-
Chương 31: Qua quan trảm tướng (Thượng)
Đây không phải là lần đầu tiên Long Phi Ngọc ký tên vào khế ước, chỉ khác ở chỗ, hiện tại y tự nguyện chứ không phải bị ép buộc, sau khi ký xong trong lòng không buồn bực mà rất thoải mái.
Vất vả suốt một đêm, đương nhiên Long Phi Ngọc không muốn về tay không, y nói khẽ: “Tối nay cho ta ở lại đây.”
Kim Đa Đa tỏ vẻ hoài nghi: “Ngài còn định làm gì?” Chẳng lẽ y coi nàng là hoa khôi lầu xanh, tiền trao cháo múc?
“Không có gì. Chỉ có điều đã quá nửa đêm, chẳng mấy chốc trời lại sáng, ta còn chưa chợp mắt được chút nào. Lẽ nào nàng nỡ nhẫn tâm…” Nói đến đây, đầu y cúi thấp, giọng cũng nhỏ dần.
Kim Đa Đa là người học võ, thính lực tốt hơn người thường, hiển nhiên nghe rõ ràng. Dáng vẻ y lại giống như khi A Bích làm nũng, trong lòng nàng cũng dịu đi.
“Ở lại thì được, tuy nhiên không được giở trò biến thái. Trừ phi thế tử gia muốn xem thử thân thủ của Đa Đa.”
Võ công của Long đại tướng quân không phải hạng xoàng, thế nhưng so ra cũng chỉ là một cao thủ võ lâm bình thường mà thôi. Y chưa thể so với Quân Tử Duyệt, với sư phụ của Quân Tử Duyệt càng không thể sánh cùng. Nghe xong lời này, những suy nghĩ biến thái dẫu có cũng mất hẳn.
Sau khi lên giường, Kim Đa Đa quay mặt vào trong ngủ mất. Long Phi Ngọc ngủ bên ngoài, không dám có bất kì cử động gì, đàng hoàng nhắm mắt lại. Thế nhưng mùi thơm kia cứ quẩn quanh bên mũi, lượn qua lượn lại, khiến phiền lòng như có con kiến bò ngang.
Y nghiêng đầu, phía trong tuy tối đen nhưng có cảm nhận được mái tóc huyền óng ả, những đường cong thấp thoảng, y nhớ lại cảm giác khi ôm nàng vào lòng, trong lòng càng ngứa ngáy.
“Đa Đa, Đa Đa.” Long Phi Ngọc khẽ gọi hai tiếng, không thấy ai đáp lời, y bèn đánh bạo lại gần, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khuôn mặt đặt ngay tạ cổ Kim Đa Đa. Cơ thể mềm mại nằm trong lòng, Long Phi Ngọc chợt nhận ra mình rất nhớ cảm giác này, y hít một hơi thật sâu, nhấm nháp mùi hương thoang thoảng.
Kim Đa Đa nằm ngủ chứ nào phải yên giấc ngàn thu, không lý nào nàng không phát hiện ra. Thầm nghĩ tiểu tử này đúng là tên háo sắc to gan, chẳng lẽ đêm nay phải dạy dỗ y một chút. Nàng định xuất thủ thì phát hiện thân thể áp sát mình không có động tĩnh. Lắng tai nghe thì thấy có tiếng ngáy, hơn nữa còn nghe được sự thỏa mãn bên trong.
Kim Đa Đa vừa buồn cười vừa giận, nàng trằn trọc hơn nữa đêm, cuối cùng cũng nhắm mắt chìm vào cơn mộng.
Sáng hôm sau, Long Phi Ngọc vừa tỉnh giấc đã thấy khuôn mặt tươi cười, đây là lần đầu tiên y ngủ lại đây cho đến khi trời hừng sáng, lần đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt sáng ngời này của Kim Đa Đa.
Hiếm khi được chiêm ngưỡng mặt dịu dàng, yên bình này của nàng, lòng Long Phi Ngọc cũng thả lỏng, quá nửa đêm mới đi ngủ nên cơn buồn ngủ lại ùa về. Hôm nay không phải lên triều, cũng không có tên nhóc xấu xa kia, không có mèo mập, càng không có con vẹt nói năng linh tinh, Long Phi Ngọc lần thứ hai to gan kéo người bên cạnh sát vào mình, nhắm mắt ngủ thật say.
Thế nhưng còn chưa kịp vào mộng đã có người vén tấm rèm phía sau lên. Long Phi Ngọc tức giận trở mình, nhìn người quấy rầy mộng đẹp của y với vẻ căm hận, thế nhưng không ngờ lại gặp phải khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngạc nhiên.
“A Bích?”
Người đến chính là A Bích. Hôm nay cậu bé dậy sớm, còn biết tự mặc y phục nên vui vẻ đến tìm Miêu Mễ nhận thưởng. Thế nhưng vừa vén rèm lên thì phát hiện trên giường Miêu Mễ còn có cả Quả Hồng.
“Oa oa… Miêu Mễ… Oa oa…”
Long Phi Ngọc vốn định dạy dỗ kẻ phá đám nay lại bị tiếng khóc bất ngờ của A Bích dọa ngược, nhất thời không biết phải nói gì. Kim Đa Đa không muốn dậy cũng phải tỉnh, nàng ngồi dậy kéo A Bích lại gần, dỗ dành cậu bé.
“Làm sao thế? A Bích bị làm sao? Ai dọa con?”
“Không phải ta, ta còn chưa kịp nói gì.” Long Phi ngọc tức giận nói.
“Miêu Mễ… Con muốn ở cùng với Miêu Mễ… Hu hu… Không được cướp Miêu Mễ đi!”
“Đứa ngốc này, không ai cướp ta đi được hết, đương nhiên ta sẽ ở cùng với A Bích rồi.”
“Hu hu… Quả Hồng sẽ không cướp Miêu Mễ đi à?” A Bích ngước khuôn mặt nhỏ giàn dụa nước mắt lên.
“Ta có nói muốn cướp Miêu Mễ nhà con lúc nào?” Long Phi Ngọc vừa yêu thương, vừa buồn bực.
Kim Đa Đa trừng mắt nhìn Long Phi Ngọc, nam nhân này thật là, ngay đến một đứa bé cũng hơn thua. Nàng lại dỗ dành A Bích: “Đương nhiên là không rồi, ta chỉ muốn ở cùng A Bích thôi, suốt đời vẫn thế.”
“Thật không ạ?”
“Thật mà!”
Có sự đảm bảo của Miêu Mễ, A Bích mới thôi khóc, ôm cổ Miêu Mễ làm nũng khiến lòng Long Phi Ngọc dấy lên sự ghen tỵ.
“Không được!” A Bích đột nhiên nói, “Còn có các đệ đệ, các đệ đệ cũng phải ở cùng với A Bích.”
“Ta và A Bích, còn có các đệ đệ sẽ luôn ở cùng nhau.”
“Còn có sư công mỹ nhân, còn có chưởng môn gia gia, đại sư huynh, Duyệt Duyệt ca ca, còn có nghĩa phụ Hồ Ly, Thúy Vi cô cô, Thúy Nùng cô cô…” A Bích vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay. “…Còn có Khôi Mao và vẹt lớn nữa.”
“Còn nữa không?” Kim Đa Đa cười lảnh lót nhìn con trai, hoàn toàn không để ý đến một Long Phi Ngọc đang hắng giọng, tay thì kéo áo nàng.
“Hết rồi ạ!” A Bích lắc đầu, sau đó nhìn sang Long Phi Ngọc, “Miêu Mễ, có phải Quả Hồng bị bệnh không?”
Long Phi Ngọc cố mỉm cười. Bỏ đi, bây giờ không phải lúc giận dỗi con trẻ. Lần này để có thể hòa hợp với Kim Đa Đa thì không chỉ những việc nhỏ này, trước mắt còn rất nhiều cửa ải khó khăn đang chờ đón.
—o0o—
Đông Phương Tư Kỳ nhìn nam nhân được người người xưng tụng là ngọc thụ lâm phong trước mặt, trong lòng chẳng những không vui mà khuôn mặt tuấn tú còn hiện rõ sự kích động.
Dạo gần đây y rất vui mừng. Trước tiên là đôi đệ muội cùng thành gia lập thất, phu thê hòa thuận; sau đó tổ chức hội thơ hoàng gia, giúp Long Phi Ngọc tuyển chọn một hoa khôi xinh đẹp, tài năng xuất chúng; điều không ngờ nhất là vị tân khoa trạng nguyên Cam Thảo mà y trọng dụng lại chung tình với vị sư phụ khiến y đau đầu, lại chẳng kiêng kỵ việc nàng ta đã có con, cho nên tự nhiên y muốn giúp hắn thành toàn nguyện vọng.
Nhị tiểu thư Tống gia dù là thứ xuất nhưng tài mạo xuất chúng, tính tình điềm đạm, phong phạm không hề thua kém tỷ tỷ, hơn nữa Tống gia cũng không quá cao quý, y đã đồng ý đến khi ấy sẽ ban phong hào, Tĩnh Nam hầu đã xuôi lòng, chỉ chờ Long Phi Ngọc gật đầu.
Những tưởng rằng mọi mối la đã được dàn xếp ổn thỏa, hôm qua Tĩnh Nam hầu tìm đến với gương mặt xanh mét và tuyệt vọng, hỏi nguyên do thì ông ta than thở: “Nghịch tử, đúng là nghịch tử!” Thế nên hôm nay sau khi vãn triều, y bèn cho gọi Long Phi Ngọc đến ngự thư phòng.
“Tử Vân, đệ như vậy là thế nào? Tống tiểu thư tài mạo tương xứng, tuổi tác không tồi, đệ không hài lòng ở điểm gì?”
“Nhị tiểu thư Tống gia thân là thứ xuất, muốn làm thế tử phu nhân của Tử Vân e còn thiếu một chút.”
“Tống nhị tiểu thư tuy là thứ xuất, tuy nhiên từ trước đến nay ở phủ Tả tướng luôn được sủng ái, địa vị, dạy dỗ đều giống như Tống Quý phi, không hề giống Tô Tuyết Cầm trước đây. Hơn nữa trẫm đã hứa với Hầu gia, đến khi ấy sẽ tích thân chỉ hôn, phong Tống Nhị tiểu thư làm quận chúa, như vậy cũng coi như không khiến đệ mất mặt.”
“Hừ, chỉ gả một cô nương lại có thêm một quận chúa, tiện cho Tống gia quá rồi.” Chẳng hiểu vì sao, Long Phi Ngọc không mấy thiện cảm với Tống gia người người ca ngợi ấy, tuy ai ai cũng đều tri thư đạt lễ, song lại có cảm giác không được tự nhiên, ngay đến Tống Quý phi thuần thục quy tắc trong cũng cũng vậy, trái lại tên mọt sách Tống Thư Ngôn còn khiến người ta thoải mái một chút.
“Thế nào đệ cũng không vừa ý! Năm xưa khi trẫm chọn thái tử phi cũng chưa từng đòi hỏi nhường này! Thôi được rồi, nếu đệ đã chướng mắt Nhị tiểu thư Tống gia thì nạp làm thiếp đi, như thế Tống đại nhân cũng không có điều dị nghị. Về phần chính thất, đợi sau này đệ tìm được người vừa ý rồi hẵng nói tiếp.”
“Ơ? Nạp làm thiếp? Vậy cũng không hợp với quy củ của phủ Tĩnh Nam hầu đệ.” Mấu chốt là điều này không phù hợp với quy định của Kim Đa Đa.
“Hầu gia đã nói không thành vấn đề, đệ lo lắng làm gì. Hơn nữa đệ không vì mình cũng phải suy nghĩ đến phụ mẫu, đệ không có huynh đệ, Long gia đến nay vẫn chờ người khai chi tán diệp, cô phụ và cô mẫu vẫn luôn mong sớm được ngậm kẹo đùa cháu đấy.” Đông Phương Tư Kỳ dùng giọng huynh trưởng răn dạy Long Phi Ngọc.
“Ha ha, chẳng phải đã có cháu rồi đó sao?”
Sắc mặt Đông Phương Tư Kỳ chùng xuống, “Trẫm nói cho đệ biết, nếu nàng không đồng ý, trẫm sẽ không để đệ làm loạn.”
“Hoàng thượng, ngài thật sự định để nàng như thế mãi ư?”
“Ha ha, trẫm hiểu, dù gì tình cảm phụ tử cũng sâu nặng. Đệ yên tâm, trẫm đang có ý định tác hợp nàng với tân khoa trạng nguyên. Cam đại nhân tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm học thức đầu có đủ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi A Bích, lại còn có thêm một lương sư.”
Lúc này đến sắc mặt Long Phi Ngọc chùng xuống, hóa ra việc này còn có hoàng thượng hậu thuẫn.
“Hừ, chỉ e Cam đại nhân không có phúc này.”
“Hửm? Tử Vân nói vậy là có ý gì?”
“Ý của Tử Vân là… E rằng bên cạnh Đa Đa đã có người khác.”
“Long Phi Ngọc, đệ chớ hồ ngôn! Tuy Đa Đa hành sự khác người, thế nhưng nếu có ai cố tình hủy hoại danh dự nàng ấy, trẫm tuyệt đối không tha!” Dẫu rằng thứ gọi là danh dự đã bị chính nàng hủy hoại không ít lần.
“Thần tuyệt nhiên không nói xằng.”
“Vậy đệ nói cho trẫm biết nam nhân kia là ai!”
Long Phi Ngọc ngẩng đầu lên nhìn vị hoàng đế đang tức giận, nhẹ nhàng đáp rằng: “Chính là vi thần.”
“Hả? Hai người… Không thể nào!”
“Lẽ nào hoàng thượng cho rằng thần sẽ để con mình nhận người khác làm phụ thân sao?”
“Thế nhưng… Vậy hai huynh đệ sinh đôi thì phải làm sao?”
“Hai đứa bọn chúng… cũng là con của vi thần.”
“Hả?” Đông Phương Tư Kỳ càng kinh ngạc hơn, “Sao hai người có thể… Nếu khi ấy đã cùng nhau, vì sao đệ còn muốn cưới Tư Giai? Vì sao nàng lại bằng lòng sinh con khi chưa thành thân? Rốt cuộc các ngươi đang chơi trò gì vậy? Các ngươi có biết đây tội khi quân không!” Đông Phương Tư Kỳ giận đến luống cuống, ngay đến tội khi quân cũng đề ra. Nếu như khi ấy biết rõ chân tướng, y nhất định sẽ bắt hai người bọn họ đến với nhau.
“Xin hoàng thượng bớt giận, chuyện này không phải trò đùa! Chỉ là vì, là vì… Hoàng thượng, ngài cũng biết lòng nữ nhân như kim rơi đáy biển.” Dù đánh chết y cũng sẽ không thể nói ra rằng khi ấy mình đã bán tử cầu vinh, đành đổ hết mọi sai lầm lên đầu Kim Đa Đa, dẫu có ra sao hoàng thượng tuyệt sẽ không khi sư diệt tổ.
“Vậy lần này là bao lâu? Đợi đến khi đứa con thứ tư chào đời? Tử Vân, đệ thân là Tĩnh Nam hầu thế tử đương nhiên không thiếu mỹ nhân bầu bạn, Đa Đa thì khác, chỉ trong chớp mắt thôi nàng sẽ không thể trở mình được nữa!”
“Hoàng thượng, lần này vi thần quyết không buông tay! Xin hoàng thượng ân chuẩn!”
Sự thành khẩn trong đôi mắt Long Phi Ngọc khiến Đông Phương Tư Kỳ suy nghĩ lại. Y vốn lo rằng Đa Đa bị người ta đũa bỡn, thế nhưng sư phụ mình là người thế nào, sao có thể để mặc bản thân cho kẻ khác vui đùa được? Chỉ có điều y không hiểu vì sao Long Phi Ngọc lại đổi tính.
“Vậy hai người định khi nào thành thân?”
“Thành thân? Việc này… tạm thời… còn chưa… biết…”
“Hử?” Đông Phương Tư Kỳ nhướng mày.
“Ấy, hoàng thượng, ngài cũng biết sự phụ mình không giống người bình thường mà…” Long Phi Ngọc bất đắc dĩ đành thuật lại ước định giữa hai người với Đông Phương Tư Kỳ, vẻ mặt y vô cùng thảm thương.
“Đệ đồng ý với nàng! Đệ định cứ mập mờ như thế mãi sao?” Đông Phương Tư Kỳ đau đầu hỏi.
“Đương nhiên là không! Nhưng bây giờ Tử Vân chỉ có thể ổn định nàng, nếu không e là nàng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa. Việc này cần phải bàn kỹ hơn. Hoàng thượng… Mong ngài đừng chẳng những không giúp mà lại cản trở.” Tuyệt đối đừng đột nhiên muốn tìm sư trượng cho mình lần nữa.
Long Phi Ngọc vừa rời khỏi, Quân Tử Duyệt bèn nhảy từ xà nhà xuống.
“Sư huynh! Bọn họ, bọn họ…”
“Đệ đến đây làm gì? Chẳng phải bây giờ đệ phải ở Vô Song lầu à?” Cơn giận kia chưa nguôi, Đông Phương Tư Kỳ đã phát hỏa lần nữa vì Quân Tử Duyệt coi hoàng cung của y như chốn không người —— đây đều là do nữ nhân kia dạy dỗ.
“Đệ, hôm nay đệ nghỉ.”
“Nghỉ? Sư phụ biết không?” Y tỏ ý không tin tưởng.
“Đệ, đệ bãi công!”
“Bãi công?” Đông Phương Tư Kỳ thấy sư đệ mình vừa không cam lòng vừa sợ hãi bèn nở nụ cười, “Ha ha, đệ không sợ bị sư phụ lột da à?”
“Sư huynh, huynh còn không mau nghĩ cách cứu đệ, bây giờ đâu phải lúc cười chê.” Quân Tử Duyệt uất ức nói, sau chợt nhớ ra lý do kinh thiên động địa khiến y suýt nữa ngã nhào xuống từ xà cao, “Sư huynh, thế tử gia và sư phụ, hai người họ…”
“Đệ không nghe nhầm đâu, bọn họ không những có A Bích, còn có A Phong và A Hải.”
“Thì ra A Bích và cặp sinh đôi kia là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, ha ha, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt.” Phụ mẫu của Quân Tử Duyệt là đôi phu thê tương ái được võ lâm khắp chốn ca tụng, y không hiểu được cảm giác có huynh đệ cùng mẹ khác cha ra sao.
“Có gì tốt chứ. Không chịu thành thân, sinh thêm nhiều nữa cũng vô ích!”
“Ha ha, chuyện này dễ thôi mà! Chỉ cần nói việc này với sư tổ, nhất định sư tổ sẽ bắt sư phụ thành thân. Cuối cùng sư tổ cũng có thể yên tâm bế quan tu luyện rồi. Sư huynh, sao sắc mặt huynh khó coi như vậy?”
Còn không khó coi được sao? Bấy giờ Đông Phương Tư Kỳ mới nhớ ra, trước đó vài ngày y cứ nghĩ mọi sự thuận lợi nên đã biên thư báo tin sư phụ sắp thành người của Cam gia cho Tư Đồ Trường Nhạc, trong thư còn khen ngợi Cam Thảo là nam tử khó tìm trên thế gian. Thế nhưng bây giờ con rể tương lai lại biến thành Long Phi Ngọc – người không mấy được sư phụ tin dùng… Chuyện này biết làm sao cho phải?
