Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75-76
Chương 75: Mộng xưa
Đàn hương trong Tử Thần điện mờ mịt, đèn Thanh Đồng mười hai nhánh chập chờn ánh lửa, đế vương trẻ tuổi ngồi sau ngự án có vẻ cô đơn.
Thấy Tô Mạch Ức đi tới, hắn ta chỉ giương mắt, mệt mỏi nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.” Tô Mạch Ức đi tới hai bước phất vạt áo quỳ xuống trước mặt Vĩnh Huy đế.
Lúc này Vĩnh Huy đế mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc hỏi: “Chuyện liên quan đến cô nhi Tiêu thị, ngươi biết lúc nào?”
Tô Mạch Ức không ngập ngừng, nói rõ ràng: “Một tháng trước, Thái hậu phái người đưa thư cho thần.”
“Hoang đường!”
Tiếng gõ vang vọng trong đại điện, Vĩnh Huy đế giận dữ đập bàn đứng dậy.
“Trong mắt tổ tôn hai người có còn kẻ Hoàng Đế là trẫm nữa không? Chuyện như vậy mà giấu trẫm tới một tháng trời. Nếu Hạ Hoàn không gây náo loạn bắt người, có phải trẫm vẫn sẽ bị các người chung tay dối gạt không?!”
“Thần không dám.” Tô Mạch Ức bình tĩnh nói, cúi đầu với Vĩnh Huy đế.
“Bây giờ thế cục tiền triều phức tạp, ý đồ của Lương Vương rõ ràng. Thần cả gan suy đoán lý do Thái hậu không báo cho Hoàng thượng biết chuyện này là vì không muốn người lo lắng quá nhiều…”
“Ha…” Vĩnh Huy đế cười khẽ một tiếng, cắt ngang lời của Tô Mạch Ức: “Ái khanh luôn miệng nói về thế cục triều đình, nhưng theo trẫm biết, vài ngày trước, Thái hậu muốn làm chủ cô nhi Tiêu thị đó cho ái khanh, phong làm Thế tử phi. Hành động này của ái khanh, có đúng là không xen lẫn một chút tư tình nào không?”
“Có.” Tô Mạch Ức nói thẳng: “Thần và Tiêu nữ sớm đã nảy sinh tình cảm, định ước chung thân. Nếu thần nói không có tư tình chính là tội khi quân.”
Vĩnh Huy đế sững sờ, bị thái độ thẳng thắn của hắn làm cho trở tay không kịp, nhất thời không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
Tô Mạch Ức lại không chờ hắn ta, vẫn cúi đầu nói: “Dù chuyện này có xen lẫn tư tình, nhưng cũng không phải chỉ vì như vậy. Lần này thần tiến cung, không phải vì muốn Hoàng thượng đặc xá cho Tiêu nữ, mà là muốn thay mẫu thân, thay mẫu thân của Hoàng Trưởng Tử đã bỏ mình thay Hoàng thượng, tra ra chân tướng của vụ án.”
“Chân tướng?” Vĩnh Huy đế giận quá hóa cười: “Chân tướng của vụ án này sớm đã tuyên cáo với thế nhân vào mười ba năm trước rồi, còn tra gì nữa?!”
“Có.” Tô Mạch Ức không kiêu không hèn, biện luận: “Hoàng thượng có biết, trước khi Kim Ngộ Vệ bắt người đêm qua, đối phương đã phái thích khách đến trước để giết người diệt khẩu không. Nếu việc này không cần giấu giếm, vì sao đối phương không báo cho Hoàng thượng, rồi quang minh chính đại lấy danh triều đình bắt người?”
Vĩnh Huy đế sững sờ, bị hỏi ngược lại.
Tô Mạch Ức tiếp tục nói: “Bởi vì bọn chúng biết, nếu triều đình biết chuyện này thì sẽ giao cho Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ. Bọn chúng có tật giật mình, sợ Tiêu nữ sẽ có chứng cứ mấu chốt, lo lắng chuyện sẽ bại lộ nên vội vã làm bừa, được ăn cả ngã về không. Trước phái thích khách, sau sai Kim Ngô Vệ, mục đích chính là muốn đưa Tiêu nữ vào chỗ chết, để nàng vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa.”
Lời vừa nói ra, cả đại điện chìm trong yên tĩnh.
Thật lâu sau, Vĩnh Huy đế mới hỏi: “Ngươi chỉ nói suông như thế, có bằng chứng không?”
“Không có.” Tô Mạch Ức báo cáo sự thật: “Nhưng thần có một suy luận lớn mật, vẫn xin Hoàng thượng tha thứ cho tội nói bừa của thần.”
Vĩnh Huy đế cười, lạnh lùng nói: “Cướp người thì ngươi cũng đã cướp, giấu chuyện quan trọng thì ngươi cũng đã giấu, bây giờ còn cần gì tội nói bừa nữa. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm không nhận ra thủ đoạn nhỏ trong lòng ngươi à.”
Tô Mạch Ức cười một tiếng, lại thẳng thắn: “Hoàng thượng anh minh.”
“Nói đi.” Vĩnh Huy đế phủi phủi áo bào hoa văn viền vàng, ngồi xuống ngự án.
“Tạ Hoàng thượng.” Tô Mạch Ức suy nghĩ rồi nói: “Hôm qua thần có sai Diệp Thanh đem thi thể của thích khách về xử lý, lại phát hiện một kẻ quen mặt.”
“Hả?” Vĩnh Huy đế nhíu mày: “Ngươi biết?”
Tô Mạch Ức lắc đầu: “Là người bên cạnh Tiêu nữ biết. Nàng xác nhận trong đó có một thích khách là người của thống lĩnh cấm quân phía nam Trần Diễn.”
“Trần Diễn?” Vĩnh Huy đế ngạc nhiên, không khỏi nghiêng người tới: “Hắn thì có liên quan gì với Tiêu gia?”
“Bây giờ hắn không có liên quan gì với Tiêu gia, nhưng mười ba năm trước, Trần gia lại có liên quan với Tiêu gia.”
Vĩnh Huy đế giật mình, bỗng hiểu ra gì đó, đột nhiên hoảng hốt, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
“Ngươi nói…” Hắn ta không thể tin được, lời nói ra đến miệng lại nuốt vào trong.
Đã nói đến mức này, Đế vương khôn khéo sao có thể không hiểu ám chỉ của Tô Mạch Ức được.
Chỉ là chuyện quá đột ngột, hắn ta chợt cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không nghĩ ra được đầu mối, thế là chỉ có thể tiếp tục nói: “Không nói đến Hoàng hậu luôn lương thiện cung kính nghe lời, bao dung rộng lượng. Ngay cả nếu Hoàng hậu thật sự muốn vì mình, vì nhà ngoại tranh thủ tình cảm, muốn diệt trừ Tiêu Lương Đệ, nàng vẫn có thể ra tay trong hậu cung, cần gì phải…”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên?” Tô Mạch Ức trầm giọng nhắc nhỏ: “Lúc ấy Hoàng thượng coi trọng Tiêu gia đến mức nào, sủng ái Tiêu Lương Đệ ra sao ư. Không nói đến việc chưa chắc có thể ra tay trong hậu cung, coi như thành công khiến Tiêu Lương Đệ hư thai, thì với mức độ được sủng ái khi ấy, lại tiếp tục mang thai Hoàng tự chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Nhưng…” Vĩnh Huy đế còn muốn phản bác thì lại nghe Tô Mạch Ức nói: “Tiêu Lương Đệ qua đời nhiều năm như thế, dù Hoàng Thượng đã tin tưởng nàng có dã tâm mưu hại Hoàng tự, nhưng vẫn luôn nhìn vật nhớ người, khó mà kiềm chế được. Nếu năm đó Tiêu Lương Đệ đột ngột bỏ mình, nàng sẽ biến thành nốt chu sa khó mà xóa nhòa trong lòng Hoàng thượng, kẻ từ đó, cả nhà Tiêu thị sẽ càng thêm vinh sủng.”
“Vậy nên…” Tô Mạch Ức dừng lại: “Trần thị và Lương Vương liên thủ, nhất cử lưỡng tiện, theo như nhu cầu, không khó để hiểu.”
“Lương Vương?” Vĩnh Huy đế kinh hãi: “Ngươi nói, án của Tiêu thị có liên quan với Lương Vương?”
“Phải.” Tô Mạch Ức gật đầu.
“Gần đây thần cẩn thận đọc lại hồ sơ năm đó, cũng điều tra tình hình của những kẻ có liên quan tới vụ án năm đó. Phát hiện không lâu sau khi Tiêu Cảnh Nham tiếp nhận chức Thứ Sử Hồng Châu thì phạm phải án này. Nếu không có việc này, Tiêu Cảnh Nham sẽ là Thứ Sử Hồng Châu tiếp theo.”
“Hồng Châu…” Vĩnh Huy đế thì thào: “Lại là Hồng Châu.”
“Phải.” Tô Mạch Ức gật đầu: “Đây chính là điểm khả nghi của vụ án, tất cả đều quá trùng hợp. Tống Chính Hành vừa mới được điều từ Hồng Châu sang Hình Bộ thì Tiêu Cảnh Nham lập tức xảy ra chuyện. Sau Lý Cập Doanh tiền nhiệm ở Hồng Châu, mấy năm sau đã xảy ra án “bạc giả”. Bây giờ chúng ta nắm giữ chứng cứ, biết Lý Cập Doanh, Tống Chính Hành lâm thời chính là người của Lương Vương. Như vậy…”
Nói đến mức này, tất cả đều trở nên sáng tỏ.
Lương Vương và Trần gia vốn có quan hệ thông gia, đồng mưu liên thủ với Trần gia theo nhu cầu đôi bên cũng không coi là bất ngờ.
Cứ vậy, cũng sẽ giải thích được tại sao Hoàng hậu lại bí quá hóa liều, nhân nhượng dung túng cho chuyện Vệ Thù giả mạo, thậm chí còn âm thầm hỗ trợ giấu giếm cho.
“Hoàng hậu biết chuyện Lương Vương mưu phản?” Vĩnh Huy đế hỏi, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn như băng.
Tô Mạch Ức suy nghĩ một chút rồi nói: “Thần suy đoán là không biết. Hoàng hậu là mẹ đẻ của Thái tử, Hoàng thượng bây giờ đang tráng niên, Thái tử lại còn nhỏ. Cho dù muốn làm phản soán ngôi thì cũng không phải bây giờ. Huống hồ Hoàng hậu biết cây đao của Lương Vương lúc nào cũng treo trên đầu, nếu không có Hoàng thượng che chở, nàng và Thái tử cũng chỉ là lục bình trong nước.”
Vĩnh Huy đế hít sâu một hơi, lát sau nói: “Chuyện của Hoàng hậu liên quan đến Thái tử, xử lý không tốt sợ là sẽ làm dao động nền tảng lập quốc. Suy luận của ngươi có chứng cứ không?”
“Thần không có.” Tô Mạch Ức thẳng thắn: “Tất cả chỉ là suy đoán của thần. Huống hồ chuyện cũng đã qua hơn mười năm, Hoàng hậu và Lương Vương cũng làm việc rất cẩn thận, những chứng cứ và nhân chứng liên quan sợ là đã bị xử lý sạch sẽ rồi.”
“Vậy…” Vĩnh Huy đế muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặng nề than một hơi.
“Nhưng chuyện trước mắt Hoàng thượng nên lo không phải là về Tiêu gia.” Tô Mạch Ức nói: “Gốc rễ của án này xuất phát từ Lương Vương, bắt được Lương Vương, những kẻ mang lòng quỷ tất sẽ không ngồi yên, đến lúc đó không sợ không lôi được chân tướng ra.”
“Nhưng chuyện của Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ ồn ào đã lan ra cả triều rồi…”
“Hoàng thượng không cần phải lo lắng.” Tô Mạch Ức cười nói: “Đêm qua thần đã gửi thư cho Hoàng tổ mẫu, nhờ người sai người giám thị Hoàng hậu, ổn định nàng trước. Đợi xử lý xong chuyện Lương Vương thì lại để nàng biết sau, dưới tình hình không kịp ứng phó, chắc chắn sẽ tự rối thế trận.”
Không gian trong đại điện lại trở về yên tĩnh, bấc đèn lay động, màn trướng khẽ bay theo gió nhẹ.
Vĩnh Huy đế không nói gì thêm, giống như đã rơi vào hồi ức xa xưa nào đó, hai mắt thất thần nhìn về phía xa, nửa ngày sau mới yếu ớt than ra một hơi.
“Cảnh Triệt…” Hắn ta gọi, ngữ khí thê lương: “Năm nay ngươi hai mươi mốt nhỉ?”
Tô Mạch Ức khẽ giật mình, gật đầu xác nhận.
Vĩnh Huy đế cười cười, chậm rãi nói: “Trẫm còn nhớ rõ, mười ba năm trước, lúc đó cũng tầm tuổi ngươi bây giờ, cũng quỳ trước điện như thế này cầu xin phụ hoàng giữ lại nữ tử mà mình yêu thương. Nhưng từ đầu đến cuối trẫm đều không nói với nàng, trẫm tin nàng vô tội. Dần dà, cũng quên mất phải nói.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu không nói.
Giọng nói Vĩnh Huy đế bình ổn, uy nghiêm chỉ thuộc về Đế vương cũng không che giấu được ủ rũ thất sắc trong đó.
Hắn ta ngừng lại, thu hồi ánh mắt, loáng thoáng nhìn sang Tô Mạch Ức, khẽ nói: “Vì trẫm là Thái tử, gánh vác cả triều đình và thiên hạ. Án này liên quan đến tiền triều, liên quan đến thân tỷ, mẫu hậu… Trẫm không thể nào vì một nữ tử mà chống lại cả thiên hạ được. Vậy nên trẫm muốn để nàng thiệt thòi một chút, chờ khi trẫm đăng cơ rồi sẽ cho nàng một thân phận mới, đến lúc đó lại đền bù gấp bội…”
“Nhưng mà…”
Nói đến đây, gương mặt của Đế vương luôn không thể hiện buồn vui cuối cùng cũng xuất hiện nét u sầu, giống như tự trách, giống như tiếc hận, cũng không như hối hận không kịp.
“Thôi…” Thật lâu sau, hắn ta lại phất phất tay, không nói tiếp nữa: “Lương Vương bên kia có động tĩnh gì chưa?”
“Trước đó Chương Nhân đưa chúng thần đến quặng mỏ đã bị niêm phong.” Tô Mạch Ức đáp: “Lúc tư mỏ sắp chuyển ra khỏi Hồng Châu, quan phủ cũng dựa theo kế hoạch chặn lại được một nhóm. Thần còn phái người truyền tin tới cho Lương Vương, để hắn tranh thủ thời gian chuẩn bị trước khi bị Hoàng thượng tra được chuyện mưu phản.”
“Ừ.” Vĩnh Huy đế gật đầu: “Vẫn theo kế hoạch mà làm.”
*
Lương Vương phủ, nội viện.
Đêm dài tĩnh mịch, ánh trăng lạnh lẽo, trong phòng vì chỉ đốt một ngọn đèn mà lờ mờ sáng.
Bóng trúc cao ngất ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, gió đêm lay động như những con quỷ lập lòe nhảy nhót trong phòng.
Sau tiếng bước chân gấp rút, có người gõ cửa phòng.
Lương Vương bỗng ngẩng đầu lên từ án thư.
“Nói đi.” Ông ta nhìn lướt qua sắc mặt khó coi của gia thần, thầm hiểu rõ.
Gia thần mở miệng run rẩy bẩm báo từng nội dung trong thư.
Lương Vương nhíu mày, gõ mấy cái lên mặt bàn, căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng gõ cộc cộc, nghe mà sợ hãi.
“Trong tay chúng ta có bao nhiêu nhân mã?”
“Bẩm vương gia, ước chừng mười vạn.” Gia thần đáp cặn kẽ.
Lại là một hồi trầm mặc rất lâu, Lương Vương nghiêng người tới ánh nến đang chiếu sáng trên bàn, ánh lửa phụt lên, đôi mắt sâu hoắm u ám sâu kín.
Mười vạn nhân mã, vẫn còn thiếu một chút trong kế hoạch của ông ta.
Nhưng Tống Chính Hành đã bị bắt, tư mỏ Hồng Châu cũng bại lộ, việc triều đình tra ra được ông ta mưu phản chỉ là chuyện sớm tối.
Tay nắm chặt thành quyền, Lương Vương nhìn về phía gia thần, ánh mắt thâm trầm nói: “Cung đã lên dây, xem ra không bắn không được.”
Gia thần giật mình: “Ý của vương gia là…”
Lương Vương gật đầu, trầm mặc nói: “So với ngồi không chờ chết thì không bằng đập nồi dìm thuyền, quyết chiến đến cùng.”
“Nhưng nếu chính diện chiến đấu, bất kể là thực lực hay lòng dân, chúng ta đều…”
Lương Vương phất tay đánh gãy lời hắn: “Binh đi hiểm chiêu, tương tư kỳ mưu, chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
Gia thần sững sờ, giật mình lo lắng nói: “Ý của vương gia là…”
Trong phòng im lặng một chốc. Lương Vương đứng dậy đi tới cửa sổ, ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn về phía ánh trăng lạnh lẽo, càng có thêm mấy phần hàn ý.
“Gửi mật báo cho Vệ Thù đi.”
Chương 76: Ân cần
Phủ Thế tử, trên song cửa chiếu lên hình dáng vầng trăng nhỏ, giống như đóa hoa giấy được cắt tỉa bên trên.
Có lẽ biết Lâm Vãn Khanh sợ lạnh nên Tô Mạch Ức đã dặn dò trước. Hôm nay, trong phòng được đốt địa long, đốt đến nóng rực.
Trong phòng chỉ có Lai Lạc, Lâm Vãn Khanh cũng không khoác áo ngoài mà tùy ý mặc yếm và áo lót dài tay, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Nàng ngồi bên giường, thổi thổi bát thuốc đen sì trong tay, đưa sang cho Lai Lạc rồi nói: “Nguội rồi, uống đi.”
Lai Lạc nhíu mày bĩu môi, trông có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Lâm Vãn Khanh vẫn còn giận nàng nên lười dông dài, nghiêm mặt nói: “Ngươi không uống thì ta đi đây.”
“Uống uống uống!” Lúc này Lai Lạc mới nhận chén thuốc, bịt mũi uống một ngụm đắng ngắt.
Lâm Vãn Khanh chỉ vừa nghe Lương Vị Bình nói về chuyện của Lai Lạc vào sáng nay, ngoại trừ kinh ngạc thì chính là tức giận vì bị lừa.
Nhưng mà dù sao cũng được nàng ta cứu mạng, mang mấy phần cảm kích nên có, Lâm Vãn Khanh vẫn quyết định đến gặp một phen. Kết quả vừa vào cửa đã thấy một đống người đang đè nàng lại, giống như mổ heo mà rót thuốc.
Lâm Vãn Khanh nhận lấy cái bát không mà Lai Lạc đưa trả, đặt qua một bên, không nói lời nào.
“Cô nương.” Lai Lạc gọi nàng, giọng nói mang theo chút dụ dỗ: “Ngươi thích Tô thế tử đến vậy à?”
Cái bát trong tay trượt đi, rơi xuống đập vào một cái bát khác trên bàn, phát ra mấy tiếng vang chói tai.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày, cả giận nhìn Lai Lạc: “Cái này liên quan gì tới thích hắn hay không, ta đây là đang giận ngươi!”
Nàng thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói thêm: “Ngươi có biết giết người phải đền mạng không?”
“Ta biết.” Lai Lạc thờ ơ: “Nhưng nếu không phải vì Tiêu nương nương thì ta đã chết từ lúc bốn tuổi rồi. Dù sao ta thấy sống cũng chẳng tốt đẹp gì…”
“Ngươi!” Lâm Vãn Khanh bị chọc tức đến hết cách, thấy dùng cứng không được, nàng lại chuyển sang thái độ mềm dịu, dụ dỗ nói: “Hay là ngươi lập công chuộc tội, tìm Hoàng thượng nương tựa, chờ sau khi triều loạn được bình định rồi, ta cũng sẽ cầu xin giúp ngươi.”
“Không muốn.” Lai Lạc kiên quyết: “Ta hận không thể một nhát giết chết cẩu Hoàng đế kia, không muốn giúp hắn.”
Lâm Vãn Khanh bị dọa đến vội bịt miệng nàng lại, lập tức giải thích: “Chiều nay ta nghe Lương Vị Bình nói, Hoàng thượng đã cho phép đại nhân lật lại bản án của Tiêu gia rồi…”
“Vậy Tiêu nương nương có thể sống lại à?” Lai Lạc hỏi.
Lâm Vãn Khanh giật mình, chợt nghẹn lời, chỉ hờ hững hỏi lại: “Vậy ngươi giết Hoàng thượng thì cô cô của ta có thể sống lại à?”
“Ta mặc kệ.” Lai Lạc lắc đầu: “Ít ra giết được cẩu Hoàng đế cũng giúp ta vui vẻ.”
“…” Được rồi, quả nhiên không thể nói đạo lý với người này.
Lâm Vãn Khanh vốn còn muốn khuyên tiếp thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó vang lên giọng của Diệp Thanh vẫn đang canh giữ bên ngoài.
Hắn ta trầm giọng gọi: “Đại nhân.”
Nàng căng thẳng, nhảy dựng từ trên giường lên, hai đầu ngón tay xoắn lấy ống tay áo, thả ra, rồi xoắn lại, rồi thả ra…
Lâm Vãn Khanh cảm thấy lần đầu tiên cùng hắn trong đêm giông tố hôm đó cũng không căng thẳng như vậy.
Cánh cửa bị đẩy ra, áo khoác đen nhung của Tô Mạch Ức xuất hiện trước. Trên người hắn còn dính hơi lạnh bên ngoài, làn da trắng lạnh cũng bị đông cứng đến ửng đỏ.
Hai người đứng đối mặt một hồi, không ai lên tiếng, nhưng đều ăn ý cùng đỏ mặt.
Lai Lạc bị dây xích khóa chặt eo lại, kéo người vươn cổ ra nhìn thử.
“Ọt ọt…”
Vẫn là bụng của Lâm Vãn Khanh phá vỡ cục diện bế tắc.
Nàng đã quên mất, hôm nay cứ lo khuyên nhủ Lai Lạc nên chưa kịp dùng bữa tối. Đã sắp qua giờ Tuất rồi, đúng là cũng nên đói bụng.
Thế là ba người trong phòng cùng sững sờ, không gian vốn yên tĩnh trong phòng thoáng chốc lại có thêm sự xấu hổ không thôi.
“Ta…” Lâm Vãn Khanh muốn giải thích.
“Đi thôi.” Tô Mạch Ức lại là người lên tiếng trước: “Dùng bữa.”
Từ phòng Lai Lạc đến viện của Tô Mạch Ức, hai người một trước một sau không nói gì.
Lâm Vãn Khanh đi từ trong nhà ra, vẫn là cách ăn mặc như khi nãy. Ánh mắt Tô Mạch Ức u ám nhìn nàng chằm chằm một lát, sau đó cởi áo khoác nhung trên người mình ra phủ lên cho nàng.
“Cảm…”Lâm Vãn Khanh nhận lấy, lời cảm ơn còn chưa thoát ra miệng thì đã nghe Tô Mạch Ức lạnh nhạt nói: “Bổn quan trước giờ không gần nữ sắc.”
Lâm Vãn Khanh dừng lại, suýt chút bị chữ “ơn” còn lại làm cho nghẹn chết.
Cẩu quan này nghĩ nàng cố tình ăn mặc ít là đặc biệt dùng để quyến rũ hắn phải không?!
Nàng thật sự muốn cởi luôn cái áo khoác nhung trên người ra rồi ném thẳng vào mặt hắn!
“Hắt xì!”
Nhưng mà vừa cởi dây áo khoác ra, một cơn hắt hơi run người lập tức đánh bay tất cả kiêu ngạo của Lâm Vãn Khanh.
Nàng quan sát xung quanh, đêm đông lạnh lẽo, liều lĩnh cởi áo khoác nhung ra thì sẽ chết cóng mất.
Thôi! Mạng nhỏ quan trọng hơn, huống chi nàng đại nhân đại lượng, lười so đo với cẩu quan này.
Thế là Lâm Vãn Khanh cũng không nói cảm ơn, tức giận quấn chặt cái áo khoác nhung trên người hơn, chân tăng tốc, chỉ muốn nhanh chóng về phòng ăn cơm, không muốn tiếp tục nói chuyện với người này nữa.
Hai người một trước một sau đến thiện đường.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, món ăn phong phú, chay mặn phối hợp, Lâm Vãn Khanh vừa nhìn đã muốn ăn ngay. Nhưng nàng cũng không quên lễ nghi, chờ Tô Mạch Ức ngồi xuống rồi mới cầm chén đũa lên chuẩn bị ăn.
“Ăn đi.” Tô Mạch Ức mặt không đổi sắc nói: “Bổn quan có bệnh thích sạch sẽ, vốn không muốn ăn chung với người khác. Đêm nay thấy nàng chờ vất vả như thế nên mới miễn cưỡng dùng bữa cùng.”
“…” Tay cầm đũa của Lâm Vãn Khanh cứng đờ.
Được lắm được lắm, mặc ít thì là muốn quyến rũ hắn, không ăn cơm là vì chờ hắn. Còn không biết xấu hổ nói mình không thích ăn chung là do bệnh thích sạch sẽ, trước kia hai người thân mật với nhau, chỗ nào của nàng mà hắn chưa ăn qua?
Lâm Vãn Khanh vừa nghẹn cục tức vừa đỏ mặt.
Nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đặc biệt là còn đang khoác y phục của người ta, ở trong viện của người ta, à…
Ngay cả bạn của nàng và chó của nàng cũng đang cọ cơm của người ta hết.
Lâm Vãn Khanh đành phải thở dài không nói một lời, vùi đầu ăn cơm.
Ngược lại, Tô Mạch Ức ở bên cạnh vẫn luôn ăn một cách nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm, không nói một lời. Cũng không biết lý do gì, hôm nay họng và tay của Tô đại nhân hình như không được ổn cho lắm.
Gắp thức ăn thì dễ rớt, vừa nãy còn phải ho khụ khụ hai tiếng, khuôn mặt cũng càng lúc càng đen.
Lâm Vãn Khanh đúng là bị hắn xoay mồng mồng chẳng hiểu gì, vội vàng vét xong một bát cơm rồi đứng dậy tạm biệt, nhưng lại bị Tô Mạch Ức kéo tay áo lại.
“Lâm Lục Sự ăn xong rồi?” Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác chua chua.
Lâm Vãn Khanh đang định gật đầu, đã thấy Tô đại nhân nắm lấy tay áo nàng chặt thêm mấy phần, trong mắt cũng mang theo cảm giác tủi thân, như đang nói “nàng đi rồi thì đừng có về nữa”.
Nàng chợt nhớ mỗi lần mình ra ngoài, Tiểu Bạch đều ngồi ở cửa nghẹn ngào nhìn.
Trong lòng hiện lên một chút cảm xúc khó tả, thế là nàng lại ngồi xuống.
Lúc này sắc mặt Tô Mạch Ức mới hòa hoãn mấy phần.
Có thị nữ đi từ ngoài vào, bưng hai bát nước vải chưng đường. Mùa đông không có vải tươi, vậy nên Tô Mạch Ức sai phòng bếp tham khảo cách làm dân gian, tạo ra hương vị tương tự.
Lâm Vãn Khanh không quen hắn đột nhiên lấy lòng thế này, cảm thấy chột dạ. Thế nên lúc nhận lấy bát nước vải chưng đường, nàng trực tiếp cúi xuống húp một ngụm lớn để che giấu cảm xúc.
“Oái!”
Một ngụm này đã làm bỏng mất đầu lưỡi của nàng.
“Nóng!” Lâm Vãn Khanh che miệng, đôi mắt đẹp thấm ướt nước mắt.
Tô Mạch Ức giật mình, lấy cái bát trong tay nàng đi rồi mới ghét bỏ liếc nhìn, nói: “Trời đông lạnh lẽo, sao ta có thể để nàng ăn lạnh được?”
Nói rồi lại tự lo lắng vì mình đã bày tỏ quá mức ngay thẳng, lập tức bổ sung thêm một câu: “Ti Ngục ăn cũng không giống nàng thế này, dù sao nàng cũng là cô nương gia…”
Lâm Vãn Khanh che miệng chỉ muốn khóc, vốn không còn tâm trạng so đo với hắn.
Tô Mạch Ức khuấy khuấy bát nước vải trong tay, thấy nàng không phản ứng gì cả buổi mới lo lắng không biết có phải đã bị bỏng đến hỏng người rồi không, hắn lập tức thả bát xuống, đi tới nói: “Ta xem chút nào.”
Lâm Vãn Khanh thở phì phò quay đi chỗ khác, không cho.
Tô Mạch Ức ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo mặt của nàng quay lại, lấy tay bóp chỗ quai hàm, không có chút cảm giác thương hương tiếc ngọc nào.
Lâm Vãn Khanh bị đau đến há miệng ra.
Tô Mạch Ức lập tức chồm người tới, ánh mắt rơi xuống môi son hơi hé của nàng.
Lâm Vãn Khanh ngửa mặt lên, không nhúc nhích, đôi con ngươi xinh đẹp ướt sũng nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, bờ môi mềm mại căng mọng hé mở phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Thật ra từ đầu Tô Mạch Ức chỉ muốn xem vết thương giúp nàng thôi. Nhưng nhìn một hồi, hắn lại cảm thấy cả người dần khô nóng.
Đèn trong phòng cũng không tối lắm, hắn có thể nhìn thấy rõ cái lưỡi phấn nộn của nàng chập trùng lên xuống vì hô hấp và nuốt nước bọt. Nước bọt sáng lấp lánh dưới ánh đèn khiến hơi thở của nàng trở nên ẩm ướt.
Hắn chợt nhớ tới cái miệng nhỏ khác của nàng. Nhờ hắn nhìn chăm chú và trêu chọc thì cũng sẽ ướt sũng mấp máy như vậy, hai cánh môi khép mở, dụ hắn đi vào…
“Keng…” Tiếng chén đĩa trên bàn kêu vang.
Tô Mạch Ức như bị trúng tà, đột nhiên đẩy Lâm Vãn Khanh ra sau. Hắn đứng phắt dậy, suýt chút làm đổ cả bàn đồ ăn.
Lâm Vãn Khanh bị đẩy đột ngột nên không kịp chuẩn bị, ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt đỏ bừng như tôm luộc của Tô đại nhân.
Hắn dùng tư thế kì lạ dời mắt, chỉ thổi bát nước vải cho nguội rồi đẩy tới trước mặt nàng, sắc mặt khó nhìn nói: “Uống bát này đi.”
Cứng ngắc, giọng điệu ra lệnh.
Lâm Vãn Khanh xoa xoa gương mặt bị hắn bóp đến tê dại, cẩn thận nhích về từng chút một.
Xem ra một tháng không gặp, cẩu tính của Tô đại nhân chỉ tăng chứ không giảm…
Nàng khinh bỉ, lúc cúi đầu bưng bát, khóe mắt nhìn sang Tô Mạch Ức. Thấy hắn tự nhiên ung dung nâng cái bát nàng vừa uống lúc nãy lên, cúi đầu định uống hết.
“Đại nhân.” Nàng tốt bụng nhắc nhở: “Ta đã uống bát kia rồi.”
Tô Mạch Ức ngẩn người, phản ứng lại. Hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn về bát nước vải còn in vết son môi của nàng, trầm mặc một lát rồi bất đắc dĩ đặt xuống.
“Lấy thêm một bát mới đi.” Lâm Vãn Khanh phân phó.
Bữa cơm này, Lâm Vãn Khanh ăn trong lo sợ không yên, Tô Mạch Ức ăn đến phiền muộn xoay chuyển trăm bề.
Phút cuối trở về phòng mình, Tô Mạch Ức đưa nàng đến ngoài cửa phòng.
Trong phòng đã có người đốt đèn từ sớm, cả địa long và nước tắm cũng được chuẩn bị xong.
Lâm Vãn Khanh cảm ơn một tiếng, cởi áo khoác nhung trên người xuống, đưa cho Tô Mạch Ức.
Chớp mắt hắn đưa tay ra đón lấy, nàng ma xui quỷ khiến thế nào lại không thả ra, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Nàng bỗng nhiên muốn hỏi vì sao Tô Mạch Ức lại cứu nàng, thu lưu nàng. Là vì tra án nên muốn giữ nàng lại làm chứng, hay là vì cũng giống như nàng, trong lòng có nàng.
Nhưng nghĩ đến tấm hôn thư bị hắn tự tay thiêu hủy kia, Lâm Vãn Khanh mở miệng, cuối cùng vẫn thả lỏng áo khoác nhung ra.
Nàng pcúi người với Tô Mạch Ức, không chú ý đến nét mặt của hắn cũng ảm đạm đi một chút. Bàn tay ấm áp thăm dò tới, bắt lấy cổ tay nàng.
Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, trong mắt hiện lên sự mong đợi.
“Bây giờ ta phải tiến cung, sắp tới sẽ bộn bề nhiều việc.” Hắn căn dặn, giọng nói trầm ổn: “Nàng ở lại phủ Thế tử, đừng đi đâu hết. Ta sẽ cho Diệp Thanh ở lại, cũng sẽ phái người bảo vệ nàng.”
“À, à…” Lâm Vãn Khanh gật đầu, có hơi thất vọng.
Tô Mạch Ức không thả ra, tiếp tục nắm tay nàng nói: “Mặc kệ tiền triều truyền tin tức gì ra thì nàng cũng đừng lo lắng, nếu thế cục thật sự có biến, ta sẽ sai Diệp Thanh đưa nàng đến nơi an toàn.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Vãn Khanh nghe hắn nói như vậy, tim không khỏi thấp thỏm.
“Không có.” Tô Mạch Ức chắc chắn nói: “Chỉ cần nàng không gây chuyện cho ta là được rồi.”
“…” Rõ ràng là không khí tình cảm, sao người này lại muốn giết phong cảnh thế?!
Tô Mạch Ức thấy giữa hàng mày của nàng không có vẻ lo lắng thì buông tay ra, khoác lại áo nhung rồi định rời đi.
“Đại nhân!” Lâm Vãn Khanh đuổi theo mấy bước, nhìn hắn cả buổi, cuối cùng vẫn nói một câu: “Vậy… lúc ngài trở về, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
“Ừ.” Tô Mạch Ức gật đầu, phủ thêm áo khoác, không hề ngừng bước.
Dưới ánh đèn mê ly, Lâm Vãn Khanh kinh ngạc đứng đấy nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng màu đen ấy biến mất ở cuối hành lang.
Đàn hương trong Tử Thần điện mờ mịt, đèn Thanh Đồng mười hai nhánh chập chờn ánh lửa, đế vương trẻ tuổi ngồi sau ngự án có vẻ cô đơn.
Thấy Tô Mạch Ức đi tới, hắn ta chỉ giương mắt, mệt mỏi nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.” Tô Mạch Ức đi tới hai bước phất vạt áo quỳ xuống trước mặt Vĩnh Huy đế.
Lúc này Vĩnh Huy đế mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc hỏi: “Chuyện liên quan đến cô nhi Tiêu thị, ngươi biết lúc nào?”
Tô Mạch Ức không ngập ngừng, nói rõ ràng: “Một tháng trước, Thái hậu phái người đưa thư cho thần.”
“Hoang đường!”
Tiếng gõ vang vọng trong đại điện, Vĩnh Huy đế giận dữ đập bàn đứng dậy.
“Trong mắt tổ tôn hai người có còn kẻ Hoàng Đế là trẫm nữa không? Chuyện như vậy mà giấu trẫm tới một tháng trời. Nếu Hạ Hoàn không gây náo loạn bắt người, có phải trẫm vẫn sẽ bị các người chung tay dối gạt không?!”
“Thần không dám.” Tô Mạch Ức bình tĩnh nói, cúi đầu với Vĩnh Huy đế.
“Bây giờ thế cục tiền triều phức tạp, ý đồ của Lương Vương rõ ràng. Thần cả gan suy đoán lý do Thái hậu không báo cho Hoàng thượng biết chuyện này là vì không muốn người lo lắng quá nhiều…”
“Ha…” Vĩnh Huy đế cười khẽ một tiếng, cắt ngang lời của Tô Mạch Ức: “Ái khanh luôn miệng nói về thế cục triều đình, nhưng theo trẫm biết, vài ngày trước, Thái hậu muốn làm chủ cô nhi Tiêu thị đó cho ái khanh, phong làm Thế tử phi. Hành động này của ái khanh, có đúng là không xen lẫn một chút tư tình nào không?”
“Có.” Tô Mạch Ức nói thẳng: “Thần và Tiêu nữ sớm đã nảy sinh tình cảm, định ước chung thân. Nếu thần nói không có tư tình chính là tội khi quân.”
Vĩnh Huy đế sững sờ, bị thái độ thẳng thắn của hắn làm cho trở tay không kịp, nhất thời không biết nên hỏi tiếp như thế nào.
Tô Mạch Ức lại không chờ hắn ta, vẫn cúi đầu nói: “Dù chuyện này có xen lẫn tư tình, nhưng cũng không phải chỉ vì như vậy. Lần này thần tiến cung, không phải vì muốn Hoàng thượng đặc xá cho Tiêu nữ, mà là muốn thay mẫu thân, thay mẫu thân của Hoàng Trưởng Tử đã bỏ mình thay Hoàng thượng, tra ra chân tướng của vụ án.”
“Chân tướng?” Vĩnh Huy đế giận quá hóa cười: “Chân tướng của vụ án này sớm đã tuyên cáo với thế nhân vào mười ba năm trước rồi, còn tra gì nữa?!”
“Có.” Tô Mạch Ức không kiêu không hèn, biện luận: “Hoàng thượng có biết, trước khi Kim Ngộ Vệ bắt người đêm qua, đối phương đã phái thích khách đến trước để giết người diệt khẩu không. Nếu việc này không cần giấu giếm, vì sao đối phương không báo cho Hoàng thượng, rồi quang minh chính đại lấy danh triều đình bắt người?”
Vĩnh Huy đế sững sờ, bị hỏi ngược lại.
Tô Mạch Ức tiếp tục nói: “Bởi vì bọn chúng biết, nếu triều đình biết chuyện này thì sẽ giao cho Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ. Bọn chúng có tật giật mình, sợ Tiêu nữ sẽ có chứng cứ mấu chốt, lo lắng chuyện sẽ bại lộ nên vội vã làm bừa, được ăn cả ngã về không. Trước phái thích khách, sau sai Kim Ngô Vệ, mục đích chính là muốn đưa Tiêu nữ vào chỗ chết, để nàng vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa.”
Lời vừa nói ra, cả đại điện chìm trong yên tĩnh.
Thật lâu sau, Vĩnh Huy đế mới hỏi: “Ngươi chỉ nói suông như thế, có bằng chứng không?”
“Không có.” Tô Mạch Ức báo cáo sự thật: “Nhưng thần có một suy luận lớn mật, vẫn xin Hoàng thượng tha thứ cho tội nói bừa của thần.”
Vĩnh Huy đế cười, lạnh lùng nói: “Cướp người thì ngươi cũng đã cướp, giấu chuyện quan trọng thì ngươi cũng đã giấu, bây giờ còn cần gì tội nói bừa nữa. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm không nhận ra thủ đoạn nhỏ trong lòng ngươi à.”
Tô Mạch Ức cười một tiếng, lại thẳng thắn: “Hoàng thượng anh minh.”
“Nói đi.” Vĩnh Huy đế phủi phủi áo bào hoa văn viền vàng, ngồi xuống ngự án.
“Tạ Hoàng thượng.” Tô Mạch Ức suy nghĩ rồi nói: “Hôm qua thần có sai Diệp Thanh đem thi thể của thích khách về xử lý, lại phát hiện một kẻ quen mặt.”
“Hả?” Vĩnh Huy đế nhíu mày: “Ngươi biết?”
Tô Mạch Ức lắc đầu: “Là người bên cạnh Tiêu nữ biết. Nàng xác nhận trong đó có một thích khách là người của thống lĩnh cấm quân phía nam Trần Diễn.”
“Trần Diễn?” Vĩnh Huy đế ngạc nhiên, không khỏi nghiêng người tới: “Hắn thì có liên quan gì với Tiêu gia?”
“Bây giờ hắn không có liên quan gì với Tiêu gia, nhưng mười ba năm trước, Trần gia lại có liên quan với Tiêu gia.”
Vĩnh Huy đế giật mình, bỗng hiểu ra gì đó, đột nhiên hoảng hốt, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
“Ngươi nói…” Hắn ta không thể tin được, lời nói ra đến miệng lại nuốt vào trong.
Đã nói đến mức này, Đế vương khôn khéo sao có thể không hiểu ám chỉ của Tô Mạch Ức được.
Chỉ là chuyện quá đột ngột, hắn ta chợt cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không nghĩ ra được đầu mối, thế là chỉ có thể tiếp tục nói: “Không nói đến Hoàng hậu luôn lương thiện cung kính nghe lời, bao dung rộng lượng. Ngay cả nếu Hoàng hậu thật sự muốn vì mình, vì nhà ngoại tranh thủ tình cảm, muốn diệt trừ Tiêu Lương Đệ, nàng vẫn có thể ra tay trong hậu cung, cần gì phải…”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên?” Tô Mạch Ức trầm giọng nhắc nhỏ: “Lúc ấy Hoàng thượng coi trọng Tiêu gia đến mức nào, sủng ái Tiêu Lương Đệ ra sao ư. Không nói đến việc chưa chắc có thể ra tay trong hậu cung, coi như thành công khiến Tiêu Lương Đệ hư thai, thì với mức độ được sủng ái khi ấy, lại tiếp tục mang thai Hoàng tự chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Nhưng…” Vĩnh Huy đế còn muốn phản bác thì lại nghe Tô Mạch Ức nói: “Tiêu Lương Đệ qua đời nhiều năm như thế, dù Hoàng Thượng đã tin tưởng nàng có dã tâm mưu hại Hoàng tự, nhưng vẫn luôn nhìn vật nhớ người, khó mà kiềm chế được. Nếu năm đó Tiêu Lương Đệ đột ngột bỏ mình, nàng sẽ biến thành nốt chu sa khó mà xóa nhòa trong lòng Hoàng thượng, kẻ từ đó, cả nhà Tiêu thị sẽ càng thêm vinh sủng.”
“Vậy nên…” Tô Mạch Ức dừng lại: “Trần thị và Lương Vương liên thủ, nhất cử lưỡng tiện, theo như nhu cầu, không khó để hiểu.”
“Lương Vương?” Vĩnh Huy đế kinh hãi: “Ngươi nói, án của Tiêu thị có liên quan với Lương Vương?”
“Phải.” Tô Mạch Ức gật đầu.
“Gần đây thần cẩn thận đọc lại hồ sơ năm đó, cũng điều tra tình hình của những kẻ có liên quan tới vụ án năm đó. Phát hiện không lâu sau khi Tiêu Cảnh Nham tiếp nhận chức Thứ Sử Hồng Châu thì phạm phải án này. Nếu không có việc này, Tiêu Cảnh Nham sẽ là Thứ Sử Hồng Châu tiếp theo.”
“Hồng Châu…” Vĩnh Huy đế thì thào: “Lại là Hồng Châu.”
“Phải.” Tô Mạch Ức gật đầu: “Đây chính là điểm khả nghi của vụ án, tất cả đều quá trùng hợp. Tống Chính Hành vừa mới được điều từ Hồng Châu sang Hình Bộ thì Tiêu Cảnh Nham lập tức xảy ra chuyện. Sau Lý Cập Doanh tiền nhiệm ở Hồng Châu, mấy năm sau đã xảy ra án “bạc giả”. Bây giờ chúng ta nắm giữ chứng cứ, biết Lý Cập Doanh, Tống Chính Hành lâm thời chính là người của Lương Vương. Như vậy…”
Nói đến mức này, tất cả đều trở nên sáng tỏ.
Lương Vương và Trần gia vốn có quan hệ thông gia, đồng mưu liên thủ với Trần gia theo nhu cầu đôi bên cũng không coi là bất ngờ.
Cứ vậy, cũng sẽ giải thích được tại sao Hoàng hậu lại bí quá hóa liều, nhân nhượng dung túng cho chuyện Vệ Thù giả mạo, thậm chí còn âm thầm hỗ trợ giấu giếm cho.
“Hoàng hậu biết chuyện Lương Vương mưu phản?” Vĩnh Huy đế hỏi, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn như băng.
Tô Mạch Ức suy nghĩ một chút rồi nói: “Thần suy đoán là không biết. Hoàng hậu là mẹ đẻ của Thái tử, Hoàng thượng bây giờ đang tráng niên, Thái tử lại còn nhỏ. Cho dù muốn làm phản soán ngôi thì cũng không phải bây giờ. Huống hồ Hoàng hậu biết cây đao của Lương Vương lúc nào cũng treo trên đầu, nếu không có Hoàng thượng che chở, nàng và Thái tử cũng chỉ là lục bình trong nước.”
Vĩnh Huy đế hít sâu một hơi, lát sau nói: “Chuyện của Hoàng hậu liên quan đến Thái tử, xử lý không tốt sợ là sẽ làm dao động nền tảng lập quốc. Suy luận của ngươi có chứng cứ không?”
“Thần không có.” Tô Mạch Ức thẳng thắn: “Tất cả chỉ là suy đoán của thần. Huống hồ chuyện cũng đã qua hơn mười năm, Hoàng hậu và Lương Vương cũng làm việc rất cẩn thận, những chứng cứ và nhân chứng liên quan sợ là đã bị xử lý sạch sẽ rồi.”
“Vậy…” Vĩnh Huy đế muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặng nề than một hơi.
“Nhưng chuyện trước mắt Hoàng thượng nên lo không phải là về Tiêu gia.” Tô Mạch Ức nói: “Gốc rễ của án này xuất phát từ Lương Vương, bắt được Lương Vương, những kẻ mang lòng quỷ tất sẽ không ngồi yên, đến lúc đó không sợ không lôi được chân tướng ra.”
“Nhưng chuyện của Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ ồn ào đã lan ra cả triều rồi…”
“Hoàng thượng không cần phải lo lắng.” Tô Mạch Ức cười nói: “Đêm qua thần đã gửi thư cho Hoàng tổ mẫu, nhờ người sai người giám thị Hoàng hậu, ổn định nàng trước. Đợi xử lý xong chuyện Lương Vương thì lại để nàng biết sau, dưới tình hình không kịp ứng phó, chắc chắn sẽ tự rối thế trận.”
Không gian trong đại điện lại trở về yên tĩnh, bấc đèn lay động, màn trướng khẽ bay theo gió nhẹ.
Vĩnh Huy đế không nói gì thêm, giống như đã rơi vào hồi ức xa xưa nào đó, hai mắt thất thần nhìn về phía xa, nửa ngày sau mới yếu ớt than ra một hơi.
“Cảnh Triệt…” Hắn ta gọi, ngữ khí thê lương: “Năm nay ngươi hai mươi mốt nhỉ?”
Tô Mạch Ức khẽ giật mình, gật đầu xác nhận.
Vĩnh Huy đế cười cười, chậm rãi nói: “Trẫm còn nhớ rõ, mười ba năm trước, lúc đó cũng tầm tuổi ngươi bây giờ, cũng quỳ trước điện như thế này cầu xin phụ hoàng giữ lại nữ tử mà mình yêu thương. Nhưng từ đầu đến cuối trẫm đều không nói với nàng, trẫm tin nàng vô tội. Dần dà, cũng quên mất phải nói.”
Tô Mạch Ức nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu không nói.
Giọng nói Vĩnh Huy đế bình ổn, uy nghiêm chỉ thuộc về Đế vương cũng không che giấu được ủ rũ thất sắc trong đó.
Hắn ta ngừng lại, thu hồi ánh mắt, loáng thoáng nhìn sang Tô Mạch Ức, khẽ nói: “Vì trẫm là Thái tử, gánh vác cả triều đình và thiên hạ. Án này liên quan đến tiền triều, liên quan đến thân tỷ, mẫu hậu… Trẫm không thể nào vì một nữ tử mà chống lại cả thiên hạ được. Vậy nên trẫm muốn để nàng thiệt thòi một chút, chờ khi trẫm đăng cơ rồi sẽ cho nàng một thân phận mới, đến lúc đó lại đền bù gấp bội…”
“Nhưng mà…”
Nói đến đây, gương mặt của Đế vương luôn không thể hiện buồn vui cuối cùng cũng xuất hiện nét u sầu, giống như tự trách, giống như tiếc hận, cũng không như hối hận không kịp.
“Thôi…” Thật lâu sau, hắn ta lại phất phất tay, không nói tiếp nữa: “Lương Vương bên kia có động tĩnh gì chưa?”
“Trước đó Chương Nhân đưa chúng thần đến quặng mỏ đã bị niêm phong.” Tô Mạch Ức đáp: “Lúc tư mỏ sắp chuyển ra khỏi Hồng Châu, quan phủ cũng dựa theo kế hoạch chặn lại được một nhóm. Thần còn phái người truyền tin tới cho Lương Vương, để hắn tranh thủ thời gian chuẩn bị trước khi bị Hoàng thượng tra được chuyện mưu phản.”
“Ừ.” Vĩnh Huy đế gật đầu: “Vẫn theo kế hoạch mà làm.”
*
Lương Vương phủ, nội viện.
Đêm dài tĩnh mịch, ánh trăng lạnh lẽo, trong phòng vì chỉ đốt một ngọn đèn mà lờ mờ sáng.
Bóng trúc cao ngất ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, gió đêm lay động như những con quỷ lập lòe nhảy nhót trong phòng.
Sau tiếng bước chân gấp rút, có người gõ cửa phòng.
Lương Vương bỗng ngẩng đầu lên từ án thư.
“Nói đi.” Ông ta nhìn lướt qua sắc mặt khó coi của gia thần, thầm hiểu rõ.
Gia thần mở miệng run rẩy bẩm báo từng nội dung trong thư.
Lương Vương nhíu mày, gõ mấy cái lên mặt bàn, căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng gõ cộc cộc, nghe mà sợ hãi.
“Trong tay chúng ta có bao nhiêu nhân mã?”
“Bẩm vương gia, ước chừng mười vạn.” Gia thần đáp cặn kẽ.
Lại là một hồi trầm mặc rất lâu, Lương Vương nghiêng người tới ánh nến đang chiếu sáng trên bàn, ánh lửa phụt lên, đôi mắt sâu hoắm u ám sâu kín.
Mười vạn nhân mã, vẫn còn thiếu một chút trong kế hoạch của ông ta.
Nhưng Tống Chính Hành đã bị bắt, tư mỏ Hồng Châu cũng bại lộ, việc triều đình tra ra được ông ta mưu phản chỉ là chuyện sớm tối.
Tay nắm chặt thành quyền, Lương Vương nhìn về phía gia thần, ánh mắt thâm trầm nói: “Cung đã lên dây, xem ra không bắn không được.”
Gia thần giật mình: “Ý của vương gia là…”
Lương Vương gật đầu, trầm mặc nói: “So với ngồi không chờ chết thì không bằng đập nồi dìm thuyền, quyết chiến đến cùng.”
“Nhưng nếu chính diện chiến đấu, bất kể là thực lực hay lòng dân, chúng ta đều…”
Lương Vương phất tay đánh gãy lời hắn: “Binh đi hiểm chiêu, tương tư kỳ mưu, chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
Gia thần sững sờ, giật mình lo lắng nói: “Ý của vương gia là…”
Trong phòng im lặng một chốc. Lương Vương đứng dậy đi tới cửa sổ, ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn về phía ánh trăng lạnh lẽo, càng có thêm mấy phần hàn ý.
“Gửi mật báo cho Vệ Thù đi.”
Chương 76: Ân cần
Phủ Thế tử, trên song cửa chiếu lên hình dáng vầng trăng nhỏ, giống như đóa hoa giấy được cắt tỉa bên trên.
Có lẽ biết Lâm Vãn Khanh sợ lạnh nên Tô Mạch Ức đã dặn dò trước. Hôm nay, trong phòng được đốt địa long, đốt đến nóng rực.
Trong phòng chỉ có Lai Lạc, Lâm Vãn Khanh cũng không khoác áo ngoài mà tùy ý mặc yếm và áo lót dài tay, trông vừa lười biếng vừa quyến rũ.
Nàng ngồi bên giường, thổi thổi bát thuốc đen sì trong tay, đưa sang cho Lai Lạc rồi nói: “Nguội rồi, uống đi.”
Lai Lạc nhíu mày bĩu môi, trông có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Lâm Vãn Khanh vẫn còn giận nàng nên lười dông dài, nghiêm mặt nói: “Ngươi không uống thì ta đi đây.”
“Uống uống uống!” Lúc này Lai Lạc mới nhận chén thuốc, bịt mũi uống một ngụm đắng ngắt.
Lâm Vãn Khanh chỉ vừa nghe Lương Vị Bình nói về chuyện của Lai Lạc vào sáng nay, ngoại trừ kinh ngạc thì chính là tức giận vì bị lừa.
Nhưng mà dù sao cũng được nàng ta cứu mạng, mang mấy phần cảm kích nên có, Lâm Vãn Khanh vẫn quyết định đến gặp một phen. Kết quả vừa vào cửa đã thấy một đống người đang đè nàng lại, giống như mổ heo mà rót thuốc.
Lâm Vãn Khanh nhận lấy cái bát không mà Lai Lạc đưa trả, đặt qua một bên, không nói lời nào.
“Cô nương.” Lai Lạc gọi nàng, giọng nói mang theo chút dụ dỗ: “Ngươi thích Tô thế tử đến vậy à?”
Cái bát trong tay trượt đi, rơi xuống đập vào một cái bát khác trên bàn, phát ra mấy tiếng vang chói tai.
Lâm Vãn Khanh nhíu mày, cả giận nhìn Lai Lạc: “Cái này liên quan gì tới thích hắn hay không, ta đây là đang giận ngươi!”
Nàng thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói thêm: “Ngươi có biết giết người phải đền mạng không?”
“Ta biết.” Lai Lạc thờ ơ: “Nhưng nếu không phải vì Tiêu nương nương thì ta đã chết từ lúc bốn tuổi rồi. Dù sao ta thấy sống cũng chẳng tốt đẹp gì…”
“Ngươi!” Lâm Vãn Khanh bị chọc tức đến hết cách, thấy dùng cứng không được, nàng lại chuyển sang thái độ mềm dịu, dụ dỗ nói: “Hay là ngươi lập công chuộc tội, tìm Hoàng thượng nương tựa, chờ sau khi triều loạn được bình định rồi, ta cũng sẽ cầu xin giúp ngươi.”
“Không muốn.” Lai Lạc kiên quyết: “Ta hận không thể một nhát giết chết cẩu Hoàng đế kia, không muốn giúp hắn.”
Lâm Vãn Khanh bị dọa đến vội bịt miệng nàng lại, lập tức giải thích: “Chiều nay ta nghe Lương Vị Bình nói, Hoàng thượng đã cho phép đại nhân lật lại bản án của Tiêu gia rồi…”
“Vậy Tiêu nương nương có thể sống lại à?” Lai Lạc hỏi.
Lâm Vãn Khanh giật mình, chợt nghẹn lời, chỉ hờ hững hỏi lại: “Vậy ngươi giết Hoàng thượng thì cô cô của ta có thể sống lại à?”
“Ta mặc kệ.” Lai Lạc lắc đầu: “Ít ra giết được cẩu Hoàng đế cũng giúp ta vui vẻ.”
“…” Được rồi, quả nhiên không thể nói đạo lý với người này.
Lâm Vãn Khanh vốn còn muốn khuyên tiếp thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó vang lên giọng của Diệp Thanh vẫn đang canh giữ bên ngoài.
Hắn ta trầm giọng gọi: “Đại nhân.”
Nàng căng thẳng, nhảy dựng từ trên giường lên, hai đầu ngón tay xoắn lấy ống tay áo, thả ra, rồi xoắn lại, rồi thả ra…
Lâm Vãn Khanh cảm thấy lần đầu tiên cùng hắn trong đêm giông tố hôm đó cũng không căng thẳng như vậy.
Cánh cửa bị đẩy ra, áo khoác đen nhung của Tô Mạch Ức xuất hiện trước. Trên người hắn còn dính hơi lạnh bên ngoài, làn da trắng lạnh cũng bị đông cứng đến ửng đỏ.
Hai người đứng đối mặt một hồi, không ai lên tiếng, nhưng đều ăn ý cùng đỏ mặt.
Lai Lạc bị dây xích khóa chặt eo lại, kéo người vươn cổ ra nhìn thử.
“Ọt ọt…”
Vẫn là bụng của Lâm Vãn Khanh phá vỡ cục diện bế tắc.
Nàng đã quên mất, hôm nay cứ lo khuyên nhủ Lai Lạc nên chưa kịp dùng bữa tối. Đã sắp qua giờ Tuất rồi, đúng là cũng nên đói bụng.
Thế là ba người trong phòng cùng sững sờ, không gian vốn yên tĩnh trong phòng thoáng chốc lại có thêm sự xấu hổ không thôi.
“Ta…” Lâm Vãn Khanh muốn giải thích.
“Đi thôi.” Tô Mạch Ức lại là người lên tiếng trước: “Dùng bữa.”
Từ phòng Lai Lạc đến viện của Tô Mạch Ức, hai người một trước một sau không nói gì.
Lâm Vãn Khanh đi từ trong nhà ra, vẫn là cách ăn mặc như khi nãy. Ánh mắt Tô Mạch Ức u ám nhìn nàng chằm chằm một lát, sau đó cởi áo khoác nhung trên người mình ra phủ lên cho nàng.
“Cảm…”Lâm Vãn Khanh nhận lấy, lời cảm ơn còn chưa thoát ra miệng thì đã nghe Tô Mạch Ức lạnh nhạt nói: “Bổn quan trước giờ không gần nữ sắc.”
Lâm Vãn Khanh dừng lại, suýt chút bị chữ “ơn” còn lại làm cho nghẹn chết.
Cẩu quan này nghĩ nàng cố tình ăn mặc ít là đặc biệt dùng để quyến rũ hắn phải không?!
Nàng thật sự muốn cởi luôn cái áo khoác nhung trên người ra rồi ném thẳng vào mặt hắn!
“Hắt xì!”
Nhưng mà vừa cởi dây áo khoác ra, một cơn hắt hơi run người lập tức đánh bay tất cả kiêu ngạo của Lâm Vãn Khanh.
Nàng quan sát xung quanh, đêm đông lạnh lẽo, liều lĩnh cởi áo khoác nhung ra thì sẽ chết cóng mất.
Thôi! Mạng nhỏ quan trọng hơn, huống chi nàng đại nhân đại lượng, lười so đo với cẩu quan này.
Thế là Lâm Vãn Khanh cũng không nói cảm ơn, tức giận quấn chặt cái áo khoác nhung trên người hơn, chân tăng tốc, chỉ muốn nhanh chóng về phòng ăn cơm, không muốn tiếp tục nói chuyện với người này nữa.
Hai người một trước một sau đến thiện đường.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, món ăn phong phú, chay mặn phối hợp, Lâm Vãn Khanh vừa nhìn đã muốn ăn ngay. Nhưng nàng cũng không quên lễ nghi, chờ Tô Mạch Ức ngồi xuống rồi mới cầm chén đũa lên chuẩn bị ăn.
“Ăn đi.” Tô Mạch Ức mặt không đổi sắc nói: “Bổn quan có bệnh thích sạch sẽ, vốn không muốn ăn chung với người khác. Đêm nay thấy nàng chờ vất vả như thế nên mới miễn cưỡng dùng bữa cùng.”
“…” Tay cầm đũa của Lâm Vãn Khanh cứng đờ.
Được lắm được lắm, mặc ít thì là muốn quyến rũ hắn, không ăn cơm là vì chờ hắn. Còn không biết xấu hổ nói mình không thích ăn chung là do bệnh thích sạch sẽ, trước kia hai người thân mật với nhau, chỗ nào của nàng mà hắn chưa ăn qua?
Lâm Vãn Khanh vừa nghẹn cục tức vừa đỏ mặt.
Nhưng bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đặc biệt là còn đang khoác y phục của người ta, ở trong viện của người ta, à…
Ngay cả bạn của nàng và chó của nàng cũng đang cọ cơm của người ta hết.
Lâm Vãn Khanh đành phải thở dài không nói một lời, vùi đầu ăn cơm.
Ngược lại, Tô Mạch Ức ở bên cạnh vẫn luôn ăn một cách nhã nhặn, nhai kỹ nuốt chậm, không nói một lời. Cũng không biết lý do gì, hôm nay họng và tay của Tô đại nhân hình như không được ổn cho lắm.
Gắp thức ăn thì dễ rớt, vừa nãy còn phải ho khụ khụ hai tiếng, khuôn mặt cũng càng lúc càng đen.
Lâm Vãn Khanh đúng là bị hắn xoay mồng mồng chẳng hiểu gì, vội vàng vét xong một bát cơm rồi đứng dậy tạm biệt, nhưng lại bị Tô Mạch Ức kéo tay áo lại.
“Lâm Lục Sự ăn xong rồi?” Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác chua chua.
Lâm Vãn Khanh đang định gật đầu, đã thấy Tô đại nhân nắm lấy tay áo nàng chặt thêm mấy phần, trong mắt cũng mang theo cảm giác tủi thân, như đang nói “nàng đi rồi thì đừng có về nữa”.
Nàng chợt nhớ mỗi lần mình ra ngoài, Tiểu Bạch đều ngồi ở cửa nghẹn ngào nhìn.
Trong lòng hiện lên một chút cảm xúc khó tả, thế là nàng lại ngồi xuống.
Lúc này sắc mặt Tô Mạch Ức mới hòa hoãn mấy phần.
Có thị nữ đi từ ngoài vào, bưng hai bát nước vải chưng đường. Mùa đông không có vải tươi, vậy nên Tô Mạch Ức sai phòng bếp tham khảo cách làm dân gian, tạo ra hương vị tương tự.
Lâm Vãn Khanh không quen hắn đột nhiên lấy lòng thế này, cảm thấy chột dạ. Thế nên lúc nhận lấy bát nước vải chưng đường, nàng trực tiếp cúi xuống húp một ngụm lớn để che giấu cảm xúc.
“Oái!”
Một ngụm này đã làm bỏng mất đầu lưỡi của nàng.
“Nóng!” Lâm Vãn Khanh che miệng, đôi mắt đẹp thấm ướt nước mắt.
Tô Mạch Ức giật mình, lấy cái bát trong tay nàng đi rồi mới ghét bỏ liếc nhìn, nói: “Trời đông lạnh lẽo, sao ta có thể để nàng ăn lạnh được?”
Nói rồi lại tự lo lắng vì mình đã bày tỏ quá mức ngay thẳng, lập tức bổ sung thêm một câu: “Ti Ngục ăn cũng không giống nàng thế này, dù sao nàng cũng là cô nương gia…”
Lâm Vãn Khanh che miệng chỉ muốn khóc, vốn không còn tâm trạng so đo với hắn.
Tô Mạch Ức khuấy khuấy bát nước vải trong tay, thấy nàng không phản ứng gì cả buổi mới lo lắng không biết có phải đã bị bỏng đến hỏng người rồi không, hắn lập tức thả bát xuống, đi tới nói: “Ta xem chút nào.”
Lâm Vãn Khanh thở phì phò quay đi chỗ khác, không cho.
Tô Mạch Ức ôm lấy eo nàng, mạnh mẽ kéo mặt của nàng quay lại, lấy tay bóp chỗ quai hàm, không có chút cảm giác thương hương tiếc ngọc nào.
Lâm Vãn Khanh bị đau đến há miệng ra.
Tô Mạch Ức lập tức chồm người tới, ánh mắt rơi xuống môi son hơi hé của nàng.
Lâm Vãn Khanh ngửa mặt lên, không nhúc nhích, đôi con ngươi xinh đẹp ướt sũng nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, bờ môi mềm mại căng mọng hé mở phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Thật ra từ đầu Tô Mạch Ức chỉ muốn xem vết thương giúp nàng thôi. Nhưng nhìn một hồi, hắn lại cảm thấy cả người dần khô nóng.
Đèn trong phòng cũng không tối lắm, hắn có thể nhìn thấy rõ cái lưỡi phấn nộn của nàng chập trùng lên xuống vì hô hấp và nuốt nước bọt. Nước bọt sáng lấp lánh dưới ánh đèn khiến hơi thở của nàng trở nên ẩm ướt.
Hắn chợt nhớ tới cái miệng nhỏ khác của nàng. Nhờ hắn nhìn chăm chú và trêu chọc thì cũng sẽ ướt sũng mấp máy như vậy, hai cánh môi khép mở, dụ hắn đi vào…
“Keng…” Tiếng chén đĩa trên bàn kêu vang.
Tô Mạch Ức như bị trúng tà, đột nhiên đẩy Lâm Vãn Khanh ra sau. Hắn đứng phắt dậy, suýt chút làm đổ cả bàn đồ ăn.
Lâm Vãn Khanh bị đẩy đột ngột nên không kịp chuẩn bị, ngẩng đầu lên đã bắt gặp gương mặt đỏ bừng như tôm luộc của Tô đại nhân.
Hắn dùng tư thế kì lạ dời mắt, chỉ thổi bát nước vải cho nguội rồi đẩy tới trước mặt nàng, sắc mặt khó nhìn nói: “Uống bát này đi.”
Cứng ngắc, giọng điệu ra lệnh.
Lâm Vãn Khanh xoa xoa gương mặt bị hắn bóp đến tê dại, cẩn thận nhích về từng chút một.
Xem ra một tháng không gặp, cẩu tính của Tô đại nhân chỉ tăng chứ không giảm…
Nàng khinh bỉ, lúc cúi đầu bưng bát, khóe mắt nhìn sang Tô Mạch Ức. Thấy hắn tự nhiên ung dung nâng cái bát nàng vừa uống lúc nãy lên, cúi đầu định uống hết.
“Đại nhân.” Nàng tốt bụng nhắc nhở: “Ta đã uống bát kia rồi.”
Tô Mạch Ức ngẩn người, phản ứng lại. Hắn nhìn nàng, rồi lại nhìn về bát nước vải còn in vết son môi của nàng, trầm mặc một lát rồi bất đắc dĩ đặt xuống.
“Lấy thêm một bát mới đi.” Lâm Vãn Khanh phân phó.
Bữa cơm này, Lâm Vãn Khanh ăn trong lo sợ không yên, Tô Mạch Ức ăn đến phiền muộn xoay chuyển trăm bề.
Phút cuối trở về phòng mình, Tô Mạch Ức đưa nàng đến ngoài cửa phòng.
Trong phòng đã có người đốt đèn từ sớm, cả địa long và nước tắm cũng được chuẩn bị xong.
Lâm Vãn Khanh cảm ơn một tiếng, cởi áo khoác nhung trên người xuống, đưa cho Tô Mạch Ức.
Chớp mắt hắn đưa tay ra đón lấy, nàng ma xui quỷ khiến thế nào lại không thả ra, thậm chí còn nắm chặt hơn.
Nàng bỗng nhiên muốn hỏi vì sao Tô Mạch Ức lại cứu nàng, thu lưu nàng. Là vì tra án nên muốn giữ nàng lại làm chứng, hay là vì cũng giống như nàng, trong lòng có nàng.
Nhưng nghĩ đến tấm hôn thư bị hắn tự tay thiêu hủy kia, Lâm Vãn Khanh mở miệng, cuối cùng vẫn thả lỏng áo khoác nhung ra.
Nàng pcúi người với Tô Mạch Ức, không chú ý đến nét mặt của hắn cũng ảm đạm đi một chút. Bàn tay ấm áp thăm dò tới, bắt lấy cổ tay nàng.
Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, trong mắt hiện lên sự mong đợi.
“Bây giờ ta phải tiến cung, sắp tới sẽ bộn bề nhiều việc.” Hắn căn dặn, giọng nói trầm ổn: “Nàng ở lại phủ Thế tử, đừng đi đâu hết. Ta sẽ cho Diệp Thanh ở lại, cũng sẽ phái người bảo vệ nàng.”
“À, à…” Lâm Vãn Khanh gật đầu, có hơi thất vọng.
Tô Mạch Ức không thả ra, tiếp tục nắm tay nàng nói: “Mặc kệ tiền triều truyền tin tức gì ra thì nàng cũng đừng lo lắng, nếu thế cục thật sự có biến, ta sẽ sai Diệp Thanh đưa nàng đến nơi an toàn.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Vãn Khanh nghe hắn nói như vậy, tim không khỏi thấp thỏm.
“Không có.” Tô Mạch Ức chắc chắn nói: “Chỉ cần nàng không gây chuyện cho ta là được rồi.”
“…” Rõ ràng là không khí tình cảm, sao người này lại muốn giết phong cảnh thế?!
Tô Mạch Ức thấy giữa hàng mày của nàng không có vẻ lo lắng thì buông tay ra, khoác lại áo nhung rồi định rời đi.
“Đại nhân!” Lâm Vãn Khanh đuổi theo mấy bước, nhìn hắn cả buổi, cuối cùng vẫn nói một câu: “Vậy… lúc ngài trở về, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
“Ừ.” Tô Mạch Ức gật đầu, phủ thêm áo khoác, không hề ngừng bước.
Dưới ánh đèn mê ly, Lâm Vãn Khanh kinh ngạc đứng đấy nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng màu đen ấy biến mất ở cuối hành lang.
Bình luận facebook