Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73-74
Chương 73: Bình minh
Rời khỏi phòng Lâm Vãn Khanh, đi qua một góc hành lang, Tô Mạch Ức trông thấy Lương Vị Bình và Diệp Thanh đi về phía này.
“Đại nhân.” Diệp Thanh vái chào hắn: “Toàn bộ thi thể của thích khách đã xử lý xong rồi, trên người cũng không phát hiện điều gì bất thường.”
Tô Mạch Ức nghe vậy thì có hơi thất vọng, quay sang thì đã thấy Lương Vị Bình bưng bát thuốc nóng hổi trong tay.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Chúng ta đi thăm Lâm hiền đệ một chút, nhân tiện hỏi thăm manh mối về thích khách.” Lương Vị Bình đáp.
Tô Mạch Ức không hỏi nhíu nhíu mày.
Tuy Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh vẫn khăng khăng gọi nhau là huynh đệ, nhưng nghe hắn gọi một tiếng “hiện đệ”, cảnh bắt gặp hai người ở ngoài tiệm ăn trong chợ phía Đông vào đêm đó lại hiện lên trước mắt hắn.
Thế là hắn lạnh lùng cướp lấy chén thuốc trong tay Lương Vị Bình rồi giao cho Diệp Thanh.
“Hỏi thăm và đưa thuốc, một người đi là đủ rồi.”
Nói xong, Tô Mạch Ức chắp tay ra sau, lúc đi ngang qua Lương Vị Bình còn hơi nghiêng người liếc hắn.
“Lương chủ bộ.” Giọng Tô Mạch Ức lạnh lùng cơ hồ muốn đóng thành băng.
Lương Vị Bình rùng mình.
“Cùng đi thôi.” Tô Mạch Ức nói.
“Hả?” Lương Vị Bình còn chưa kịp hỏi rõ thì chỉ thấy Tô đại nhân đã đi xa như có gió cuốn.
Hắn đành phải chạy chậm đuổi theo.
Hai người đi đến phòng Lai Lạc.
Lúc đi vào, nàng vừa khéo băng bó xong vết thương, khóc hu hu được đại phu thoa thuốc cho. Thấy hai người tới thì mới thả lỏng cố gắng nhíu chặt mày lại, ánh mắt nhìn về phía mang lạnh thấu xương như kiếm.
Tô Mạch Ức cười khẽ, cũng không quan tâm lắm. Lương Vị Bình thấy hắn muốn ngồi thì mau lẹ rút cái ghế tròn ra cho hắn.
“Nói một chút về thân phận của ngươi đi.” Hắn thản nhiên xoay xoay tà áo, giọng điệu bình tĩnh.
Lai Lạc không quan tâm tới hắn, gõ cái chén không trong tay keng keng.
Tô Mạch Ức cũng không giận, dáng vẻ lạnh lùng như cũ, nhìn nàng hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiếng gõ bát keng keng inh ỏi bỗng dừng lại, Lai Lạc ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi con ngươi xanh lam như nước biển sâu, bình tĩnh nhưng cũng nguy hiểm.
Một hồi sau, nàng cười lạnh, giọng điệu gây sự: “Đại nhân mù à? Lai Lạc còn có thể là ai? Tất nhiên là người Hồ rồi.”
“Cốp…”
Lương Vị Bình nghe câu trả lời của Lai Lạc thì run chân, lúc khó khăn ngồi xuống thì đụng phải bàn, làm cái bát trên bàn kêu vang một tiếng.
Nhưng hai người đang chìm trong cảm xúc kỳ lạ hình như không nghe thấy, vẫn ở trạng thái đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm.
Tô Mạch Ức cũng không giận, hắn nhếch môi cười, trầm giọng từ tốn nói: “Nếu vậy thì bổn quan đổi cách hỏi nhé.”
“Tống Chính Hành và Vương Hổ đều do ngươi giết?”
Giọng điệu chắc chắn, biến một câu hỏi thành trần thuật.
Lai Lạc cũng không phản ứng lại, bắt đầu hờ hững gõ bát, tiếng keng keng vang trong đêm tối nghe nhốn nhao quỷ dị.
Tô Mạch Ức dừng lại rồi nói: “Tống Chính Hành ở trong đại lao bị ngươi dùng cây kim nhỏ đâm xuyên qua hai tai mà chết. Vương Hổ thì một kiếm cắt cổ, hơn phân nửa phần cổ bị đứt ra. Thủ pháp ngoan độc tinh chuẩn như vậy chỉ có thể là thích khách được huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể làm được.”
Mặt Lai Lạc không đổi sắc tiếp tục chơi cái bát trong tay, vốn chẳng có hứng thú với Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức dò xét nàng ta một chút, nói tiếp: “Bổn quan đã nghe đến một nữ thích khách từ mấy năm nay, giết người tùy ý, thủ pháp chưa từng lặp lại. Tất cả những thứ nàng ta cầm đều có thể trở thành vũ khí, ra tay chính là lấy một mạng. Nàng ta còn được gọi bằng một cái tên cực kỳ chính xác, “Phong Tử*”.
*Phong tử: tên điên.
“Đó là ngươi, phải không?”
“Rắc…” Cái bát sứ trong tay bị gõ bể một cái lỗ không lớn không nhỏ, dưới ánh nến yếu ớt, Lai Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức.
“Đúng, chính là ta.” Nàng ta cười thoải mái, thẳng thắn thừa nhận.
Tô Mạch Ức nghe vậy thì lại trầm mặt, giọng điệu cũng đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi là người của Lương Vương?”
Lai Lạc sững sờ, trong đôi mắt xanh lam hiện lên vẻ mờ mịt: “Ta không phải là người của ông ta.”
“Vậy tại sao ngươi lại thay ông ta giết người?” Tô Mạch Ức hỏi.
“Ta không có thay ông ta giết người.” Lai Lạc giải thích: “Ta chỉ thích giết người thôi. Ta giết người, ông ta cho ta tiền. Giống như các ngươi gặp chuyện thì đi tìm đại sư tụng kinh, ngươi có thể nói đại sư là người của ngươi à?”
“…” Tô Mạch Ức bị lý lẽ đổi trắng thay đen này của Lai Lạc làm cho giật mình, nhưng hắn vẫn nhanh chóng kìm lại, tiếp tục hỏi: “Vậy lúc ngươi giết Vương Hổ, giết toàn bộ người trong ngục Kinh Triệu phủ là vì…”
“Bởi vì hôm đó tâm trạng ta không tốt.” Lai Lạc nói.
“…” Đây là lần đầu tiên Tô Mạch Ức thẩm vấn phạm nhân đến mức không phản bác được.
Lai Lạc lại thở dài, lơ đễnh nói: “Lúc đầu bọn họ không cho ta tự ý đi giết Triệu di nương, ta cũng không mấy vui vẻ. Sau đó bọn họ còn nói ta làm việc tay chân không sạch sẽ, bảo ta đến ngục Kinh Triệu phủ giết một người.”
Nàng ta dừng một chút, chân thành nói: “Nên tâm trạng ta không tốt, hôm đó cũng tiện tay giết thêm mấy người.”
“Nhưng ngươi làm như thế chắc khác nào phá hỏng kế hoạch đã bàn trước của bọn họ.”
“Hử?” Lai Lạc cau mày nghĩ nghĩ: “Hình như là… à… Chẳng trách thái độ ngày đó tên kia đưa tiền lại khác xa như vậy.”
“Vậy nên ngươi…” Tô Mạch Ức thăm dò.
“Ta giết hắn luôn.” Lai Lạc chun chun mũi.
“…” Cuối cùng Tô Mạch Ức cũng biết vì sao nàng ta được gọi là “Phong Tử” rồi, vì nàng ta là đồ điên thật sự.
Hắn bình ổn tâm trạng, quay lại chuyện chính: “Vậy lý do ngươi tiếp cận Lâm Vãn Khanh là gì?”
“Ta muốn đưa nàng đi.”
Tô Mạch Ức nghe vậy thì nhíu mày, gương mặt lạnh lùng như băng: “Tại sao?”
Lúc này Lai Lạc giống như mới sực tĩnh, lại tỏ thái độ từ chối hợp tác với Tô Mạch Ức: “Vì ngươi và tên cữu cữu trứng thối kia giống nhau, bạc tình bạc nghĩa, không bảo vệ được mà còn muốn giữ người ở bên cạnh.”
Tô đại nhân bất ngờ bị gán cho cái danh bạc tình thì sắc mặt xấu đi, chợt tức giận đến mức quên cả giải thích.
Nhưng hắn cũng đã hiểu toàn bộ lý do mà Lai Lạc tiếp cận Lâm Vãn Khanh rồi.
Nghe giọng điệu của Lai Lạc, có lẽ nàng ta là người cũ của Tiêu Lương Đệ. Sau khi Tiêu Lương Đệ chết thì ghi hận Vĩnh Huy đế, cơ duyên xảo hợp lại bị Lương Vương bồi dưỡng thành sát thủ, gia nhập vào đại nghiệp mưu phản của hắn.
Nhưng bất đắc dĩ nàng lại là kẻ không bị ai khống chế, là đồ điên thích gì làm nấy, vì chuyện Vương Hổ nên xung đột với Lương Vương. Lại thêm nàng ta nhận ra Lâm Vãn Khanh trong đại lao nên theo dõi tiếp cận cả một đường, muốn đưa nàng rời khỏi Hoàng gia không đáng tin nhất.
Giết Tống Chính Hành cũng không phải vì làm cho Lương Vương, chỉ đơn thuần là muốn khiến Lâm Vãn Khanh đi cùng nàng ta.
Nhưng biết Lai Lạc không có ác ý với Lâm Vãn Khanh, Tô Mạch Ức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thái độ tra hỏi cũng hòa hoãn mấy phần.
Hắn vặn cây đèn bên cạnh sáng lên một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy chuyện hôm nay, ngươi cảm thấy là ai làm?”
“Ai?” Lai Lạc kinh ngạc, giống như nghe thấy chuyện cười: “Kim Ngô Vệ dưới cấm quân phía Nam cũng đã ra tay, ngoại trừ cữu cữu trứng thối kia của ngươi thì còn ai nữa?”
“Hoàng thượng không biết chuyện này.” Tô Mạch Ức nói: “Hơn nữa Hạ Hoàn cũng nói là nhận được mật báo, mật báo này có thể là bất cứ ai giao tới.”
Lai Lạc bĩu môi, nửa tin nửa ngờ: “Vậy thân phận của thích khách kia cũng không thể chống chế nhỉ?”
“Thích khách?” Tô Mạch Ức nghe vậy thì run lên, thần sắc nghiêm túc thêm mấy phần: “Ngươi biết người đứng sau?”
Lai Lạc gật đầu: “Trong đó có một ám vệ ta đã từng gặp qua trong đêm nhìn thấy cô nương trên đường.”
“Ngươi nói là…” Lương Vị Bình lắp bắp: “Ám vệ của Trần nhị công tử?”
“Ừ.” Lai Lạc hừ một tiếng: “Lúc đó hắn che mặt nên ta không thấy được, nhưng thân hình và võ công thì không thể nhận nhầm đâu.”
Ánh lửa lập lòe trong phòng, nổ ra một tia lửa.
Mọi người không nói gì thêm, bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Trần gia…
Trần Diễn nắm giữ cấm quân phía Nam, nếu có một câu mệnh lệnh của hắn thì chuyện sai Hạ Hoàn dẫn theo Kim Ngô Vệ tới bắt người sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng tại sao Trần gia lại muốn giết Lâm Vãn Khanh?
Nếu nhớ không nhầm, bọn họ không hề liên quan đến bản án Tiêu gia mưu phản vào mười ba năm trước.
Trước đó đã chỉ lo cho thân mình, sao bây giờ lại muốn nhúng vào vũng nước đục này?
Trừ phi…
“Ong…” Tiếng ù tai vang lên, con ngươi Tô Mạch Ức rung mạnh, như chợt nhớ ra gì đó.
Trần gia là nhà ngoại của Hoàng hậu, lúc ấy Tiêu gia sa cơ, Tiêu Lương Đệ thất sủng, có thể nói Trần gia đã dẹp yên được một người.
Trần Lương Đệ được thăng làm Thái Tử Phi thì không nói, Trần Diễn cũng tiếp nhận chức vị Kim Ngô Vệ Trung Lang tướng của Tiêu Cảnh Nham, danh tiếng Trần gia trong nháy mắt trở nên có một không hai.
Vậy nên… có thể không?
Tô Mạch Ức run lên, cảm thấy suy luận này của mình làm cho toát mồ hôi.
Hắn lập tức đứng dậy, phất áo định lao ra ngoài thì bị Lai Lạc gọi lại.
“Vậy nên.” Nàng ta hỏi, con ngươi xanh lam ánh lên nét sắc bén, ngữ khí lạnh lùng: “Ngươi tin Tiêu gia vô tội à?”
Tô Mạch Ức khẽ giật mình, không nói gì.
Lai Lạc cũng không chờ hắn trả lời, lại hỏi: “Ngươi có thể bảo vệ cô nương không?”
Nàng ta không buông tha, vuốt ve mảnh vỡ của bát sứ trong tay, gần như muốn bóp ra máu.
Lai Lạc chống người đứng dậy, đi đến trước mặt hắn: “Nếu ngươi không bảo vệ được, thì chuyện xảy ra tối nay chính là cuộc đời sau này của cô nương. Một khi đã bại lộ thân phận thì thứ chờ nàng chính là hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Nếu đã đến tận đây rồi thì hãy giao nàng cho ta, nơi này không giữ được nàng, ta đưa nàng đến nơi tốt hơn.”
Dưới ánh nến yếu ớt, con ngươi xanh lam lạnh lẽo kia cuối cùng cũng có thêm mấy phần dịu dàng.
Tô Mạch Ức giật mình lo lắng, vì hắn đã sắp quên mất nàng đang mang danh nữ nhi của tội thần, tạm lánh thế nhân.
Trong mười năm nay, nàng lội nước qua sông như giẫm lên băng mỏng. Đối với nàng, còn sống chính là gian khổ cắn răng nuốt máu.
Yết hầu có cảm giác đắng chát đau nhức, hắn cảm thấy mình như bị Lai Lạc cho ăn một nhát đao. Lưỡi đao trôi xuống, róc lấy máu thịt từ yết hầu đến tim.
Hắn chợt nhớ đến rất lâu trước đây, nàng từng hỏi, giết nhầm một người tốt và bỏ qua cho một kẻ xấu, sai lầm nào nghiêm trọng hơn.
Hắn nói, chính là thả nhầm kẻ xấu.
Hắn lại nhớ đến lúc ở Hồng Châu, vì Lai Lạc, hắn trách cứ nàng hành sự theo cảm tính, không nên dành quá nhiều tình cảm cho nghi phạm.
Vậy nên đến nay, đối với nàng, trước hoàn toàn là Đại Lý Tự Khanh mà triều đình thân phong, sau mới là kẻ xứng để nàng phó thác chung thân đại sự.
Mây đen dần tan để lộ ra ánh bình minh.
Hắn nhìn Lai Lạc, nói một cách chắc chắn: “Ta không chỉ muốn bảo vệ nàng, mà còn muốn cho nàng tự do mà ngươi không thể cho được. Ta muốn nàng không cần phải trốn tránh mai danh ẩn tích nữa, ta muốn làm tròn lời hứa với nàng, đường đường chính chính trở thành Thế tử phi của ta.”
Chương 74: Nắng mai
Hành lang phủ đầy ánh trăng tĩnh mịch im lặng trong đêm đông.
Gió lạnh thổi lồng đèn trên hành lang đong đưa qua lại, mấy đốm lửa rơi trên đất lăn vài vòng.
Tô Mạch Ức ngừng bước, quay lại nhìn Lương Vị Bình đi theo mình cả một đoạn, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi đi theo bổn quan làm gì?”
“Ta?” Lương Vị Bình ngây ra: “Ti chức không đi theo đại nhân. Ti chức chỉ muốn đi thăm Lâm hiền đệ, trùng hợp tiện đường mà thôi.”
Sắc mặt Tô Mạch Ức trầm xuống mấy độ, lại nhẫn nại nhắc nhở: “Muộn vậy rồi, Lương chủ bộ không nghỉ ngơi à?”
Lương Vị Bình vô tri vô giác lắc đầu: “Không sao, thăm Lâm hiền đệ xong rồi đi nghỉ cũng không muộn.”
Nói xong hắn đưa tay, mời Tô Mạch Ức đi trước.
Nhưng cánh tay của hắn lại bị Tô Mạch Ức bắt lấy.
Trăng tỏ sáng soi xuống mặt đất.
Hai đầu lông mày của nam tử phóng khoáng trước mắt hiện lên nét uu ám. Hắn gần như cắn răng nói với Lương Vị Bình: “Lương chủ bộ vẫn nên về phòng nghỉ ngơi ngay đi.”
Ngữ khí uy hiếp rõ rệt, Lương Vị Bình nào dám nói không, hắn mở miệng run rẩy cáo biệt, sau đó chạy nhanh như chớp.
Lúc này Tô Mạch Ức mới rón rén đi đến phòng ngủ của Lâm Vãn Khanh.
Ở cuối hành lang, trên cửa sổ bị che rèm ẩn hiện ánh nến.
Tô Mạch Ức đứng ngoài cửa một hồi lâu, sau đó nới lỏng vạt áo, hít mạnh mấy hơi, rồi lại vuốt lại mấy nếp áo bị nhăn.
“Khụ khụ…” Hắn giả vờ ho, phát ra âm thanh.
Lát sau, cánh cửa trước mặt mở két ra, Tô Mạch Ức không kịp chuẩn bị vội lùi về sau hai bước, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ lan xuống cổ.
“Ta…” Hắn ngẩng đầu, mặt không đổi sắc, lời nói lại chuyển: “Ngươi…”
Dù ngẩng đầu nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm xuống đất, chớp cũng không dám chớp, trông kỳ dị vô cùng.
“Thế tử?” Người lên tiếng lại không phải là giọng nữ quen thuộc.
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy lão ma ma trong phủ đang đi ra, chợt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi thất vọng.
Hắn nhanh chóng nghiêm mặt, nét mặt cứng đờ, trở lại dáng vẻ lạnh lùng bình thường, chỉ chỉ vào trong nói đơn giản: “Ngủ?”
Lão ma ma gật đầu.
“Ừ.” Tô Mạch Ức nghiêng người đi vào trong, sau đó khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai ngọn đèn đã sắp cháy hết. Ánh sáng lờ mờ, mông lung đến nỗi ngay cả bóng người cũng không soi được.
Màn che vẫn chưa thả xuống, dùng ngọc câu treo sang thanh chống ở hai bên giường, lộ ra người đang nằm bên trên. Không nhìn thấy mặt, chỉ có cần cổ trắng như tuyết và bả vai.
Tô Mạch Ức chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi qua, cúi xuống định chỉnh lại chăn cho nàng một chút.
“Ưm…”
Miệng nàng phát ra tiếng hừ nhẹ, tay Tô Mạch Ức bị nắm lấy. Hắn vô thức muốn rút về, nhưng bất đắc dĩ nàng lại nắm quá chặt.
Hai bên giằng co nhất thời chững lại giữa không trung, đi không được mà ở cũng không xong.
“Cảnh Triệt…”
Tiếng gọi cực nhỏ cực nhỏ, như gió thoảng qua.
Tô Mạch Ức giật mình, cứ tưởng là nghe lầm. Mãi đến khi người nằm trên giường nhíu mày, lại gọi “Cảnh Triệt” thêm một lần nữa.
Lần này, giọng nói của nàng còn có hơi nghẹn ngào.
Tô Mạch Ức chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị nắm chặt, không thể làm gì khác ngoài thở dài, nghiêng người ngồi bên giường.
Hình như Lâm Vãn Khanh đang mơ thấy gì đó không tốt, cứ liên tục nói mớ. Lúc nhích lại gần, Tô Mạch Ức mới nghe ra lời mơ hồ không rõ của nàng.
Nàng nói: “Cảnh Triệt, đừng đi.”
Tô Mạch Ức sững sờ, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Hắn cố gắng đè lại khóe môi đang nhếch lên, vuốt ve hàng mi đang chau lại của nàng, xấu xa nói: “Người muốn đi trước giờ không phải là ta, mà là nàng.”
Nói xong, hắn bất giác nắm chặt tay nàng hơn.
Hình như nàng gầy hơn trước, khuôn mặt vốn chỉ lớn cỡ một bàn tay, bây giờ lại càng tái nhợt, cằm cũng nhọn ra, làm ai thấy cũng đau lòng.
Tô Mạch Ức chỉnh lại tóc mai bị mồ hôi thấm ướt của nàng, nghiêng người nằm xuống, kéo nàng vào trong lòng.
Cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng yên ổn hơn, nàng thở dài một hơi, rúc sâu vào lòng hắn thêm chút nữa.
“Ngủ đi.” Tô Mạch Ức nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thì thầm bên tai: “Ta không đi. Ta đã nói rồi, sau này nàng ngủ, ta đều sẽ đưa nàng về.”
Đèn bên ngoài tắt ngúm, ngủ ngon cả một đêm.
Sáng sớm, ánh sáng rọi xuống đầu giường, nhẹ nhàng như ngọc câu bên màn lụa.
Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, rất nhẹ rất nhẹ, nếu không phải có độ ấm ẩm ướt lướt qua đỉnh đầu, Lâm Vãn Khanh gần như nghĩ rằng đây là ảo giác của mình.
Nàng mơ màng tỉnh lại, trước tiên là bị đường cong lạnh lùng của hầu kết ở trước mắt làm cho giật mình.
Nàng vô thức đạp chân đá vào người kia, lập tức trông thấy hầu kết kia trượt xuống.
Suy nghĩ nhanh chóng quay trở lại, chuyện xảy ra đêm qua lập tức lướt nhanh qua đầu nàng. Mùi hương quen thuộc của nam tử ngập trong xoang mũi, cuối cùng nàng cũng thuyết phục mình tin tưởng rằng:
Đăng đồ tử nửa đêm bò lên giường nàng, ôm nàng ngủ cả đêm chính là Tô đại nhân phóng khoáng tiêu sái đại danh đỉnh đỉnh ở Thịnh Kinh.
Trong lòng nhanh chóng tràn ngập suy nghĩ ngọt ngào, khiến nàng ma xui quỷ khiến thở chậm lại.
Lâm Vãn Khanh nhích ra sau một chút, lặng lẽ ngẩng đầu, lọt vào mắt chính là vẻ đẹp anh tuấn tiêu sái như đao khắc kia.
Hắn ngủ rất yên, gương mặt sâu sắc khẽ nhúc nhích khiên hai hàng mi dày hơi run, giống như hai con bướm đen đang đậu trên mặt.
Lâm Vãn Khanh nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhịn không được đưa tay lên, cách mặt hắn một khoảng miêu tả lại ngũ quan của người trước mặt.
“Lông mày… con mắt… cái mũi…”
Ngón tay nhỏ nhắn lướt qua mặt hắn, Lâm Vãn Khanh như bị mê hoặc, chợt ngón tay tiến sát lại gần, lưu luyến trên từng bộ phận của gương mặt hắn.
“Miệng…”
Ngón tay cuối cùng dừng lại chỗ đấy.
Môi của hắn rất mỏng, nhiệt độ cũng lạnh. Nghe nói, loại người này tính tình nhạt nhẽo, trời sinh bạc bẽo.
Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không, Lâm Vãn Khanh bỗng rất nhớ mùi vị của hắn. Như bị ma xui quỷ khiến, nàng chống người nhẹ nhàng ấn xuống đôi môi hơi tái kia.
Tô Mạch Ức ngủ rất sâu, lúc môi nàng dán lên, hô hấp của hắn cũng không hề thay đổi.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới yên tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của hắn, vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm bên trong môi Tô Mạch Ức một chút.
Cơ thể Tô Mạch Ức run rẩy.
Lâm Vãn Khanh giật nảy mình, tranh thủ thời gian nằm yên lại, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng đợi một lúc sau, người bên cạnh chỉ run lên chứ không có động tác nào khác. Lâm Vãn Khanh lại tiếp tục chống người dậy, tới gần Tô Mạch Ức khoảng hai tấc.
“Cảnh Triệt?” Nàng gọi tên nhưng Tô Mạch Ức không phản ứng lại.
Lâm Vãn Khanh cười, lại gọi: “Cảnh Triệt…”
Lần này là giọng điệu lưu luyến, giống như hàng nghìn hàng vạn lời nói nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tô Mạch Ức vẫn ngủ như cũ, giống như vẻ yên tĩnh trước giờ của hắn.
Lâm Vãn Khanh cười, chợt thấy mắt mũi có hơi chua xót, thế là im lặng vùi đầu vào hõm vai của hắn.
“Đại nhân!”
Bên ngoài vang lên tiếng kêu cửa của Diệp Thanh.
Lâm Vãn Khanh hơi giật mình, chỉ cảm thấy gương mặt chôn trên vai nam nhân bỗng nóng bừng, nàng giả vờ ngủ, chờ Tô Mạch Ức tỉnh lại trước.
Nhưng Tô đại nhân luôn ngủ không sâu giấc, bây giờ lại mặc kệ Diệp Thanh gọi khàn tiếng cũng không thèm nhúc nhích.
Lâm Vãn Khanh cuối cùng cũng nhận ra điểm kỳ lạ, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp Tô đại nhân đang “ngủ rất sâu” không biết đã đỏ mặt từ lúc nào, hai tai cũng như bị người ta nấu chín.
“…” Lâm Vãn Khanh im lặng, thầm ảo não mình làm càn.
Cũng chẳng biết Tô đại nhân đã trở thành như thế này từ khi nào, dùng bất cứ thủ đoạn nào để lừa đảo bịp bợm.
Đây là Đại Lý Tự Khanh cương trực công chính, thiết diện vô tư mà nàng biết à…
“Này!” Nàng ngồi dậy, tức giận vỗ vai Tô Mạch Ức, vừa thẹn vừa giận: “Nếu ngài còn không chịu dậy thì họng Diệp Thanh sẽ bị phế luôn đấy.”
Tô đại nhân nhíu mày lầm bầm hai tiếng, tỏ vẻ muốn tỉnh nhưng lại không tỉnh dậy được.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy tức giận: “Này!”
Nàng lại vỗ vỗ Tô Mạch Ức, dùng sức mạnh hơn khi nãy, bất mãn nói: “Đừng giả vờ nữa, ta biết ngài không ngủ.”
“Ưm, ừm…” Lúc này Tô Mạch Ức mới miễn cưỡng mở mắt ra, mờ mịt nhìn Lâm Vãn Khanh, bày ra dáng vẻ ung dung tỉnh dậy.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày siết chặt tay lại.
Tô Mạch Ức lại tỏ vẻ như thường ngồi dậy, xoa xoa thái dương ngọc thụ lâm phong, lại làm như không có chuyện gì. Cả quá trình, hắn đều không nhìn nàng, cố gắng giữ dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng đến cùng.
“…” Khanh nào đó tự dưng bị nhục nhã xém chút đã hộc máu.
“Ngài cố tình đúng không?” Ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng phụt cháy, Lâm Vãn Khanh níu lại góc áo của người đang định chuồn đi kia.
“Cái gì cơ?” Tô Mạch Ức vẫn còn diễn kịch, trong ánh mắt còn chứa vẻ tức giận mờ mịt vì bị người ta nghĩ oan.
Lâm Vãn Khanh bị hắn chọc tức đến bật cười, bắt đầu ngang ngược, không quan tâm nói: “Ngài cố ý giả vờ ngủ đúng không?”
Nói xong, nàng chỉ chỉ vào lỗ tai hắn, chất vấn: “Nếu không thì sao tai của ngài lại đỏ?”
Tô Mạch Ức nghe vậy, quả nhiên gương mặt xuất hiện chút bối rối, nhưng hắn là kẻ đã trải qua ganh đua trong triều. Loại chuyện mở mắt bịa đặt, đổi trắng thay đen này, hắn đã thấy quá nhiều rồi.
Thế là Tô Mạch Ức chậm rãi sửa sang lại đai lưng ngọc bên hông, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: “Nàng nói tai ta đỏ cái gì? Cũng chẳng biết là ai mới sáng đã “thú tính đại phát”, liếm tới liêm lui trên mặt bổn quan, vậy mà còn không biết xấu hổ hỏi nữa.”
“…” Khanh nào đó bị hỏi khó đến không thể phản bác được.
Tô Mạch Ức vẫn tỏ tư thái lạnh lùng, quơ lấy tấm thảm nhung trên kệ giường quăng lên đầu nàng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nhưng mà, dù sao đây cũng là phản ứng tự nhiên khi thích một người, Lâm Lục Sự không cần bận lòng đâu, Ti Ngục cũng thường xuyên làm như vậy với bổn quan mà.”
“…” Đáng ghét quá! Muốn bóp chết hắn thì làm sao bây giờ?!
Tầm nhìn đột nhiên bị che khuất, nhất thời Lâm Vãn Khanh chỉ lo kéo tấm thảm nhung xuống, cũng quên cả đối đáp. Mãi đến khi nàng đầu tóc lộn xộn chui từ thảm nhung ra, Tô đại nhân đã để lại cho nàng một bóng lưng phiêu dật rồi.
“Thêm thảm nhung trên giường.” Giọng nói của hắn ung dung truyền đến: “Tránh cho đêm đến đi ngủ lại cứ rúc vào lòng người khác.”
“???” Lâm Vãn Khanh xấu hổ giận dữ muốn chết.
Từ phòng Lâm Vãn Khanh ra, Tô Mạch Ức chỉnh sửa đơn giản lại bản thân rồi đến Tử Thần điện diện thánh.
Hôm nay là ngày nghỉ phép, vốn không cần lên triều, nhưng lúc Tô Mạch Ức đi vào thì vẫn không thể tránh được mấy đồng liêu đang định rời đi.
Trong đó có cả thống lĩnh cấm quân phía nam Trần Diễn.
Xem ra chuyện xung đột chính diện của Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ hôm qua đã truyền đi. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, thân phận dư nghiệt Tiêu gia của Lâm Vãn Khanh đã không còn là bí mật nữa.
Tô Mạch Ức cười nhạt, đi qua làm lễ với từng người. Trần Diễn khá lịch sự, chỉ lấy lý do Hạ Hoàn sốt ruột lập công, hàn huyên với Tô Mạch Ức hai câu rồi đi.
Hắn đứng ngoài điện một hồi, Phú Quý đi ra, truyền lời triệu hắn vào.
Rời khỏi phòng Lâm Vãn Khanh, đi qua một góc hành lang, Tô Mạch Ức trông thấy Lương Vị Bình và Diệp Thanh đi về phía này.
“Đại nhân.” Diệp Thanh vái chào hắn: “Toàn bộ thi thể của thích khách đã xử lý xong rồi, trên người cũng không phát hiện điều gì bất thường.”
Tô Mạch Ức nghe vậy thì có hơi thất vọng, quay sang thì đã thấy Lương Vị Bình bưng bát thuốc nóng hổi trong tay.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Chúng ta đi thăm Lâm hiền đệ một chút, nhân tiện hỏi thăm manh mối về thích khách.” Lương Vị Bình đáp.
Tô Mạch Ức không hỏi nhíu nhíu mày.
Tuy Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh vẫn khăng khăng gọi nhau là huynh đệ, nhưng nghe hắn gọi một tiếng “hiện đệ”, cảnh bắt gặp hai người ở ngoài tiệm ăn trong chợ phía Đông vào đêm đó lại hiện lên trước mắt hắn.
Thế là hắn lạnh lùng cướp lấy chén thuốc trong tay Lương Vị Bình rồi giao cho Diệp Thanh.
“Hỏi thăm và đưa thuốc, một người đi là đủ rồi.”
Nói xong, Tô Mạch Ức chắp tay ra sau, lúc đi ngang qua Lương Vị Bình còn hơi nghiêng người liếc hắn.
“Lương chủ bộ.” Giọng Tô Mạch Ức lạnh lùng cơ hồ muốn đóng thành băng.
Lương Vị Bình rùng mình.
“Cùng đi thôi.” Tô Mạch Ức nói.
“Hả?” Lương Vị Bình còn chưa kịp hỏi rõ thì chỉ thấy Tô đại nhân đã đi xa như có gió cuốn.
Hắn đành phải chạy chậm đuổi theo.
Hai người đi đến phòng Lai Lạc.
Lúc đi vào, nàng vừa khéo băng bó xong vết thương, khóc hu hu được đại phu thoa thuốc cho. Thấy hai người tới thì mới thả lỏng cố gắng nhíu chặt mày lại, ánh mắt nhìn về phía mang lạnh thấu xương như kiếm.
Tô Mạch Ức cười khẽ, cũng không quan tâm lắm. Lương Vị Bình thấy hắn muốn ngồi thì mau lẹ rút cái ghế tròn ra cho hắn.
“Nói một chút về thân phận của ngươi đi.” Hắn thản nhiên xoay xoay tà áo, giọng điệu bình tĩnh.
Lai Lạc không quan tâm tới hắn, gõ cái chén không trong tay keng keng.
Tô Mạch Ức cũng không giận, dáng vẻ lạnh lùng như cũ, nhìn nàng hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiếng gõ bát keng keng inh ỏi bỗng dừng lại, Lai Lạc ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi con ngươi xanh lam như nước biển sâu, bình tĩnh nhưng cũng nguy hiểm.
Một hồi sau, nàng cười lạnh, giọng điệu gây sự: “Đại nhân mù à? Lai Lạc còn có thể là ai? Tất nhiên là người Hồ rồi.”
“Cốp…”
Lương Vị Bình nghe câu trả lời của Lai Lạc thì run chân, lúc khó khăn ngồi xuống thì đụng phải bàn, làm cái bát trên bàn kêu vang một tiếng.
Nhưng hai người đang chìm trong cảm xúc kỳ lạ hình như không nghe thấy, vẫn ở trạng thái đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm.
Tô Mạch Ức cũng không giận, hắn nhếch môi cười, trầm giọng từ tốn nói: “Nếu vậy thì bổn quan đổi cách hỏi nhé.”
“Tống Chính Hành và Vương Hổ đều do ngươi giết?”
Giọng điệu chắc chắn, biến một câu hỏi thành trần thuật.
Lai Lạc cũng không phản ứng lại, bắt đầu hờ hững gõ bát, tiếng keng keng vang trong đêm tối nghe nhốn nhao quỷ dị.
Tô Mạch Ức dừng lại rồi nói: “Tống Chính Hành ở trong đại lao bị ngươi dùng cây kim nhỏ đâm xuyên qua hai tai mà chết. Vương Hổ thì một kiếm cắt cổ, hơn phân nửa phần cổ bị đứt ra. Thủ pháp ngoan độc tinh chuẩn như vậy chỉ có thể là thích khách được huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể làm được.”
Mặt Lai Lạc không đổi sắc tiếp tục chơi cái bát trong tay, vốn chẳng có hứng thú với Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức dò xét nàng ta một chút, nói tiếp: “Bổn quan đã nghe đến một nữ thích khách từ mấy năm nay, giết người tùy ý, thủ pháp chưa từng lặp lại. Tất cả những thứ nàng ta cầm đều có thể trở thành vũ khí, ra tay chính là lấy một mạng. Nàng ta còn được gọi bằng một cái tên cực kỳ chính xác, “Phong Tử*”.
*Phong tử: tên điên.
“Đó là ngươi, phải không?”
“Rắc…” Cái bát sứ trong tay bị gõ bể một cái lỗ không lớn không nhỏ, dưới ánh nến yếu ớt, Lai Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức.
“Đúng, chính là ta.” Nàng ta cười thoải mái, thẳng thắn thừa nhận.
Tô Mạch Ức nghe vậy thì lại trầm mặt, giọng điệu cũng đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi là người của Lương Vương?”
Lai Lạc sững sờ, trong đôi mắt xanh lam hiện lên vẻ mờ mịt: “Ta không phải là người của ông ta.”
“Vậy tại sao ngươi lại thay ông ta giết người?” Tô Mạch Ức hỏi.
“Ta không có thay ông ta giết người.” Lai Lạc giải thích: “Ta chỉ thích giết người thôi. Ta giết người, ông ta cho ta tiền. Giống như các ngươi gặp chuyện thì đi tìm đại sư tụng kinh, ngươi có thể nói đại sư là người của ngươi à?”
“…” Tô Mạch Ức bị lý lẽ đổi trắng thay đen này của Lai Lạc làm cho giật mình, nhưng hắn vẫn nhanh chóng kìm lại, tiếp tục hỏi: “Vậy lúc ngươi giết Vương Hổ, giết toàn bộ người trong ngục Kinh Triệu phủ là vì…”
“Bởi vì hôm đó tâm trạng ta không tốt.” Lai Lạc nói.
“…” Đây là lần đầu tiên Tô Mạch Ức thẩm vấn phạm nhân đến mức không phản bác được.
Lai Lạc lại thở dài, lơ đễnh nói: “Lúc đầu bọn họ không cho ta tự ý đi giết Triệu di nương, ta cũng không mấy vui vẻ. Sau đó bọn họ còn nói ta làm việc tay chân không sạch sẽ, bảo ta đến ngục Kinh Triệu phủ giết một người.”
Nàng ta dừng một chút, chân thành nói: “Nên tâm trạng ta không tốt, hôm đó cũng tiện tay giết thêm mấy người.”
“Nhưng ngươi làm như thế chắc khác nào phá hỏng kế hoạch đã bàn trước của bọn họ.”
“Hử?” Lai Lạc cau mày nghĩ nghĩ: “Hình như là… à… Chẳng trách thái độ ngày đó tên kia đưa tiền lại khác xa như vậy.”
“Vậy nên ngươi…” Tô Mạch Ức thăm dò.
“Ta giết hắn luôn.” Lai Lạc chun chun mũi.
“…” Cuối cùng Tô Mạch Ức cũng biết vì sao nàng ta được gọi là “Phong Tử” rồi, vì nàng ta là đồ điên thật sự.
Hắn bình ổn tâm trạng, quay lại chuyện chính: “Vậy lý do ngươi tiếp cận Lâm Vãn Khanh là gì?”
“Ta muốn đưa nàng đi.”
Tô Mạch Ức nghe vậy thì nhíu mày, gương mặt lạnh lùng như băng: “Tại sao?”
Lúc này Lai Lạc giống như mới sực tĩnh, lại tỏ thái độ từ chối hợp tác với Tô Mạch Ức: “Vì ngươi và tên cữu cữu trứng thối kia giống nhau, bạc tình bạc nghĩa, không bảo vệ được mà còn muốn giữ người ở bên cạnh.”
Tô đại nhân bất ngờ bị gán cho cái danh bạc tình thì sắc mặt xấu đi, chợt tức giận đến mức quên cả giải thích.
Nhưng hắn cũng đã hiểu toàn bộ lý do mà Lai Lạc tiếp cận Lâm Vãn Khanh rồi.
Nghe giọng điệu của Lai Lạc, có lẽ nàng ta là người cũ của Tiêu Lương Đệ. Sau khi Tiêu Lương Đệ chết thì ghi hận Vĩnh Huy đế, cơ duyên xảo hợp lại bị Lương Vương bồi dưỡng thành sát thủ, gia nhập vào đại nghiệp mưu phản của hắn.
Nhưng bất đắc dĩ nàng lại là kẻ không bị ai khống chế, là đồ điên thích gì làm nấy, vì chuyện Vương Hổ nên xung đột với Lương Vương. Lại thêm nàng ta nhận ra Lâm Vãn Khanh trong đại lao nên theo dõi tiếp cận cả một đường, muốn đưa nàng rời khỏi Hoàng gia không đáng tin nhất.
Giết Tống Chính Hành cũng không phải vì làm cho Lương Vương, chỉ đơn thuần là muốn khiến Lâm Vãn Khanh đi cùng nàng ta.
Nhưng biết Lai Lạc không có ác ý với Lâm Vãn Khanh, Tô Mạch Ức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thái độ tra hỏi cũng hòa hoãn mấy phần.
Hắn vặn cây đèn bên cạnh sáng lên một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy chuyện hôm nay, ngươi cảm thấy là ai làm?”
“Ai?” Lai Lạc kinh ngạc, giống như nghe thấy chuyện cười: “Kim Ngô Vệ dưới cấm quân phía Nam cũng đã ra tay, ngoại trừ cữu cữu trứng thối kia của ngươi thì còn ai nữa?”
“Hoàng thượng không biết chuyện này.” Tô Mạch Ức nói: “Hơn nữa Hạ Hoàn cũng nói là nhận được mật báo, mật báo này có thể là bất cứ ai giao tới.”
Lai Lạc bĩu môi, nửa tin nửa ngờ: “Vậy thân phận của thích khách kia cũng không thể chống chế nhỉ?”
“Thích khách?” Tô Mạch Ức nghe vậy thì run lên, thần sắc nghiêm túc thêm mấy phần: “Ngươi biết người đứng sau?”
Lai Lạc gật đầu: “Trong đó có một ám vệ ta đã từng gặp qua trong đêm nhìn thấy cô nương trên đường.”
“Ngươi nói là…” Lương Vị Bình lắp bắp: “Ám vệ của Trần nhị công tử?”
“Ừ.” Lai Lạc hừ một tiếng: “Lúc đó hắn che mặt nên ta không thấy được, nhưng thân hình và võ công thì không thể nhận nhầm đâu.”
Ánh lửa lập lòe trong phòng, nổ ra một tia lửa.
Mọi người không nói gì thêm, bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh.
Trần gia…
Trần Diễn nắm giữ cấm quân phía Nam, nếu có một câu mệnh lệnh của hắn thì chuyện sai Hạ Hoàn dẫn theo Kim Ngô Vệ tới bắt người sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng tại sao Trần gia lại muốn giết Lâm Vãn Khanh?
Nếu nhớ không nhầm, bọn họ không hề liên quan đến bản án Tiêu gia mưu phản vào mười ba năm trước.
Trước đó đã chỉ lo cho thân mình, sao bây giờ lại muốn nhúng vào vũng nước đục này?
Trừ phi…
“Ong…” Tiếng ù tai vang lên, con ngươi Tô Mạch Ức rung mạnh, như chợt nhớ ra gì đó.
Trần gia là nhà ngoại của Hoàng hậu, lúc ấy Tiêu gia sa cơ, Tiêu Lương Đệ thất sủng, có thể nói Trần gia đã dẹp yên được một người.
Trần Lương Đệ được thăng làm Thái Tử Phi thì không nói, Trần Diễn cũng tiếp nhận chức vị Kim Ngô Vệ Trung Lang tướng của Tiêu Cảnh Nham, danh tiếng Trần gia trong nháy mắt trở nên có một không hai.
Vậy nên… có thể không?
Tô Mạch Ức run lên, cảm thấy suy luận này của mình làm cho toát mồ hôi.
Hắn lập tức đứng dậy, phất áo định lao ra ngoài thì bị Lai Lạc gọi lại.
“Vậy nên.” Nàng ta hỏi, con ngươi xanh lam ánh lên nét sắc bén, ngữ khí lạnh lùng: “Ngươi tin Tiêu gia vô tội à?”
Tô Mạch Ức khẽ giật mình, không nói gì.
Lai Lạc cũng không chờ hắn trả lời, lại hỏi: “Ngươi có thể bảo vệ cô nương không?”
Nàng ta không buông tha, vuốt ve mảnh vỡ của bát sứ trong tay, gần như muốn bóp ra máu.
Lai Lạc chống người đứng dậy, đi đến trước mặt hắn: “Nếu ngươi không bảo vệ được, thì chuyện xảy ra tối nay chính là cuộc đời sau này của cô nương. Một khi đã bại lộ thân phận thì thứ chờ nàng chính là hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Nếu đã đến tận đây rồi thì hãy giao nàng cho ta, nơi này không giữ được nàng, ta đưa nàng đến nơi tốt hơn.”
Dưới ánh nến yếu ớt, con ngươi xanh lam lạnh lẽo kia cuối cùng cũng có thêm mấy phần dịu dàng.
Tô Mạch Ức giật mình lo lắng, vì hắn đã sắp quên mất nàng đang mang danh nữ nhi của tội thần, tạm lánh thế nhân.
Trong mười năm nay, nàng lội nước qua sông như giẫm lên băng mỏng. Đối với nàng, còn sống chính là gian khổ cắn răng nuốt máu.
Yết hầu có cảm giác đắng chát đau nhức, hắn cảm thấy mình như bị Lai Lạc cho ăn một nhát đao. Lưỡi đao trôi xuống, róc lấy máu thịt từ yết hầu đến tim.
Hắn chợt nhớ đến rất lâu trước đây, nàng từng hỏi, giết nhầm một người tốt và bỏ qua cho một kẻ xấu, sai lầm nào nghiêm trọng hơn.
Hắn nói, chính là thả nhầm kẻ xấu.
Hắn lại nhớ đến lúc ở Hồng Châu, vì Lai Lạc, hắn trách cứ nàng hành sự theo cảm tính, không nên dành quá nhiều tình cảm cho nghi phạm.
Vậy nên đến nay, đối với nàng, trước hoàn toàn là Đại Lý Tự Khanh mà triều đình thân phong, sau mới là kẻ xứng để nàng phó thác chung thân đại sự.
Mây đen dần tan để lộ ra ánh bình minh.
Hắn nhìn Lai Lạc, nói một cách chắc chắn: “Ta không chỉ muốn bảo vệ nàng, mà còn muốn cho nàng tự do mà ngươi không thể cho được. Ta muốn nàng không cần phải trốn tránh mai danh ẩn tích nữa, ta muốn làm tròn lời hứa với nàng, đường đường chính chính trở thành Thế tử phi của ta.”
Chương 74: Nắng mai
Hành lang phủ đầy ánh trăng tĩnh mịch im lặng trong đêm đông.
Gió lạnh thổi lồng đèn trên hành lang đong đưa qua lại, mấy đốm lửa rơi trên đất lăn vài vòng.
Tô Mạch Ức ngừng bước, quay lại nhìn Lương Vị Bình đi theo mình cả một đoạn, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi đi theo bổn quan làm gì?”
“Ta?” Lương Vị Bình ngây ra: “Ti chức không đi theo đại nhân. Ti chức chỉ muốn đi thăm Lâm hiền đệ, trùng hợp tiện đường mà thôi.”
Sắc mặt Tô Mạch Ức trầm xuống mấy độ, lại nhẫn nại nhắc nhở: “Muộn vậy rồi, Lương chủ bộ không nghỉ ngơi à?”
Lương Vị Bình vô tri vô giác lắc đầu: “Không sao, thăm Lâm hiền đệ xong rồi đi nghỉ cũng không muộn.”
Nói xong hắn đưa tay, mời Tô Mạch Ức đi trước.
Nhưng cánh tay của hắn lại bị Tô Mạch Ức bắt lấy.
Trăng tỏ sáng soi xuống mặt đất.
Hai đầu lông mày của nam tử phóng khoáng trước mắt hiện lên nét uu ám. Hắn gần như cắn răng nói với Lương Vị Bình: “Lương chủ bộ vẫn nên về phòng nghỉ ngơi ngay đi.”
Ngữ khí uy hiếp rõ rệt, Lương Vị Bình nào dám nói không, hắn mở miệng run rẩy cáo biệt, sau đó chạy nhanh như chớp.
Lúc này Tô Mạch Ức mới rón rén đi đến phòng ngủ của Lâm Vãn Khanh.
Ở cuối hành lang, trên cửa sổ bị che rèm ẩn hiện ánh nến.
Tô Mạch Ức đứng ngoài cửa một hồi lâu, sau đó nới lỏng vạt áo, hít mạnh mấy hơi, rồi lại vuốt lại mấy nếp áo bị nhăn.
“Khụ khụ…” Hắn giả vờ ho, phát ra âm thanh.
Lát sau, cánh cửa trước mặt mở két ra, Tô Mạch Ức không kịp chuẩn bị vội lùi về sau hai bước, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ lan xuống cổ.
“Ta…” Hắn ngẩng đầu, mặt không đổi sắc, lời nói lại chuyển: “Ngươi…”
Dù ngẩng đầu nhưng mắt hắn lại nhìn chằm chằm xuống đất, chớp cũng không dám chớp, trông kỳ dị vô cùng.
“Thế tử?” Người lên tiếng lại không phải là giọng nữ quen thuộc.
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy lão ma ma trong phủ đang đi ra, chợt thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi thất vọng.
Hắn nhanh chóng nghiêm mặt, nét mặt cứng đờ, trở lại dáng vẻ lạnh lùng bình thường, chỉ chỉ vào trong nói đơn giản: “Ngủ?”
Lão ma ma gật đầu.
“Ừ.” Tô Mạch Ức nghiêng người đi vào trong, sau đó khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai ngọn đèn đã sắp cháy hết. Ánh sáng lờ mờ, mông lung đến nỗi ngay cả bóng người cũng không soi được.
Màn che vẫn chưa thả xuống, dùng ngọc câu treo sang thanh chống ở hai bên giường, lộ ra người đang nằm bên trên. Không nhìn thấy mặt, chỉ có cần cổ trắng như tuyết và bả vai.
Tô Mạch Ức chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi qua, cúi xuống định chỉnh lại chăn cho nàng một chút.
“Ưm…”
Miệng nàng phát ra tiếng hừ nhẹ, tay Tô Mạch Ức bị nắm lấy. Hắn vô thức muốn rút về, nhưng bất đắc dĩ nàng lại nắm quá chặt.
Hai bên giằng co nhất thời chững lại giữa không trung, đi không được mà ở cũng không xong.
“Cảnh Triệt…”
Tiếng gọi cực nhỏ cực nhỏ, như gió thoảng qua.
Tô Mạch Ức giật mình, cứ tưởng là nghe lầm. Mãi đến khi người nằm trên giường nhíu mày, lại gọi “Cảnh Triệt” thêm một lần nữa.
Lần này, giọng nói của nàng còn có hơi nghẹn ngào.
Tô Mạch Ức chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị nắm chặt, không thể làm gì khác ngoài thở dài, nghiêng người ngồi bên giường.
Hình như Lâm Vãn Khanh đang mơ thấy gì đó không tốt, cứ liên tục nói mớ. Lúc nhích lại gần, Tô Mạch Ức mới nghe ra lời mơ hồ không rõ của nàng.
Nàng nói: “Cảnh Triệt, đừng đi.”
Tô Mạch Ức sững sờ, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Hắn cố gắng đè lại khóe môi đang nhếch lên, vuốt ve hàng mi đang chau lại của nàng, xấu xa nói: “Người muốn đi trước giờ không phải là ta, mà là nàng.”
Nói xong, hắn bất giác nắm chặt tay nàng hơn.
Hình như nàng gầy hơn trước, khuôn mặt vốn chỉ lớn cỡ một bàn tay, bây giờ lại càng tái nhợt, cằm cũng nhọn ra, làm ai thấy cũng đau lòng.
Tô Mạch Ức chỉnh lại tóc mai bị mồ hôi thấm ướt của nàng, nghiêng người nằm xuống, kéo nàng vào trong lòng.
Cuối cùng Lâm Vãn Khanh cũng yên ổn hơn, nàng thở dài một hơi, rúc sâu vào lòng hắn thêm chút nữa.
“Ngủ đi.” Tô Mạch Ức nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thì thầm bên tai: “Ta không đi. Ta đã nói rồi, sau này nàng ngủ, ta đều sẽ đưa nàng về.”
Đèn bên ngoài tắt ngúm, ngủ ngon cả một đêm.
Sáng sớm, ánh sáng rọi xuống đầu giường, nhẹ nhàng như ngọc câu bên màn lụa.
Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, rất nhẹ rất nhẹ, nếu không phải có độ ấm ẩm ướt lướt qua đỉnh đầu, Lâm Vãn Khanh gần như nghĩ rằng đây là ảo giác của mình.
Nàng mơ màng tỉnh lại, trước tiên là bị đường cong lạnh lùng của hầu kết ở trước mắt làm cho giật mình.
Nàng vô thức đạp chân đá vào người kia, lập tức trông thấy hầu kết kia trượt xuống.
Suy nghĩ nhanh chóng quay trở lại, chuyện xảy ra đêm qua lập tức lướt nhanh qua đầu nàng. Mùi hương quen thuộc của nam tử ngập trong xoang mũi, cuối cùng nàng cũng thuyết phục mình tin tưởng rằng:
Đăng đồ tử nửa đêm bò lên giường nàng, ôm nàng ngủ cả đêm chính là Tô đại nhân phóng khoáng tiêu sái đại danh đỉnh đỉnh ở Thịnh Kinh.
Trong lòng nhanh chóng tràn ngập suy nghĩ ngọt ngào, khiến nàng ma xui quỷ khiến thở chậm lại.
Lâm Vãn Khanh nhích ra sau một chút, lặng lẽ ngẩng đầu, lọt vào mắt chính là vẻ đẹp anh tuấn tiêu sái như đao khắc kia.
Hắn ngủ rất yên, gương mặt sâu sắc khẽ nhúc nhích khiên hai hàng mi dày hơi run, giống như hai con bướm đen đang đậu trên mặt.
Lâm Vãn Khanh nhìn mà ngây ngẩn cả người, nhịn không được đưa tay lên, cách mặt hắn một khoảng miêu tả lại ngũ quan của người trước mặt.
“Lông mày… con mắt… cái mũi…”
Ngón tay nhỏ nhắn lướt qua mặt hắn, Lâm Vãn Khanh như bị mê hoặc, chợt ngón tay tiến sát lại gần, lưu luyến trên từng bộ phận của gương mặt hắn.
“Miệng…”
Ngón tay cuối cùng dừng lại chỗ đấy.
Môi của hắn rất mỏng, nhiệt độ cũng lạnh. Nghe nói, loại người này tính tình nhạt nhẽo, trời sinh bạc bẽo.
Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không, Lâm Vãn Khanh bỗng rất nhớ mùi vị của hắn. Như bị ma xui quỷ khiến, nàng chống người nhẹ nhàng ấn xuống đôi môi hơi tái kia.
Tô Mạch Ức ngủ rất sâu, lúc môi nàng dán lên, hô hấp của hắn cũng không hề thay đổi.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới yên tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của hắn, vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếm bên trong môi Tô Mạch Ức một chút.
Cơ thể Tô Mạch Ức run rẩy.
Lâm Vãn Khanh giật nảy mình, tranh thủ thời gian nằm yên lại, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng đợi một lúc sau, người bên cạnh chỉ run lên chứ không có động tác nào khác. Lâm Vãn Khanh lại tiếp tục chống người dậy, tới gần Tô Mạch Ức khoảng hai tấc.
“Cảnh Triệt?” Nàng gọi tên nhưng Tô Mạch Ức không phản ứng lại.
Lâm Vãn Khanh cười, lại gọi: “Cảnh Triệt…”
Lần này là giọng điệu lưu luyến, giống như hàng nghìn hàng vạn lời nói nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tô Mạch Ức vẫn ngủ như cũ, giống như vẻ yên tĩnh trước giờ của hắn.
Lâm Vãn Khanh cười, chợt thấy mắt mũi có hơi chua xót, thế là im lặng vùi đầu vào hõm vai của hắn.
“Đại nhân!”
Bên ngoài vang lên tiếng kêu cửa của Diệp Thanh.
Lâm Vãn Khanh hơi giật mình, chỉ cảm thấy gương mặt chôn trên vai nam nhân bỗng nóng bừng, nàng giả vờ ngủ, chờ Tô Mạch Ức tỉnh lại trước.
Nhưng Tô đại nhân luôn ngủ không sâu giấc, bây giờ lại mặc kệ Diệp Thanh gọi khàn tiếng cũng không thèm nhúc nhích.
Lâm Vãn Khanh cuối cùng cũng nhận ra điểm kỳ lạ, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp Tô đại nhân đang “ngủ rất sâu” không biết đã đỏ mặt từ lúc nào, hai tai cũng như bị người ta nấu chín.
“…” Lâm Vãn Khanh im lặng, thầm ảo não mình làm càn.
Cũng chẳng biết Tô đại nhân đã trở thành như thế này từ khi nào, dùng bất cứ thủ đoạn nào để lừa đảo bịp bợm.
Đây là Đại Lý Tự Khanh cương trực công chính, thiết diện vô tư mà nàng biết à…
“Này!” Nàng ngồi dậy, tức giận vỗ vai Tô Mạch Ức, vừa thẹn vừa giận: “Nếu ngài còn không chịu dậy thì họng Diệp Thanh sẽ bị phế luôn đấy.”
Tô đại nhân nhíu mày lầm bầm hai tiếng, tỏ vẻ muốn tỉnh nhưng lại không tỉnh dậy được.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy tức giận: “Này!”
Nàng lại vỗ vỗ Tô Mạch Ức, dùng sức mạnh hơn khi nãy, bất mãn nói: “Đừng giả vờ nữa, ta biết ngài không ngủ.”
“Ưm, ừm…” Lúc này Tô Mạch Ức mới miễn cưỡng mở mắt ra, mờ mịt nhìn Lâm Vãn Khanh, bày ra dáng vẻ ung dung tỉnh dậy.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày siết chặt tay lại.
Tô Mạch Ức lại tỏ vẻ như thường ngồi dậy, xoa xoa thái dương ngọc thụ lâm phong, lại làm như không có chuyện gì. Cả quá trình, hắn đều không nhìn nàng, cố gắng giữ dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng đến cùng.
“…” Khanh nào đó tự dưng bị nhục nhã xém chút đã hộc máu.
“Ngài cố tình đúng không?” Ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng phụt cháy, Lâm Vãn Khanh níu lại góc áo của người đang định chuồn đi kia.
“Cái gì cơ?” Tô Mạch Ức vẫn còn diễn kịch, trong ánh mắt còn chứa vẻ tức giận mờ mịt vì bị người ta nghĩ oan.
Lâm Vãn Khanh bị hắn chọc tức đến bật cười, bắt đầu ngang ngược, không quan tâm nói: “Ngài cố ý giả vờ ngủ đúng không?”
Nói xong, nàng chỉ chỉ vào lỗ tai hắn, chất vấn: “Nếu không thì sao tai của ngài lại đỏ?”
Tô Mạch Ức nghe vậy, quả nhiên gương mặt xuất hiện chút bối rối, nhưng hắn là kẻ đã trải qua ganh đua trong triều. Loại chuyện mở mắt bịa đặt, đổi trắng thay đen này, hắn đã thấy quá nhiều rồi.
Thế là Tô Mạch Ức chậm rãi sửa sang lại đai lưng ngọc bên hông, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: “Nàng nói tai ta đỏ cái gì? Cũng chẳng biết là ai mới sáng đã “thú tính đại phát”, liếm tới liêm lui trên mặt bổn quan, vậy mà còn không biết xấu hổ hỏi nữa.”
“…” Khanh nào đó bị hỏi khó đến không thể phản bác được.
Tô Mạch Ức vẫn tỏ tư thái lạnh lùng, quơ lấy tấm thảm nhung trên kệ giường quăng lên đầu nàng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nhưng mà, dù sao đây cũng là phản ứng tự nhiên khi thích một người, Lâm Lục Sự không cần bận lòng đâu, Ti Ngục cũng thường xuyên làm như vậy với bổn quan mà.”
“…” Đáng ghét quá! Muốn bóp chết hắn thì làm sao bây giờ?!
Tầm nhìn đột nhiên bị che khuất, nhất thời Lâm Vãn Khanh chỉ lo kéo tấm thảm nhung xuống, cũng quên cả đối đáp. Mãi đến khi nàng đầu tóc lộn xộn chui từ thảm nhung ra, Tô đại nhân đã để lại cho nàng một bóng lưng phiêu dật rồi.
“Thêm thảm nhung trên giường.” Giọng nói của hắn ung dung truyền đến: “Tránh cho đêm đến đi ngủ lại cứ rúc vào lòng người khác.”
“???” Lâm Vãn Khanh xấu hổ giận dữ muốn chết.
Từ phòng Lâm Vãn Khanh ra, Tô Mạch Ức chỉnh sửa đơn giản lại bản thân rồi đến Tử Thần điện diện thánh.
Hôm nay là ngày nghỉ phép, vốn không cần lên triều, nhưng lúc Tô Mạch Ức đi vào thì vẫn không thể tránh được mấy đồng liêu đang định rời đi.
Trong đó có cả thống lĩnh cấm quân phía nam Trần Diễn.
Xem ra chuyện xung đột chính diện của Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ hôm qua đã truyền đi. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, thân phận dư nghiệt Tiêu gia của Lâm Vãn Khanh đã không còn là bí mật nữa.
Tô Mạch Ức cười nhạt, đi qua làm lễ với từng người. Trần Diễn khá lịch sự, chỉ lấy lý do Hạ Hoàn sốt ruột lập công, hàn huyên với Tô Mạch Ức hai câu rồi đi.
Hắn đứng ngoài điện một hồi, Phú Quý đi ra, truyền lời triệu hắn vào.
Bình luận facebook