• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đãi thiên hoa khai (1 Viewer)

  • chap-37

Chương 37




Quá trưa thì Trạm Liên rời cung. Lần trước là Ninh An cung phái người đưa nàng tới Mạnh phủ, lần này hoàng đế cho bốn chiếc xe ngựa, nô tài trước sau, lại thêm cấm quân hộ tống, phô trương to lớn đi đến phía Mạnh phủ. Dáng bộ ấy nào phải phu nhân về nhà, vốn dĩ giống như hoàng thất xuất thành.

Một vài quan viên trong triều thông thấy cảnh này, đánh tiếng được ai ở phía sau, khó tránh có chút buồn bực, trong lòng đế vương, rốt cuộc là muốn làm gì?

Mạnh phu nhân và Mạnh Thái Điệp lại quỳ gối trước cửa, nhìn đến Trạm Liên từ xe ngựa đi xuống so với lần trước càng vinh quang hơn, khắp nơi trái phải đều là hộ vệ hoàng gia, từ bụng tới bắp chân đều run rẩy. Con đàn bà này, lẽ nào có được sủng hạnh của hoàng thất, cải tử hồi sinh rồi sao? Vậy quá khứ từng bạc đãi nàng, liệu nàng có... Bây giờ chẳng lo được mấy việc đó, việc cấp bách là việc bị đòi mạng phải cầu xin nữ nhân kia.

Trạm Liên vẫn giống như thường khi ngoảnh mặt làm ngơ, cất bước hướng đến tiểu viện đã trùng tu rất tốt. Mạnh phu nhân ôn hòa gọi nàng lại : "Con dâu cả, tới phòng của mẹ ngồi chút được không?"

Trạm Liên vờ không nghe thấy, bước chân không dừng.

Mạnh Thái Điệp vốn vô cùng đố kị, thấy nàng như vậy, kích động chạy từ phía sau lên ngăn cản trước mặt nàng, hung dữ nói : "Hư, mẹ gọi đến ngươi, ngươi không nghe thấy sao!"

Trạm Liên mí mắt hơi nhíu vào : "Tránh ra."

Chỉ nói hai chữ, đã khiến Mạnh Thái Điệp vô cớ hoảng sợ, lùi sau một bước.

Mạnh phu nhân bước nhanh về phía trước, giả vờ trách cứ Mạnh Thái Điệp : "Điệp nhi, nó là đại tẩu của con, con sao có thể nói chuyện với đại tẩu như vậy!"

"Mẹ..."

Trạm Liên khẽ cười : "Lão phu nhân này, ta không phải con dâu của bà, cũng không phải đại tẩu của cô ta, không nên nhìn nhầm."

Dứt lời nàng vòng qua bọn họ tiếp tục cất bước.

Mạnh phu nhân dùng đôi tay chuyên cầy cuốc của bà ta kéo Trạm Liên : "Con nói gì vậy, con và con cả ta là duyên hoàng thượng ban xuống, con có thể lớn hơn hoàng thượng sao? Bây giờ chồng con gặp nạn, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Trạm Liên bị cánh tay thô thiển này bắt lại vốn đã tức tối, vừa nghe Mạnh Quang Đào gặp nạn, lại nổi lên hứng thú : "Hắn gặp khó khăn gì?" Trước khi xuất cung ca ca nhắc nàng không cần để tâm việc của Mạnh gia, chẳng lẽ là ám chỉ việc này?

Mạnh phu nhân vẫn tưởng dù Trạm Liên già mồm thế nào, chung quy vẫn biết mình là phu nhân Mạnh gia, cho nên mới quan tâm việc này.

"Con đi theo ta."

Lúc này Trạm Liên thoáng suy nghĩ, đi theo bà ta, nhưng lại cho Nhụy Nhi Hỉ Phương và Mậu Nhất Mậu Nhị đi theo nàng.

Mạnh Thái Điệp hận đến nghiến răng, nàng cũng thật quá ra vẻ!

