Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-174
Chương 173: Ngọc giản
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc nhẹ nhàng phủi đi bụi đất trên thư tịch, nhìn thấy bìa viết mấy chữ « Hàng Yêu Phổ », trong lòng hơi động, muốn cầm lên đọc, nhưng tay vừa mới cầm lên, thư tịch đã sớm mục nát liền vỡ vụn thành cặn bã.
Thấy vậy, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Lạc đi ra gian thạch thất này, tiếp tục đi dọc theo hành lang về phía trước, kiểm tra từng phòng đệ tử dọc đường. Kết quả phát hiện bên trong đều không khác gì nhau, nhìn tựa hồ cũng chỉ là nơi cư ngụ của đệ tử ngoại môn bình thường của Phương Thốn sơn.
Hắn rời khu Đệ Tử xá này, liền đến vách núi phía dưới, tiến nhập một cánh rừng cây cối um tùm.
Trong rừng khúc kính thông u, có một con đường đá nhỏ bị cỏ hoang bao phủ kéo dài vào trong.
Thẩm Lạc đi dọc theo đường nhỏ hướng vào trong, ven đường nhìn thấy từng toà tiểu viện độc lập, chỉ là đại đa số đều đã sụp đổ, phía trên cháy đen một mảnh, tựa hồ trải qua hoả hoạn, đã thành phế tích.
Đi qua mười mấy tòa tiểu viện trong rừng, đường đá nhỏ kia bắt đầu rẽ về bên phải, ngay ngã ba cách đó không xa, Thẩm Lạc thấy được một toà tiểu viện bảo tồn còn tương đối hoàn chỉnh.
Nói là hoàn chỉnh, bất quá là so với những toà phế tích trước mà thôi, đại môn tiểu viện này cũng đã hoàn toàn sụp đổ, bên trong là một toà lầu các hai tầng mặc dù còn ương ngạnh đứng lặng đó, nhưng trên nóc nhà đã bị đánh sập một cái động lớn.
Thẩm Lạc đi vào trong viện, chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất đều là vết mấp mô, bên trong trải rộng kiến trúc hư hỏng, các trụ phòng ốc, trụ mái hiên đứt gãy, một mảnh hỗn độn.
"Từ xa nhìn thì còn giống như ốc xá thế ngoại đào nguyên, đến gần nhìn kỹ mới biết khắp nơi đổ nát thê lương, hiển nhiên là nhiều năm trước đã từng trải qua một trận chiến sự thảm liệt, nhưng vì sao không thấy một bộ thi cốt nào? Cũng không biết có còn lưu lại di vật tổ tiên hay không?" Trong lòng Thẩm Lạc nghi hoặc, lại có vẻ chờ mong.
Hắn cất bước đi qua một đoạn nóc nhà đứt gãy, đi đến trước lầu các, đưa tay đẩy cửa phòng.
Cửa phòng đã lâu chưa mở, phát ra một tiếng vang nhỏ "Két", mở vào phía trong, cuốn theo một trận bụi bay.
Thẩm Lạc đưa tay che miệng mũi đi vào trong phòng, nhưng trong đó vẫn bày biện như cũ, không khác với gia đình bình thường. Chính giữa là một gian nhà chính nhỏ hẹp, treo trên tường một bộ đồ quyển sơn thủy, đã mục nát đứt gãy.
Hai bên nhà chính đều có một gian phòng khách, bên trong đều có giường bàn, chỉ là đã mục nát rách rưới. Giữa khe hở gạch xanh trên mặt đất cũng mọc lên từng lùm cỏ hoang, nhìn xem thập phần đổ nát hoang vu.
Thẩm Lạc tìm kiếm, xem trong phòng có lưu lại vật gì liên quan tới nơi đây hay không, kết quả không tìm được thứ gì.
Hắn vòng qua phía sau nhà chính, theo một cái thang cũ nát, lên tới lầu hai.
Lầu hai chỉ có một gian phòng, Thẩm Lạc vừa mới đi vào, liền thấy trên sàn nhà trong phòng có một chiếc chuông đồng cao cỡ một người, nhìn bộ dáng tựa hồ chính là thứ ném tới làm thủng nóc nhà.
Hắn đi tới gần, liền thấy trên thân chuông khắc lít nha lít nhít văn tự, bốn phía là hoa văn trang trí, nhìn thập phần tinh mỹ. Hắn dựa vào những văn tự này, yên lặng niệm tụng:
"Càn khôn che chở, lấy nhân đức ân huệ tỏa khắp chúng sinh, nhật nguyệt tuần hoàn, không hiện long công giao phó thiên hạ, đạo hoán trọng ly, cung điện liền cấu, thần phù hộ lặng yên đỡ, tiếu minh giẫm đạp, vì thiên địa cầu phúc nhương tai..."
Sau khi đọc xong, Thẩm Lạc hiểu được, văn tự khắc trên cái chuông này, chính là một thiên đạo văn cầu phúc của đạo gia, số lượng từ mặc dù không nhiều, nhưng lặp ý cực lớn, một câu "Vì thiên địa cầu phúc nhương tai" đủ để thấy khí phách nó rộng lớn.
Hắn đi vòng qua một bên khác, liền thấy trên thân chuông, thình lình in dấu một chưởng ấn to lớn, có thể thấy rõ đường vân lòng bàn tay rõ ràng, xem ra là bàn tay của Nhân tộc.
"A, đây là cái gì?"
Đúng lúc này, Thẩm Lạc có chút kỳ quái kêu nhỏ một tiếng, khi quan sát tỉ mỉ dấu bàn tay kia, liền phát hiện ở trong chỉ và ngón trỏ có một đoạn dị vật màu trắng, không giống với thân chuông màu đồng cổ.
Chỉ là thứ này tựa như xuyên thấu thân chuông, đính vào bên trong, nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện.
Thẩm Lạc đưa tay sờ lên, phát hiện vật kia chạm vào tay có chút lạnh buốt, tựa hồ là một loại ngọc thạch nào đó.
Hắn lấy hai ngón tay kẹp lấy phần đuôi dị vật màu trắng kia, dùng sức kéo ra ngoài. Kết quả lại phát hiện phần đuôi vật đó ló ra ở bên ngoài thực sự quá ít, căn bản không ra sức kéo được.
Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, hít sâu một hơi, dương cương chi khí thể nội vận chuyển, một cái Thanh Dương Thủ đập vào trên thủ ấn chuông đồng kia, ý đồ dùng chưởng lực phản chấn nó ra.
Nhưng mà, dưới một kích này, thân chuông phát ra một tiếng vang trầm trầm, dị vật màu trắng kia chẳng những không văng ra phía ngoài, ngược lại rụt vào phía trong một chút, cơ hồ bằng mặt với chưởng ấn.
Lông mày Thẩm Lạc cau lại, lần nữa nhấc lên một chưởng, vận đủ khí lực vỗ xuống.
"Bành..."
Chỉ nghe một tiếng âm thanh trầm buồn vang lên, dị vật màu trắng vừa rồi còn rụt vào phía trong, đột nhiên bị nguồn sức mạnh này phản chấn, như một đoản tiễn bắn nhanh ra ngoài.
Tay mắt Thẩm Lạc lanh lẹ, một tay bắt lấy nó.
Nhưng mà lúc này, chuông đồng một mực khảm trên sàn nhà đột nhiên trầm xuống, trực tiếp đập sàn nhà ra một cái động lớn, làm Thẩm Lạc cùng rớt xuống lầu vào trong căn nhà chính.
Trong phòng lập tức khói bụi bay lên, toàn thân Thẩm Lạc dính đầy bụi đất, có chút chật vật từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài phòng.
Hắn vừa mới ra cửa phòng, lầu các hai tầng kia liền ầm vang sụp đổ.
Thẩm Lạc vỗ bụi đất trên người, đi đến giữa sân, quay lại nhìn thoáng qua lầu các sụp đổ, đặt mông ngồi trên một khối nóc nhà đứt gãy, mở bàn tay ra nhìn xuống.
Chỉ thấy chính giữa tay hắn, nằm một viên ngọc giản hẹp dài dài khoảng ba tấc, rộng khoảng một tấc, trắng như mỡ dê, trên đó bóng loáng như tơ, không vẽ vời gì, nhìn ngược lại không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Thẩm Lạc cảm thấy, vật này hơn phân nửa là bị người cố ý khảm trên chuông đồng, đánh rớt đến bên này, hiển nhiên là đồ vật quý giá, tuyệt đối không thể là vật bình thường.
"Chẳng lẽ là một kiện pháp khí?" Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, pháp lực trong đan điền vận khởi, thuận theo kinh mạch trên tay chảy vào trong ngọc giản.
Trong nháy mắt ngọc giản màu trắng được pháp lực tụ hợp vào, bên trong loé lên huỳnh quang, trở nên càng thêm thông thấu.
Sau một lúc lâu, ngọc giản vẫn như cũ chỉ như vậy, không có bất luận biến hoá gì, cũng không có mảy may sóng pháp lực truyền ra, cũng không có bất luận phản ứng gì là pháp khí bị khu động.
Thẩm Lạc thấy vậy, vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc này khoanh chân ngồi xuống, đặt ngọc giản giữa hai lòng bàn tay, trong lòng mặc niệm Cửu Cửu Luyện Bảo Quyết.
Nhưng sau một phen giày vò, ngọc giản kia vẫn không có nửa điểm biến hóa, cũng không phản ứng chút nào với Luyện Bảo Quyết.
"Thật chẳng lẽ chỉ là một vật bình thường?" Thần sắc Thẩm Lạc thất vọng, buồn bực nói.
Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, vỗ ót một cái, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười đểu
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc nhẹ nhàng phủi đi bụi đất trên thư tịch, nhìn thấy bìa viết mấy chữ « Hàng Yêu Phổ », trong lòng hơi động, muốn cầm lên đọc, nhưng tay vừa mới cầm lên, thư tịch đã sớm mục nát liền vỡ vụn thành cặn bã.
Thấy vậy, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Lạc đi ra gian thạch thất này, tiếp tục đi dọc theo hành lang về phía trước, kiểm tra từng phòng đệ tử dọc đường. Kết quả phát hiện bên trong đều không khác gì nhau, nhìn tựa hồ cũng chỉ là nơi cư ngụ của đệ tử ngoại môn bình thường của Phương Thốn sơn.
Hắn rời khu Đệ Tử xá này, liền đến vách núi phía dưới, tiến nhập một cánh rừng cây cối um tùm.
Trong rừng khúc kính thông u, có một con đường đá nhỏ bị cỏ hoang bao phủ kéo dài vào trong.
Thẩm Lạc đi dọc theo đường nhỏ hướng vào trong, ven đường nhìn thấy từng toà tiểu viện độc lập, chỉ là đại đa số đều đã sụp đổ, phía trên cháy đen một mảnh, tựa hồ trải qua hoả hoạn, đã thành phế tích.
Đi qua mười mấy tòa tiểu viện trong rừng, đường đá nhỏ kia bắt đầu rẽ về bên phải, ngay ngã ba cách đó không xa, Thẩm Lạc thấy được một toà tiểu viện bảo tồn còn tương đối hoàn chỉnh.
Nói là hoàn chỉnh, bất quá là so với những toà phế tích trước mà thôi, đại môn tiểu viện này cũng đã hoàn toàn sụp đổ, bên trong là một toà lầu các hai tầng mặc dù còn ương ngạnh đứng lặng đó, nhưng trên nóc nhà đã bị đánh sập một cái động lớn.
Thẩm Lạc đi vào trong viện, chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất đều là vết mấp mô, bên trong trải rộng kiến trúc hư hỏng, các trụ phòng ốc, trụ mái hiên đứt gãy, một mảnh hỗn độn.
"Từ xa nhìn thì còn giống như ốc xá thế ngoại đào nguyên, đến gần nhìn kỹ mới biết khắp nơi đổ nát thê lương, hiển nhiên là nhiều năm trước đã từng trải qua một trận chiến sự thảm liệt, nhưng vì sao không thấy một bộ thi cốt nào? Cũng không biết có còn lưu lại di vật tổ tiên hay không?" Trong lòng Thẩm Lạc nghi hoặc, lại có vẻ chờ mong.
Hắn cất bước đi qua một đoạn nóc nhà đứt gãy, đi đến trước lầu các, đưa tay đẩy cửa phòng.
Cửa phòng đã lâu chưa mở, phát ra một tiếng vang nhỏ "Két", mở vào phía trong, cuốn theo một trận bụi bay.
Thẩm Lạc đưa tay che miệng mũi đi vào trong phòng, nhưng trong đó vẫn bày biện như cũ, không khác với gia đình bình thường. Chính giữa là một gian nhà chính nhỏ hẹp, treo trên tường một bộ đồ quyển sơn thủy, đã mục nát đứt gãy.
Hai bên nhà chính đều có một gian phòng khách, bên trong đều có giường bàn, chỉ là đã mục nát rách rưới. Giữa khe hở gạch xanh trên mặt đất cũng mọc lên từng lùm cỏ hoang, nhìn xem thập phần đổ nát hoang vu.
Thẩm Lạc tìm kiếm, xem trong phòng có lưu lại vật gì liên quan tới nơi đây hay không, kết quả không tìm được thứ gì.
Hắn vòng qua phía sau nhà chính, theo một cái thang cũ nát, lên tới lầu hai.
Lầu hai chỉ có một gian phòng, Thẩm Lạc vừa mới đi vào, liền thấy trên sàn nhà trong phòng có một chiếc chuông đồng cao cỡ một người, nhìn bộ dáng tựa hồ chính là thứ ném tới làm thủng nóc nhà.
Hắn đi tới gần, liền thấy trên thân chuông khắc lít nha lít nhít văn tự, bốn phía là hoa văn trang trí, nhìn thập phần tinh mỹ. Hắn dựa vào những văn tự này, yên lặng niệm tụng:
"Càn khôn che chở, lấy nhân đức ân huệ tỏa khắp chúng sinh, nhật nguyệt tuần hoàn, không hiện long công giao phó thiên hạ, đạo hoán trọng ly, cung điện liền cấu, thần phù hộ lặng yên đỡ, tiếu minh giẫm đạp, vì thiên địa cầu phúc nhương tai..."
Sau khi đọc xong, Thẩm Lạc hiểu được, văn tự khắc trên cái chuông này, chính là một thiên đạo văn cầu phúc của đạo gia, số lượng từ mặc dù không nhiều, nhưng lặp ý cực lớn, một câu "Vì thiên địa cầu phúc nhương tai" đủ để thấy khí phách nó rộng lớn.
Hắn đi vòng qua một bên khác, liền thấy trên thân chuông, thình lình in dấu một chưởng ấn to lớn, có thể thấy rõ đường vân lòng bàn tay rõ ràng, xem ra là bàn tay của Nhân tộc.
"A, đây là cái gì?"
Đúng lúc này, Thẩm Lạc có chút kỳ quái kêu nhỏ một tiếng, khi quan sát tỉ mỉ dấu bàn tay kia, liền phát hiện ở trong chỉ và ngón trỏ có một đoạn dị vật màu trắng, không giống với thân chuông màu đồng cổ.
Chỉ là thứ này tựa như xuyên thấu thân chuông, đính vào bên trong, nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện.
Thẩm Lạc đưa tay sờ lên, phát hiện vật kia chạm vào tay có chút lạnh buốt, tựa hồ là một loại ngọc thạch nào đó.
Hắn lấy hai ngón tay kẹp lấy phần đuôi dị vật màu trắng kia, dùng sức kéo ra ngoài. Kết quả lại phát hiện phần đuôi vật đó ló ra ở bên ngoài thực sự quá ít, căn bản không ra sức kéo được.
Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, hít sâu một hơi, dương cương chi khí thể nội vận chuyển, một cái Thanh Dương Thủ đập vào trên thủ ấn chuông đồng kia, ý đồ dùng chưởng lực phản chấn nó ra.
Nhưng mà, dưới một kích này, thân chuông phát ra một tiếng vang trầm trầm, dị vật màu trắng kia chẳng những không văng ra phía ngoài, ngược lại rụt vào phía trong một chút, cơ hồ bằng mặt với chưởng ấn.
Lông mày Thẩm Lạc cau lại, lần nữa nhấc lên một chưởng, vận đủ khí lực vỗ xuống.
"Bành..."
Chỉ nghe một tiếng âm thanh trầm buồn vang lên, dị vật màu trắng vừa rồi còn rụt vào phía trong, đột nhiên bị nguồn sức mạnh này phản chấn, như một đoản tiễn bắn nhanh ra ngoài.
Tay mắt Thẩm Lạc lanh lẹ, một tay bắt lấy nó.
Nhưng mà lúc này, chuông đồng một mực khảm trên sàn nhà đột nhiên trầm xuống, trực tiếp đập sàn nhà ra một cái động lớn, làm Thẩm Lạc cùng rớt xuống lầu vào trong căn nhà chính.
Trong phòng lập tức khói bụi bay lên, toàn thân Thẩm Lạc dính đầy bụi đất, có chút chật vật từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài phòng.
Hắn vừa mới ra cửa phòng, lầu các hai tầng kia liền ầm vang sụp đổ.
Thẩm Lạc vỗ bụi đất trên người, đi đến giữa sân, quay lại nhìn thoáng qua lầu các sụp đổ, đặt mông ngồi trên một khối nóc nhà đứt gãy, mở bàn tay ra nhìn xuống.
Chỉ thấy chính giữa tay hắn, nằm một viên ngọc giản hẹp dài dài khoảng ba tấc, rộng khoảng một tấc, trắng như mỡ dê, trên đó bóng loáng như tơ, không vẽ vời gì, nhìn ngược lại không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Thẩm Lạc cảm thấy, vật này hơn phân nửa là bị người cố ý khảm trên chuông đồng, đánh rớt đến bên này, hiển nhiên là đồ vật quý giá, tuyệt đối không thể là vật bình thường.
"Chẳng lẽ là một kiện pháp khí?" Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, pháp lực trong đan điền vận khởi, thuận theo kinh mạch trên tay chảy vào trong ngọc giản.
Trong nháy mắt ngọc giản màu trắng được pháp lực tụ hợp vào, bên trong loé lên huỳnh quang, trở nên càng thêm thông thấu.
Sau một lúc lâu, ngọc giản vẫn như cũ chỉ như vậy, không có bất luận biến hoá gì, cũng không có mảy may sóng pháp lực truyền ra, cũng không có bất luận phản ứng gì là pháp khí bị khu động.
Thẩm Lạc thấy vậy, vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc này khoanh chân ngồi xuống, đặt ngọc giản giữa hai lòng bàn tay, trong lòng mặc niệm Cửu Cửu Luyện Bảo Quyết.
Nhưng sau một phen giày vò, ngọc giản kia vẫn không có nửa điểm biến hóa, cũng không phản ứng chút nào với Luyện Bảo Quyết.
"Thật chẳng lẽ chỉ là một vật bình thường?" Thần sắc Thẩm Lạc thất vọng, buồn bực nói.
Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, vỗ ót một cái, khóe miệng lập tức nhếch lên một nụ cười đểu
Bình luận facebook