Vất vả suốt một đêm, đương nhiên Long Phi Ngọc không muốn về tay không, y nói khẽ: “Tối nay cho ta ở lại đây.”
Kim Đa Đa tỏ vẻ hoài nghi: “Ngài còn định làm gì?” Chẳng lẽ y coi nàng là hoa khôi lầu xanh, tiền trao cháo múc?
“Không có gì. Chỉ có điều đã quá nửa đêm, chẳng mấy chốc trời lại sáng, ta còn chưa chợp mắt được chút nào. Lẽ nào nàng nỡ nhẫn tâm…” Nói đến đây, đầu y cúi thấp, giọng cũng nhỏ dần.
Kim Đa Đa là người học võ, thính lực tốt hơn người thường, hiển nhiên nghe rõ ràng. Dáng vẻ y lại giống như khi A Bích làm nũng, trong lòng nàng cũng dịu đi.
“Ở lại thì được, tuy nhiên không được giở trò biến thái. Trừ phi thế tử gia muốn xem thử thân thủ của Đa Đa.”
Võ công của Long đại tướng quân không phải hạng xoàng, thế nhưng so ra cũng chỉ là một cao thủ võ lâm bình thường mà thôi. Y chưa thể so với Quân Tử Duyệt, với sư phụ của Quân Tử Duyệt càng không thể sánh cùng. Nghe xong lời này, những suy nghĩ biến thái dẫu có cũng mất hẳn.
Sau khi lên giường, Kim Đa Đa quay mặt vào trong ngủ mất. Long Phi Ngọc ngủ bên ngoài, không dám có bất kì cử động gì, đàng hoàng nhắm mắt lại. Thế nhưng mùi thơm kia cứ quẩn quanh bên mũi, lượn qua lượn lại, khiến phiền lòng như có con kiến bò ngang.
Y nghiêng đầu, phía trong tuy tối đen nhưng có cảm nhận được mái tóc huyền óng ả, những đường cong thấp thoảng, y nhớ lại cảm giác khi ôm nàng vào lòng, trong lòng càng ngứa ngáy.
“Đa Đa, Đa Đa.” Long Phi Ngọc khẽ gọi hai tiếng, không thấy ai đáp lời, y bèn đánh bạo lại gần, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khuôn mặt đặt ngay tạ cổ Kim Đa Đa. Cơ thể mềm mại nằm trong lòng, Long Phi Ngọc chợt nhận ra mình rất nhớ cảm giác này, y hít một hơi thật sâu, nhấm nháp mùi hương thoang thoảng.
Kim Đa Đa nằm ngủ chứ nào phải yên giấc ngàn thu, không lý nào nàng không phát hiện ra. Thầm nghĩ tiểu tử này đúng là tên háo sắc to gan, chẳng lẽ đêm nay phải dạy dỗ y một chút. Nàng định xuất thủ thì phát hiện thân thể áp sát mình không có động tĩnh. Lắng tai nghe thì thấy có tiếng ngáy, hơn nữa còn nghe được sự thỏa mãn bên trong.
Kim Đa Đa vừa buồn cười vừa giận, nàng trằn trọc hơn nữa đêm, cuối cùng cũng nhắm mắt chìm vào cơn mộng.
Sáng hôm sau, Long Phi Ngọc vừa tỉnh giấc đã thấy khuôn mặt tươi cười, đây là lần đầu tiên y ngủ lại đây cho đến khi trời hừng sáng, lần đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt sáng ngời này của Kim Đa Đa.
Hiếm khi được chiêm ngưỡng mặt dịu dàng, yên bình này của nàng, lòng Long Phi Ngọc cũng thả lỏng, quá nửa đêm mới đi ngủ nên cơn buồn ngủ lại ùa về. Hôm nay không phải lên triều, cũng không có tên nhóc xấu xa kia, không có mèo mập, càng không có con vẹt nói năng linh tinh, Long Phi Ngọc lần thứ hai to gan kéo người bên cạnh sát vào mình, nhắm mắt ngủ thật say.
Thế nhưng còn chưa kịp vào mộng đã có người vén tấm rèm phía sau lên. Long Phi Ngọc tức giận trở mình, nhìn người quấy rầy mộng đẹp của y với vẻ căm hận, thế nhưng không ngờ lại gặp phải khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngạc nhiên.
“A Bích?”
Người đến chính là A Bích. Hôm nay cậu bé dậy sớm, còn biết tự mặc y phục nên vui vẻ đến tìm Miêu Mễ nhận thưởng. Thế nhưng vừa vén rèm lên thì phát hiện trên giường Miêu Mễ còn có cả Quả Hồng.
