Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Sa mạc mênh mông cuộn lên từng con sóng vàng, dưới ánh nắng chói chang, một đoàn quân khổng lồ tiến chầm chậm vào biển cát không biên giới, chiến kỳ đen giơ cao phấp phới trong gió nối bật giữa màu vàng chốn xa mạc.
Đoàn quân ngay hàng thẳng lối tiến về hướng tây, theo sau đội chiến mã là đàn dê đông đúc, tuy nhiên đàn dê hình như đã sức cùng lực kiệt, đang lê bước khó nhọc dưới ngọn roi của những tên lính.
Dưới một ngọn cờ lớn nhất có thêu chữ “TẦN” to tướng, mấy vị tướng lĩnh cưỡi ngựa đen vây quanh một thanh niên mặc cẩm bào. Chàng thanh niên đột nhiên siết mạnh cương ngựa, chiến mã hí lên một tiếng dừng lại, đám tướng lĩnh xung quanh cũng vội kiềm ngựa.
Thân là đại tướng quân trong lần viễn chinh này, Mông Điềm tất nhiên đi cùng ngự giá của Trương Cường, lúc này Mông Điềm đã ngoài ngũ tuần, vào thời đại này đã sớm an hưởng tuổi già rồi, nhưng thể chất Mông Điềm cường tráng, vẫn giữ được vẻ uy nghi của một đại chiến tướng dũng mãnh.
Thấy Trương Cường dừng lại, Mông Điềm lập tức thúc ngựa lại gần, 50 vạn đại quân xuất phát từ Hàm Dương vào tháng 6, sau nửa năm hành quân đã đánh bại triệt để bộ tộc Đại Nguyệt, khiến bộ tộc này ngoan ngoãn thần phục Đại Tần, từ nay bản đồ Đại Tần mở rộng về hướng tây thêm mấy ngàn dặm.
Vào mùa xuân năm thứ 9 Tần Nhị Thế, 50 vạn đại quân đã kéo đến vùng đất nổi tiếng khai sinh nền văn minh lưỡng hà nằm ở Trung Á, nơi đây từng là lãnh thổ của đế quốc Babylon và đế chế Ba Tư, khi chiến quốc thất hùng tranh bá ở trung nguyên thì đế chế Ba Tư bị Macedonia tiêu diệt, đến khi Đại Tần hùng mạnh sau khi thống nhất 6 nước cũng là lúc vương quốc Macedonia suy yếu, trở thành quốc gia phụ thuộc của đế chế La Mã, giờ đang vất vả thoát khỏi ách thống trị của La Mã.
Ra khỏi sa mạc là một thào nguyên rộng lớn, Trương Cường chuẩn bị dừng lại ở đây một tháng chỉnh đốn lại quân đội rồi mới tấn công La Mã và Macedonia.
Đại quân trải qua đường dài hành quân sĩ khí vẫn không suy giảm, lương thảo do học tập ưu điếm của dân tộc du mục nên cũng không hề bị ảnh hưởng, lúc xuất phát mang theo 3 vạn gia súc, lúc này trừ đi số tiêu hao dọc đường còn tăng thêm hơn 1 vạn con. Trương Cường và Mông Điềm đều thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được vấn đề lương thảo thì quân đội Đại Tần hùng mạnh có thể xưng bá thiên hạ rồi, giờ đây không còn gì cản được bước tiến của họ nữa.
Phía trước là một ốc đào xanh mượt. Mông Điềm mừng rỡ reo lên: “Bệ hạ, ốc đào này xuất hiện rất đúng lúc, đại quân đang cần bổ sung nguồn nước...”
Trương Cường khẽ gật đầu, chợt cảm thấy một nỗi bất an vô hình ập đến, dõi mắt nhìn ra xa, ngoài đoàn quân Đại Tần đông đảo ra không thấy bóng dáng người nào khác, chỉ có điều nỗi bất an lại càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, Mông Điềm vội hỏi thăm: “Có phải bệ hạ đã phát hiện điều gì bất thường?”
Trương Cường gật đầu nói: “Đột nhiên trẫm cảm thấy bất an, hình như có mối nguy hiểm nào đang rình rập.”
Mông Điềm nghe vậy vội quay sang một thân binh dặn dò vài câu, tên thân binh lập tức thúc ngựa phóng đi. Mông Điềm chắp tay nói: “Bệ hạ là người phi thường, nếu cảm thấy bất an chắc có nguyên do nào đó, thần đã sai người đi dò thám trước để đề phòng bất trắc.”
Đúng lúc này, trong bụi cỏ rậm rạp đột nhiên có một kỵ sĩ từ từ bước ra, cả khuôn mặt của người này đều dùng lụa trắng che khuất, ngoài đôi mắt long lanh ra không còn nhìn thấy tấc da nào, do cưỡi trên lưng ngựa nên càng không thế phán đoán thân hình cao thấp.
Không đợi Trương Cường lên tiếng, Bành Việt đã thúc ngựa tiến lên chặn trước mặt người kỵ sĩ kia, quay đầu hỏi người dẫn đường theo sau lưng: “Hỏi xem hắn đang làm gì ở đây?”
Người dẫn đường vừa định mở miệng, kỵ sĩ kia bỗng cười to một tiếng, thân hình lướt tới nhanh như điện xẹt, vung kiếm đâm về phía Trương Cường, mọi
người không ai ngờ lại có kẻ hành thích vào lúc này nên không kịp phản ứng, Mông Điềm ở gần Trương Cường nhất hét to một tiếng, rát kiếm đâm mạnh vào bụng thích khách.
Tên thích khách vẫn không có ỷ lùi lại trước nhát kiếm chí mạng của Mông Điềm, đang lúc mọi người tuyệt vọng, chỉ thấy Trương Cường bình thản nhìn chăm chăm vào đôi mắt của thích khách, mỉm cười nói: “Mấy năm xa cách, không ngờ lại gặp nàng ở đây. Ngu Cơ, nàng khỏe chứ?”
Câu này nói ra, mọi người cùng giật mình kinh ngạc, tên thích khách rùng mình một cái, mũi kiếm đâm tới trước mặt Trương Cường còn cách nửa tấc dừng hẳn lại. Mông Điềm vội thu kiếm về, hét lớn: “Ngu cô nương, có thật là cô nương đó không?”
Tên thích khách cũng thu kiếm về, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trương Cường nhìn chăm chăm vào trường kiếm trên tay thích khách, ảm đạm nói: “Ngu Cơ, cố nhân gặp mặt, tại sao nàng không chịu thừa nhận?”
Chưa nói hết câu, tên thích khách đã tháo mạng che mặt ra, dung mạo tuyệt sắc lập tức hiện ra, chính là Ngu Cơ đã xa cách 6 năm.
Ngu Cơ khẽ chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt Trương Cường nói: “Ngu Cơ chỉ muốn thử xem bệ hạ có nhận ra thanh kiếm này hay không chứ không có ý hành thích, đế bệ hạ kinh sợ là tội của Ngu Cơ.”
Trương Cường không ngờ Ngu Cơ lại lưu lạc đến nơi xa xôi này, trong lòng thương xót, xúc động nói: “Gặp lại cố nhân là duyên phận trời ban, hôm nay phải mở tiệc ăn mừng mới được!”
Ngu Cơ thoáng đỏ mặt, bắt đầu kể lại: “Ngu Cơ ở đây đã 2 năm, năm trước nghe tin có một đoàn thương buôn Đại Tần đi qua nên định hỏi thăm chút tin tức về Hàm Dương, nào ngờ lại gặp được bệ hạ...”
Thấy Trương Cường đã không còn nguy hiểm, thêm vào biết được thích khách chính là hồng nhan tri kỷ của hoàng thượng, cấm vệ và tướng lĩnh xung quanh đều biết điều tản ra xa canh gác, bên cạnh Trương Cường chỉ còn lại một mình Ngu Cơ. Mấy năm không gặp, Trương Cường không kiềm chế nổi cảm xúc, lập tức vòng tay ôm lấy mỹ nhân vào lòng, nói nhỏ: “Ngu Cơ, nàng một thân một mình phiêu bạt khắp nơi thật khiến trẫm lo lắng! Lần này trẫm tuyệt đối không để nàng rời khỏi nữa, dù thế nào cũng phải bắt nàng về Hàm Dương với trẫm.”
Ngu Cơ toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực Trương Cường, một cảm giác an toàn bao tràm ý thức, nàng chỉ muốn mãi mãi dựa dẫm vào vòng tay ấm áp và mạnh mẽ ấy.
Hồi lâu không nghe Ngu Cơ lên tiếng, Trương Cường cúi xuống nói nhỏ: “Ngu Cơ, cuối cùng trẫm đã gặp được nàng, nếu nàng không chịu vào cung thì trẫm sẽ sai người xây một biệt viện cho nàng, khi nào thích thì nàng hãy vào cung thăm trẫm và Yên nhi, Yên nhi vẫn luôn nhớ đến nàng đó, như thế có được không?”
Ngu Cơ không ngờ Trương Cường vẫn như 6 năm trước tôn trọng lựa chọn của mình, không dùng quyền lực tối cao để gây áp lực, trái tim băng giá từ từ được nung chảy, nàng khẽ gật đầu đồng ý, lại hỏi nhỏ: “Không biết vì lý do gì mà bệ hạ lại vượt vạn dặm đến đây?”
Trương Cường nhìn say đắm vào đôi mắt long lanh của Ngu Cơ, nhỏ nhẹ giải thích: “Trẫm muốn mở ra một con đường thông thương kết nối các dân tộc xa vạn dặm lại với nhau, không ngờ La Mã và Macedonia giao chiến đã giữ lại toàn bộ tài sản mậu dịch của đoàn thương buôn Đại Tần, vì lợi ích quốc gia, trẫm quyết định viễn chinh thảo phạt Macedonia và La Mã, bắt chúng thần phục dưới chiến mã của Đại Tần, bảo đảm an toàn cho các đoàn thương buôn Đại Tần về sau.”
Nói đến đây, Trương Cường đặt một nụ hôn dịu dàng lên bờ môi đỏ mọng của Ngu Cơ, nói thêm: “Tất nhiên vẫn còn một lý do riêng, trẫm muốn tìm kiếm nàng nên mới gác lại việc triều chính vượt vạn dặm đến đây.”
Ngu Cơ cảm động thốt lên: “Tấm chân tình của bệ hạ, Ngu Cơ không gì báo đáp!”
Đoàn quân ngay hàng thẳng lối tiến về hướng tây, theo sau đội chiến mã là đàn dê đông đúc, tuy nhiên đàn dê hình như đã sức cùng lực kiệt, đang lê bước khó nhọc dưới ngọn roi của những tên lính.
Dưới một ngọn cờ lớn nhất có thêu chữ “TẦN” to tướng, mấy vị tướng lĩnh cưỡi ngựa đen vây quanh một thanh niên mặc cẩm bào. Chàng thanh niên đột nhiên siết mạnh cương ngựa, chiến mã hí lên một tiếng dừng lại, đám tướng lĩnh xung quanh cũng vội kiềm ngựa.
Thân là đại tướng quân trong lần viễn chinh này, Mông Điềm tất nhiên đi cùng ngự giá của Trương Cường, lúc này Mông Điềm đã ngoài ngũ tuần, vào thời đại này đã sớm an hưởng tuổi già rồi, nhưng thể chất Mông Điềm cường tráng, vẫn giữ được vẻ uy nghi của một đại chiến tướng dũng mãnh.
Thấy Trương Cường dừng lại, Mông Điềm lập tức thúc ngựa lại gần, 50 vạn đại quân xuất phát từ Hàm Dương vào tháng 6, sau nửa năm hành quân đã đánh bại triệt để bộ tộc Đại Nguyệt, khiến bộ tộc này ngoan ngoãn thần phục Đại Tần, từ nay bản đồ Đại Tần mở rộng về hướng tây thêm mấy ngàn dặm.
Vào mùa xuân năm thứ 9 Tần Nhị Thế, 50 vạn đại quân đã kéo đến vùng đất nổi tiếng khai sinh nền văn minh lưỡng hà nằm ở Trung Á, nơi đây từng là lãnh thổ của đế quốc Babylon và đế chế Ba Tư, khi chiến quốc thất hùng tranh bá ở trung nguyên thì đế chế Ba Tư bị Macedonia tiêu diệt, đến khi Đại Tần hùng mạnh sau khi thống nhất 6 nước cũng là lúc vương quốc Macedonia suy yếu, trở thành quốc gia phụ thuộc của đế chế La Mã, giờ đang vất vả thoát khỏi ách thống trị của La Mã.
Ra khỏi sa mạc là một thào nguyên rộng lớn, Trương Cường chuẩn bị dừng lại ở đây một tháng chỉnh đốn lại quân đội rồi mới tấn công La Mã và Macedonia.
Đại quân trải qua đường dài hành quân sĩ khí vẫn không suy giảm, lương thảo do học tập ưu điếm của dân tộc du mục nên cũng không hề bị ảnh hưởng, lúc xuất phát mang theo 3 vạn gia súc, lúc này trừ đi số tiêu hao dọc đường còn tăng thêm hơn 1 vạn con. Trương Cường và Mông Điềm đều thở phào nhẹ nhõm, giải quyết được vấn đề lương thảo thì quân đội Đại Tần hùng mạnh có thể xưng bá thiên hạ rồi, giờ đây không còn gì cản được bước tiến của họ nữa.
Phía trước là một ốc đào xanh mượt. Mông Điềm mừng rỡ reo lên: “Bệ hạ, ốc đào này xuất hiện rất đúng lúc, đại quân đang cần bổ sung nguồn nước...”
Trương Cường khẽ gật đầu, chợt cảm thấy một nỗi bất an vô hình ập đến, dõi mắt nhìn ra xa, ngoài đoàn quân Đại Tần đông đảo ra không thấy bóng dáng người nào khác, chỉ có điều nỗi bất an lại càng lúc càng mãnh liệt.
Thấy sắc mặt Trương Cường không tốt, Mông Điềm vội hỏi thăm: “Có phải bệ hạ đã phát hiện điều gì bất thường?”
Trương Cường gật đầu nói: “Đột nhiên trẫm cảm thấy bất an, hình như có mối nguy hiểm nào đang rình rập.”
Mông Điềm nghe vậy vội quay sang một thân binh dặn dò vài câu, tên thân binh lập tức thúc ngựa phóng đi. Mông Điềm chắp tay nói: “Bệ hạ là người phi thường, nếu cảm thấy bất an chắc có nguyên do nào đó, thần đã sai người đi dò thám trước để đề phòng bất trắc.”
Đúng lúc này, trong bụi cỏ rậm rạp đột nhiên có một kỵ sĩ từ từ bước ra, cả khuôn mặt của người này đều dùng lụa trắng che khuất, ngoài đôi mắt long lanh ra không còn nhìn thấy tấc da nào, do cưỡi trên lưng ngựa nên càng không thế phán đoán thân hình cao thấp.
Không đợi Trương Cường lên tiếng, Bành Việt đã thúc ngựa tiến lên chặn trước mặt người kỵ sĩ kia, quay đầu hỏi người dẫn đường theo sau lưng: “Hỏi xem hắn đang làm gì ở đây?”
Người dẫn đường vừa định mở miệng, kỵ sĩ kia bỗng cười to một tiếng, thân hình lướt tới nhanh như điện xẹt, vung kiếm đâm về phía Trương Cường, mọi
người không ai ngờ lại có kẻ hành thích vào lúc này nên không kịp phản ứng, Mông Điềm ở gần Trương Cường nhất hét to một tiếng, rát kiếm đâm mạnh vào bụng thích khách.
Tên thích khách vẫn không có ỷ lùi lại trước nhát kiếm chí mạng của Mông Điềm, đang lúc mọi người tuyệt vọng, chỉ thấy Trương Cường bình thản nhìn chăm chăm vào đôi mắt của thích khách, mỉm cười nói: “Mấy năm xa cách, không ngờ lại gặp nàng ở đây. Ngu Cơ, nàng khỏe chứ?”
Câu này nói ra, mọi người cùng giật mình kinh ngạc, tên thích khách rùng mình một cái, mũi kiếm đâm tới trước mặt Trương Cường còn cách nửa tấc dừng hẳn lại. Mông Điềm vội thu kiếm về, hét lớn: “Ngu cô nương, có thật là cô nương đó không?”
Tên thích khách cũng thu kiếm về, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trương Cường nhìn chăm chăm vào trường kiếm trên tay thích khách, ảm đạm nói: “Ngu Cơ, cố nhân gặp mặt, tại sao nàng không chịu thừa nhận?”
Chưa nói hết câu, tên thích khách đã tháo mạng che mặt ra, dung mạo tuyệt sắc lập tức hiện ra, chính là Ngu Cơ đã xa cách 6 năm.
Ngu Cơ khẽ chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt Trương Cường nói: “Ngu Cơ chỉ muốn thử xem bệ hạ có nhận ra thanh kiếm này hay không chứ không có ý hành thích, đế bệ hạ kinh sợ là tội của Ngu Cơ.”
Trương Cường không ngờ Ngu Cơ lại lưu lạc đến nơi xa xôi này, trong lòng thương xót, xúc động nói: “Gặp lại cố nhân là duyên phận trời ban, hôm nay phải mở tiệc ăn mừng mới được!”
Ngu Cơ thoáng đỏ mặt, bắt đầu kể lại: “Ngu Cơ ở đây đã 2 năm, năm trước nghe tin có một đoàn thương buôn Đại Tần đi qua nên định hỏi thăm chút tin tức về Hàm Dương, nào ngờ lại gặp được bệ hạ...”
Thấy Trương Cường đã không còn nguy hiểm, thêm vào biết được thích khách chính là hồng nhan tri kỷ của hoàng thượng, cấm vệ và tướng lĩnh xung quanh đều biết điều tản ra xa canh gác, bên cạnh Trương Cường chỉ còn lại một mình Ngu Cơ. Mấy năm không gặp, Trương Cường không kiềm chế nổi cảm xúc, lập tức vòng tay ôm lấy mỹ nhân vào lòng, nói nhỏ: “Ngu Cơ, nàng một thân một mình phiêu bạt khắp nơi thật khiến trẫm lo lắng! Lần này trẫm tuyệt đối không để nàng rời khỏi nữa, dù thế nào cũng phải bắt nàng về Hàm Dương với trẫm.”
Ngu Cơ toàn thân mềm nhũn dựa vào ngực Trương Cường, một cảm giác an toàn bao tràm ý thức, nàng chỉ muốn mãi mãi dựa dẫm vào vòng tay ấm áp và mạnh mẽ ấy.
Hồi lâu không nghe Ngu Cơ lên tiếng, Trương Cường cúi xuống nói nhỏ: “Ngu Cơ, cuối cùng trẫm đã gặp được nàng, nếu nàng không chịu vào cung thì trẫm sẽ sai người xây một biệt viện cho nàng, khi nào thích thì nàng hãy vào cung thăm trẫm và Yên nhi, Yên nhi vẫn luôn nhớ đến nàng đó, như thế có được không?”
Ngu Cơ không ngờ Trương Cường vẫn như 6 năm trước tôn trọng lựa chọn của mình, không dùng quyền lực tối cao để gây áp lực, trái tim băng giá từ từ được nung chảy, nàng khẽ gật đầu đồng ý, lại hỏi nhỏ: “Không biết vì lý do gì mà bệ hạ lại vượt vạn dặm đến đây?”
Trương Cường nhìn say đắm vào đôi mắt long lanh của Ngu Cơ, nhỏ nhẹ giải thích: “Trẫm muốn mở ra một con đường thông thương kết nối các dân tộc xa vạn dặm lại với nhau, không ngờ La Mã và Macedonia giao chiến đã giữ lại toàn bộ tài sản mậu dịch của đoàn thương buôn Đại Tần, vì lợi ích quốc gia, trẫm quyết định viễn chinh thảo phạt Macedonia và La Mã, bắt chúng thần phục dưới chiến mã của Đại Tần, bảo đảm an toàn cho các đoàn thương buôn Đại Tần về sau.”
Nói đến đây, Trương Cường đặt một nụ hôn dịu dàng lên bờ môi đỏ mọng của Ngu Cơ, nói thêm: “Tất nhiên vẫn còn một lý do riêng, trẫm muốn tìm kiếm nàng nên mới gác lại việc triều chính vượt vạn dặm đến đây.”
Ngu Cơ cảm động thốt lên: “Tấm chân tình của bệ hạ, Ngu Cơ không gì báo đáp!”
Bình luận facebook