Mạnh phu nhân dẫn Trạm Liên đi về phía viện của Mạnh Quang Đào, Trạm Liên không nhớ đường, đến cửa viện mới biết là nơi của tên bẩn thỉu kia, lấy tay áo che mặt căm ghét không chịu bước vào, Mạnh phu nhân sai người dâng trà, Trạm Liên cũng không uống, nàng cố nén mà hỏi : "Mạnh phu nhân, rốt cuộc là việc gì?"

Mạnh phu nhân do dự nhìn nàng một lát, mới mở miệng nói rằng : "Con mấy ngày qua ở trong cung, e là không biết việc bên ngoài, mấy ngày nay, có kẻ ở khắp nơi bịa đặt, phá hoại danh dự phu quân của con, thật sự đáng hận."

"Hủy danh dự của Mạnh Quang Đào ?"

"Việc này... những kẻ đó ăn nói hàm hồ, miệng toàn phân cẩu, con nghe xong cũng dơ lỗ tai, không nghe cũng được." Mạnh phu nhân ăn nói quanh co, sau đó đáp : "Vi nương muốn nói với con chuyện này, là muốn con tới cầu xin Thái Phi, hoặc là cầu xin hoàng thượng, để các ngài đem những tên bịa đặt sinh sự đó bắt lại, vu tội cho mệnh quan triều đình, đáng xử trảm?"

"Bọn họ rốt cuộc nói cái gì?" Trạm Liên ngoan cố truy hỏi.

Nhìn dáng vẻ của nàng, e là không biết chân tướng tuyệt không đồng ý, Mạnh phu nhân sắc mặt ái ngại, miệng lưỡi đảo quanh một hồi, mới mơ hồ đáp lại : "Bọn họ nói phu quân của con có bệnh đường sinh dục."

Trạm Liên nhíu mày, che miệng cười khanh khách : "Vậy thì bịa đặt cái gì, đây không phải việc rõ ràng hay sao?" Người đọc sách coi trọng nhất là bộ mặt, việc xấu hổ mất mặt này lại nói trắng cho cả thiên hạ, Mạnh Quang Đào sợ là chết đi cũng chẳng dám dựng mộ lập bia.

Mạnh phu nhân thấy nàng không những không lo lắng phẫn nộ, trái lại cười trên sự đau khổ của người khác, không nhịn được mà đập mặt bàn : "Con đàn bà này, phu quân ngươi mất mặt, ngươi vẫn có thể cười ra miệng?"

"Hắn cũng xứng làm trượng phu của ta?" Trạm Liên cười lạnh một tiếng.

"Phu nhân, mấy lời của nàng thực tổn thương lòng của vi phu." Không ngờ Mạnh Quang Đào lại từ nhà bên kéo rèm mà ra.

Trạm Liên trông thấy hắn là buồn nôn khó chịu, nhưng nàng quan sát hắn cẩn thẩn, liếc nhìn một cái híp hai con mắt : "Ngươi trị khỏi rồi?" Tuy rằng tóc hắn vẫn thưa thớt, lông mày mất một bên, nhưng sắc mặt dường như hồng hào, vết sẹo nhạt đi, đôi môi cũng có chút màu máu, là ai quản việc không đâu, chữa bệnh cho tên nhãi này?

"Phu nhân tinh mắt, vi phu không phải sắp khỏi rồi sao? Tin rằng không bao lâu nữa, vi phu có thể cùng phu nhân nàng song túc song phi." Mặc dù bây giờ lửa cháy tới nơi, đôi mắt dâm đãng của Mạnh Quang Đào vẫn lưu luyến không rời trên người Trạm Liên.

"Càn rỡ!" Cảm giác sỉ nhục hôm đó lại đốt cháy toàn thân, Trạm Liên đứng thẳng dậy : "Vả miệng cho ta!"

