Chương 17: Bạn trai em đó hả?
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hai người đi ra ngoài, cậu nam sinh kia thức thời không bám theo nữa.
Thi Điềm liếc sang Kỷ Diệc Hoành đi bên cạnh, "Điện thoại của mình. . . . . ."
Anh nghiêm túc nhìn sang cô, điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay vẫn chưa có ý định trả lại. "Sau này nếu lại có chuyện như vậy thì cậu cứ nói là không mang theo điện thoại."
"Đều là sinh viên cùng trường với nhau cả."
"Cùng lớp cũng không được."
Thi Điềm cầm điện thoại về, "Cậu cũng thêm wechat của mình mà."
"Tôi không giống." Kỷ Diệc Hoành bật thốt lên.
Trái tim Thi Điềm đập trật một nhịp, anh thì khác chỗ nào?
Ừ, anh thêm cô là bởi vì cô bỏ tiền ra mua đồ ăn cho anh, nên anh phải trả lại.
Thi Điềm len lén liếc sang Kỷ Diệc Hoành, trái tim vẫn còn đang bình bịch nhảy loạn. Khuôn mặt của con trai quả nhiên luôn là thứ mê hoặc lớn nhất, Thi Điềm từ nhỏ đến lớn chính là một nhan cẩu(*) không hơn không kém, Thi Điềm thật sự sợ nếu mình cứ tiếp tục nhìn khuôn mặt này mỗi ngày, e là sẽ sớm không chịu nổi muốn trêu ghẹo anh mất thôi.
(*) gần giống với nhan khống, đều là những người yêu khuôn mặt đẹp, nhưng có phần say mê hơn một bậc, lại có một phần nào đó có hơi hướng như là độc thân cẩu, bất đắc dĩ lại mang theo ý tứ trêu chọc (Ta giải thích vậy mn có ngộ được ra cái gì không
)
Kỷ Diệc Hoành đưa cô về đến ký túc xá, Thi Điềm nói một câu gặp lại rồi đi vào trong.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Thi Điềm ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh, cô không biết hôm nay có cần phải đến phòng phát thanh không.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Kỷ Diệc Hoành, không ngờ đối phương rất nhanh liền gửi lại một đoạn tin nhắn thoại.
Cô lấy tai nghe ra, giọng nói tràn ngập từ tính của cậu thiếu niên xuyên qua tai nghe chui thẳng vào tai cô. "Cậu mau chuẩn bị, tôi đến ngay đây."
Nghe ý tứ này, xem ra hôm nay vẫn phải phát thanh rồi nhỉ?
Thi Điềm gửi một cái icon ra dấu ok, sau đó nhanh chóng rời giường thay quần áo, rửa mặt.
Cô vừa đi vào trường, liền nhìn thấy bóng người thon dài thẳng tắp đứng dưới hai hàng cây xanh tốt. Thi Điềm chạy tới. "Thật ngại quá, mình tranh thủ gội cái đầu."
Kỷ Diệc Hoành khoác balo, mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, bên ngoài khoác chiếc áo chống nắng sọc xanh đỏ, cảm giác mười phần tươi mới. Anh không nói gì, xoay người đi về phía nhà ăn.
"Không phải sắp đến giờ rồi hả?"
"Tôi còn chưa ăn cơm."
Hôm nay anh thật sự mang cái bụng rỗng đến, Kỷ Diệc Hoành đi vào nhà ăn, Thi Điềm không muốn đi theo, thế nhưng cô lại không thể xoay người rời đi được.
Kỷ Diệc Hoành gọi hai phần cơm, bộ dạng có vẻ rất gấp, vừa đặt hai suất cơm lên bàn liền vẫy Thi Điềm đi tới.
Thi Điềm lúng túng muốn nói gì đó, Kỷ Diệc Hoành nhìn đồng hồ. "Ăn mau đi, sắp không kịp rồi."
Cô ngồi xuống, Kỷ Diệc Hoành nhìn cô. "Hôm nay không đến phòng phát thanh, tôi phải đi phỏng vấn, cậu đi cùng tôi qua đó."
"A?" Thi Điềm theo bản năng từ chối. "Mình đi làm cái gì?"
"Lúc trước đều là thầy Nghiêm phụ trách, tôi không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến thầy ấy nên có lẽ là từ giờ tất cả những buổi phỏng vấn và hoạt động đều sẽ để cậu đi theo tôi." Kỷ Diệc Hoành uống một ngụm canh, anh nhíu mày, đặt bát về. "Tôi biết làm như vậy sẽ mất không ít thời gian của cậu, chờ chiều nay quay về chúng ta bàn luận chuyện thù lao một chút."
"Ý mình không phải là như vậy. . . . . . ." Thi Điềm chưa từng nghĩ tới muốn bàn chuyện tiền bạc với anh.
"Ăn cơm trước đã, hoặc là cậu có yêu cầu gì thì cứ nghĩ cho cẩn thận rồi nói thẳng với tôi." Kỷ Diệc Hoành nhìn đồng hồ, "Bị muộn rồi."
Thi Điềm nghe vậy, vội vàng cúi đầu ăn cơm, ăn xong rồi tính tiếp đi.
Cạnh trường có ga tàu điện ngầm, sau khi hai người lên tàu, Kỷ Diệc Hoành mở balo ra, "Chỗ này có CV và ảnh chụp của tôi, có cả bản photo chứng minh thư và mấy thứ khác, lát nữa có ai hỏi thì cậu cứ đưa cho bọn họ."
"Ừ." Thi Điềm đáp.
Lần đầu tiên cô đến một nơi như thế này, trong mắt không giấu được hiếu kỳ tràn ngập. Kỷ Diệc Hoành đưa chiếc balo cho cô, Thi Điềm ngoan ngoãn ôm trong ngực.
Kỷ Diệc Hoành mở balo, lấy ra một chiếc cốc uống nước, Thi Điềm nhìn bốn phía đứng đầy người, có lẽ đều là người đến phỏng vấn.
Thi Điềm chú ý thấy một chỗ có khá đông người vây quanh, xem ra người này lai lịch không nhỏ, sau lưng hẳn là còn có công ty quản lý làm chỗ dựa.
"Cậu căng thẳng không?"
Kỷ Diệc Hoành uống một ngụm nước cho thấm giọng rồi hỏi, "Căng thẳng cái gì?"
"Có vẻ rất nhiều người ở đây có bệ đỡ cứng cáp phía sau đó."
Kỷ Diệc Hoành đưa cốc cho Thi Điềm, cô bỏ vào balo, nhìn thấy bên trong có một lọ kẹo bạc hà.
Thi Điềm lấy lọ ra. "Ăn không?"
Anh gật đầu một cái, cô cầm lọ đổ ra lòng bàn tay một viên kẹo, Kỷ Diệc Hoành cầm lên rồi bỏ vào miệng, "Ở đây chỉ dùng cổ họng để nói chuyện, không cần phải lo lắng."
Tuy người đến phỏng vấn không phải Thi Điềm, nhưng cô cảm thấy mình còn căng thẳng hồi hộp hơn cả Kỷ Diệc Hoành. Hai người ngồi đây không lâu lắm thì có người đi ra gọi tên anh.
Thi Điềm lập tức đứng lên, "Ở đây."
"Đi vào đăng ký với chị, CV và ảnh chụp đều đầy đủ chứ?"
"Đầy đủ ạ." Thi Điềm ôm chiếc balo Kỷ Diệc Hoành chuẩn bị đi lên trước, vừa bước được hai bước, cô quay đầu lại nói với anh: "Cậu cứ ngồi đây nghỉ ngơi dưỡng sức đi nhé."
Khóe miệng Kỷ Diệc Hoành hơi cong lên, Thi Điềm đi theo người kia vào làm các thủ tục đăng ký. Chẳng trách Kỷ Diệc Hoành phải dẫn theo người, loại thủ tục này quả nhiên là dằn vặt con người ta, Thi Điềm đi một vòng, cả người nhễ nhại mồ hôi, lúc quay lại còn vừa đi vừa thở hồng hộc.
Nếu như anh còn phải làm tất cả những công việc này, nhất định là sẽ ảnh hưởng đến trạng thái lúc phỏng vấn.
Thi Điềm vừa ngồi xuống bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, nước còn chưa kịp uống, Kỷ Diệc Hoành đã bị gọi vào trong.
Thi Điềm vội vội vàng vàng đứng dậy đi theo anh, bên trong phòng thu âm cực kỳ yên tĩnh, người đứng bên ngoài cửa nhìn thấy cô đi theo Kỷ Diệc Hoành thì cho qua.
Cô đứng trước cánh cửa sổ sát đất, nhìn theo Kỷ Diệc Hoành đi vào trong, bám một tay lên ghế rồi ngồi lên.
Trong phòng mở điều hòa, một bên áo khoác chống nắng của Kỷ Diệc Hoành trượt xuống khỏi bả vai, khóa áo cũng bị kéo xuống một nửa. Kịch bản là được phát ngay tại chỗ, Thi Điềm càng ngày càng khẩn trương, nhìn chằm chằm vào bên trong không chớp mắt.
Sau khi Kỷ Diệc Hoành được phát cho kịch bản, liền đeo tai nghe anh mang theo lên. Khuôn mặt Kỷ Diệc Hoành như được vẽ ra, từ mặt nghiêng nhìn tới có thể thấy được ngũ quan tinh xảo, lại pha chút ngang tàng của tuổi trẻ.
Chiếc ghế Kỷ Diệc Hoành ngồi xoay nửa vòng, cậu thiếu niên chống một chân trên đất. Từ góc độ của Thi Điềm nhìn sang, chân của Kỷ Diệc Hoành thật sự là dài đến mức khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị, gấu quần kéo lên một đoạn, lộ ra mắt cá chân dưới lớp vải bò.
Anh giống như cũng không quá chú trọng vào ăn mặc, nhưng bởi vì có ưu thế với cái thân hình quá mê người đó, nên dù tùy tiện mặc lên một bộ quần áo đơn giản cũng trở thành xuất sắc nhất.
Kỷ Diệc Hoành làm động tác ok bắt đầu, Thi Điềm quên cả lau mồ hôi trên trán, không nhịn được đặt hai tay áp lên tấm kính trước mặt.
Kỷ Diệc Hoành có thói quen vuốt kịch bản trong tay trước khi mở miệng, giọng nói của anh thật sự là khó mà có thể diễn tả bằng ngôn từ. Thi Điềm cảm thấy toàn bộ không gian trong phòng thu âm đều đầy rẫy hơi thở của anh, mỗi một chữ phát ra giống như những nốt nhạt êm tai nhất, có trầm ấm, có vui vẻ, cũng có ngang ngược bá đạo và ôn nhu dịu dàng. . . . . .
Một người nhân viên đứng bên cạnh Thi Điềm, nhẹ giọng hỏi. "Đây là bạn trai em à?"
Trong đầu và trước mắt Thi Điềm trong khoảnh khắc này chỉ có Kỷ Diệc Hoành, lời nói của đối phương từ tai này truyền qua tai kia. Cô ngờ ngợ nghe được đối phương hỏi cô, đây là bạn học nam của em hả?
Cô gật đầu, trên mặt đều là tự hào. "Đúng vậy ạ."
Kỷ Diệc Hoành cực kỳ tập trung ngồi thực hiện một lượt phần thoại của mình, mà Thi Điềm ở bên ngoài cũng hết sức chăm chú nhìn vào trong.
Vào đến đây rồi, những căng thẳng khi đứng ngoài kia mới hoàn toàn biến mất, Thi Điềm hơi nghiêng đầu nhìn anh. Người này dù là từ góc độ nào nhìn tới cũng hoàn hảo không góc chết, hơn nữa lại còn có cái bản lĩnh chỉ cần mở miệng là có thể khiến người ta quỳ rạp dưới chân, Thi Điềm có cảm giác đây chính là lần đầu tiên cô dám táo bạo chẳng chút ngại ngùng nào quan sát anh như thế.
Thật dễ nhìn quá mà, thật sự đúng là phúc lợi vô cùng bự cho một kẻ nhan cẩu như cô.
------ lời tác giả ------
Ta cũng là một nhan cẩu nè, đại nhan cẩu đó
Bình luận facebook