Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-46
Chương 46
Nam nữ tư thông với nhau. Dường như con thứ Mạnh gia nói Mạnh phu nhân tư thông với hắn.
Người tới đã bẩm báo như vậy.
Liên Hoa nhi của hắn lại muốn làm chuyện tư thông?
"Nói lại lần nữa?"
Cán bút dễ dàng bị bẻ gãy, câu hỏi thoáng nhẹ cực hạn cùng khí tức đóng băng đột ngột khiến ám vệ tới bẩm báo im lặng sửa đổi ngôn từ :
"Tả tự thừa hôm nay muốn Mạnh phu nhân đi cùng."
"Đi, đi tới đâu?" Hoàng đế hiếu kỳ truy hỏi.
"Việc này..." Ám vệ tràn đầy mồ hôi lạnh ở trán, không biết đáp lại thế nào. Hắn từng bẩm báo với thiên tử chuyện đại thần kết bè kết cánh, hoặc là trắng trợn nhận hối lộ, thiên tử cũng chưa từng có vẻ...khủng bố như giờ.
Thuận An cũng thực ngạc nhiên, bệ hạ thì ra ẩn giấu tâm tình này đối với Mạnh phu nhân sao?
"Đợi một lát, trẫm còn vừa nghe được, Mạnh Quang Dã nắm tay Liên nha đầu?" Trạm Huyên lại hỏi.
"Vâng...hai người ban đầu hình như xảy ra bất đồng, Tả tự thừa kéo tay Mạnh phu nhân, đến cốc uống trà cũng đổ, có điều Mạnh phu nhân cũng không giận, lúc Mậu Nhất thống lĩnh xông vào phòng, Mạnh phu nhân còn bảo thống lĩnh đi ra."
Trạm Huyên gật gù, chắp tay cười nói : "Tốt."
Chữ tốt này tốt đến mức ai nấy đều lạnh cả sống lưng.
Tay không muốn để hắn sờ, nhưng lại cho Mạnh Quang Dã nắm. Đây là quy củ ở đâu? Nụ cười của Trạm Huyên còn treo bên miệng, cái này cũng không trách được, vốn là muốn nam nữ tư thông cơ mà!
Cuối cùng cũng sẽ có ngày, cuối cùng sẽ có ngày, hắn phải buông tay Liên Hoa nhi, để cho nàng cùng tình lang song túc song phi, nhưng không phải là hôm nay...Cũng không phải ngày mai!
Ngày mai cũng không phải ngày tốt!
Một đám lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng, Trạm Huyên bất tri bất giác nắm trong tay nửa đoạn bút lông gãy, cũng bất tri bất giác lại bẻ tiếp làm đôi.
Thật giống như đầu của kẻ nào đó.
"Bệ hạ, Mậu Nhất thống lĩnh nói có lẽ là Tả tự thừa nhất thời tâm trí rối loạn, hắn nói xong tự thấy đã phạm ngôn, vội vã rời đi." Ám vệ cảm nhận sát khí đằng đằng, hiếm khi lại nói thêm một câu.
Trạm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ : "Hắn còn mang tới hai con vẹt?"
"Vâng..."
Trạm Huyên thường khi chỉ quan tâm cuộc sống thường nhật của Trạm Liên, không biết con vẹt gọi "Ca ca xấu" kia là Mạnh Quang Dã đưa tới, bây giờ nghĩ lại, tiếng gọi "Ca ca xấu", tột cùng là gọi hắn, vẫn chỉ là tình anh em!
Gân xanh nổi đầy trán, Trạm Huyên cắn răng trầm mặc lúc lâu, một lúc thật lâu.
Nội đường An Khang chỉ có tiếng bấc đèn nhỏ từng giọt một tanh tách, mọi người cúi đầu, không dám thở mạnh.
Lát sau, đế vương cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng là một đạo thánh chỉ hoang đường: "Vặn gãy cổ hai con vẹt đấy, tàn nhẫn vào."
Hôm sao, Minh Đức đế mang long nhan lạnh lùng vứt hai bản tấu chương trước mặt mọi người, một bản kết tội Sử Thừa Mạnh Quang Đào phẩm đức bại hoại, việc hoa bướm của mình giờ cũng bị nổi đình đám ở chợ sớm, một bản là Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu cùng Đại Thường tự Tả tự thừa Mạnh Quang Dã cùng nhau dâng sớ, kết tội lão quốc cữu Bảo Ninh tiểu hầu gia Hoàng Bảo Quý, nói hắn giả công làm việc tư, lấy cớ từ chức vụ, éo buộc thả phạm nhân để lấy mưu tư lợi.
Hoàng đế ném hai bản tấu chương xuống rồi nghiêm mặt rời đi, để hại hai bên đại thần đang lên triều ngơ ngác nhìn nhau.
Vậy là thiên tử muốn bọn họ thấy cái gì?
Chúng thần cầm hai bản tấu chương mà nhìn trái nhìn phải, mổ xẻ từng câu từng chữ cẩn thận, đồng thời trong lòng còn suy đoán long tâm.
Nhưng xem xét hai bản tấu chương này, các triều thần càng phát hiện vướng víu nằm phía trong.
Chỉ là hai bản tấu chương, liền liên lụy bao tâm phúc đương triều.
Mạnh Quang Đào không đáng nhắc tới, nhưng phu nhân hắn là Toàn thị lại là muội muội của hoàng hậu, con gái thứ tư của Tả Ngự Án, Toàn hoàng hậu bây giờ mang thai đích tử, lại vừa nhốt Đức Phi vào lao ngục, huống hồ bản thân Toàn thị vốn bị hoàng đế căm ghét, gần đây lại nhận sủng ái nồng đậm của thiên tử và Thục Tĩnh Thái Phi, Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu là cháu ruột của cố Hoàng Kính Hoàng thái hậu, biểu huynh của Minh Đức hoàng đế, là người văn võ song toàn, từ chiến trường trở về kế tục tước vị lĩnh chỉ mà buông giáp, rảnh rỗi ở trong nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, không ngờ ông ta lại đột nhiên xuất hiện để tố cáo, kẻ bị tố cáo lại là công tử bột may mắn nhất đế đô Tiểu hầu gia Hoàng Bảo Quý. Tiểu hầu gia một chút bản lãnh cũng không có này chỉ dựa vào cháu gái ngoại là Vĩnh Lạc công chúa, liền hoành hành vô pháp vô thiên ở đế đô, bọn họ dù biết chuyện ác của hắn, nhưng đều mắt nhắm mắt mở. Dù Vĩnh Lạc công chúa đã mất, Thục Tĩnh Thái Phi kia không phải vẫn còn trong hậu cung mà tụng kinh Phật đó sao.
Còn có Mạnh Quang Dã này, không phải huynh đệ của Mạnh Quang Đào sao? Kẻ này mới được điều vào Đại Thường tự không lâu, gót chân còn chưa vững, huynh trưởng đã là mục tiêu công kích, hắn ở trong chốn này, còn dám đắc tội Bảo Ninh Tiểu hầu gia?
Có điều không thể nói rằng hắn đã tìm đúng người, Tề Tướng Quốc e là không chắc có thể bắt được Bảo Ninh hầu phủ nhưng Thanh Viễn hầu tất nhiên chẳng sợ gì Bảo Ninh hầu này, không nói tới chuyện khác, Thục Tĩnh Thái Phi chẳng phải từng là nha hoàn trong Hắc phủ hay sao?
Có điều bệ hạ vứt hai bản tấu chương này xuống, rốt cuộc là có dụng ý gì, đấy là muốn về phía nào?
Chúng thần cứ ngài nhìn ta, ta nhìn ngài, ai cũng ngoài mặt cười mà lòng không cười nổi.
Trạm Liên tỉnh lại sau giấc ngủ, bỏ hơn nửa canh giờ sửa soạn cẩn thận, đi ra dùng đồ ăn sáng, luôn cảm thấy yên tĩnh kì lạ, vừa ngẩng đầu, thấy hai con chim vẹt lẽ ra phải ở dọc hành lang giờ không thấy nữa rồi.
"Tại sao vẫn không mang chim vẹt ra, bây giờ mặt trời còn chưa gắt, cho ăn rồi dạy chúng học thơ."
Hỉ Phương Nhụy Nhi liếc nhìn nhau, Nhụy Nhi do dự nói : "Chủ tử, thơ này sợ đọc không nổi, hai con chim vẹt này...đều không còn nữa."
"Sao lại không còn?" Trạm Liên kinh ngạc. Tối qua hẵng còn an lành.
"Sợ là trong đồ ăn có gì đó quái lạ, vì vậy nên..."
"Đồ ăn của chim vẹt có gì kì quái." Trạm Liên cau mày: "Chúng nó ở đâu, ta tới xem."
Nhụy Nhi liên tục xua tay: "Chủ tử, chim chết không thể sống lại, người đi nhìn cũng chỉ thêm phiền, tội gì phải xem? Bằng không sớm mai lại mua con mới..." Lời nói bị Hỉ Phương dùng sức nhéo eo mà ngừng lại.
Còn mua chim mới, chờ có một hàng xác chim để chơi đếm số sao!
Nhụy Nhi cũng biết mình nói sai, gương mặt khổ sở chịu đựng sửa lời : "Vậy sáng mai đừng mua nữa, quá quý báu, lại mệt người!"
Ánh mắt Trạm Liên nheo lại. Khung cảnh này đã từng gặp nhiều trong quá khứ, tam ca có gì đó không muốn nàng làm, không cho nàng đụng, liền sai bọn nô tài tới nói linh tinh, hoang đường nhất là lần nàng muốn cưỡi ngựa, tam ca vốn không cho, sau đó lại thay đổi, đúng lúc nàng vô cùng phấn khởi, thái giám trông chuồng ngựa liền tới nói đàn ngựa trúng độc chết hết rồi.
"Ở đâu? Ôm tới cho ta nhìn."
Nhụy Nhi hối hận vì nhiều lời, chỉ đành sai người mang xác chim tới đây, Trạm Liên vừa nhìn, chết quả thực đã chết rồi, có điều cái cổ này sắp lệch tới mức ngả đến cả chân trời rồi, nào có phải là ăn sai đồ mà chết như Nhụy Nhi nói, rõ ràng là bị người ta bóp chết tươi.
"Là ai làm?" Trạm Liên trợn mắt nhìn quanh.
Hỉ Phương hết cách, chỉ đành thành thực khai nhận: "Chủ tử, là thánh chỉ bệ hạ sai Mậu Nhất thống lĩnh làm."
Nàng biết ngay mà! Ca ca càng ngày càng già, càng trở nên hẹp hòi. Chim vẹt này cùng lắm chỉ nói xấu hắn vài câu, hắn liền lừa nàng để bóp chết chúng, quả thực không nói lí lẽ.
Đang tức giận, bên ngoài đã có thái giám Ngự Thư phong tới đón Trạm Liên tiến cung. Thái giám này chính là công công nói dối giúp Trạm Liên lần trước - Triệu Trụ Tử. Triệu Trụ Tử tới đây một lần, biết thêm rằng phu nhân này tuyệt không thể đắc tội, một mực cung kính hành lễ với Trạm Liên, ân cần hỏi nàng dùng thiện hay chưa, nếu chưa dùng, hắn sẽ ở bên ngoài chờ nàng dùng thiện.
Trạm Liên lại nói Triệu Trụ Tử thứ lỗi dùm với hoàng đế, nói là bị phong hàn không tiện vào cung, đồng thời sai Nhụy Nhi đem một phong thư chuyển cho hoàng đế.
Nàng hôm nay vốn dự định nói chuyện với Miêu Vân cô nương, không định tiến cung, bây giờ phát sinh thêm án chết thảm của chim vẹt, nàng càng tức giận không muốn tiến cung, nàng lại bọc năm viên lưu ly để Triệu Trụ Tử mang cho Minh Đức đế: "Bệ hạ trông thấy là hiểu, ngươi đi đi."
Triệu Trụ Tử cảm thấy không ổn, nhưng Trạm Liên lại bảo đảm, hắn cũng do dự mà quay về.
Kết quả đổi lấy một trận đánh.
Trạm Huyên vốn đang nổi nóng, không gặp người chỉ thấy phong thư, chỉ thiếu chút là bị hù dọa. Lập tức gọi người xuống trừng trị Triệu Trụ Tử làm việc tắc trách một trận, lại lần nữa sai người đi mời.
Bây giờ cuối cùng đã mời tới.
Chỉ có điều đi vào điện là một gương mặt chẳng mấy vui vẻ.
"Sao vậy, Liên Hoa nhi, ai lại trêu chọc muội rồi?" Thấy người tới rồi, Trạm Huyên cuối cùng cũng coi như nở nụ cười, hắn đứng dậy đón, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Trạm Liên nghiêng người tránh ra.
Nàng sợ tam ca cũng tinh mắt như Mạnh Quang Dã, nhìn thấy vết xanh tím chưa hết trên cổ tay nàng.
Hành động này thật sự đâm vào tâm can Trạm Huyên. Tay hắn cứng đờ giữa không trung, vồ lấy không khí mà nắm tay thu lại, yết hầu lên xuống một hồi.
"Có phải tam ca chỉ điểm, hại chết hai con chim vẹt của muội?" Trạm Liên chất vấn.
Trạm Huyên tốt xấu gì cũng là đế vương, hoàn hồn liền cong môi : "Hóa ra là vì chuyện này, trẫm tưởng chuyện gì lớn, lát nữa trẫm sai người mang hai con bạch anh vũ tới, màu lông trắng như tuyết, muội chắc chắn thích."
"Không thích, muội chỉ thích hai con trước của muội thôi."
Trạm Huyên treo nụ cười bên môi, móng tay sau lưng vì dùng sức mà biến thành màu trắng. Ngưng một lát hắn gọi một tiếng, hai cung tỳ mỗi người cầm một khung chim đi vào, đứng trên là hai con bạch anh vũ toàn thân trắng tuyết.
Có lẽ là chuẩn bị từ sớm rồi.
Trạm Huyên bảo nàng tới xem thử, nàng giận hờn không đi, Trạm Huyên lại muốn nắm tay nàng dẫn nàng lên, Trạm Liên lại lần nữa tránh đi. Lúc này Trạm Huyên nổi tính cố chấp, từ cánh tay nàng dùng mấy phần sức nắm lấy, không chỉ nắm được, còn dùng lực bắt chặt.
Trạm Liên nghiêng đầu nhìn hắn, hắn chỉ cười, tốt bụng kéo nàng tới trước mặt hai con chim vẹt, cầm lấy cánh tay đang nắm, đưa lên vuốt lông một con: "Nhìn thử xem, có phải trắng như tuyết không?"
Trạm Liên dù cũng yêu thích hai con bạch anh vũ này, nhưng nàng rũ bỏ được mê hoặc, nàng vung tay sai người mang chim ra, "Tam ca, đây là hai chuyện khác nhau, huynh không thể đang yên lành liền giết hai con chim vẹt của muội, đó là người khác tặng."
"À? Ai tặng?"
"...Mạnh Quang Dã."
"Kì lạ, hắn tặng vẹt làm gì?" Trạm Huyên không rõ mà cười hỏi.
"Hắn thấy muội tâm tình không vui, mua cho muội giải sầu."
"Trẫm không biết muội và hắn đúng là khá...hợp nhau?"
Trạm Liên không thấy sự phẫn nộ cực điểm trong lời nói của hắn, đột nhiên nhớ tới cảnh hôm qua cùng Mạnh Quang Dã, trước mặt Trạm Huyên bỗng có chút thẹn thùng không tên, thoáng nghiêng đầu dời tầm mắt.
Huyết dịch của Trạm Huyên trong nháy mắt chảy ngược.
Bông sen nhỏ của hắn, đã muốn nở rộ vì nam nhân khác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Nam nữ tư thông với nhau. Dường như con thứ Mạnh gia nói Mạnh phu nhân tư thông với hắn.
Người tới đã bẩm báo như vậy.
Liên Hoa nhi của hắn lại muốn làm chuyện tư thông?
"Nói lại lần nữa?"
Cán bút dễ dàng bị bẻ gãy, câu hỏi thoáng nhẹ cực hạn cùng khí tức đóng băng đột ngột khiến ám vệ tới bẩm báo im lặng sửa đổi ngôn từ :
"Tả tự thừa hôm nay muốn Mạnh phu nhân đi cùng."
"Đi, đi tới đâu?" Hoàng đế hiếu kỳ truy hỏi.
"Việc này..." Ám vệ tràn đầy mồ hôi lạnh ở trán, không biết đáp lại thế nào. Hắn từng bẩm báo với thiên tử chuyện đại thần kết bè kết cánh, hoặc là trắng trợn nhận hối lộ, thiên tử cũng chưa từng có vẻ...khủng bố như giờ.
Thuận An cũng thực ngạc nhiên, bệ hạ thì ra ẩn giấu tâm tình này đối với Mạnh phu nhân sao?
"Đợi một lát, trẫm còn vừa nghe được, Mạnh Quang Dã nắm tay Liên nha đầu?" Trạm Huyên lại hỏi.
"Vâng...hai người ban đầu hình như xảy ra bất đồng, Tả tự thừa kéo tay Mạnh phu nhân, đến cốc uống trà cũng đổ, có điều Mạnh phu nhân cũng không giận, lúc Mậu Nhất thống lĩnh xông vào phòng, Mạnh phu nhân còn bảo thống lĩnh đi ra."
Trạm Huyên gật gù, chắp tay cười nói : "Tốt."
Chữ tốt này tốt đến mức ai nấy đều lạnh cả sống lưng.
Tay không muốn để hắn sờ, nhưng lại cho Mạnh Quang Dã nắm. Đây là quy củ ở đâu? Nụ cười của Trạm Huyên còn treo bên miệng, cái này cũng không trách được, vốn là muốn nam nữ tư thông cơ mà!
Cuối cùng cũng sẽ có ngày, cuối cùng sẽ có ngày, hắn phải buông tay Liên Hoa nhi, để cho nàng cùng tình lang song túc song phi, nhưng không phải là hôm nay...Cũng không phải ngày mai!
Ngày mai cũng không phải ngày tốt!
Một đám lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng, Trạm Huyên bất tri bất giác nắm trong tay nửa đoạn bút lông gãy, cũng bất tri bất giác lại bẻ tiếp làm đôi.
Thật giống như đầu của kẻ nào đó.
"Bệ hạ, Mậu Nhất thống lĩnh nói có lẽ là Tả tự thừa nhất thời tâm trí rối loạn, hắn nói xong tự thấy đã phạm ngôn, vội vã rời đi." Ám vệ cảm nhận sát khí đằng đằng, hiếm khi lại nói thêm một câu.
Trạm Huyên ngoảnh mặt làm ngơ : "Hắn còn mang tới hai con vẹt?"
"Vâng..."
Trạm Huyên thường khi chỉ quan tâm cuộc sống thường nhật của Trạm Liên, không biết con vẹt gọi "Ca ca xấu" kia là Mạnh Quang Dã đưa tới, bây giờ nghĩ lại, tiếng gọi "Ca ca xấu", tột cùng là gọi hắn, vẫn chỉ là tình anh em!
Gân xanh nổi đầy trán, Trạm Huyên cắn răng trầm mặc lúc lâu, một lúc thật lâu.
Nội đường An Khang chỉ có tiếng bấc đèn nhỏ từng giọt một tanh tách, mọi người cúi đầu, không dám thở mạnh.
Lát sau, đế vương cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng là một đạo thánh chỉ hoang đường: "Vặn gãy cổ hai con vẹt đấy, tàn nhẫn vào."
Hôm sao, Minh Đức đế mang long nhan lạnh lùng vứt hai bản tấu chương trước mặt mọi người, một bản kết tội Sử Thừa Mạnh Quang Đào phẩm đức bại hoại, việc hoa bướm của mình giờ cũng bị nổi đình đám ở chợ sớm, một bản là Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu cùng Đại Thường tự Tả tự thừa Mạnh Quang Dã cùng nhau dâng sớ, kết tội lão quốc cữu Bảo Ninh tiểu hầu gia Hoàng Bảo Quý, nói hắn giả công làm việc tư, lấy cớ từ chức vụ, éo buộc thả phạm nhân để lấy mưu tư lợi.
Hoàng đế ném hai bản tấu chương xuống rồi nghiêm mặt rời đi, để hại hai bên đại thần đang lên triều ngơ ngác nhìn nhau.
Vậy là thiên tử muốn bọn họ thấy cái gì?
Chúng thần cầm hai bản tấu chương mà nhìn trái nhìn phải, mổ xẻ từng câu từng chữ cẩn thận, đồng thời trong lòng còn suy đoán long tâm.
Nhưng xem xét hai bản tấu chương này, các triều thần càng phát hiện vướng víu nằm phía trong.
Chỉ là hai bản tấu chương, liền liên lụy bao tâm phúc đương triều.
Mạnh Quang Đào không đáng nhắc tới, nhưng phu nhân hắn là Toàn thị lại là muội muội của hoàng hậu, con gái thứ tư của Tả Ngự Án, Toàn hoàng hậu bây giờ mang thai đích tử, lại vừa nhốt Đức Phi vào lao ngục, huống hồ bản thân Toàn thị vốn bị hoàng đế căm ghét, gần đây lại nhận sủng ái nồng đậm của thiên tử và Thục Tĩnh Thái Phi, Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu là cháu ruột của cố Hoàng Kính Hoàng thái hậu, biểu huynh của Minh Đức hoàng đế, là người văn võ song toàn, từ chiến trường trở về kế tục tước vị lĩnh chỉ mà buông giáp, rảnh rỗi ở trong nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, không ngờ ông ta lại đột nhiên xuất hiện để tố cáo, kẻ bị tố cáo lại là công tử bột may mắn nhất đế đô Tiểu hầu gia Hoàng Bảo Quý. Tiểu hầu gia một chút bản lãnh cũng không có này chỉ dựa vào cháu gái ngoại là Vĩnh Lạc công chúa, liền hoành hành vô pháp vô thiên ở đế đô, bọn họ dù biết chuyện ác của hắn, nhưng đều mắt nhắm mắt mở. Dù Vĩnh Lạc công chúa đã mất, Thục Tĩnh Thái Phi kia không phải vẫn còn trong hậu cung mà tụng kinh Phật đó sao.
Còn có Mạnh Quang Dã này, không phải huynh đệ của Mạnh Quang Đào sao? Kẻ này mới được điều vào Đại Thường tự không lâu, gót chân còn chưa vững, huynh trưởng đã là mục tiêu công kích, hắn ở trong chốn này, còn dám đắc tội Bảo Ninh Tiểu hầu gia?
Có điều không thể nói rằng hắn đã tìm đúng người, Tề Tướng Quốc e là không chắc có thể bắt được Bảo Ninh hầu phủ nhưng Thanh Viễn hầu tất nhiên chẳng sợ gì Bảo Ninh hầu này, không nói tới chuyện khác, Thục Tĩnh Thái Phi chẳng phải từng là nha hoàn trong Hắc phủ hay sao?
Có điều bệ hạ vứt hai bản tấu chương này xuống, rốt cuộc là có dụng ý gì, đấy là muốn về phía nào?
Chúng thần cứ ngài nhìn ta, ta nhìn ngài, ai cũng ngoài mặt cười mà lòng không cười nổi.
Trạm Liên tỉnh lại sau giấc ngủ, bỏ hơn nửa canh giờ sửa soạn cẩn thận, đi ra dùng đồ ăn sáng, luôn cảm thấy yên tĩnh kì lạ, vừa ngẩng đầu, thấy hai con chim vẹt lẽ ra phải ở dọc hành lang giờ không thấy nữa rồi.
"Tại sao vẫn không mang chim vẹt ra, bây giờ mặt trời còn chưa gắt, cho ăn rồi dạy chúng học thơ."
Hỉ Phương Nhụy Nhi liếc nhìn nhau, Nhụy Nhi do dự nói : "Chủ tử, thơ này sợ đọc không nổi, hai con chim vẹt này...đều không còn nữa."
"Sao lại không còn?" Trạm Liên kinh ngạc. Tối qua hẵng còn an lành.
"Sợ là trong đồ ăn có gì đó quái lạ, vì vậy nên..."
"Đồ ăn của chim vẹt có gì kì quái." Trạm Liên cau mày: "Chúng nó ở đâu, ta tới xem."
Nhụy Nhi liên tục xua tay: "Chủ tử, chim chết không thể sống lại, người đi nhìn cũng chỉ thêm phiền, tội gì phải xem? Bằng không sớm mai lại mua con mới..." Lời nói bị Hỉ Phương dùng sức nhéo eo mà ngừng lại.
Còn mua chim mới, chờ có một hàng xác chim để chơi đếm số sao!
Nhụy Nhi cũng biết mình nói sai, gương mặt khổ sở chịu đựng sửa lời : "Vậy sáng mai đừng mua nữa, quá quý báu, lại mệt người!"
Ánh mắt Trạm Liên nheo lại. Khung cảnh này đã từng gặp nhiều trong quá khứ, tam ca có gì đó không muốn nàng làm, không cho nàng đụng, liền sai bọn nô tài tới nói linh tinh, hoang đường nhất là lần nàng muốn cưỡi ngựa, tam ca vốn không cho, sau đó lại thay đổi, đúng lúc nàng vô cùng phấn khởi, thái giám trông chuồng ngựa liền tới nói đàn ngựa trúng độc chết hết rồi.
"Ở đâu? Ôm tới cho ta nhìn."
Nhụy Nhi hối hận vì nhiều lời, chỉ đành sai người mang xác chim tới đây, Trạm Liên vừa nhìn, chết quả thực đã chết rồi, có điều cái cổ này sắp lệch tới mức ngả đến cả chân trời rồi, nào có phải là ăn sai đồ mà chết như Nhụy Nhi nói, rõ ràng là bị người ta bóp chết tươi.
"Là ai làm?" Trạm Liên trợn mắt nhìn quanh.
Hỉ Phương hết cách, chỉ đành thành thực khai nhận: "Chủ tử, là thánh chỉ bệ hạ sai Mậu Nhất thống lĩnh làm."
Nàng biết ngay mà! Ca ca càng ngày càng già, càng trở nên hẹp hòi. Chim vẹt này cùng lắm chỉ nói xấu hắn vài câu, hắn liền lừa nàng để bóp chết chúng, quả thực không nói lí lẽ.
Đang tức giận, bên ngoài đã có thái giám Ngự Thư phong tới đón Trạm Liên tiến cung. Thái giám này chính là công công nói dối giúp Trạm Liên lần trước - Triệu Trụ Tử. Triệu Trụ Tử tới đây một lần, biết thêm rằng phu nhân này tuyệt không thể đắc tội, một mực cung kính hành lễ với Trạm Liên, ân cần hỏi nàng dùng thiện hay chưa, nếu chưa dùng, hắn sẽ ở bên ngoài chờ nàng dùng thiện.
Trạm Liên lại nói Triệu Trụ Tử thứ lỗi dùm với hoàng đế, nói là bị phong hàn không tiện vào cung, đồng thời sai Nhụy Nhi đem một phong thư chuyển cho hoàng đế.
Nàng hôm nay vốn dự định nói chuyện với Miêu Vân cô nương, không định tiến cung, bây giờ phát sinh thêm án chết thảm của chim vẹt, nàng càng tức giận không muốn tiến cung, nàng lại bọc năm viên lưu ly để Triệu Trụ Tử mang cho Minh Đức đế: "Bệ hạ trông thấy là hiểu, ngươi đi đi."