“Oa oa… Miêu Mễ… Oa oa…”
Long Phi Ngọc vốn định dạy dỗ kẻ phá đám nay lại bị tiếng khóc bất ngờ của A Bích dọa ngược, nhất thời không biết phải nói gì. Kim Đa Đa không muốn dậy cũng phải tỉnh, nàng ngồi dậy kéo A Bích lại gần, dỗ dành cậu bé.
“Làm sao thế? A Bích bị làm sao? Ai dọa con?”
“Không phải ta, ta còn chưa kịp nói gì.” Long Phi ngọc tức giận nói.
“Miêu Mễ… Con muốn ở cùng với Miêu Mễ… Hu hu… Không được cướp Miêu Mễ đi!”
“Đứa ngốc này, không ai cướp ta đi được hết, đương nhiên ta sẽ ở cùng với A Bích rồi.”
“Hu hu… Quả Hồng sẽ không cướp Miêu Mễ đi à?” A Bích ngước khuôn mặt nhỏ giàn dụa nước mắt lên.
“Ta có nói muốn cướp Miêu Mễ nhà con lúc nào?” Long Phi Ngọc vừa yêu thương, vừa buồn bực.
Kim Đa Đa trừng mắt nhìn Long Phi Ngọc, nam nhân này thật là, ngay đến một đứa bé cũng hơn thua. Nàng lại dỗ dành A Bích: “Đương nhiên là không rồi, ta chỉ muốn ở cùng A Bích thôi, suốt đời vẫn thế.”
“Thật không ạ?”
“Thật mà!”
Có sự đảm bảo của Miêu Mễ, A Bích mới thôi khóc, ôm cổ Miêu Mễ làm nũng khiến lòng Long Phi Ngọc dấy lên sự ghen tỵ.
“Không được!” A Bích đột nhiên nói, “Còn có các đệ đệ, các đệ đệ cũng phải ở cùng với A Bích.”
“Ta và A Bích, còn có các đệ đệ sẽ luôn ở cùng nhau.”
“Còn có sư công mỹ nhân, còn có chưởng môn gia gia, đại sư huynh, Duyệt Duyệt ca ca, còn có nghĩa phụ Hồ Ly, Thúy Vi cô cô, Thúy Nùng cô cô…” A Bích vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay. “…Còn có Khôi Mao và vẹt lớn nữa.”
“Còn nữa không?” Kim Đa Đa cười lảnh lót nhìn con trai, hoàn toàn không để ý đến một Long Phi Ngọc đang hắng giọng, tay thì kéo áo nàng.
“Hết rồi ạ!” A Bích lắc đầu, sau đó nhìn sang Long Phi Ngọc, “Miêu Mễ, có phải Quả Hồng bị bệnh không?”
Long Phi Ngọc cố mỉm cười. Bỏ đi, bây giờ không phải lúc giận dỗi con trẻ. Lần này để có thể hòa hợp với Kim Đa Đa thì không chỉ những việc nhỏ này, trước mắt còn rất nhiều cửa ải khó khăn đang chờ đón.
—o0o—
Đông Phương Tư Kỳ nhìn nam nhân được người người xưng tụng là ngọc thụ lâm phong trước mặt, trong lòng chẳng những không vui mà khuôn mặt tuấn tú còn hiện rõ sự kích động.
Dạo gần đây y rất vui mừng. Trước tiên là đôi đệ muội cùng thành gia lập thất, phu thê hòa thuận; sau đó tổ chức hội thơ hoàng gia, giúp Long Phi Ngọc tuyển chọn một hoa khôi xinh đẹp, tài năng xuất chúng; điều không ngờ nhất là vị tân khoa trạng nguyên Cam Thảo mà y trọng dụng lại chung tình với vị sư phụ khiến y đau đầu, lại chẳng kiêng kỵ việc nàng ta đã có con, cho nên tự nhiên y muốn giúp hắn thành toàn nguyện vọng.
Nhị tiểu thư Tống gia dù là thứ xuất nhưng tài mạo xuất chúng, tính tình điềm đạm, phong phạm không hề thua kém tỷ tỷ, hơn nữa Tống gia cũng không quá cao quý, y đã đồng ý đến khi ấy sẽ ban phong hào, Tĩnh Nam hầu đã xuôi lòng, chỉ chờ Long Phi Ngọc gật đầu.
Những tưởng rằng mọi mối la đã được dàn xếp ổn thỏa, hôm qua Tĩnh Nam hầu tìm đến với gương mặt xanh mét và tuyệt vọng, hỏi nguyên do thì ông ta than thở: “Nghịch tử, đúng là nghịch tử!” Thế nên hôm nay sau khi vãn triều, y bèn cho gọi Long Phi Ngọc đến ngự thư phòng.
“Tử Vân, đệ như vậy là thế nào? Tống tiểu thư tài mạo tương xứng, tuổi tác không tồi, đệ không hài lòng ở điểm gì?”
“Nhị tiểu thư Tống gia thân là thứ xuất, muốn làm thế tử phu nhân của Tử Vân e còn thiếu một chút.”
“Tống nhị tiểu thư tuy là thứ xuất, tuy nhiên từ trước đến nay ở phủ Tả tướng luôn được sủng ái, địa vị, dạy dỗ đều giống như Tống Quý phi, không hề giống Tô Tuyết Cầm trước đây. Hơn nữa trẫm đã hứa với Hầu gia, đến khi ấy sẽ tích thân chỉ hôn, phong Tống Nhị tiểu thư làm quận chúa, như vậy cũng coi như không khiến đệ mất mặt.”
“Hừ, chỉ gả một cô nương lại có thêm một quận chúa, tiện cho Tống gia quá rồi.” Chẳng hiểu vì sao, Long Phi Ngọc không mấy thiện cảm với Tống gia người người ca ngợi ấy, tuy ai ai cũng đều tri thư đạt lễ, song lại có cảm giác không được tự nhiên, ngay đến Tống Quý phi thuần thục quy tắc trong cũng cũng vậy, trái lại tên mọt sách Tống Thư Ngôn còn khiến người ta thoải mái một chút.
“Thế nào đệ cũng không vừa ý! Năm xưa khi trẫm chọn thái tử phi cũng chưa từng đòi hỏi nhường này! Thôi được rồi, nếu đệ đã chướng mắt Nhị tiểu thư Tống gia thì nạp làm thiếp đi, như thế Tống đại nhân cũng không có điều dị nghị. Về phần chính thất, đợi sau này đệ tìm được người vừa ý rồi hẵng nói tiếp.”
“Ơ? Nạp làm thiếp? Vậy cũng không hợp với quy củ của phủ Tĩnh Nam hầu đệ.” Mấu chốt là điều này không phù hợp với quy định của Kim Đa Đa.
“Hầu gia đã nói không thành vấn đề, đệ lo lắng làm gì. Hơn nữa đệ không vì mình cũng phải suy nghĩ đến phụ mẫu, đệ không có huynh đệ, Long gia đến nay vẫn chờ người khai chi tán diệp, cô phụ và cô mẫu vẫn luôn mong sớm được ngậm kẹo đùa cháu đấy.” Đông Phương Tư Kỳ dùng giọng huynh trưởng răn dạy Long Phi Ngọc.
“Ha ha, chẳng phải đã có cháu rồi đó sao?”
Sắc mặt Đông Phương Tư Kỳ chùng xuống, “Trẫm nói cho đệ biết, nếu nàng không đồng ý, trẫm sẽ không để đệ làm loạn.”
“Hoàng thượng, ngài thật sự định để nàng như thế mãi ư?”
“Ha ha, trẫm hiểu, dù gì tình cảm phụ tử cũng sâu nặng. Đệ yên tâm, trẫm đang có ý định tác hợp nàng với tân khoa trạng nguyên. Cam đại nhân tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm học thức đầu có đủ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi A Bích, lại còn có thêm một lương sư.”
Lúc này đến sắc mặt Long Phi Ngọc chùng xuống, hóa ra việc này còn có hoàng thượng hậu thuẫn.
“Hừ, chỉ e Cam đại nhân không có phúc này.”
“Hửm? Tử Vân nói vậy là có ý gì?”
“Ý của Tử Vân là… E rằng bên cạnh Đa Đa đã có người khác.”
“Long Phi Ngọc, đệ chớ hồ ngôn! Tuy Đa Đa hành sự khác người, thế nhưng nếu có ai cố tình hủy hoại danh dự nàng ấy, trẫm tuyệt đối không tha!” Dẫu rằng thứ gọi là danh dự đã bị chính nàng hủy hoại không ít lần.
“Thần tuyệt nhiên không nói xằng.”
“Vậy đệ nói cho trẫm biết nam nhân kia là ai!”
Long Phi Ngọc ngẩng đầu lên nhìn vị hoàng đế đang tức giận, nhẹ nhàng đáp rằng: “Chính là vi thần.”
“Hả? Hai người… Không thể nào!”
“Lẽ nào hoàng thượng cho rằng thần sẽ để con mình nhận người khác làm phụ thân sao?”
“Thế nhưng… Vậy hai huynh đệ sinh đôi thì phải làm sao?”
“Hai đứa bọn chúng… cũng là con của vi thần.”
“Hả?” Đông Phương Tư Kỳ càng kinh ngạc hơn, “Sao hai người có thể… Nếu khi ấy đã cùng nhau, vì sao đệ còn muốn cưới Tư Giai? Vì sao nàng lại bằng lòng sinh con khi chưa thành thân? Rốt cuộc các ngươi đang chơi trò gì vậy? Các ngươi có biết đây tội khi quân không!” Đông Phương Tư Kỳ giận đến luống cuống, ngay đến tội khi quân cũng đề ra. Nếu như khi ấy biết rõ chân tướng, y nhất định sẽ bắt hai người bọn họ đến với nhau.
“Xin hoàng thượng bớt giận, chuyện này không phải trò đùa! Chỉ là vì, là vì… Hoàng thượng, ngài cũng biết lòng nữ nhân như kim rơi đáy biển.” Dù đánh chết y cũng sẽ không thể nói ra rằng khi ấy mình đã bán tử cầu vinh, đành đổ hết mọi sai lầm lên đầu Kim Đa Đa, dẫu có ra sao hoàng thượng tuyệt sẽ không khi sư diệt tổ.
“Vậy lần này là bao lâu? Đợi đến khi đứa con thứ tư chào đời? Tử Vân, đệ thân là Tĩnh Nam hầu thế tử đương nhiên không thiếu mỹ nhân bầu bạn, Đa Đa thì khác, chỉ trong chớp mắt thôi nàng sẽ không thể trở mình được nữa!”
“Hoàng thượng, lần này vi thần quyết không buông tay! Xin hoàng thượng ân chuẩn!”
Sự thành khẩn trong đôi mắt Long Phi Ngọc khiến Đông Phương Tư Kỳ suy nghĩ lại. Y vốn lo rằng Đa Đa bị người ta đũa bỡn, thế nhưng sư phụ mình là người thế nào, sao có thể để mặc bản thân cho kẻ khác vui đùa được? Chỉ có điều y không hiểu vì sao Long Phi Ngọc lại đổi tính.
“Vậy hai người định khi nào thành thân?”
“Thành thân? Việc này… tạm thời… còn chưa… biết…”
“Hử?” Đông Phương Tư Kỳ nhướng mày.
“Ấy, hoàng thượng, ngài cũng biết sự phụ mình không giống người bình thường mà…” Long Phi Ngọc bất đắc dĩ đành thuật lại ước định giữa hai người với Đông Phương Tư Kỳ, vẻ mặt y vô cùng thảm thương.
“Đệ đồng ý với nàng! Đệ định cứ mập mờ như thế mãi sao?” Đông Phương Tư Kỳ đau đầu hỏi.
“Đương nhiên là không! Nhưng bây giờ Tử Vân chỉ có thể ổn định nàng, nếu không e là nàng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa. Việc này cần phải bàn kỹ hơn. Hoàng thượng… Mong ngài đừng chẳng những không giúp mà lại cản trở.” Tuyệt đối đừng đột nhiên muốn tìm sư trượng cho mình lần nữa.
Long Phi Ngọc vừa rời khỏi, Quân Tử Duyệt bèn nhảy từ xà nhà xuống.
“Sư huynh! Bọn họ, bọn họ…”
“Đệ đến đây làm gì? Chẳng phải bây giờ đệ phải ở Vô Song lầu à?” Cơn giận kia chưa nguôi, Đông Phương Tư Kỳ đã phát hỏa lần nữa vì Quân Tử Duyệt coi hoàng cung của y như chốn không người —— đây đều là do nữ nhân kia dạy dỗ.
“Đệ, hôm nay đệ nghỉ.”
“Nghỉ? Sư phụ biết không?” Y tỏ ý không tin tưởng.
“Đệ, đệ bãi công!”
“Bãi công?” Đông Phương Tư Kỳ thấy sư đệ mình vừa không cam lòng vừa sợ hãi bèn nở nụ cười, “Ha ha, đệ không sợ bị sư phụ lột da à?”
“Sư huynh, huynh còn không mau nghĩ cách cứu đệ, bây giờ đâu phải lúc cười chê.” Quân Tử Duyệt uất ức nói, sau chợt nhớ ra lý do kinh thiên động địa khiến y suýt nữa ngã nhào xuống từ xà cao, “Sư huynh, thế tử gia và sư phụ, hai người họ…”
“Đệ không nghe nhầm đâu, bọn họ không những có A Bích, còn có A Phong và A Hải.”
“Thì ra A Bích và cặp sinh đôi kia là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, ha ha, vậy cũng tốt, vậy cũng tốt.” Phụ mẫu của Quân Tử Duyệt là đôi phu thê tương ái được võ lâm khắp chốn ca tụng, y không hiểu được cảm giác có huynh đệ cùng mẹ khác cha ra sao.
“Có gì tốt chứ. Không chịu thành thân, sinh thêm nhiều nữa cũng vô ích!”
“Ha ha, chuyện này dễ thôi mà! Chỉ cần nói việc này với sư tổ, nhất định sư tổ sẽ bắt sư phụ thành thân. Cuối cùng sư tổ cũng có thể yên tâm bế quan tu luyện rồi. Sư huynh, sao sắc mặt huynh khó coi như vậy?”
Còn không khó coi được sao? Bấy giờ Đông Phương Tư Kỳ mới nhớ ra, trước đó vài ngày y cứ nghĩ mọi sự thuận lợi nên đã biên thư báo tin sư phụ sắp thành người của Cam gia cho Tư Đồ Trường Nhạc, trong thư còn khen ngợi Cam Thảo là nam tử khó tìm trên thế gian. Thế nhưng bây giờ con rể tương lai lại biến thành Long Phi Ngọc – người không mấy được sư phụ tin dùng… Chuyện này biết làm sao cho phải?