• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đãi thiên hoa khai (1 Viewer)

  • chap-38

Chương 38




Mạnh Quang Dã một thân phong trần mỏi mệt trở lại Mạnh phủ, cơ thể bụi bặm còn chưa kịp tắm rửa, đã nghe người làm mồm năm miệng mười báo đại sự quan trọng nhất khiến Mạnh phủ hôm qua mất hết thể diện.

Mạnh phu nhân nắm chặt tay hắn, khóc đến nỗi nước mũi nước mắt hòa làm một: "Bây giờ đại huynh con hồi phủ là cứ tự nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không được, cơm cũng không ăn, vi nương thực lo sợ, đại huynh con sau này sẽ thất chí như vậy rồi." Mạnh phu nhân khó lắm mới dừng được tiếng nấc, bà dùng lực đấm vào ngực mình: "Lão tổ tông, ông trời, bảo ta làm sau mà an lòng, khiến cho con trai ta chịu nỗi sỉ nhục này, làm sao ta sống nổi!"

Mạnh Quang Dã cau mày, để Mạnh Thái Điệp khuyên lơn mẹ ruột, đặt xuống La Tước đao liền đi tới viện của Mạnh Quang Đào.

Vừa bước vào viện của huynh trưởng, mấy tiểu nô bộc liền bước lên đón, tùm la tùm lum kể lại sự tình lần nữa. Mạnh Quang Dã trầm mặt tiến vào nội đường, ở ngoài gọi lớn huynh trưởng, nhưng chỉ nhận lại một chữ "Cút."

"Đại ca, chuyện thế này, có nổi giận thế nào cũng là vô ích, không bằng huynh đệ chúng ta thương lượng đối sách ứng phó cục diện khó khăn."

Nói thật lòng, Mạnh Quang Dã vốn chẳng muốn tham dự vào chuyện hư hỏng tự mình sa đọa của đại ca, nhưng bất đắc dĩ đó là đại ca ruột của hắn, hắn dù không nguyện ý thế nào, cũng phải miễn cưỡng tự mình tới chùi đít hộ y.

Vậy mà Mạnh Quang Đào không để ý tới lòng thành của hắn, ở bên trong rống to: "Còn thương lượng đối sách gì! Ta bị bọn tép riu hãm hại, cả đời này không thể ngóc đầu lên! Uổng ta khổ công đọc sách thánh hiền, lập chí tận trung vì bệ hạ, vì bách tính tận lực, bây giờ lại chỉ đổi lại kết quả này, ông trời bất công, ta sống còn có ý nghĩa gì!"

Lời còn chưa dứt, trong buồng lại vang tới tiếng gào thét kêu khóc hận ông trời bất công, động đến tâm can của Mạnh phu nhân: "Con trai của ta, con trai của ta! Mẹ đây rồi, chuyện gì cũng không phải khóc!" bà lại gào lên một trân, lại quay đầu trách cứ Mạnh Quang Dã không khuyên can huynh trưởng, ngược lại bớt đi một người càng thêm tĩnh lặng.

Mạnh Quang Dã nhịn cục tức mà nói : "Chờ đại ca khóc cho thư thản, con lại tới."

Mạnh phu nhân thấy hắn có ý muốn đi, không giữ được liền giao phó hắn : "Vậy thì con tới nơi ở của độc phụ kia trừng trị nó hộ mẹ!"

"Ai?" Mạnh Quang Dã cau mày.

"Chính là sao quả tạ mà hoàng thượng ban xuống! Nhất định hôm qua là ả đại nghịch bất đạo, sai nô tài cho đại huynh con hai bạt tai, đại huynh con mới gặp vận đen lớn, dính phải vận đen này!"

"Cái gì?"

Lúc Mạnh Quang Dã tới viện của Trạm Liên, Trạm Liên đang xem sách sử, nghe Mạnh nhị gia ở ngoài cầu kiến thì con mắt sáng lên, buông sách liền sai người mời hắn vào.

Ai ngờ Mạnh Quang Dã tiến vào, hai mắt nén giận, mở lời tức tối hỏi: "Tẩu sai người đánh đại ca?"

Trạm Liên thấy hắn thì có chút vui vẻ, nghe được lời này bỗng thấy mất hứng : "Vậy thì làm sao?" Nàng hừ lạnh một tiếng: "Hắn ức hiếp ta như vậy, ta không thể không đánh sao?"

Mạnh Quang Dã nghe vậy, tức giận nơi đáy mắt nhạt đi, mang vẻ bất đắc dĩ : "Chuyện hôm qua, có phải cũng là tẩu làm?"

Mẹ nói nàng không có bản lĩnh này, nhưng Mạnh Quang Dã biết chỉ cần một hộ vệ trong viện của nàng, là có thể thần không biết quỷ không hay lôi đại ca ra khỏi viện.

"Phải thì sao, không thì sao?"

"Hồ đồ!" Mạnh Quang Dã giận cũng không được, không giận cũng không phải. Đại ca thực sự làm việc vô sỉ ấy, nàng ấy không cam lòng mà trả thù cũng không thể oán trách, nhưng Mạnh Quang Đào dù sao cũng là huynh trưởng ruột của hắn, bây giờ thân bại danh liệt, bản thân hắn sao không lo lắng? Huống hồ Mạnh phủ cũng vì vậy bị chế nhạo, nàng thân là thê tử của đại ca, chẳng lẽ có thể tránh được hệ lụy này ư?

"Tẩu không nghĩ rằng, tẩu làm vậy, cũng liên lụy chính mình sao?"

"Hắn là hắn, ta là ta. Ta và hắn không phải người cùng đường, đệ chớ có lầm." Trạm Liên không bận tâm chút nào, tam ca nếu đã truyền đi lời đồn, chứng tỏ huynh ấy đã có dự tính, nàng làm như vậy, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa thôi.

Mạnh Quang Dã chau mày, trầm mặt ngồi trên sạp, mím môi không nói một lời, không biết làm sao tiếp nhận mớ hỗn loạn này.

Trạm Liên nói không giết Mạnh Quang Đào là đã nể một phần mặt mũi của Mạnh Quang Dã rồi, nhưng thấy hắn buồn phiền như vậy lại có chút không đành lòng, dù sao bản thân hắn chẳng làm sai gì, lại phải gánh chịu hậu quả này.

Nàng hơi chột dạ nói: "Mạnh nhị gia, chuyện này nếu đệ không muốn quản, vậy ra ở riêng đi."

Mạnh Quang Dã quay đầu liếc nàng: "Đệ ra ở riêng, đại ca sẽ không là đại ca sao, đệ có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Còn tẩu nữa..." Ra ở riêng, làm sao hắn có thể bảo vệ nàng nữa.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, Trạm Liên nghe được câu nói lấp lửng, không khỏi truy hỏi: "Ta, ta thì sao?"

Mạnh Quang Dã chuyển tầm mắt đi, lại im lặng chẳng nói gì nữa.

Thấy hắn như con gấu im ắng, Trạm Liên lại thấy có chút buồn cười, muốn mở miệng, lại nghe bên ngoài có người kêu to: "Nhị gia, nhị gia, không hay rồi!"

Mạnh Quang Dã nghe ra giọng nói tiểu đồng của hắn, hắn cau mày gọi người bước vào, tiểu đồng chạy vào thở hồng hộc: "Nhị gia, ngoài cửa có kẻ gây sự!"

Mạnh Quang Dã đứng lên.

Trạm Liên rướn cổ nhìn theo hắn vội vã rời đi, do dự chốc lát rồi sai Nhụy Nhi ra ngoài xem thử.

Đại để qua một chén trà, Nhụy Nhi quay lại nói: “Chủ tử, bên ngoài có kẻ gây chuyện, gào gáy khiến dân chúng bâu lại xem náo nhiệt, còn ném trứng gà thối, giội nước bẩn lên cửa chính Mạnh gia!"

"Kẻ kia là ai?" đôi mi thanh tú của nàng cau lại. Mạnh Quang Dã là quan, Mạnh Quang Đào tốt xấu gì cũng có quan hàm, kẻ nào to gan như vậy dám chạy đến Mạnh gia gây sự? E là cũng không phải hạng thường.

"Nô tỳ không rõ, kể đến tai to mặt lớn, Mạnh nhị gia hình như quen biết, tuy sắc mặt u ám nhưng vẫn mời hắn vào trong phủ."

Trạm Liên đặt sách xuống, hơi mím môi, sai kẻ khác thay y phục cho nàng, chỉ một thoáng đã bước khỏi cửa viện.

Nàng đi tới cửa sau của phòng chính Mạnh gia, nhẹ nhàng bước vào, đứng trong phòng bên vén mành lên, liền thấy một người xa lạ choán ngay tầm nhìn.

Người này chính là kẻ tai to mặt lớn theo lời Nhụy Nhi, thân hình của lão dường như lớn hơn nàng ba phần, nhìn qua thì tầm bốn mươi, sắc mặt phù nề vàng vọt, con mắt dường như bị đống mỡ lấn hết mất rồi. Mười ngón tay lão thì đến tám ngón mang nhẫn vàng nhẫn ngọc, trên người là cẩm bào thượng phẩm, thắt lưng bao lấy vóc người mập mạp này cũng là dùng vàng làm, kim quan còn nạm một vòng bảo thạch.

"Hầu gia, ngài có chuyện gì xin mời nói thẳng." Mạnh Quang Dã quay lưng về phía Trạm Liên, trong lời nói có vẻ chán ghét.

Hầu gia? Là hầu gia nhà nào?

Hầu gia tai to mặt lớn này sờ bộ râu cá trê của mình, cười híp mắt tiến lên một bước: "Bản hầu cũng chẳng có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút chuyện lần trước Mạnh đại nhân tính thế nào?"

"Hầu gia nói tới nữ phạm nhân ở trong ngục kia?"

"Đúng vậy."

"Hạ quan lần trước nghe đến liền đi tra xét, có điều nữ phạm nhân đó một mặt chữ cũng không biết, e là hoàn toàn không hiểu chuyện tu sửa thủy lợi, hầu gia chắc là nhận lầm người, thứ cho hạ quan không thể thả người."

Hầu gia tai to mặt lớn đổi sắc mặt: "Mạnh đại nhân, bản hầu nói nữ phạm nhân đó có lợi với cục thủy lợi, thì chính là có cái lợi, ngươi lại không tin bản hầu hay sao?"

"Hạ quan không dám, hạ quan chỉ theo luật mà làm, xin hầu gia đừng khó dễ ti chức."

Thanh âm của Mạnh Quang Dã chẳng có chút suy chuyển nào, dường như sẽ không bán món nợ này cho hầu gia kia.

Hầu gia chẳng ngờ có kẻ không màng mặt mũi của lão: "Mạnh đại nhân, bản hầu coi trọng ngươi là một hán tử, nhưng đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, bây giờ Mạnh gia các ngươi gặp chuyện mất mặt này, bản hầu trước mặt thánh thượng tấu lên một bản vạch tội, một nhà các ngươi còn có kết quả tốt sao!"

Mạnh Quang Dã chắp hai tay sau lưng, thân hình cao lớn như ngọn núi vững chãi đứng thẳng, không nói một lời.

Hầu gia tai to mặt lớn lại đổi sắc mặt, đôi mắt nhỏ híp thành khe hở rồi cười lên: "Đương nhiên, đương nhiên, bản hầu tuyệt không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, chỉ cần ngươi giúp bản hầu làm xong việc này, bản hầu sẽ giúp ngươi lo liệu việc đó, bảo đảm toàn triều trên dưới không kẻ nào dám đắc tội Mạnh gia, đó là cái giá khi theo Bảo Ninh hầu phủ ta!"

Bảo Ninh hầu phủ!

Trạm Liên mở lớn hai mắt hít vào một hơi lạnh, Bảo Ninh hầu phủ không phải phong hào tam ca ban cho ông ngoại hay sao? Lẽ nào hầu gia tai to mặt lớn này, chính là đệ đệ của mẫu phi, cậu của nàng?

Trạm Liên chưa từng gặp cậu, nhưng từ miệng của mẫu phi và ngoại tổ mẫu biết được ít nhiều, nàng biết cậu không thích đọc sách, nhưng là người tốt an phận thủ thường, cũng chưa từng tưởng tượng sẽ là kẻ ỷ thế hiếp người trước mắt này! Huống hồ cậu mới đến tuổi lập sự nghiệp, tại sao lại già cỗi như một người bốn mươi tuổi?

Thanh âm của nàng tuy nhẹ, nhưng lại thu hút sự chú ý của hai người. Cậu ruột tiểu hầu gia Hoàng Bảo Quý của Trạm Liên cũng không để ý tới việc bản thân ở trong phủ người khác, đi lên trước xốc mành.

Trạm Liên có chút giật mình, khuôn mặt như hoa nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Bảo Quý, trên môi lão nở nụ cười nồng đậm: "Tiểu nương tử này ..."

"Hầu gia, tự trọng." Mạnh Quang Dã trông thấy Trạm Liên, lách người sang bên, dùng thân thể cường tráng của mình chặn lại ánh mắt xấu xa.

Hoàng Bảo Quý sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại cố nhìn qua hắn để thấy Trạm Liên thêm một chút: "Mạnh đại nhân, chẳng lẽ đó là mỹ thiếp ngài giấu trong phòng? Thực sự là báu vật nhân gian, đẹp quá, thật đẹp quá!"

Cằm của Mạnh Quang Dã bạnh ra: "Hầu gia, mời tới phòng chính ngồi thôi."

Hoàng Bảo Quý đứng mà không đi, lão hít sâu một cái, tự cho là phong lưu nói: "Hương, hương của mỹ nhân thực thơm! Nếu như có thể có giai nhân này, bản hầu cũng chẳng quan tâm nữ phạm nhân kia."

Hắn là mượn quyền làm việc riêng, muốn mượn danh nghĩa lo toan cục thủy lợi, để Mạnh Quang Dã mang nữ phạm nhân trong ngục thả ra cho hắn nạp làm thiếp!

Trạm Liên bỗng chốc giận dữ, tam ca là xem trọng nàng và mẫu phi, mới ban cái chức hầu gia nhàn tản cho ông ngoại, không ngờ cậu chẳng biết tốt xấu, lại còn dựa vào điều này ỷ thế hiếp người, thực là nực cười!

"Mạnh đại nhân, bản hầu gần đây mới thu nạp hai mỹ thiếp, đợi tròn mười lăm mới phá thân, bản hầu vốn không nỡ, nhưng vì coi trọng Mạnh đại nhân, bản hầu sẽ đem hai nàng ta tặng cho ngài, có điều mỹ thiếp phía sau ngài, có phải, ... bỏ thứ yêu thích tặng cho bản hầu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom