Chương 02: Anh hùng cứu mỹ nhân, kéo theo cả lớp cùng chịu tội
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ăn xong bữa sáng sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi, Thi Điềm và mấy người bạn cùng phòng đi ra sân tập.
Cô dựa đầu lên bả vai Tưởng Tư Nam, khuôn mặt buồn bã ỉu xìu. Tưởng Tư Nam hơi cúi đầu, lo lắng nhìn cô: "Sư tử nhỏ, lát nữa cậu phải làm sao bây giờ? Nhất định ngày hôm nay thầy giáo sẽ nhìn chằm chằm cậu cho mà xem."
Thi Điềm cũng đau đầu không thôi, thế nhưng cái chân này của cô cũng không thể cắt đi cho mọc lại được. "Mình cũng không biết."
Một tiếng còi dài truyền vào trong tai, đám người đang lười nhác đi lại giống như trong phút chốc lấy lại tinh thần, nhanh chóng xếp vào hàng.
Thi Điềm đứng ngay hàng đầu, giáo quan vừa đi vào liền phóng thẳng ánh mắt về phía cô, xác định mục tiêu, cô cũng đừng hòng chạy thoát.
"Bắt đầu điểm danh."
Thi Điềm là người hô đầu tiên, từng người phía sau thẳng lưng ưỡn ngực hô theo. Giáo quan đứng lại trước mặt cô, "Tối qua quay về có nghiêm túc luyện tập không đấy?"
Thi Điềm gật đầu.
"Được, lát nữa sẽ xem biểu hiện."
Giáo quan đi sang bên cạnh, tiểu đội phía đối diện đang tập luyện, tiếng hô khẩu hiệu có thể gọi là kinh thiên động địa, tiếng bước chân đạp trên mặt đất cũng vang dội cả một không gian rộng lớn, bốn hàng dài bước đều đi qua Thi Điềm.
Tiểu đội của bọn họ xếp cuối, giáo quan cầm trong tay một chiếc loa cầm tay mini, đứng bên cạnh cô, "Nghe tôi hô khẩu lệnh, một, hai, ba, đi đều bước!"
Thi Điềm căng thẳng muốn chết, cô làm tư thế chuẩn bị, giơ chân trái, tay phải cũng âm thầm nâng lên. Tiếng hô vừa dứt, trong đầu cô liền như một cuộn băng tua đi tua lại nhắc nhở chính mình: không được để tay cùng chân, chân trái, tay phải!
Mấy bước đầu tiên còn là bình thường, nhưng sau đó không biết vì sao cô đột nhiên trở nên căng thẳng, trong đầu trống rỗng. Tay trái vung chân trái nâng, chân phải nâng tay phải vung, cứ như vậy đi lên trước.
Giáo quan đặt loa đến miệng, "Số một, số một, cái tay!"
Trong sân tập đứng thành từng tiểu đội, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Từ Dương đụng nhẹ vào cánh tay Kỷ Diệc Hoành, "Nhìn bạn học nữ kia đi."
Kỷ Diệc Hoành vừa rồi cũng đã chú ý thấy, "Bộ dạng này, là chạy đến đây làm khỉ diễn xiếc đó hả?"
Giáo quan của tiểu đội sáu còn đi theo sau, "Nâng chân trái, vung tay phải."
Nhiều sinh viên bắt đầu nhận ra họ đang bị cực kỳ nhiều người nhìn chằm chằm, tay chân cũng rối loạn theo, nhìn theo Thi Điềm ở phía trước, liền cứ như vậy sai thành một hàng. Giáo quan đuổi theo sau rốt cuộc không nhịn được cười, ngồi xổm xuống đất cười lăn lộn.
Rốt cuộc là nhận phải cái đám sinh viên gì thế này.
"Đứng lại!"
Thi Điềm vội vàng dừng chân.
Giáo quan bước nhanh đến, đứng bên cạnh Thi Điềm, "Bên phải, quay."
Cả tiểu đội xoay gót sang phải, Thi Điềm nhìn thấy nữ sinh của tiểu đội đối diện đang che miệng, cực lực nhịn xuống để không cười ra tiếng.
Phía sau hàng của nữ sinh kia còn có ba hàng nữa, Thi Điềm nhìn thấy một nam sinh vóc dáng cao ráo, cực kỳ nổi bật trong đám người.
Cô ưỡn ngực, hẳn nếu như có thể thì còn muốn kiễng chân lên nữa.
"Thi Điềm, ra khỏi hàng!" Giáo quan cũng đã bị cô làm cho nhớ kỹ tên.
Thi Điềm bước sang hai bước, giáo quan chắp hai tay sau lưng, "Rốt cuộc là cái con bé này bị sao vậy hả? Mấy bước đầu rõ ràng còn rất tốt, vừa được mấy bước thì sai toe toét, còn dẫn theo cả tiểu đội hùng hổ xông về phía trước, tôi đuổi theo nửa ngày không kịp. Mấy đứa khác cũng thế. . . . . ." Giáo quan nói xong, cầm loa trong tay chỉ về phía đám người còn lại, "Tôi nói nghe theo khẩu lệnh, thế mà hay thật, dám tự biên tự diễn cả đám. Đứa nào đứa nấy đều chưng ra cái bộ dạng đầy chất thơ, tự nghĩ mình là diều đứt dây đấy à? Không thu lại được nữa rồi phải không!"
Tiểu đội ngồi đối diện cười vang, giáo quan lúc này mới nhớ ra còn Thi Điềm đang đứng một mình một phương trời, liền quay sang liếc cô một cái, "Tôi dạy vô số khóa sinh viên, cũng không tin mình lại không thu phục được con nhóc này."
Hai tiểu đội đứng đối diện nhau, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Thi Điềm. Giáo quan nhấc cánh tay trái của cô lên, "Đưa đùi phải lên."
Thi Điềm giơ đùi phải lên, giáo viên lùi về sau một bước, "Được rồi, đổi lại."
Tầm mắt Kỷ Diệc Hoành xuyên qua đám người, nhìn thấy da dẻ của Thi Điềm lộ ra khỏi bộ quân trang trắng nõn như tờ giấy trong suốt, rõ ràng mấy ngày nay bọn họ đều phải đứng dưới ánh mặt trời gay gắt muốn tan chảy, thế nhưng giống như chỉ có mình cô là không hề bị đốt cho đen thui.
"Đúng đúng," giáo quan lên tiếng khích lệ, "Tiếp tục."
Thi Điềm thực hiện xong một bước, giáo quan lại để cô dừng lại, "Đúng rồi, bây giờ cứ theo tiết tấu này đi lên."
Mỗi bước đi của cô đều cực kỳ tập trung, cũng không vì sự chú ý của mọi người mà chùn chân. Thế nhưng dù có thế đi chăng nữa, thì chỉ sau vài bước, cái tật xấu của cô lại phát ra.
Sinh viên hai bên đều cười rộ lên, có lẽ bởi vì bọn họ thật sự không hiểu nổi một động tác đơn giản như vậy mà vì sao cô lại mãi không làm được, trong khi những người khác thì không cần huấn luyện cũng làm rất tốt?
Giáo viên chống eo dạy mấy lần vẫn không được, tức đến mức bật cười, liên tục dùng tay vỗ trán.
Tưởng Tư Nam khẽ đụng cánh tay Chu Tiểu Ngọc, "Sư tử nhỏ thật đáng thương, nếu đổi lại thành mình, nhất định mình sẽ khóc mất."
"Mình cũng vậy, mất mặt chết rồi."
Hai giáo quan để cho sinh viên của tiểu đội mình ngồi xuống đất nghỉ ngơi, trên sân tập chỉ còn lại Thi Điềm và vị giáo quan đầy nhiệt huyết. Tuy là mới sáng sớm, nhưng mặt trời tháng chín chiếu xuống vẫn rất gay gắt.
Trên trán Thi Điềm đều là mồ hôi, từng giọt lớn bằng hạt đậu lăn xuống gò má. Có người vẫn đang cười, thậm chí còn có người móc điện thoại ra quay lại.
Bọn họ đều có weibo, chụp một cái rồi tung lên, chẳng mấy chốc truyền quanh cả một vòng bạn bè đều biết. Vui một mình không bằng vui chung, chỉ cần ảnh tự sướng của bọn họ đẹp, những thứ khác thế nào đều không quan trọng.
Kỷ Diệc Hoành nhét tai nghe vào tai, nhìn Thi Điềm đi tới đi lui.
Một vòng, ba vòng, năm vòng. . . . . .
Thi Điềm thở hồng hộc, thật sự quá nóng, trong mái tóc có cảm giác như có hàng vạn con kiến đang bò, quần áo dính sát vào người cũng cực kỳ khó chịu.
Vòng thứ sáu, vòng thứ bảy, Thi Điềm vẫn không thể sửa được.
Kỷ Diệc Hoành kéo một bên tai nghe ra, giọng nói của anh đủ độ nông sâu, tựa như chỉ đang nói một câu bâng quơ, không có chút chập chùng. "Vị giáo quan này, thầy liên tục bắt bạn ấy đi vòng quanh, thấy chúng tôi muốn xem lắm không?"
Giáo quan của tiểu đội bên anh nghe được câu này, hơi chuyển tầm mắt nhìn sang, "Kỷ Diệc Hoành!"
Anh chầm chậm quấn chiếc dây tai nghe quanh ngón tay, thong thả nói tiếp: "Nếu thật sự có tính giải trí thì còn thôi đi, nhưng tôi thấy bạn ấy chính là trời sinh đầu óc đơn giản, tứ chi không phát triển. Thầy, sau bài kiểm tra đánh giá mỗi tiểu đội đều có một tiêu chuẩn nghỉ phép, để không lãng phí tiêu chuẩn này thì cứ tùy tiện tìm lý do đá bạn ấy ra là xong."
"Tôi thấy cậu đúng là giỏi lắm rồi." Giáo quan vốn là đang ngồi, nói dứt lời liền đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ. "Tất cả tiểu đội, đứng lên cho tôi!"
Thi Điềm nhìn tiểu đội đối diện phủi quần đứng lên, giáo quan khẽ hắng giọng một cái rồi nói lớn, "Không thích ngồi chơi có phải không? Được, vậy thì chạy đi, chạy năm vòng cho nóng người."
"Á, không phải chứ?"
"Giáo quan, chúng em nghe lời mà, chúng em thích giải lao, tiểu ca ca. . . . . ."
"Ai là tiểu ca ca của mấy đứa hả? Thêm một vòng nữa!"
Trước khi giao khóa này đến đây huấn luyện quân sự, phía nhà trường cũng đã đánh tiếng trước với bên này, để họ lưu tâm Kỷ Diệc Hoành một chút, thế nhưng cũng chỉ là chăm sóc cái cổ họng của anh mà thôi.
"Chạy đi chạy đi, cấm được đi bộ. . . . . . ."
Giáo quan của tiểu đội sáu liếc Thi Điềm một cái, cảm thấy cô đứng chỗ này có vẻ chắn đường chắn lối người ta chạy, "Em, về đội ngũ đi."
Thi Điềm lập tức như một làn khói chạy biến về.
Quá tốt rồi, cô thoát rồi!
***
Bát Bát: Hố mới chính thức bắt đầu lấp, lịch đăng chương mới tạm thời sẽ đợi đến khi bộ Trảm hoàn rồi ta sẽ quyết định sau.
Về tên truyện, bởi vì thấy lần trước có vẻ chưa để cho mn đủ thời gian, nên lần này sẽ bầu chọn lại. Mọi người thích cái nào thì cmt xuống dưới nhé, ta sẽ tính cả cmt bên wattpad, facebook và wordpress, ngày 8/12/2018 ta sẽ quay lại tổng hợp rồi quyết định tên chính thức cho bộ truyện.
1. Siêu siêu ngọt
2. Đại bạo ngọt
3. Phu thê bạo ngọt
4. Tự đề cử (Nếu ta thấy hay hơn cái tên nhiều lượt bình chọn nhất trong 3 cái tên trên thì sẽ lại xem xét lại kkk)
Bình luận facebook