Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-173
Chương 172: Di chỉ
Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc suy nghĩ một hồi, rồi chợt giơ tay lên, vỗ về phía khe hở của cửa đá. Một đoàn hơi nước trong hư không liền bị hắn hút lại, ngưng tụ thành thủy cầu to chừng quả đấm, đập tới.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cấm chế trên cửa đá lần nữa bị kích phát, trên tấm bia đá bên cạnh Thẩm Lạc, cũng lập tức sáng lên một đoàn ánh sáng nhỏ.
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào bia đá, thì phát hiện trong quang mang mơ hồ kia, nổi lên một loại phù văn ấn ký mà hắn chưa bao giờ được gặp.
"Chỉ cần đánh vỡ ấn ký, chắc có thể phá giải được cấm chế?" Hắn nhìn nơi đạo ấn ký biến mất, tự nói một mình.
Thẩm Lạc cũng chưa từng học qua cách phá giải cấm chế, lúc trước tìm được bộ Vô Danh Thiên Thư, thì chỉ làm đại và nhờ rất nhiều vào vận khí, nên hiện giờ chỉ có thể thử một chút xem sao.
Sau đó hắn âm thầm vận chuyển pháp lực, trong lòng bàn tay phủ lên một tầng thủy lam quang mang, co lại thành chưởng, vỗ lên chỗ phù văn ấn ký vừa biến mất khi nãy.
Ngay lập tức bia đá hơi chấn động, tầng quang mang mơ hồ kia lại sáng lên, phù văn ấn ký cũng hiện ra.
Lông mày của Thẩm Lạc nhíu lại, phát hiện quang mang của phù văn ấn nhìn như yếu ớt không chịu nổi một kích, vậy mà dưới một chưởng cũng không vỡ vụn. Ngược lại, bàn tay của hắn bị một cỗ hấp lực vô hình đột nhiên kéo lấy, không cách nào thu hồi.
Tiếp đó, quang mang trên ấn ký lóe lên nữa, không chỉ bàn tay Thẩm Lạc bị dính chặt, mà ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng giống như thuỷ triều chảy ngược ra. Nó điên cuồng lao về phía trên tấm bia đá.
Chỉ một lát, từng luồng ánh sáng màu lam như nước chảy xuống, phù văn trên tấm bia đá càng ngày càng sáng, vết rách trên mặt bia cũng bắt đầu lộ ra ánh sáng màu lam.
Trong lòng Thẩm Lạc kinh hãi, thấy một nửa pháp lực đã mất, thì muốn liều mạng ngăn cản pháp lực đang tiết ra. Thậm chí hắn còn định vận hành công pháp ngược lại, nhưng căn bản không có kết quả gì.
Ngay khi hắn cảm thấy trong cơ thể rỗng tếch, pháp lực muốn bị tước đoạt gần như không còn, thì trên tấm bia đá bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy trên đó viết vài chữ to "Tà Nguyệt Tam Tinh động", bỗng nhiên nó trở nên càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành một mảnh sáng như tuyết trắng, phun ra mặt bia vài thước, cuốn toàn bộ người Thẩm Lạc vào bạch ngọc sách.
Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân ấm áp, thần thức bỗng nhiên buông lỏng, cả người liền đã mất đi ý thức.
...
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai mắt của Thẩm Lạc chậm rãi mở ra, muốn giãy dụa đứng lên, lại phát hiện toàn thân không có chút sức lực, ngay cả ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
Hắn miễn cưỡng ngồi thẳng người, hai tay chụm lại, yên lặng vận chuyển công pháp vô danh.
Hắn chỉ vận công một chút, thân thể khẽ động, lập tức đình chỉ tu luyện, một lần nữa mở mắt ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc nói thầm.
Vừa rồi, khi hắn định thử vận công ngưng tụ pháp lực, liền phát hiện từng luồng linh khí nồng nặc ở bốn phía, đều hội tụ lại trên người. So với lúc bản thân mình tu luyện trong sông còn nhiều hơn mấy lần.
Thẩm Lạc dụi dụi con mắt, quan sát bốn phía một chút, thì phát hiện mình đang ở trên một vách núi. Mà cảnh tượng ở xung quanh mình cũng đã đổi khác, rực rỡ hẳn lên, giống như đã tới một thế giới hoàn toàn mới.
Hắn có chút khó tin, đứng lên, bước nhanh đi đến bên vách núi, mắt nhìn về phía xa.
Trước mắt Thẩm Lạc rất trống trải, trong tầm mắt có thể thấy được từng tòa đình đài lầu các được bố trí tinh xảo, thấp thoáng trong núi là từng hàng cây xanh. Từng đoạn đường núi quanh co gấp khúc nối liền đến trước cửa nhà, còn có vài thác nước chảy thẳng xuống dưới, tạo nên từng giọt nước màu bạc lấp lánh như trân châu.
Đây, giống như là tiên cảnh nhân gian!
"Nơi này chắc là Phương Thốn nơi ở của thần tiên? Quả nhiên là Động Thiên có khác!" Tâm thần của Thẩm Lạc có phần bị chấn động, nhịn không được cảm thán nói.
Nhưng sau một khắc, thần sắc hắn liền xảy ra biến hóa, biến thành ngưng trọng hẳn lên.
"Không thích hợp, nơi này quá an tĩnh..."
Một tòa Tiên gia động phủ lớn như vậy, ngoại trừ thảm thực vật xanh ngắt ở bên ngoài chỗ nào cũng thấy được, thì đừng nói là một bóng người, liền ngay cả nửa con vật sống đều không thể nhìn thấy. Chung quanh đây hoàn toàn tĩnh mịch, an tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Lạc hít một hơi thật sâu, tâm tình kích động đã biến mất.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay chụm lại lần nữa, nhắm mắt vận công.
Sau đó, Thẩm Lạc rốt cục xác định được, thiên địa linh khí trong động phủ ở đây dịch tại Bạch ngọc sách, nồng nặc hơn bên ngoài rất nhiều. Trong lòng hắn cũng đã hiểu được, vì sao những Tiên gia động phủ trên thế gian, đều muốn chiếm cứ sơn trạch linh địa để sáng lập sơn môn.
Trước sau không quá nửa phút, hắn thu lại công pháp, đứng lên.
Ở chỗ này, nhờ có linh khí nồng nặc, hắn không những khôi phục tất cả pháp lực đã hao tổn khi trước, mà ngay cả thương thế trong cơ thể cũng đều được chữa khỏi hoàn toàn.
Thẩm Lạc tại trên bờ sườn núi tìm kiếm một phen, rất nhanh liền phát hiện một thềm đá hình chữ “Z” dựa vào núi mà xây, rồi theo đó đi dọc xuống dưới.
Hắn đi hơn nửa đoạn đường, thì cuối thềm đá xuất hiện một tòa đình nghỉ mát cô độc. Khi hắn đi vào trong đó, liền thấy trong đình có một bàn cờ bằng đá bạch ngọc, phía trên còn bày một bộ dụng cụ pha rượu bằng sứ trắng.
Bầu rượu cổ dài bày ở giữa, chỗ ngồi hai bên đều có chén rượu xinh xắn, phảng phất như vừa có người ở chỗ này uống rượu đối ẩm.
Nhưng mặt bàn dính bụi lâu ngày, nhìn không ra chất liệu gì, mà trên bầu rượu sứ trắng kia cũng có một tầng bụi thật dày, có thể thấy được nơi đây đã có thời gian rất lâu.
Thẩm Lạc cầm lên bầu rượu, thoáng ước lượng một chút, liền phát hiện bầu rượu đã rỗng.
Hắn gác lại bầu rượu, đứng tại trong đình nhìn xuống dưới, liền thấy dưới vách núi đá là từng dãy nhà, mái ngói lưu ly nhô ra, chỉ là không ít địa phương đều đã tổn hại không chịu nổi, đổ sụp xuống dưới.
Thẩm Lạc mang theo bụng nghi hoặc rời đi đình nghỉ mát, tiếp tục đi xuống, chỉ một lát, liền đi tới khu vực lưu ly mái hiên bao trùm kia.
Hắn còn tưởng rằng nơi đó là một mảnh phòng ốc dựa vào núi xây dựng, kết quả đi tới gần mới phát hiện, dưới mái hiên trên vách tường thường cách một đoạn khoảng cách, mới có thể nhìn thấy căn phòng xây trên vách núi. Phía trên đó còn có các phòng khác, nhưng tất cả đều là phòng trống.
Thẩm Lạc đi đến căn phòng đầu tiên, liền thấy bên trái căn phòng trên vách đá, khắc chữ to "Đệ Tử xá".
"Thì ra là phòng xá của đệ tử trên núi dịch tại bạch ngọc sách."
Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, theo bản năng liền so sánh gian phòng nhỏ của mình trong Xuân Thu quan cùng gian phòng nơi này một phen, thì phát hiện nơi này cũng không có tốt hơn ở chỗ nào.
Cửa phòng có chút mở rộng ra, Thẩm Lạc đẩy cửa đi vào, trong mũi liền ngửi được một mùi ẩm ướt, tia sáng bốn phía lờ mờ cũng không nhìn rõ được gì cả.
Hắn thoáng vận chuyển pháp lực, trong lòng bàn tay sáng lên một mảnh quang mang u lam, chiếu lên bốn phía thì thấy được rõ ràng.
Trong động thạch thất diện tích không tính quá lớn, hai bên trái phải lại đều có một cái nhĩ thất, bày biện đều rất đơn giản.
Ở chính giữa phòng chỉ bày một bộ bàn, phía trên là một bộ đồ uống trà đã hư, bên trái nhĩ thất chính là phòng ngủ, có một tấm giường đá, đệm chăn trên đó đã sớm mục nát như bùn.
Bên phải nhĩ thất, trên mặt đất đặt một tấm bồ đoàn rách rưới, bên cạnh bức tường là một cái bàn, phía trên để một cái lư hương ba chân và xấp thư tịch, cũng bị một tầng bụi phủ đầy.
Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc suy nghĩ một hồi, rồi chợt giơ tay lên, vỗ về phía khe hở của cửa đá. Một đoàn hơi nước trong hư không liền bị hắn hút lại, ngưng tụ thành thủy cầu to chừng quả đấm, đập tới.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, cấm chế trên cửa đá lần nữa bị kích phát, trên tấm bia đá bên cạnh Thẩm Lạc, cũng lập tức sáng lên một đoàn ánh sáng nhỏ.
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào bia đá, thì phát hiện trong quang mang mơ hồ kia, nổi lên một loại phù văn ấn ký mà hắn chưa bao giờ được gặp.
"Chỉ cần đánh vỡ ấn ký, chắc có thể phá giải được cấm chế?" Hắn nhìn nơi đạo ấn ký biến mất, tự nói một mình.
Thẩm Lạc cũng chưa từng học qua cách phá giải cấm chế, lúc trước tìm được bộ Vô Danh Thiên Thư, thì chỉ làm đại và nhờ rất nhiều vào vận khí, nên hiện giờ chỉ có thể thử một chút xem sao.
Sau đó hắn âm thầm vận chuyển pháp lực, trong lòng bàn tay phủ lên một tầng thủy lam quang mang, co lại thành chưởng, vỗ lên chỗ phù văn ấn ký vừa biến mất khi nãy.
Ngay lập tức bia đá hơi chấn động, tầng quang mang mơ hồ kia lại sáng lên, phù văn ấn ký cũng hiện ra.
Lông mày của Thẩm Lạc nhíu lại, phát hiện quang mang của phù văn ấn nhìn như yếu ớt không chịu nổi một kích, vậy mà dưới một chưởng cũng không vỡ vụn. Ngược lại, bàn tay của hắn bị một cỗ hấp lực vô hình đột nhiên kéo lấy, không cách nào thu hồi.
Tiếp đó, quang mang trên ấn ký lóe lên nữa, không chỉ bàn tay Thẩm Lạc bị dính chặt, mà ngay cả pháp lực trong cơ thể cũng giống như thuỷ triều chảy ngược ra. Nó điên cuồng lao về phía trên tấm bia đá.
Chỉ một lát, từng luồng ánh sáng màu lam như nước chảy xuống, phù văn trên tấm bia đá càng ngày càng sáng, vết rách trên mặt bia cũng bắt đầu lộ ra ánh sáng màu lam.
Trong lòng Thẩm Lạc kinh hãi, thấy một nửa pháp lực đã mất, thì muốn liều mạng ngăn cản pháp lực đang tiết ra. Thậm chí hắn còn định vận hành công pháp ngược lại, nhưng căn bản không có kết quả gì.
Ngay khi hắn cảm thấy trong cơ thể rỗng tếch, pháp lực muốn bị tước đoạt gần như không còn, thì trên tấm bia đá bỗng nhiên xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy trên đó viết vài chữ to "Tà Nguyệt Tam Tinh động", bỗng nhiên nó trở nên càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành một mảnh sáng như tuyết trắng, phun ra mặt bia vài thước, cuốn toàn bộ người Thẩm Lạc vào bạch ngọc sách.
Thẩm Lạc cảm thấy toàn thân ấm áp, thần thức bỗng nhiên buông lỏng, cả người liền đã mất đi ý thức.
...
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai mắt của Thẩm Lạc chậm rãi mở ra, muốn giãy dụa đứng lên, lại phát hiện toàn thân không có chút sức lực, ngay cả ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
Hắn miễn cưỡng ngồi thẳng người, hai tay chụm lại, yên lặng vận chuyển công pháp vô danh.
Hắn chỉ vận công một chút, thân thể khẽ động, lập tức đình chỉ tu luyện, một lần nữa mở mắt ra.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Lạc nói thầm.
Vừa rồi, khi hắn định thử vận công ngưng tụ pháp lực, liền phát hiện từng luồng linh khí nồng nặc ở bốn phía, đều hội tụ lại trên người. So với lúc bản thân mình tu luyện trong sông còn nhiều hơn mấy lần.
Thẩm Lạc dụi dụi con mắt, quan sát bốn phía một chút, thì phát hiện mình đang ở trên một vách núi. Mà cảnh tượng ở xung quanh mình cũng đã đổi khác, rực rỡ hẳn lên, giống như đã tới một thế giới hoàn toàn mới.
Hắn có chút khó tin, đứng lên, bước nhanh đi đến bên vách núi, mắt nhìn về phía xa.
Trước mắt Thẩm Lạc rất trống trải, trong tầm mắt có thể thấy được từng tòa đình đài lầu các được bố trí tinh xảo, thấp thoáng trong núi là từng hàng cây xanh. Từng đoạn đường núi quanh co gấp khúc nối liền đến trước cửa nhà, còn có vài thác nước chảy thẳng xuống dưới, tạo nên từng giọt nước màu bạc lấp lánh như trân châu.
Đây, giống như là tiên cảnh nhân gian!
"Nơi này chắc là Phương Thốn nơi ở của thần tiên? Quả nhiên là Động Thiên có khác!" Tâm thần của Thẩm Lạc có phần bị chấn động, nhịn không được cảm thán nói.
Nhưng sau một khắc, thần sắc hắn liền xảy ra biến hóa, biến thành ngưng trọng hẳn lên.
"Không thích hợp, nơi này quá an tĩnh..."
Một tòa Tiên gia động phủ lớn như vậy, ngoại trừ thảm thực vật xanh ngắt ở bên ngoài chỗ nào cũng thấy được, thì đừng nói là một bóng người, liền ngay cả nửa con vật sống đều không thể nhìn thấy. Chung quanh đây hoàn toàn tĩnh mịch, an tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Lạc hít một hơi thật sâu, tâm tình kích động đã biến mất.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay chụm lại lần nữa, nhắm mắt vận công.
Sau đó, Thẩm Lạc rốt cục xác định được, thiên địa linh khí trong động phủ ở đây dịch tại Bạch ngọc sách, nồng nặc hơn bên ngoài rất nhiều. Trong lòng hắn cũng đã hiểu được, vì sao những Tiên gia động phủ trên thế gian, đều muốn chiếm cứ sơn trạch linh địa để sáng lập sơn môn.
Trước sau không quá nửa phút, hắn thu lại công pháp, đứng lên.
Ở chỗ này, nhờ có linh khí nồng nặc, hắn không những khôi phục tất cả pháp lực đã hao tổn khi trước, mà ngay cả thương thế trong cơ thể cũng đều được chữa khỏi hoàn toàn.
Thẩm Lạc tại trên bờ sườn núi tìm kiếm một phen, rất nhanh liền phát hiện một thềm đá hình chữ “Z” dựa vào núi mà xây, rồi theo đó đi dọc xuống dưới.
Hắn đi hơn nửa đoạn đường, thì cuối thềm đá xuất hiện một tòa đình nghỉ mát cô độc. Khi hắn đi vào trong đó, liền thấy trong đình có một bàn cờ bằng đá bạch ngọc, phía trên còn bày một bộ dụng cụ pha rượu bằng sứ trắng.
Bầu rượu cổ dài bày ở giữa, chỗ ngồi hai bên đều có chén rượu xinh xắn, phảng phất như vừa có người ở chỗ này uống rượu đối ẩm.
Nhưng mặt bàn dính bụi lâu ngày, nhìn không ra chất liệu gì, mà trên bầu rượu sứ trắng kia cũng có một tầng bụi thật dày, có thể thấy được nơi đây đã có thời gian rất lâu.
Thẩm Lạc cầm lên bầu rượu, thoáng ước lượng một chút, liền phát hiện bầu rượu đã rỗng.
Hắn gác lại bầu rượu, đứng tại trong đình nhìn xuống dưới, liền thấy dưới vách núi đá là từng dãy nhà, mái ngói lưu ly nhô ra, chỉ là không ít địa phương đều đã tổn hại không chịu nổi, đổ sụp xuống dưới.
Thẩm Lạc mang theo bụng nghi hoặc rời đi đình nghỉ mát, tiếp tục đi xuống, chỉ một lát, liền đi tới khu vực lưu ly mái hiên bao trùm kia.
Hắn còn tưởng rằng nơi đó là một mảnh phòng ốc dựa vào núi xây dựng, kết quả đi tới gần mới phát hiện, dưới mái hiên trên vách tường thường cách một đoạn khoảng cách, mới có thể nhìn thấy căn phòng xây trên vách núi. Phía trên đó còn có các phòng khác, nhưng tất cả đều là phòng trống.
Thẩm Lạc đi đến căn phòng đầu tiên, liền thấy bên trái căn phòng trên vách đá, khắc chữ to "Đệ Tử xá".
"Thì ra là phòng xá của đệ tử trên núi dịch tại bạch ngọc sách."
Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, theo bản năng liền so sánh gian phòng nhỏ của mình trong Xuân Thu quan cùng gian phòng nơi này một phen, thì phát hiện nơi này cũng không có tốt hơn ở chỗ nào.
Cửa phòng có chút mở rộng ra, Thẩm Lạc đẩy cửa đi vào, trong mũi liền ngửi được một mùi ẩm ướt, tia sáng bốn phía lờ mờ cũng không nhìn rõ được gì cả.
Hắn thoáng vận chuyển pháp lực, trong lòng bàn tay sáng lên một mảnh quang mang u lam, chiếu lên bốn phía thì thấy được rõ ràng.
Trong động thạch thất diện tích không tính quá lớn, hai bên trái phải lại đều có một cái nhĩ thất, bày biện đều rất đơn giản.
Ở chính giữa phòng chỉ bày một bộ bàn, phía trên là một bộ đồ uống trà đã hư, bên trái nhĩ thất chính là phòng ngủ, có một tấm giường đá, đệm chăn trên đó đã sớm mục nát như bùn.
Bên phải nhĩ thất, trên mặt đất đặt một tấm bồ đoàn rách rưới, bên cạnh bức tường là một cái bàn, phía trên để một cái lư hương ba chân và xấp thư tịch, cũng bị một tầng bụi phủ đầy.
Bình luận facebook