Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Chiếc BMW đen bóng sang trọng, vừa trờ tới cánh cổng to lớn của ngôi trường quý tộc RoYal, bao nhiêu con mắt ngạc nhiên đổ dồn vào họ. Nó và Thiên Vũ cùng bước xuống xe. Những tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu. Nguyên là buổi tiệc mới tổ chức tối qua nên sáng nay họ chưa biết sự thật, chứ nếu biết gan họ dù to thế nào cũng ko dám làm mấy cái hành động kia. Họ chỉ là ngạc nhiên vì sao nó lại đi cùng Thiên Vũ, ko phải mục tiêu mới của nó là anh chàng hotboy mới chuyển tới sao? Những con mắt ghen ghét của bọn con gái như muốn thiêu đốt nó cháy thành than. Sự phẫn nộ lên tới đỉnh điểm khi mà cả hai cùng phớt lờ bọn họ (có bao giờ để ý đâu mà chả phớt lờ cơ chứ), lúc đầu chỉ là liếc dọc liếc ngang, bây giờ là chửi xéo chửi ngửa, đúng là một lũ ăn ko ngồi rồi ko có chuyện gì làm nên mới vậy, hết thuốc chữa. Nhưng đó cũng chỉ là gió bụi mà thôi Cơn bão thật sự ập tới khi chàng Thiên Vũ mở miệng cất giọng vàng ngọc:
- Vợ à, em vào lớp trước đi nha, anh ghé qua đây chút.
Một cảnh tượng quen thuộc mà nó được chứng kiến hằng ngày, nửa đám con gái kia đã ngất đi, một nửa còn lại thì khóc như cha mẹ họ vừa qua đời, nó lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, ko nói gì quay mặt bước đi, bỏ mặc cái đám người nhố nhăn ở phía sau, bọn người vô tích sự chỉ được cái mê trai là giỏi.
Bước vào lớp, ngay lập tức cơn cuồng phong khác ập tới, nó bị 4 đứa bạn lôi qua ra khảo.
- Con kia, còn lời nào để biện minh ko? – giọng Nguyên Thảo oang oang.
Ba nhỏ còn lại thì đứng vòng tay trước ngục dựa tường chờ thời. Nó cũng biết thân biết phận lắm, đâu dám hó hé, chỉ biết nhe răng khỉ cười hè hè, tay thì vòng trước ngực như mấy đứa trẻ mắc lỗi bị phạt vậy.
- Dạ mấy chị, em biết em sai rồi, mong mấy chị tha lỗi.
- THA LỖI? – thời đến, 3 đứa phía sau hét lên như sấm, cái lớp nhỏ muốn nổ tung trước cú hét long trời lở đất kia. Nguyên Thảo cười gian tà
- Muốn bọn chị tha lỗi hả cưng? Đâu có dễ - vừa nói, nhỏ vừa đưa tay vỗ vỗ vào má nó. Vừa đúng lúc 4 chàng đi tới cửa, thấy vợ yêu của mình bị kẹp giữa lũ thần chết, nhìn nó thật thảm thương, đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Thiên Vũ hét lên, mặc dù chỉ mới dùng có 1/100 công lực, nhưng cũng làm cho 4 nhỏ kia đứng hình, và cả lớp thì choáng trước câu nói có lực của anh:
- Các người đang làm gì “vợ” tôi vậy hả?
Từ vợ được anh nhấn mạnh một cách điệu nghệ, anh đang giận? hay chỉ là thừa nước đục thả câu muốn thông báo cho cả trường này biết nó là vợ anh, ko phải là vợ chưa cưới chứ, nó ngước mặt lên, thay vì tỏ vẻ biết ơn anh vì màn cứu nguy cho nó thì nó lại nghiến răng ken két, mắt trợn lên, y như … côn đồ đang nóng máu. Haha anh có thể qua mặc nó sao, âm mưu của anh bị nó nhìn thấu trong vòng 1 giây đâu như mấy nhỏ kia phải mất đống thời gian.
Sau mấy giây lấy lại phong độ. Nhỏ Hạ Vi cũng lên tiếng, vẻ mặt hết sức giễu cợt, tỏ vẻ xem thường lời Thiên Vũ.
- Này định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả, còn khuya nhá, đây là chuyện con gái đừng có xía vô.- nhỏ vừa nói vừa đưa tay phủi phủi vai áo của Thiên Vũ làm như áo anh bị dính bụi ko bằng, Quang Anh đứng bên cạnh cũng phải phì cười. Hạ Vi quay lại nhìn nó, mắt trợn ngược.
- Này ai ầy bỏ tay xuống hả, vòng tay lại.
Ô bà này nhìn vậy mà dữ vậy hả, nó thầm chửi trong bụng rồi cũng đưa tay lên ngực vòng lại, y hệt như đứa trẻ ngoan.
- Giờ tụi mầy muốn sao hả?- nó ngước mặt lên, nhìn đám bạn trời đánh, giọng thều thào, tỏ vẻ ăn năn lắm.
- Tốt, tao bắt đầu thích mầy rồi đó, biết điều lắm. – Ngọc Ninh từ đâu nhảy vọt lên cười hè hè như bắt được vàng, rõ ràng là bọn này có âm mưu mà.Hừ - nó thầm chửi trong bụng, tụi mày chờ đó.
- Mấy cái túi Milan hôm trước đó, tụi tao muốn thêm mỗi đứa một cái nữa, à mấy cái đầm búp bê trong bộ sưu tập mới nữa tụi tao muốn mỗi đứa một cái, à mấy đôi giày cao gót đính thạch anh nữa, mỗi đứa một đôi,….. cứ như vậy bọn nó đưa ra yêu cầu của mình mà ko nhìn mặt của ai kia đang đen dần, đến khi một câu nói nhừa nhựa, mang hơi thở của chúa tể thần chất vang lên, bọn nó mới ngưng nói và vô thức đưa tay lên ôm ngực.
- Tụi.mày.có. muốn.tao.mang.cả.bộ.sưu.tập.của.Milan.tới.cho.tụi.mầy.luôn.ko?
- Ờ … ko …ko cần đâu …. Bọn tao… chỉ đùa thôi… ừ… đúng đấy… chỉ đùa thôi.- cả bọn ấp a, ấp úng nhìn nó, tay xua loạn xạ nhìn cái mặt hết sức côn đồ kia. Tụi mầy đang định giở trò với ai vậy hả? haizz! Còn non lắm mấy em ơi – nó ra sức cười trong bụng.
- Tao sẽ ỗi đứa một cái đầm búp bê, cứ chọn đi. – giọng chị chàng vừa mới cất lên, cả bọn như gặp vàng cùng xông tới ôm chầm lấy nhỏ, tỏ vẻ hết sức biết ơn, gì chứ mấy cái đầm đó giá mấy chục ngàn đô, mà có tiền chưa chắc đã mua được, huống hồ bây giờ là được tặng ko, đúng là con gái cứ thấy đồ đẹp là thôi chứ, tâm trí ko suy nghĩ được việc gì, ngay cả chuyện, ai là người có lỗi cũng quên. Haizz! Cái này thì bác sỹ bảo pó tay rồi.
Bỗng nhỏ Hạ Vi quay lại nhìn nó cười như con ngố:
- Em chồng thật hiểu chuyện đấy.
Lần này ko chỉ có nó mà cả lớp đều trố mắt nhìn sinh vật lạ ko biết từ đâu đáp tới đây, giống này chưa từng phát hiện à nha. Riêng chỉ có 4 chàng nhà ta là điềm tĩnh quay về chỗ của mình.
- Vợ à, em vào lớp trước đi nha, anh ghé qua đây chút.
Một cảnh tượng quen thuộc mà nó được chứng kiến hằng ngày, nửa đám con gái kia đã ngất đi, một nửa còn lại thì khóc như cha mẹ họ vừa qua đời, nó lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, ko nói gì quay mặt bước đi, bỏ mặc cái đám người nhố nhăn ở phía sau, bọn người vô tích sự chỉ được cái mê trai là giỏi.
Bước vào lớp, ngay lập tức cơn cuồng phong khác ập tới, nó bị 4 đứa bạn lôi qua ra khảo.
- Con kia, còn lời nào để biện minh ko? – giọng Nguyên Thảo oang oang.
Ba nhỏ còn lại thì đứng vòng tay trước ngục dựa tường chờ thời. Nó cũng biết thân biết phận lắm, đâu dám hó hé, chỉ biết nhe răng khỉ cười hè hè, tay thì vòng trước ngực như mấy đứa trẻ mắc lỗi bị phạt vậy.
- Dạ mấy chị, em biết em sai rồi, mong mấy chị tha lỗi.
- THA LỖI? – thời đến, 3 đứa phía sau hét lên như sấm, cái lớp nhỏ muốn nổ tung trước cú hét long trời lở đất kia. Nguyên Thảo cười gian tà
- Muốn bọn chị tha lỗi hả cưng? Đâu có dễ - vừa nói, nhỏ vừa đưa tay vỗ vỗ vào má nó. Vừa đúng lúc 4 chàng đi tới cửa, thấy vợ yêu của mình bị kẹp giữa lũ thần chết, nhìn nó thật thảm thương, đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Thiên Vũ hét lên, mặc dù chỉ mới dùng có 1/100 công lực, nhưng cũng làm cho 4 nhỏ kia đứng hình, và cả lớp thì choáng trước câu nói có lực của anh:
- Các người đang làm gì “vợ” tôi vậy hả?
Từ vợ được anh nhấn mạnh một cách điệu nghệ, anh đang giận? hay chỉ là thừa nước đục thả câu muốn thông báo cho cả trường này biết nó là vợ anh, ko phải là vợ chưa cưới chứ, nó ngước mặt lên, thay vì tỏ vẻ biết ơn anh vì màn cứu nguy cho nó thì nó lại nghiến răng ken két, mắt trợn lên, y như … côn đồ đang nóng máu. Haha anh có thể qua mặc nó sao, âm mưu của anh bị nó nhìn thấu trong vòng 1 giây đâu như mấy nhỏ kia phải mất đống thời gian.
Sau mấy giây lấy lại phong độ. Nhỏ Hạ Vi cũng lên tiếng, vẻ mặt hết sức giễu cợt, tỏ vẻ xem thường lời Thiên Vũ.
- Này định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả, còn khuya nhá, đây là chuyện con gái đừng có xía vô.- nhỏ vừa nói vừa đưa tay phủi phủi vai áo của Thiên Vũ làm như áo anh bị dính bụi ko bằng, Quang Anh đứng bên cạnh cũng phải phì cười. Hạ Vi quay lại nhìn nó, mắt trợn ngược.
- Này ai ầy bỏ tay xuống hả, vòng tay lại.
Ô bà này nhìn vậy mà dữ vậy hả, nó thầm chửi trong bụng rồi cũng đưa tay lên ngực vòng lại, y hệt như đứa trẻ ngoan.
- Giờ tụi mầy muốn sao hả?- nó ngước mặt lên, nhìn đám bạn trời đánh, giọng thều thào, tỏ vẻ ăn năn lắm.
- Tốt, tao bắt đầu thích mầy rồi đó, biết điều lắm. – Ngọc Ninh từ đâu nhảy vọt lên cười hè hè như bắt được vàng, rõ ràng là bọn này có âm mưu mà.Hừ - nó thầm chửi trong bụng, tụi mày chờ đó.
- Mấy cái túi Milan hôm trước đó, tụi tao muốn thêm mỗi đứa một cái nữa, à mấy cái đầm búp bê trong bộ sưu tập mới nữa tụi tao muốn mỗi đứa một cái, à mấy đôi giày cao gót đính thạch anh nữa, mỗi đứa một đôi,….. cứ như vậy bọn nó đưa ra yêu cầu của mình mà ko nhìn mặt của ai kia đang đen dần, đến khi một câu nói nhừa nhựa, mang hơi thở của chúa tể thần chất vang lên, bọn nó mới ngưng nói và vô thức đưa tay lên ôm ngực.
- Tụi.mày.có. muốn.tao.mang.cả.bộ.sưu.tập.của.Milan.tới.cho.tụi.mầy.luôn.ko?
- Ờ … ko …ko cần đâu …. Bọn tao… chỉ đùa thôi… ừ… đúng đấy… chỉ đùa thôi.- cả bọn ấp a, ấp úng nhìn nó, tay xua loạn xạ nhìn cái mặt hết sức côn đồ kia. Tụi mầy đang định giở trò với ai vậy hả? haizz! Còn non lắm mấy em ơi – nó ra sức cười trong bụng.
- Tao sẽ ỗi đứa một cái đầm búp bê, cứ chọn đi. – giọng chị chàng vừa mới cất lên, cả bọn như gặp vàng cùng xông tới ôm chầm lấy nhỏ, tỏ vẻ hết sức biết ơn, gì chứ mấy cái đầm đó giá mấy chục ngàn đô, mà có tiền chưa chắc đã mua được, huống hồ bây giờ là được tặng ko, đúng là con gái cứ thấy đồ đẹp là thôi chứ, tâm trí ko suy nghĩ được việc gì, ngay cả chuyện, ai là người có lỗi cũng quên. Haizz! Cái này thì bác sỹ bảo pó tay rồi.
Bỗng nhỏ Hạ Vi quay lại nhìn nó cười như con ngố:
- Em chồng thật hiểu chuyện đấy.
Lần này ko chỉ có nó mà cả lớp đều trố mắt nhìn sinh vật lạ ko biết từ đâu đáp tới đây, giống này chưa từng phát hiện à nha. Riêng chỉ có 4 chàng nhà ta là điềm tĩnh quay về chỗ của mình.
Bình luận facebook