8.
Bước vào đồn cảnh sát dưới ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh, tôi kể hết những gì mình đã phải chịu đựng trong mấy ngày qua.
Vài viên cảnh sát đã an ủi tôi, nói rằng bằng chứng rất rõ ràng, họ sẽ điều tra chuyện này càng sớm càng tốt và trả cho tôi một công đạo.
Vì vậy, tôi đã quay lại và đợi hai ngày, nhưng chưa kịp nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, tôi đã nhận được những lời đe dọa từ Trương Chí Viễn.
Anh ta hỏi có phải tôi đã gọi cảnh sát hay không và nói rằng sẽ giết tôi nếu anh ta mất việc vì tôi.
Tôi đã ghi âm toàn bộ cuộc gọi, bình tĩnh nói với anh ta rằng việc tung tin đồn thất thiệt và tiết lộ thông tin gia đình tôi là vi phạm pháp luật, giờ thì hãy chờ giấy triệu tập của cảnh sát đi.
Anh ta tức tối chửi bới vài câu thậm tệ rồi nói rằng bây giờ anh ta sẽ tìm tôi tính sổ.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, sau đó gọi 110 và kể lại những gì vừa xảy ra.
Vì vậy, họ đã nhanh chóng cử các đồng chí cảnh sát đến dưới nhà tôi rồi mài mặt Trương Chí Viễn xuống đất để áp chế, còn tìm thấy một con dao gọt trái cây từ trong túi của anh ta.
Bây giờ mọi thứ đã trở nên nghiêm trọng.
Trong thời gian tạm giam, mẹ anh ta đã vài lần tìm đến tôi, khóc lóc van xin tôi rút đơn kiện và tha thứ cho anh ta, nói rằng anh ta quá yêu tôi, không cam tâm cắt đứt đoạn tình duyên này nên mới làm vậy.
Nói xong còn háo hức nhìn tôi, rồi lắp bắp hỏi vì sao lại không cảm động.
Tôi thần kinh mới có thể cảm động!
Gạt tay bà ta ra, tôi nhanh chóng chui vào phòng, không đề ý tới bà ta đang ở bên ngoài hết kêu lại mắng.
Thật sự là náo loạn đến mức phiền phức, vì vậy, tôi tiếp tục gọi cảnh sát, kiện bà ta vì đã quấy rối tôi.
Chẳng mấy chốc, người đang la hét ngoài cửa đã thay đổi từ mẹ Trương Chí VIễn thành cha của anh ta
Vị này cũng thật thấu hiểu nhân tình, mang quà tặng bao lớn bao nhỏ tới đứng trước cửa nhà tôi, rất là nho nhã lễ độ.
Tôi cảnh giác nhìn ông ấy qua khe cửa, trong lòng thầm mừng vì đã sớm khuyên cha mẹ đi du lịch, nếu không với chừng này lễ nghĩa, cha mẹ tôi sẽ ngượng ngùng đuổi ông ấy đi.
Nhưng tôi không biết xấu hổ.
Thậm chí còn lấy lý do đang ở nhà một mình mà cự tuyệt cho ông ấy vào nhà.
Cha của Trương Chí Viễn nhăn mặt trong giây lát rồi lập tức ổn định, dùng tư thái ôn hòa thành khẩn đem ý đồ đến trình bày.
Sau đó không cho tôi cơ hội từ chối, đặt món quà ở cửa rồi xoay người rời đi.
Tôi cười ha hả, không thèm quan tâm.
Ông dám để thì tôi dám bỏ, dù sao trước cửa đều có camera giám sát, ai muốn trộm thì trộm, không liên quan gì đến tôi.
Và thế là vấn đề đóng băng.
Trương Chí Viễn tại đồn cảnh sát kêu trời không ứng kêu đất không linh, thái độ của tôi rất kiên quyết từ chối hòa giải, nhất quyết đòi công lý.
Hơn nữa Trương Chí Viễn nhất định phải dùng danh tính thật để xin lỗi tôi ở tên mạng, bằng không việc này sẽ không bao giờ kết thúc!
Mới đầu anh ta còn rất kiên cường, nói cái gì cũng không chịu, thậm chí còn cười nhạo tôi sau này không lấy được chồng, có chết già trong nhà cũng không ai quản.
Tôi nghe vậy liền mỉm cười, quay đầu gọi cảnh sát, nói anh ta chửi bới tôi, vì thế Trương Chí Viễn lại được khuyến mãi thêm vài ngày ngồi xổm như chó ở đồn.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của tôi, mọi chuyện được tiến hành quy quy củ củ, bên phía cảnh sát đã đưa ra một thông cáo trên mạng, tế Trương Chí Viễn về những chuyện bậy bạ mà anh ta đã làm, cùng với hình phạt mà anh ta phải nhận.
Bản thân anh ta cũng bị tôi ép phải viết thư tay xin lỗi, không cam tâm tình nguyên mà quay lại video xin lỗi rồi đưa lên mạng.
Hộp thư riêng và số điện thoại cá nhân của tôi lập tức được thanh tịnh, mặc dù vẫn có mấy vị anh hùng bàn phím xúc phạm nhưng tôi không quan tâm.
Tôi nhanh chóng thay đổi công việc, có cha mẹ ở bên, rời xa hoàn cảnh trước đây và lấp đầy trái tim đã bị tàn phá bởi bạo lực mạng của họ bằng những điều mới mẻ.
Gia đình ba người chúng tôi sống hạnh phúc khoái hoạt.
Về phần Trương Chí Viễn sau khi ra tù...
Hehe.
10
Nơi tôi gặp lại Trương Chí Viễn cũng thật khéo, tôi đi cùng một người bạn đến bệnh viện khám bệnh, tận mắt chứng kiến cảnh mấy cậu thanh niên cao trên 1m8 đè anh ta xuống và đánh đập dã man.
Bảy, tám người bảo an cũng không khuyên được bọn họ, nhất định là phải chờ bọn họ đánh xong mới kéo được cái vị đang hấp hối kia ra.
Tôi tò mò đứng đó xem một lúc, thành công từ miệng quần chúng ăn dưa mà biết được toàn bộ sự tình.
Không hổ danh là nhà họ Trương có quan hệ mẹ con hỗn loạn, mẹ anh ta đúng là cạn lời khi lộng hành như quỷ vì thấy Trương Chí Viễn sắp bàn chuyện cưới xin với một cô gái khác.
Cô gái ấy quả thực là nhảy nhầm vào đống lửa, trên bàn ăn chỉ nói canh hơi nhạt, mẹ chồng cực phẩm nào đó lập tức nước mắt ròng ròng, một bộ dạng phải chịu ủy khuất.
Đại hiếu tử Trương Chí Viễn sao có thể chịu được?
Một cái tát giáng vào mặt cô gái, vừa lúc quét qua bát đũa trên bàn, ầm ầm rơi xuống người cô gái.
Những mảnh vỡ cắt vào mặt cô ấy, máu tươi đầm đìa.
Con nhà người ta vừa bị đánh trút giận vừa bị khinh bỉ sao có thể để yên, chỉ một cuộc điện thoại cho các anh mình liền có cảnh tượng tốt đẹp trong bệnh viện.
Tôi nghe vậy cười suýt chết, nhìn tên chó đầu heo mặt mũi sưng húp đang nằm trên mặt đất, cảm thấy anh ta thật xui xẻo.
Liền vội vàng rời bệnh viện.
Sau lại nghe nói anh ta không bao giờ tìm được bạn gái nữa, người khác vừa nghe nhà anh ta đang tìm con dâu thì đều sợ hãi bỏ chạy.
Thanh danh vốn đã tệ chết đi được, lại thêm thái độ không muốn con trai chú ý tới người khác dù là chút đỉnh của mẹ anh ta, ai dám kết thông gia đây.
Lại không phải không có đàn ông tốt để lựa chọn.
Trải qua nhiều chuyện như vậy lòng tôi đã phai nhạt, đối với việc kết hôn hoàn toàn không còn ý niệm gì, cha mẹ cũng không dám khuyên, mặc kệ tôi độc thân đến bốn mươi tuổi.
Sau tôi lại thấy được sự đáng yêu của con nhà người ta, vì vậy tôi đã đến cô nhi viện nhận nuôi một cô bé. Tiểu gia hỏa này quá ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưởng thành sớm đến mức làm người khác phải đau lòng.
Cha mẹ tôi căn bản còn có ý kiến đối với tôi, liền nhìn thấy con bé ngồi trên bàn ngoan ngoãn tự ăn mà không cần người dỗ.
Lập tức mềm lòng.
Không tới một ngày cha mẹ tôi đã tự xưng ông ngoại bà ngoại, thương yêu con bé đến nỗi nâng niu trong tay mà vẫn thấy đau lòng.
Tôi mãn nguyện lắm, cuộc đời không nhất thiết phải có một người đàn ông mới được coi là trọn vẹn.
Tuy rằng ban đầu bởi vì Trương Chí Viễn, cùng với người mẹ quý hiếm của anh ta, mới từ bỏ ý định kết hôn.
Nhưng tôi phải nói rằng, những năm qua tôi quả thực sống thật sung sướng.
Tôi tự mình kiếm tiền mà tiêu, tự mua nhà để ở, ngày lễ tết muốn đi chơi thì đi, không cần báo cáo hay trưng cầu ý kiến người khác.
Tôi tự do.
Một người bạn khuyên tôi nên lập gia đình, nói rằng có chồng sẽ mang lại cảm giác an toàn.
Nhưng suy nghĩ cá nhân của tôi, cảm giác an toàn là việc tự công nhận sự khẳng định của bản thân, tôi tự tin rằng cuộc sống mỗi ngày vô cùng lạc quan và tốt đẹp, cảm giác an toàn liền trở nên dư thừa.
Lại nói, bây giờ tôi cũng có một tiểu bảo bối tri kỷ, nhìn con bé chạy tung tăng trong công viên nghịch cát bằng cái xẻng nhỏ, đào được một chiếc vỏ sò nhỏ liền kinh hỷ chạy về phía tôi.
Miệng kêu lên: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ nhìn xem đây là cái gì này!"
Đây không phải là cảm giác an toàn sao!
Tôi rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, cũng thực lòng biết ơn sự lựa chọn của mình, nhân sinh này mỗi con đường đều do chính tôi lựa chọn, và tôi sẽ không bao giờ hối tiếc.
Giống như tôi chưa bao giờ cảm thấy mình nên nuốt giận trong đám cưới đó, con người sinh ra phải thẳng lưng mà sống chứ không phải để chịu khuất nhục, Trương Chí Viễn dựa vào tư cách gì để chiếm lấy cuộc đời tôi!
11.
"Lâm Tiểu Nhiên!?"
Trong quán cà phê ngoài trời bên đường, tôi đang đọc tài liệu thì chợt nghe có người gọi.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một khuôn mặt đàn ông già, ánh mắt anh ta vui mừng và nóng bỏng, thấy tôi nhìn lại liền hớn hở bước tới.
"Không nghĩ tới còn gặp em ở chỗ này, em dạo này thế nào?"
Anh ta tự cho mình là quen thuộc mà ngồi trước mặt tôi, rau và cá trong tay cứ thế đặt lên bàn, một bộ dạng như thể sắp cùng tôi bàn đại sự.
Tôi mặt đầy chấm hỏi, đang không rõ ràng lắm anh ta là ai, lại thấy anh ta bắt đầu mở lời phàn nàn, rằng anh ta cưới một người vợ đã qua một đời chồng thì không nói, đằng này còn mang theo con riêng kéo chân.
Ngày thường đối với anh ta hung hãn, thu hết tiền lương của anh ta.
Thậm chí, còn bắt anh ta dọn ra khỏi nhà, không chịu phụng dưỡng cha mẹ.
Tôi nghe anh ta lảm nhảm một lúc lâu, mới đem những thông tin đó ghép lại:
"Trương Chí Viễn?"
Tôi thử hỏi một câu, vừa nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của anh ta, tôi lập tức lạnh mặt:
"Nói cho rõ ràng, tôi và anh không phải quan hệ có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện phiếm. Nếu không muốn tôi đổ cà phê lên đầu anh, lập tức cút ngay!"
"Em đến tuổi này rồi mà tính tình còn xấu như vậy!"
Anh ta không thể lý giải được sự lạnh nhạt của tôi, liền có ý đồ lấy lòng tôi bằng những kỷ niệm:
"Chuyện khác không nói, trước đây chúng ta thiếu chút nữa đã kết hôn, quan hệ này đủ chưa?"
"Đủ chưa? Tôi suýt chút nữa cho anh một cước tuyệt tử tuyệt tôn, tống anh vào tù hai năm, anh cảm thấy quan hệ này như thế nào?"
Nói ra những lời này thì có quỷ mới vui, anh ta tức giận đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nhưng kỳ lạ là lại kìm nén tâm tình, tiếp tục nói với tôi:
"Thôi nào, em chình là quá yêu anh nên mới có thể làm vậy, tại sao lại không thấy em nhẫn tâm như thế với người đàn ông khác."
"Anh biết em không thể quên anh, bằng không những năm nay em đã sớm kết hôn, còn không phải là đang chờ anh quay đầu lại đấy sao?"
Nói xong anh ta liền đắc ý, quét mắt nhìn tôi một vòng từ trên xuống dưới, rất là hài lòng:
"Tuy rằng em đã lớn tuổi, nhưng nhìn qua trang điểm lên trông vẫn rất đẹp, anh không ngại..."
"Đầu óc anh có bệnh à!"
Tôi nhịn không được mà cắt ngang bài phát biểu ngu xuẩn của anh ta, tôi thực sự hoài nghi liệu Trương Chí Viễn có bị u não giai đoạn cuối hay không, nếu không sao lại không phân biệt được giữa ảo tưởng và hiện thực???
Con mắt nào của anh ta nhìn ra tôi đối với anh ta nhớ mãi không quên, độc thân nhiều năm chỉ mong anh ta ngoái đầu lại?
Tôi đâu phải loại ăn phân chống đói!
"Không cần nói, anh hiểu."
Anh ta làm ra bộ dáng tốt bụng để đối mặt với sự cáu kỉnh của tôi:
"Anh đã biết việc em không kết hôn mà nhận một đứa con nuôi vớ vẩn. Em yên tâm, anh khẳng định sẽ cho em một lời thỏa đáng."
"Trở về nhà anh lập tức ly hôn, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh là được."
"Nhưng mà anh vẫn cần phải nói rõ ràng với em..."
Nói đến đây, anh ta dừng lại một chút: “Em nhất định phải trả đứa nhỏ kia về cô nhi viện, anh không chấp nhận đứa trẻ không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa, sau khi gả lại vào nhà anh em phải cùng anh dọn về nhà cha mẹ."
"Cha mẹ anh đã già và cần người hầu hạ. Em nghỉ việc đi và ở nhà chăm sóc họ thật tốt là được."
"Mỗi tháng anh sẽ cho em 500 tệ tiêu vặt, ngày lễ tết cho thêm 100 tệ nữa, em cứ thoải mái mà tiêu, anh rất hào phóng!"
Tôi nghe anh ta phun phân khỏi miệng càng lúc càng nhiều, chỉ cảm thấy hôm nay ra cửa mà không xem hoàng lịch, gặp xui xẻo đến tận lúc về nhà.
Sao có thể gặp được loại ngựa bà ngu xuẩn ch.ết mẹ này được!
Không đợi anh ta nói xong, tôi dứt khoát gọi cảnh sát.
Anh ta vẻ mặt ngu ngốc đần độn nhìn tôi lấy điện thoại di động của anh ta gọi cho người phụ nữ xui xẻo lấy phải anh ta.
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng và mềm mại, đem tất cả những lời của Trương Chí Viễn nói trong mười mấy phút mà thuật lại một lần.
Sau đó, thông báo cô ấy đến đồn cảnh sát vớt người.
"Trương Trí Viễn, tôi [bíp——] anh [bíp——] [bíppppp—]!!"
Nhìn anh ta bị dọa đến mức hai chân run lẩy bẩy, tôi thương hại mà ấn loa ngoài, hoan hỉ chúc mừng anh ta sau khi được mài đít ở đồn cảnh sát thì ở nhà vẫn còn một trận đòn kịch liệt đang chờ.
"Xem anh có cái gì tốt không?"
Tôi chống cằm bĩu môi: “Xem ra cũng không có gì để nói, nhưng vẫn phải chúc anh trải qua mấy ngày tới vui vẻ”.
Rốt cuộc, những chuyện này là bản thân tự mình tìm.
Bình luận facebook