• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Đường Song Long Truyện (2 Viewers)

  • Chương 636

Thì ra Khấu Trọng và Dương Công Khanh sau khi chạy nửa ngày, cuối cùng chịu không nổi phải chọn một chỗ có địa thế hiểm yếu để dừng lại nghỉ ngơi. Khi biết không có địch nhân đuổi theo, Khấu Trọng thầm biết là không hay, đoán ra việc Lý Tử Thông sẽ nhân cơ hội tốt này để theo đường thuỷ đến đánh Lương Đô trước khi gã kịp trở về. Sau khi thương nghị với Dương Công Khanh và Ma Thường, gã gửi lại Thiên Lý Mộng, một mình mang theo Vô Danh lên đường, băng núi vượt rừng men theo Vận Hà để về Lương Đô. Vô Danh thỉnh thoảng bay lên để quan sát đường lối, cuối cùng lại gặp được bọn Từ Tử Lăng.


Hai bên gặp gỡ, biết được tình hình của bên kia đều vô cùng vui mừng. Lại biết địch nhân sẽ đến đánh rất nhanh nên Khấu Trọng vội sai người đi đón Dương Công Khanh, báo cho lão biết không cần vội vã trở lại, coi sự an toàn của quân đội là hàng đầu.


Sau một hồi điều binh khiển tướng, Khấu Trọng mệt mỏi rã rời, kéo Từ Tử Lăng đến ngồi lên một tảng đá ở hạ du nói:


- Huynh đệ! Ta thật vô cùng cảm kích ngươi. Nếu không thì lần này ta bại thật thảm hại rồi, không những Lương Đô khó giữ mà Thiếu Soái quân của ta cũng ngói tan gạch vỡ. Con mẹ nó. Hai tên tiểu tử Quế Tích Lương và Hạnh Dung thật không phải là người. Ta tin tưởng chúng như thế, chúng lại bán đứng ta.


Từ Tử Lăng đỡ lời:


- Rất có thể ngươi đã trách lầm họ rồi. Mối giao tình được xây dựng từ thuở nhỏ là chân thành nhất. Bọn họ tuyệt không phải là đồ vô sỉ như thế.


Tiếp đó, gã đem phân tích của mình nói ra.


Khấu Trọng thấy toàn thân thoải mái hẳn lên, cười nói:


- May có ngươi ở bên cạnh ta xóa sạch nghi ngờ, giải trừ khốn khó. Nếu quả hai tên tiểu tử đó bán đứng ta thật thì tổn thương đối với ta rất lớn. Cuộc chiến tối nay sẽ do lão ca ngươi phụ trách chỉ huy. Giờ ta mệt đến nỗi muốn nằm lăn ra mà ngủ một giấc. Hừ! Tốt nhất là tên tiểu tử Hương Ngọc Sơn đó ngồi cùng một thuyền với Lý Tử Thông đến, vừa chứng thực Tích Lương và tiểu Dung không bán đứng chúng ta, vừa giúp chúng ta tiện tay làm thịt hắn.


Từ Tử Lăng nói:


- Lần này, khả năng thắng lợi của chúng ta rất cao vì Lý Tử Thông tuyệt không biết có đội quân của Dương Công Khanh gần đây nên chúng sẽ cho rằng ngươi bỏ lại toà thành trống mà xuất hết quân đi, vì thế hắn chỉ cố gắng dùng hết tốc lực đến đây, lơ là phòng bị. Ngươi có tính toán gì không?


Khấu Trọng cười nhẹ dáp:


- Việc này còn phải xem chúng ta có thể tạo thành đả kích lớn đến mức nào đối với thuỷ sư của Lý Tử Thông. Tốc độ và sự linh hoạt của Phi Luân thuyền vượt xa so với bất kỳ thuỷ sư thuyền nào của Lý Tử Thông, lại thuận giòng xuôi xuống, đánh lúc bất ngờ. Nói không chừng có thể khiến hơn trăm thuỷ sư chiến thuyền của hắn toàn quân tiêu diệt. Khi đó, chúng ta có thể thừa thế xuôi Nam, trước hết chặt đứt mọi đường giao thông của Chung Ly, cô lập tòa thành này. Lúc đó, tướng thủ Chung Ly sao dám không đầu hàng chúng ta. Nếu Chung Ly mất thì Cao Bưu coi như cũng trở thành vật trong túi. Lý Tử Thông trừ việc run rẩy trốn ở Giang Đô thì còn có thể làm gì nữa?


Ngẩng mặt ngắm vầng trăng sáng trên cao, Từ Tử Lăng nói:


- Quyền chỉ huy toàn quân lần này có thể giao cho Hư Hành Chi. Ta và ngươi lên một chiếc Phi Luân thuyền. Xạ Nhật cung của ngươi, thêm vào cây Thác Mộc cung của ta thì khẳng định địch nhân không chịu nổi.


Khấu Trọng ngạc nhiên:


- Hành Chi? Hắn không hề có kinh nghiệm chỉ huy hành động quân sự.


Từ Tử Lăng chỉ chỉ vào đầu đáp:


- Nhưng hắn lại có bộ óc hơn hẳn bất kỳ người nào khác. Chỉ cần để người có kinh nghiệm như Bạch Văn Nguyên ở bên cạnh phối hợp, ta dám đảm bảo Hành Chi sẽ có bản lĩnh như Gia Cát Võ Hầu tái sinh đó. Ngoài Tuyên Vĩnh, hắn là nhân tài xuất sắc nhất của Thiếu Soái quân. Để Hành Chi đánh một trận nắm chắc chiến thắng thì lợi ích đối với lòng tin và uy vọng của hắn là không thể đo lường. Ngươi cũng cần phải có một người tài trí không dưới bọn ta như hắn chủ trì đại cục khi ngươi xuất chinh bên ngoài chứ.


Thấy gã vẫn có vẻ do dự, Từ Tử Lăng đề tỉnh thêm:


- Đừng quên chúng ta cũng tham gia chiến trường. Nếu lão có gì sai sót thì chúng ta vẫn có thể kịp thời bổ cứu, đúng không?


Khấu Trọng cuối cùng cũng đồng ý:


- Dù sao thì đề nghị của ngươi không thể sai được. Thời gian không còn nhiều. Phiền Lăng thiếu gia triệu tập mọi người lại để trao quyền chỉ huy cho Hành Chi.


Hai mươi tám chiếc Phi Luân thuyền dài năm trượng, rộng hai trượng sẵn sàng chờ đợi ở một chỗ kín đáo trên thượng du. Tất cả buồm trên thuyền đều được hạ xuống, bỏ đi không dùng tới nữa mà chỉ bằng sức chân đạp bánh xe nước để gia tốc cho thuyền. Tuyệt diệu nhất là bánh xe cực lớn ở đuôi thuyền do hơn sáu mươi tấm gỗ được cố định vào bánh xe gỗ lớn có liên kết với bánh lái nên chỉ cần điều chỉnh góc độ và phương hướng tấm gỗ quạt xuống nước thì có thể linh hoạt như bay trên mặt nước, tự do như cá vậy.


Máy bắn tên ở đầu thuyền là vũ khí hạng nặng lợi hại nhất của Phi Luân thuyền. Mỗi chiếc có thể liên tục phát xạ mười hai mũi tên đặc chế, bắn xa hơn trăm bước. Khi tên được quấn thêm vải dầu thì trở thành tên lửa có sức uy hiếp lớn nhất trong thuỷ chiến.


Hai bên thành thuyền đều được đặt các tấm thép để chống tên, từ sàn thuyền dốc lên gặp nhau ở trên cao tạo thành mái phòng thuyền như hình chữ nhân, trên đó có trổ những lỗ châu mai để thông khí và bắn tên. Những chiến sỹ đạp guồng bánh xe và người lái thuyền đều ẩn trong phòng đó.


Mũi thuyền lại trang bị mũi sắt nhọn hoắt. Đây vốn là trang bị bình thường ở bất kỳ chiến thuyền nào, nhưng với tính cơ động của Phi Luân thuyền thì khi đâm húc sẽ tạo thành lực công phá mà không phải chiến thuyền bình thường có thể tạo ra.


Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bốc Thiên Chí đứng ở đầu một chiếc Phi Luân thuyền mà tạm thời được gọi là “Thiếu Soái hào”. Từ Tử Lăng phụ trách thao tác máy bắn tên, Khấu Trọng tay cầm Xạ Nhật cung, còn tên lửa do bốn Thiếu Soái quân chân tay lanh lẹ phụ trách cung ứng. Người điều khiển thuyền là Trần Lão Mưu kinh nghiệm phong phú. Bốc Thiên Chí phụ trách chỉ huy tiến thoái toàn cục. Lão sẽ dùng cờ hiệu để truyền đạt mệnh lệnh của Khấu Trọng.


Không khí Vận Hà dần dần trở nên khẩn trương như phong ba bão táp sắp nổ ra. Vô Danh lượn lờ trên không trung khe nước. Bỗng nhiên nó hạ thấp xuống rồi lượn tròn một vòng, hạ xuống chỗ Khấu Trọng. Gã giơ tay phải ra để cho Vô Danh đậu vào.


Khấu Trọng cười:


- Bảo bối ngoan, có phải địch nhân tới rồi không?


Hai mắt Vô Danh mở lớn, nhìn trừng trừng về phía khe nước. Nó dang hai cánh vỗ mạnh, thần thái cực kỳ uy võ.


Khấu Trọng cười rộ nói:


- Ngươi trở lại trời cao mà chơi đùa đi!


Như thể hiểu được tiếng người, Vô Danh vỗ cánh bay lên cao, chớp mắt chỉ còn là một chấm đen nhỏ trong ánh trăng.


Từ Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên thốt:


- Nó chẳng phải chỉ biết tiếng Đột Quyết thôi sao?


Khấu Trọng nhún vai đáp:


- Có quỷ cũng không biết tại sao nó lại hiểu được. Có thể là do nó suốt ngày theo ta, nghe ta nói tiếng Hán với mọi người nên cuối cùng cũng bị Hán hoá rồi. Hà hà!


Bốc Thiên Chí cười khổ:


- Giờ ta đang khẩn trương đến mức mồ hôi toát đầy người, nhưng các ngươi vẫn có tâm tình nói cười như không. Liệu có thể truyền cho ta bản lĩnh đàm tiếu dụng binh đó không?


Khấu Trọng vui vẻ đáp:


- Đánh thêm hai trận lớn nữa thì Chí thúc có thể giống như chúng tôi lúc này, không coi chiến tranh ra gì. Đó là vấn đề có liên quan đến tập quán thói quen. Ồ! Hành Chi lại muốn chúng ta lùi lại hai dặm! Rốt cuộc là chuyện gì đây?


Từ Tử Lăng cười nhẹ:


- Hiện giờ, người chỉ huy chính là Hành Chi chứ không phải là Khấu Trọng ngươi. Quân lệnh như sơn, chống lệnh là chém đầu. Mau làm theo đi!


Mọi người ngửa mặt nhìn lên vách núi. Trong ánh trăng chiếu sáng, lính truyền tin từ trên cao đang vẫy cờ ra hiệu cho họ lùi lại hai dặm.


Khấu Trọng nhìn Bốc Thiên Chí gật đầu. Đến lượt Bốc Thiên Chí dùng cờ hiệu. Hai mươi tám chiếc Phi Luân thuyền quay ngược lại. Tiếng bánh xe quạt nước rào rào, lùi lại hai dặm rồi mới quay đầu lại.


Hai chiếc chiến thuyền địch từ khe nước nối đuôi nhau tiến ra.


Mọi người nhìn thấy mới hiểu ra. Do cự ly giữa hai chiến thuyền là hai chục trượng nên nếu những thuyền khác cũng giữ cự ly này thì tại một thời điểm, trong khe chỉ có thể chứa được không quá bốn chiếc. Kể cả khi dùng máy bắn đá phá huỷ hoàn toàn thuyền địch trong khe nước thì cũng không quá bốn chiếc, tổn thất gây ra cho đối phương rất nhỏ. Theo như kế hoạch cũ thì sau khi chiến thuyền địch vào trong khe sẽ tiến hành đánh úp, nhưng nếu thế thì số lượng lớn thuyền địch chưa vào khe sẽ lên bờ phản kích. Với binh lực của địch nhân thì bọn họ không còn chỗ chạy.


Hư Hành Chi vô cùng quyết đoán, lập tức thay đổi chiến lược, đợi quá nửa thuyền địch qua khe rồi mới dùng máy bắn đá cuồng mãnh tập kích, chặt đôi thuỷ sư địch thành hai đoạn đầu đuôi không cứu được nhau. Sau đó mới dùng Phi Luân thuyền đánh tới, với loại thuyền tân tiến nhất, chiến thuật tân kỳ nhất, dùng cách đánh nhanh thắng nhanh khiến địch không kịp trở tay.


Bốc Thiên Chí gật đầu:


- Hư tiên sinh quả nhiên có chỗ độc đáo về mặt mưu lược quân sự, không phụ sự uỷ thác của Thiếu Soái.


Từng chiếc thuyền địch theo nhau rời khỏi khe tiến ra, tạo thành đội ngũ trùng điệp, tràn đầy cả khúc sông trước mặt, liên miên bất tuyệt, khiến người ta nhìn thấy mà sinh lòng khiếp sợ.


Gần bốn chục chiếc đã rời khỏi khe núi, buồm dương hết cỡ. Trên sàn thuyền dầy đặc bóng người, hiển nhiên do đã tiến gần tới Lương Đô nên đối phương đang ở trong trạng thái giới bị nghiêm mật.


Từ trên vách núi, tiếng trống trận rền vang. Tiếng máy bắn đá liên miên bất tuyệt.


Khấu Trọng quát lớn:


- Các huynh đệ! Giết!


Ba chục chiến sỹ trong phòng thuyền được bọc sắt đồng loạt đạp mạnh chân, bánh xe quay gấp, dưới sự lèo lái của Trần Lão Mưu, Thiếu Soái hào từ góc khuất của khúc sông đột ngột xuất hiện trước tiên, tiến thẳng tới chiếc chiến thuyền đi đầu của địch cách đó ba chục trượng.


Hoả tập được đánh lên, châm vào tên lửa.


Khấu Trọng thét lớn, kéo căng mũi tên lửa đầu tiên khơi mào cho trận chiến trên sông. Tên lửa từ Xạ Nhật cung bắn ra, vẽ lên trên không trung Vận Hà một vệt lửa đẹp đẽ quỷ dị khôn lường, trúng chiếc buồm đang căng hết cỡ của thuyền địch. Lửa đỏ lập tức bùng lên.


Từ Tử Lăng lập tức phát động máy bắn tên. Mười hai mũi tên lửa nối tiếp nhau bắn ra, xuyên phá thân thuyền hoặc bắn trúng buồm thuyền địch. Không mũi nào trệch đích.


Lúc này, tiễn thủ bên địch mới bừng tỉnh đánh trả. Nhưng dưới sự chỉ huy của Bốc Thiên Chí, chiếc Phi Luân thuyền đi đầu linh hoạt tránh sát vào bờ rồi những chiếc Phi Luân thuyền đằng sau tiếp tục chào hỏi bằng tên lửa đối với chiến thuyền địch vốn đã bị thương tổn không nhẹ.


Khi Thiếu Soái hào vượt qua chiếc thuyền đi đầu của địch thì cả chiếc thuyền đã ngập tràn trong khói lửa. Địch nhân kêu la ầm ỹ tranh nhau nhảy xuống Vận Hà bỏ chạy.


Thuyền địch lập tức trận cước đại loạn. Khói đen bao trùm khắp Vận Hà nên chúng căn bản không hiểu cuyện gì đang xảy ra. Lúc này, máy bắn tên trên Thiếu Soái hào đã lắp lên loạt tên lửa mới, vòng sát bờ quay lại, xông thẳng vào bên hông chiếc thuyền thứ ba của địch. Chiếc thứ hai thì do những Phi Luân thuyền khác phục thị. Đòn đầu tiên thành công đã khiến Thiếu Soái quân trên Phi Luân thuyền người nào cũng sỹ khí dâng cao, ý chí hừng hực, tin tưởng mười phần.


Sự chú ý của thuyền địch hoàn toàn tập trung về phía trước. Thêm vào đó, Thiếu Soái hào không thắp đèn lửa, hành động lại mau lẹ nên đến khi chúng kinh hãi phát giác chiến thuyền này đã tới gần thì hối hận không kịp nữa.


Tên lửa liên tiếp bắn ra. Buồm và sàn thuyền đồng thời bốc lửa.


“Uỳnh” một tiếng vang dội. Tiếp đó là âm thanh ma sát đáng sợ vang lên, gỗ vụn bay tung toé. Mũi thuyền bọc sắt sắc nhọn cứng rắn của Thiếu Soái hào đã đâm vào mạn thuyền địch, phá thủng một lỗ to rồi mau chóng lùi lại.


Khấu Trọng múa cung đánh dạt ba mũi tên cứng bắn tới, hét lớn:


- Một nửa thuyền theo ta. Số còn lại ở lại đây đánh một trận cho thật thống khoái.


Bốc Thiên Chí vội vàng hạ lệnh.


Thiếu Soái hào dẫn theo mười ba chiếc Phi Luân thuyền, thuận dòng tiến về phía khe núi. Trên đường, hễ gặp thuyền địch là tấn công đột ngột rồi bỏ đi, không hề đình trệ, phải nhân lúc phần còn lại của thuyền địch chưa cập bờ mà tiến hành đợt tấn công trí mạng.


Khói đen đầy trời. Thuỷ sư địch nhân trận cước đại loạn. Một phần quay đầu bỏ chạy, nhưng phần lớn trong lúc hoảng loạn đã đâm vào đá núi bên bờ. Đội chiến thuyền thanh thế hùng mạnh của Lý Tử Thông giờ chỉ còn là một đám chờ người đến giết mổ.


Thiếu Soái hào dẫn theo mười ba chiếc Phi Luân thuyền tiến vào khe núi.


Sáu chiếc thuyền địch trong khe núi nếu không phải đang bốc cháy ngùn ngụt thì cũng bị vỡ mạn chìm dần. Trên mặt Vận Hà lúc nhúc quân địch bỏ thuyền chạy trốn, tiếng kêu khóc vang trời.


Khấu Trọng hét lớn:


- Giang Đô có về tay chúng ta hay không, quyết định ở trận chiến này!


Các chiến sỹ trên thuyền đồng thanh hưởng ứng, sỹ khí bừng lên mãnh liệt.


Thiếu Soái hào dẫn đầu từ trong khe núi tiến ra. Khấu Trọng đưa mắt nhìn quanh một vòng đã biết thắng lợi trong tầm tay rồi. Hai cánh Thiếu Soái quân do Tiêu Hoành Tiến và Lạc Kỳ Phi chỉ huy từ hai bên bờ dùng tên lửa tấn công như vũ bão vào đội thuyền phía sau của địch, vốn đã bị cắt đứt liên hệ với đội đi trước. Hơn mười chiếc thuyền bị cháy rụi, số còn lại không biết hư thật trên bờ thế nào nên vội vàng quay đầu bỏ chạy. Vận Hà không rộng như những con sông lớn như Trường Giang, Hoàng Hà nên trong lúc hoảng loạn, thuyền địch va vào nhau, có cái bị va vào đá ngầm, loạn thành một cục. Khói đen cuồn cuộn bốc lên che kín cả trời trăng, không phân biệt được địch hay ta.


Khấu Trọng hạ lệnh một tiếng, tên nỏ rợp trời bắn tới địch hạm.


Trong cuộc chiến ở khe núi gần Lương Đô, Thiếu Soái quân đại thắng, phá huỷ hơn tám chục chiến thuyền địch. Không tới hai chục chiếc chạy thoát về Chung Ly.


Phía Thiếu Soái quân, chết trận mười lăm người, bị thương không tới năm mươi người. Ba chiếc Phi Luân thuyền bị phá huỷ, nhưng đã giết gần hai ngàn quân địch, bắt làm tù binh hơn năm ngàn người. Trong thời gian ngắn, Lý Tử Thông không những đừng hòng tiến quân lên phía Bắc, chỉ việc có thể bảo vệ được Giang Đô hay không cũng là vấn đề.


Mọi người không ai có kinh nghiệm xử lý hàng binh nên đối với hơn năm ngàn tù binh đều cảm thấy vô cùng đau đầu.


Khấu Trọng than:


- Giờ ta mới hiểu tại sao thời cổ, sau cuộc chiến Trường Bình, Bạch Khởi lại giết sạch bốn chục vạn hàng binh. Vì đó là cách thức sạch sẽ nhất. Nhưng nếu đem họ ra chém đầu hết thì chỉ sợ không ai chịu nổi, sau này làm sao mà ngủ ngon được. Bây giờ làm sao đây? Chỉ riêng việc cai quản bọn họ đã không dễ dàng gì rồi.


Từ Tử Lăng nói:


- Nếu đã không thể giết họ thì chi bằng thả họ ra. Nhưng những nơi bọn lính bại trận này đi qua sẽ tạo thành tai hoạ lớn cho dân chúng nên chúng ta cần thương nghị thật chi tiết.


Lúc này, Hư Hành Chi và năm chiến sỹ Thiếu Soái quân áp giải một viên tướng địch đến chỗ bọn họ. Hai gã định thần nhìn kỹ, không ngờ là đại tướng hàng đầu của Lý Tử Thông, Tả Hiếu Hữu.


Khấu Trọng cười rộ nói:


- Thì ra là Tả đại tướng quân!


Tả Hiếu Hữu hai tay bị trói ngược ra đằng sau, nhưng vẫn lộ vẻ bất khuất, lạnh lùng nói:


- Sỹ khả sát bất khả nhục. Muốn giết muốn mổ cứ tuỳ vào tôn ý, nhưng ngươi không thể vũ nhục ta.


Hư Hành Chi cười nhẹ:


- Hành Chi đem tù binh chia ra tra vấn riêng mới tìm ra được đại giá của Tả tướng quân trong đó.


Khấu Trọng thầm khen Hư Hành Chi tâm tư tinh tế. Gã nhìn Tả Hiếu Hữu giơ ngón tay cái lên khen:


- Hảo hán tử! Lập tức cởi trói cho ta!


Quân lính theo lời gã, cởi trói cho Tả Hiếu Hữu.


Khấu Trọng đánh mắt ra hiệu cho Từ Tử Lăng rồi đến sát bên Tả Hiếu Hữu nói:


- Những chuyện chúng ta nói lúc này chỉ có trời biết, đất biết và hai chúng ta biết mà thôi.


Tả Hiếu Hữu lạnh lùng cắt ngang lời gã:


- Nếu Khấu Trọng ngươi coi ta là người tham sống sợ chết thì ngươi đã lầm rồi đó.


Khấu Trọng bình tĩnh tiếp:


- Đại tướng quân không những không hề tham sống sợ chết, mà còn là một hán tử cứng cỏi. Nói thật thì khi còn nhỏ ta vẫn vô cùng ngưỡng mộ ngài. Giờ càng không phải muốn khuyên ngài đầu hàng, mà muốn nói với ngài vài lời. Chỉ cần chúng ta vui vẻ là được, ta có thể lập tức thả cho đại tướng quân đi, lại còn để ngài mang theo thủ hạ trở về Chung Ly nữa.


Tả Hiếu Hữu lộ vẻ không thể tin nổi vào những gì lão nghe thấy.


Khấu Trọng vỗ ngực nói:


- Những lời ta đã nói ra chưa bao giờ không thực hiện. Đại tướng quân cũng biết đó là sự thật.


Tả Hiếu Hữu trầm ngâm một lát, mặt lộ vẻ khổ sở, than:


- Phải chăng Thiếu Soái dùng kế hãm hại ta?


Khấu Trọng cười nhẹ đáp:


- Đại tướng quân sợ Lý Tử Thông tưởng ngài đã đầu hàng ta sao?


Tả Hiếu Hữu nói:


- Nếu đổi Thiếu Soái là Lý Tử Thông, thấy toàn thể tướng sỹ bị bắt đều an toàn trở về thì ngươi sẽ nghĩ gì?


Khấu Trọng lộ vẻ khó khăn:


- Vậy đại tướng quân bảo ta phải làm sao đây?


Tả Hiếu Hữu ngưng thần nhìn gã một lát mà không nói gì, dường như muốn thăm dò thành ý của gã.


Khấu Trọng tiếp tục:


- Nói thật, qua chiến dịch này, Lý Tử Thông chỉ còn cách ngồi chờ chết mà thôi. Đảo Hải Nam giờ đã lọt vào tay Tống Khuyết. So với lão nhân gia, bọn Lý Tử Thông, Trầm Pháp Hưng, Phụ Công Hựu chỉ là đám lưu manh cỏn con. Đại tướng quân không muốn đầu hàng ta chắc không phải vì Lý Tử Thông mà vì xem trọng Lý Thế Dân, đúng không? Tuy nhiên Lý Thế Dân vẫn chưa là chân mệnh thiên tử, mà kẻ đó tên là Lý Kiến Thành. Khi Lý Thế Dân đánh được giang sơn cũng là ngày ‘điểu tận cung tàng’*. Nhà Đường nếu không còn Lý Thế Dân thì có thể là đối thủ của người Đột Quyết sao? Khấu Trọng ta không phải là ham tranh đấu, mà là không muốn giang sơn gấm vóc bị gót sắt của người Đột Quyết tàn phá.


Tả Hiếu Hữu nhăn nhó cười nói:


- Ai nói ta không muốn đầu hàng ngươi. Nhưng những tướng sỹ của chiến dịch lần này là huynh đệ đã theo ta nhiều năm. Nhà cửa của chúng ta đều ở Chung Ly nên không thể không nghĩ cho họ được. Ài! Lý Tử Thông căn bản không thành việc lớn được. Điều này Thiếu Soái còn rõ hơn ta.


Khấu Trọng vô cùng vui mừng nói:


- Nếu đại tướng quân quả có ý đó thì tất cả tốt rồi. Tin tưởng ta đi! Ta sẽ nghĩ ra phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, vừa có thể đánh chiếm Chung Ly, vừa có thể bảo đảm cho người nhà của đại tướng quân và các tướng sỹ.


Tả Hiếu Hữu đáp:


- Cho tới ngày này giờ này, chỉ sợ trong thiên hạ không ai dám đánh giá thấp Thiếu Soái nữa. Cứ như cuộc chiến vừa rồi, tài dùng binh của Thiếu Soái thì dù Lý Thế Dân cũng có chỗ không bằng.


Khấu Trọng trong lòng thầm hổ thẹn. Lần này thắng lợi cực kỳ nguy hiểm, lại may mắn. Thành bại chỉ cách nhau một sợi tơ. Mọi việc toàn là nhờ Từ Tử Lăng cứu khỏi cơn sóng gió, xoay chuyển hoàn toàn thế yếu. Gã hắng giọng, khiêm tốn nói:


- Lần này là nhờ may mắn mà thôi.


Tả Hiếu Hữu không tưởng nổi gã nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể ‘thắng không kiêu’, thật là hiếm có. Hắn vui vẻ hỏi:


- Vừa rồi, dường như Thiếu Soái có việc gì muốn hỏi. Không biết là việc gì vậy?


Khấu Trọng gật đầu đáp:


- Ta muốn hỏi lần này các vị đến tấn công Lương Đô, phải chăng là có tên tiểu tử Hương Ngọc Sơn đằng sau tính kế?


Tả Hiếu Hữu ngạc nhiên thốt:


- Làm sao mà bí mật đó Thiếu Soái chỉ nói một câu là trúng ngay được?


Khấu Trọng cởi được gánh nặng trong lòng, cuối cùng đã chứng minh được gã không bị hảo bằng hữu bán đứng. Gã thò tay ra nắm vai Tả Hiếu Hữu, dẫn đến chỗ Từ Tử Lăng và Hư Hành Chi đang nói chuyện, nói:


- Binh quý thần tốc. Tả đại tướng quân căn bản không hề bị chúng ta bắt được, mà chỉ chạy trốn đến mức khốn đốn. Sau khi đi rách vài đôi giày mới dẫn được năm ngàn thủ hạ chạy về tới Chung Ly. Đúng không?


Tả Hiếu Hữu nghe thế, tâm thần lĩnh hội.


Khấu Trọng cười tiếp:


- Lý Tử Thông đã bị ta đánh cho phát rét rồi. Chỉ cần đại quân ta áp tới là hắn sẽ chạy về Giang Đô. Mọi vấn đề chẳng phải đã được giải quyết sao? Từ ngày hôm nay, mọi người đều là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Lời mà Khấu Trọng ta đã nói ra chưa bao giờ không làm cả.


Hai người nhìn nhau cả cười.


(Hết hồi 637).
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom