Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
- Haizzz, tôi nên dứt khỏi anh ta càng sớm càng tốt để không sau này lại mang tiếng làm tiểu tam giật chồng người khác.
- Tiểu thư đừng nói vậy, dù không biết quyết định của thiếu gia thế nào, nhưng thật sự tôi thấy cậu ấy rất... rất để ý đến cô.
- Thôi đừng nói nữa. À mà cậu đừng gọi tôi là tiểu thư gì nữa, cứ gọi tôi là Hân Kỳ hoặc Tiểu Kỳ là được rồi.
- Vậy sao... sao được chứ?
- Chẳng phải lúc nãy tôi giớ thiệu anh là bạn của tôi sao? Bạn bè thì phải xưng hô thoải mái chứ, đúng không... Mạc?
A Mạc hơi gượng một chút, mặt đã hơi đỏ.
- À... được... được.
- Cũng không còn sớm nữa cậu đi nghỉ đi.
- Còn cô thì sao?
- Tôi ở lại hóng gió một chút.
- Được rồi vậy tôi đi đây, cô cũng đi nghỉ sớm đi nhé.
A Mạc rời đi, chỉ còn cô một mình đứng đó.
Một lát sau cô quay trở lại phòng.
Ở bên kia, Hàn Lâm đưa Nguyệt Nhu vào một nhà hàng.
- Sao em biết anh ở đây mà đến?
Anh nhìn Nguyệt Nhu gương mặt trìu mến.
- Sao lại không biết, mỗi năm vào ngày này anh đều dẫn em đến đây mà, em vẫn còn nhớ.
- Vậy sao? Mấy năm không gặp em gầy đi nhiều rồi.
Nguyệt Nhu nắm lấy tay anh vuốt ve.
- Nhưng em đã khỏe lại rồi, em có thể... bên anh rồi.
Gương mặt của anh chỉ hơi gượng cười.
- À Lâm, anh vẫn để lại cho em căn phòng đó chứ, tối nay em có thể ở đó không?
Căn phòng mà Nguyệt Nhu nhắc tới chính là căn phòng anh và cô ở sáng nay, cô lại rất thích căn phòng đó nên anh hơi do dự một chút.
- Anh sao vậy, nếu không để lại cũng không sao đâu, em có thể ở phòng khác mà.
Nguyệt Nhu tỏ vẻ hụt hẫn, mắt hơi rơm rớm nước mắt.
Anh thấy bộ dạng đó mà mềm lòng.
- Làm gì có chuyện đó chứ, nó là căn phòng của riêng em mà, anh sẽ gọi người sắp xếp.
Nguyệt Nhu nghe vậy gương mặt liền rạng rỡ hẳn lên, cô ta quay sang ôm anh tỏ vẻ vui sướng.
- Em biết anh yêu em nhất mà.
Anh đi ra đằng xa lấy điện thoại gọi cho tổng quản lí.
- Cậu hãy sắp xếp cho Tưởng Hân Kỳ đến một căn phòng Vip khác.
Vì trên tàu có tổng cộng ba căn phòng Vip, nhưng căn phòng của anh là căn phòng lớn nhất và duy nhất nhìn được ba hướng, hai phòng còn lại chỉ nhìn được một hướng.
- Nhưng thiếu gia tất cả phòng Vip đã được sử dụng, chỉ còn dãy phòng trên tầng là còn phòng trống.
Anh xoa thái dương thở dài một hơi rồi nói tiếp.
- Thôi vậy, đưa cô ấy đến phòng trống đi.
Anh cúp máy, vẻ mặt không vui, tay thì bóp chặt điện thoại, lát sau anh quay lại gương mặt liền tỏ ra vui vẻ trước mặt Nguyệt Nhu.
Còn cô vừa mới trở về phòng, đang định mở cửa thì gặp quản lí đi đến.
- Cô Tưởng, Hàn thiếu căn dặn là cô phải chuyển đến một căn phòng khác, tôi đã sắp xếp xong rồi mời cô đi theo tôi.
Trong đầu cô đang nghĩ những thứ này không thuộc về cô nên chẳng có gì là đáng tiếc cả, nhưng trong lòng lại có chút đau nhói, cô vẫn cố bình tĩnh, vẻ mặt không cảm xúc mà đáp lại.
- Được thôi.
Cô được chuyển đến một căn phòng mà từ ban công có thể nhìn thấy được biển rộng lớn.
Cô mở cửa ra ban công, gió biển đã làm cô thấy thoải mái hơn và cô đang tận hưởng nó.
- Tiểu thư đừng nói vậy, dù không biết quyết định của thiếu gia thế nào, nhưng thật sự tôi thấy cậu ấy rất... rất để ý đến cô.
- Thôi đừng nói nữa. À mà cậu đừng gọi tôi là tiểu thư gì nữa, cứ gọi tôi là Hân Kỳ hoặc Tiểu Kỳ là được rồi.
- Vậy sao... sao được chứ?
- Chẳng phải lúc nãy tôi giớ thiệu anh là bạn của tôi sao? Bạn bè thì phải xưng hô thoải mái chứ, đúng không... Mạc?
A Mạc hơi gượng một chút, mặt đã hơi đỏ.
- À... được... được.
- Cũng không còn sớm nữa cậu đi nghỉ đi.
- Còn cô thì sao?
- Tôi ở lại hóng gió một chút.
- Được rồi vậy tôi đi đây, cô cũng đi nghỉ sớm đi nhé.
A Mạc rời đi, chỉ còn cô một mình đứng đó.
Một lát sau cô quay trở lại phòng.
Ở bên kia, Hàn Lâm đưa Nguyệt Nhu vào một nhà hàng.
- Sao em biết anh ở đây mà đến?
Anh nhìn Nguyệt Nhu gương mặt trìu mến.
- Sao lại không biết, mỗi năm vào ngày này anh đều dẫn em đến đây mà, em vẫn còn nhớ.
- Vậy sao? Mấy năm không gặp em gầy đi nhiều rồi.
Nguyệt Nhu nắm lấy tay anh vuốt ve.
- Nhưng em đã khỏe lại rồi, em có thể... bên anh rồi.
Gương mặt của anh chỉ hơi gượng cười.
- À Lâm, anh vẫn để lại cho em căn phòng đó chứ, tối nay em có thể ở đó không?
Căn phòng mà Nguyệt Nhu nhắc tới chính là căn phòng anh và cô ở sáng nay, cô lại rất thích căn phòng đó nên anh hơi do dự một chút.
- Anh sao vậy, nếu không để lại cũng không sao đâu, em có thể ở phòng khác mà.
Nguyệt Nhu tỏ vẻ hụt hẫn, mắt hơi rơm rớm nước mắt.
Anh thấy bộ dạng đó mà mềm lòng.
- Làm gì có chuyện đó chứ, nó là căn phòng của riêng em mà, anh sẽ gọi người sắp xếp.
Nguyệt Nhu nghe vậy gương mặt liền rạng rỡ hẳn lên, cô ta quay sang ôm anh tỏ vẻ vui sướng.
- Em biết anh yêu em nhất mà.
Anh đi ra đằng xa lấy điện thoại gọi cho tổng quản lí.
- Cậu hãy sắp xếp cho Tưởng Hân Kỳ đến một căn phòng Vip khác.
Vì trên tàu có tổng cộng ba căn phòng Vip, nhưng căn phòng của anh là căn phòng lớn nhất và duy nhất nhìn được ba hướng, hai phòng còn lại chỉ nhìn được một hướng.
- Nhưng thiếu gia tất cả phòng Vip đã được sử dụng, chỉ còn dãy phòng trên tầng là còn phòng trống.
Anh xoa thái dương thở dài một hơi rồi nói tiếp.
- Thôi vậy, đưa cô ấy đến phòng trống đi.
Anh cúp máy, vẻ mặt không vui, tay thì bóp chặt điện thoại, lát sau anh quay lại gương mặt liền tỏ ra vui vẻ trước mặt Nguyệt Nhu.
Còn cô vừa mới trở về phòng, đang định mở cửa thì gặp quản lí đi đến.
- Cô Tưởng, Hàn thiếu căn dặn là cô phải chuyển đến một căn phòng khác, tôi đã sắp xếp xong rồi mời cô đi theo tôi.
Trong đầu cô đang nghĩ những thứ này không thuộc về cô nên chẳng có gì là đáng tiếc cả, nhưng trong lòng lại có chút đau nhói, cô vẫn cố bình tĩnh, vẻ mặt không cảm xúc mà đáp lại.
- Được thôi.
Cô được chuyển đến một căn phòng mà từ ban công có thể nhìn thấy được biển rộng lớn.
Cô mở cửa ra ban công, gió biển đã làm cô thấy thoải mái hơn và cô đang tận hưởng nó.
Bình luận facebook