Marvellous
Moderator
-
dai-boss-xinh-dep-tra-vo-toi-ve-41
Chương 41: Hy vọng...
"Nhịp tim giảm mạnh...."
"Sốc điện lần một..."
*Cạch...*
Thân thể cô giật mạnh lên một cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho rằng đã ổn định.
"Sốc điện lần hai..."
*Cạch...*
Thân thể cô một lần nữa giật mạnh, nhưng bây giờ có vẻ ổn định hơn trước.
Y tá chạy đến hớt hãi nói.
"Viện trưởng...cô ấy thuộc nhóm máu hiếm...mà loại máu này trong kho máu đã không còn "
Viện trưởng tay vẫn cầm con dao nhỏ chuyên tâm vào phẫu thuật cho cô.
"Ra ngoài đó hỏi gia đình bệnh nhân đi..."
Y tá gật đầu chạy nhanh về phía cửa.
*Cạch*
Y tá mặt nghiêm túc nhìn mọi người đang lo lắng ở trước cửa phòng cấp cứu, vội nói:
"Ở đây có ai là nhóm máu ABRh- không?...theo tôi làm xét nghiệm để truyền máu cho bệnh nhân..."
Mọi người đồng loạt nhìn nhau lắc đầu, mặt ai cũng tràn ngập lo lắng.
Tiểu Hoan bỗng nhiên ngẩn đầu lên, hai mắt sáng rực.
"Tiểu Viễn...cậu ấy cũng thuộc nhóm máu ABRh-...để tôi gọi"
Nói rồi lấy điện thoại ra, giọng nói gấp gáp.
Một lúc thì quay lại.
"Cậu ấy đang trên đường tới đây..."
Mọi người nghe vậy thở phào một cái, coi như là vẫn còn cơ hội.
Anh thẫn thờ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.
"Bà xã...em phải cố lên..."
15 phút sau, tiểu Viễn chạy đến.
Anh ta cùng đi nhanh theo y tá để kiểm tra.
Tiểu Tứ bước đến, lắc đầu nhìn anh.
"Lão đại...chị dâu chắc chắn sẽ không sao...anh phải bình tĩnh lại...để lúc chị hai tĩnh dậy sẽ không đau lòng"
Anh đứng dựa lưng vào tường, thở một hơi dài.
Lại thêm 1 tiếng trôi qua.
Lòng mọi người lo lắng càng thêm lo lắng.
*Tinh*
Đèn trên chiếc biển hiệu phòng cấp cứu chợt tắt.
Cánh cửa phòng cũng bật mở ra. Hai vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
Mọi người lập tức đứng dậy, bước đến chắn trước mặt hai vị kia.
Anh vội vàng hỏi:
"Bác sĩ cô ấy sao rồi...cô ấy đâu rồi?"
Mẹ anh cũng lập tức hỏi:
"Con dâu tôi đâu, nó đâu rồi...?"
Hàng loạt câu hỏi của mọi người lập tức nối tiếp nhau vang lên.
Bác sĩ toát mồ hôi, nhăn mặt, hai tay đưa lên cản lời mọi người lại.
"Mọi người bình tĩnh...hiện giờ tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, cũng may là có máu kịp thời...chúng tôi đã chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức...hiện tại cũng còn phải theo dõi xem bệnh nhân có xuất hiện phản ứng phụ không..."
Bác sĩ trông có vẻ lớn tuổi đẩy nhẹ gọng kính, nhìn bọn họ nói.
Trong lòng mọi người như trút được một tảng đá nặng, ai cũng thở hắc một hơi.
Không ai nói nhau một lời, cũng không nói gì với bác sĩ nữa chạy đi thật nhanh.
Anh đang chạy thì quay lại nhìn vị bác sĩ.
"Cô ấy đang ở phòng nào...?"
Bác sĩ lắc đầu nói:
"...507"
Anh lập tức chạy nhanh, vợ của anh cô ấy không bỏ anh.
Còn những người kia thì...tất nhiên là không biết phòng của cô, tìm một hồi đến mỏi cả chân mới ra.
Quả là vui mừng đến lú...
Xin lỗi vì sai sót ở nhóm máu hiếm nhé!
Mình đã sửa lại mong mọi người thông cảm
"Nhịp tim giảm mạnh...."
"Sốc điện lần một..."
*Cạch...*
Thân thể cô giật mạnh lên một cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho rằng đã ổn định.
"Sốc điện lần hai..."
*Cạch...*
Thân thể cô một lần nữa giật mạnh, nhưng bây giờ có vẻ ổn định hơn trước.
Y tá chạy đến hớt hãi nói.
"Viện trưởng...cô ấy thuộc nhóm máu hiếm...mà loại máu này trong kho máu đã không còn "
Viện trưởng tay vẫn cầm con dao nhỏ chuyên tâm vào phẫu thuật cho cô.
"Ra ngoài đó hỏi gia đình bệnh nhân đi..."
Y tá gật đầu chạy nhanh về phía cửa.
*Cạch*
Y tá mặt nghiêm túc nhìn mọi người đang lo lắng ở trước cửa phòng cấp cứu, vội nói:
"Ở đây có ai là nhóm máu ABRh- không?...theo tôi làm xét nghiệm để truyền máu cho bệnh nhân..."
Mọi người đồng loạt nhìn nhau lắc đầu, mặt ai cũng tràn ngập lo lắng.
Tiểu Hoan bỗng nhiên ngẩn đầu lên, hai mắt sáng rực.
"Tiểu Viễn...cậu ấy cũng thuộc nhóm máu ABRh-...để tôi gọi"
Nói rồi lấy điện thoại ra, giọng nói gấp gáp.
Một lúc thì quay lại.
"Cậu ấy đang trên đường tới đây..."
Mọi người nghe vậy thở phào một cái, coi như là vẫn còn cơ hội.
Anh thẫn thờ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu.
"Bà xã...em phải cố lên..."
15 phút sau, tiểu Viễn chạy đến.
Anh ta cùng đi nhanh theo y tá để kiểm tra.
Tiểu Tứ bước đến, lắc đầu nhìn anh.
"Lão đại...chị dâu chắc chắn sẽ không sao...anh phải bình tĩnh lại...để lúc chị hai tĩnh dậy sẽ không đau lòng"
Anh đứng dựa lưng vào tường, thở một hơi dài.
Lại thêm 1 tiếng trôi qua.
Lòng mọi người lo lắng càng thêm lo lắng.
*Tinh*
Đèn trên chiếc biển hiệu phòng cấp cứu chợt tắt.
Cánh cửa phòng cũng bật mở ra. Hai vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
Mọi người lập tức đứng dậy, bước đến chắn trước mặt hai vị kia.
Anh vội vàng hỏi:
"Bác sĩ cô ấy sao rồi...cô ấy đâu rồi?"
Mẹ anh cũng lập tức hỏi:
"Con dâu tôi đâu, nó đâu rồi...?"
Hàng loạt câu hỏi của mọi người lập tức nối tiếp nhau vang lên.
Bác sĩ toát mồ hôi, nhăn mặt, hai tay đưa lên cản lời mọi người lại.
"Mọi người bình tĩnh...hiện giờ tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, cũng may là có máu kịp thời...chúng tôi đã chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức...hiện tại cũng còn phải theo dõi xem bệnh nhân có xuất hiện phản ứng phụ không..."
Bác sĩ trông có vẻ lớn tuổi đẩy nhẹ gọng kính, nhìn bọn họ nói.
Trong lòng mọi người như trút được một tảng đá nặng, ai cũng thở hắc một hơi.
Không ai nói nhau một lời, cũng không nói gì với bác sĩ nữa chạy đi thật nhanh.
Anh đang chạy thì quay lại nhìn vị bác sĩ.
"Cô ấy đang ở phòng nào...?"
Bác sĩ lắc đầu nói:
"...507"
Anh lập tức chạy nhanh, vợ của anh cô ấy không bỏ anh.
Còn những người kia thì...tất nhiên là không biết phòng của cô, tìm một hồi đến mỏi cả chân mới ra.
Quả là vui mừng đến lú...
Xin lỗi vì sai sót ở nhóm máu hiếm nhé!
Mình đã sửa lại mong mọi người thông cảm
Bình luận facebook