Triệu Trụ Tử cảm thấy không ổn, nhưng Trạm Liên lại bảo đảm, hắn cũng do dự mà quay về.
Kết quả đổi lấy một trận đánh.
Trạm Huyên vốn đang nổi nóng, không gặp người chỉ thấy phong thư, chỉ thiếu chút là bị hù dọa. Lập tức gọi người xuống trừng trị Triệu Trụ Tử làm việc tắc trách một trận, lại lần nữa sai người đi mời.
Bây giờ cuối cùng đã mời tới.
Chỉ có điều đi vào điện là một gương mặt chẳng mấy vui vẻ.
"Sao vậy, Liên Hoa nhi, ai lại trêu chọc muội rồi?" Thấy người tới rồi, Trạm Huyên cuối cùng cũng coi như nở nụ cười, hắn đứng dậy đón, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Trạm Liên nghiêng người tránh ra.
Nàng sợ tam ca cũng tinh mắt như Mạnh Quang Dã, nhìn thấy vết xanh tím chưa hết trên cổ tay nàng.
Hành động này thật sự đâm vào tâm can Trạm Huyên. Tay hắn cứng đờ giữa không trung, vồ lấy không khí mà nắm tay thu lại, yết hầu lên xuống một hồi.
"Có phải tam ca chỉ điểm, hại chết hai con chim vẹt của muội?" Trạm Liên chất vấn.
Trạm Huyên tốt xấu gì cũng là đế vương, hoàn hồn liền cong môi : "Hóa ra là vì chuyện này, trẫm tưởng chuyện gì lớn, lát nữa trẫm sai người mang hai con bạch anh vũ tới, màu lông trắng như tuyết, muội chắc chắn thích."
"Không thích, muội chỉ thích hai con trước của muội thôi."
Trạm Huyên treo nụ cười bên môi, móng tay sau lưng vì dùng sức mà biến thành màu trắng. Ngưng một lát hắn gọi một tiếng, hai cung tỳ mỗi người cầm một khung chim đi vào, đứng trên là hai con bạch anh vũ toàn thân trắng tuyết.
Có lẽ là chuẩn bị từ sớm rồi.
Trạm Huyên bảo nàng tới xem thử, nàng giận hờn không đi, Trạm Huyên lại muốn nắm tay nàng dẫn nàng lên, Trạm Liên lại lần nữa tránh đi. Lúc này Trạm Huyên nổi tính cố chấp, từ cánh tay nàng dùng mấy phần sức nắm lấy, không chỉ nắm được, còn dùng lực bắt chặt.
Trạm Liên nghiêng đầu nhìn hắn, hắn chỉ cười, tốt bụng kéo nàng tới trước mặt hai con chim vẹt, cầm lấy cánh tay đang nắm, đưa lên vuốt lông một con: "Nhìn thử xem, có phải trắng như tuyết không?"
Trạm Liên dù cũng yêu thích hai con bạch anh vũ này, nhưng nàng rũ bỏ được mê hoặc, nàng vung tay sai người mang chim ra, "Tam ca, đây là hai chuyện khác nhau, huynh không thể đang yên lành liền giết hai con chim vẹt của muội, đó là người khác tặng."
"À? Ai tặng?"
"...Mạnh Quang Dã."
"Kì lạ, hắn tặng vẹt làm gì?" Trạm Huyên không rõ mà cười hỏi.
"Hắn thấy muội tâm tình không vui, mua cho muội giải sầu."
"Trẫm không biết muội và hắn đúng là khá...hợp nhau?"
Trạm Liên không thấy sự phẫn nộ cực điểm trong lời nói của hắn, đột nhiên nhớ tới cảnh hôm qua cùng Mạnh Quang Dã, trước mặt Trạm Huyên bỗng có chút thẹn thùng không tên, thoáng nghiêng đầu dời tầm mắt.
Huyết dịch của Trạm Huyên trong nháy mắt chảy ngược.
Bông sen nhỏ của hắn, đã muốn nở rộ vì nam nhân khác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook