• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Chiến Váy Cưới - Mẹ Chồng, Nàng Dâu (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Đám cưới hôm ấy tan rã trong không vui.

Cha tôi gọi tất cả đàn ông trong nhà, kể cả bà con họ hàng, mới kéo được tôi về.

Tôi thẳng lưng bước ra ngoài mà không quay đầu lại, Trương Chí Viễn phía sau tôi vẫn đang la hét rằng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.

Anh ta sẽ không buông tay tôi.

"Thôi ngay!"

Anh họ tôi quay đầu xông về phía Trương Chí Viễn: "Dám quấy rầy em ông đây, cẩn thận cái chân chó của mày!"

Anh ta sợ tới mức giật lùi lại, giẫm chân trái lên chân phải, ngã như chó ăn shit.

Tôi cười lạnh, nhìn thái độ nhát gan của anh ta mà cảm khái trước kia mắt mình đều là phân lợn, sao lại yêu anh ta chứ!

Cũng may chưa kết hôn, nếu không sau này tôi sẽ choáng váng chết mất.

Khi quay về, cha mẹ tôi đã đặt một phòng bao, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những người thân và bạn bè đã giúp tôi có được ngày hôm nay, đặc biệt là các phù dâu của tôi.

Các chị em trút bỏ vẻ ngoài hung dữ và ngại ngùng nói không sao.

Sau khi ăn uống no say, mọi người đã về hết, lúc ấy cha mẹ tôi liền nghiêm túc: "Chuyện này vẫn cần phải bàn thêm."

Cha châm một điếu thuốc, nheo mắt: “Nhìn tư thế của nhà họ Trương, đoán chừng sau này sẽ có người tới gây chuyện.”

"Nào, ai sợ ai? Nam nữ già trẻ đều không có đầu óc, tôi muốn xem ai mới là người không biết xấu hổ!"

Mẹ tôi giận dữ nói.

Ngược lại, tôi im lặng cả buổi, sau khi cơn giận dữ lắng xuống, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và bất an khó tả.

Miễn cưỡng chúc bố mẹ ngủ ngon rồi lên phòng, tôi cuộn mình trong chăn nhỏ giọng khóc một lúc rồi xé hết những chữ hỷ đỏ dán khắp phòng, cắt chúng thành từng mảnh ném vào thùng rác.

Làm xong những chuyện này, tôi mở mắt ra cho đến rạng sáng, bình tĩnh chờ người nhà Trương Chí Viễn tới.

Quả nhiên, chưa tới bảy giờ sáng, có tiếng gõ cửa.

Hừ, đại gia tới cửa, nói muốn đòi lại sính lễ, yêu cầu nhà tôi bồi thường đứa trẻ ngốc Trương Chí Viễn đánh mất tuổi xuân.

Mẹ tôi cười giận: “Con gà mái nghìn năm nào đẻ trứng cho con bà hẳn là quý báu lắm, nói gì đến mất cả thanh xuân”.

"Chí Viễn nhà tôi cùng con gái bà qua lại bốn năm, bốn năm qua hao phí vô số tinh lực cùng tài lực, nhà bà thế nào lại không đền đáp!"

Mẹ của Trương Chí Viễn giơ tay tự hào:

"Không phải tôi nói xấu gì bà, nhưng Lâm Tiểu Nhiên nhà bà đã hai mươi mấy tuổi rồi, chỉ là gái già mà thôi, nếu không phải Chí Viễn nhà chúng tôi có lòng tốt đồng ý lấy nó, nó kết hôn làm sao được!?"

"Ôi, chê con gái tôi hai mươi bảy mà sao không nhắc việc con trai bà đã ba mươi mốt!"

Mẹ tôi đập bàn đứng dậy:

"Nếu không phải uổng phí bốn năm nói chuyện với thằng chó như cậu ta, con gái tôi sao có thể đến tuổi này! Nhà bà còn mặt mũi ra giá sao? Có muốn tôi bồi bà một ngụm đờm không?"

"Bà! Bà sao lại vô liêm sỉ như vậy!"

Mẹ của Trương Chí Viễn giận run lên: "May mà nó không lấy vợ, Trương gia chúng tôi không chịu nổi loại môn đăng hộ đối này!"

"Tôi nhổ vào! Môn đăng hộ đối là giữa người với người, bà còn là người sao!"

Mẹ tôi xắn tay áo lên rồi lớn giọng.

Thấy họ sắp ra tay, những người đàn ông có mặt cuối cùng cũng đứng dậy can thiệp.

8.

"Nếu ông thực sự là đàn ông, thì giải quyết chuyện này đi."

Dập tàn thuốc xong, cha tôi nhàn nhạt nói: " Còn nếu nhát gan thì có thể để vợ ông tiếp tục ở đây, tôi không phản đối."

Một khí thế mạnh mẽ lan tỏa trong phòng khách, mẹ ngồi bên cạnh cha, đã bình tĩnh lại rất nhiều, trên mặt hai người đều có nụ cười giễu cợt giống nhau, nhìn thẳng vào nhóm người trước mặt.

Quân số ít nhưng chí không sờn!!!

Cha của Trương Chí Viễn, được giới thiệu là người đại diện, đã hút hai điếu thuốc, khi trả lời thì giọng khàn khàn:

"Tôi thực sự coi Tiểu Ninh là con gái, và tôi thực sự hy vọng con bé và Chí Viễn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Sự việc ngày hôm qua tôi đã chứng kiến toàn bộ, không còn gì phải bàn cãi, đó là lỗi nhà chúng tôi."

"Lão Trương, ông nói cái gì!"

Nghe thấy lời xin lỗi của ông ấy, mẹ Trương Chí Viễn lập tức nhướn mày trừng mắt phản đối: "Bọn tôi sao có thể sai được!"

"Câm miệng!"

Thấy bà ta còn muốn gây sự, cha của Trương Chí Viễn mắng: "Trách tôi dung túng bà, xem bà nháo ra loại chuyện mất mặt gì!"

"Tôi…"

Mẹ của Trương Chí Viễn không dám nói nữa, bà ta chỉ rụt rè ngồi đó.

"Bà thông gia, tôi hi vọng bà có thể bỏ qua cho bà ấy."

Nói đến đây, giọng điệu của cha Trương Chí Viễn lại dịu đi:

"Tôi hơn mẹ Chí Viễn 7 tuổi, suốt thời gian qua tôi luôn dỗ dành, chiều chuộng bà ấy. Hôm qua khi bà ấy mặc váy cưới, thực sự chỉ muốn cho đẹp chứ không có ý gì khác".

"Bà ấy chỉ là một kẻ thô thiển, làm việc không có đầu óc, mong đừng trách bà ấy."

Càng nói thái độ của ông ấy càng trở nên thấp kém, hạ mình xuống tận mặt đất, chưa bao giờ một sự tự ti chưa từng có.

Điều đó khiến cha tôi khó mở lời, cha Trương Chí Viễn đã nói đến mức này.

Mẹ tôi cũng thấy ngượng ngùng, cảm thấy thật vô lý nếu tiếp tục la mắng.

Tôi thì không nghĩ vậy, nhìn khuôn mặt giống Trương Chí Viễn, tôi khẽ cười:

"Chú à, nếu Trương Chí Viễn có thể học được ba phần dũng cảm từ chú, cháu nghĩ cháu sẽ dại dột mà cưới anh ấy."

"Rốt cuộc ai mà không tỏ tường, sao phải đợi đến hôm nay mới có lời giải thích?"

"Hiểu lầm ở chỗ nào? Cháu không tin có người phụ nữ 40, 50 tuổi nào lại mặc váy cưới với con dâu trong đám cưới chỉ vì đơn thuần yêu cái đẹp".

"Cháu thậm chí còn không thể tin vào một người đàn ông như vậy làm trụ cột gia đình. Anh ta thậm chí còn không nhận thức được việc mẹ mình mặc váy cưới trong đám cưới của con trai mình có đúng hay không".

"Chú nghĩ cháu là kẻ ngốc?"

Tôi mỉm cười đưa tấm thiệp sính lễ cho ông ấy:

"Lời xin lỗi của chú, cháu không nhận, không cần nói chuyện này nữa."

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt cha Trương Chí Viễn tái xanh.

Tay cầm điếu thuốc run run, tàn thuốc rơi xuống ống quần đốt một lỗ khiến ông ấy hốt hoảng bật dậy.

Cha mẹ tôi phản ứng lại, lập tức cùng tôi đứng sang một bên, lịch sự và lễ phép “mời” họ ra khỏi nhà.

Vụ này coi như xong.

Từ bỏ hôn nhân với nhau, vẫn nhìn được mặt nhau chứ không náo loạn đến khó coi, dù sao hai nhà đều ở cùng một thành phố, không ai có thể nói trước ngày đụng mặt.

Nhưng Trương Chí Viễn lại không nghĩ như vậy.

Anh ta cảm thấy mình thật sự oan uổng và Trương gia bị mất mặt.

Vì vậy, anh ta phải làm cho mọi người đổ lỗi về tôi để cảm thấy thoải mái.

Một bài viết ẩn danh đã được đăng trên Internet, với tiêu đề "Ghen tỵ mẹ chồng mặc váy sang trọng, một phụ nữ ở thành phố xx đã đánh nhà chồng ngay tại đám cưới".

Cả bài viết che đậy việc tốt mà nhà chồng tôi làm, khắc lên tôi một bộ mặt gian xảo, đê tiện.

Hơn nữa, địa chỉ nhà và hình ảnh của gia đình ba người của chúng tôi đều xuất hiện trên đó.

Còn gia đình anh ta không hề xuất hiện trong cơn bão này.

Tôi và gia đình phải chịu đựng sự đe dọa từ truyền thông một cách đột ngột.

Tôi trở nên nổi tiếng, hộp thư cá nhân bùng nổ, có rất nhiều người bị “hấp dẫn” tới để xem tôi đáp trả.

Thậm chí, một số anh hùng bàn phím còn tấn công bố mẹ tôi bằng những lời lẽ vô cùng xúc phạm, chế ảnh các vẻ mặt của tôi để làm meme.

Cười tôi là một cô gái đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà vẫn còn mặt mũi làm loạn.

Những ngày đó, tôi nhốt mình trong phòng và suy nghĩ rất lâu, tự hỏi mình có đáng ch.ết không khi để cha mẹ phải chịu những lời mắng mỏ này.

Trái lo phải nghĩ, tôi vẫn như cũ cảm thấy mình không sai, có những kẻ thật sự không biết phân biệt trắng đen.

Vì vậy, tôi đã gọi cho cảnh sát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom