Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Tài hóa trang của cô khá tốt, vì vậy cô lại sử dụng nó lần nữa.
Một tuần sau
Với gương mặt hóa trang khác lạ cô ung dung cùng Sam đến một nhà hàng cao cấp.
Đương nhiên mục đích đến đó không đơn giản chỉ là ăn.
Cô đã nhờ Sam cho người điều tra Tống Nguyệt Nhu, và biết được cô sẽ đến những đâu.
Đối với người rấp tâm hãm hại cô thì sao cô có thể cho chúng sống yên ổn.
Cô vào nhà hàng một cách dễ dàng. Với lớp hóa trang trên mặt, chẳng ai có thể nhìn ra cô cả.
Trái ngược với tâm trạng thoải mái của cô, Sam lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Chú có linh cảm không tốt, hay cháu đừng tự mình ra tay, cứ để mọi chuyện cho chú lo liệu.
- Cháu muốn tự mình giả quyết, nếu có chuyện gì xảy ra chú cũng không bị liên lụy.
- Chú không ngại đâu nên...
- Sam, cháu không phải loại yếu đuối để cho ai muốn giẫm lên đầu lên cổ cũng được đâu. Vả lại xong chuyện này cháu sẽ đi cùng chú không ở lại thành phố này nữa.
- Thật sao?!!
Sam nghe cô nói thế liền vui mừng.
- Ưm!
Dù vui mừng nhưng Sam lại không quên lo lắng, Sam luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng lần này thực sự rất khó.
Cơ hội cuối cùng cũng đến. Người của Sam gọi báo đã thấy Tống Nguyệt Nhu một mình ra ngoài.
- Chú về được rồi, cháu xong việc sẽ lập tức trở về.
Nói rồi cô vội vàng rời đi.
Sở dĩ Tống Nguyệt Nhu ra ngoài một mình vì trong lúc ăn cô ta nhận được một bức thư nặc danh.
Trong bức thư viết "nếu không muốn bị phanh phui quá khứ thì hãy ra hành lang dãy E của nhà hàng. Cô ta nhìn bức thư mà tái mặt.
Vốn dĩ vì nghề nghiệp, Sam không định tiết lộ chuyện này nhưng cô ta dám hại Hân Kỳ khiến anh tức giận.
Lúc đầu Sam định bí mật làm nhưng Hân Kỳ lại mở trước nên Sam đành lấy nó là cớ để giúp cô.
Cô cũng chưa biết gì về quá khứ đó của cô ta và cũng chẳng muốn biết, nhưng nó là cái cớ tốt nhất khiến Tống Nguyệt Nhu lộ diện một mình vì sau chuyện lần đó, bên cạnh cô ta có rất nhiều vệ sĩ, chắc chắn đều do Hàn Lâm sắp xếp.
Cô ta thấp thỏm đến nơi hẹn trước, nhìn ngang ngó đọc thì bỗng giật mình vì một giọng nói.
- Làm gì mà như ăn trộm vậy Tống tiểu thư.
Cô ta quay lại thì thấy Hân Kỳ đang khoanh tay oai phong đứng phía sau.
- Sao lại là cô?
- Không là tôi thì là ai. Hôm nay tôi đến tìm cô để... đòi nợ.
Cô ta nghe vậy liền run người. Thật ra cô ta dáng vẻ yểu điệu chứ cũng chẳng mạnh mẽ gì, bình thường hay ra vẻ chỉ vì cô ta có rất nhiều người bảo vệ nhưng hiện giờ cô ta chỉ có một mình.
Bất chợ nhìn về phía kia, cô ta thấy có camera, cô ta dần lấy lại vẻ bình tĩnh, cười đểu.
- Tôi tin chắc là cô chẳng làm được gì tôi? Nếu cô dám sẽ phải bóc lịch dài dài đấy.
Cô sao lại không nghĩ đến chuyện này? So về IQ thì Tống Nguyệt Nhu kia so với cô chỉ là kẻ đần.
Cô đã sớm kêu Sam sai người hack camera rồi, nhưng cô không nói ra, cô muốn xem bộ dạng vênh váo của cô ta kéo dài được bao lâu.
Một tuần sau
Với gương mặt hóa trang khác lạ cô ung dung cùng Sam đến một nhà hàng cao cấp.
Đương nhiên mục đích đến đó không đơn giản chỉ là ăn.
Cô đã nhờ Sam cho người điều tra Tống Nguyệt Nhu, và biết được cô sẽ đến những đâu.
Đối với người rấp tâm hãm hại cô thì sao cô có thể cho chúng sống yên ổn.
Cô vào nhà hàng một cách dễ dàng. Với lớp hóa trang trên mặt, chẳng ai có thể nhìn ra cô cả.
Trái ngược với tâm trạng thoải mái của cô, Sam lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Chú có linh cảm không tốt, hay cháu đừng tự mình ra tay, cứ để mọi chuyện cho chú lo liệu.
- Cháu muốn tự mình giả quyết, nếu có chuyện gì xảy ra chú cũng không bị liên lụy.
- Chú không ngại đâu nên...
- Sam, cháu không phải loại yếu đuối để cho ai muốn giẫm lên đầu lên cổ cũng được đâu. Vả lại xong chuyện này cháu sẽ đi cùng chú không ở lại thành phố này nữa.
- Thật sao?!!
Sam nghe cô nói thế liền vui mừng.
- Ưm!
Dù vui mừng nhưng Sam lại không quên lo lắng, Sam luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng lần này thực sự rất khó.
Cơ hội cuối cùng cũng đến. Người của Sam gọi báo đã thấy Tống Nguyệt Nhu một mình ra ngoài.
- Chú về được rồi, cháu xong việc sẽ lập tức trở về.
Nói rồi cô vội vàng rời đi.
Sở dĩ Tống Nguyệt Nhu ra ngoài một mình vì trong lúc ăn cô ta nhận được một bức thư nặc danh.
Trong bức thư viết "nếu không muốn bị phanh phui quá khứ thì hãy ra hành lang dãy E của nhà hàng. Cô ta nhìn bức thư mà tái mặt.
Vốn dĩ vì nghề nghiệp, Sam không định tiết lộ chuyện này nhưng cô ta dám hại Hân Kỳ khiến anh tức giận.
Lúc đầu Sam định bí mật làm nhưng Hân Kỳ lại mở trước nên Sam đành lấy nó là cớ để giúp cô.
Cô cũng chưa biết gì về quá khứ đó của cô ta và cũng chẳng muốn biết, nhưng nó là cái cớ tốt nhất khiến Tống Nguyệt Nhu lộ diện một mình vì sau chuyện lần đó, bên cạnh cô ta có rất nhiều vệ sĩ, chắc chắn đều do Hàn Lâm sắp xếp.
Cô ta thấp thỏm đến nơi hẹn trước, nhìn ngang ngó đọc thì bỗng giật mình vì một giọng nói.
- Làm gì mà như ăn trộm vậy Tống tiểu thư.
Cô ta quay lại thì thấy Hân Kỳ đang khoanh tay oai phong đứng phía sau.
- Sao lại là cô?
- Không là tôi thì là ai. Hôm nay tôi đến tìm cô để... đòi nợ.
Cô ta nghe vậy liền run người. Thật ra cô ta dáng vẻ yểu điệu chứ cũng chẳng mạnh mẽ gì, bình thường hay ra vẻ chỉ vì cô ta có rất nhiều người bảo vệ nhưng hiện giờ cô ta chỉ có một mình.
Bất chợ nhìn về phía kia, cô ta thấy có camera, cô ta dần lấy lại vẻ bình tĩnh, cười đểu.
- Tôi tin chắc là cô chẳng làm được gì tôi? Nếu cô dám sẽ phải bóc lịch dài dài đấy.
Cô sao lại không nghĩ đến chuyện này? So về IQ thì Tống Nguyệt Nhu kia so với cô chỉ là kẻ đần.
Cô đã sớm kêu Sam sai người hack camera rồi, nhưng cô không nói ra, cô muốn xem bộ dạng vênh váo của cô ta kéo dài được bao lâu.
Bình luận facebook