Chương 63: Sau lưng có tiểu nhân quấy phá (1)
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cậu muốn làm thêm thì cũng được thôi, nhưng công việc tốt nhất là có liên quan đến chuyên ngành của chúng ta."
Thi Điềm cong môi cười, "Cậu nghĩ ai cũng có thiên phú dị bẩm như cậu hả? Không sao đâu, cũng chỉ là làm thêm thôi mà, mình đi theo cậu làm trong phòng phát thanh chính là có được nơi thực tập tốt nhất rồi. Va chạm xã hội sớm một chút cũng tốt, vả lại làm trong cửa hàng trà sữa cũng nhàn hạ, không phải công việc gì không thể yên tâm mà làm."
Kỷ Diệc Hoành muốn nói với số tiền anh kiếm được thì dù là mười Thi Điềm anh cũng nuôi nổi, nhưng câu nói như vậy anh lại không thể thốt ra. Anh biết Thi Điềm nhạy cảm, nếu ngay từ khi bắt đầu yêu đương đã là quan hệ bất bình đẳng, thì e là sẽ khó mà gắn bó dài lâu.
"Tối nay cũng phải đi sao? Có cách trường xa không?"
"Không xa, ở ngay cửa vào khu thương mại, làm ca tối. Mình đã đưa thời khóa biểu cho chị chủ, chị ấy sẽ dựa vào đó sắp xếp ca làm cho mình."
Kỷ Diệc Hoành còn muốn nói gì đó, nhưng Thi Điềm đã nhanh chóng thả tay anh ra, dáng vẻ cực kỳ hưng phấn. "Mình sắp có thể tự nuôi sống chính mình rồi, giống như cậu ấy. Cậu chờ đi, chờ đến khi mình kiếm được nhiều tiền nhất định sẽ mang cậu đi ăn một bữa thật no, từ nay về sau ăn sữa chua cũng không cần liếm nắp."
Kỷ Diệc Hoành không nhịn được cười. "Tôi chưa bao giờ phải liếm nắp."
"Lão đại đúng là lão đại nha."
Kỷ Diệc Hoành nhìn bộ dạng cực kỳ mong chờ của cô, sinh viên tìm việc làm thêm bên ngoài cũng là một chuyện rất bình thường, thay vì nói là chịu khổ thì chi bằng nói là rèn luyện bản thân. Lại nói sau khi trong tay dư dả, tự mình có thể mua những gì bản thân muốn, là chuyện tốt.
Khỏe miệng Thi Điềm hơi giương lên, những lúc không phải buồn lo cô luôn cảm thấy thời gian một tháng không dài cũng không ngắn, nhưng hiện tại đối với cô mà nói mỗi ngày trôi qua đều thấp thỏm như đang gắn theo trên người một chiếc đồng hồ cát, trơ mắt nhìn cát chảy xuống thật nhanh, cô cũng không thể không nỗ lực.
1 tháng, 1 vạn tệ, dù có bán cô đi cũng không đủ.
Chủ nhật, Quý Nguyên Thanh luyện xong vũ đạo, từ trong phòng tập đi ra, trước khi đi còn nhiệt tình tạm biệt những thầy cô có mặt. Giáo viên ở đây đều thích cô, một cô gái nhỏ đa tài đa nghệ lại còn điềm đạm trang nhã như vậy, trong mắt bọn họ đã nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ của một sinh viên ưu tú nên có.
Quý Nguyên Thanh trong phòng thay đồ đổi xong quần áo vẫn chưa rời đi ngay mà ngồi trên ghế sô pha nghỉ một lúc, cuối cùng lấy điện thoại từ trong cặp ra.
Tống Linh Linh thay cô ta bất bình, không những đăng video kia lên trang web của trường, mà còn nhân lúc hỗn loạn hỏi được số điện thoại của người phụ nữ kia.
Sau khi video bị công bố, ngay thời điểm mọi người đều đồng loạt cho rằng Thi Điềm hết thời, lại không ngờ được Kỷ Diệc Hoành tự mình đứng ra. Mỗi lần nghĩ đến bình luận kia của Kỷ Diệc Hoành, Quý Nguyên Thanh lại khó chịu như có hàng vạn con kiến bò qua, trong lòng còn như ẩn như hiện có cảm giác bị người ta hung hăng cấu xé. Không tính là tan nát cõi lòng, nhưng cũng có thể khiến cho cô ta mấy đêm không thể ngủ yên.
Tống Linh Linh có lẽ cũng đã ý thức được chuyện này là tự cô ta nâng tảng đá ném lên chân mình, vì muốn lấy lòng Quý Nguyên Thanh nên đã đưa số điện thoại của người phụ nữ kia cho cô ta, nói cô ta nhất định không được để cho Thi Điềm sống yên ổn thoái mái như vậy.
Khi đó Quý Nguyên Thanh chỉ liếc chiếc điện thoại trên tay Tống Linh Linh một cái rồi đẩy ra, còn nói với Tống Linh Linh, chuyện này kết thúc ở đây.
Kỷ Diệc Hoành đã biết rõ bối cảnh gia đình của Thi Điềm mà còn có thể kiên định đứng ra thừa nhận quan hệ của bọn họ, chuyện này đồng nghĩa với dù người phụ nữ này có chạy đến trường nháo thêm mười lần nữa cũng vô dụng.
Tống Linh Linh nói bởi vì cô ta mềm yếu nên mới bị người ta bắt nạt, đó là vì Tống Linh Linh không hiểu, động vật bậc cao trước khi cắn người sẽ không sủa loạn.
Số điện thoại kia cô ta đã âm thầm ghi nhớ, chờ cho Tống Linh Linh đi liền lưu vào điện thoại của mình.
Hiện tại Thi Điềm bị ép gánh theo khoản nợ này, cảm giác giày vò không thể nói ra cô ta hiểu rõ hơn ai hết. Số tiền kia cô sẽ không có cách nào mở miệng hỏi vay Kỷ Diệc Hoành, nhưng con số quá lớn, rồi sẽ có một ngày nào đó không thể giấu nổi. Quý Nguyên Thanh không vội, trước khi nhận cái kết đắng cũng phải cho Thi Điềm nếm trải đủ giai đoạn giày vò dằn vặt không muốn sống này đã. Điều cô ta muốn chính là để cho Kỷ Diệc Hoành biết được phía sau Thi Điềm có một cái động không đáy, chỗ tiền mười vạn này Kỷ Diệc Hoành anh có thể sử dụng tiền của mình bù vào. Nhưng sau đó thì sao? Nếu là một triệu, thậm chí còn nhiều hơn nữa thì anh sẽ làm thế nào?
Sau mấy ngày học việc ở quán trà sữa, rốt cuộc đã đến thời gian làm việc chính thức của Thi Điềm.
Kỷ Diệc Hoành không yên tâm, sau khi tan học liền đi qua một chuyến kiểm tra, Từ Dương và Kim Triết cũng nhất định muốn đi theo, vừa đi vào trong cửa hàng thì nhìn thấy Thi Điềm đang pha chế.
Kỷ Diệc Hoành đi vài bước đến trước quầy hàng, "Cho ba phần Tây Mễ Lộ(*)."
(*) là một biến thể của bánh pudding khoai mì. Thành phần có bột sắn dây, sữa dừa,...
Thi Điềm nghe được giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, "Sao mọi người lại đến đây?"
"Còn không phải vì đại thần sợ cậu làm ở đây mệt nên mới muốn đi qua kiểm tra à."
"Mệt cái gì chứ, chị chủ đi giao trà sữa ở phố bên cạnh. Mấy cậu mau ngồi đi, mình sẽ đưa Tây Mễ Lộ qua ngay."
Kỷ Diệc Hoành chờ cô tính hóa đơn, Thi Điềm bận rộn đẩy anh ra bàn ngồi, "Mình mời."
Cô quay đầu lại bắt đầu pha chế, động tác tuy chưa thành thạo nhưng mỗi bước đều không có lỗi sai. Thi Điềm đưa ba bát Tây Mễ Lộ đến bàn của bọn họ, Kim Triết nhìn bốn phía xung quanh. "Điều kiện nơi này không tệ đâu."
"Dĩ nhiên rồi," Giờ này trong cửa hàng không có nhiều khách nên Thi Điềm có thể đứng tán gẫu với bọn họ vài câu, "Lúc rảnh rỗi còn có thể lướt mạng, chị chủ cũng không nói gì cả."
Xem ra cô làm ở chỗ này rất tốt, Kỷ Diệc Hoành kéo cánh tay cô để cho cô ngồi xuống ghế của mình. Chiếc ghế đó không lớn, nửa bên mông của cô còn phải ngồi lên đùi anh. Thi Điềm vội vàng đứng lên, "Gãy ghế đó."
"Chị dâu không cần ngại ngùng, tụi này đều là người từng trải, hiểu mà."
Hiểu cái con khỉ ấy, Thi Điềm đỏ mặt đứng bên cạnh, Kỷ Diệc Hoành còn muốn kéo tay cô, nhưng đã bị Thi Điềm tránh được.
Ở nơi công cộng chú ý hình tượng một chút có được không hả, Thi Điềm như một làn khói chạy về quầy thu ngân. Cô lấy ra hóa đơn cho ba cốc Tây Mễ Lộ, sau đó dùng điện thoại của mình thanh toán.
Kim Triết và Từ Dương ngồi một lúc thì về, Kỷ Diệc Hoành ngồi tại chỗ chờ Thi Điềm.
Mãi đến chín giờ tối Thi Điềm mới hết ca làm, cô nói tạm biệt với chị chủ, tháo mũ và tạp dề xuống rồi bước nhanh về phía Kỷ Diệc Hoành. "Đi thôi."
Kỷ Diệc Hoành đẩy ghế ra rồi đứng dậy, bọn họ đi ra ngoài, anh nhìn đồng hồ. "Bình thường cậu đều ăn cơm tối vào giờ này?"
"Đương nhiên là không rồi, hôm nay là bởi vì có cậu ở đây thôi. Phía sau cửa hàng có bếp, chị chủ thi thoảng cũng sẽ tự mình làm thức ăn, mà kể ra thì hầu hết là do chị ấy phụ trách nấu cơm."
Vậy còn tạm được, nếu là thật sự phải chờ đến bây giờ thì nhất định sẽ đói chết.
Thi Điềm không muốn lãng phí thời gian tìm chỗ ăn cơm tối, cô thật sự rất mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn nhanh chóng về ký túc xá đánh một giấc.
Trên đường quay về trường có không ít quán ăn nhỏ, Thi Điềm kéo tay Kỷ Diệc Hoành vào trong một quán bất kỳ, lại gọi ra mấy món.
Cô đã đói đến mức da bụng dính về sau lưng, bắt được cái gì ăn cái đó. Kỷ Diệc Hoành gắp thịt bò vào bát cô, Thi Điềm vội vàng đẩy tay anh ra. "Đủ rồi, mình ăn không hết."
"Công việc mới thế nào?"
"Rất tốt nha. Cậu cũng thấy rồi đó, không quá mệt, những lúc không có khách còn được ngồi chơi một lúc. Mình rất thích."
Kỷ Diệc Hoành khẽ gật đầu. "Tốt."
Giữa hai hàng lông mày của cô đều là ý cười, không có chút xíu buồn phiền nào bị thoát ra. Mệt đúng là có một chút, nhưng cô có thể nhờ nó kiếm ra tiền.
Kỳ hạn một tháng chẳng mấy chốc đã đến, Thi Điềm làm cật lực cũng không thể đủ số tiền người phụ nữ kia muốn. Bà ta liên tục gọi điện hối thúc, Thi Điềm chỉ có thể hứa sẽ cố gắng góp đủ tiền rồi đưa cho bà ta.
Vì chuyện này mà Thi Điềm ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng thật sự bất đắc dĩ mới phải nhắn tin cho Thi Niên Thịnh.
"Ba, con biết con không nên mua đồ linh tinh, nhưng học thật sự cần đến máy tính, con thật sự cần mua một cái."
Đầu kia không trả lời, cô đành phải liên tục gửi tin nhắn đi.
"Con nhìn trúng một cái máy tính, bảy ngàn. Tuy là rất đắt nhưng cấu hình tốt, hơn nữa mua rồi còn có thể sử dụng trong nhiều năm."
"Ba, không có máy tính thật sự rất bất tiện, con thật sự rất cần. . . . . ."
Thi Điềm gửi đi rất nhiều tin nhắn, đầu bên kia đều không phản hồi. Cô mệt mỏi cuộn người vào trong chăn, chỉ là vừa nhắm mắt nghĩ đến kết quả xấu nhất có thể xảy ra, cả người lại run rẩy.
Giữa trưa ngày hôm sau, Thi Điềm còn đang trong nhà ăn, điện thoại đột nhiên rung lên. Cô vừa cầm lên nhìn, phát hiện Thi Niên Thịnh gửi cho cô bảy ngàn.
Thi Điềm vui đến mức suýt thì nhảy lên, Tưởng Tư Nam gắp khoai tây thái sợi trong bát cô, "Chuyện gì thế? Vui vẻ thành như vậy."
"Không có gì." Thi Điềm bỏ lại điện thoại vào trong túi, ít nhất thì kỳ hạn tháng này coi như đã qua. Chỉ là một vạn của tháng sau sẽ càng thêm gian nan, chí ít, chí ít thì vẫn còn một tháng nữa, cô sẽ cố gắng nghĩ cách.
Trở lại ký túc xá, cô chuyển ba ngàn mình tích cóp được và bảy ngàn Thi Niên Thịnh đưa cho người phụ nữ kia.
Trên người Thi Điềm cả thảy chỉ còn dư lại đúng 100 đồng, nạp vào thẻ cơm cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi được thêm mười ngày nữa.
Cô không quản được nhiều như vậy, chịu được thêm ngày nào liền hay ngày đó đi.
Quý Nguyên Thanh không ngờ Thi Điềm lại có thể góp đủ một vạn, nhưng cô ta cũng đoán ra phần nào, và e là chỉ được một lần này mà thôi.
Thi Điềm ở trên lớp hai mắt lúc nào cũng díp lại, đi làm thêm thật ra không có nhàn nhã như nói ra miệng. Phần lớn thời gian ở cửa hàng trà sữa đều phải đứng, quay về ký túc xá còn phải làm bù bài tập, thời gian 24 tiếng hoàn toàn không đủ cho cô sử dụng.
Cô lấy điện thoại ra, lén lút xem tin nhắn wechat, nhìn thấy bên trong hội sinh viên đang thảo luận gì đó.
Người lên tiếng đầu tiên chính là Tống Linh Linh, "Sinh nhật chủ tịch lão đại của chúng ta sắp đến rồi, mình xin phép là người đầu tiên chúc chủ tịch sinh nhật vui nhé."
Thi Điềm gục xuống bàn, cả người cứng ngắc. Sinh nhật Kỷ Diệc Hoành sắp đến rồi sao?
***
Bát Bát: Ngược lần này không ngắn, nhưng cũng không quá dài, đủ bứt rứt kkk. Mn đoán xem là trong vòng bao nhiêu chương ;)
Bình luận facebook