp mặt đều khắc khẩu, nếu để hai người họ thành đôi, không biết Dạ Ảnh sẽ phản ứng thế nào?
“Chính là nha hoàn bên cạnh Đa Đa, Thúy Nùng.”
Dạ Ảnh nghe vậy quả nhiên mặt như màu đất, cứng miệng.
Long Phi Ngọc báo thù thành công, không nhịn được bật cười ha hả, lát sau Dạ Ảnh vốn khéo ăn nói mới lí nhí lên tiếng: “Gia… Người nói phải giữ lời.”
—o0o—
Tư Đồ Trường Nhạc ra roi thúc ngựa chạy về phía kinh thành. Thông thường y không thích cưỡi ngựa, hầu hết đều bộ hành, thế nhưng bây giờ y phải đến kinh thành trước khi năm Tường Thụy thứ tám đến. Không phải vì sợ bỏ lỡ lễ mừng năm mới, mà vì sợ bỏ lỡ hôn sự của đồ đệ bảo bối Kim Đa Đa.
Lần trước khi rời kinh, tuy Long Phi Ngọc từng thề son sắt trước mặt y, trong lòng y vẫn không khỏi lo lắng, dù gì hai người họ vẫn chưa chính thức thành thân. Vừa hay tin Long Phi Ngọc muốn tổ chức hôn sự, trong lòng y vui mừng xốn xang.
Kim gia không có tôn trưởng, thân làm sư phụ, bằng mọi giá y phải có mặt. Huống hồ hơn mười năm chăm sóc, y đã coi Đa Đa như con gái mình, có thể nhìn nàng tìm được chốn tốt đi về cũng là một sự nhẹ nhõm. Chỉ có điều trong thư, Long Phi Ngọc xin y đến phủ Tĩnh Nam hầu gặp mặt trước, có chuyện quan trọng cần thương lượng, lẽ nào phía sau hôn sự này còn có ẩn tình? Trong lòng Tư Đồ Trường Nhạc càng lo lắng hơn, chỉ hận không thể lập tức đến kinh thành.
Đến Hầu phủ, Tư Đồ Trường Nhạc không chỉ gặp được Long Phi Ngọc, còn gặp cả Quân Tử Duyệt và Đông Phương Tư Kỳ vi phục xuất cung. Long Phi Ngọc lộ rõ ý buồn rầu trên khuôn mặt, thế nhưng Tư Đồ Trường Nhạc lại hiếu kỳ về Quân Tử Duyệt hơn.
“Tử Duyệt, con làm sao thế?” Tư Đồ Trường Nhạc nhìn Quân Tử Duyệt từ đầu đến chân.
Quân Tử Duyệt cười cười, không nói gì, y nghiêng đầu ý bảo Long Phi Ngọc hãy nói thay.
Long Phi Ngọc không dám giấu giếm, bèn nói ra kế hoạch bọn họ tráo tị tử thang của Kim Đa Đa, cuối cùng cách đây một tháng, Kim Đa Đa đã mang thai. Vì lời thề lúc trước, Kim Đa Đa gật đầu bằng lòng với hôn sự, nhưng sau đó lại giận chó đánh mèo. Người tráo thuốc – Quân Tử Duyệt là kẻ xui xẻo đầu tiên, bị Kim Đa Đa phong huyệt vị, thành kẻ câm điếc.
“Vì sai hai người các ngươi lại không việc gì?”
Long Phi Ngọc ngượng ngùng nói: “Đa Đa nói, vẫn còn chút thời gian…”
Đông Phương Tư Kỳ không thừa nhận mình có tham gia chuyện này, “Trẫm chỉ truyền tin triệu Duyệt về, những chuyện khác do hai bọn họ tính toán cả.”
Tư Đồ Trường Nhạc nở nụ cười, dù Đa Đa tức giận đi nữa cũng không biến thành kẻ hồ đồ, đương nhiên sẽ không biến vua một nước thành người câm.
“Chẳng lẽ Tử Duyệt không có cách tự giải huyệt?” Tư Đồ Trường Nhạc càng tò mò hơn, Đa Đa rất thương yêu đồ nhi, hạ thủ cũng không quá nặng, với y thuật của Quân Tử Duyệt, không lý nào lại không giải được.
Quân Tử Duyệt lắc đầu cười, Long Phi Ngọc hừ lạnh nói: “Hắn luyến tiếc.” Tên tiểu tử này lợi dụng việc mình không còn khả năng nói chuyện, suốt ngày ra vẻ đáng thương để dụ dỗ Tàng Đông cô nương nhẹ dạ kia quay về, đúng là mất mặt nam nhân.
“Vì sao còn gọi ta đến đây?”
Đông Phương Tư Kỳ và Quân Tử Duyệt đều nhìn về phía Long Phi Ngọc, Long Phi Ngọc kéo Tư Đồ Trường Nhạc sang một bên, thủ thỉ về nỗi lo của y. Hóa ra tuy y đã thành công ôm được mỹ nhân về nhờ kế sách của Thương Dung, thế nhưng vẫn có cảm giác Kim Đa Đa không thực sự bằng lòng.
“Thế tử đã biết trong lòng Kim Đa Đa có ngài, nay cũng đã tự mình đáp ứng hôn sự, đương nhiên sẽ không có thay đổi gì, sao ngài còn lo lắng?”
“Bởi vì… Ta cảm thấy nàng không hoàn toàn tình nguyện khi gật đầu.”
“Ngài muốn ta hỏi xem nàng còn khúc mắc gì ư? Hay là muốn ta đi khuyên nhủ nàng?”
“Không phải, ta chỉ muốn nhờ Tư Đồ tiên sinh hỏi xem, liệu có phải nàng thật sự còn điều day dứt. Nếu phải, ta… ta bằng lòng hủy hôn, cứ tiếp tục như trước… Nếu ta hỏi nàng, nhất định nàng sẽ không nói.” Mặc dù không phục, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng, không gì có thể thay thế vị trí của Tư Đồ Trường Nhạc trong lòng Kim Đa Đa.
Tư Đồ Trường Nhạc thở dài, không ngờ Long Phi Ngọc lại dốc lòng vì Kim Đa Đa như thế, không hiểu rốt cuộc Đa Đa còn không ưng thuận điều gì.
—o0o—
Dù xuân mới đã đến nhưng khí trời vẫn lạnh như trước, Kim Đa Đa khoác áo choàng lông chồn trắng muốt, ngồi trong buồng sưởi trò chuyện với Tư Đồ Trường Nhạc.
“Ha ha, sư phụ mỹ nhân, có lẽ sau lần trước Đinh cô nương quá sợ hãi, cho nên lần này không làm điểm tâm cho người.”
“Đa Đa, lần này sư phụ đến không phải để ăn điểm tâm.”
“Con biết, sư phụ mỹ nhân đến ăn cưới.”
Tư Đồ Trường Nhạc trầm mặc chốc lát, sau mới cất tiếng: “Đa Đa, có phải con không muốn gả?”
“Vì sao sư phụ lại hỏi như vậy? Là chàng muốn người hỏi con ư? Chẳng phải con đã đồng ý rồi sao, chàng còn muốn thế nào nữa?”
“Y dùng kế lừa con, nếu như không phải vì con đã thề trước mặt sư phụ, sao có thể dễ dàng ưng thuận như thế.”
“Hừ, âu cũng đáng đời!”
“Chà, Đa Đa à, suy cho cùng thì con cũng đã sinh con dưỡng cái cho thế tử, sư phụ thấy cũng nên gả cho người ta. Nhưng bây giờ, nghĩ đến chuyện con thành thân chỉ vì lời thề với sư phụ, sư phụ bỗng thấy hổ thẹn.”
“Sư phụ! Sao người lại nghĩ như vậy?”
“Sư phụ biết con thích thế tử, thế tử cũng yêu thương con. Nhưng con nói thật cho ta biết, nếu không phải vì mang thai, lần nay con có bằng lòng lấy ngài ấy không?”
“Con…”
“Sư phụ không muốn con bỏ lỡ nhân duyên, càng không muốn con gả về nhà người mà không viên mãn như ý… Thế tử cũng nghĩ như vậy. Ngài ấy nói nếu con thật sự không muốn gả, ngài ấy sẽ không miễn cưỡng, bằng lòng ở bên con như trước nay vẫn thế.”
“Chàng, chàng nói vậy thật sao?” Kim Đa Đa vừa hoài nghi vừa mừng rỡ.
“Ngài ấy thật lòng trân trọng con! Ta nghe xong mới nhận ra, mình có thể yên tâm giao con cho ngài. Sư phụ cũng không muốn ép con, nhưng Đa Đa à, rốt cuộc con còn do dự điều gì? Lo rằng khi làm thế tử phu nhân sẽ không còn tự do? Thế tử nói, phu phụ Hầu gia đã bằng lòng không ép con rời khỏi Vô Song lầu, bây giờ ra sao sau này vẫn thế. Sư phụ cũng tin rằng với tài trí của con, con thừa khả năng đảm đương vị trí thế tử phu nhân.”
“Sư phụ, những điều ấy con hiểu. Hơn nữa Phi Ngọc vì con mà nhún nhường không ít, con cũng nên sẻ chia cùng chàng. Có điều con, con sợ…”
“Sợ cái gì?” Tư Đồ Trường Nhạc thoáng ngạc nhiên khi đồ nhi không sợ trời không sợ đất lại thốt ra câu này.
“Sư phụ à, chắc người không biết chuyện trước khi gặp được Tống ca ca, Diễm Hồng tỷ từng có ý trung nhân, là người tỷ ấy cứu về từ nơi từ băng thiên tuyết địa. Tỷ ấy mua thuốc cho hắn, thậm chí bằng lòng tiếp khách để hắn có tiền lên kinh ứng thí, cũng chỉ vì người kia nói cả đời này sẽ không phụ tỷ ấy. Nhưng sau khi công thành danh toại, hắn ta lại cưới con gái một vị quan lớn trong kinh thành. Còn có Yên Nhiên tỷ đã qua đời, một lòng mong ngóng ý trung nhân cứu mình ra khỏi biển lửa, cuối cùng thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, nhưng người kia e là đến bây giờ bóng hình tỷ ấy ra sao cũng đã quên mất. Sư phụ, người có biết hai kẻ bạc tình ấy là ai không? Một người là Tống tả tướng – vốn được cho biết cách trị gia, kẻ còn lại là Chu thị lang nổi danh lãng tử.”
“Đó là vì các nàng đợi người không thuộc về mình. Sư phụ tin rằng thế tử không phải người bạc tình bạc nghĩa, những cơ thiếp trước kia ngài ấy không nặng tình, đối với con nhất định sẽ không như vậy.”
“Con biết Phi Ngọc không phải loại người này, dẫu không coi là trọng tình trọng nghĩa thì cũng là người tốt. Hoàng thượng chẳng phải là một ví dụ đó sao. Trong cung không thiếu phi tần như hoa như ngọc, thế nhưng ngài chẳng để trong lòng. Đến một Tống đại tài nữ cũng bị biến thành con rối.”
“Vì… Vì y là hoàng thượng mà! Cho dù là kéo dài huyết mạch hoàng gia cũng liên quan đến quốc gia đại sự, đương nhiên không thể trọng nữ nhi thường tình.”
“Không phải chỉ hoàng thượng mới vạy. Ví dụ như… Ví dụ như sư phụ mỹ nhân người!”
“Ta?”
“Từ nhỏ con đã thấy những người cô nương chung tình với sư phụ, sư phụ coi đó là thường tình. Thế nhưng sư phụ có biết không? Những cô nương ấy vì muốn khiến sư phụ để mắt đến, bọn họ đã hao tâm tổn trí, không quan khổ cực, dẫu cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy kết cục cả đời không gả, độc thân đến nay, còn không cũng chết vì sầu não. Trong những cô nương ấy cũng có người rất xuất sắc, song khi gặp nam tử xuất sắc như sư phụ cũng không tránh khỏi tan nát cõi lòng.”
“Nhưng, nhưng sư phụ là người tu đạo, sao có thể bàn đến chuyện kết hôn!” Tư Đồ Trường Nhạc rất xấu hổ, không ngờ trong lòng Đa Đa lại lấn cấn vì chuyện này.
“Con cũng biết không phải tại sư phụ, thế nhưng con vẫn sợ, sợ đến một ngày con cũng sẽ giống như bọn họ… Cho nên con không muốn thành thân, trước đây chọn Phi Ngọc chỉ vì muốn có con, không hề nghĩ rằng mình sẽ thương mến chàng. Con không bằng lòng gả cho chàng cũng vì muốn bảo vệ bản thân mình, nếu như sau này, sau này… Vậy con còn có thể là Kim Đa Đa nữa không!”
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Trường Nhạc thấy vẻ ai oán trên khuôn mặt Kim Đa Đa, đứa bé này luôn vô ưu vô lo, trong lòng y không khỏi đau xót, bèn chìa tay nắm lấy tay nàng, coi nàng như đứa trẻ năm xưa.
“Nha đầu ngốc, trong lòng con đã có ngài, thì dù không thành thân cũng không còn là con nữa. Đối với những cô nương chung tình với ta, đến bây giờ họ vẫn nát tan cõi lòng. Nhưng cũng không ít người tìm được tri kỷ cho mình, so với việc theo ta còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Trên đời này người từng tổn thương về tình cảm rất nhiều, song chỉ cần bản thân buông tay được, thì sao có thể tan nát cõi lòng. Giống như Diễm Hồng vậy, chẳng phải bây giờ gia đình êm ấm một nhà quá tốt rồi sao?” Tư Đồ Trường Nhạc xoa đầu Kim Đa Đa, nói tiếp: “Chỉ có nha đầu ngốc như con, những việc ấy con không trải qua nhưng lại đề phòng quá mức, dẫu cho có đúng người lưỡng tình tương duyệt cũng không dám thử. Vậy con có còn là Kim Đa Đa to gan lớn mật không?”
Kim Đa Đa nép vào lòng sư phụ, nhớ ra rằng Cam Thảo trạng nguyên cũng từng nói như vậy. Phải, chẳng phải mình luôn tự cho rằng bản thân to gan sao? Ngay đến không chồng sinh con, cùng chung sống mà không thành thần cũng làm được, sau này nếu chàng lỡ thay tâm đổi ý, chẳng lẽ đến dũng khí quên đi chàng, ta cũng không còn?
Kim Đa Đa ngồi thẳng dậy, nói: “Sư phụ nói phải, con cũng từng nói với Phi Ngọc, nếu chàng thay lòng đổi dạ, con sẽ rời xa chàng, sống thật tốt, thậm chí còn tốt hơn chàng. Đã vậy, không còn cách nào khác là gả cho chàng.” Nói đến đây, Kim Đa Đa đảo mắt một vòng, cười bảo: “Có điều, con nhất định không cho chàng cơ hội ấy. Ha ha.”
Tư Đồ Trường Nhạc cũng cười, tinh quái đa tài như thế mới đúng là Kim Đa Đa mà y nuôi nấng.
Bình luận facebook