Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
- Tôi e là sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Dù cô ấy có không để ý đi chăng nữa, thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận.
- Vậy em muốn như thế nào, tiền tài, danh vọng, tất cả mọi thứ anh đều có thể cho em.
- Tôi muốn ra khỏi cuộc sống của anh.
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhưng anh thì không như thế, anh nổi giận, xoay người cô lại, giữ chặt vài, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói lớn.
- Em đừng hòng.
Cô vùng người thoát khỏi vòng tay của anh và lại nói tiếp.
- Anh đừng ích kỷ như vậy có được không? Anh đã có vợ sắp cưới và anh còn yêu cô ấy như vậy, vậy còn giữ tôi lại làm gì? Anh có nghĩ cho cảm nhận của cô ấy không?
Cô nói thế làm anh sững người, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại mà nói tiếp.
- Tôi mệt rồi, không muốn nói chuyện với anh nữa anh đi đi.
Cô quay mặt đi thì bất thình lình anh dùng tay ném chiếc cốc thủy tinh thật mạnh vào bức tường đối diện cô như muốn cảnh cáo cô.
Mảnh vỡ văng ra, một mảnh đâm vào cánh tay cô, làm cô đau nhói, nhưng theo thói quen mà cô không hề kêu đau, anh khống biết là tay cô đang chảy máu, anh quay người rời đi.
Trước khi bước ra khỏi cửa anh còn lạnh lùng nói với cô một câu.
- Đừng có làm ra chuyện gì ngu ngốc, bằng không hậu quả em gánh không nổi đâu.
Cô cứ đứng yên đó, không hề để ý gì đến vết thương đang chảy máu. Cô thầm nghĩ cô nói nhiều như vậy mà anh vẫn cố chấp, cô không hiểu là trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.
Một cơn hoa mắt ập đến, tiếp theo là cô gã quỵ xuống, bàn tay đập vào những mảnh vỡ, cô dần dần mất ý thức.
Khi tỉnh dậy lại thấy mình trong một căn phòng xa lạ.
Cô mơ hồ mở mắt thì thấy Sam đang ngồi ngủ kế bên.
- Sam, chú đang làm gì ở đây? Tay cháu...
Bị cô lây dạy, Sam liền nói.
- Chuyện này phải hỏi cháu, đêm qua bảo vệ đi ngang qua phòng cháu thấy không đóng cửa, gọi không ai trả lờ liền vào kiểm tra liền thấy cháu bất tỉnh ra đó, tay bị mảnh thủy tinh đâm vào chảy rất nhiều máu, vì quá hốt hoảng nên anh ta chạy ra ngoài hô hoán lên chú nghe được thì qua xem sau thì thấy cháu như thế, làm chú lo chết được.
Cô nhớ lại chuyện tối hôm qua liền nhanh chóng giải thích.
- Chỉ là cháu vô tình làm vỡ cốc nên mới...đừng lỡ cháu không sao mà. Nhưng chúng ta đang ở đâu vậy.
- Đây là phòng y tế trên tàu.
Vài phút nữa thuyền sẽ cặp bến Long đảo rồi.
- Vậy chúng ta về phòng thu xếp hành lí đi.
- Tay cháu đang bị thương để chú giúp.
- Vâng, cám ơn chú Sam.
- Cứ gọi là Sam như hồi bé là được rồi.
Sam lấy tay xoa đầu cô vẻ rất cưng chiều.
- Đi ăn sáng trước đi, cháu cần lấy lại sức đó.
- Đều nghe chú sắp xếp.
Cô nhìn Sam cười tít mắt, khi ở cạnh Sam cô mới dường như sống đúng với độ tuổi của mình.
- Vậy em muốn như thế nào, tiền tài, danh vọng, tất cả mọi thứ anh đều có thể cho em.
- Tôi muốn ra khỏi cuộc sống của anh.
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhưng anh thì không như thế, anh nổi giận, xoay người cô lại, giữ chặt vài, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói lớn.
- Em đừng hòng.
Cô vùng người thoát khỏi vòng tay của anh và lại nói tiếp.
- Anh đừng ích kỷ như vậy có được không? Anh đã có vợ sắp cưới và anh còn yêu cô ấy như vậy, vậy còn giữ tôi lại làm gì? Anh có nghĩ cho cảm nhận của cô ấy không?
Cô nói thế làm anh sững người, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại mà nói tiếp.
- Tôi mệt rồi, không muốn nói chuyện với anh nữa anh đi đi.
Cô quay mặt đi thì bất thình lình anh dùng tay ném chiếc cốc thủy tinh thật mạnh vào bức tường đối diện cô như muốn cảnh cáo cô.
Mảnh vỡ văng ra, một mảnh đâm vào cánh tay cô, làm cô đau nhói, nhưng theo thói quen mà cô không hề kêu đau, anh khống biết là tay cô đang chảy máu, anh quay người rời đi.
Trước khi bước ra khỏi cửa anh còn lạnh lùng nói với cô một câu.
- Đừng có làm ra chuyện gì ngu ngốc, bằng không hậu quả em gánh không nổi đâu.
Cô cứ đứng yên đó, không hề để ý gì đến vết thương đang chảy máu. Cô thầm nghĩ cô nói nhiều như vậy mà anh vẫn cố chấp, cô không hiểu là trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.
Một cơn hoa mắt ập đến, tiếp theo là cô gã quỵ xuống, bàn tay đập vào những mảnh vỡ, cô dần dần mất ý thức.
Khi tỉnh dậy lại thấy mình trong một căn phòng xa lạ.
Cô mơ hồ mở mắt thì thấy Sam đang ngồi ngủ kế bên.
- Sam, chú đang làm gì ở đây? Tay cháu...
Bị cô lây dạy, Sam liền nói.
- Chuyện này phải hỏi cháu, đêm qua bảo vệ đi ngang qua phòng cháu thấy không đóng cửa, gọi không ai trả lờ liền vào kiểm tra liền thấy cháu bất tỉnh ra đó, tay bị mảnh thủy tinh đâm vào chảy rất nhiều máu, vì quá hốt hoảng nên anh ta chạy ra ngoài hô hoán lên chú nghe được thì qua xem sau thì thấy cháu như thế, làm chú lo chết được.
Cô nhớ lại chuyện tối hôm qua liền nhanh chóng giải thích.
- Chỉ là cháu vô tình làm vỡ cốc nên mới...đừng lỡ cháu không sao mà. Nhưng chúng ta đang ở đâu vậy.
- Đây là phòng y tế trên tàu.
Vài phút nữa thuyền sẽ cặp bến Long đảo rồi.
- Vậy chúng ta về phòng thu xếp hành lí đi.
- Tay cháu đang bị thương để chú giúp.
- Vâng, cám ơn chú Sam.
- Cứ gọi là Sam như hồi bé là được rồi.
Sam lấy tay xoa đầu cô vẻ rất cưng chiều.
- Đi ăn sáng trước đi, cháu cần lấy lại sức đó.
- Đều nghe chú sắp xếp.
Cô nhìn Sam cười tít mắt, khi ở cạnh Sam cô mới dường như sống đúng với độ tuổi của mình.
Bình luận facebook