• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Đãi thiên hoa khai (1 Viewer)

  • chap-44

Chương 44




Trạm Liên đến Chiêu Hoa cung, Toàn hoàng hậu lúc này đã bụng lớn phệ nệ sắp tới lúc lâm bồn rồi. Nàng ta nằm ở trên sạp suốt cả ngày, một đôi lông mày lợt lạt gắt gao nhíu lại, trên gương mặt xuất hiện rất nhiều tàn nhan lấm tấm, nhìn qua vô cùng rã rời, uể oải, ủ rũ.

Trạm Liên hành lễ, Toàn hoàng hậu vẫy tay gọi nàng tiến lên. Trạm Liên tuân mệnh bước lên hai bước.

"Tới gần chút." Khóe môi hoàng hậu giương lên.

Trạm Liên nghe vậy, tới trước mặt Toàn hoàng hậu, đang định mở miệng, cánh tay lại bị hoàng hậu bắt ngay lấy, nắm chặt vào thịt dùng sức véo.

"Là muội đánh Lư thị, hả? Muội đánh nữ nhân họ Lư đó?" Toàn hoàng hậu gương mặt lạnh lùng quát hỏi, vẻ tàn độc nắm chặt lấy da thịt mềm mại của Trạm Liên.

Trạm Liên đau đớn xót ruột, thật khó khăn mới thoát được ma chướng của hoàng hậu, lại bị đại cung nữ Xảo Nhi xô đẩy tới trước mặt hoàng hậu lần nữa, để mặc cho hoàng hậu tiếp tục hành hung trên người nàng.

Hỉ Phương Nhụy Nhi thấy thế kinh hãi, vội vàng muốn giúp chủ nhân, lại bị các cung nữ trong Chiêu Hoa điện ngăn lại.

Nhị tỳ vội vã quỳ xuống, Hỉ Phương dập đầu lạy nói: "Nương nương khai ân, chủ tử là muội muội ruột thịt của nương nương người mà!"

Da thịt dường như đều bị róc xuống, Trạm Liên đau đến ngạt thở, ánh mắt mịt mờ, cắn răng không chịu xin tha một lời. Mồ hôi lạnh của nàng chảy ròng ròng mà nhìn Toàn hoàng hậu sắp trở nên nanh ác, ký ức trong quá khứ đối với nàng dịu dàng săn sóc hoàn toàn đổ nát.

"Ngươi trừng mắt nhìn bổn cung làm gì? Ngươi còn có mặt mũi trừng mắt nhìn bổn cung!" Toàn hoàng hậu nhéo đến tê nhức, thấy vẻ cắn răng chịu đựng của nàng lại thêm tức giận, lại nhéo tay nàng một cái mới thả ra.

"Bổn cung tại sao lại có loại muội muội sao chổi như ngươi, ngươi sợ không hại chết bổn cung, hại chết Toàn gia, thì ngươi không an lòng phải không? Sớm biết vậy, lúc trước khi ngươi ra đời, bổn cung nên bảo phụ thân đem ngươi dìm chết ở giếng nước!"

Trạm Liên hít sâu vài hơi, mới cưỡng lại đau đớn đang nảy sinh trên thân thể, nàng trừng mắt nhìn, hơi nước tụ ở trong mới dần tan đi: "Hoàng hậu nương nương luôn muốn hại ta chết phải không?"

Toàn hoàng hậu tiện tay cầm chén thuốc bên cạnh ném về phía nàng: "Ngươi còn có mặt mũi gì mà sống!" Từng lần, từng lần một đều kéo nàng từ bảo tọa vào hố phân!

Trạm Liên nghiêng người tránh đi, chén thuốc ném xuống đất phát ra âm thanh giòn giã nghe mà giật mình.

Hỉ Phương Nhụy Nhi liên tục dập đầu lạy: "Hoàng hậu nương nương, xin tha cho chủ tử!"

Trạm Liên nhìn kỹ biểu hiện hung ác của hoàng hậu một lát, nói: "Muội không đánh Lư thị."

"Ngươi còn muốn lừa bổn cung!"

"Là nô tài nào lắm lời, khiến nương nương nóng tính phát hỏa như vậy, có điều muội vừa cùng Lư thị đối chất ở Ngự Thư phòng, đã sáng rõ không phải ta đánh nàng ta, nương nương nếu không tin, có thể gọi Lư thị này đến hỏi lần nữa."

Toàn hoàng hậu ánh mắt nghiêm khắc: "Ngươi và Lư thị đối chất ở Ngự Thư phòng rồi sao? Người đánh nàng ta không phải ngươi?" Rõ ràng là nô tài của Chiêu Hoa cung nàng từ xa tận mắt thấy, còn có thể sai được sao?

"Đúng vậy, Lư thị đổ oan muội, bệ hạ còn để nàng xin lỗi muội."

"Bệ hạ còn để cho nàng xin lỗi ngươi?" Toàn hoàng hậu như nghe thấy chuyện lạ mà hỏi với thanh âm lớn hơn.

"Đúng vậy thưa hoàng hậu nương nương, chủ tử vô tội, xin người minh giám!" Hỉ Phương cao giọng nói.

"Câm miệng!" Toàn hoàng hậu quát một tiếng chói tai, quay đầu như có suy tư nhìn về phía Trạm Liên đang không chút xúc cảm, đánh giá một lát, hoàng hậu mới chậm rãi hỏi: "Ngươi rốt cuộc...đã làm cái gì?" Lư thị chạy tới đối chất, sao có thể không công mà phản? Gương mặt đó của nàng ta, sao có thể không công mà phản*? Nhớ đến gương mặt đó, Toàn hoàng hậu lại không thể kìm được từng trận lửa giận bốc lên.

*không thành mà còn bị phản đòn ngược lại.

Trạm Liên nói: "Muội chẳng làm gì cả."

Chủ nhân của ngọn lửa giận không vui vẻ gì, Toàn hoàng hậu biết qua chuyện này, muội muội của nàng ắt không thể gắn bó với nàng nữa, dứt khoát ném xuống mặt nạ thân thiện, lại mang vẻ lạnh lẽo: "Bổn cung bảo ngươi trả lời, ngươi không nghe thấy sao!"

Lúc này có cung nữ vội vã tiến vào điện bẩm báo: "Hoàng hậu nương nương, Lương Quý Phi nương nương tới thăm người."

Lương Quý Phi từ sau khi rời lãnh cung, trở lại Khánh Dương cung của nàng lánh mình một thời gian, sau khi xuất hiện ở trước mặt hậu cung đã là bình tĩnh trước, vẫn là Quý Phi nương nương đoan trang đại khí. Mỗi ngày nàng đều tới Chiêu Hoa cung một lát, khi thì tự làm chút đồ ăn vặt lúc mang thai đem cho hoàng hậu.

Hoàng hậu sai người đem vụn nát của chén thuốc quét sạch sẽ, mặt lạnh dọa Trạm Liên: "Bây giờ việc xấu xa kia của phu quân ngươi cả thành đều biết, bổn cung cũng mất mặt thay ngươi, ngươi còn không biết nhục vì xung quanh bàn tán, lòng xấu hổ để ở đâu rồi? Về Mạnh phủ đi, dù thánh chỉ triệu ngươi, ngươi cũng không nên lại tiến cung, nghe rõ chưa!" Nàng ta mặc kệ nàng làm cái gì, chỉ cần nàng ở trong cung nàng ta sẽ hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ một ngày nào lại xảy ra bất trắc chọc giận thánh thượng.

Trạm Liên không nói gì, chọc giận tới Toàn hoàng hậu, nàng ta lại đưa tay véo nàng: "Nghe rõ chưa hả!"Trạm Liên nhẫn nhịn đau đớn, cắn răng nói: "Hoàng hậu nương nương không ngại thì cầm gương lên soi xem, bên trong là người hay quỷ, không sợ lại khiến long nhi trong bụng cũng dính tà khí!"

"Hỗn xược!" Toàn hoàng hậu mất khống chế the thé hét.

Toàn hoàng hậu dạo này dường như bị nướng trên đống lửa, bụng lớn khiến nàng ta cả đêm khó ngủ, vụ án Đức Phi trước sau tìm không ra cơ hội hãm hại Hiền Phi, đế vương nhớ chuyện cũ lại cho Lương Quý Phi rời lãnh cung, kẻ giống Vĩnh Lạc không muốn mà tìm tới, còn thêm mặt mũi xuất hiện tàn nhang xấu xí, tóc lúc nào cũng rụng...Mỗi một việc khiến tính khí nàng ta càng cáu kỉnh, nô tài trong Chiêu Hoa cung kẻ nào cũng thần hồn nát thần tính, không cẩn thận làm mất lòng chủ tử, cái đầu khó giữ được, nhưng kẻ khác sao thấu những hình phạt tàn khốc so với lấy đầu còn khó chịu hơn, không chỉ vậy, chịu hình phạt nghiêm khắc, vẫn còn phải tạ ơn chủ tử, còn nhất định phải mang nụ cười trên mặt mà tạ ơn!

"Hoàng hậu nương nương làm sao vậy, sao lại tức giận đến thế?" Thanh âm Lương Quý Phi tựa hoa khai phú quý từ sau vọng đến.

Toàn hoàng hậu vốn định cảnh cáo Trạm Liên đôi lời liền để nàng cách xa ra, không ngờ nàng lại dám cãi lại, khiến bản thân mất tự chủ, còn để Lương Quý Phi vừa lúc nghe được. Toàn hoàng hậu không ứng phó kịp, mắt thấy Lương Quý Phi từ tốn bước vào.

Lương Quý Phi vừa bước vào nội điện đã phát hiện không khí ngưng trệ bên trong, nàng nhìn qua hoàng hậu còn chưa kịp thu lại hết nét giận dữ, lại nhìn theo Xảo Nhi đứng ở trước mặt tứ muội của hoàng hậu, còn có những biểu hiện đa dạng của cung bộc. Nàng khẽ nở nụ cười: "Đây là sao vậy, chẳng phải Liên nha đầu sao, ngươi lại chọc giận tỷ tỷ rồi?"

Sau khi Trạm Liên xoay người, quay đầu đối mặt với Lương Quý Phi: "Nhã Liên thỉnh an Quý Phi nương nương."

Lương Quý Phi tự mình nâng nàng dậy, đứng gần cẩn thận đánh giá nàng một hồi, sau đó cười khẽ nói với nàng: "Hoàng hậu nương nương hiện giờ sắp lâm bồn, thân thể không khỏe ắt sẽ có lúc phiền muộn, ngươi sao còn khiến người tức giận?"

Toàn hoàng hậu thuận thế vào chuyện: "Ai gặp nó rồi, đến Bồ Tát cũng có thể giận." Dứt lời còn lạnh mắt liếc Trạm Liên một cái.

Lương Quý Phi ôn tồn nói: "Nương nương chớ giận, bây giờ càng cần phải bảo trọng thân thể, vạn sự hòa hoãn, huống hồ hai tỷ muội thì có thể có cừu hận gì, thần thiếp dẫn Liên nha đầu lui xuống trước, hoàng hậu nương nương nên nghỉ ngơi, long nhi trong bụng quan trọng."

"Muội quan tâm nó làm gì, Quý Phi muội muội ngồi mà uống trà, để nó tự đi."

Lương Quý Phi cười, vẫn dịu dàng nói với Toàn hoàng hậu, vỗ vai Trạm Liên, mỉm cười nắm tay nàng, cùng đi ra ngoài, cuối cùng còn không quên nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp ninh cho người một chung canh gà, người chớ quên uống."

Hai người rời cung, Lương Quý Phi quan tâm hỏi nàng vì việc gì chọc giận hoàng hậu, Trạm Liên lắc đầu không nói, Lương Quý Phi hiểu, vỗ tay nàng bảo: "Hoàng hậu nương nương thường khi hiền thục, chẳng qua bây giờ trong bụng người có tiểu kỳ lân, cố gắng giữ cái bụng lớn rất vất vả, nếu ngươi chịu tủi hờn, chớ nên trách người, đến cung của ta, ngươi và ta trò chuyện, cười một cái là qua mọi chuyện."

Trạm Liên nhìn Lương Quý Phi, vì hoàng hậu giấu kín hai bộ mặt làm người, nàng bây giờ cũng có chút hoài nghi Lương Quý Phi, nhưng Lương Quý Phi trước sau đều như nhau, đều mỉm cười với nàng.

Trạm Liên từ biệt Lương Quý Phi, nhìn theo nàng đi về hướng Khánh Dương cung, bản thân quay người lại, không biết về nơi nào.

Hỉ Phương Nhụy Nhi đều vội vàng dìu Trạm Liên, hỏi thân thể nàng có đau hay không, Trạm Liên vén áo ngoài nhìn cánh tay, vết xanh tím, đỏ bầm dưới cánh tay trắng đâu đâu cũng thấy, trông mà giật mình.

Nhị tỳ vừa động viên, vừa tranh nhau khuyên nàng nghĩ thông chút, không nên vì vậy tổn thương hòa khí tỷ muội.

Các nàng là sợ Trạm Liên tố cáo chuyện này với hoàng đế.

Nhưng Trạm Liên cũng không có ý này. Cũng không phải nàng nghĩ tới thân phận hiện nay của mình, không dám phản bội Toàn hoàng hậu và Toàn gia, mà nàng sợ hậu quả khi tam ca biết rồi.

Chính hắn đánh nàng một cái tát, không nói một lời liền liên tiếp tự phạt, chuyện Toàn hoàng hậu đánh nàng một cái tát, hắn tất đã ghi nhớ trong lòng, bây giờ nếu nói cho hắn biết hoàng hậu véo tay nàng đến xanh tím khắp chỗ, hắn tất sẽ giận tím mặt, nóng giận sợ sẽ liều mạng. Toàn hoàng hậu bị phạt không quan trọng, nhưng thai nhi trong bụng nàng tuyệt không thể có chuyện.

Có thể coi là món nợ, cũng phải đợi tiểu hoàng tử ra đời mới tính. Trạm Liên nhẹ nhàng vuốt cánh tay xuống, tối tăm thoáng qua đáy mắt. E là, trong cái đầu này chắc là không dừng ở một vài món nợ…

Trạm Liên trầm tư chốc lát, liền dự định xuất cung về Mạnh phủ. Vạn nhất quay lại mà không cẩn thận để ca ca thấy vết xanh tím, nàng sẽ không cách nào trốn tránh.

Nàng liền bảo Nhụy Nhi tới Ngự Thư Phòng nói một tiếng, lấy cớ mệt mỏi muốn rời cung. Minh Đức đế bị Đỗ Ngự cuốn lấy, chỉ đành gật đầu đồng ý cho nàng ra ngoài. Có điều cuối cùng vẫn có nhắc nhở, nói rằng dân gian hiểm độc, bảo nàng an ổn chờ trong phủ, không nên chạy linh tinh.

Chuyện này không nhắc cũng tốt, nhắc tới Trạm Liên lại mang suy nghĩ. Đại để không qua bao lâu bản thân phải rời Mạnh phủ về cung rồi, đến lúc đó không thể nào ra ngoài thuận tiện như giờ. Dân gian rất nhiều trò mới mẻ nàng còn chưa kịp thử nghiệm, bây giờ không đi, còn đợi khi nào?

Trạm Huyên nếu như biết suy nghĩ trong lòng muội muội bảo bối của mình, đại khái đã muốn thổ vài ngụm máu.

Trạm Liên suy tính khi đến Mạnh phủ, lúc xuống xe còn muốn chờ Mạnh Quang Dã về để cùng hắn bàn bạc, tuy nói không thể mặc kệ Mậu Nhất Mậu Nhị, nhưng tiền trảm hậu tấu thì có thể.

Nàng chìm đắm trong suy nghĩ, chậm rãi bước lên bậc thang, ai ngờ đang định đi qua cửa lớn, một bóng đen từ góc cửa phủ nhảy ra, chỉ tí nữa thôi là đánh về phía Trạm Liên, trong lúc điện quang hỏa thạch, Mậu Nhị ở vị trí phu xe ngựa đã phi hai mũi tên lên trước, một cái giữ hắn lại, rút dao găm kề lên cổ hắn.

Trạm Liên nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy một tên ăn mày toàn thân bẩn thỉu hô lớn với nàng: "Ngươi thực sự là gia quyến trong phủ sao, đưa ta vào đi, ta muốn tìm người!"

Thanh âm kia rõ là nữ tử.

Gã sai vặt trông cửa vội chạy tới nói với Trạm Liên: "Tiểu nhân đáng chết, quấy rầy phu nhân, chúng tiểu nhân lập tức đuổi tên ăn mày này đi!"

"Nàng ta là ai?"

"Tiểu nhân không rõ, hẳn là kẻ điên tên là Hoa bà, tiểu nhân cho tiền cũng không chịu đi!"

Ăn mày bẩn thỉu hô to: "Ta không tên là Hoa bà, ta cũng không điên, ta là vợ chưa cưới của đại gia Mạnh phủ Mạnh Quang Đào nhà các ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom