• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Đại Tần Bá Nghiệp (9 Viewers)

  • Chương 207

Mùa hạ năm thứ 9 Tần Nhị Thế, ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi trên tòa thành xưa cũ Macedonia, một đôi tình đang âu yếm đứng cạnh nhau.

Trương Cường ôm lấy chiếc eo thon của Ngu Cơ, dịu dàng nói: “Ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh khởi hành về Hàm Dương, khi nào về đến nơi trẫm nhất định cử hành nghi lễ long trọng đón nàng vào cung.”

Ngu Cơ dựa đầu vào ngực Trương Cường, gật đầu nói: “Không ngờ quốc vương Macedonia lại thỉnh cầu bệ hạ giúp họ thoát khỏi ách thống trị của đế chế La Mã, chỉ là không biết bệ hạ có định giúp họ hay không?”

Trương Cường cúi xuống đặt lên môi Ngu Cơ một nụ hôn nồng cháy, mỉm cười nói: “Trẫm đã để lại 20 vạn đại quân thiện chiến giúp Macedonia, còn trẫm sẽ quay về Hàm Dương, một năm qua rời khỏi quê hương, nay trẫm vô cùng nhớ nhưng.”

Thấy Trương Cường thần sắc ảm đạm, Ngu Cơ nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ hỏi: “Lần này về Hàm Dương, bệ hạ có thể xá tội cho Lệ Cơ muội muội không?”

Trương Cường suy ngẫm giây lát, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu nói:

“Lệ Cơ tuy tội khó dung tha, nhưng trẫm giáng nàng ấy làm thứ dân, xem như là hình phạt nặng rồi.”

Siết chặt vòng tay hơn, Trương Cường cảm khái thốt lên: “Trẫm có được trái tim của Ngu nhi và Yên nhi, chính là thu hoạch lớn nhất trong đời trẫm.”

Ngu Cơ chợt buồn bã thổ lộ: “Bệ hạ, Ngu Cơ tuy có chút nhan sắc, nhưng nhan sắc sẽ tàn phai theo thời gian. Ngu Cơ đã sớm không còn là mỹ nhân tuyệt sắc năm nào, e sẽ làm bệ hạ thất vọng!”

Trương Cường biết lúc này Ngu Cơ đã hai mươi sáu bảy tuổi, vào thời đại này đã có thể làm bà nội rồi, chỉ là dung mạo của nàng vẫn kiều diễm như xưa, nghe nàng nói thế, liền giả vờ nổi giận: “Nàng thế này mà còn dám nói nhan sắc tàn phai, trẫm phải phạt nặng nàng mới được!”

Dứt lời, Trương Cường siết chặt vòng tay, Ngu Cơ cảm nhận được tấm chân tinh của hắn, khẽ nói: “Đều là lỗi của Ngu Cơ, đã khiến bệ hạ không vui!”

Trương Cường ôm chầm lấy mỹ nhân, ngấm ngầm quyết tâm sẽ không để tất cả những người mình yêu thương bị tổn thương nữa.

Mùa thu năm thứ 11 Tần Nhị Thế, cổng thành Hàm Dương, văn vố bá quan triều phục chỉnh tề đứng ngay hàng thẳng lối sau một bé trai 8 tuổi, dõi mắt về phía xa ngóng đợi. Hồi lâu, một đội cấm vệ mấy ngàn người hộ tống xa giá lộng lẫy xuất hiện, chính là ngự giá của thiên tử, thái tử Doanh Hy trịnh trọng bước tới quỳ xuống, dõng dạc hô lớn: “Thần nhi nghênh đón thánh giá phụ vương!”

Chỉ thấy Hàn Hoán bước tới dìu Doanh Hy đứng dậy, truyền lệnh: “Hoàng thượng có chỉ, bá quan văn vố hãy đến đại điện kiến giá, thái tử điện hạ không cần đa lễ, mau mời đứng dậy.”

Hàm Dương cung, Trương Cường ngồi uy nghi trên ngai vàng, thấy Doanh Hy quỳ bên dưới, vội đứng dậy bước xuống ôm lấy con trai, dịu giọng nói: “2 năm không gặp, Hy nhi đã cao lớn thế này rồi!”

Doanh Hy bất an nói: “Xin phụ vương thả Hy nhi xuống, Hy nhi còn phải tiếp tục hành lễ.”

Trương Cường cười ha hả nói: “Không cần đa lễ đâu, Hy nhi quả xứng là thái tử Đại Tần, cũng nhờ có công dạy dỗ của thái phó.”

Tiêu Hà nghe vậy cung kính cất tiếng: “Thái tử thông minh hơn người, sau này nhất định là bậc minh chủ như bệ hạ.”

Trương Cường nhìn thấy Tiêu Hà mái tóc bạc râm, gật đầu nói: “Hai năm qua cũng nhờ có thừa tướng gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong triều, trẫm vô cùng cảm kích!”

Chỉ thấy Tiêu Hà chắp tay nói: “Nay thiên hạ đã định, thần dựa theo chính sách miễn giảm hình phạt của bệ hạ năm xưa định ra Cửu chương luật pháp, mong có thể đưa Đại Tần ngày càng cường thịnh.”

Trương Cường hoàn toàn tin tưởng vào tài trị nước của Tiêu Hà, bộ luật này chính là “Hán luật cửu chương” nổi tiếng trong lịch sử rồi, chỉ là bây giờ phải đổi tên thành “Tần luật cửu chương” mới đúng.

Đắc ý cười to, Trương Cường cất tiếng: “Tốt lắm! Đợi sau khi trẫm xem qua sẽ hạ chỉ công bố thiên hạ. Thừa tướng đã lập công lớn, nay gia phong làm Tán hầu, thưởng thực ấp 5000 hộ.”

Tiêu Hà vội quỳ xuống khấu đầu tạ ơn, Trương Cường đích thân dìu Tiêu Hà đứng lên, gật đầu nói: “Việc triều chính sau này còn phải cậy nhờ thừa tướng, khanh nên bảo trọng mới phải!”

Lúc này, Doanh Hy kéo nhẹ long bào của Trương Cường, nói nhỏ: “Phụ vương, mẫu hậu đang đợi phụ vương trong cung đấy!”

Trương Cường lập tức nhớ đến các vị hiền thể ái phi đã xa cách lâu ngày, bèn hạ lệnh: “Hôm nay trẫm mới hồi cung, mọi việc triều chính mai hãy xử lý, mọi người lui xuống trước, tối nay sẽ bày yến tiệc trong cung, đến lúc đó trẫm sẽ uống một bữa no say với các khanh.”

Dứt lời, trong tiếng hô vạn tuế vang trời, Trương Cường bế lấy Doanh Hy chạy nhanh vào tẩm điện. Vừa đến trước quảng trường tẩm điện, chỉ thấy Tả Uyên dẫn theo các phi tần hậu cung đứng đó đợi sin từ khi nào, thấy Trương Cường xuất hiện liền mừng rỡ hành lễ, Triệu Yên đang bế một bé gái 2 tuồi, còn Lỗ Nguyên dắt theo Doanh Khởi sắp được 6 tuổi cùng xúc động nhìn về phía hắn.

Trương Cường đặt Doanh Hy xuống, bước tới đỡ hoàng hậu đứng dậy, thốt lên: “Trẫm nhớ mọi người quá!”

Tả Uyên rơm rớm nước mắt, mỉm cười nói: “Bệ hạ, hay là vào trong canh y trước, thần thiếp đã bày tiệc tẩy trần giúp bệ hạ.”

Trương Cường khẽ gật đầu, bế lấy bé gái trong tay Triệu Yên hỏi: “Đây là tiểu công chúa của trẫm đó ư?”

Triệu Yên thoáng đỏ mặt, nói với bé gái nhỏ nhắn trong tay: “Ngọc nhi, mau tham kiến phụ hoàng đi!”

Trương Cường cười ha hả đắc ý, nói lớn: ‘Trẫm đã có đủ hoàng tử công chúa rồi. Ha ha... Trẫm sẽ phong công chúa ngoan của trẫm làm Ngọc Dương công chúa, thưởng thực ấp 5000 hộ.”

Thấy Trương Cường đang vui, Triệu Yên bèn nói vào: “Bệ hạ, đã bao nhiêu năm rồi, bệ hạ hãy xá tội cho Lệ Cơ đi ạ! Hy nhi cũng đã khôn lớn, nếu bệ hạ xá tội Lệ Cơ thì Hy nhi mới không hận hoàng hậu, bằng không sẽ uổng phí khổ tâm dưỡng dục của hoàng hậu nương nương.”

Trương Cường thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Thời vậy! Hãy đưa Lệ Cơ rời khỏi lãnh cung, tạm thời ở chỗ nàng trước, chờ dịp nào thích hợp sẽ cho hai mẹ con gặp mặt.”

Bóng trăng sáng vành vạnh treo trên cao, hoàng đế Đại Tần ngự giá viễn chinh đại thắng trở về, khắp thành Hàm Dương đều chìm ngập trong bầu không khí hân hoan, lê dân bá tánh toàn thành chen chúc khắp hang cùng ngỏ hẻm ca hát nhảy múa ăn mừng, ca tụng về sự cường thịnh của quốc gia và cuộc sống ấm no hiện tại.

Trên bờ sông Hoài Thủy, Trương Cường nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngu Cơ thong dong tản bộ, hồi lâu Ngu Cơ mới thẹn thùng thốt lên: “Ngày mai đã phải vào cung, được bệ hạ nhận lời cùng Ngu Cơ làm một đôi vợ chồng nhân gian lần này, Ngu Cơ quả thật cảm kích!”

Trương Cường mỉm cười vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Ngu Cơ, nói nhỏ: “Ngu nhi, trẫm có chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho nàng, còn nhớ ống pháo hoa trẫm tặng nàng năm xưa vẫn chưa dùng đến, đêm nay trẫm tặng nó lần nữa cho nàng vậy!”

Vừa nói dứt câu, chỉ thấy bầu trời vang lên tiếng nổ rôm rốp, tiếp đến là pháo hoa lung linh chiếu sáng màn đêm, đưa khung cảnh thịnh vượng của Đại Tần lên đỉnh điểm. Trương Cường nắm lấy bàn tay ngà ngọc của Ngu Cơ, dịu dàng hỏi nhỏ: “Pháo hoa này trẫm dâng cho nàng, nàng có thích không?” Ngu Cơ hào hứng ngẳng đầu nhìn lên bầu trời lung linh rực rỡ, cảm động thốt lên: “Bệ hạ, giây phút này... Ngu Cơ mãi mãi không quên...”

HẾT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom