Chương 37: Chụp trộm
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Kỷ Diệc Hoành chăm chú nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt Thi Điềm vốn dĩ cũng chỉ là hơi hé, thấy vậy liền nhắm mắt lại, đầu lắc lư hai cái giả vờ như lại ngủ thiếp đi.
Cô còn có thể làm gì chứ? Cô cũng không còn cách nào mà! Dù là mở miệng nói chuyện hay là trực tiếp đẩy anh ra đều sẽ lúng túng chết thôi không phải sao? Vậy chi bằng giả bộ ngủ luôn cho rồi.
Cơ mà, thế nào mà đoạn đường này lại dài như vậy? Thi Điềm sợ ngã xuống, những lại không thể đưa tay ra ôm lấy cổ anh, trái tim còn sắp nhảy vọt ra ngoài. Không phải là anh muốn thừa dịp cô ngủ say mà gạo nấu thành cơm đó chứ?
Kỷ Diệc Hoành ôm Thi Điềm đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lại giúp cô kéo chăn đắp lên.
Cậu thiếu niên vẫn chưa ngồi dậy, Thi Điềm nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy mỗi lần hô hấp đều dằn vặt vô cùng. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, vậy xem ra anh đang cách cô rất gần.
Thi Điềm âm thầm cầu nguyện, Kỷ đại thần ngàn vạn lần đừng có nghĩ không thông nha, cô lại tưởng tượng đến tư thế nằm trên giường của mình, hẳn là rất mê người đi?
Cô nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài, còn nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền tới.
Thi Điềm cẩn thận mở mắt ra, con ngươi đảo một vòng xung quanh. Vừa nhìn liền biết đây là căn phòng của Kỷ Diệc Hoành rồi, bốn phía đều là giấy dán tường xám nhạt cứng cáp mà lạnh lẽo, trên tường còn chừa ra một khoảng cho các nhân vật trong liên minh huyền thoại. Cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ, sờ sờ tấm ga trải giường phía dưới, lại vội vàng rụt tay về.
Thi Điềm quấn chăn quanh người, nằm trên giường của anh, quanh mũi phảng phất còn có thể ngửi được mùi của Kỷ Diệc Hoành. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, tình huống ngượng ngùng xấu hổ này sao có thể xảy đến với cô như vậy chứ?
Trong một phút đắc ý mà quên mất tình hình xung quanh, Thi Điềm lật mình quá mạnh, cơ thể lăn khỏi chiếc giường lớn, rầm một cái, lộn cổ xuống đất.
Tiếng động này quá lớn, dọa cho Thi Điềm sợ hãi đến mức vội vàng đứng lên muốn bò về giường, đúng lúc này cánh cửa bị người đẩy ra. Kỷ Diệc Hoành kinh ngạc nhìn cô, trên người Thi Điềm còn bọc chăn, tóc tai rối loạn như cái tổ quạ, cô lắp bắp, "Mình. . . . . . Sao mình lại ở đây?"
"Tôi thấy cậu ngủ thiếp đi, có vẻ ngủ không được thoải mái cho lắm."
"À, ha ha. . . . . . ha ha, cái đó. . . . . ." Thi Điềm ôm chiếc chăn đi đến bên cạnh chiếc giường lớn, "Mình ngủ không được, ngã xuống rồi."
"Vậy cậu ngủ thêm một chút nữa?"
"Không không không, không cần."
Thi Điềm nhanh tay gấp gọn chiếc chăn lại rồi đi ra cửa, Kỷ Diệc Hoành đứng chình ình ở đó, một tay chống trên khung cửa, một tay giữ tay nắm cửa, không hề có ý định nhường đường cho cô đi.
"Mấy giờ rồi nhỉ? Mình thật sự phải về trường rồi."
"Hồi chiều nhận được thông báo phải đến phòng thu âm, cậu chuẩn bị rồi chúng ta đi."
Thi Điềm a một tiếng, cũng đã mấy giờ rồi? Dù có đi thì có thể thu được bao lâu đây?
Kỷ Diệc Hoành xoay người đi ra ngoài, Thi Điềm theo sau anh, "Hôm nay là Quốc khánh mà bọn họ cũng không nghỉ lễ hả?"
"Sau ngày lễ vẫn phải đăng, sắp xếp đề cử, đâu ra thời gian mà nghỉ lễ?"
Thi Điềm đi vào phòng khách, nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đã đi ra đến cửa đổi giày, cô cũng nhanh chóng cầm túi chạy theo.
Bên trong phòng thu quả nhiên có người, Thi Điềm chờ bên ngoài. Vốn dĩ ngày hôm nay Kỷ Diệc Hoành cũng định nghỉ ngơi, nếu không phải vì nghe được cuộc trò chuyện của cô và Hàn Lăng Dương thì đâu cần phải đặc biệt chạy tới đây thế này.
Mãi đến tận bảy giờ tối Kỷ Diệc Hoành mới tháo tai nghe xuống rồi đi ra ngoài.
Phía phòng công tác đã chuẩn bị sẵn cơm tối, Thi Điềm nghĩ ăn hay không ăn cũng như vậy, dù sao cũng hơn quay về rồi lại phải bỏ tiền mua chứ nhỉ?
Cô ngồi xuống bàn, ăn được một nửa thì đột nhiên nhớ đến buổi hẹn tối nay với Hàn Lăng Dương.
Thi Điềm siết chặt đôi đũa trong tay, "Chết toi, sao mình lại ăn rồi thế này?"
"Làm sao thế?" Kỷ Diệc Hoành chính đang lúc cười thầm trong lòng.
"Mình vốn hẹn người ta ăn cơm tối."
"Buổi hẹn này rất quan trọng sao?"
Thi Điềm cầm đũa chọc chọc phần cơm trong hộp, "Hay là mình không ăn nữa."
"Cậu ăn uống lãng phí vậy? Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì để hôm khác là được rồi."
Thi Điềm ngẫm lại cũng phải, dù sao đã đến giờ này rồi, nói không chừng Hàn Lăng Dương đã ăn từ lâu. Dù sao cô cũng đã no bảy phần, hiện tại có ném đũa chạy tới cũng không ăn được thêm bao nhiêu.
Thức ăn phía phòng công tác chuẩn bị không tệ, có cá có thịt còn có cả canh, dinh dưỡng cực kỳ cân bằng đầy đủ.
Thi Điềm cầm điện thoại nhắn tin cho Hàn Lăng Dương, nói cậu chuyện ăn cơm tối để hôm khác, hôm nay cô có việc sẽ trở về trường rất muộn.
Không biết là Hàn Lăng Dương không nhìn thấy hay là như thế nào, cô không hề nhận được tin nhắn phản hồi của cậu.
Ăn cơm tối xong trở về, tuy là đã qua giờ cao điểm nhưng trên tàu điện ngầm vẫn có rất nhiều người, may mắn lúc lên xe vẫn còn một chiếc ghế chưa có ai ngồi, Kỷ Diệc Hoành liền nhường cho cô.
Thi Điềm ngoan ngoãn ngồi xuống, Kỷ Diệc Hoành tựa lưng ở thanh ngang ngay bên cạnh, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị chơi game.
Trạm tiếp theo, có một đôi tình nhân và người bạn lên xe, đứng ngay bên cạnh Kỷ Diệc Hoành.
Thi Điềm ngẩng đầu nhìn lên, thấy cậu nam sinh kia mi thanh mục tú, đeo một cặp mắt kính nên nhìn khá là nhã nhặn.
Ngón tay của Kỷ Diệc Hoành chuyển động nhanh như chớp trên màn hình, Thi Điềm rút điện thoại ra, đưa điện thoại nhắm về phía đó.
Đôi tình nhân đang nói chuyện, nét mặt cô gái kia ngọt ngào, người bạn đứng bên cạnh cậu nam sinh đột nhiên cụng cụng cánh tay của cậu ta.
Cô gái kia nhìn sang người bạn, thấy người bạn không ngừng nháy mắt rồi liếc về phía Thi Điềm, dùng khẩu hình nói, "Chụp trộm, chụp trộm."
Cô gái kia trong thoáng chốc lườm sang Thi Điềm, thấy cô đã thu điện thoại về.
Cô ta muốn tiến lên, cánh tay đã bị người bạn trai đứng bên cạnh kéo lại. "Bỏ đi."
"Bỏ cái gì mà bỏ!" Cô ta hất tay của cậu bạn trai ra rồi đi đến trước mặt Thi Điềm, đưa tay về phía trước, "Lấy điện thoại ra đây."
Thi Điềm ngẩng đầu nhìn cô ta, "Điện thoại gì cơ?"
"Cậu chụp trộm bạn trai tôi."
"Tôi không có."
Cô gái đó vẫn xòe bàn tay để trước mắt cô. "Có chụp trộm hay không lấy điện thoại ra nhìn là biết ngay thôi.
Thi Điềm siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. "Vì sao tôi phải cho cậu xem?"
"Bạn trai tôi là người của tôi, nếu cậu cảm thấy anh ấy đẹp trai thì tự mình tìm lấy một người đi! Cậu chỉ cần xóa bức ảnh, sau đó tôi sẽ không tính toán với cậu nữa."
Kỷ Diệc Hoành nghe thấy tiếng ồn ào bên này, anh tháo tai nghe xuống rồi tiến lên hai bước. "Làm sao vậy?"
Cô gái kia quay đầu nhìn lại, Kỷ Diệc Hoành cao hơn cô ấy một cái đầu, buộc cô ấy phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được. Dù bình thường cô ấy luôn chìm đắm trong sắc đẹp của bạn trai không thể nào thoát ra, nhưng hiện tại gặp một tiểu ca ca chất lượng tốt như vậy giọng nói vẫn dịu dàng đi không ít. "Cậu ta chụp trộm bạn trai mình."
Kỷ Diệc Hoành cảm thấy đây là chuyện cười hài hước nhất của năm, khóe miệng anh không chút dấu vết cong lên, tầm mắt khẽ rơi xuống khuôn mặt Thi Điềm. "Không thể nào."
"Thật đấy, mình chính mắt nhìn thấy!"
Kỷ Diệc Hoành nhìn khuôn mặt Thi Điềm sắp đỏ thành quả cà chua chín, ngay cả khói cũng có thể bốc ra rồi, "Cậu chụp thật đấy à?"
"Không. . . . . . . không có đâu, đương nhiên là không rồi!"
Kỷ Diệc Hoành thấy ánh mắt của mọi người xung quanh bắt đầu tụ về đây, anh nhẹ giọng nói, "Hiểu lầm rồi, cậu ấy chụp tôi, không phải chụp bạn trai cô."
Bình luận facebook