Mậu Nhị đứng cảnh cửa, nghe Trạm Liên ra lệnh như vậy, lập tức bước vào bắt lấy Mạnh Quang Đào. Từ việc bảo hộ chủ nhân bất lực trong ngày ám sát đó, cả đám bọn họ phải chịu xử phạt nghiêm khắc, thiên tử lại thêm bốn tên hộ vệ, cẩn thận ra lệnh muốn họ phải nghe theo lệnh Mạnh phu nhân, cũng phải hàng vạn lần bảo vệ nàng an toàn. Coi nàng như thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn chẳng quan tâm đối phương là ai, chỉ nghe theo lệnh của nàng.

Nhụy Nhi cũng có thể ra tay, nghe lời của nàng liền tiến lên trước, đưa hai lòng bàn tay bộp bộp đến phía Mạnh Quang Đào, đánh cho lông mày của hắn cũng rơi xuống.

"Nhụy Nhi, mau đi rửa tay, kẻo lại bị nhiễm bệnh đường sinh dục!" Trạm Liên tự mãn nói.

Cả đám người Mạnh gia trợn mắt méo mồm, xong việc vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

"Toàn Nhã Liên ...." Mạnh Quang Đào bị ấn trên đất, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn như ác quỷ.

Mạnh phu nhân đứng dậy, hai tay vỗ đùi gào khóc : "Phản rồi, trời lật rồi, đây là cái thế đạo gì đây! Phụ nhân đánh chồng, không thể chết tử tế!"

Mạnh Quang Điệp không biết lấy can đảm từ đâu, xông lên muốn đánh Trạm Liên, Hỉ Phương ngăn cô ta lại. Mạnh Thái Điệp không thể tiến lên, la lớn : "Ngươi đánh ca ca ta, ta phải đến quan phủ tố giác!"

Phụ nhân đánh chồng ở Đại Lương là tội nặng, nhẹ thì phạt trượng, nặng thì tử hình. Mạnh Thái Điệp không quản kết quả, chỉ biết chắc đây là tội.

Trạm Liên cảm thấy phải thay đổi luật pháp này. E là rất nhiều nữ tử trên đời này cũng giống nàng, mang nỗi khổ không thể làm chủ.

Nàng một khắc cũng không muốn chờ, hừ lạnh một tiếng rời đi.

Đêm đó, Mạnh phu nhân còn đang trong phòng than trời trách đất, nhưng viện của Trạm Liên lại một mảng thanh tĩnh. Mậu Nhất để Hỉ Phương truyền tin : "Vốn là nhị gia Mạnh gia tìm tới một vị thần y trên đời, tới đây chữa bệnh cho huynh trưởng."

"Là hắn?" Trạm Liên cau mày, lại thấy hợp tình hợp lý. Con người hắn, đúng là thích quản việc nhà.

"Vâng ạ."

"Mạnh Quang Dã còn chưa hồi phủ sao?" nếu hắn biết nàng đánh huynh trưởng của mình, không biết sẽ phản ứng thế nào.

"Nô tỳ nghe nói nhị gia hai ngày trước ra ngoài phá án, tới giờ chưa về."

"Liệu có gặp nguy hiểm không?" Trạm Liên bật thốt lên.

"Việc này..." Hỉ Phương không biết đáp thế nào, nhưng cảm nhận chủ tử với phu quân trên danh nghĩa không nể mặt mũi, với tiểu thúc tử cũng rất lạ.

Trạm Liên biết câu hỏi của mình kì lạ, khoát tay áo một cái.

Nhụy Nhi nói : "Chủ tử, Mạnh đại gia thực sự mắc bệnh đường sinh dục?" Nhụy Nhi là cô bé lanh lợi, nàng thấy Trạm Liên vô cùng căm ghét Mạnh Quang Đào, hôm nay nàng đánh hắn lại được thưởng bạc, biết rằng việc này có thể hỏi ra miệng.

"Còn không sao, thứ bệnh dơ bẩn nhất thiên hạ." Trạm Liên cười lạnh.

"Đúng vậy!" Nhụy Nhi cũng rất căm nhận những tên sắc quỷ : "Hôm nay hai lòng bàn tay này đánh y, quả là hả giận!" Như hắn mà cũng dám mơ tưởng tới phu nhân.

"Ta thấy như vậy còn quá nhẹ tay." Trạm Liên hừ khẽ mấy tiếng, kể ra ý đồ gây rối của Mạnh Quang Đào đối với nàng nói ra hết.

Hai nô tỳ kinh sợ đến biến sắc. Mắc phải thứ bệnh nhếch nhác đó, còn muốn chà đạp chủ tử!

"Chuyện này ngàn vạn lần không thể nói với bệ hạ, nhớ chưa?"

Nhụy Nhi gật đầu, vẫn căm phẫn sục sôi : "Chủ tử, hai vả đó thực quá nhẹ rồi!"

"Ta còn muốn giết hắn." Nếu không phải nghĩ tới Mạnh Quang Dã, nàng đá sớm sai người giết chết hắn. Có điều những lời đồn xung quanh là tam ca chỉ điểm sao? Huynh ấy có dụng ý gì?

Ánh mắt Nhụy Nhi hơi động : "Chủ tử, người xem như này được không?"

Nàng trầm giọng nói ra chủ ý, Hỉ Phương nghe xong kinh ngạc thốt lên một tiếng, Trạm Liên lại chớp mắt, trầm mặc chốc lát, gõ tay quyết định : "Được, cứ làm vậy!"

Buổi sớm hôm sau, nơi con phố nhộn nhịp nhất đế đô, trên chiếc trụ đầu ngựa, một nam nhân bị trói lấy chỉ mặc có cái khố, trông qua thấy hắn còn trẻ, tóc tai thưa thớt, trên mặt trắng bệch còn nửa bên lông mày, trước ngực có rất nhiều vết sẹo nông sâu, nhìn qua thật là ghê người. Nông phụ khuân vác đi qua đều dừng bước, cau mày chỉ trỏ. Tiên sinh coi bói đến dân thường vải thô quần thủng, từng câu từng chữ đọc lên tờ giấy trên trụ : "Đây là người bị bệnh hoa liễu, sử thừa Mạnh Quang Đào của Quốc Tử sử!"

Người trên đường cái đều xôn xao.

Mạnh Quang Đào bị đánh thuốc mê nghe thấy bốn phía ầm ĩ, còn tưởng đang ở trong phủ, nóng nảy hét lớn : "Nô tài chết tiệt nào, không thấy gia đang ngủ sao!"

Mọi người đều im lặng, bỗng nhiên cười phá lên.

Mạnh Quang Đào mở mắt ra, thấy bốn phía là bình dân bách tính, ai cũng nhìn hắn khinh thường, chỉ chỏ xì xào bàn tán.

Hắn nhất thời choáng váng.

Một cơn gió thổi qua, Mạnh Quang Đào thấy ngực lạnh, hắn vừa cúi đầu vừa nhìn, hít vào ngụm khí lạnh, tức khắc muốn đứng dậy, lại nhận ra mình như gia súc bị buộc trên trụ. Hắn vừa liếc mắt, thấy tờ giấy sát bên, tựa như điên lên nhào tới xé tan thành từng mảnh : "Kẻ nào, kẻ nào!"

Bản thân bị vạch trần như vậy trước mặt mọi người, bộ mặt mệnh quan triều đình không còn lại chút gì, trí thức hết thời.

Mạnh Quang Đào vẫn bị buộc trên ngựa, mặc hắn la to, phát rồ đấm đá, cũng chẳng có ai muốn lên mở dây thừng cho hắn. Cho tới khi Mạnh gia phát hiện đại gia nhà mình biến mất, mới mang người đi tìm chủ tử. Bọn họ nhanh chóng tới thả chủ tử ra, nhưng ai nấy đều cúi đầu rụt cổ, không kẻ nào dám đỡ hắn rời đi.

Chỉ trong lúc đó, tiếng xấu của Mạnh Quang Đào đã lan xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom