Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Giờ giải lao.
Nó quay lại nhìn về phía bàn của Nhân, nhìn anh chàng đang khổ sở với mớ vết thương trên mình. Nó thở phì một cái, chắc chắn một điều rằng nàng sẽ ko bỏ qua vụ này vì trong lòng nàng Nhân là một người bạn. Thiên Vũ ngồi bên cạnh dường như cũng hiểu được tâm trạng của nàng, anh phẩy nhẹ tay một cái, một tên lính lác ko biết từ đâu chạy tới, anh hất mặt về phía Nhân đang ngồi, anh chàng kia ko hiểu ý anh là gì nên mặt cứ đơ ra đến ngu làm anh phải lên tiếng: - đưa đi kiểm tra vết thương. Anh chàng kia mới à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, đúng là chậm tiêu mà. Ngồi bên cạnh, nó vô cùng bất ngờ vì hành động vừa rồi của anh, chả là một phút trước nàng còn đang phân vân ko biết có phải anh là người chủ mưu đứng sau chuyện này ko? Thật là oan uổng cho chàng mà. Còn đang mãi lo nghĩ thì hai bàn tay của chàng đã đặt lên vai nó xoay người nó lại đối diện mình, anh nhìn nó với ánh mắt đầy tình cảm nhưng cũng ko kém phần nghiêm túc, nụ cười nhẹ nhàng đầy cuốn hút làm tim nhỏ đập sai một nhịp:
- Anh sẽ xử lý mọi chuyện, yên tâm nha vợ yêu.
- Bằng cách nào?
- Thế vợ muốn bằng cách nào?
- Nợ máu phải trả bằng máu.
- Ok. Tất cả theo ý vợ.
Hai vợ chồng nhà này kinh quá, một tiếng vợ hai tiếng vợ làm ấy người ngồi xung quanh nổi cả gai ốc, Quang Anh nhìn Thiên Vũ bằng con mắt thù hằn vì tội đã cướp mất người anh yêu mặc dù nó chưa nói là yêu ai, còn Khắc Thiên thì nhìn nó với ánh mắt buồn vô bờ bến, nỗi buồn trong anh cứ lớn dần, anh đã cố dồn nén trong lòng nhưng ko biết khi nào nó sẽ bùng phát, thật nguy hiểm mà.
- Này Khay… ồ ko giờ phải gọi là Kỳ Vân mới đúng nhỉ, có đi xuống căn tin với bọn này ko, hay ngồi đó làm trò vợ chồng? – nhỏ Nguyên Thảo bô bô cái miệng làm nó tức muốn nghẹn họng.
- Mầy muốn ăn đạp ko con kia? – nó vênh mặt đốp lại nhỏ
- Ô ghê ta, bây giờ còn định dở trò động thủ ra nữa hả, có chồng bảo kê có khác à nha.- nhỏ cũng ko vừa đốp lại lại nó nghẹn ngào. Nhưng điều này làm ai kia càng thích thú.
Giờ tụi mầy có đi ko hay đứng đó cãi nhau. – vẫn là Ngọc Ninh lên tiếng hòa giải nếu ko chắc hai người này đứng đó bốp chát tới lúc vào lớp cũng chưa xong.
Hai người ko ai nói ai câu nào quay mặt lại, mỗi người hứ một cái rõ oách rồi cùng nhau đi xuống căn tin. Đúng là con nít loi choi.
Căn tin.
Cái tin nó chính là đại tiểu thư nhà Hoàng Kỳ cuối cùng cũng được lan truyền khắp trường, có ai đoán được tình hình hiện tại ko ta. Cả căn tin đang ồn ào, náo nhiệt đến khi bọn nó bước vào thì lập tức ko một tiếng động nào nào phát ra, tất cả chìm trong im lặng nhường đường cho nó đi, lễ phép hết chỗ nói, đó là chưa nói có mấy đứa đơ ra thấy tội, đứng – ngồi làm tượng cứ hy vọng là nhỏ ko nhìn thấy mình, nếu ko thì … chết chắc. Haizz! đúng là đời mà.
- Thôi mà các bạn, cứ tự nhiên đi – nó lên tiếng phá vỡ cái không khí im lặng này, miệng cười cái điệu gian tà hết sức nên bọn người kia nghe nó nói càng sợ hơn nữa, nguyên là trong quá khứ đã đắc tội với nàng quá nhiều nên giờ đây đang sợ bị nàng trả thù đấy mà. Thấy bọn người kia ko có động tĩnh gì nó lại lên tiếng, lần này sắc mặt nàng đã thay đổi, lạnh như dao.
- Tôi nói các người ko nghe à?
Khi câu nói này vang lên bọn người kia khúm núm cuối gầm mặt làm những động tác như rô bốt, người thì cố ăn cho nhanh, người cố uống cho xong ly nước, người thì đọc tên đồ ăn mà mặt cứ nhìn sàn nhà … thấy rõ tội, ai kêu hằng ngày ăn ở ác làm gì, cái miệng hại cái thân là vậy đó.
Nó cũng ko quan thèm quan tâm nữa, mấy nàng cùng nhau đi gọi thức ăn, nó tìm một cái bàn trong góc khuất để ngồi cho không khí bớt căng thẳng, nó cũng ko muốn làm tâm điểm của sự chú ý như thế này đâu, nhưng khổ nỗi… đời ko như là mơ.
Ngồi vào bàn là mấy cái miệng của mấy bà tám hoạt động hết công suất, cùng là tiểu thư nhà giàu mà phong cách ăn uống của mấy nàng này thật hết sức..khả ố, vừa ăn vừa nói, thức ăn thì trong miệng một nửa ngoài miệng một nửa, còn rơi ra cả bàn. Haizz … chặt chặt.
- Này Vân mày tính lấy anh Vũ Thật hả?- nhỏ Hạ Vi lên tiếng tỏ vẻ nghi ngờ.
- Never. – nó vừa nhai vừa đáp lại cụt ngủn.
- Why? – nhỏ kia cũng học theo phong cách của nó.
- Ko yêu. – vẫn tiếp tục ko ngừng nghỉ.
- Ko yêu? – nhỏ kia tiếp tục nghi ngờ
- Lạ lắm hả?
- Uh, mầy hỏi mấy đứa này xem có con nào tin ko?- nhỏ vừa nói vừa hất mặt qua mấy đứa bạn đang ngồi bên cạnh húp sùm sụp trông thấy ghê, mấy nhỏ này ăn thì ăn nhưng tai vẫn ngóng nên khi nghe Hạ Vi nói, cả bọn cùng ngước mặt lên đồng loạt lắc đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Hạ Vi làm nó điên lên, mặt hầm hầm ( thật ra là thấy mấy nhỏ này nói trúng tim đen nên chột dạ thôi).
- Tụi mầy bị điên à, ý tụi mầy là tao yêu cái thằng cha đó hả, nhảm nhí – nói rồi quay qua Hạ vi – mầy về kêu anh mầy cẩn thận đi, muốn lấy tao à, ko dễ đâu, tốt hơn hết là từ hôn đi, nếu ko xảy ra chuyện gì tao ko chịu trách nhiệm – nói rồi nó quay lại nhai ngấu nghiến mấy cộng bún ko nói gì nữa.
Nó quay lại nhìn về phía bàn của Nhân, nhìn anh chàng đang khổ sở với mớ vết thương trên mình. Nó thở phì một cái, chắc chắn một điều rằng nàng sẽ ko bỏ qua vụ này vì trong lòng nàng Nhân là một người bạn. Thiên Vũ ngồi bên cạnh dường như cũng hiểu được tâm trạng của nàng, anh phẩy nhẹ tay một cái, một tên lính lác ko biết từ đâu chạy tới, anh hất mặt về phía Nhân đang ngồi, anh chàng kia ko hiểu ý anh là gì nên mặt cứ đơ ra đến ngu làm anh phải lên tiếng: - đưa đi kiểm tra vết thương. Anh chàng kia mới à lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, đúng là chậm tiêu mà. Ngồi bên cạnh, nó vô cùng bất ngờ vì hành động vừa rồi của anh, chả là một phút trước nàng còn đang phân vân ko biết có phải anh là người chủ mưu đứng sau chuyện này ko? Thật là oan uổng cho chàng mà. Còn đang mãi lo nghĩ thì hai bàn tay của chàng đã đặt lên vai nó xoay người nó lại đối diện mình, anh nhìn nó với ánh mắt đầy tình cảm nhưng cũng ko kém phần nghiêm túc, nụ cười nhẹ nhàng đầy cuốn hút làm tim nhỏ đập sai một nhịp:
- Anh sẽ xử lý mọi chuyện, yên tâm nha vợ yêu.
- Bằng cách nào?
- Thế vợ muốn bằng cách nào?
- Nợ máu phải trả bằng máu.
- Ok. Tất cả theo ý vợ.
Hai vợ chồng nhà này kinh quá, một tiếng vợ hai tiếng vợ làm ấy người ngồi xung quanh nổi cả gai ốc, Quang Anh nhìn Thiên Vũ bằng con mắt thù hằn vì tội đã cướp mất người anh yêu mặc dù nó chưa nói là yêu ai, còn Khắc Thiên thì nhìn nó với ánh mắt buồn vô bờ bến, nỗi buồn trong anh cứ lớn dần, anh đã cố dồn nén trong lòng nhưng ko biết khi nào nó sẽ bùng phát, thật nguy hiểm mà.
- Này Khay… ồ ko giờ phải gọi là Kỳ Vân mới đúng nhỉ, có đi xuống căn tin với bọn này ko, hay ngồi đó làm trò vợ chồng? – nhỏ Nguyên Thảo bô bô cái miệng làm nó tức muốn nghẹn họng.
- Mầy muốn ăn đạp ko con kia? – nó vênh mặt đốp lại nhỏ
- Ô ghê ta, bây giờ còn định dở trò động thủ ra nữa hả, có chồng bảo kê có khác à nha.- nhỏ cũng ko vừa đốp lại lại nó nghẹn ngào. Nhưng điều này làm ai kia càng thích thú.
Giờ tụi mầy có đi ko hay đứng đó cãi nhau. – vẫn là Ngọc Ninh lên tiếng hòa giải nếu ko chắc hai người này đứng đó bốp chát tới lúc vào lớp cũng chưa xong.
Hai người ko ai nói ai câu nào quay mặt lại, mỗi người hứ một cái rõ oách rồi cùng nhau đi xuống căn tin. Đúng là con nít loi choi.
Căn tin.
Cái tin nó chính là đại tiểu thư nhà Hoàng Kỳ cuối cùng cũng được lan truyền khắp trường, có ai đoán được tình hình hiện tại ko ta. Cả căn tin đang ồn ào, náo nhiệt đến khi bọn nó bước vào thì lập tức ko một tiếng động nào nào phát ra, tất cả chìm trong im lặng nhường đường cho nó đi, lễ phép hết chỗ nói, đó là chưa nói có mấy đứa đơ ra thấy tội, đứng – ngồi làm tượng cứ hy vọng là nhỏ ko nhìn thấy mình, nếu ko thì … chết chắc. Haizz! đúng là đời mà.
- Thôi mà các bạn, cứ tự nhiên đi – nó lên tiếng phá vỡ cái không khí im lặng này, miệng cười cái điệu gian tà hết sức nên bọn người kia nghe nó nói càng sợ hơn nữa, nguyên là trong quá khứ đã đắc tội với nàng quá nhiều nên giờ đây đang sợ bị nàng trả thù đấy mà. Thấy bọn người kia ko có động tĩnh gì nó lại lên tiếng, lần này sắc mặt nàng đã thay đổi, lạnh như dao.
- Tôi nói các người ko nghe à?
Khi câu nói này vang lên bọn người kia khúm núm cuối gầm mặt làm những động tác như rô bốt, người thì cố ăn cho nhanh, người cố uống cho xong ly nước, người thì đọc tên đồ ăn mà mặt cứ nhìn sàn nhà … thấy rõ tội, ai kêu hằng ngày ăn ở ác làm gì, cái miệng hại cái thân là vậy đó.
Nó cũng ko quan thèm quan tâm nữa, mấy nàng cùng nhau đi gọi thức ăn, nó tìm một cái bàn trong góc khuất để ngồi cho không khí bớt căng thẳng, nó cũng ko muốn làm tâm điểm của sự chú ý như thế này đâu, nhưng khổ nỗi… đời ko như là mơ.
Ngồi vào bàn là mấy cái miệng của mấy bà tám hoạt động hết công suất, cùng là tiểu thư nhà giàu mà phong cách ăn uống của mấy nàng này thật hết sức..khả ố, vừa ăn vừa nói, thức ăn thì trong miệng một nửa ngoài miệng một nửa, còn rơi ra cả bàn. Haizz … chặt chặt.
- Này Vân mày tính lấy anh Vũ Thật hả?- nhỏ Hạ Vi lên tiếng tỏ vẻ nghi ngờ.
- Never. – nó vừa nhai vừa đáp lại cụt ngủn.
- Why? – nhỏ kia cũng học theo phong cách của nó.
- Ko yêu. – vẫn tiếp tục ko ngừng nghỉ.
- Ko yêu? – nhỏ kia tiếp tục nghi ngờ
- Lạ lắm hả?
- Uh, mầy hỏi mấy đứa này xem có con nào tin ko?- nhỏ vừa nói vừa hất mặt qua mấy đứa bạn đang ngồi bên cạnh húp sùm sụp trông thấy ghê, mấy nhỏ này ăn thì ăn nhưng tai vẫn ngóng nên khi nghe Hạ Vi nói, cả bọn cùng ngước mặt lên đồng loạt lắc đầu tỏ vẻ đồng ý với lời của Hạ Vi làm nó điên lên, mặt hầm hầm ( thật ra là thấy mấy nhỏ này nói trúng tim đen nên chột dạ thôi).
- Tụi mầy bị điên à, ý tụi mầy là tao yêu cái thằng cha đó hả, nhảm nhí – nói rồi quay qua Hạ vi – mầy về kêu anh mầy cẩn thận đi, muốn lấy tao à, ko dễ đâu, tốt hơn hết là từ hôn đi, nếu ko xảy ra chuyện gì tao ko chịu trách nhiệm – nói rồi nó quay lại nhai ngấu nghiến mấy cộng bún ko nói gì nữa.
Bình luận facebook